Sau khi Trần Thương rời đi, Lăng Huyền Phong mới thở phào một hơi, cả người vô lực, ngã ngồi xuống đất. Mục Uyển Thanh thấy thế liền không để ý đau đớn, nhanh chóng chạy tới bên hắn. Khi nhìn thấy thảm trạng của hắn, khắp nơi trên cơ thể đều là vết bầm xanh tím, nàng không kìm được nước mắt, khóc lớn.

- Hu hu! Ngốc tử! Nếu không đỡ được thì chịu thua đi, chàng còn sính cường làm gì! Ngốc tử! Đại ngốc tử!

Lăng Huyền Phong mỉm cười nhìn nữ nhân đầu tiên trong 2 kiếp người của mình, mỉm cười ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt xinh đẹp kia nói:

- Nha đầu ngốc! Ta thì làm sao có chuyện được. Trần lão ca lúc đánh với ta đã hạ thủ lưu tình, hơn nữa không dùng tới đấu khí. Ta lúc đó cũng muốn thử xem trình độ đến đâu, cho nên mới như vậy. Không được khóc.

- Nhưng mà đâu cần phải thảm như thế này chứ.

- Không sao, những vết này xử lý qua một chút là được, hơn nữa hắn cũng nể mặt ta nên không xuất chiêu lên mặt, nếu không lúc này đúng là thành Lăng Đầu Heo rồi.

Nghe hắn nói như vậy, Mục Uyển Thanh phì cười. Nhìn qua 2 tên ca ca không nên thân kia của mình, nghĩ tới cái gì, hét lớn:

- 2 người các ngươi! Làm hộ vệ kiểu gì vậy hả? Thiếu gia bị người ta đánh cho thành tên khất cái, vẫn còn trương đít lên mà ngủ? Các ngươi còn có mặt mũi không vậy? Có xứng đáng làm Ảnh Vệ hay không? Hả????

Nghe thấy muội muội chất vấn, Lý Mục cùng Trương Lâm mặt đỏ thẫm, không biết giấu mặt đi đâu. Đúng vậy, Thiếu gia nhà mình bị đánh cho thảm như vậy, mà mình vẫn còn ôm gối ngủ được, đúng là hết nói nổi mà. Trương Lâm nhanh nhảu lên tiếng giải thích:

- Tiểu muội muội à! Nghe Nhị ca giải thích a! Chẳng qua là vừa rồi chúng ta thoát khỏi đám cương thi kia, chạy đến đây cũng mệt đứt hơi, tưởng được ngủ một giấc an lành. Nào ngờ đến đêm cũng không có được yên ổn nữa.

Lý Mục nghe hắn giải thích cũng gật đầu phụ họa, nhưng khi nghe đến câu cuối, cảm thấy dường như có gì đó không ổn. Mục Uyển Thanh hỏi, sắc mặt có chút bất thiện:

- Vì sao đêm qua cũng không được yên?

- Haizzz! Đêm qua không biết nhà ai nuôi heo, để cho heo kêu suốt đêm, hơn nữa âm thanh trầm bổng du dương như vậy, làm cho lão Trương ta cả đêm qua không.... Ưm... Ại... a.... àm... ì.......

- Tiểu tổ tông của ta, ngươi đừng nói nữa a! Ta van ngươi đó! Ngươi nói nữa là tai họa chết người a!!!

Khó khăn lắm mới gỡ được tay đại ca ra, Trương Lâm hét to:

- Cái gì mà không nói được a! Hôm qua, không những mổ heo, nhà kia hình như còn chăn vịt nữa, lão Trương ta cứ nghe thấy tiếng vịt chạy "Bạch! Bạch! Bạch! Bạch!" liên hồi a! Không biết là tên nào thả vịt giữa đêm, lão tử mà bắt được thì đánh cho nát xác (eo ôi ngây thơ dễ sợ =))))))).

Mục Uyển Thanh nghe thấy như vậy, mặt càng lúc càng đỏ như gấc chín, vết đỏ còn lan ra tới tận mang tai. Lăng Huyền Phong ban đầu cũng muốn nghe xem có gì làm cho 2 tên Ảnh Vệ không ngủ được, nào ngờ càng nghe càng thấy không đúng, đến sau cùng thì khuôn mặt chuyển màu đỏ, từ đỏ chuyển sang đen, từ đen chuyển sang tím như trái cà, ngón tay run run chỉ 2 người:

- Ngươi!!! 2 Người các ngươi...!!! Nghe hết rồi hả??

Trương Lâm vẫn không biết dông bão sắp đến, vẫn "ngây thơ" trả lời:

- Đúng a! Thiếu gia! Lão Trương ta nghe thấy hết a! Từ đầu tới cuối!

Lý Mục lấy 2 tay ôm đầu, sau lưng chảy mồ hôi lạnh. Ôi cha mẹ ơi! Lần này thì chạy trời không khỏi nắng rồi! Lần trước may mắn lắm mới không bị thiếu gia truy cứu. Nhưng đến hôm nay, thôi xong rồi! Lý Mục thực có xúc động muốn bóp chết tên nhị đệ không biết trời cao đất dày kia. Mục Uyển Thanh càng nghe càng ức chế, lập tức run run giọng hét lớn:

- Đấy là lời lẽ vô liêm sỉ gì vậy? 2 người các ngươi! Từng này tuổi đầu rồi, ăn nói không biết suy nghĩ, liêm sỉ các ngươi để ở đâu, hả!!!!!?????

Dứt lời, nàng lao tới, đạp Trương Lâm ngã lăn ra đất, sau đó liên tục là phấn quyền ngọc cước nện liên hồi lên người hắn. Binh! Binh! Bốp! Bốp!

Âm thanh vang lên liên hồi, Trương Lâm kêu thảm:

- Đây là làm sao a! Ta đã làm gì sai? Đại ca cứu ta!!!!

Lý Mục chỉ biết ôm đầu khóc không ra nước mắt, tên nhị đệ này của mình từng này tuổi đầu rồi vẫn chỉ là một tên xử nam, hơn nữa lại là một tên đầu gỗ chính hiệu. Bây giờ cứu làm sao được nữa, ta cứu ngươi thì ngay cả ta cũng bị liên lụy a! Thôi thà rằng chết ăn mày không chết bần đạo, nhắm mắt làm ngơ, coi như không nghe thấy.

Tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang lên khắp sân. Lăng Huyền Phong ở một bên nhìn, suy nghĩ: Đánh hay lắm! Con mẹ nó! Già mà không nên nết! Lão tử chuyến này về không chỉnh chết ngươi thì xin lỗi ngoại hiệu hoàn khố kia đi, hiện tại cho ngươi ăn chút khai vị đã! Hừ hừ!

Đánh một hồi lâu, Mục Uyển Thanh cuối cùng cũng mỏi tay, khinh bỉ nhìn tên nhị ca vô liêm sỉ kia của nàng, quay mắt 180 độ, ánh mắt trìu mến nhìn tình lang, khác hẳn với bộ dáng hung thần ác sát vừa rồi.

Nằm ở giữa sân, tên "đầu heo" Trương Lâm vẫn đang rên ư ử (rên như cẩu =)))))). Cho tới giờ, hắn vẫn không hiểu vì sao mình bị đánh, cố gắng lết cái xác gần một tạ của mình tới gần chỗ Lăng Huyền Phong đang đứng, hắn đau khổ kêu:

- Thiếu gia! Ngài phải làm chủ cho ta a! Ta bị oan mà!

- Hừ! Ngươi mà oan à? Có mà heo nái leo cây! Đây là còn nhẹ đó! Đợi sau này về Lăng Gia sẽ biết tay ta, hừ! Hiện tại 2 người các ngươi tranh thủ ngủ đi, bản thiếu gia sẽ đi cùng Trần ca tới Lưu gia Dược Đường, Thanh nhi cũng ở lại.

- Nhưng mà...

- Nghe lời ta, nàng vẫn chưa khỏe, ngoan nào. - Lăng Huyền Phong ôn nhu nhìn nàng. Nghe tới 2 chữ "chưa khỏe", Mục Uyển Thanh mặt lại đỏ bừng.

- Vâng.

Dứt lời, không thèm để ý tới 2 tên ngốc kia nữa, Lăng Huyền Phong sải bước tiến tới nhà ăn để gặp Trần Thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương