Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng
-
Chương 12: Giết Chóc Dưới Đêm Mưa
“Đùng đùng…!”
Một tia sét xẹt qua màn đêm, ánh trăng bị che khuất trong chớp mắt, đập vào mặt là một luồng khí ẩm thấp.
Tây Môn Hạo đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên mở to mắt, giữa không gian đen kịt trong xe có một tia sáng lấp lóe.
Đã bốn ngày từ khi bắt đầu xuất phát, từ lâu đã rời xa khỏi phạm vi Hoàng thành. Mà trong bốn ngày này, trừ một cái hồng bao lần trước, tới nay vẫn chưa có làm mới.
Quả nhiên, thời gian làm mới là ngẫu nhiên. Ba ngày nay một cái cũng không có.
“Công tử! Trời sắp mưa rồi! Có một tiểu trấn ở đằng trước, hay là chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút đi?” Bên ngoài vang lên tiếng la của Lưu đội trưởng.
“Ừm, đi đường phải cẩn thận, tìm khách sạn nghỉ một đêm vậy.” Tây Môn Hạo thản nhiên nói.
“Vâng, công tử.”
Lưu đội trưởng nghe lệnh, tăng nhanh tốc độ đi đường. Vì điệu thấp, Tây Môn Hạo không cho bọn hắn gọi y là hoàng tử hay điện hạ, mà phải đổi thành công tử.
“Lốp bốp!”
Vừa nói xong, từng hạt mưa lớn liền rơi trên thùng xe, át hết cả tiếng xe và tiếng vó ngựa.
Đường lớn càng chạy càng nhiều bùn lầy, hộ vệ với phu xe đã sớm bị ướt lạnh chèm nhẹp.
Bỗng nhiên, Tây Môn Hạo cảm giác được được nguy cơ, lập tức duỗi tay nắm lấy kiếm.
“Phốc!” Một tiếng lợi khí đâm vào cơ thể vang lên.
“Ách!”
“Phù phù!” Thanh âm vật nặng rơi xuống đất, hình như là một gã hộ vệ ngã xuống lưng ngựa.
“Cận thận! Có thích khách!”
Thanh âm của Lưu đội trưởng vang lên, đồng thời theo sau là một loạt tiếng đao ra khỏi vỏ.
“M* mày, Tây Môn Nghiễm! Ông đây sớm muộn cũng sẽ lấy cái mạng chó nhà mày!”
Không cần suy nghĩ Tây Môn Hạo cũng biết được thích khách là do Tây Môn Nghiễm phái tới.
“Điện... Công tử, có thích khách.”
Bích Liên khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch.
“Ngươi ở yên trong xe, để ta ra xem.”
Vừa nói xong Tây Môn Hạo liền rút ra Thanh Phong kiếm, lắc mình một cái nhảy khỏi xe ngựa.
Mưa rào tầm tã đập lên người, hắn giật mình một cái, bỗng thấy thanh tỉnh hơn nhiều.
Đúng lúc này, có một mũi tên phóng thẳng đến trước mặt hắn, mang theo tiếng rít chói tai.
Tây Môn Hạo trong lòng nắm chắc, nghiêng đầu một cái, một tiếng “Phốc” vang lên, thùng xe bị mũi tên làm bằng tinh thiết cắm thẳng vào.
“Giết!” Một tiếng quát lớn vang lên, chỉ thấy hai tên áo đen mặt bịt kín đang cầm lấy trường đao lao tới. Cùng lúc đó, từ ven đường cũng bay ra năm, sáu tên thích khách áo đen, bắt đầu giữ chân đám hộ vệ.
Tây Môn Hạo nhìn sơ qua hai tên thích khách, một tên Ngưng Khí trung kì, một tên Ngưng Khí sơ kì!
“Tây Môn Nghiễm!!! Ngươi m* nó thật là đánh giá ta cao quá rồi! Giết!!”
Hắn biết nếu hôm nay đám thích khách kia không chết, thì là chính mình sẽ phải mất mạng. Thân là một Đại Hoàng tử đáng ra đã phải chết từ lâu, muốn sống sót thì nhất định phải giết ra một đường máu.
“Đương đương đương!”
Thanh Phong kiếm trong tay tỏa ra hào quang nguyên lực vàng óng ánh, sau khi tấn thăng Nguyên Khí Kỳ, hắn có thể điều động thiên địa nguyên khí bên ngoài giúp cho Hạo Thiên Kiếm Quyết ngày càng sắc bén.
Cùng lúc đó, hắn còn tạo ra một vòng bảo hộ màu vàng nhạt để tăng lực phòng ngự của bản thân. Mặc dù tiêu hao khá lớn, nhưng bởi vì hai mặt thụ địch, hắn không thể không cẩn thận được.
Đao pháp của hai tên thích khách rất sắc bén, lại chuyên công kích vào điểm yếu hại, có vài lần suýt chút nữa thì một mạng của hắn đã đi tong.
“Chết!” Tên thích khách Nguyên Khí sơ kỳ tìm được cơ hội, liền một đao bổ về phía đỉnh đầu Tây Môn Hạo.
“Ngươi chết trước đi!” Tây Môn Hạo đột nhiên di chuyển, sau đó đâm ra Thanh Phong kiếm mang theo một cỗ bá vương chi khí.
Trong lòng thích khách run lên, cỗ bá vương chi khí kia để hắn bỗng nhiên nhận thức được, người mình muốn giết lại chính là Đại Hoàng tử Khánh Quốc!
Thế nhưng chỉ bởi vì lần sơ ý này, mà hắn đã phải bỏ đi tính mạng của mình.
“Phốc!” Lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua người tên thích khách.
“Ách!”
Thích khách kêu lên một tiếng đau đớn, thanh trường đao chỉ cách đỉnh đầu của Tây Môn Hạo đúng một tấc, nhưng mà hắn bỗng nhiên quỷ dị cười lên.
“Công tử cẩn thận!”
Trên xe vang lên một tiếng thét đầy kinh hãi của Bích Liên.
“Má!”
Tây Môn Hạo tê cả da đầu, hắn thế mà lại quên còn một tên thích khách mạnh hơn, nhanh chóng xoay lại, dùng kiếm đỡ trước người.
“Coong!”
Một thanh trường đao chém trên thân Thanh Phong kiếm, nhưng sau đó lại loé lên một đạo hàn mang.
“Phốc!”
Một thanh chủy thủ đã cắm gọn trong lồng ngực Tây Môn Hạo.
“Công tử!”
“Điện hạ!”
“Giết!!!!”
Lưu đội trưởng cùng ba tên hộ vệ may mắn còn sống đều điên rồi. Nếu như Hoàng tử chết, không chỉ mình gặp nguy hiểm, thậm chí còn có thể liên lụy đến cửu tộc!
Tây Môn Hạo cúi đầu nhìn qua thanh chủy thủ cắm trên ngực mình, rất đau, đúng vậy, đau vô cùng.
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
“Phốc!”
Tên thích khách rút dao găm ra, nhe răng cười âm hiểm.
“Xong... Xong cái quái gì mà xong”.
“Ba!”
Tây Môn Hạo trực tiếp cầm lấy tấm Khôi Lỗi phù duy nhất còn lại dán lên người đối phương, trong lòng hơi động, tên thích khách kia liền ngây ngẩn cả người.
[ Đinh! ]
[ Sử dụng Khôi Lỗi phù thành công! ]
“Giết bọn hắn!”
Vừa nói Tây Môn Hạo vừa chỉ về hướng những tên thích khách còn lại đang tấn công bọn hộ vệ, thanh âm phảng phất như đến từ Cửu U Địa Ngục.
“Giết!”
Thích khách kia liền không chút do dự cầm trường đao xông tới.
“Công tử! Công tử ngài không sao chứ?”
Bích Liên chạy đến bên cạnh Tây Môn Hạo, nhìn thấy lồng ngực không ngừng chảy máu của hắn, gấp đến sắp khóc. Nếu như Đại Hoàng tử có mệnh hệ gì, thích khách không giết nàng thì bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua nàng.
Tây Môn Hạo không nói gì, lấy ra một bình đan dược nhỏ, đổ ra một viên Chữa Thương đan tam phẩm, ném vào trong miệng.
Đan dược vào miệng liền tan, hắn cảm giác trong nháy mắt liền có một dòng nước ấm tuôn ra toàn thân, đồng thời quang mang màu trắng tập trung tại lồng ngực, bắt đầu chữa trị miệng vết thương.
“Không tốt! Đan dược tam phẩm! Giết hắn!”
Một tên thích khách chú ý tới bên này, thấy thế liền quay đầu muốn vọt tới.
Ngay lúc này, tên thích khách cầm đầu tu vi Nguyên Khí trung kỳ đã đi tới trước mặt hắn, vung lên trường đao nhân lúc đối phương không hề phòng bị.
“Phốc!”
Máu tươi phun lên như suối, đầu của tên thích khách kia bay lên.
“Xoạt!”
5 tên thích khách còn lại cũng ngây ngẩn cả người, không rõ vì sao thủ lĩnh lại làm phản.
“Giết!”
“Phốc!”
Lưu đội trưởng thừa cơ hội này chém chết một tên thích khách, mấy tên hộ vệ còn lại cũng kịp phản ứng, bắt đầu tiến công.
Không tính tên thủ lĩnh đang bị khống chế thì năm tên thích khách còn lại đều bị giết sạch. Đến chết bọn hắn cũng không rõ vì sao huynh đệ của mình lại đột nhiên làm phản.
Tây Môn Hạo nhìn xem tất cả thích khách bị giết, thân thể thoáng ngã, được Bích Liên đỡ lấy. Bất quá thời gian Khôi Lỗi phù cũng sắp hết rồi, trong lòng hắn khẽ động.
“Keng!” tên thích khách thủ lĩnh rút chủy thủ ra, sau đó không chút do dự đâm thẳng vào lồng ngực, ngửa mặt ngã xuống đất.
Mưa càng lúc càng lớn, bùn lầy mang theo từng vệt máu loang lỗ chảy dần đến bên ven đường.
Lưu đội trưởng cùng ba tên hộ vệ mình đầy thương tích sững sờ nhìn tất cả mọi chuyện, bỗng nhiên tên thích khách kia lại làm phản, sau cùng lại còn tự sát. Chuyện này thật là quá quỷ dị!
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì! Bảo vệ công tử! Hắn bị thương rồi!” Bích Liên hô lớn.
“Ba ba ba…”
Đám hộ vệ bất chấp bùn lầy lao đến.
“Ta không sao, trước tiên phải rời khỏi nơi này đã, nhanh lên!”
Tây Môn Hạo khoát tay áo, hiện tại bản thân đang có thương tích, nơi này không nên ở lâu, tranh thủ thời gian để Bích Liên đỡ hắn lên xe ngựa.
“Đúng rồi, Lưu đội trưởng, cầm đan dược phân phát cho các huynh đệ.”
Tây Môn Hạo lấy ra năm viên Chữa Thương đan tam phẩm bỏ vào không gian trữ vật, sau đó cầm bình đan dược ném cho Lưu đội trưởng rồi buông rèm xuống.
Lưu đội trưởng không nhiều lời, tranh thủ lấy ra một viên cho mình dùng, xong liền đưa lại cho 3 tên hộ vệ bị thương ăn vào, còn sót lại cho chiến mã hồi phục.
Ba tên hộ vệ Thoát Thai tầng chín sau khi ăn đan dược vào, bọn hắn cảm giác được thương thế cùng tiêu hao đang bắt đầu khôi phục liền mừng rỡ.
Bọn hắn sống tới bây giờ đều chưa từng ăn qua đan dược tam phẩm a.
Một tia sét xẹt qua màn đêm, ánh trăng bị che khuất trong chớp mắt, đập vào mặt là một luồng khí ẩm thấp.
Tây Môn Hạo đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên mở to mắt, giữa không gian đen kịt trong xe có một tia sáng lấp lóe.
Đã bốn ngày từ khi bắt đầu xuất phát, từ lâu đã rời xa khỏi phạm vi Hoàng thành. Mà trong bốn ngày này, trừ một cái hồng bao lần trước, tới nay vẫn chưa có làm mới.
Quả nhiên, thời gian làm mới là ngẫu nhiên. Ba ngày nay một cái cũng không có.
“Công tử! Trời sắp mưa rồi! Có một tiểu trấn ở đằng trước, hay là chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút đi?” Bên ngoài vang lên tiếng la của Lưu đội trưởng.
“Ừm, đi đường phải cẩn thận, tìm khách sạn nghỉ một đêm vậy.” Tây Môn Hạo thản nhiên nói.
“Vâng, công tử.”
Lưu đội trưởng nghe lệnh, tăng nhanh tốc độ đi đường. Vì điệu thấp, Tây Môn Hạo không cho bọn hắn gọi y là hoàng tử hay điện hạ, mà phải đổi thành công tử.
“Lốp bốp!”
Vừa nói xong, từng hạt mưa lớn liền rơi trên thùng xe, át hết cả tiếng xe và tiếng vó ngựa.
Đường lớn càng chạy càng nhiều bùn lầy, hộ vệ với phu xe đã sớm bị ướt lạnh chèm nhẹp.
Bỗng nhiên, Tây Môn Hạo cảm giác được được nguy cơ, lập tức duỗi tay nắm lấy kiếm.
“Phốc!” Một tiếng lợi khí đâm vào cơ thể vang lên.
“Ách!”
“Phù phù!” Thanh âm vật nặng rơi xuống đất, hình như là một gã hộ vệ ngã xuống lưng ngựa.
“Cận thận! Có thích khách!”
Thanh âm của Lưu đội trưởng vang lên, đồng thời theo sau là một loạt tiếng đao ra khỏi vỏ.
“M* mày, Tây Môn Nghiễm! Ông đây sớm muộn cũng sẽ lấy cái mạng chó nhà mày!”
Không cần suy nghĩ Tây Môn Hạo cũng biết được thích khách là do Tây Môn Nghiễm phái tới.
“Điện... Công tử, có thích khách.”
Bích Liên khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch.
“Ngươi ở yên trong xe, để ta ra xem.”
Vừa nói xong Tây Môn Hạo liền rút ra Thanh Phong kiếm, lắc mình một cái nhảy khỏi xe ngựa.
Mưa rào tầm tã đập lên người, hắn giật mình một cái, bỗng thấy thanh tỉnh hơn nhiều.
Đúng lúc này, có một mũi tên phóng thẳng đến trước mặt hắn, mang theo tiếng rít chói tai.
Tây Môn Hạo trong lòng nắm chắc, nghiêng đầu một cái, một tiếng “Phốc” vang lên, thùng xe bị mũi tên làm bằng tinh thiết cắm thẳng vào.
“Giết!” Một tiếng quát lớn vang lên, chỉ thấy hai tên áo đen mặt bịt kín đang cầm lấy trường đao lao tới. Cùng lúc đó, từ ven đường cũng bay ra năm, sáu tên thích khách áo đen, bắt đầu giữ chân đám hộ vệ.
Tây Môn Hạo nhìn sơ qua hai tên thích khách, một tên Ngưng Khí trung kì, một tên Ngưng Khí sơ kì!
“Tây Môn Nghiễm!!! Ngươi m* nó thật là đánh giá ta cao quá rồi! Giết!!”
Hắn biết nếu hôm nay đám thích khách kia không chết, thì là chính mình sẽ phải mất mạng. Thân là một Đại Hoàng tử đáng ra đã phải chết từ lâu, muốn sống sót thì nhất định phải giết ra một đường máu.
“Đương đương đương!”
Thanh Phong kiếm trong tay tỏa ra hào quang nguyên lực vàng óng ánh, sau khi tấn thăng Nguyên Khí Kỳ, hắn có thể điều động thiên địa nguyên khí bên ngoài giúp cho Hạo Thiên Kiếm Quyết ngày càng sắc bén.
Cùng lúc đó, hắn còn tạo ra một vòng bảo hộ màu vàng nhạt để tăng lực phòng ngự của bản thân. Mặc dù tiêu hao khá lớn, nhưng bởi vì hai mặt thụ địch, hắn không thể không cẩn thận được.
Đao pháp của hai tên thích khách rất sắc bén, lại chuyên công kích vào điểm yếu hại, có vài lần suýt chút nữa thì một mạng của hắn đã đi tong.
“Chết!” Tên thích khách Nguyên Khí sơ kỳ tìm được cơ hội, liền một đao bổ về phía đỉnh đầu Tây Môn Hạo.
“Ngươi chết trước đi!” Tây Môn Hạo đột nhiên di chuyển, sau đó đâm ra Thanh Phong kiếm mang theo một cỗ bá vương chi khí.
Trong lòng thích khách run lên, cỗ bá vương chi khí kia để hắn bỗng nhiên nhận thức được, người mình muốn giết lại chính là Đại Hoàng tử Khánh Quốc!
Thế nhưng chỉ bởi vì lần sơ ý này, mà hắn đã phải bỏ đi tính mạng của mình.
“Phốc!” Lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua người tên thích khách.
“Ách!”
Thích khách kêu lên một tiếng đau đớn, thanh trường đao chỉ cách đỉnh đầu của Tây Môn Hạo đúng một tấc, nhưng mà hắn bỗng nhiên quỷ dị cười lên.
“Công tử cẩn thận!”
Trên xe vang lên một tiếng thét đầy kinh hãi của Bích Liên.
“Má!”
Tây Môn Hạo tê cả da đầu, hắn thế mà lại quên còn một tên thích khách mạnh hơn, nhanh chóng xoay lại, dùng kiếm đỡ trước người.
“Coong!”
Một thanh trường đao chém trên thân Thanh Phong kiếm, nhưng sau đó lại loé lên một đạo hàn mang.
“Phốc!”
Một thanh chủy thủ đã cắm gọn trong lồng ngực Tây Môn Hạo.
“Công tử!”
“Điện hạ!”
“Giết!!!!”
Lưu đội trưởng cùng ba tên hộ vệ may mắn còn sống đều điên rồi. Nếu như Hoàng tử chết, không chỉ mình gặp nguy hiểm, thậm chí còn có thể liên lụy đến cửu tộc!
Tây Môn Hạo cúi đầu nhìn qua thanh chủy thủ cắm trên ngực mình, rất đau, đúng vậy, đau vô cùng.
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
“Phốc!”
Tên thích khách rút dao găm ra, nhe răng cười âm hiểm.
“Xong... Xong cái quái gì mà xong”.
“Ba!”
Tây Môn Hạo trực tiếp cầm lấy tấm Khôi Lỗi phù duy nhất còn lại dán lên người đối phương, trong lòng hơi động, tên thích khách kia liền ngây ngẩn cả người.
[ Đinh! ]
[ Sử dụng Khôi Lỗi phù thành công! ]
“Giết bọn hắn!”
Vừa nói Tây Môn Hạo vừa chỉ về hướng những tên thích khách còn lại đang tấn công bọn hộ vệ, thanh âm phảng phất như đến từ Cửu U Địa Ngục.
“Giết!”
Thích khách kia liền không chút do dự cầm trường đao xông tới.
“Công tử! Công tử ngài không sao chứ?”
Bích Liên chạy đến bên cạnh Tây Môn Hạo, nhìn thấy lồng ngực không ngừng chảy máu của hắn, gấp đến sắp khóc. Nếu như Đại Hoàng tử có mệnh hệ gì, thích khách không giết nàng thì bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua nàng.
Tây Môn Hạo không nói gì, lấy ra một bình đan dược nhỏ, đổ ra một viên Chữa Thương đan tam phẩm, ném vào trong miệng.
Đan dược vào miệng liền tan, hắn cảm giác trong nháy mắt liền có một dòng nước ấm tuôn ra toàn thân, đồng thời quang mang màu trắng tập trung tại lồng ngực, bắt đầu chữa trị miệng vết thương.
“Không tốt! Đan dược tam phẩm! Giết hắn!”
Một tên thích khách chú ý tới bên này, thấy thế liền quay đầu muốn vọt tới.
Ngay lúc này, tên thích khách cầm đầu tu vi Nguyên Khí trung kỳ đã đi tới trước mặt hắn, vung lên trường đao nhân lúc đối phương không hề phòng bị.
“Phốc!”
Máu tươi phun lên như suối, đầu của tên thích khách kia bay lên.
“Xoạt!”
5 tên thích khách còn lại cũng ngây ngẩn cả người, không rõ vì sao thủ lĩnh lại làm phản.
“Giết!”
“Phốc!”
Lưu đội trưởng thừa cơ hội này chém chết một tên thích khách, mấy tên hộ vệ còn lại cũng kịp phản ứng, bắt đầu tiến công.
Không tính tên thủ lĩnh đang bị khống chế thì năm tên thích khách còn lại đều bị giết sạch. Đến chết bọn hắn cũng không rõ vì sao huynh đệ của mình lại đột nhiên làm phản.
Tây Môn Hạo nhìn xem tất cả thích khách bị giết, thân thể thoáng ngã, được Bích Liên đỡ lấy. Bất quá thời gian Khôi Lỗi phù cũng sắp hết rồi, trong lòng hắn khẽ động.
“Keng!” tên thích khách thủ lĩnh rút chủy thủ ra, sau đó không chút do dự đâm thẳng vào lồng ngực, ngửa mặt ngã xuống đất.
Mưa càng lúc càng lớn, bùn lầy mang theo từng vệt máu loang lỗ chảy dần đến bên ven đường.
Lưu đội trưởng cùng ba tên hộ vệ mình đầy thương tích sững sờ nhìn tất cả mọi chuyện, bỗng nhiên tên thích khách kia lại làm phản, sau cùng lại còn tự sát. Chuyện này thật là quá quỷ dị!
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì! Bảo vệ công tử! Hắn bị thương rồi!” Bích Liên hô lớn.
“Ba ba ba…”
Đám hộ vệ bất chấp bùn lầy lao đến.
“Ta không sao, trước tiên phải rời khỏi nơi này đã, nhanh lên!”
Tây Môn Hạo khoát tay áo, hiện tại bản thân đang có thương tích, nơi này không nên ở lâu, tranh thủ thời gian để Bích Liên đỡ hắn lên xe ngựa.
“Đúng rồi, Lưu đội trưởng, cầm đan dược phân phát cho các huynh đệ.”
Tây Môn Hạo lấy ra năm viên Chữa Thương đan tam phẩm bỏ vào không gian trữ vật, sau đó cầm bình đan dược ném cho Lưu đội trưởng rồi buông rèm xuống.
Lưu đội trưởng không nhiều lời, tranh thủ lấy ra một viên cho mình dùng, xong liền đưa lại cho 3 tên hộ vệ bị thương ăn vào, còn sót lại cho chiến mã hồi phục.
Ba tên hộ vệ Thoát Thai tầng chín sau khi ăn đan dược vào, bọn hắn cảm giác được thương thế cùng tiêu hao đang bắt đầu khôi phục liền mừng rỡ.
Bọn hắn sống tới bây giờ đều chưa từng ăn qua đan dược tam phẩm a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook