Tối Cường Âm Dương Đại Tông Chủ
-
Chương 8: Đánh đi , nhìn cái gì
“Lâm Thiên, ta xem ngươi tuổi trẻ tài cao nhưng không ngờ lại khinh suất đến vậy.” Lão tộc trưởng hừ lạnh, nếu không phải hắn vẫn nghĩ cha Lâm Thiên là Linh Nguyên Đỉnh Phong cường giả, có lẽ đã ra tay giáo huấn rồi, dù sao hắn đã vào Tôi Thể Đỉnh một thời gian không ngắn, chẳng lẽ còn đánh thua một tên tiểu nhóc con vừa đột phá.
“Tộc trưởng à nhầm Lâm Chấn Chấn, ta cái gì mà ta, ông chú.” Lâm Thiên đến giờ vẫn không quên chiếm tiện nghi, gắt giọng nhắc nhở.
“Ngươi …” Lâm Chấn tộc trưởng Lâm gia đến nay cũng mấy chục năm rồi, chưa bao giờ bị người trêu chọc qua như vậy.
“Tốt cho một Lâm Thiên không biết lễ điều, để ta dạy dỗ cho ngươi một quy tắc ai ai cũng phải biết để sinh tồn trên đại lục này.”
Lâm Thiên nghe thế liền biết, lão già muốn động thủ. Có điều hắn thắc mắc vì sao tới giờ vẫn chưa ai hỏi hắn lại phải đánh Lâm Côn, hơn nữa nhìn họ đồng loạt hành động như vậy, tựa như đã biết trước mọi việc.
“Ngươi không muốn cho ta giải thích sao.” Hắn thăm dò hỏi.
“Không cần giải thích, bắt được ngươi rồi mọi chuyện sẽ rõ.”
Quả nhiên, có chuyện xảy ra rồi. Lâm Thiên cũng không quá lo lắng, trừ khi lão tổ Lâm Gia xuất hiện, nếu không chỉ Tôi Thể Đỉnh mà thôi, mình mình hắn cân tất.
“Liệp Viêm Chưởng.”
Lâm Chấn rống giận, trên quyền sáo bùng nổ một ngọn lửa đỏ nhạt.
“Hừ, Liệp Viêm Chưởng là cấp Nhất Phẩm cao cấp duy nhất trong gia tộc, được Tộc Trưởng luyện đến mức xuất thần nhập hóa, dù là Tôi Thể Cửu Trọng cũng có thể một quyền đánh chết.” Lâm Tiếu cười nhạt nói mấy lão già khác.
“Tộc trưởng vừa ra tay chính là sát chiêu, thiếu niên này khó sống.” Lâm gia trưởng lão nhóm điều mèo khóc chuột, cười trên nỗi đau người khác.
“Tộc trưởng, ngài …” Lâm Nguyệt bất chấp có thể bị trưởng lão nhóm trả thù, đứng lên muốn can ngăn, nhưng mà tốc độ Tôi Thể Đỉnh nhanh bao nhiêu, nàng còn chưa kịp nói gì quyền phong của Lâm Chấn đã vỗ lên người Lâm Thiên, nàng chỉ còn tuyệt vọng nhìn lấy.
“Một cái Tôi Thể Đỉnh, muốn lật trời.”
Dù hắn không có thực chất vũ kỹ mang tính sát thương nào nhưng cuối cùng vẫn là người tu luyện Đế Công có Đế Thế, dù không có vũ kỹ nhưng vẫn thừa sức ngược sát Tôi Thể Đỉnh Phong bình thường.
“Nha, quá chậm.” Hắn khóe miệng cười khinh thường, một cước đạp trúng quyền phong Lâm Chấn, ngăn không cho hắn tiến tới một chút nào nữa.
“Không thể nào.” Mọi người ở đây điều trợn mắt, không thể tin được những gì nhìn thấy. Tộc trưởng quyền thế kia, mạnh như vậy, vậy mà hắn chỉ dùng chân ngăn chặn, hơn nữa còn thành công.
“Tốt, ngươi chọc giận ta.” Lâm Chấn giận dữ, cảm giác mặt bị tát vô số cái, đường đường là một vị tộc trưởng cao quý thế mà bị một thiếu niên dùng chân đạp, không giận mới lạ.
“Liệp Viêm Chưởng.” Lâm Chấn mặc dù phát điên nhưng cũng không ngu, tuy rằng hắn không cảm thấy Lâm Thiên có thể thắng được hắn nhưng dù sao an toàn vẫn trên hết, kết thúc trận đấu càng nhanh càng tốt. Cho nên hắn lấy ra một viên Bạo Khí Đan cắn nuốt, trong vòng vài phút chân khí trong người hắn tăng lên, nháy mắt đã mạnh hơn trạng thái bình thường rất nhiều.
“Bạo Khí Đan Nhị Phẩm đan dược, tộc trưởng lần này quyết tâm bắt cho bằng được ta sao, thú vị thú vị.” Lâm Thiên cười nói, trong lòng thì trầm xuống, rất có khả năng thân phận của hắn đã bại lộ.
“Hừ, mau giao công pháp cùng đan dược của ngươi ra đây, những loại bảo vật đó không phải một thằng nhóc như ngươi có thể giữ.” Lâm Chấn cười nói, trong lòng hắn đã chắc ăn tên nhóc này đã không thể trốn, cũng vui lòng cho hắn chết được minh bạch.
“Ngươi không sợ cha ta báo thù.” Lâm Thiên nói.
“Vớ vẩn, Lâm Vũ quả thật đã đột phá Linh Nguyên nhưng còn lâu mới được Tiên Thiên cảnh, vả lại một trăm năm trước, Lâm Vũ đã trở về nói lời từ biệt với người thân rồi mới chết, chính lão tổ Lâm gia ta chôn cất hắn, chẳng lẽ là sai.”
Lâm Thiên nhíu mày: “Nhưng làm thế nào các ngươi biết được, không phải lão tổ các ngươi vẫn còn bế quang sao.”
“Quả nhiên ngươi chỉ là đạt được kỳ ngộ, làm gì có hậu trưởng như đã nói.” Lâm Chấn hừ lạnh.
“Linh Nguyên cảnh cơ thể đã có thể ngoại phóng chân khí, dùng một chút thủ đoạn truyền âm cũng không phải việc gì khó, may là lão tổ đã thức tỉnh hoàn toàn truyền âm đến, nếu không bọn ta vẫn bị ngươi lừa.”
“Nói nhiều vô dụng, tiếp chiêu.” Lâm Chấn tay hóa thành quyền phong, lại một quyền đánh lên người hắn.
“Ài, vẫn là kinh nghiệm còn ít, ra giang hồ chưa lâu đã bị bắt bài.” Lâm Thiên than vãn, sau đó mới thực sự nghiêm túc.
m dương chân khí trong người hắn bạo phát, một quyền đáp trả.
Chỉ thấy Lâm Thiên thân hình thoáng một cái biến mất, Lâm Chấn quyền phong chưa tới đã cảm thấy lòng ngực tê tái, một lạnh một nóng xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ.
“Oanh.” Hắn như bị xe tải tông trúng, đâm thẳng về phía đấu trường.
“Bịch.” Xương cốt hầu như gãy hất, Lâm Chấn thoi hóp dùng bàn tay máu chỉ chỉ Lâm Thiên biểu lộ cảm xúc cuối cùng của mình rồi ngất đi.
“Bịch.” Một quyền, chỉ một quyền. Một đám lão già nhìn thấy tộc trưởng bị một quyền đánh bại, trong lòng tuyệt vọng, hầu như tất cả điều không dám tiến lên thay Lâm Chấn báo thù chỉ quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Lâm Thiên a, đừng giết bọn họ.” Lãnh U U tuy có kinh ngạc Lâm Thiên biến thái nhưng đã luyện qua Thần Giai công pháp, cùng một cảnh giới có lẽ cũng không thua hắn bao nhiêu nên trong lòng vẫn có phần nào đó bình tĩnh.
“Vì sao.” Hắn chỉ nhàn nhạt nói, khuôn mặt lạnh lẽo của hắn lúc này khiến đám trưởng lão lạnh cả người, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy Lãnh U U đánh yêu như thế.
“Vì, ta muốn chính tay đánh bại họ, trả mối thù của mẫu thân.”Lãnh U U biết mình yêu cầu thái quá, hồi hộp không biết ý của hắn như thế nào.
“Thiếu … thiếu gia, ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng tiểu nhân, Lâm gia tài bảo ngài cứ lấy hết đi, chỉ mong ngài tha thứ một lần.” Lâm gia trưởng lão con mắt liên tục động, Lâm Tiếu lão cáo già liền hiểu, nhẹ giọng nói với hắn.
“Ồ, bỏ của lấy người, một lựa chọn thông minh, các ngươi thành công thiết phục ta.”
Về tình thì Lãnh U U ý nguyện hắn cảm thấy không sai, về lý thì hắn ôm hết bảo khố của người ta, không tha mạng cho họ cũng thấy hơi kỳ. Thực sự ra, cái trước vẫn quan trọng hơn, nếu không có Lãnh U U thì hắn giết trước rồi thu sau cũng được, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi, Thần Cấp đệ tử duy nhất của hắn mà, biết làm sao được.
Mười mấy phút sau, trong giới chỉ đã chứa đầy các loại tiểu bảo bối cùng kim tệ, hắn mới vui mừng gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó.
“Ngài nhanh rời khỏi, Lão tổ Lâm gia củng cố cảnh giới đột phá sắp xong, hiện tại đã là Linh Nguyên Nhị Trọng.”
“Cái đệt, Linh Nguyên Nhị Trọng.” Lâm Thiên nghe thấy liền giật mình, Linh Nguyên Nhất Trọng hắn có thể thử chiến một chút nhưng thất bại khả năng đến tám mươi phần trăm, còn Linh Nguyên Nhị Trọng, thôi, chạy là thượng sách.
“Còn bao lâu hả hệ thống.”
“Hai mươi phút.”
“Nhanh, đánh đi, còn chần chờ cái gì nữa.” Lâm Thiên rống giận, một đám đệ tử khổ bức nhìn hắn, đang hay đang lành ngươi làm một vố ai ai cũng lạnh xương sống, bây giờ lại trạch bọn ta. Nếu không phải nghĩ đến thực thực trâu bò của hắn, không chừng cả đám nhào lên quần ẩu chết moe hắn rồi, tên đê tiện.
“Tộc trưởng à nhầm Lâm Chấn Chấn, ta cái gì mà ta, ông chú.” Lâm Thiên đến giờ vẫn không quên chiếm tiện nghi, gắt giọng nhắc nhở.
“Ngươi …” Lâm Chấn tộc trưởng Lâm gia đến nay cũng mấy chục năm rồi, chưa bao giờ bị người trêu chọc qua như vậy.
“Tốt cho một Lâm Thiên không biết lễ điều, để ta dạy dỗ cho ngươi một quy tắc ai ai cũng phải biết để sinh tồn trên đại lục này.”
Lâm Thiên nghe thế liền biết, lão già muốn động thủ. Có điều hắn thắc mắc vì sao tới giờ vẫn chưa ai hỏi hắn lại phải đánh Lâm Côn, hơn nữa nhìn họ đồng loạt hành động như vậy, tựa như đã biết trước mọi việc.
“Ngươi không muốn cho ta giải thích sao.” Hắn thăm dò hỏi.
“Không cần giải thích, bắt được ngươi rồi mọi chuyện sẽ rõ.”
Quả nhiên, có chuyện xảy ra rồi. Lâm Thiên cũng không quá lo lắng, trừ khi lão tổ Lâm Gia xuất hiện, nếu không chỉ Tôi Thể Đỉnh mà thôi, mình mình hắn cân tất.
“Liệp Viêm Chưởng.”
Lâm Chấn rống giận, trên quyền sáo bùng nổ một ngọn lửa đỏ nhạt.
“Hừ, Liệp Viêm Chưởng là cấp Nhất Phẩm cao cấp duy nhất trong gia tộc, được Tộc Trưởng luyện đến mức xuất thần nhập hóa, dù là Tôi Thể Cửu Trọng cũng có thể một quyền đánh chết.” Lâm Tiếu cười nhạt nói mấy lão già khác.
“Tộc trưởng vừa ra tay chính là sát chiêu, thiếu niên này khó sống.” Lâm gia trưởng lão nhóm điều mèo khóc chuột, cười trên nỗi đau người khác.
“Tộc trưởng, ngài …” Lâm Nguyệt bất chấp có thể bị trưởng lão nhóm trả thù, đứng lên muốn can ngăn, nhưng mà tốc độ Tôi Thể Đỉnh nhanh bao nhiêu, nàng còn chưa kịp nói gì quyền phong của Lâm Chấn đã vỗ lên người Lâm Thiên, nàng chỉ còn tuyệt vọng nhìn lấy.
“Một cái Tôi Thể Đỉnh, muốn lật trời.”
Dù hắn không có thực chất vũ kỹ mang tính sát thương nào nhưng cuối cùng vẫn là người tu luyện Đế Công có Đế Thế, dù không có vũ kỹ nhưng vẫn thừa sức ngược sát Tôi Thể Đỉnh Phong bình thường.
“Nha, quá chậm.” Hắn khóe miệng cười khinh thường, một cước đạp trúng quyền phong Lâm Chấn, ngăn không cho hắn tiến tới một chút nào nữa.
“Không thể nào.” Mọi người ở đây điều trợn mắt, không thể tin được những gì nhìn thấy. Tộc trưởng quyền thế kia, mạnh như vậy, vậy mà hắn chỉ dùng chân ngăn chặn, hơn nữa còn thành công.
“Tốt, ngươi chọc giận ta.” Lâm Chấn giận dữ, cảm giác mặt bị tát vô số cái, đường đường là một vị tộc trưởng cao quý thế mà bị một thiếu niên dùng chân đạp, không giận mới lạ.
“Liệp Viêm Chưởng.” Lâm Chấn mặc dù phát điên nhưng cũng không ngu, tuy rằng hắn không cảm thấy Lâm Thiên có thể thắng được hắn nhưng dù sao an toàn vẫn trên hết, kết thúc trận đấu càng nhanh càng tốt. Cho nên hắn lấy ra một viên Bạo Khí Đan cắn nuốt, trong vòng vài phút chân khí trong người hắn tăng lên, nháy mắt đã mạnh hơn trạng thái bình thường rất nhiều.
“Bạo Khí Đan Nhị Phẩm đan dược, tộc trưởng lần này quyết tâm bắt cho bằng được ta sao, thú vị thú vị.” Lâm Thiên cười nói, trong lòng thì trầm xuống, rất có khả năng thân phận của hắn đã bại lộ.
“Hừ, mau giao công pháp cùng đan dược của ngươi ra đây, những loại bảo vật đó không phải một thằng nhóc như ngươi có thể giữ.” Lâm Chấn cười nói, trong lòng hắn đã chắc ăn tên nhóc này đã không thể trốn, cũng vui lòng cho hắn chết được minh bạch.
“Ngươi không sợ cha ta báo thù.” Lâm Thiên nói.
“Vớ vẩn, Lâm Vũ quả thật đã đột phá Linh Nguyên nhưng còn lâu mới được Tiên Thiên cảnh, vả lại một trăm năm trước, Lâm Vũ đã trở về nói lời từ biệt với người thân rồi mới chết, chính lão tổ Lâm gia ta chôn cất hắn, chẳng lẽ là sai.”
Lâm Thiên nhíu mày: “Nhưng làm thế nào các ngươi biết được, không phải lão tổ các ngươi vẫn còn bế quang sao.”
“Quả nhiên ngươi chỉ là đạt được kỳ ngộ, làm gì có hậu trưởng như đã nói.” Lâm Chấn hừ lạnh.
“Linh Nguyên cảnh cơ thể đã có thể ngoại phóng chân khí, dùng một chút thủ đoạn truyền âm cũng không phải việc gì khó, may là lão tổ đã thức tỉnh hoàn toàn truyền âm đến, nếu không bọn ta vẫn bị ngươi lừa.”
“Nói nhiều vô dụng, tiếp chiêu.” Lâm Chấn tay hóa thành quyền phong, lại một quyền đánh lên người hắn.
“Ài, vẫn là kinh nghiệm còn ít, ra giang hồ chưa lâu đã bị bắt bài.” Lâm Thiên than vãn, sau đó mới thực sự nghiêm túc.
m dương chân khí trong người hắn bạo phát, một quyền đáp trả.
Chỉ thấy Lâm Thiên thân hình thoáng một cái biến mất, Lâm Chấn quyền phong chưa tới đã cảm thấy lòng ngực tê tái, một lạnh một nóng xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ.
“Oanh.” Hắn như bị xe tải tông trúng, đâm thẳng về phía đấu trường.
“Bịch.” Xương cốt hầu như gãy hất, Lâm Chấn thoi hóp dùng bàn tay máu chỉ chỉ Lâm Thiên biểu lộ cảm xúc cuối cùng của mình rồi ngất đi.
“Bịch.” Một quyền, chỉ một quyền. Một đám lão già nhìn thấy tộc trưởng bị một quyền đánh bại, trong lòng tuyệt vọng, hầu như tất cả điều không dám tiến lên thay Lâm Chấn báo thù chỉ quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Lâm Thiên a, đừng giết bọn họ.” Lãnh U U tuy có kinh ngạc Lâm Thiên biến thái nhưng đã luyện qua Thần Giai công pháp, cùng một cảnh giới có lẽ cũng không thua hắn bao nhiêu nên trong lòng vẫn có phần nào đó bình tĩnh.
“Vì sao.” Hắn chỉ nhàn nhạt nói, khuôn mặt lạnh lẽo của hắn lúc này khiến đám trưởng lão lạnh cả người, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy Lãnh U U đánh yêu như thế.
“Vì, ta muốn chính tay đánh bại họ, trả mối thù của mẫu thân.”Lãnh U U biết mình yêu cầu thái quá, hồi hộp không biết ý của hắn như thế nào.
“Thiếu … thiếu gia, ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng tiểu nhân, Lâm gia tài bảo ngài cứ lấy hết đi, chỉ mong ngài tha thứ một lần.” Lâm gia trưởng lão con mắt liên tục động, Lâm Tiếu lão cáo già liền hiểu, nhẹ giọng nói với hắn.
“Ồ, bỏ của lấy người, một lựa chọn thông minh, các ngươi thành công thiết phục ta.”
Về tình thì Lãnh U U ý nguyện hắn cảm thấy không sai, về lý thì hắn ôm hết bảo khố của người ta, không tha mạng cho họ cũng thấy hơi kỳ. Thực sự ra, cái trước vẫn quan trọng hơn, nếu không có Lãnh U U thì hắn giết trước rồi thu sau cũng được, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi, Thần Cấp đệ tử duy nhất của hắn mà, biết làm sao được.
Mười mấy phút sau, trong giới chỉ đã chứa đầy các loại tiểu bảo bối cùng kim tệ, hắn mới vui mừng gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó.
“Ngài nhanh rời khỏi, Lão tổ Lâm gia củng cố cảnh giới đột phá sắp xong, hiện tại đã là Linh Nguyên Nhị Trọng.”
“Cái đệt, Linh Nguyên Nhị Trọng.” Lâm Thiên nghe thấy liền giật mình, Linh Nguyên Nhất Trọng hắn có thể thử chiến một chút nhưng thất bại khả năng đến tám mươi phần trăm, còn Linh Nguyên Nhị Trọng, thôi, chạy là thượng sách.
“Còn bao lâu hả hệ thống.”
“Hai mươi phút.”
“Nhanh, đánh đi, còn chần chờ cái gì nữa.” Lâm Thiên rống giận, một đám đệ tử khổ bức nhìn hắn, đang hay đang lành ngươi làm một vố ai ai cũng lạnh xương sống, bây giờ lại trạch bọn ta. Nếu không phải nghĩ đến thực thực trâu bò của hắn, không chừng cả đám nhào lên quần ẩu chết moe hắn rồi, tên đê tiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook