Tôi Còn Có Thể Sống Tinh Tế
-
Chương 4
Cuối tuần, huyền phù xe có huy hiệu của Diệp gia ngừng ở cửa từ sớm.
Thời điểm Diệp Mặc đi vào, Diệp Vân mặt mày hớn hở hơn hoa đang cùng Diệp Hạ nói chuyện, nhưng khi thấy Diệp Mặc lên xe ngồi thì lập tức ngừng lại.
Diệp Vân cùng Diệp Hạ đều kế thừa gen tốt từ cha mẹ nên cả hai người đều rất tuấn tú, nhưng ngoại hình của cả hai hoàn toàn bất đồng, bề ngoài Diệp Hạ giống Diệp Tri Viễn khuôn mặt luôn nghiêm túc mang đến cảm giác lạnh lẽo người sống chớ gần.
Diệp Vân nhìn càng mềm mại ngoan ngoãn hơn một chút nhưng chỉ là nhìn Diệp Vân như ngoan ngoãn, kỳ thật tính tình bất thường, mà Diệp Hạ lại lạnh lùng như thế nào đi nữa cũng sẽ duy trì lễ nghi mặt ngoài, sẽ không làm người khác rơi vào tình huống xấu hổ, khó xử, so với trình độ nào đó của Diệp Vân thì dễ ở chung hơn nhiều.
Diệp Hạ thấy Diệp Mặc đã ngồi ổn định rồi gật gật đầu ý bảo tài xế lái xe, dọc theo đường đi không khí trong xe an tĩnh làm người hít thở không thông.
Thời điểm trở lại Diệp gia sắc trời đã hơi tối, đèn đuốc trong biệt thự sáng trưng, mấy cái quản gia cùng người hầu đều vội vàng ra ra vào vào để trang trí đại sảnh, chuẩn bị nghênh đón khách mời.
Diệp Vân đi vào liền ngồi trên sô pha, mở ra hai cánh tay để ở trên lưng ghế sô pha, cố ý vươn chân đạp lên trên bàn trà vừa lúc chặn lại Diệp Mặc đang muốn lên lầu.
Trong phòng khách còn đang trang trí muốn lên lầu cũng chỉ có thể đi đường này, Diệp Vân ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc bị ngăn lại, Diệp Mặc còn mặc quân trang, thân hình Diệp Mặc rất phù hợp với bộ quân trang này.
Vải dệt màu đen bao trùm toàn thân Diệp Mặc, đai lưng bằng da gắt gao quấn quanh eo, làn da lộ ra không nhiều lắm nhưng phi thường trắng ở dưới ánh sáng tối tăm của phòng khách như đang phát ra ánh sáng nhu hòa.
Diệp Vân chú ý tới Diệp Mặc nhấp một chút môi, lông mi nhẹ nhàng rung động vài cái, Diệp Vân có chút chột dạ thậm chí có vài giây do dự mình có nên tránh ra hay không.
“Cầu xin tao, tao sẽ cho mày đi qua.”
Diệp Hạ một bên thong thả ung dung đem áo khoác đồng phục cởi ra giao cho quản gia một bên giáo huấn Diệp Vân: “Làm anh trai, không được tùy tiện trêu chọc em trai, lớn rồi.”
Diệp Vân cắt một tiếng không tình nguyện thu hồi chân: “Em có thể trêu nó như thế nào được, nó sẽ lập tức trở lại trong phòng rồi ở luôn trong đó đợi đến buổi tiệc kết thúc cũng sẽ không chịu ra.”
Đang ở lên lầu Diệp Mặc bước chân dừng một chút sau đó lại tiếp tục đi lên lầu.
Tiếng bước chân thực mau biến mất, Diệp Vân sách một tiếng một chân đá vào cái bàn trước mặt, tức giận nói.
“Lại là như vậy.”
Lại là như vậy, dù Diệp Vân làm cái gì Diệp Mặc sẽ giống như khúc gỗ im lặng không lên tiếng chịu đựng xuống dưới.
“Đừng có phá hoại, lần trước là ai làm Keynes đi tìm Diệp Mặc phiền toái anh còn không có tính sổ với mày.”
“Lần đó không thể trách em, là cái thằng trứng thúi Keynes không có đầu óc tự chủ trương, em chỉ là oán giận vài câu thôi, hơn nữa chính Diệp Mặc cũng quá yếu lại cùng mấy đứa phế vật lớp D quậy với nhau cả ngày.”
Trên mặt Diệp Vân hiện ra vài phần tức giận, tên trứng thúi Keynes kia dám động thủ với em trai của ông, có phải tay duỗi quá dài hay không, bản thân ông có oán giận như thế nào đi nữa cũng là chuyện của ông, không tới phiên người ngoài tới nhúng tay.
Diệp Hạ liền ánh mắt cũng chưa cho Diệp Vân một cái.
“Em cũng không phải đứa con nít miệng còn hôi sữa, hẳn là biết sai không phải là Tiểu Mặc.”
“Em đương nhiên biết.” Diệp Vân xen ngang lời nói của Diệp Hạ.
Hai anh em im lặng trong chốc lát, Diệp Hạ đột nhiên nói.
“Lại nói tiếp em biết Keynes cùng Tiểu Mặc nói gì đó sao?”
“Keynes nói người kêu nó tới miêu tả chỉ cần nhìn đến người giống phụ nữ nhất chính là Tiểu Mặc.”
Diệp Vân quay đầu lại xem Diệp Hạ vẻ mặt không dám tin tưởng.
“Em không có nói như vậy!”
Diệp Hạ mặc kệ hắn, tiếp tục kể lại.
“Lúc ấy Tiểu Mặc thoạt nhìn thực tức giận, có thể nói anh chưa từng gặp qua bộ dáng Tiểu Mặc tức giận như vậy, nếu em muốn chọc Tiểu Mặc tức giận có thể học tập một chút.”
“Em sẽ không bỏ qua cho Keynes.”
Một lát sau, Diệp Vân lại ngập ngừng ngượng nghịu hỏi Diệp Hạ: “Thật sự thực tức giận sao?”
Diệp Hạ không có để ý đến Diệp Vân, từ nhỏ Diệp Vân đã là thằng xấu tính, khi còn nhỏ liền rất thích trêu chọc Diệp Mặc, chọc khóc lại ngượng ngùng đem món đồ chơi mình thích nhất cầm đi dỗ nhưng Diệp Mặc rất ít khóc, dù có khóc lên cũng là thực an tĩnh.
*
Diệp Mặc đứng trước gương, cài đến nút cuối cùng của bộ đồ lại ngẩng đầu nhìn kỹ chính mình ở trong gương, bộ dạng giống với đời trước y như đúc, ở khóe mắt cũng có một viên lệ chí.
Diệp Mặc cầm lấy lễ vật đã chuẩn bị trước, đi tới trước cửa phòng của Diệp phu nhân, còn chưa kịp gõ, cửa đã bị mở ra.
Thanh niên mở cửa mang mắt kính không có viền, thoạt nhìn thực lịch sự thư sinh, thanh niên hơi ngạc nhiên một chút nhưng thực mau phản ứng lại, sau đó lui một bước để Diệp Mặc tiến vào rồi lại đóng cửa rồi đứng sang một bên.
Diệp phu nhân đang ngồi ở trước bàn trang điểm nàng quay đầu tới, hướng Diệp Mặc vươn tay, Diệp Mặc cong lưng để Diệp phu nhân giơ tay có thể với tới, Diệp phu nhân sờ sờ đầu Diệp Mặc, lộ ra một cái cười tới.
“Ánh mắt của mẹ không tồi, bộ này thực thích hợp với con.”
Những lời này không phải khách khí là thiệt tình, diện mạo Diệp Mặc thực xuất sắc, xuất sắc đến nổi vào thời điểm Diệp phu nhân tức giận nhất với Diệp Mặc lửa giận cũng sẽ tự biến mất.
Chỉ là một đứa bé con cả người lại là vết thương, giống ấu thú bị kinh hoàng bị thợ săn mang về nhà, vừa nghe đến động tĩnh liền phải trốn đi, nhút nhát sợ sệt chỉ chịu xem người từ trong một góc, thật sự là rất khó làm người chán ghét.
Diệp phu nhân nhịn không được liền chiếu cố nhiều một chút, chiếu cố đến cuối cùng chỉ có thể oán hận nghĩ tại sao cái loại người khốn kiếp như Diệp Tri Viễn lại có thể sinh ra một đứa bé vừa ngoan vừa đẹp như thế? Diệp phu nhân tiếp nhận lễ vật của Diệp Mặc đem để vào trong ngăn kéo, nơi đó còn có lễ vật cuả Diệp Hạ, Diệp Vân đưa lại đây trước, nàng giới thiệu cho hai người trẻ tuổi trong phòng hiểu biết một chút về nhau.
“Đây là Diệp Mặc.”
Diệp phu nhân dừng một chút, cuối cùng cười một chút thoải mái nói: “Là con trai nhỏ nhất của tôi.”
Lâm Dịch Chi đẩy một chút mắt kính, đối Diệp Mặc vươn tay.
“Xin chào tôi tên Lâm Dịch Chi.”
“Tôi là Diệp Mặc ——”
Lời nói còn không có nói xong, Diệp Mặc dùng sức chớp chớp mắt, có điểm nghi hoặc vì cái gì cảnh tượng trước mắt đều bắt đầu mơ hồ, từ trên người Diệp Mặc bay ra từng đợt từng đợt nhè nhẹ tinh thần lực, bọn chúng dị thường sinh động.
Diệp phu nhân đứng lên: “Thân thể không thoải mái sao? Mẹ đi kêu bác sĩ.”
Diệp Mặc tưởng trả lời Diệp phu nhân nhưng là đầu trướng đau từng đợt, đau đến nổi Diệp Mặc muốn phun ra, Diệp Mặc sờ soạng dựa hướng tường bên cạnh thì được một bàn tay vươn tới đỡ lấy thân thể.
Lâm Dịch Chi dùng một cái tay khác đẩy một chút mắt kính, có vẻ rất bình tĩnh: “Thưa phu nhân là tinh thần lực hỗn loạn, Diệp Mặc đang ở kỳ phát dục tinh thần lực yêu cầu thuốc an ủi tinh thần lực,.”
Diệp phu nhân nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng nhanh chóng tìm kiếm ở trong ngăn kéo.
Vào Kỳ Phát Dục tinh thần lực sẽ thường xuyên bạo động, có những đứa trẻ có chút mẫn cảm sẽ phản ứng thực kịch liệt, cơ hồ tất cả gia đình có trẻ nằm trong giai đoạn này đều sẽ chuẩn bị đầy đủ số lượng thuốc dùng để an ủi tinh thần lực.
“Nơi này có thuốc trước kia Diệp Hạ dùng còn thừa.”
“Tất nhiên là được thưa phu nhân.”
Lâm Dịch Chi nửa quỳ trên mặt đất trong lòng ngực là Diệp Mặc ý thức đã bắt đầu tan rã, một bàn tay nắm chặt cánh tay Lâm Dịch Chi hai má đều hiện lên màu đỏ không bình thường.
Lâm Dịch Chi cắn mở nắp bình thuốc một bàn tay nâng Diệp Mặc cằm, dùng chút sức làm Diệp Mặc hé miệng rồi đem thuốc rót vào trong miệng.
Hiệu quả của thuốc an ủi tinh thần lực thực mau vừa hiện ra Diệp Mặc liền an tĩnh lại nhưng không đợi Lâm Dịch Chi tùng một hơi, cả người Diệp Mặc lại một lần nữa cong lên, thần sắc so với trước càng thêm thống khổ.
Lâm Dịch Chi lại cắn mở thêm một bình rót hết vào miệng Diệp Mặc vì không thể tự nuốt nên một bộ phận thuốc tràn ra từ khóe môi, Lâm Dịch Chi dùng tay lau cho Diệp Mặc, lại chờ đợi trong chốc lát, thân thể Diệp Mặc đã bắt đầu run rẩy, tình huống không chuyển biến tốt đẹp một chút nào, ngược lại càng trở nên không xong.
Lâm Dịch Chi làm Diệp Mặc ngẩng đầu lên, đem ngón tay duỗi đến trong miệng Diệp Mặc, phòng ngừa Diệp Mặc cắn đầu lưỡi.
Tinh thần lực an ủi một lần chỉ có thể dùng nhiều nhất là ba bình.
Diệp phu nhân đã đem bình thuốc thứ ba đưa tới nhưng uống xong bình này Diệp Mặc lại không có bất luận phản ứng gì.
“Mất đi hiệu lực, phu nhân.
Lần này phản ứng tương đối mãnh liệt, khả năng yêu cầu cha mẹ tinh thần lực an ủi.”
Trước kia khi thuốc an ủi tinh thần lực còn không có được phát minh ra tới, phương pháp làm trẻ có thể vững vàng vượt qua Kỳ Phát Dục tinh thần lực chính là an ủi đến từ cha mẹ, tinh thần lực của cha mẹ có tác dụng trấn an cực đại, làm bạo động tinh thần lực bình ổn.
Trẻ ở trạng thái trường kỳ không có tinh thần lực trấn an, thông thường sẽ táo bạo dễ giận, tinh thần lực trở nên khó có thể khống chế, có công kích tính cực mạnh, tinh thần lực cùng não vực là cùng một nhịp thở, thông qua ảnh hưởng đối với não vực nó còn sẽ phản ứng đến thân thể.
Khi thuốc an ủi tinh thần lực còn không có được phát minh ra tới, tỉ lệ cô nhi chết nonm ở viện phúc lợi cao tới 40%, mà thông thường một bộ phận trẻ vị thành niên sống sót vượt qua Kỳ Phát Dục cũng sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề.
“Tôi đi thông báo cho Diệp Tri Viễn.”
Diệp phu nhân sắc mặt ngưng trọng, một bên gọi người đi dưới lầu kêu Diệp Tri Viễn, một bên cầm quang não gọi điện thoại cho Diệp Tri Viễn, vừa nghe tiếng đáp lại từ đầu bên kia tâm Diệp phu nhân liền lập tức bình tĩnh, nàng tức giận nói.
“Nhanh lên lăn lại đây, Tiểu Mặc yêu cầu tinh thần lực an ủi.”
Bên Diệp Tri Viễn còn có chút ồn ào sau đó dần trở nên rõ ràng chắc Diệp Tri Viễn đang ở trong buổi tiệc dưới lầu.
“Tôi sẽ đến ngay.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook