Tối Cường Hệ Thống
Chương 1005: Ngu Ngốc

Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trên Kim tiên cảnh, gọi là Tổ cảnh.

Người đạt đến loại tu vi này, cơ thể sẽ đồng thọ cùng trời đất, muốn chết cũng không dễ nữa.

Sau khi Ninh Viễn Kiếm cùng mấy vị trưởng lão dung hợp vào Tiên khí màu cổ đồng, thực lực đạt đến mức độ đó, điều này có chút kinh dị.

Nếu không phải hai vị trưởng lão đã bị Lâm Phàm giết chết, e rằng thực lực hiện giờ còn cường hãn hơn nhiều.

Lâm Phàm cảm nhận được, pháp lực ẩn chứa trong trường kiếm cực kỳ cường hãn, pháp lực cô đọng đến không giống bình thường.

Đối với tình huống hiện tại, Lâm Phàm không dám nói mình có thể trấn áp được đối phương, nhưng không có nghĩa là hắn không có khả năng, ít nhất phải động thủ một lần mới biết, kết quả như thế nào.

Giờ khắc này, mặt đám người Lâm Hàm Ngọc đều lộ vẻ hoảng sợ.

Khí tức Tổ cảnh bao phủ thiên địa, trực tiếp trấn áp xuống, khiến các nàng có cảm giác mình giống như một con thuyền nhỏ bồng bềnh trong biển rộng, tùy tiện một con sóng cũng có thể nuốt hết các nàng.

- Trường kiếm kia là một kiện tiên khí, giờ bọn họ lại dung hợp vào Tiên khí, không biết uy lực của nó sẽ như thế nào?

- Thần thông lợi hại nhất của Thiết Kiếm Tông chắc là việc này rồi, dung hợp bản thân cùng Tiên khí, sau đó bùng nổ sức mạnh khủng khiếp chưa từng có.

- Lần này, Lâm thiếu gia có chút nguy hiểm rồi.

...

- Thứ hỗn trướng, ngươi dám giết nhi tử của ta, hôm nay ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.

Trong trường kiếm truyền ra thanh âm cuồng bạo của Ninh Viễn Kiếm.

Thanh âm kinh thiên động địa, đầy lửa giận vô biên.

Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, sắc mặt hờ hững, giống như hắn không có để chuyện này trong lòng.

- Rất tốt, thần thông này có chút ý tứ, hòa làm một thể với Tiên khí, mượn sức mạnh Tiên khí tăng thực lực lên một cấp, hiện tại các ngươi chắc sẽ có tu vi Tổ cảnh sơ kỳ đi, cảnh giới này đặt trên Vô Tận đại lục, có thể thuộc về tầng lớp cường giả đỉnh cao rồi nhỉ.

- Chém!

Trong chớp mắt, trường kiếm đột nhiên dựng thẳng lên trời, sau đó nhẹ nhàng vạch một cái, hư không lúc này giống như tờ giấy dán, bị thanh kiếm kia cắt thành hai nửa nghiền ép qua.

Lâm Phàm giơ tay, pháp lực cuồn cuộn dâng trào chống đối trực tiếp kiếm ý đang chém xuống.

Ầm!

Ầm!

Sức mạnh cuồng bạo nổ tung.

Lâm Phàm lui về phía sau vài bước, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, lực lượng này quả thật rất cường hãn, thực lực của mình bây giờ sợ không thể làm được gì.

- Ha ha…

Một tiếng cười điên cuồng truyền ra.

- Ngươi còn có năng lực gì, xuất ra hết đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa đâu, dám giết hài nhi của ta, ngươi hãy dùng tính mạng của mình trả lại đi.

Lâm Phàm nhún nhún vai thầm nghĩ.

- Thật phiền phức, nên làm cái gì bây giờ?

Lâm Phàm bắt đầu nghĩ xem, hắn nên dùng biện pháp gì để giết đối phương, tên này sau khi hòa một thể với trường kiếm, uy lực bộc phát ra không bình thường chút nào, phải nghĩ một cái biện pháp hay để thử một lần.

- Ta muốn cắt rời từng khối máu thịt của ngươi xuống, ta muốn lăng trì thân thể ngươi vạn năm, để ngươi sống không bằng chết.

Ninh Viễn Kiếm rống giận, sau đó huy động trường kiếm, thu nhỏ nó lại, biến thành một thanh kiếm thông thường.

Sau khi nó thu nhỏ lại, sức mạnh chẳng những không giảm, lại còn có dấu hiệu tăng cường.

Cô đọng lại đều là tinh hoa, đạo lý này quả nhiên rất đúng.

Xèo!

Trường kiếm đột nhiên biến mất, tốc độ của nó đã vượt qua mắt thời không, mắt thường căn bản không cách nào thấy rõ.

Nhưng đối với Lâm Phàm, hắn có thể thấy rõ nhất cử nhất động của trường kiếm.

Tốc độ này đích xác rất nhanh, cho dù cường giả Kim tiên đại viên mãn cũng có thể bị chém rớt ngay lập tức.

Xì xì!

Hư không khẽ động, Lâm Phàm chợt cúi thấp đầu, trường kiếm xẹt qua trên đỉnh đầu hắn, nếu vừa rồi chậm một chút, Lâm Phàm lúc này đã mất đầu rồi.

Thật bén, tốc độ thật nhanh.

- Né? Ngươi né mãi được sao?

Ninh Viễn Kiếm cuồng tiếu, thân kiếm đột nhiên biến hóa quỷ dị làm Lâm Phàm kinh ngạc, hắn không ngờ tới trường kiếm lại có loại khả năng này.

Xì xì!

Trường kiếm đâm thủng thân thể Lâm Phàm.

- Ha ha... Ha ha...

Ninh Viễn Kiếm cười to điên cuồng.

Lâm Phàm cúi đầu xuống nhìn trường kiếm đang đâm trên thân thể, hắn còn cảm thấy một đạo kiếm ý chui vào cơ thể mình, nó đang bắt đầu phá nát Kim Tiên pháp tắc của hắn.

- Ngươi chạy đi, sao không chạy nữa? Giờ chết của ngươi đã đến rồi!

Ninh Viễn Kiếm cười nói, nhưng khi thấy nụ cười của Lâm Phàm, sắc mặt hắn lại biến đổi.

Một tay Lâm Phàm nắm lấy trường kiếm, sau đó lại cười cười.

- Ngươi xong đời rồi.

- Hả?

Ninh Viễn Kiếm sững sờ, không biết đối phương nói vậy có ý gì?

- Thiên Địa Dung Lô.

Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra một nụ cười tươi rối, sáng chói như xói trán, hắn không nghĩ cơ hội tới nhanh như vậy, hắn không ra tay vì muốn chờ cơ hội này, một cơ hội thích hợp.

Vù!

Thiên Địa Dung Lô xuất hiện.

- Kể từ hôm nay Thiết Kiếm Tông sẽ thành phế tông.

Lâm Phàm hờ hững mở miệng, sau đó tiến vào Thiên Địa Dung Lô.

Ninh Viễn Kiếm cũng hoàn toàn không biết gì hơn.

- Đây là nơi nào?

Bên trong Thiên Địa Dung Lô rất khác, Ninh Viễn Kiếm sững sờ không biết mình đang ở nơi nào?

Lâm Phàm chợt quát, ngừng thở kéo trường kiếm ra khỏi cơ thể.

Tên này đột phá từ Kim tiên lên Tổ cảnh, thực lực tuy tăng lên nhưng kiếm ý của hắn thì lại kém mình quá xa cùng, muốn dựa vào loại kiếm ý này để hủy diệt cơ thể mình, nằm mơ giữa ban ngày.

- Ngươi nghĩ mang ta vào đây là có thể phong tỏa, ngăn cản ta hay sao? Ngươi đang tự rước lấy nhục mà thôi, chém!

Ninh Viễn Kiếm quát lớn, điều khiển trường kiếm chém phá bên trong Thiên Địa Dung Lô, trong đó không ngừng nổ tung.

Ầm!

Ầm!

Trường kiếm va chạm cùng lò nung, sinh ra những tiếng nổ lớn.

Lâm Phàm sững sờ, không có nghĩ tới Ninh Viễn Kiếm lại bá đạo như thế, nếu như chính mình còn dây dưa thêm, sợ mình sẽ ăn hành một thân cho xem, nhưng bây giờ, tên này đang chém phá Thiên Địa Dung Lô, khiến hắn không có cơ hội chạy trốn.

Ẩn thân!

Lâm Phàm tiến nhập trạng thái ẩn thân, sau đó bay đến miệng lò, mở nắp ra rồi lén lén lút lút đi ra ngoài.

Lâm Phàm đứng trên đỉnh Thiên Địa Dung Lô, thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ lại thuận lợi như vậy.

Ầm!

Ninh Viễn Kiếm vẫn còn trong Thiên Địa Dung Lô, tích cực chém giết.

- Cái lò nung nho nhỏ này mà cũng muốn phong tỏa bản tọa, chém.

- Ồ, đây rốt cuộc là thứ đồ gì, sao ta không thể nhìn thấu nó nhỉ.

- Thứ hỗn trướng, ngươi đi nơi nào rồi?

- Đáng ghét, ra đây cho ta.

...

Từng tiếng rống giận dữ, bạo nổ bên trong Thiên Địa Dung Lô.

Lâm Phàm đứng trên Thiên Địa Dung Lô nhìn vết thương trước ngực, Ngô Đồng Thần Thụ tạo ra lực lượng sinh mệnh tu bổ thân thể hắn lại.

- Không nghĩ tới chỉ cần mấy việc đơn giản, đã hấp diêm được một cường giả cấp Tổ cảnh.

Luyện hóa!

Lâm Phàm lạnh nhạt mở lời, đây là lần đầu tiên Lâm Phàm triển khai Thiên Địa Dung Lô thuận lợi như vậy.

Bên trong, Ninh Viễn Kiếm vậy mà không dây dưa với mình, chạy đi chém Thiên Địa Dung Lô, hắn phải có bao nhiêu sự ngu ngốc mới làm được điều này đây không biết.

Ngu đến hết thuốc chữa mà!

- A!

Khi luyện hóa bắt đầu, bên trong lò nung truyền đến tiếng kêu thê thảm.

- Đây là cái gì?

- Thả ta ra ngoài.

- Cẩu vật, ngươi làm gì vậy, ngươi dám bẫy ta sao?

- Ngươi, tên súc sinh này...

Âm thanh kia càng ngày càng nhỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương