Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm
-
Chương 10
Bùm bùm, rầm rầm.
Một tiếng nổ oanh tạc đột nhiên vang lên trong đêm, toàn bộ ký túc xá rung lên dữ dội.
Lâm Ngữ đang ngồi suy nghĩ lo lắng thì xém chút nữa ngã chúi xuống đất“Má ơi, cái gì xảy ra thế này?”“Cái quỷ gì thế? Nổ bình ga à?”“Má, mấy cậu nhìn sân vận động đi.
”Sau tiếng nổ, toàn bộ ký túc xá nam như ong vỡ tổ, đầu tiên hét lớn, sau đó là nhìn về phía sân vận động, có rất nhiều người mặc áo ba lỗ đi dép lào chạy về phía sân vận động.
“Lão tam, Đi đi đi, chúng ta cũng đi đến đó xem thử.
”Bọn Hứa Triều Dương đứa nào cũng thích tham gia náo nhiệt, Lâm Ngữ bị lôi kéo cũng đi xuống lầu, như thể đang tham gia diễn tập phòng cháy chữa cháy, một đám người tuôn ra hành lang, thang máy cũng chật kín người.
Vất vả 1 lúc mới đi xuống dưới lầu, trên sân vận động đứng rất nhiều người, toàn mặc áo ba lỗ, áo thun đi dép lê, hiển như là chạy từ phòng ký túc xá ra đây.
“Trở về phòng hết đi, mấy đứa này ra đây làm gì hả?”“Đã dặn đừng dùng điện quá công suất ở ký túc xá, bây giờ nổ luôn rồi đấy.
”“Sau này tôi mà thấy phòng nào dùng ấm siêu tốc, ghi hết vào học bạ của mấy cậu.
”Lâm Ngữ theo dòng người xuống đây, một thầy giáo trung niên ngăn bọn họ lại, rồi dẫn rất nhiều thầy cô đến mắng bọn sinh viên.
Người này Lâm Ngữ có chút ấn tượng, hình như là phó hiệu trưởng của trường anh.
Không biết nữa, trường bọn anh có rất nhiều phó hiệu trưởng, nhưng mà trong mấy thầy cô đứng đằng kia, có thầy chủ nhiệm lớp anh.
Dưới sự chấn áp của thầy phó hiệu trưởng, rất nhiều sinh viên xuống đây cũng quay về, đúng là không đi xuống xem thì không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Ký túc xá bên cạnh có 1 phòng sử dụng đồ điện quá công suất, dẫn đến cháy nổ.
“Này, vừa nãy tớ thấy có 1 người toàn thân cháy hừng hực, nhảy từ cửa sổ ký túc xá ra.
”“Tớ nghĩ người đó đã chết rồi, trường muốn giấu nhẹm chuyện này đi hay sao?”Trên đường trở về phòng, mấy tên nhiều chuyện miêu tả lại 1 cách sinh động cho bạn mình nghe, nói thêm 1 vài chuyện xảy ra gần đây xung quanh trường, còn thêm 1 chút suy đoán linh tinh, nói đến chuyện linh khí khôi phục.
Những lời này rơi vào tai Lâm Ngữ, càng làm anh lo lắng thêm.
Những người khác nói chuyện với thái độ trêu đùa suy đoán linh tinh, nhưng khi anh nghe được, lại thức tỉnh dị năng, mấy lời này làm anh không biết có phải linh khí khôi phục rồi hay không?“Chắc không phải như Lão nhị suy đoán chứ, chứ làm sao mà chỉ vì dùng ấm đun siêu tốc, mà cháy luôn cả người lẫn phòng.
“Bất kể như thế nào, dạo này ít đi ra ngoài thôi, chuyện xảy ra rất nhiều, sợ là sẽ loạn mất.
”“Không ra khỏi phòng có tác dụng gì chứ, nằm trong phòng cũng bị nổ tung đấy thôi.
”Trở lại phòng ngủ, Hứa Triều Dương và mấy bạn cùng phòng bàn luận, có chút bất an lo lắng.
Lâm Ngữ thì không nói một lời, lên mạng xem tin tức gần đây, mấy bài viết nhảy ra làm anh kinh hãi, xảy ra nhiều nhất là các vụ nổ, chỗ nào cũng bị phong tỏa, còn nói nhìn thấy mấy sinh vật kỳ lạ, những bóng đen quỷ dị rất giống trong truyền thuyết.
“Ha ha, Lão tam, cậu tin lời Lão Nhị nói à? Nếu như linh khí khôi phục thật, chắc chắn môi trường xung quanh sẽ biến hóa rất lớn, bọn họ vì duy trì sự ổn định xã hội nên đã phong tỏa tin tức, làm sao còn lộ ra cho chúng ta biết, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chắc chỉ là trùng hợp mà thôi.
”Lúc này Trịnh Vĩ cũng đi qua, mắt nhìn vào hình trên điện thoại Lâm Ngữ, cười nói mấy lời an ủi, chỉ là không biết an ủi Lâm Ngữ hay là an ủi chính mình nữa.
Chu Kiệt khá nhạy bén, nghe vậy lập tức không vui phản bác: “Một cái hai cái có thể phong tỏa, nhưng bây giờ khắp nơi đều là từ truyền thông cùng mấy Vlogger.
Còn có đài Radio, sao mà phong tỏa hết được, mấy chuyện này chỉ nói thế thôi.
”“Lão nhị, cậu nói bớt vài câu được không, làm tất cả mọi người lo lắng như vậy thì cậu vui lắm à?”Hứa Triều Dương có chút không kiên nhẫn lên tiếng, những người khác cũng phụ họa theo, nội tâm bất an cùng tâm lý trốn tránh để bọn họ không suy nghĩ đến chuyện này nữa“Tôi nói này cậu cứ yên tâm đi, dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, nhưng khi cảnh sát đến thì mọi chuyện cũng được giải quyết rồi đấy thôi, phải tin tưởng nhà nước chứ.
” Trịnh Vĩ vội vàng giảng hòa.
“Không sai, cậu quan tâm mấy chuyện đó là do quái vật gây ra hay là chuyện ngoài ý muốn, dù sao cuối cùng cũng được cục cảnh sát giải quyết, chỉ cần dạo này nên cẩn thận một chút, không ảnh hưởng tới chúng ta.
”Mấy người phụ họa theo, tự an ủi chính bản thân mình.
”“Đều gọi điện thoại về nhà đi, bất kể như thế nào, để bọn họ yên tâm đi.
”Lâm Ngữ lắc đầu cười khổ một cái, sau đó đứng dậy ra khỏi ký túc xá, đến hành lang gọi điện về nhà.
Anh là người ở Trường Hải, chỉ là Đại học Trường Hải nằm ở ngoại ô, cách nhà anh hơi xa, mà đi vào trong thành phố kẹt xe rất khủng khiếp, nên mới chọn ở lại ký túc xá.
Nói thật, sau chuyện ngày hôm nay, anh rất muốn học ngoại trú, học xong thì về nhà, dù sao thì quản lý ký túc xá rất ít khi điểm danh.
Cuối cùng lý trí anh kéo lại, anh muốn xem rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cho dù bây giờ đi về nhà thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Ba mẹ chắc chắn không chịu cho anh nghỉ học, với lại mỗi ngày đi từ trường về nhà, nguy hiểm cũng tăng thêm.
Nếu như người nhà gặp được nguy hiểm, bây giờ đi về cũng chỉ có thể chết chung, ngay cả báo thù cũng không được, mà nếu như không gặp được nguy hiểm, đổi sang học ngoại trú, ngày ngày đi đi về về mệt mỏi.
Thức tỉnh năng lực đặc thù là để tự vệ cùng với bảo vệ người nhà, hiện tại chuyện anh nên làm là tăng thực lực lên, thu hoạch mấy cái trang bị có sức chiến đấu, mới có thể thực sự trở thành người bảo hộ cho ba mẹ, về sau vô luận trên thế giới xảy ra chuyện gì thì cũng có thể bình yên vô sự.
“Alo, mẹ hả…”Bấm điện thoại nói chuyện với mẹ, vẫn như cũ là nói chuyện ở nhà, Lâm Ngữ vẫn nhắc nhở người nhà nên chú ý một chút, liền cúp điện thoại.
Về phần gọi điện cho ba, thì chắc không cần.
Cũng không phải gì cả, chỉ là anh và ba mình, tính cách như nhau, không thích thể hiện tình cảm, gọi điện cũng chẳng biết nói cái gì, dù sao thì ba mẹ anh ở cùng nhau, cùng bán hàng ở của tiệm nhà mình, cả ngày đều ở trong tiệm, gọi cho mẹ là đủ rồi.
Cúp điện thoại, trở lại ký túc xá, mấy bạn cùng phòng cũng đang nói chuyện với người nhà, Chu Kiệt đã dập máy, mấy người còn lại trên mặt cũng mang theo vẻ mệt mỏi, hiển nhiên đang nghe ba mẹ lải nhải.
“Chuyện này chắc ai cũng giống nhau nhỉ?”Nhìn xem vẻ mặt của bọn họ, Lâm Ngữ đang lo lắng thì tâm trạng lại tốt hẳn lên, anh còn thấy hơi buồn cười.
Sau khi nghe ba mẹ lải nhải xong, bọn họ cúp điện thoại, trên khuôn mặt không còn vẻ lo lắng như lúc nãy nữa, đã khôi phục tâm trạng thoải mái vui vẻ như trước.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook