Hai người yên lặng một lúc lâu, Nhiếp Ân Tây buông vòng tay ôm Chu Vũ ra, từ trên người gã xuống dưới.




Trong lồng ngực trống rỗng, Chu Vũ có chút không biết làm sao, tay kéo Nhiếp Ân Tây một chút, mới vô lực thu hồi lại.




Bây giờ bảo Nhiếp Ân Tây ăn cơm, hắn cũng không nhất định ăn đi? Chu Vũ suy nghĩ một chút, đứng dậy đi đem thuốc đỏ và giấy ra.




"Trên bụng đau không? Bôi ít thuốc."




Nhiếp Ân Tây khóc cổ họng có chút khàn, cũng không muốn nói, nhợt nhạt lắc đầu.




Chu Vũ vạn phần tự trách —— sớm biết dùng lời nói dọa dọa hắn là được, không nên động thủ.




Nhưng mà tối hôm qua phát hiện đối phương muốn chạy trốn, tức giận quả thực rót đầy lồng ngực Chu Vũ, cắn nuốt lý trí gã. Gã lúc đó cũng không thể tỉnh táo khống chế thân thể của chính mình.




Chu Vũ vén áo Nhiếp Ân Tây lên, một vết sẹo rõ ràng khủng bố từ bên hông tầng tầng đảo qua, kết dưới rốn, ở trên thân thể trắng loáng của hắn cực kỳ xấu xí. Quanh thân một vòng màu đen, bên trong màu phấn hồng, trên thịt mang mủ, nhìn vào làm người ta đau lòng.




Chu Vũ nghĩ thầm: Nếu như có thể dời đi vết sẹo này thì tốt rồi, gã nguyện ý trên người thụ năm cái mười cái thương tổn như vậy, cũng không muốn để Nhiếp Ân Tây chịu một chút nào.




Nhưng mà nghĩ như thế chỉ phí công.




"Dùng thuốc nước xông cho em một chút, khả năng có chút đau."




Nhiếp Ân Tây ngồi ở mép giường vén quần áo, Chu Vũ quỳ một chân trên đất, một tay cầm thuốc đỏ, thần sắc chăm chú nhìn vết thương của hắn.





Nhiếp Ân Tây kỳ thực rất muốn hỏi cái thuốc nước này có tác dụng không, thế nhưng hắn không có lá gan đó, hơn nữa hắn đối với địa phương cả cái ngoáy tai cũng không có này cũng không hi vọng có thuốc tốt gì.




"A —————— đau! ! Em đau!"




Một giây sau Nhiếp Ân Tây gào ra. Hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay Chu Vũ, nắm trên bắp thịt kiên cố của gã.




Chu Vũ một tiếng cũng không nói, dùng giấy thác một chút phòng ngừa nhỏ lên quần, cấp tốc trên vết thương của hắn giọt một vòng thuốc nước.




Cảm giác giống như có con dao ở trên vết thương đã nhiễm trùng nhiều lần vét tới vét lui.




Chu Vũ không để ý tới hắn rít gào, thổi thổi vết thương cho hắn.




Cái tư thế này kỳ thực rất quỷ dị, Chu Vũ quỳ gối giữa hai chân Nhiếp Ân Tây, mặt cách bụng của hắn rất gần, còn ở trên vết thương của hắn chậm rãi thổi khí.




Nhiếp Ân Tây cúi đầu nhìn gã, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy cái trán no đủ cùng sống mũi cao, nhìn bộ dạng gã mang theo biểu tình đau lòng mà thổi khí, Nhiếp Ân Tây khó giải thích được hoảng loạn lên, "Được rồi Vũ ca, không có chuyện gì, chỉ một chút thương tổn, qua mấy ngày là khỏe."




Chu Vũ nghe vậy đứng dậy, dùng tư thế như ôm công chúa đem Nhiếp Ân Tây bế lên giường.




Nhiếp Ân Tây còn chưa kịp phản ứng lại đã nằm thẳng ở trên giường.




"Vẫn luôn chớp mắt, ngủ một lát đi."




Gã làm sao biết mình buồn ngủ?





Nhưng mà Nhiếp Ân Tây lười suy nghĩ đáp án của vấn đề này, tuy rằng vết thương trên bụng vẫn cứ rát, nhưng hắn đêm hôm qua vốn ngủ không ngon, hơn nữa khàn giọng khóc lâu như vậy, xác thực buồn ngủ.




Chu Vũ cũng không hề rời đi đi làm, gã lo Nhiếp Ân Tây lúc ngủ không cẩn thận cọ vết thương, vì vậy ngồi bên mép giường nhìn hắn.




Nhiếp Ân Tây rất nhanh ngủ, quả nhiên mới vừa ngủ không bao lâu lại muốn nằm nghiêng, quần áo vén lên cũng bị kéo xuống. Chu Vũ nhẹ nhàng ngăn lại động tác của hắn, đem y phục của hắn kéo lên.




Nhưng đến tối, Nhiếp Ân Tây lại phát sốt.




E rằng bởi bị thương vẫn luôn gào khóc, cũng có thể bởi vì tâm bệnh, hắn ngủ hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề, Chu Vũ luôn bên mép giường trông coi, vừa nghe không đúng liền lấy tay thăm dò nhiệt độ Nhiếp Ân Tây, nóng hù người.




Chu Vũ tâm lý hối hận lần thứ hai lên đỉnh điểm, càng làm cho gã khó chịu chính là gã không thể cõng Nhiếp Ân Tây xuống phòng khám dưới núi xem bệnh, chỉ có thể dùng phương pháp thô sơ chữa bệnh cho hắn.




Gã đê hèn, người đều thành như vậy vẫn lo hắn sẽ bị phát hiện, bị từ bên cạnh gã mang đi.




Chu Vũ trước tiên dùng nước giếng ngâm khăn mặt cấp Nhiếp Ân Tây hạ nhiệt độ, rồi vào bếp tìm chút thảo dược rang lên, nghĩ đến Nhiếp Ân Tây còn chưa ăn cơm trưa, đem canh gà cũng hâm nóng.




Nhiếp Ân Tây lúc tỉnh lại có chút hoảng hốt, vừa mở mắt mơ mơ hồ hồ thấy được tất cả đều là mảnh gỗ nóc nhà, trái tim nhất thời trầm trọng rớt xuống.




Hắn vẫn còn ở nơi này.




Chu Vũ ở bên giường trông coi, vừa thấy hắn tỉnh lại lập tức đem một bát thảo dược bưng đến bên giường, một cánh tay ôm lấy Nhiếp Ân Tây để cho hắn ngồi dậy, sau đó đem gối dắt sau lưng hắn.





Nhiếp Ân Tây mê mê trừng trừng dựa vào đầu giường, bởi phát sốt cả người bủn rủn, thậm chí còn có chút ý muốn rơi lệ, nhưng bởi vì trước khóc nhiều hiện tại không khóc nổi.




"Đến, uống thuốc." Chu Vũ âm thanh rất ôn nhu.




Gã dùng cái muôi múc một chút dược thang, tỉ mỉ thổi thổi đưa tới bên mép Nhiếp Ân Tây.




Chu Vũ lúc thường một mình mình thô quen rồi, mớm thuốc thổi nguội chuyện như vậy căn bản chưa từng nghĩ tới, thế nhưng trước mặt Nhiếp Ân Tây liền không tự chủ cả người mềm nhẹ như hóa thành nước.




"Phốc ——" mới uống một hớp cả người Nhiếp Ân Tây liền thanh tỉnh, vừa đắng vừa chát, còn mang theo một cỗ vị bùn đất, này là món đồ quỷ quái gì vậy?




"Không uống... Quá đắng." Nhiếp Ân Tây hữu khí vô lực nói.




Chu Vũ thì lại phi thường kiên định, "Em sốt rất nghiêm trọng."




"Đắng như vậy em làm sao uống?" Nhiếp Ân Tây nói không tự chủ mang theo chút ngữ khí thô bạo.




Chu Vũ nhìn hắn khuôn mặt nhỏ vo thành một nắm bộ dáng oán giận lại có chút được lợi, gã suy nghĩ một chút, nói: "Uống vào, chờ tốt lên sẽ mang em ra ngoài."




Cho dù tiếp tục khó chịu Nhiếp Ân Tây nghe đến ba chữ "đi ra ngoài" đôi mắt cũng đột nhiên sáng lên, hắn kéo tay Chu Vũ: "Có thật không, Vũ ca? Em uống!"




Hắn cũng nhạy bén bắt lấy do dự và thất vọng trong mắt Chu Vũ, nhẹ nhàng lắc cổ tay gã bổ sung: "Ở trong phòng thật sự rất ngộp. Em sẽ không chạy loạn Vũ ca, em sẽ thành thật ở cùng anh."




Chu Vũ căn bản không có cách chống lại, gật gật đầu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Ân Tây rốt cục có chút ý cười nhợt nhạt, từ trong tay gã cầm bát sứ qua, một tay bóp mũi lại, gian nan đem thuốc uống sạch sành sanh.




Chu Vũ rốt cục yên lòng nhìn Nhiếp Ân Tây, sau đó lại cho hắn uống chút canh gà cùng thảo dược, loáng một cái liền đến buổi tối.




Nhiệt độ cơ thể Nhiếp Ân Tây đã không cao như buổi trưa, Chu Vũ múc cho hắn chút nước nóng rửa mặt, hai người rút trong ổ chăn ngủ.


Chu Vũ bao lấy Nhiếp Ân Tây —— hắn vì phát sốt mà có chút sợ lạnh, vì vậy Chu Vũ ôm lấy hắn, sưởi ấm cho hắn.




Ôm ấp của Chu Vũ thật sự rất ấm áp, vừa kiên cố vừa tin cậy, Nhiếp Ân Tây trong bóng tối nhìn hầu kết gã nghĩ bậy nghĩ bạ, đối với việc sắp có thể ra khỏi cửa có chút hưng phấn.




"Vũ ca, thuốc thật sự rất đắng."




"Đối chữa bệnh tốt."




"Thế nhưng thật sự rất đắng."




Chu Vũ cũng không biết loại đối thoại khô khan này phải tiếp tục thế nào, gã vừa muốn nói "Đắng cũng phải uống thêm mấy ngày, tốt cho thân thể."




Còn chưa chờ gã nói ra khỏi miệng, Nhiếp Ân Tây ngẩng đầu hơi di chuyển thân thể lên trên, hai người môi đối môi.




"Đắng chết rồi."




Khoảng cách thật sự quá gần, Chu Vũ chỉ cần hơi hơi động đậy về phía trước là có thể hôn lên đôi môi Nhiếp Ân Tây. Gã xác thực nghe thấy một luồng thảo dược cay đắng. Mà vào giờ phút này làm gã càng lưu ý chính là Nhiếp Ân Tây gần trong gang tấc.




Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi trên mặt gã, thổi đến lòng gã cũng ngứa.




Không khí nhanh chóng nóng lên, không gian eo hẹp hết sức căng thẳng, khiến người ta không kịp hít khí.




"Không muốn uống..." Nhiếp Ân Tây nhẹ nhàng nói.




Chu Vũ có thể rõ ràng cảm nhận được môi hắn nhẹ nhàng khép mở.




Gã không thể nhịn được nữa, rướn người về phía trước, chạm vào môi Nhiếp Ân Tây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương