Tôi Có Thuật Đọc Tâm
-
6: Cùng Nhau Về Nhà
Đối với người ngoài, Hàn Tư Ân lạnh lùng bình tĩnh.
Đối với Bạch Thư, Hàn Tư Ân dịu dàng bao dung, nhưng đồng thời cũng rất cường thế, hoàn toàn khác lúc bình thường.
Bạch Thư rất thích dáng vẻ anh vì mình mà thất thố, vì mình mà mất khống chế.
Sau khi tách ra, Hàn Tư Ân rất nhanh đã bình phục hơi thở, người cũng khôi phục lý trí.
Bạch Thư nhìn một tầng hồng nhạt trên mặt anh, không tự chủ liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt nhìn xuống dưới: "Anh không khó chịu à?" Không muốn giải quyết một lát sao?
Hàn Tư Ân bình tĩnh nhìn lại cậu: "Ăn nhiều cơm, có thịt một chút."
Câu trả lời vốn không liên quan, mà Bạch Thư lại hiểu hàm nghĩa trong lời anh nói, sau đó cậu ngồi nguyên tại chỗ ngốc nghếch nở nụ cười.
Hàn Tư Ân nhìn cậu, ở trong lòng lắc lắc đầu.
Mới thế này, còn cảm thấy chính mình giống ông chú cơ, tuổi đời có lớn bao nhiêu, thì tuổi tâm hồn vĩnh viễn vẫn chỉ mười tám.
Vui sẽ cười, không vui sẽ xị mặt, tâm tư rõ ràng viết hết lên trên mặt.
Chỉ là, như vậy cũng tốt, có anh ở đây, Bạch Thư chỉ cần làm chính mình là tốt rồi.
Bạch Thư không cần che giấu tâm tư nhằm muốn chính mình thoạt nhìn thâm trầm khó đoán, càng không cần áp chế bản tính của chính mình.
Hàn Tư Ân thu xếp các loại bài thi trên bàn: "Về sau còn có nhiều thời gian làm chuyện này, ngày hôm nay nghỉ ngơi đi đã, anh mang em ra ngoài đi dạo.
Đổi điện thoại di động, mua vài bộ quần áo."
"Hơn nữa, sau khi đi học em sẽ không có nhiều thời gian nhàn nhã như vậy, mỗi ngày đều có đề thi không làm xong.
Chi bằng thừa dịp hai ngày nay rảnh rỗi, chúng ta mua một vài thứ đi gặp ông bà của em, nói rõ tình huống với họ, cũng khiến hai ông bà yên tâm."
Bạch Thư "Vâng" một tiếng, hỏi: "Anh đi với em à?"
Hàn Tư Ân phân loại quyển sách cuối cùng, ngước mắt: "Em không muốn?"
"Cũng không phải." Bạch Thư nói, cậu chỉ là trong lòng có chút xoắn xuýt.
Ông bà nội là người nuôi cậu lớn, có ân nghĩa với cậu, lo lắng cho cậu, bọn họ là người thân.
Cậu đương nhiên hi vọng Hàn Tư Ân có thể cùng mình tới thăm họ, nhưng cậu không biết nên làm sao giới thiệu Hàn Tư Ân.
Nói là người yêu, sợ doạ đến ông lão, nói là người thân, vậy thì sau đó sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện phiền toái.
Trên đời này, vô luận thành thị hay là nông thôn, sẽ luôn có người không tốt, bọn họ nịnh hót bợ đỡ, bọn họ tâm tư vặn vẹo, không nhìn nổi người khác tốt hơn mình.
Hàn Tư Ân vừa nhìn chính là nhân sĩ thành công, nếu như nói là người thân của cậu, có người nhất định sẽ mượn cơ hội gây sự.
Tiêu tiền cho ông bà nội, Bạch Thư rất vui, mà những người khác bao gồm con trai của ông bà sống có tốt hay không đều không liên quan đến cậu.
Cậu chính là lo lắng, lỡ như người này thấy Hàn Tư Ân lại nổi lên tâm tư khác biệt, vậy cậu nhất định không chịu được.
Cậu không phải sợ tranh cãi, chỉ là ông bà nội lớn tuổi, cho dù giận con trai ra sao, cũng không nghĩ tới cả đời không qua lại với nhau.
Trong mắt thế hệ trước, huyết thống là không thể dứt bỏ, nếu như bọn họ giằng co quá căng thẳng, ông bà nội ngoài miệng không nói gì, mà trong lòng cũng sẽ không vui.
Hàn Tư Ân lắc đầu cười, nói: "Em nghĩ nhiều quá."
Bạch Thư nhìn anh, Hàn Tư Ân nói: "Trong mắt những người ở quê em, em là đi ra ngoài làm công, mà anh đây chính là ông chủ của em.
Nếu là quan hệ giữa nhân viên và ông chủ, làm gì có nhiều chuyện như vậy.
Đương nhiên, phía ông bà của em, không cần thiết nói thật, nhưng có thể nói quan hệ của chúng ta thân mật hơn một chút, nói chung khiến họ yên tâm là được."
Bạch Thư trừng mắt nhìn, hiểu ra chính mình vẫn đang lo chuyện không đâu.
Cậu một lòng muốn giới thiệu Hàn Tư Ân với ông bà nội, tâm tâm niệm niệm chính là hai người là người yêu của nhau, ngược lại quên mất, cũng có thể uyển chuyển một chút.
Đối với người ngoài, hai chữ ông chủ là có thể giải quyết vấn đề.
Nghĩ thông suốt điểm này, xoắn xuýt trong lòng Bạch Thư một chút cũng không còn, cậu tràn đầy phấn khởi nói: "Vậy cũng mua quần áo cho họ..."
Nói đến mới nhớ ông bà nội đã hai năm không mua quần áo mới, còn muốn mua một chút đồ bổ.
Kỳ thực cậu cũng có nghĩ tới đón hai ông bà đến bên cạnh mình, như vậy cậu cũng có thể an tâm, mà cậu biết hai người sẽ không nguyện ý.
Họ đã ở cái nông thôn kia mấy chục năm, là cội nguồn của họ, hàng xóm đều biết, bình thường không có chuyện gì một đám người lải nhải tán gẫu trò chuyện, ngày tháng trôi qua bình thản nhưng bản thân lại thấy thỏa mãn.
Người tới tuổi tác nhất định, nếu như không tất yếu cũng không nguyện đi xa nhà.
Hàn Tư Ân nghe lời này, đang chuẩn bị mở miệng an ủi cậu, lại nghe Bạch Thư ở trong lòng nghĩ, không sao, bọn họ không muốn ra ngoài, chính mình thường xuyên quay về thăm họ.
Hiện tại giao thông phát triển như thế, lại có Hàn Tư Ân ở đây, luôn có thể thường xuyên gặp mặt.
Thấy cậu lại vui vẻ, Hàn Tư Ân hơi mím khóe miệng.
Anh nghĩ, Bạch Thư nếu đã đủ mười tám tuổi, cũng nên học bằng lái, sau này muốn đi đâu cũng tiện.
***
Hàn Tư Ân mang Bạch Thư đến một khu trung tâm thương mại gần nhà, hai người đi chọn điện thoại di động trước.
Bạch Thư tất nhiên muốn chọn điện thoại cùng loại với Hàn Tư Ân, cậu chọn màu trắng, Hàn Tư Ân chọn màu đen.
Trắng đen phối hợp, khiến người vừa nhìn đã biết là điện thoại tình nhân.
Về phần quần áo, Hàn Tư Ân cũng không dẫn cậu đi chọn đồ hiệu, mà chọn một thương hiệu phù hợp với độ tuổi này của cậu.
Quần áo của hãng này tuy rằng không quá đắt, mà mặc vào rất thoải mái, hình thức cũng đẹp.
Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư thử từng bộ từng bộ, nghĩ thầm, chờ anh lại chăm cho có thịt hơn là tốt rồi.
Trên người có chút thịt, sờ vẫn thích hơn là cứng đến đau tay như bây giờ.
Thử quần áo xong, Hàn Tư Ân gói lại tất cả những món Bạch Thư đã thử.
Đang lúc người bán hàng mừng rỡ gói đồ, Bạch Thư chọt chọt Hàn Tư Ân, nói: "Cũng không cần mua nhiều như vậy."
"Không thích?" Hàn Tư Ân hỏi, anh tự nhận là mắt chọn quần áo cũng không tệ lắm, những bộ này mặc trên người Bạch Thư đều rất thích hợp.
Bạch Thư xoắn xuýt: "Không phải không thích, mà vì không giống anh."
Hàn Tư Ân vốn lớn hơn cậu vài tuổi, lại vì quanh thân hiện ra khí chất lạnh lùng, phong cách trang phục vô cùng trưởng thành, hoàn toàn khác với kiểu tươi tắn hoạt bát như cậu.
Hàn Tư Ân dừng lại: "Cũng không phải sinh đôi, không cần thiết mặc quần áo giống nhau."
Thân là học sinh, hoạt bát tràn ngập sức sống một chút mới tốt, nếu như ăn mặc quá mức nặng nề, lại thành ra hơi giống ông cụ non.
Bạch Thư vừa nghe lời này vội đáp: "Đúng đúng, mặc giống nhau đi ở trên đường bị người khác hiểu lầm là anh em sẽ không tốt."
Nhân viên bán hàng Trương Lệ, nhận quần áo từ tay Hàn Tư Ân đã đóng túi xong rồi, thời điểm đi lên trước bảo Hàn Tư Ân tính tiền nhìn thấy như thế, cô hơi sững sờ, rất nhanh đã thu lại biểu cảm, nở nụ cười thương mại, trông chuyên nghiệp vô cùng.
Hàn Tư Ân thanh toán xong, xách túi dẫn Bạch Thư rời đi.
Một người bán hàng khác đụng Trương Lệ một cái: "Thấy không, quan hệ của bọn họ chắc chắn không bình thường, thời đại này đến đàn ông cũng đi mua quần áo cho nhau rồi, cũng không biết là chuyện gì nữa."
"Nam mua cho nam, nữ mua cho nam, nam mua cho nữ hay nữ mua cho nữ đều được, chỉ cần doanh số là của tôi, tôi sẽ chờ cuối tháng lấy lương cùng tiền thưởng.
Những thứ khác, không liên quan đến tôi." Trương Lệ cười híp mắt nói.
Người kia nghe xong lời này cảm thấy không vui gì cả, lấy cớ đi đếm sản phẩm mà rời đi.
Trương Lệ sắp xếp hóa đơn, sau đó cô ngẩng đầu suy tư nhìn cửa.
Luôn cảm thấy người đàn ông đeo khẩu trang dáng người kiên nghị kia có chút quen quen, nhưng chính là không nhớ ra được đã gặp ở nơi nào.
Không nhớ ra thì không nhớ ra, Trương Lệ lắc đầu nghĩ thầm, không nhớ ra được một người đàn ông căn bản không quan trọng, tiền tới tay mới là chân thật nhất.
Hàn Tư Ân lại mang Bạch Thư đi mua mấy đôi giày, còn có cả quần áo cho người già nữa.
Đi dạo một vòng lớn như vậy, hai người đều hơi mệt, lại ở bên ngoài ăn lẩu.
Bạch Thư thích ăn lẩu, đặc biệt lẩu Tứ Xuyên, thêm vào nguyên liệu tươi ngon nhất, ăn xong một bữa lẩu chỉ cảm thấy vừa nóng vừa choáng váng.
So với Bạch Thư ăn được uống được, Hàn Tư Ân cũng không tính là ăn nhiều, lúc sau trên căn bản đều anh gắp thịt gắp rau cho Bạch Thư.
Ăn uống no nê đi về nhà, thời điểm thu dọn đồ đạc, Bạch Thư hỏi: "Anh ăn ít lắm, có phải là không thoải mái ở đâu không?" Cậu rất sợ Hàn Tư Ân sức khỏe không tốt, cảm giác bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn người này trở nên suy yếu thật sự là quá khó tiếp thu.
Cậu muốn Hàn Tư Ân khỏe mạnh, khỏe mạnh giống như cậu.
Nhìn cậu đầy mắt lo lắng, Hàn Tư Ân dùng ngón tay gõ gõ lên trán cậu: "Nghĩ bậy nghĩ bạ gì thể hả, anh vẫn khỏe lắm.
Em bây giờ đang là tuổi ăn tuổi lớn, khẩu vị tốt ăn được nhiều là chuyện bình thường.
Cơ thể anh đã hoàn toàn trưởng thành, lượng cơm cố định, tất nhiên không thể so sánh với em rồi."
Bạch Thư suy nghĩ một chút, cũng đúng, cậu phải kiếm sống nhiều, lượng cơm so với người cùng lứa cũng lớn hơn.
Chỉ là những chuyện liên quan đến Hàn Tư Ân, cậu luôn trông gà hoá cuốc.
***
Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư trở về quê nhà một chuyến.
Từ Thượng Hải đến quê Bạch Thư nếu ngồi tàu hỏa thì phải hết hơn hai mươi tiếng, mà đi hai mươi tiếng rồi cũng chỉ vào trong thành phố.
Nếu như đi máy bay, bọn họ đầu tiên ngồi máy bay từ Thượng Hải đến tỉnh thành, sau đó ngồi ô tô đường dài vào trong thành phố, từ trong thành phố đổi xe đến thị trấn, cuối cùng mới có thể vào trong thôn.
Mấu chốt nhất chính là từ thị trấn vào đến thôn mỗi ngày chỉ có một chuyến xe, sáng sớm đi chiều tối về, trong tình huống không có cách nào chỉ có thể bắt taxi quay về.
Cũng may, chuyện nhìn qua rất phiền phức đối với Hàn Tư Ân mà nói cũng không có vấn đề gì cả.
Bọn họ bay đến tỉnh thành, có một người tên Trương Sinh tới đón bọn họ đi đến khách sạn, bởi vì phía sau còn có lộ trình dài mấy tiếng, bọn họ quyết định ở lại tỉnh thành một đêm.
Ngày hôm sau, hai người thức dậy trong khách sạn, tùy tiện ăn bữa sáng rồi ngồi lên xe, đoạn đường từ tỉnh thành đến quê của Bạch Thư, bọn họ lái xe tới, tài xế chính là Trương Sinh.
Trương Sinh trẻ hơn tài xế lão Vương rất nhiều, quanh thân khí thế bừng bừng, nhìn có vẻ không chỉ đơn thuần là tài xế.
Nhìn ra Bạch Thư hiếu kỳ, Hàn Tư Ân nói: "Trương Sinh là quân nhân xuất ngũ, thân thủ rất tốt.
Anh đã giúp hắn một vấn đề nhỏ, hắn làm tài xế kiêm chức vệ sĩ cho anh.
Hắn lúc thường không ở Thượng Hải, ở chi nhánh công ty bên này làm việc."
Bạch Thư gật gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu: "Anh không phải diễn viên sao?"
"Diễn viên chỉ là làm thêm thôi." Hàn Tư Ân nhàn nhạt nói, làm diễn viên chẳng qua chỉ là muốn chính mình càng nổi tiếng, dựng chính mình thành một cái cọc tiêu, khiến Bạch Thư dễ dàng tìm được anh mà thôi.
Trong công ty có liên quan đến ngành giải trí ở Thượng Hải, không ai biết được thân phận của anh, đều tưởng anh là một diễn viên trong suốt.
Cảnh Yến là một người thông minh, có lẽ đoán được một chút, nhưng hắn không biết tình huống cụ thể, cũng sẽ không tận lực đi tìm hiểu.
Bạch Thư hiểu ý của Hàn Tư Ân, cậu đảo mắt một vòng, nở nụ cười.
Lái xe gần tới bảy tiếng, cuối cùng cũng đến quê nhà của Bạch Thư, giữa đường Hàn Tư Ân có thay Trương Sinh lái xe một đoạn.
Từ tỉnh thành về trong huyện thực ra cũng chỉ khoảng năm tiếng, lúc sau hơn một tiếng đồng hồ đều đi đường núi, đoạn đường này chỉ lác đác vài chiếc xe, xuống núi lại phải đi thêm mười phút đường đất mới nhìn thấy nhà dân.
Nói chung chờ bọn họ đến nơi, đã là xế chiều.
Nhà ông bà nội của Bạch Thư ở đầu thôn, bên cạnh có sông nhỏ, có cầu.
Người trẻ tuổi trong thôn bình thường hoặc là đi làm bên ngoài cuối năm về nhà, hoặc là đang đi học.
Hiện tại cũng xem như là nhàn rỗi, có mấy người đang ngồi trên cầu tán gẫu.
Khi xe xuất hiện trước mắt, bọn họ còn tò mò có phải là đi nhầm rồi hay không.
Thôn của bọn họ không lớn, nhà ai mới mua xe đạp một cái là người của cả thôn đều biết, huống chi là cái ô tô bốn bánh.
Thời điểm xa dừng lại trước cửa nhà của ông bà Bạch Thư, trong lòng mấy người chấn động, có chút không dám tin vào mắt mình.
Khi nhìn đến Bạch Thư từ trong xe bước ra, bọn họ đều sợ ngây người.
Bạch Thư đi ra ngoài một chuyến đã nhặt được tiền rồi sao?
Còn có muốn người xem náo nhiệt đảo mắt một vòng, từ trên cầu đứng dậy chạy về trong thôn, Bạch Thư lái xe trở về, dù thế nào cũng phải để con trai của hai ông bà biết mới được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook