Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
-
Chương 31: Đánh du kích trong rừng sâu
- Không xong! Tiểu tử kia có bẫy rập!!
2 người hô lên kinh hãi, không ngờ tiểu tử thối kia lại có thể cài bẫy rập hạ bọn hắn, thật là nham hiểm!
Vút! Vút! Vút! Vút!
Liên tiếp tiếng xé gió vang lên, chớp mắt chỉ thấy trước mắt và sau lưng bọn hắn có 4 cành cây to lao ra, chặn hết đường tiến và đường lui của chúng. 2 người kinh hãi, bẫy rập thật lợi hại, trực tiếp đoán được hướng đi và chặn lối lui của chúng.
Lão nhị nhanh chóng tung người bay lên cao, trong khi lão tứ bị bất ngờ không đề phòng, bị 4 cành cây dính đầy chông đánh trúng, hắn không còn cách nào khác chỉ còn cách vận đấu khí chống đỡ.
Phập! Phập! Phập! Phập!
4 cành cây không chút lưu tình đâm thằng vào người hắn, do bị bất ngờ cộng với việc chỉ kịp vận đấu khí bảo vệ những nơi yếu hại, cho nên lão tứ bị những cành chông nhọn cắm thẳng vào người, chỉ trong giây lát máu tuôn ra như suối, trông rất ghê rợn.
- Hảo tiểu tử thối! Bẫy rập quá âm hiểm rồi, đây là lần đầu tiên lão tứ ta chịu nhục như thế này từ khi xuất đạo, lão tử muốn giết ngươi! AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!
Lão tứ hét to, cành chông nhọn cắm vào hắn bị bật ra, để lại những vết thương loang lổ, mãu chảy rất nhiều, y phục hắn trong chốc lát ướt đẫm vì máu chảy.
Lão nhị nhanh trí tung người lên, trông thấy cảnh này thì sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn thầm hô may mắn vì nhanh nhẹn tránh thoát được, đồng thời trong thâm tâm giận dữ, muốn vì huynh đệ mình mà giết tiểu tử kia. Hắn lập tức giơ pháo hiệu bắn lên trời báo cho lão đại cùng lão tam, muốn bọn hắn đến đây sớm nhất có thể.
- Tiểu tử! Dám chơi bọn ta sao? Hôm nay không chơi đùa ngươi tới chết thì thực xin lỗi cho vết thương của lão tứ! - Lão nhị nhe răng cười dữ tợn, hắn phi thân lên cành cây phía trước, muốn lợi dụng độ cao để quan sát xung quanh.
Đang miên man ảo tưởng là khi bắt được tiểu tử kia thì sẽ dùng hình thức tra tấn nào để xả hận, chân hắn vô thức đạp xuống cành cây phía dưới...
Rắc!!!!!!
Ngay khoảnh khắc hắn đặt chân lên cành cây, thì cành cây lập tức gãy lìa. Do hắn ở trên không hết lực, cần tìm một điểm tựa để tung người lên, một ngụm khí đã hết, không kịp đề khí thì rơi xuống, không kịp tránh né rơi xuống đất. Trên không trung hắn nghĩ: tiểu tử kia đoán được rằng hắn sẽ nhảy lên không trung khi thoát được cái bẫy kia, nên tiếp tục làm cái bẫy khác chờ hắn. Thật là bất khả tư nghị, nhưng nếu tiểu tử ngươi nghĩ rằng có thể để ta ngã chết, ngươi mơ mộng quá rồi đó.
Điều làm cho lão nhị không thể ngờ là ngay khi hắn chạm đất thì xung quanh hắn trời đất tối sầm. Ta kháo! Lại là một cái bẫy khác! Lão nhị rơi xuống đất lập tức sụt hố! Hắn tiếp tục rơi xuống lòng hỗ mà Lăng Huyền Phong đào sẵn.
Phập! Phập!
Lão nhị lập tức tru lên đau đớn, 2 chân hắn bị vô số cành cây nhọn đâm thủng, mãu chảy đầm đìa.
- Tiểu tử chết tiệt! Dám tính kế bọn ta! Ta phải giết ngươi!
Cặp mắt hắn đỏ ngầu, không ngờ hôm nay xuất sư bất lợi, gặp phải một tên gian trá, 2 người bọn hắn dính bẫy liên tục, sau này nếu để lão đại với lão tam biết được thì còn gì mặt mũi nữa.
2 người hô lên kinh hãi, không ngờ tiểu tử thối kia lại có thể cài bẫy rập hạ bọn hắn, thật là nham hiểm!
Vút! Vút! Vút! Vút!
Liên tiếp tiếng xé gió vang lên, chớp mắt chỉ thấy trước mắt và sau lưng bọn hắn có 4 cành cây to lao ra, chặn hết đường tiến và đường lui của chúng. 2 người kinh hãi, bẫy rập thật lợi hại, trực tiếp đoán được hướng đi và chặn lối lui của chúng.
Lão nhị nhanh chóng tung người bay lên cao, trong khi lão tứ bị bất ngờ không đề phòng, bị 4 cành cây dính đầy chông đánh trúng, hắn không còn cách nào khác chỉ còn cách vận đấu khí chống đỡ.
Phập! Phập! Phập! Phập!
4 cành cây không chút lưu tình đâm thằng vào người hắn, do bị bất ngờ cộng với việc chỉ kịp vận đấu khí bảo vệ những nơi yếu hại, cho nên lão tứ bị những cành chông nhọn cắm thẳng vào người, chỉ trong giây lát máu tuôn ra như suối, trông rất ghê rợn.
- Hảo tiểu tử thối! Bẫy rập quá âm hiểm rồi, đây là lần đầu tiên lão tứ ta chịu nhục như thế này từ khi xuất đạo, lão tử muốn giết ngươi! AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!
Lão tứ hét to, cành chông nhọn cắm vào hắn bị bật ra, để lại những vết thương loang lổ, mãu chảy rất nhiều, y phục hắn trong chốc lát ướt đẫm vì máu chảy.
Lão nhị nhanh trí tung người lên, trông thấy cảnh này thì sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn thầm hô may mắn vì nhanh nhẹn tránh thoát được, đồng thời trong thâm tâm giận dữ, muốn vì huynh đệ mình mà giết tiểu tử kia. Hắn lập tức giơ pháo hiệu bắn lên trời báo cho lão đại cùng lão tam, muốn bọn hắn đến đây sớm nhất có thể.
- Tiểu tử! Dám chơi bọn ta sao? Hôm nay không chơi đùa ngươi tới chết thì thực xin lỗi cho vết thương của lão tứ! - Lão nhị nhe răng cười dữ tợn, hắn phi thân lên cành cây phía trước, muốn lợi dụng độ cao để quan sát xung quanh.
Đang miên man ảo tưởng là khi bắt được tiểu tử kia thì sẽ dùng hình thức tra tấn nào để xả hận, chân hắn vô thức đạp xuống cành cây phía dưới...
Rắc!!!!!!
Ngay khoảnh khắc hắn đặt chân lên cành cây, thì cành cây lập tức gãy lìa. Do hắn ở trên không hết lực, cần tìm một điểm tựa để tung người lên, một ngụm khí đã hết, không kịp đề khí thì rơi xuống, không kịp tránh né rơi xuống đất. Trên không trung hắn nghĩ: tiểu tử kia đoán được rằng hắn sẽ nhảy lên không trung khi thoát được cái bẫy kia, nên tiếp tục làm cái bẫy khác chờ hắn. Thật là bất khả tư nghị, nhưng nếu tiểu tử ngươi nghĩ rằng có thể để ta ngã chết, ngươi mơ mộng quá rồi đó.
Điều làm cho lão nhị không thể ngờ là ngay khi hắn chạm đất thì xung quanh hắn trời đất tối sầm. Ta kháo! Lại là một cái bẫy khác! Lão nhị rơi xuống đất lập tức sụt hố! Hắn tiếp tục rơi xuống lòng hỗ mà Lăng Huyền Phong đào sẵn.
Phập! Phập!
Lão nhị lập tức tru lên đau đớn, 2 chân hắn bị vô số cành cây nhọn đâm thủng, mãu chảy đầm đìa.
- Tiểu tử chết tiệt! Dám tính kế bọn ta! Ta phải giết ngươi!
Cặp mắt hắn đỏ ngầu, không ngờ hôm nay xuất sư bất lợi, gặp phải một tên gian trá, 2 người bọn hắn dính bẫy liên tục, sau này nếu để lão đại với lão tam biết được thì còn gì mặt mũi nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook