Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng
-
Chương 47: Ma Thần Hình Thiên
“Đinh! Đã thành công thỉnh thần! Nhân vật: Ma Thần Hình Thiên! Đẳng cấp trước mắt là: Luyện Hồn trung kỳ! Chỉ số: Max! Thời gian: năm phút đồng hồ! Tiêu hao một Thỉnh Thần phù!”
“Ông!”
Thân thể của Tây Môn Hạo lóe lên một vòng hào quang, bảo kiếm trên tay biến mất, xuất hiện hai cự phủ. Từng đợt ma khí bốc lên. Khí tức lập tức tăng lên hai đại cảnh giới, trực tiếp đến đỉnh của Luyện Hồn cảnh!
“Thân thể rất yếu, nhưng vẫn còn đầu, tốt.”
“Ha ha ha! Hình Thiên? Ma Thần Hình Thiên? Giết! Giết sạch những tên sát thủ kia! Không chừa lại một cái nào!”
Ý thức của Tây Môn Hạo nói trong đầu, có chút điên cuồng.
“Thân thể quá yếu, không đã ghiền a. Còn có, đám rác rưởi này ở đâu ra? Quá yếu.”
Giọng nói của Hình Thiên đầy sự khinh bỉ, khinh bỉ Tây Môn Hạo, khinh bỉ bọn sát thủ.
“Mẹ nó! Chỉ có năm phút thôi đấy đại ca à! Chỉ có năm phút thôi! Nhanh lên đi a!”
Tây Môn Hạo cũng phục hồi, Hạng Võ vừa ra thì đã lo tìm người yêu, Hình Thiên vừa ra thì lại phàn nàn, thần được thỉnh đều không đáng tin cậy như thế sao?
“Lũ sâu kiến các ngươi, rác rưởi trong rác rưởi! Giết!”
Hình Thiên sau khi trang bức xong, mang theo ma khí ngút trời lao đến.
“Phốc!” Một sát thủ bị chẻ ra làm đôi.
“Bành!” Một sát thủ bị đập nát đầu.
“Xoạt…”
Tây Môn Hạo được Hình Thiên phụ thân, giống như sói lạc bầy cừu, ở dưới cự phủ không còn bộ thi thể nào hoàn chỉnh.
Mà bên ngoài chiến trường, Ám Ảnh há hốc mồm, Lưu Thắng nhìn mà không tin vào mắt mình, Cơ Vô Bệnh nuốt nước bọt liên tục, Tật Phong Lang bị dọa đến run rẩy.
Lão Quỷ đứng xem mí mắt cũng giật liên tục, tu vi của hắn không thấp, nhìn ra được tu vi của Tây Môn Hạo bây giờ: Luyện Hồn trung kì!!!
“Sao…làm sao có thể? Điều này hoàn toàn không có khả năng?”
Hắn đã thấy qua cắn thuốc để tạm thời đề cao tu vi, cũng thấy qua sử dụng bí pháp. Thế nhưng là, trực tiếp tăng lên hai đại cảnh giới, vũ khí cùng khí tức cũng biến đổi theo thì là lần đầu tiên thấy!
“Ha ha ha! Đúng! Đúng! Giết sạch bọn hắn! Giết đến khi bọn hắn điên thì thôi! Má nó! Hạo gia đường đường là đại hoàng tử! Sau này là hoàng đế của Khánh Quốc! Có thể để bọn rác rưởi như các ngươi giết hay sao?
Tây Môn Hạo la to trong ý thức, hận không thể tự điều khiển thân thể mà đại khai sát giới, giết đến long trời lở đất.
Hình Thiên lập tức che lại thanh âm của Tây Môn Hạo, hai thanh cự phủ bổ không ngừng, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm địch nhân thực sự quá rác rưởi.
Thời gian trôi qua, sát thủ ngày càng ít, lại còn vừa đánh vừa lui, cản bản không chạm được vào ngươi của Tây Môn Hạo.
“Rút lui! Rút lui a! Đừng hi sinh vô ích!”
Ám Ảnh đứng gần đó vội vàng hô lớn, những người chết kia đều là thuộc hạ của hắn a, hiện tại chỉ còn không quá mười người!
“Chạy mau!”
Những sát thủ còn lại lập tức xoay người chạy, thậm chí có người còn bỏ lại vũ khí.
“Hừ! Rác rưởi, chạy đi đâu!”
Hình Thiên hét lớn, ném ra một thanh đại phủ.
“Vù!”
“Phốc phốc phốc…”
“A a a…”
Thanh búa bay ra, chém đứt thân thể của bốn tên, máu bắn ra tứ phía.
“Đừng nghĩ các ngươi có thể trốn thoát!”
Hình Thiên nhanh chong đuổi theo, truy sát những tên sát thủ còn lại.
Ngay lúc chỉ còn lại bốn tên sát thủ, hai tên sát thủ áo trắng cùng hai tên sát thủ áo đen, thân thể Tây Môn Hạo bỗng nhiên dừng lại.
“Đinh! Thời gian đã hết, kết thúc thỉnh thần!”
“Ông!” Tây Môn Hạo khống chế lại thân thể của mình, liền cảm thấy đau đớn vô cùng, từng tế bào như bị kim đâm.
Hai thanh cự phủ có ma khí ngập trời cũng biến mất, biến trở lại thành bảo kiếm.
Ngay lúc đó, Ám Ảnh cùng bốn tên sát thủ còn lại ngơ ngác nhìn Tây Môn Hạo.
Vũ khí thay đổi, khí tức thay đổi, tu vi cũng thay đổi theo, biến thành người khác sao?
“Chết đi!”
Ám Ảnh phản ứng lại, thân thể biến thành từng tàn ảnh, hai thanh đoản kiếm trong tay hướng thẳng đến thân thể của Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo đầu còn hơi choáng váng, toàn thân vô cùng đau đớn, căn bản không ý thức được nguy hiểm.
“Đừng!”
“Hạo huynh cẩn thận!”
“Công tử!”
“Phốc phốc!” Hai tiếng.
Không có máu tươi bắn ra, thậm chí không có tiếng kêu thảm.
Chỉ thấy trước người của Tây Môn Hạo bây giờ, Đắc Kỷ bị đâm bởi hai thanh đoản kiếm, trên mặt không có thống khổ, chỉ nhìn chằm chằm vào Ám Ảnh với đôi mắt lạnh như băng.
“Kẻ địch! Giết”
“Oanh!” Lại một đại chiêu, Nữ Vương Sùng Bái, Ám Ảnh trực tiếp bay ra ngoài, phun một ngụm máu ngay trên không.
“Đắc Kỷ!”
Tây Môn Hạo cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức thấy trên ngực nữ bộc đáng yêu của mình găm hai cây đoản kiếm, thân thể càng ngày càng mờ dần.
“Đắc Kỷ! Đắc Kỷ!”
“Chủ nhân không cần thương tâm, Đắc Kỷ không chết, chỉ là mệt mỏi mà thôi, cần nghỉ ngơi. Chủ nhân nếu muốn Đắc Kỷ thì có thể triệu hoán lại một lần nữa.”
Đắc Kỷ nói xong, đưa tay lên sờ mặt Tây Môn Hạo, nở một nụ cười trên mặt.
“Không! không không! Đắc Kỷ, ta chữa thương cho ngươi, ta có đan dược!”
Tây Môn Hạo hiện nay đã sớm quên việc chỉ cần sau bảy ngày là có thể triệu hoán Đắc Kỷ một lần nữa, bởi vì hắn đã xem Đắc Kỷ như một sinh linh chân chính.
Lấy ra một viên đan dược chữa thương tam phẩm, đưa vào miệng Đắc Kỷ.
Ai ngờ bị Đắc Kỷ chặn lại, lắc đầu.
“Chủ nhân, vô dụng. Ai… lần này rốt cục phải biến mất rồi…”
Sau khi ánh hào quang tản đi, thân thể Đắc Kỷ tan biến nhanh chóng, chỉ còn mùi thơm nhạt trong gió.
“Đinh! Nhân vật triệu hoán Đắc Kỷ biến mất! Đẳng cấp trở về lần đầu tiên triệu hoán! Thời gian chờ: bảy ngày! Bảy ngày sau có thể lại triệu hoán nhân vật!”
“Xoạt!” Một tấm thẻ triệu hoán xuất hiện trên tay.
“Đắc Kỷ ~ tiểu Đắc Kỷ ~”
Vành mắt Tây Môn Hạo đỏ lên, từ lúc xuyên việt đến nay, đây là lần đầu tiên hắn rơi lệ.
Mặc dù biết Đắc Kỷ không phải người, cũng biết đối phương sẽ không chết, nhưng hắn vẫn rất đau lòng, hết sức đau lòng, bởi vì hắn chưa bao giờ xem Đắc Kỷ là khôi lỗi.
“Đắc Kỷ, ta báo thù cho ngươi!”
Tây Môn Hạo xem thẻ triệu hoán trên tay, há mồm nuốt một viên đan dược, hóa giải đau đớn của thân thể. Sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía mấy tên sát thủ kia, ngay lập tức mắt hai mắt đỏ lên.
“Các ngươi! Đều đáng chết!”
“Xoạt!” Hắn đột nhiên biến mất, không chút do dự sử dụng một tấm Ẩn Thân phù.
“Cẩn thận! Hắn ẩn…”
“Phốc!”
Ám Ảnh còn chưa dứt câu, yết hầu đã bị cắt đứt, máu tươi bắn cả lên mặt đồng bạn.
“Ôi ôi ôi…”
Ám Ảnh mở miệng như muốn nói gì đó, lại không thể phát ra âm thanh nào. Khí quản đã đứt, lại thêm khi nãy bị thương vì vụ nổ, khiến tính mạng của hắn nhanh chóng trôi đi.
“Giết!”
Một tên sát thủ áo trắng phản ứng lại, đâm một kiếm về phía Tây Môn Hạo vừa hiện hình.
“Phốc!” Bảo kiếm đâm vào bả vai của Tây Môn Hạo.
Ai ngờ Tây Môn Hạo ngoan cường nắm chặt và rút ra ngay lập tức, sau đó một kiếm chặt xuống.
“Coong!” Một tên sát thủ áo trắng khác cũng phản ứng, chặn lại một kiếm của Tây Môn Hạo.
“Chết hết đi!”
Tây Môn Hạo bỗng nhiên điên lên rồi huy động bảo kiếm, Kiếm Quyết Vô Danh mang theo tầng tầng Bá Khí Thần Hoàng hợp lại thành một cái kiếm võng.
“Đương đương đương…” Vũ khí va chạm liên tục.
“Phốc phốc phốc…” Đám người lấy máu đổi máu.
“Ông!”
Thân thể của Tây Môn Hạo lóe lên một vòng hào quang, bảo kiếm trên tay biến mất, xuất hiện hai cự phủ. Từng đợt ma khí bốc lên. Khí tức lập tức tăng lên hai đại cảnh giới, trực tiếp đến đỉnh của Luyện Hồn cảnh!
“Thân thể rất yếu, nhưng vẫn còn đầu, tốt.”
“Ha ha ha! Hình Thiên? Ma Thần Hình Thiên? Giết! Giết sạch những tên sát thủ kia! Không chừa lại một cái nào!”
Ý thức của Tây Môn Hạo nói trong đầu, có chút điên cuồng.
“Thân thể quá yếu, không đã ghiền a. Còn có, đám rác rưởi này ở đâu ra? Quá yếu.”
Giọng nói của Hình Thiên đầy sự khinh bỉ, khinh bỉ Tây Môn Hạo, khinh bỉ bọn sát thủ.
“Mẹ nó! Chỉ có năm phút thôi đấy đại ca à! Chỉ có năm phút thôi! Nhanh lên đi a!”
Tây Môn Hạo cũng phục hồi, Hạng Võ vừa ra thì đã lo tìm người yêu, Hình Thiên vừa ra thì lại phàn nàn, thần được thỉnh đều không đáng tin cậy như thế sao?
“Lũ sâu kiến các ngươi, rác rưởi trong rác rưởi! Giết!”
Hình Thiên sau khi trang bức xong, mang theo ma khí ngút trời lao đến.
“Phốc!” Một sát thủ bị chẻ ra làm đôi.
“Bành!” Một sát thủ bị đập nát đầu.
“Xoạt…”
Tây Môn Hạo được Hình Thiên phụ thân, giống như sói lạc bầy cừu, ở dưới cự phủ không còn bộ thi thể nào hoàn chỉnh.
Mà bên ngoài chiến trường, Ám Ảnh há hốc mồm, Lưu Thắng nhìn mà không tin vào mắt mình, Cơ Vô Bệnh nuốt nước bọt liên tục, Tật Phong Lang bị dọa đến run rẩy.
Lão Quỷ đứng xem mí mắt cũng giật liên tục, tu vi của hắn không thấp, nhìn ra được tu vi của Tây Môn Hạo bây giờ: Luyện Hồn trung kì!!!
“Sao…làm sao có thể? Điều này hoàn toàn không có khả năng?”
Hắn đã thấy qua cắn thuốc để tạm thời đề cao tu vi, cũng thấy qua sử dụng bí pháp. Thế nhưng là, trực tiếp tăng lên hai đại cảnh giới, vũ khí cùng khí tức cũng biến đổi theo thì là lần đầu tiên thấy!
“Ha ha ha! Đúng! Đúng! Giết sạch bọn hắn! Giết đến khi bọn hắn điên thì thôi! Má nó! Hạo gia đường đường là đại hoàng tử! Sau này là hoàng đế của Khánh Quốc! Có thể để bọn rác rưởi như các ngươi giết hay sao?
Tây Môn Hạo la to trong ý thức, hận không thể tự điều khiển thân thể mà đại khai sát giới, giết đến long trời lở đất.
Hình Thiên lập tức che lại thanh âm của Tây Môn Hạo, hai thanh cự phủ bổ không ngừng, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm địch nhân thực sự quá rác rưởi.
Thời gian trôi qua, sát thủ ngày càng ít, lại còn vừa đánh vừa lui, cản bản không chạm được vào ngươi của Tây Môn Hạo.
“Rút lui! Rút lui a! Đừng hi sinh vô ích!”
Ám Ảnh đứng gần đó vội vàng hô lớn, những người chết kia đều là thuộc hạ của hắn a, hiện tại chỉ còn không quá mười người!
“Chạy mau!”
Những sát thủ còn lại lập tức xoay người chạy, thậm chí có người còn bỏ lại vũ khí.
“Hừ! Rác rưởi, chạy đi đâu!”
Hình Thiên hét lớn, ném ra một thanh đại phủ.
“Vù!”
“Phốc phốc phốc…”
“A a a…”
Thanh búa bay ra, chém đứt thân thể của bốn tên, máu bắn ra tứ phía.
“Đừng nghĩ các ngươi có thể trốn thoát!”
Hình Thiên nhanh chong đuổi theo, truy sát những tên sát thủ còn lại.
Ngay lúc chỉ còn lại bốn tên sát thủ, hai tên sát thủ áo trắng cùng hai tên sát thủ áo đen, thân thể Tây Môn Hạo bỗng nhiên dừng lại.
“Đinh! Thời gian đã hết, kết thúc thỉnh thần!”
“Ông!” Tây Môn Hạo khống chế lại thân thể của mình, liền cảm thấy đau đớn vô cùng, từng tế bào như bị kim đâm.
Hai thanh cự phủ có ma khí ngập trời cũng biến mất, biến trở lại thành bảo kiếm.
Ngay lúc đó, Ám Ảnh cùng bốn tên sát thủ còn lại ngơ ngác nhìn Tây Môn Hạo.
Vũ khí thay đổi, khí tức thay đổi, tu vi cũng thay đổi theo, biến thành người khác sao?
“Chết đi!”
Ám Ảnh phản ứng lại, thân thể biến thành từng tàn ảnh, hai thanh đoản kiếm trong tay hướng thẳng đến thân thể của Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo đầu còn hơi choáng váng, toàn thân vô cùng đau đớn, căn bản không ý thức được nguy hiểm.
“Đừng!”
“Hạo huynh cẩn thận!”
“Công tử!”
“Phốc phốc!” Hai tiếng.
Không có máu tươi bắn ra, thậm chí không có tiếng kêu thảm.
Chỉ thấy trước người của Tây Môn Hạo bây giờ, Đắc Kỷ bị đâm bởi hai thanh đoản kiếm, trên mặt không có thống khổ, chỉ nhìn chằm chằm vào Ám Ảnh với đôi mắt lạnh như băng.
“Kẻ địch! Giết”
“Oanh!” Lại một đại chiêu, Nữ Vương Sùng Bái, Ám Ảnh trực tiếp bay ra ngoài, phun một ngụm máu ngay trên không.
“Đắc Kỷ!”
Tây Môn Hạo cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức thấy trên ngực nữ bộc đáng yêu của mình găm hai cây đoản kiếm, thân thể càng ngày càng mờ dần.
“Đắc Kỷ! Đắc Kỷ!”
“Chủ nhân không cần thương tâm, Đắc Kỷ không chết, chỉ là mệt mỏi mà thôi, cần nghỉ ngơi. Chủ nhân nếu muốn Đắc Kỷ thì có thể triệu hoán lại một lần nữa.”
Đắc Kỷ nói xong, đưa tay lên sờ mặt Tây Môn Hạo, nở một nụ cười trên mặt.
“Không! không không! Đắc Kỷ, ta chữa thương cho ngươi, ta có đan dược!”
Tây Môn Hạo hiện nay đã sớm quên việc chỉ cần sau bảy ngày là có thể triệu hoán Đắc Kỷ một lần nữa, bởi vì hắn đã xem Đắc Kỷ như một sinh linh chân chính.
Lấy ra một viên đan dược chữa thương tam phẩm, đưa vào miệng Đắc Kỷ.
Ai ngờ bị Đắc Kỷ chặn lại, lắc đầu.
“Chủ nhân, vô dụng. Ai… lần này rốt cục phải biến mất rồi…”
Sau khi ánh hào quang tản đi, thân thể Đắc Kỷ tan biến nhanh chóng, chỉ còn mùi thơm nhạt trong gió.
“Đinh! Nhân vật triệu hoán Đắc Kỷ biến mất! Đẳng cấp trở về lần đầu tiên triệu hoán! Thời gian chờ: bảy ngày! Bảy ngày sau có thể lại triệu hoán nhân vật!”
“Xoạt!” Một tấm thẻ triệu hoán xuất hiện trên tay.
“Đắc Kỷ ~ tiểu Đắc Kỷ ~”
Vành mắt Tây Môn Hạo đỏ lên, từ lúc xuyên việt đến nay, đây là lần đầu tiên hắn rơi lệ.
Mặc dù biết Đắc Kỷ không phải người, cũng biết đối phương sẽ không chết, nhưng hắn vẫn rất đau lòng, hết sức đau lòng, bởi vì hắn chưa bao giờ xem Đắc Kỷ là khôi lỗi.
“Đắc Kỷ, ta báo thù cho ngươi!”
Tây Môn Hạo xem thẻ triệu hoán trên tay, há mồm nuốt một viên đan dược, hóa giải đau đớn của thân thể. Sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía mấy tên sát thủ kia, ngay lập tức mắt hai mắt đỏ lên.
“Các ngươi! Đều đáng chết!”
“Xoạt!” Hắn đột nhiên biến mất, không chút do dự sử dụng một tấm Ẩn Thân phù.
“Cẩn thận! Hắn ẩn…”
“Phốc!”
Ám Ảnh còn chưa dứt câu, yết hầu đã bị cắt đứt, máu tươi bắn cả lên mặt đồng bạn.
“Ôi ôi ôi…”
Ám Ảnh mở miệng như muốn nói gì đó, lại không thể phát ra âm thanh nào. Khí quản đã đứt, lại thêm khi nãy bị thương vì vụ nổ, khiến tính mạng của hắn nhanh chóng trôi đi.
“Giết!”
Một tên sát thủ áo trắng phản ứng lại, đâm một kiếm về phía Tây Môn Hạo vừa hiện hình.
“Phốc!” Bảo kiếm đâm vào bả vai của Tây Môn Hạo.
Ai ngờ Tây Môn Hạo ngoan cường nắm chặt và rút ra ngay lập tức, sau đó một kiếm chặt xuống.
“Coong!” Một tên sát thủ áo trắng khác cũng phản ứng, chặn lại một kiếm của Tây Môn Hạo.
“Chết hết đi!”
Tây Môn Hạo bỗng nhiên điên lên rồi huy động bảo kiếm, Kiếm Quyết Vô Danh mang theo tầng tầng Bá Khí Thần Hoàng hợp lại thành một cái kiếm võng.
“Đương đương đương…” Vũ khí va chạm liên tục.
“Phốc phốc phốc…” Đám người lấy máu đổi máu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook