Nhiếp Ân Tây lại bởi vì câu nói này của gã, quá nửa đêm đều không ngủ.




Chu Vũ có thể là vì ban ngày làm việc nhiều, không bao lâu sau hô hấp đều đều, thậm chí còn mang theo tiếng ngáy nhỏ.




Nhiếp Ân Tây muốn hỏng mất: Tại sao cố tình là tôi? Nhiều du khách như vậy, nhiều cô gái như vậy, cố tình đem hắn nhận lầm thành phụ nữ.




Hắn lại có chút vui mừng —— nếu như hắn sớm đã bị phát hiện là nam, nếu như Chu Vũ không thích bề ngoài của hắn, hắn có phải hiện tại đã bị phân thây tại trong núi sâu?




Hắn cũng không thể nối dõi tông đường, coi như không bị phân thây bán nội tạng thì kết cục cũng không khá hơn chút nào.

Nhiếp Ân Tây tâm tư bay tán loạn, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, phút chốc một hơi cơ hồ nghẹn ở cổ, tim kịch liệt run rẩy.




Chìa khóa! Chìa khóa hiện tại nhất định ở trên người Chu Vũ! Gã buổi tối trước khi ngủ khóa cửa, hiện tại chìa khóa nhất định ở trong phòng!




Chu Vũ trước khi ngủ đem quần áo khoát lên cái rương bên cạnh!




Khả năng này khiến Nhiếp Ân Tây đáy lòng mừng như điên, hắn chỉ cần có thể đi ra ngoài, hướng nơi có người dùng sức đi, khẳng định có thể nghĩ biện pháp về nhà.




Tiếng Chu Vũ hít thở ở trong bóng tối mười phân rõ ràng, Nhiếp Ân Tây nỗ lực ức chế kích động không để cho mình phát ra thanh âm gì, tay bám vào vỏ chăn để mình bình tĩnh lại.




Qua không biết bao lâu, rõ ràng còn chưa bắt đầu động, Nhiếp Ân Tây trên người đã xuất ra một tầng mồ hôi lạnh.




Chu Vũ hẳn là ngủ say.




Nhiếp Ân Tây thử xê dịch thân thể, lúc này Chu Vũ đột nhiên nhúc nhích một chút.




Adrenalin cấp tốc phân bố, Nhiếp Ân Tây thiếu chút nữa rít gào thành tiếng. Hắn sợ sệt, sợ đem cơ hội chạy trốn khó có này lãng phí.





Hắn ở trong bóng tối kiên trì chờ đợi rất lâu, sau đó cẩn thận từng li từng tí một nhúc nhích, xác định Chu Vũ không có phản ứng gì, rón ra rón rén bò xuống giường.




Khả năng nhìn ban đêm của hắn rất kém, một chút rồi một chút dịch thân thể hướng valy bên kia dựa vào, cố gắng nghĩ lại mình có nhìn thấy Chu Vũ thả chiếc chìa khóa ở nơi nào hay không.




Nhiếp Ân Tây sờ soạng nửa ngày không tìm được, thế nhưng chưa từ bỏ ý định, đây là lần hắn cách chạy trốn thành công gần nhất. Hắn vừa chú ý không phát ra tiếng gì, một bên tỉ mỉ tìm quần áo.




Chắc là trong túi quần.




Không biết bao lâu trôi qua, hắn lật tung quần áo, mò tới một chuỗi chìa khóa.




Hắn có thể trở về nhà! !




Trong sự ngột ngạt tâm mừng như điên, Nhiếp Ân Tây chậm rãi hướng cửa gỗ sờ soạng, muốn mở ra cánh cửa tượng trưng cho tự do kia.




Chiếc chìa khóa trong tay bị hắn nắm chặt chẽ, khoảng chừng có năm, sáu chìa, Nhiếp Ân Tây thử hai cái liên tiếp đều không đúng, gấp đến độ không ngừng đổ mồ hôi, đồng thời bị không khí lạnh lẽo ban đêm tràn vào khiến thân thể liên tục phát run.




Lúc hắn vừa muốn thử nghiệm chìa khóa thứ ba, phía sau có một âm thanh truyền đến.




"Đi ra ngoài cũng vô dụng, trong núi có sói."




Nhiếp Ân Tây bị dọa đến đứng tim, hàn ý bao phủ toàn thân, chiếc chìa khóa trong tay hắn rơi trên mặt đất, lanh lảnh một tiếng.




Hắn bị phát hiện.





Chuyện kế tiếp thuận lý thành chương, Chu Vũ đột nhiên đem hắn ném lên giường, eo Nhiếp Ân Tây đánh vào mép giường đau đớn, trong nháy mắt sợ sệt xin tha: "Tôi sai rồi, Vũ ca, tôi cũng không dám nữa."




Chu Vũ không lên tiếng, Nhiếp Ân Tây nghe thấy gã đi mấy bước cầm thứ gì, chờ cái vật kia chạm vào người mình thì Nhiếp Ân Tây mới biết đó là roi.




Chu Vũ có lẽ bởi vì Nhiếp Ân Tây mặt ngoài thuận theo sau lưng lại làm loạn mà phẫn nộ vạn phần, hô hấp đều ồ ồ, cao cao giơ roi ở trong không khí xẹt qua âm thanh sắc nhọn.




Nhiếp Ân Tây bị đánh mạnh lên eo, lập tức rít gào thành tiếng —— Chu Vũ khí lực quá lớn, roi như ngọn lửa thiêu trên người hắn, không cần mò cũng biết đã sưng lên.




Đau đớn quá lớn kích thích cảm quan Nhiếp Ân Tây . Hắn bị Chu Vũ đánh, cũng liều mạng đánh nhau với Chu Vũ.




Nhưng mà hắn đánh nhau thoạt nhìn buồn cười như vậy, người từ nhỏ cầm bút sao có thể so với người mỗi ngày vung cuốc? Nhiếp Ân Tây rất nhanh bị Chu Vũ cầm lấy tay, một cái tay khác tuy rằng vẫn đang điên cuồng đánh hắn, nhưng cũng chẳng làm được trò trống gì.




Chu Vũ không tiếp tục dùng roi quất hắn, chỉ có điều vẫn cầm cố hắn lại. Nhiếp Ân Tây chưa từ bỏ ý định giãy dụa, mãi đến tận lúc hắn cảm giác người đè lên thân thể mình phát sinh biến hóa mới cứng ngắc dừng lại, như một bộ tử thi.




Chu Vũ cứng rồi.




Không đúng lúc, thế nhưng Nhiếp Ân Tây rõ ràng cảm nhận được đồ chơi kia cứng rắn để trên đùi hắn, bầu không khí lập tức trở nên nghiêm nghị mà quỷ dị.




"Ngủ, đừng tiếp tục để tôi nói lần thứ hai."




Nhiếp Ân Tây có thể nói là bị Chu Vũ thô lỗ đẩy lên giường, đồng thời Chu Vũ vẫn cứ cứng rắn từ phía sau lưng ôm lấy hắn, không cho hắn lộn xộn.




Chu Vũ so với hắn lớn hơn một vòng, rất dễ dàng đem hắn bao phủ lại. Nhiếp Ân Tây bên hông bỏng rát, phía sau là một vật cứng rắn tràn ngập sức mạnh, bị để ở bên tường, thân thể nhỏ bé run run rẩy rẩy.





Chu Vũ tự nhiên nhận ra được, hắn đem Nhiếp Ân Tây ôm chặt hơn, đồ vật nóng rực dưới thân đỉnh lên cánh mông Nhiếp Ân Tây.




Nhiếp Ân Tây chuẩn bị chịu dày vò, nếu như Chu Vũ dùng sức mạnh với hắn, hắn một chút biện pháp cũng không có.




Chu Vũ trong lòng giận dữ vẫn chưa nguôi, phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, cho nên thấy Nhiếp Ân Tây có phản ứng cũng không chú ý tới. Gã hận người thành phố giảo hoạt này, rõ ràng đáp ứng ở lại chỗ này nhưng vẫn muốn chạy trốn.




Nhiếp Ân Tây như chờ đợi án tử một hồi, nhưng Chu Vũ vẫn không có hành động gì, chỉ có điều cánh tay trên eo hắn càng ghìm chặt hơn.




Hắn nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, Vũ ca, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi."




Chu Vũ sẽ không bao giờ tin tưởng người thành phố giả dối, lời ngon tiếng ngọt đều là giả, gã oán hận cắn một cái lên gáy Nhiếp Ân Tây, răng nanh đâm vào da. Nhiếp Ân Tây đau kêu một tiếng, không ngừng xin tha.




"Vũ ca, Vũ ca, đau —— tôi sai rồi!"




Cắn xong, Chu Vũ đem máu chảy ra liếm sạch, Nhiếp Ân Tây run lợi hại hơn.




"Còn dám chạy trốn, liền đánh gãy chân cậu."




Chu Vũ ném câu uy hiếp này, Nhiếp Ân Tây càng sợ hơn, hắn không sợ gãy chân, hắn sợ Chu Vũ lại giống như trước giam giữ không để ý tới hắn.




"Vũ ca, tôi sai rồi, tôi chỉ là nhớ nhà."




Hắn nỗ lực thả lỏng thân thể muốn làm như mình không sợ, thế nhưng đại não không tự chủ được mất đi quyền khống chế thân thể, tuyến lệ chủ động phân bố nước mắt, lấp đầy hốc mắt.




Nhiếp Ân Tây chỉ cảm thấy rất oan ức, vết thương trên eo chốc chốc lại đau, bị Chu Vũ siết, chạy trốn không thành ủ rũ cùng sợ sệt chịu đòn tất cả đều ở trong lòng, nước mắt không ngăn được tích lại.




Đồng thời hắn cũng vô cùng thống hận sự bất lực của chính mình, nếu như hắn bình thường chăm tập thể hình, nếu như ở câu lạc bộ vật lộn của trường không lười biếng...





Không, không có nếu như.




Hắn khắc chế không nổi khóc thút thít, Chu Vũ nghe rõ rõ ràng ràng.




Chu Vũ chưa từng thấy nam nhân có thể chảy nước mắt như vậy, một chút liền nhức đầu.




Lúc Nhiếp Ân Tây động lần thứ nhất gã liền tỉnh lại, chỉ có điều không lập tức vạch trần hắn, muốn nhìn một chút hắn có thể làm đến mức nào.




Vừa nãy gã căn bản cũng không dùng sức đánh Nhiếp Ân Tây, làm sao sẽ khóc lợi hại như vậy?




Thế nhưng cơn giận còn đang sót lại, Chu Vũ lấy tay thô lỗ sờ soạng hai má Nhiếp Ân Tây, Nhiếp Ân Tây bị ngón tay ấm áp thô ráp cọ, càng khóc dữ dội hơn.




"Đừng khóc." Chu Vũ ngữ khí đông cứng.




Nhiếp Ân Tây lập tức âm thanh thấp xuống một ít, nhưng mà hắn vẫn cứ không khống chế được thân thể của chính mình, dường như chốc chốc lại hít một hơi.




Chu Vũ lập tức mềm lòng, buông lỏng cánh tay ôm Nhiếp Ân Tây, ngược lại vuốt ve sau lưng hắn.




"Tây Tây, gọi cậu Tây Tây được không?"




Gã muốn cùng Nhiếp Ân Tây sống hết đời, cũng không thể luôn nháo như vậy.




Nhiếp Ân Tây căn bản không nghe thấy, hắn đã lâm vào thế giới cực độ thương tâm của chính mình, không khóc triệt để không bỏ qua, sợ hãi từ lúc bị lừa bán đến bây giờ tất cả đều bạo phát, tâm tình sốt sắng cao độ trong lòng kia đã triệt để đứt đoạn.




Chu Vũ cho là hắn chấp nhận, lại cùng hắn nói xin lỗi.




"Tây Tây, chỉ cần cậu không chạy, tôi sẽ không đánh cậu. Tôi không đánh vợ."




Lần này gã mới biết Nhiếp Ân Tây là thật không nghe thấy, bất đắc dĩ thuận khí cho hắn, hai người một không biết thuận bao lâu, một không biết khóc bao lâu, không ngờ đều dần lăn ra ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương