Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp
-
44: Phun Máu
Nguyễn Hàn Minh nghe Phạm Huyền Lân nói xong liền híp mắt mỉm cười, đúng là người đàn ông trên danh nghĩa của cậu vậy mà không chút ngại ngùng gì mà kéo tên cậu cao như thế.
Nói thật đến cả cậu còn không chắc chắn có thể cứu được mạng sống nhỏ nhoi kia, người này cậu thật sự không muốn cứu nhưng không thể không cứu.
Nhưng dù sao cứu rồi cũng không chắc cậu ta còn muốn sống hay không.
"Hàn Minh, trò mau chóng làm gì đi.
Càng lúc tinh thần lực càng mất kiểm soát rồi." Bùi Lam chống tay lên bàn thở hỗn hển, ông ta không ngờ rằng sự bạo nộ của một Support lại có thể kinh khủng như thế này, nếu như loại thuốc kia còn phát triển ra khắp các hành tinh của nhân loại thì hậu quả sẽ như thế nào.
Một kỷ nguyên chết chóc lại tiếp tục nổ ra.
Nguyễn Hàn Minh nhướn mày nhìn ông ta sau đó nhìn Phạm Huyền Lân đang bận rộn đánh ngất những người bị ảnh hưởng, rồi hừ lạnh nói: "Dù tôi có làm gì thì cậu ta cũng không thể như xưa, nếu như tôi cứu các người vậy các người phải lấy mắt ra mà nói thất, nếu như không thì chẳng phải Phạm gia chúng tôi sẽ bị vu oan thảm hại con dâu của hoàng gia sao."
"Chúng tôi chắc chắn sẽ làm chứng cho cậu.
Việc này nhân chứng vật chứng đều có đủ không ai có thể bóp méo sự thật được cả." Ông lão tay chóng gậy run rẩy nói.
Tuy ông ta chỉ có sức mạnh cập A nhưng đến hiện tại vẫn có thể bình tĩnh như vậy đều là do lý trí cả.
"Được." Nguyễn Hàn Minh mỉm cười đứng dậy đi đến gần Đinh Khâm đã ngất xỉu trên sàn nhà.
"Cậu...!Cậu định làm gì." Chu Hàm nhìn thấy cậu ngồi xổm xuống sau đó đưa tay đụng vào đầu của Đinh Khâm liền gắng gượng quát.
"Cứu tính mạng cậu ta cùng với...!Các người."
Nguyễn Hàn Minh đưa tay cham vài đầu Đinh Khâm sau đó dưới mắt thường không thể nào nhìn thấy được bắt đầu hút tinh thần lực của cậu ta hòa vào tinh thần lực của bản thân mình.Tinh thần lực hút được càng nhiều cậu càng thoải mái, tuy đây không phải cách hay để cứu giản tình hình hiện tại nhưng nó là cách duy nhất để khiến sự bạo nộ biến mất.
Những người vẫn còn lý trí bên trong phòng hoàn toàn không biết cậu đang làm gì, bọn họ không nhìn thấy cũng chẳng cảm nhận được nhưng điều bọn họ có thể biết được chính là áp lực về tinh thần lực đang trôi nổi bên trong không khí đang từ từ loãng đi, tinh thần của bọn họ cũng hoàn toàn trở lại, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Rốt cuộc cậu ta làm sao có thể..." Một người đàn ông ngời bên cạnh ông lão nhỏ giọng nói, trong giọng nói tràn ngập sự không tin được.
"Ngài Phạm, rốt cuộc đứa nhỏ đó đạt đến cảnh giới nào rồi." Đỗ Phàm Nhân nhỏ giọng hỏi.
Một người có thể ngăn cản được sự bạo nộ do tinh thần lực thì chắc chắn tinh thần lực phải rất cao.
Không chỉ vậy tướng quân của nhân loại lại có thể nói ra một câu đến chính bản thân cũng không làm được vậy mà một người yếu ớt trên danh nghĩa là vợ anh lại có thể làm được, chứng tỏ anh chấp nhận việc mình thua kém cậu về mặt tinh thần lực.
Phạm Tuy chỉ cười nhưng không đáp lại, ông đã biết đứa nhỏ này chắc chắn sẽ gây kinh hỷ đến cho mình, không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Người trong phòng mỗi người một ý nghĩ nhưng ánh mắt nhìn Nguyễn Hàn Minh đã hoàn toàn thay đổi.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, không khí bên trong phòng cuối cùng cũng trở lại bình thường, tinh thần lực lan trong căn phòng cũng không còn đáng lo ngại nữa.
Nguyễn Hàn Minh sau khi hút hết tất tinh thần lực của Đinh Khâm liền phun ra một ngụm máu, cậu nhanh chóng bịt miệng lại nhưng máu từ trong miệng vẫn không ngừng trào ra theo những lỗ hở trên ngón tay mà nhiễu xuống sàn nhà.
Phạm Huyền Lân chân mày cau lại hai mặt trở nên âm trầm, anh nhanh chóng đi lai bên cạnh người cậu rồi ôm lấy cậu để cậu dựa vào người anh.
"Không sao chứ."
"Không sao.
Nhưng đáng tiếc tinh thần lực của cậu ta phế rồi." Nguyễn Hàn Minh thuận theo anh mà dựa vào người anh sau đó suy yếu nói.
Thật ra cậu không bị sao cả phun máu là do cơ thể chưa thể thích nghi với sức mạnh đột ngột tràn vào này.
Cho dù cậu đã rèn luyện một tháng qua nhưng nó không thể thực sự thay đổi nhanh như vậy, cơ thể này thật sự quá yếu ớt.
Phạm Huyền Lân nghe vậy thì thản nhiên nói: "Không sao, do cậu ta tự làm tự chịu em đã cố gắng rồi."
Nhưng sự bình tĩnh của anh hoàn toàn không phải tâm trạng hiện tại của những người hiện vẫn còn tỉnh táo trong phòng.
Chỉ là một loại thuốc cấm nhưng có thể khiến một người mất đi sức mạnh của mình, một khi Đinh Khâm tỉnh dậy biết được sự thật này thì chẳng khác nào giết cậu ta luôn cho rồi, không có tinh thần lực một Support chẳng khác nào là phế nhân.
Nhưng điều bọn họ càng thêm kinh hãi là bạn đời của tướng quân trẻ tuổi lại có thể ngăn chặn được cơn bạo nộ của tinh thần như vậy sức mạnh tinh thần lực của cậu rốt cuộc là bao nhiêu phần trăm.
Nếu như có thể đem cậu về gia tộc của mình vậy không phải gia tộc sẽ có thêm một tầng bảo đảm cực kỳ hữu ích hay sao.
Vài ánh mắt bắt đầu trở nên tính toán không an phận, bọn họ cảm thấy có thể đưa người về với gia tộc của mình.
Chu Hàm nghe thấy tin bạn đời tương lai của mình hoàn toàn trở thành phế nhân cũng chẳng có cảm giác gì, cậu ta là một Support với sức mạnh bậc S nếu như thật sự lấy một người có độ phù hợp không hề cao thì khó có thể đảm bảo được sự an toàn.
Đinh Khâm lừa dối hoàng tộc tội đáng chết cho dù hiện tại có chết ở đây cũng chẳng đổi được sự cảm thông.
Nhưng Nguyễn Hàn Minh lại khác, ánh mắt cậu ta nhìn cậu đầy mưu toang cùng tham lam, nếu như cậu ta đem chuyện này kể lại cho phụ vương nghe thì chắc chắn Phạm gia không thể nào giữ được người.
Những người khác tính toáng thế nào Phạm Huyền Lân chẳng thèm quan tâm, anh để cậu nghỉ ngơi xong sau đó luồn tay qua hai chân cùng lưng của cậu sau đó ôm cậu lên.
Nguyễn Hàn Minh nhìn kiểu ôm công chúa này cạn cả lời nhưng không giãy dụa mà mặc kệ anh.
"Chúng tôi xin phép đi trước, còn lại các người hãy tự sử lý."
Phạm Huyền Lân nói xong liền ôm lấy cậu đi ra khỏi phòng.
Phạm Tuy cũng đứng dậy cười tủm tỉm với Bùi Lam: "Con trai cùng con dâu của tôi đang chờ bên ngoài tôi đi trước." Sau đó ông rời đi không chút lưu luyến để lại Bùi Lam khuôn mặt đầy căng cứng nhìn chằm chằm ông.
Phạm Văn chớp chớp mắt sau đó nắm tay Đỗ Kỳ Khanh rồi chạy theo sau ông mình, ở đây thực sự quá ngột ngạt, bọn họ là trẻ vị thành niên không nên ở lại lâu.
Đỗ Phàm Nhân nhìn thấy con trai mình bị kéo đi cũng đứng dậy mà đuổi theo sau, dù sao ông ta cũng không mấy thân thiết với nhóm người ngồi bên trong đây.
Bùi Lam nhìn đám người gây chuyện xong liền bỏ chạy mà hận đến nghiến răng nghiến lại, nhìn bên trong phòng người ngã người nghiên ai nấy đều kiệt sức liền không khỏi thở dài mà gọi xe cứu thương đến, dù sao cũng là những người có gia thế hiển thách hoặc chức cấp vọng trọng ông ta không thể làm ngơ mặc kệ bọn họ được.
Nếu không ngôi trường nhỏ bé cùng tính mạng giá yếu này sẽ không chống đỡ được mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook