TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG
-
Chương 75: Hoàn Chính Văn
Trình Hề hát xong, 《Quân Đoàn Ca Sĩ》 mùa này chính thức kết thúc, sau khi tổng hợp điểm của khán giả, truyền thông và vote trực tuyến, Trình Hề giành được giải á quân với ưu thế cực lớn, Trương Cần hạng nhất, Bùi Tương hạng ba.
Ngay cả khi vòng chung kết này chỉ còn lại ba ca sĩ nhưng mức độ sôi động vẫn không yếu hơn những vòng trước, đặc biệt là bài hát của Trình Hề —— đây là lần đầu tiên có người hát hip-pop tại vòng chung kết của 《Quân Đoàn Ca Sĩ》 kể từ khi bắt đầu đến giờ, nên mang đến cảm giác rất mới mẻ cho khán giả.
Hơn nữa hip-pop là chuyên ngành của Trình Hề, flow trôi chảy, các chi tiết nhỏ được xử lý rất thành thạo. Thế mạnh chuyên môn + bài hát gốc + lời bài hát đầy ngụ ý = thành công, ban giám khảo hoàn toàn không tìm được chỗ để trừ điểm —— ngoài việc Trình Hề đột ngột đổi lời, nên giai điệu hơi thô, không đủ sự hoàn mỹ.
Đến ngay cả Trương Cần cũng nói: “Tiểu Trình, nếu như ban đầu cậu tập bài này, thì ca vương đêm nay có lẽ là cậu rồi.”
Trình Hề vội vàng cúi người nói: “Thầy Trương, em còn một quãng đường dài phải đi, không nóng lòng vội vã được.”
“Tốt lắm, phẩm chất quan trọng nhất của người trẻ tuổi chính là không kiêu ngạo không nóng vội,” Trương Cần mỉm cười rất hiền lành: “Tiểu Trình, khoảng thời gian trước tôi viết được một nửa bài hát, giờ còn một nửa rap nữa, phong cách new wave. Đây là lần đầu tiên tôi chơi hip-pop, không biết cậu có muốn hợp tác với tôi để viết cho xong nửa còn lại không.”
Ca sĩ báu vật quốc gia mời cậu viết bài hát……
Đầu óc Trình Hề trôi bồng bềnh, cậu mơ mơ màng màng gật đầu.
Ngoài nhận được sự công nhận của tiền bối và người trong nghề, hiệu ứng xã hội do bài hát này đem lại còn mạnh hơn cả mong đợi.
Sau khi Trình Hề hát xong, ekip của cậu đăng một số tài khoản chính thức của tổ chức tìm kiếm trẻ em bị bắt cóc lên. Đây là những tổ chức mà hằng năm Trình Hề vẫn quyên góp tiền, sau khi kiểm tra kỹ càng thì tính xác thực và tính hợp pháp hoàn toàn không có vấn đề gì. Hơn nữa thực sự là do tập thể những phụ huynh bị mất con và người có tấm lòng hảo tâm thực hiện, nên hoàn toàn không cần phải lo lắng về dòng vốn.
Biết rõ quy trình quyên góp, Quả Cam và cư dân mạng bắt đầu quyên góp tự phát, mặc dù số tiền của từng người rất ít ỏi, nhưng không tích suối nhỏ, làm sao thành sông thành biển, tính gộp lại cũng là một khoản rất đáng kể. Những tổ chức nhận được số tiền quyên góp đều rất cảm kích, nên lần lượt đăng weibo cảm ơn Trình Hề và cư dân mạng.
Đương nhiên cũng có người nói Trình Hề đang làm màu, lợi dụng sự đồng tình để tẩy trắng thân phận đồng tính, đối với chuyện này Trình Hề hoàn toàn không muốn quan tâm, vì cậu cảm thấy không cần thiết, chỉ cần là người của công chúng thì rồi cũng sẽ có lúc bị xuyên tạc thôi, có thể làm vừa lòng tất cả mọi người thì không phải là người nữa, mà là thần rồi.
Mãi cho đến khi các tổ chức nhìn thấy những ngôn luận như vậy, sau khi bàn bạc với nhau, họ bèn lập danh sách quyên góp của Trình Hề rồi đăng hết danh sách này đến danh sách khác lên.
Lúc đó cư dân mạng mới biết, hóa ra từ lúc bắt đầu ký hợp đồng với công ty, chỉ cần có thu nhập là Trình Hề sẽ quyên góp cho các tổ chức đó. Từ mức lương cố định hai ba ngàn tệ trong khoảng thời gian làm thực tập sinh, cho đến khi thu nhập ngày càng nhiều sau khi debut, kiên trì mỗi tháng, tất cả đều được chuyển vào tài khoản của tổ chức.
Tính ra mấy năm nay cũng rất nhiều, con số đã lên tới hơn 10 triệu.
Nếu như Trình Hề chỉ quyên góp một lần, thì còn có khả năng làm màu. Nhưng ngày chuyển khoản nằm sờ sờ trên giấy, quyên góp thật hay quyên góp giả vừa nhìn là biết ngay.
Mặt của đám antifan nói Trình Hề làm màu bị vả chan chát, và biến mất chỉ sau một đêm. Mà sau khi nhìn thấy hồ sơ quyên góp của Trình Hề, công chúng cũng lặng lẽ thay đổi quan điểm về xu hướng tính dục của cậu.
Cho dù là tình yêu đồng giới hay khác giới, chỉ cần là người, thì đều được chia ra làm người xấu và người tốt. Không liên quan gì đến xu hướng tính dục cả, nó chỉ liên quan đến cách làm người mà thôi.
Mọi người đều công nhận nhân cách của Trình Hề, nên không còn ai bận tâm đến việc cậu hẹn hò với đàn ông hay phụ nữ nữa.
……Nếu như vị kia nhà cậu đừng cố show ân ái mãi thì càng tốt hơn nữa!!!
《Quân Đoàn Ca Sĩ》 kết thúc, sau khi tham gia thêm hai hoạt động nữa, tới gần cuối năm, Trình Hề và Đào Thời Diên cùng quyết định tạm dừng công việc để nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Năm nay là một năm Trình Hề giành được nhiều giải thưởng, phát hành full album mới, tổ chức concert, giành được giải thưởng trên chương trình âm nhạc top 1 của Trung Quốc. Cậu không phải là người tham lam, những thứ này đã là quá đủ rồi, nên dành ra chút thời gian để nạp lại năng lượng cho bản thân mình.
Ngày thứ ba quay lại thành phố H, cùng với sự đồng hành của Đào Thời Diên, Trình Hề đi tìm bác sĩ điều trị chính của mình để kiểm tra lại.
Bác sĩ điều trị là viện trưởng của bệnh viện, họ Phùng, đã điều trị cho Trình Hề liên tục mười mấy năm rồi. Nghe nói Trình Hề muốn tới đây khám, ông đã đuổi hết mấy cô y tá cứ chạy xung quanh hỏi đông hỏi tây đi, rồi mới bảo bọn họ vào tầng tổng hợp.
Trình Hề cảm thấy xung quanh hơi vắng vẻ, nên tò mò hỏi: “Viện trưởng Phùng, hôm nay nhóm chị Kim nghỉ ạ?”
Chị Kim là y tá trưởng của tầng này, trước đây luôn sắp xếp bệnh án cho Trình Hề, nên khá thân với cậu.
Viện trưởng Phùng xua tay: “Tại vì cháu sắp đến làm kiểm tra lại ấy, nên cô ấy dẫn một đám y tá ngày ngày trốn ngoài cổng đợi cháu, nói muốn xem thử cháu có dẫn ảnh đế Đào đến cùng không, nếu có thì mấy cô ấy sẽ xin chữ ký của ảnh đế Đào, còn không thì sẽ nhờ cháu xin giùm, mấy cô ấy thích ảnh đế Đào lắm.”
Trình Hề: “…….Vâng, vậy hôm nay không gặp được chị Kim rồi.”
Viện trưởng Phùng: “Tiểu Hề, cháu đừng buồn, mấy cô ấy cũng sùng bái cháu lắm.”
Trình Hề cứ tưởng câu tiếp theo ông sẽ nói là “Nhưng vì cậu hay đến đây, quá chai mặt rồi, nên mấy cô ấy mới không muốn xin chữ ký”, kết quả lại nghe thấy ông nói: “Mấy cô ấy nói cháu hốt được ảnh đế Đào, đúng là một con cá koi thời nay!”
Trình Hề: “……..”
Cả đời này cậu cũng chẳng muốn gặp lại chị Kim nữa.
Nhưng nói đùa thì nói đùa, việc kiểm tra lại vẫn phải tiến hành như bình thường. Trình Hề kể lại hiện tượng lạ có thể ngủ ngon khi ở bên cạnh Đào Thời Diên cho viện trưởng Phùng nghe, viện trưởng Phùng bảo cậu đi chụp CT và MRI não.
Sau khi lấy được hai cuộn phim chụp X-quang, viện trưởng Phùng quan sát một lát rồi nói: “Mô não không có gì thay đổi, nhưng thần kinh lại hoạt động tốt hơn trước đây rất nhiều. Gần đây cháu có ngủ một mình không? Hay là toàn ngủ cùng người yêu cháu?”
Viện trưởng Phùng hất cằm về phía Đào Thời Diên đang đứng chờ bên ngoài.
Sao tự nhiên lại dùng xưng hô đó thế, Trình Hề hơi xấu hổ, cậu nhìn Đào Thời Diên rồi nói: “Tháng trước phần lớn thời gian đều ngủ một mình, mấy ngày gần đầy thì…. ngủ cùng người yêu cháu.”
“Chất lượng giấc ngủ của tháng trước so với lúc chưa quen người yêu cháu thì cái nào đỡ hơn, hay là không có thay đổi gì rõ ràng?”
Trình Hề chưa từng so sánh chúng với nhau, cậu nhớ lại mấy giây rồi nói: “Giờ tốt hơn trước đây nhiều. Trước đây đã không ngủ được lại còn hay mơ thấy ác mộng, giờ tuy hơi khó ngủ nhưng không còn mơ thấy ác mộng nữa.”
Viện trưởng Phùng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì đúng rồi.”
Dừng một chút, viện trưởng Phùng lại nói tiếp: “Trong đại não của con người có một chất điều khiển hệ thần kinh trung ương, gọi là dopamine, nó là chất dẫn truyền thần kinh catecholamine giúp tế bào truyền các chất hóa học xung động. Dopamine có liên quan đến cơ thể và cảm xúc của con người, nó có thể xử lý các hoạt động học tập, vận động, trí nhớ, sự chú ý và cảm giác ‘tưởng thưởng’, khích lệ cho chủ thể. Nói một cách đơn giản, nó có tác dụng điều tiết cảm xúc nhất định.”
“Chú đoán người yêu cháu có đặc điểm gì đó có thể kích thích dopamine của cháu, điều chỉnh được chứng trầm cảm trong tiềm thức khi ngủ. Nhưng chứng mất ngủ nguyên phát là một nan đề mà khoa học chưa có lời giải, những gì chú nói chưa chắc đã chính xác, giai đoạn này chú chỉ có thể nhìn ra bệnh tình của cháu đang chuyển biến tốt, còn về việc bao giờ mới khỏi hẳn, thì phải từ từ quan sát.”
“Kích thích dopamine…..” Trình Hề không hiểu nguyên lý y học nên chỉ khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó mới chợt phản ứng lại, mới vừa rồi viện trưởng Phùng bảo cậu có ‘chuyển biến tốt’!
Nên là…. Trình Hề nuốt một ngụm nước miếng: “Viện trưởng Phùng, chú nói chứng mất ngủ của cháu có hi vọng chữa khỏi, là thật ạ?”
“Không phải là có hi vọng chữa khỏi,” viện trưởng Phùng mỉm cười trả lời: “Mà là cháu đang trong quá trình điều tiết, sau khi điều tiết xong, cháu có thể đi ngủ như người bình thường rồi, chỉ là không thể xác định được thời gian điều tiết mà thôi.”
Bị mất ngủ hơn mười năm, giờ bỗng nhiên nói có khả năng chữa khỏi, trong nhất thời Trình Hề chẳng thể nào tin nổi. Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, bước vào gara, cậu mới tỉnh lại từ trong sự hoảng hốt.
Lúc mới nhận chữa bệnh cho Trình Hề, viện trưởng Phùng vẫn còn là một bác sĩ nhỏ, bây giờ đã trở thành viện trưởng rồi.
Bệnh nhân mắc bệnh mãn tính nhiều năm có cơ hội khỏi bệnh, viện trưởng Phùng cũng vui mừng không kém gì Trình Hề, nên ông tiễn cậu nhóc bệnh nhân mà mình nhìn từ bé đến lớn ra tận gara.
“Viện trưởng Phùng,” trước khi lên xe, Trình Hề nói cảm ơn: “Cảm ơn chú vì luôn lo nghĩ cho bệnh tình của cháu.”
“Đừng cảm ơn chú, cảm ơn cậu ấy đi. Tiểu Hề, phải sống thật tốt đấy nhé.”
Theo hướng viện trưởng Phùng chỉ, Trình Hề nhìn thấy Đào Thời Diên tay trái thì cầm tấm CT, tay phải đang khởi động ô tô.
Trình Hề sửng sốt một lát rồi lập tức gật đầu, ý cười đâm thẳng xuống đáy lòng.
Trong khoảng thời gian trước tết nguyên đán, Trình Hề và Đào Thời Diên luôn ở bên nhau, vốn tạm dừng công việc là để nghỉ ngơi, nhưng hình như cũng chẳng nghỉ ngơi được là bao. Đào Thời Diên kéo cậu đêm đêm hoan ca, làm đến mức eo lúc nào cũng nhức mỏi, giọng thì khàn.
Ngày 28 tết, Đào Thời Diên phải về quê mua đồ mừng năm mới với gia đình, Trình Hề rốt cục cũng được sống lại, lau nước mắt cuốn chăn cuốn chiếu chạy về nhà, lần đầu tiên mới hiểu được thế nào là ‘trên đời này chỉ có baba là tốt nhất’.
Sau này cậu sẽ ở trong biệt thự nhà họ Trình, không cmn ra ngoài ở nữa!!!
Tặng hết quà tết cho bạn bè, 29 tết, Trình Hề đến nghĩa trang tảo mộ cho mẹ như trước đây.
Trong linh đường, hoa bách hợp trên bàn thờ vẫn còn mới tinh, bài vị và lư hương được lau chùi cẩn thận không dính một hạt bụi nào. Trình Hề ngồi trên mặt đất, mở ảnh của Đào Thời Diên ở trong điện thoại ra: “Mẹ ơi, con tìm được người bầu bạn cả đời với mình rồi, con cho mẹ xem ảnh trước đã nhé, sau này có cơ hội con sẽ dẫn anh ấy tới đây…. phải, anh ấy là người mà trước kia con từng nhắc với mẹ đó.”
“Nhưng mà anh ấy cũng là đàn ông, mẹ không để ý chứ? Chắc là không để ý đâu, mẹ dịu dàng vậy mà,” Trình Hề nhỏ giọng nỉ non: “Hơn nữa anh ấy thực sự rất ưu tú, anh ấy là người giỏi nhất trên đời. Con nói thế có lẽ mẹ không tin đâu, nhưng đợi gặp được anh ấy rồi mẹ sẽ biết, anh ấy đối xử với con tốt lắm, mẹ chắc chắn sẽ thích anh ấy.”
“Tình hình của cha thì không cần con báo đâu nhỉ, chắc chắn cha đã nói cho mẹ biết rồi. Không biết ông ấy đến thăm mẹ lúc mấy giờ nữa, con chưa tình cờ gặp cha ở đây bao giờ cả.”
“Con dần dần phát hiện, thật ra con người của Trình Lập Quốc không tệ, không phải là không thèm để ý đến con như trong tưởng tượng…….. con hơi hối hận vì từ trước tới giờ luôn cãi nhau với ông ấy, luôn không chịu tìm hiểu kỹ về ông ấy, hy vọng bây giờ vẫn chưa quá muộn….”
Mỗi lần tới nghĩa trang Trình Hề đều ở đó đến khi rất muộn, hôm nay cũng vậy, mặt trời xuống núi cậu mới về.
Kết quả vừa về đến biệt thự, trong nhà bỗng nhiên có thêm nhiều người hơn hồi sáng. Trình Hề cẩn thận phân biệt một lúc mới nhận ra bọn họ là mấy đầu bếp nấu món cay Tứ Xuyên năm ngoái tới nhà nấu bữa tiệc tất niên.
Dì Viên sợ dọa đến cậu, nên vội vã chạy đến: “Đừng sợ nhé Tiểu Hề, ngày mai bọn họ nấu ăn xong là sẽ rời đi ngay.”
Trình Hề “Vâng” một tiếng: “Con có ấn tượng.”
“Phải có ấn tượng chứ, đều là đội ngũ năm ngoái cả mà,” dì Viên mỉm cười lắc đầu: “Vốn có một đầu bếp không muốn đến, nhưng cha con sợ thiếu một người hương vị sẽ không đúng, sợ con chê không ngon bằng năm ngoái, nên cứng rắn dùng tiền đưa người ta tới đây.”
Trình Hề không nhịn được mà bật cười: “Thiếu một người thì cùng lắm thiếu mất mấy món thôi, chẳng liên quan gì đến hương vị cả. Nấu ăn đâu thể chia ra hai người nêm nếm được, cha con đúng là…. ngốc nghếch một cách đáng yêu.”
Năm nay số người đón tết cũng gần giống như năm ngoái, ngoài cha con nhà họ Trình, chỉ còn dì Viên và người làm vườn là ở lại coi nhà. Trình Hề dậy sớm đi dán câu đối tết với người làm vườn, đi dọn phòng với dì Viên, sau đó ngồi bên cạnh bàn ăn đợi Trình Lập Quốc từ công ty về nhà ăn cơm.
Lần này Trình Lập Quốc không để Trình Hề đợi lâu, lúc vào nhà trong tay còn xách theo một túi nhựa, trông rất bình thường.
“Đi ngang qua quầy hàng ven đường tình cờ mua được, cha nhớ khi còn nhỏ con rất thích mấy thứ này.” Trình Lập Quốc phụng phịu ném đồ cho Trình Hề.
Trình Hề mở túi ra, bên trong là……. một que kẹo bông, và một cái chong chóng giấy.
Thời thế thay đổi, trẻ em bây giờ đều thích chơi lego, robot, vương giả vinh diệu, rất khó để mua được những thứ này.
Trình Hề cầm chong chóng giấy, nhẹ nhàng quơ quơ, những cánh quạt rực rỡ khúc xạ một vầng sáng đầy màu sắc dưới ánh mặt trời, làm đôi mắt cậu hơi ê ẩm.
“Cảm ơn cha, con thích lắm,” cậu cố nén nước mắt: “Nhanh ăn cơm thôi, một lát nữa sẽ nguội đó.”
Ở nhà ăn uống no nê, sống đời sống như đại gia được tròn hai ngày, sang ngày mùng ba Đào Thời Diên nhất định không chịu buông tha cho Trình Hề, mà đến thành phố H như đã hẹn.
Việc này Trình Hề đã nói trước một tiếng với Trình Lập Quốc rồi, lúc đó Trình Lập Quốc chẳng thể hiện ra chút cảm xúc chống cự nào, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Trình Hề dẫn Đào Thời Diên vào nhà, mặt ông lập tức xụ xuống.
Lần đầu tiên dẫn người ta về gặp người lớn trong nhà, Trình Hề chưa từng xử lý tình huống nào tương tự như thế này cả, cậu sốt ruột đến mức luống cuống, đứng im tại chỗ không biết mình nên làm gì.
Ngược lại, Đào Thời Diên ung dung bước tới, đẩy hai cái hộp tới trước mặt Trình Lập Quốc: “Bác trai, mừng năm mới, đây là chút tấm lòng của cháu, mong bác sẽ thích.”
Trình Lập Quốc hừ một tiếng, rồi nheo mắt nhìn cái hộp một lúc lâu: “……….Chateau Lafite Rothschild, năm 1787, trên thế giới bây giờ chẳng còn bao nhiêu chai, cậu tìm chúng nó mất bao lâu?”
“Non nửa năm,” Đào Thời Diên ăn ngay nói thật: “Bắt đầu từ lúc xác định quan hệ với Tiểu Hề, cháu đã suy nghĩ xem nên tặng gì cho bác rồi.”
“Ồ, sớm quá nhỉ,” Trình Lập Quốc cười nhạt: “Tôi cứ tưởng sau khi chửi tôi xong thì mới bắt đầu lên kế hoạch.”
Mí mắt Trình Hề giật một cái.
—— Tiêu rồi tiêu rồi, cha cậu cuối cùng cũng nhắc đến cái lần gặp nhau không mấy vui vẻ kia rồi!
Lâu nay không nói, cậu cứ tưởng cha mình đã quên rồi, không ngờ lại chờ đến lúc này. Trán Trình Hề lập tức đổ mồ hôi lạnh, đầu nhỏ quay cuồng, suy nghĩ xem phải hòa giải như thế nào.
Đào Thời Diên thì chẳng căng thẳng chút nào, anh chân thành nói: “Xin lỗi bác trai. Nhưng sau này nếu nhìn thấy có người động tay động chân với Tiểu Hề như thế nữa, cháu vẫn sẽ làm vậy.”
Nghe xong câu đó, Trình Lập Quốc ngẩng đầu lên đánh giá Đào Thời Diên.
Đào Thời Diên không lảng tránh ánh mắt của ông, mà trông rất bình tĩnh.
Một lát sau, Trình Lập Quốc để ly rượu xuống, vẻ mặt trở lại trạng thái bình thường, ông vừa đứng dậy vừa nói: “Lái xe cả buổi sáng mệt rồi đúng không, đừng gấp, ăn ở nhà một bữa cơm đã rồi đi.”
Đầu bếp được mời tới đã sớm về Tứ Xuyên, nên buổi trưa chỉ ăn một số món đặt từ một nhà hàng nhỏ. Vì Đào Thời Diên phải lái xe, nên bọn họ không uống rượu, mà chỉ nói chuyện về tình hình của nhà họ Đào và kế hoạch tương lai của hai người thôi.
Ăn cơm xong, Trình Lập Quốc tiễn hai người đi. Sau khi không nhìn thấy rõ cửa nhà nữa, Trình Hề mới ngạc nhiên bóp bóp cánh tay Đào Thời Diên: “Cha em dễ dụ quá nhờ!”
“Chẳng lẽ em lại mong tôi không thuyết phục được bác?” Đào Thời Diên liếc cậu một cái: “Cũng phải, mấy ngày nay em đâu gửi tin nhắn cho tôi.”
“Em ngủ đến mức ngày đêm hơi đảo lộn, sợ muộn quá gửi tin nhắn sẽ quấy rầy giấc ngủ của anh.” Trình Hề giải thích.
Đào Thời Diên lạnh lùng nói: “Tôi thấy viện trưởng Phùng nói chứng mất ngủ của em sắp khỏi rồi, nên không cần tôi nữa chứ gì.”
Hả???
Trình Hề bối rối, phản ứng đầu tiên là: Sao họ Đào lại có thể xuyên tạc ý của cậu như vậy!
Phản ứng thứ hai lại là: Hóa ra Đào Thời Diên cũng có lúc canh điện thoại, đợi cậu gửi tin nhắn ….
Trình Hề nhếch miệng, nhỏ giọng hỏi: “Anh hy vọng lúc nào em cũng gửi tin nhắn cho anh à?”
“Đương nhiên rồi,” Đào Thời Diên nói: “Chúng ta là người yêu.”
“Nhưng mà người yêu không nhất thiết phải bày tỏ tình cảm qua tin nhắn.”
“Vậy phải bày tỏ như thế nào,” giọng Đào Thời Diên lại đè thấp xuống: “Em chưa từng nói thích tôi.”
……… Thật à?
Trình Hề nhớ lại, từ lúc hai người bắt đầu ở bên nhau, hình như cậu chưa từng nói với Đào Thời Diên mấy câu kiểu ‘Em thích anh’.
Chủ yếu là vì quá buồn nôn, cậu không nói ra được.
Hơn nữa rõ ràng cậu từng tỏ ý muốn đền bù bản thân mình cho Đào Thời Diên, thậm chí ở vòng chung kết đã kể cho Đào Thời Diên nghe ‘câu chuyện có thể kể cả đời’, xem như là tỏ tình rồi mà!
Cần phải nói rõ ràng ra à?!
Trình Hề thử một lát, cuối cùng vẫn không thành công. May mà Đào Thời Diên chỉ trêu cậu, nghe được thì tốt, mà không nghe được cũng chẳng sao.
Phương Bắc trời tối sớm, lúc đến nơi đã là sáu rưỡi chiều, mặt trời vừa xuống núi, chỉ còn lại một vầng sáng yếu ớt.
Vì chức vụ của mẹ Đào không thấp, không thích hợp với cuộc sống xa hoa, nên nhà họ Đào sống trong một biệt thự ven hồ ở ngoại ô. Khác với vị trí tấc đất tấc vàng của biệt thự nhà họ Trình, từ bên ngoài nhìn vào trông rất yên bình và ấm áp.
Trình Hề xách quà xuống xe cùng Đào Thời Diên, đang định hỏi đối phương trong nhà có gì cần kiêng kị hay không, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi vợ chồng đang nắm chặt tay nhau đứng cách đó không xa, khóe miệng mang theo ý cười.
Trong ánh mắt nhìn cậu không mang theo sự dò xét, mà đầy tò mò, chờ mong và vui vẻ.
Trình Hề thấy ngại lắm, nhưng lúc này mẹ Đào lại không nhịn được nữa, bà thả tay cha Đào ra bước nhanh tới, rồi nói: “Rốt cục dì cũng được gặp idol của mình rồi!”
Trình Hề: “?”
Mẹ Đào: “Bài 《Raining way》 trong album thứ hai của con hay lắm luôn, phần điệp khúc là chuông điện thoại của dì đó!”
Trình Hề: “??”
“Còn cả phần solo trong buổi lễ trao giải âm nhạc châu Á nữa, mấy động tác lúc đầu ấy…..” vừa nói, mẹ Đào vừa vung tay lên, trông rất giống đang khoa tay múa chân.
“Mẫn Mẫn, nghiêm túc một chút!” Cha Đào rốt cục cũng không thể mở một mắt nhắm một mắt nữa, mà bước tới kéo tay mẹ Đào về.
Trình Hề luôn nghĩ gia phong của nhà họ Đào rất nghiêm túc, nếu không cũng sẽ chẳng bồi dưỡng ra tính cách xa lánh của Đào Thời Diên, nào ngờ mẹ Đào lại hồn nhiên như vậy, thế là chút cảm giác căng thẳng của cậu biến mất chẳng còn tăm hơi.
Cậu vội vàng chào hỏi, mẹ Đào và cha Đào vừa vui vẻ đáp lời vừa dẫn cậu vào nhà. Giống như trong suy đoán của cậu, cách trang trí bên trong nhà họ Đào trông cực kỳ ấm cúng chứ chẳng phô trương chút nào, chỉ có thể nhìn thấy chút giàu có từ những bức tranh treo trên tường.
Thần kinh của Trình Hề bất giác thả lỏng, cậu lấy quà mà mình đã chuẩn bị ra. Món quà tặng cho mẹ Đào là một sợi dây chuyền bằng ngọc trai, món quà tặng cho cha Đào là một cái đồng hồ.
Có thể nhìn ra hai vị phụ huynh rất thích, cha Đào thì còn đỡ, chứ mẹ Đào đã đeo nó lên cổ ngay tại chỗ, đứng trước gương nghiêng trái nghiêng phải, rồi chẳng muốn cởi ra chút nào.
Một lát sau, phòng bếp tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, bữa tối đã nấu xong rồi. Mẹ Đào kéo Trình Hề tới phòng ăn, trong bữa cơm sợ cậu ngại nên bà cứ gắp thức ăn cho cậu mãi.
Lúc bữa tối kết thúc, bụng Trình Hề đã căng thành một quả bóng. Nhân lúc người nhà không để ý, Đào Thời Diên sờ sờ bụng cậu, rồi khẽ hỏi: “Cha mẹ tôi chuẩn bị pháo hoa cho em, đang để ở trong kho ấy. Em tới phòng thú cưng chơi với Niên Niên một lát, tiện thể đợi tôi tìm pháo hoa, được không?”
Đúng lúc Trình Hề đã nhớ Niên Niên lắm rồi, nên điên cuồng gật đầu: “Ừm ừm ừm!!”
Đào Thời Diên dẫn cậu tới phòng thú cưng, rồi vò vò tóc cậu: “Sau khi bố trí xong tôi sẽ gọi điện cho em, em đứng bên cửa sổ là có thể nhìn thấy.”
Trình Hề đáp một tiếng, lúc này Niên Niên nhìn thấy baba, hưng phấn nhảy lên người cậu, nên cậu bèn tập trung chơi đùa với Niên Niên.
Gien của Mèo Vàng không phải dạng vừa, mới đầy một tuổi, cân nặng của Niên Niên đã đến mức làm cánh tay của Trình Hề mỏi nhừ.
Trình Hề cầm gậy trêu mèo battle với nó một lát, đang nghĩ xem lúc nào phải dẫn nó đi triệt sản, thì thấy mẹ Đào bưng một đĩa trái cây bước vào: “Tiểu Hề, ăn hoa quả sau bữa cơm thôi.”
Bụng Trình Hề đã bị nhét đầy thức ăn, nên chỉ ăn một miếng tượng trưng, rồi quyết định dùng chiêu nói chuyện để dời đi sự chú ý của mẹ Đào.
Nếu không cậu chắc chắn sẽ chết no ở nhà họ Đào.
Cậu nói: “Dì ơi, căn phòng này luôn dùng làm phòng thú cưng ạ?”
“Vốn là phòng ngủ của Diên Diên, sau khi nó nhặt Cửu Nguyệt về thì mới đổi thành phòng thú cưng, con xem này,” mẹ Đào chỉ về phía tủ: “Ảnh tốt nghiệp mẫu giáo của Diên Diên vẫn còn để ở đây đó.”
Tốt nghiệp mẫu giáo có lẽ khoảng sáu, bảy tuổi, khi còn bé Đào Thời Diên trông như thế nào nhỉ? Trình Hề thả gậy trêu mèo xuống, vòng qua ổ mèo đi đến trước cửa tủ.
Tò mò cầm khung ảnh lên, Trình Hề phát hiện ngoài dáng vẻ cứng cỏi hơn, thì từ nhỏ đến lớn Đào Thời Diên gần như không thay đổi gì cả.
Quan sát kỹ sẽ thấy lúc còn học mẫu giáo cằm Đào Thời Diên bóng loáng, không hề có một vết sẹo nào cả. Trình Hề càng thấy tò mò hơn, nên thử dò hỏi mẹ Đào: “Dì ơi, dì có biết vết sẹo trên cằm anh Diên là do đâu không ạ?”
“Biết chứ,” tầm mắt của mẹ Đào cũng đang đặt trên khung ảnh: “Nó xuất hiện sau khi con được cứu đi.”
“………Liên quan đến con ạ?”
Mẹ Đào “Ừ” một tiếng: “Đêm con được cứu đi, nó tới căn phòng đó tìm con chơi, thấy con mất tích nó vội vàng tự mình tìm đường lên núi, kết quả không cẩn thận rơi xuống núi mất tích một ngày một đêm, rồi mới được tìm kiếm và cứu về.”
Đường núi vừa gập gềnh vừa trơn trượt, đâu đâu cũng có đá tảng, không cần nói Trình Hề cũng đoán được một đứa trẻ không nhìn thấy gì đã phải ngã lên ngã xuống biết bao nhiêu lần, rồi lại phải chịu biết bao đau khổ và mệt mỏi trong suốt quá trình tìm kiếm ấy.
Rơi xuống vách núi nhưng được tìm thấy thì không sao, nếu như không tìm thấy hoặc là gặp phải thú hoang………..
Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ cậu sẽ mãi không thể gặp lại anh trai nhỏ của mình nữa.
Đã mười tám năm trôi qua, Trình Hề vẫn cảm nhận được như thế nào gọi là hối hận và sợ hãi.
Trước đây cậu chẳng hiểu vì sao Đào Thời Diên lại không muốn nói cho mình biết về nguồn gốc của vết sẹo, giờ mới biết, là vì Đào Thời Diên không muốn làm cậu cảm thấy áy náy và hối hận, nên chọn cách giấu nó đi.
Đáy lòng chợt dâng lên một luồng cảm giác kích động chưa từng có, Trình Hề ném khung ảnh lại, thậm chí còn chưa kịp chào mẹ Đào đã tông cửa xông ra ngoài sân!
Đào Thời Diên vừa dọn pháo hoa xong, anh mới châm ngòi nổ, thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập sau lưng nên theo phản xạ quay đầu lại ——
Thấy rõ người tới, vẻ mặt của anh lập tức dịu dàng hẳn: “Tôi đang định gọi điện thì em đã ra rồi……. sao không mặc áo khoác?”
Trình Hề: “Không lạnh.”
“Nhanh vào nhà đi, đứng ở cửa sổ xem cũng giống đứng ở đây thôi.”
“Không,” Trình Hề kiên định bước lên một bước, rồi từ sau lưng ôm lấy Đào Thời Diên: “Lần này em sẽ ở bên anh cho đến phút cuối…. Xin lỗi, em sẽ không bao giờ buông anh ra nữa.”
Nương theo ánh sáng lóa mắt, pháo hoa bỗng nhiên bay vụt lên bầu trời, nở rộ thành một chùm đèn hoa xán lạn và rực rỡ trong màn đêm.
Đào Thời Diên xoay người, nhìn thấy rõ bóng ngược của mình trong đôi mắt đối phương.
Anh nghe thấy Trình Hề nói: “Ông xã, em yêu anh.”
“……..Ừm,” một lúc lâu sau, Đào Thời Diên ôm chặt Trình Hề trong lồng ngực: “Chong Chóng Nhỏ, tôi cũng yêu em.”
Nghe có vẻ vô lý, nhưng con người ta luôn bị thu hút bởi cùng một người.
Dù có mất bao lâu, thì tình yêu cũng sẽ lội ngược dòng để một lần nữa quay về bên họ.
Ngay cả khi vòng chung kết này chỉ còn lại ba ca sĩ nhưng mức độ sôi động vẫn không yếu hơn những vòng trước, đặc biệt là bài hát của Trình Hề —— đây là lần đầu tiên có người hát hip-pop tại vòng chung kết của 《Quân Đoàn Ca Sĩ》 kể từ khi bắt đầu đến giờ, nên mang đến cảm giác rất mới mẻ cho khán giả.
Hơn nữa hip-pop là chuyên ngành của Trình Hề, flow trôi chảy, các chi tiết nhỏ được xử lý rất thành thạo. Thế mạnh chuyên môn + bài hát gốc + lời bài hát đầy ngụ ý = thành công, ban giám khảo hoàn toàn không tìm được chỗ để trừ điểm —— ngoài việc Trình Hề đột ngột đổi lời, nên giai điệu hơi thô, không đủ sự hoàn mỹ.
Đến ngay cả Trương Cần cũng nói: “Tiểu Trình, nếu như ban đầu cậu tập bài này, thì ca vương đêm nay có lẽ là cậu rồi.”
Trình Hề vội vàng cúi người nói: “Thầy Trương, em còn một quãng đường dài phải đi, không nóng lòng vội vã được.”
“Tốt lắm, phẩm chất quan trọng nhất của người trẻ tuổi chính là không kiêu ngạo không nóng vội,” Trương Cần mỉm cười rất hiền lành: “Tiểu Trình, khoảng thời gian trước tôi viết được một nửa bài hát, giờ còn một nửa rap nữa, phong cách new wave. Đây là lần đầu tiên tôi chơi hip-pop, không biết cậu có muốn hợp tác với tôi để viết cho xong nửa còn lại không.”
Ca sĩ báu vật quốc gia mời cậu viết bài hát……
Đầu óc Trình Hề trôi bồng bềnh, cậu mơ mơ màng màng gật đầu.
Ngoài nhận được sự công nhận của tiền bối và người trong nghề, hiệu ứng xã hội do bài hát này đem lại còn mạnh hơn cả mong đợi.
Sau khi Trình Hề hát xong, ekip của cậu đăng một số tài khoản chính thức của tổ chức tìm kiếm trẻ em bị bắt cóc lên. Đây là những tổ chức mà hằng năm Trình Hề vẫn quyên góp tiền, sau khi kiểm tra kỹ càng thì tính xác thực và tính hợp pháp hoàn toàn không có vấn đề gì. Hơn nữa thực sự là do tập thể những phụ huynh bị mất con và người có tấm lòng hảo tâm thực hiện, nên hoàn toàn không cần phải lo lắng về dòng vốn.
Biết rõ quy trình quyên góp, Quả Cam và cư dân mạng bắt đầu quyên góp tự phát, mặc dù số tiền của từng người rất ít ỏi, nhưng không tích suối nhỏ, làm sao thành sông thành biển, tính gộp lại cũng là một khoản rất đáng kể. Những tổ chức nhận được số tiền quyên góp đều rất cảm kích, nên lần lượt đăng weibo cảm ơn Trình Hề và cư dân mạng.
Đương nhiên cũng có người nói Trình Hề đang làm màu, lợi dụng sự đồng tình để tẩy trắng thân phận đồng tính, đối với chuyện này Trình Hề hoàn toàn không muốn quan tâm, vì cậu cảm thấy không cần thiết, chỉ cần là người của công chúng thì rồi cũng sẽ có lúc bị xuyên tạc thôi, có thể làm vừa lòng tất cả mọi người thì không phải là người nữa, mà là thần rồi.
Mãi cho đến khi các tổ chức nhìn thấy những ngôn luận như vậy, sau khi bàn bạc với nhau, họ bèn lập danh sách quyên góp của Trình Hề rồi đăng hết danh sách này đến danh sách khác lên.
Lúc đó cư dân mạng mới biết, hóa ra từ lúc bắt đầu ký hợp đồng với công ty, chỉ cần có thu nhập là Trình Hề sẽ quyên góp cho các tổ chức đó. Từ mức lương cố định hai ba ngàn tệ trong khoảng thời gian làm thực tập sinh, cho đến khi thu nhập ngày càng nhiều sau khi debut, kiên trì mỗi tháng, tất cả đều được chuyển vào tài khoản của tổ chức.
Tính ra mấy năm nay cũng rất nhiều, con số đã lên tới hơn 10 triệu.
Nếu như Trình Hề chỉ quyên góp một lần, thì còn có khả năng làm màu. Nhưng ngày chuyển khoản nằm sờ sờ trên giấy, quyên góp thật hay quyên góp giả vừa nhìn là biết ngay.
Mặt của đám antifan nói Trình Hề làm màu bị vả chan chát, và biến mất chỉ sau một đêm. Mà sau khi nhìn thấy hồ sơ quyên góp của Trình Hề, công chúng cũng lặng lẽ thay đổi quan điểm về xu hướng tính dục của cậu.
Cho dù là tình yêu đồng giới hay khác giới, chỉ cần là người, thì đều được chia ra làm người xấu và người tốt. Không liên quan gì đến xu hướng tính dục cả, nó chỉ liên quan đến cách làm người mà thôi.
Mọi người đều công nhận nhân cách của Trình Hề, nên không còn ai bận tâm đến việc cậu hẹn hò với đàn ông hay phụ nữ nữa.
……Nếu như vị kia nhà cậu đừng cố show ân ái mãi thì càng tốt hơn nữa!!!
《Quân Đoàn Ca Sĩ》 kết thúc, sau khi tham gia thêm hai hoạt động nữa, tới gần cuối năm, Trình Hề và Đào Thời Diên cùng quyết định tạm dừng công việc để nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Năm nay là một năm Trình Hề giành được nhiều giải thưởng, phát hành full album mới, tổ chức concert, giành được giải thưởng trên chương trình âm nhạc top 1 của Trung Quốc. Cậu không phải là người tham lam, những thứ này đã là quá đủ rồi, nên dành ra chút thời gian để nạp lại năng lượng cho bản thân mình.
Ngày thứ ba quay lại thành phố H, cùng với sự đồng hành của Đào Thời Diên, Trình Hề đi tìm bác sĩ điều trị chính của mình để kiểm tra lại.
Bác sĩ điều trị là viện trưởng của bệnh viện, họ Phùng, đã điều trị cho Trình Hề liên tục mười mấy năm rồi. Nghe nói Trình Hề muốn tới đây khám, ông đã đuổi hết mấy cô y tá cứ chạy xung quanh hỏi đông hỏi tây đi, rồi mới bảo bọn họ vào tầng tổng hợp.
Trình Hề cảm thấy xung quanh hơi vắng vẻ, nên tò mò hỏi: “Viện trưởng Phùng, hôm nay nhóm chị Kim nghỉ ạ?”
Chị Kim là y tá trưởng của tầng này, trước đây luôn sắp xếp bệnh án cho Trình Hề, nên khá thân với cậu.
Viện trưởng Phùng xua tay: “Tại vì cháu sắp đến làm kiểm tra lại ấy, nên cô ấy dẫn một đám y tá ngày ngày trốn ngoài cổng đợi cháu, nói muốn xem thử cháu có dẫn ảnh đế Đào đến cùng không, nếu có thì mấy cô ấy sẽ xin chữ ký của ảnh đế Đào, còn không thì sẽ nhờ cháu xin giùm, mấy cô ấy thích ảnh đế Đào lắm.”
Trình Hề: “…….Vâng, vậy hôm nay không gặp được chị Kim rồi.”
Viện trưởng Phùng: “Tiểu Hề, cháu đừng buồn, mấy cô ấy cũng sùng bái cháu lắm.”
Trình Hề cứ tưởng câu tiếp theo ông sẽ nói là “Nhưng vì cậu hay đến đây, quá chai mặt rồi, nên mấy cô ấy mới không muốn xin chữ ký”, kết quả lại nghe thấy ông nói: “Mấy cô ấy nói cháu hốt được ảnh đế Đào, đúng là một con cá koi thời nay!”
Trình Hề: “……..”
Cả đời này cậu cũng chẳng muốn gặp lại chị Kim nữa.
Nhưng nói đùa thì nói đùa, việc kiểm tra lại vẫn phải tiến hành như bình thường. Trình Hề kể lại hiện tượng lạ có thể ngủ ngon khi ở bên cạnh Đào Thời Diên cho viện trưởng Phùng nghe, viện trưởng Phùng bảo cậu đi chụp CT và MRI não.
Sau khi lấy được hai cuộn phim chụp X-quang, viện trưởng Phùng quan sát một lát rồi nói: “Mô não không có gì thay đổi, nhưng thần kinh lại hoạt động tốt hơn trước đây rất nhiều. Gần đây cháu có ngủ một mình không? Hay là toàn ngủ cùng người yêu cháu?”
Viện trưởng Phùng hất cằm về phía Đào Thời Diên đang đứng chờ bên ngoài.
Sao tự nhiên lại dùng xưng hô đó thế, Trình Hề hơi xấu hổ, cậu nhìn Đào Thời Diên rồi nói: “Tháng trước phần lớn thời gian đều ngủ một mình, mấy ngày gần đầy thì…. ngủ cùng người yêu cháu.”
“Chất lượng giấc ngủ của tháng trước so với lúc chưa quen người yêu cháu thì cái nào đỡ hơn, hay là không có thay đổi gì rõ ràng?”
Trình Hề chưa từng so sánh chúng với nhau, cậu nhớ lại mấy giây rồi nói: “Giờ tốt hơn trước đây nhiều. Trước đây đã không ngủ được lại còn hay mơ thấy ác mộng, giờ tuy hơi khó ngủ nhưng không còn mơ thấy ác mộng nữa.”
Viện trưởng Phùng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì đúng rồi.”
Dừng một chút, viện trưởng Phùng lại nói tiếp: “Trong đại não của con người có một chất điều khiển hệ thần kinh trung ương, gọi là dopamine, nó là chất dẫn truyền thần kinh catecholamine giúp tế bào truyền các chất hóa học xung động. Dopamine có liên quan đến cơ thể và cảm xúc của con người, nó có thể xử lý các hoạt động học tập, vận động, trí nhớ, sự chú ý và cảm giác ‘tưởng thưởng’, khích lệ cho chủ thể. Nói một cách đơn giản, nó có tác dụng điều tiết cảm xúc nhất định.”
“Chú đoán người yêu cháu có đặc điểm gì đó có thể kích thích dopamine của cháu, điều chỉnh được chứng trầm cảm trong tiềm thức khi ngủ. Nhưng chứng mất ngủ nguyên phát là một nan đề mà khoa học chưa có lời giải, những gì chú nói chưa chắc đã chính xác, giai đoạn này chú chỉ có thể nhìn ra bệnh tình của cháu đang chuyển biến tốt, còn về việc bao giờ mới khỏi hẳn, thì phải từ từ quan sát.”
“Kích thích dopamine…..” Trình Hề không hiểu nguyên lý y học nên chỉ khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó mới chợt phản ứng lại, mới vừa rồi viện trưởng Phùng bảo cậu có ‘chuyển biến tốt’!
Nên là…. Trình Hề nuốt một ngụm nước miếng: “Viện trưởng Phùng, chú nói chứng mất ngủ của cháu có hi vọng chữa khỏi, là thật ạ?”
“Không phải là có hi vọng chữa khỏi,” viện trưởng Phùng mỉm cười trả lời: “Mà là cháu đang trong quá trình điều tiết, sau khi điều tiết xong, cháu có thể đi ngủ như người bình thường rồi, chỉ là không thể xác định được thời gian điều tiết mà thôi.”
Bị mất ngủ hơn mười năm, giờ bỗng nhiên nói có khả năng chữa khỏi, trong nhất thời Trình Hề chẳng thể nào tin nổi. Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, bước vào gara, cậu mới tỉnh lại từ trong sự hoảng hốt.
Lúc mới nhận chữa bệnh cho Trình Hề, viện trưởng Phùng vẫn còn là một bác sĩ nhỏ, bây giờ đã trở thành viện trưởng rồi.
Bệnh nhân mắc bệnh mãn tính nhiều năm có cơ hội khỏi bệnh, viện trưởng Phùng cũng vui mừng không kém gì Trình Hề, nên ông tiễn cậu nhóc bệnh nhân mà mình nhìn từ bé đến lớn ra tận gara.
“Viện trưởng Phùng,” trước khi lên xe, Trình Hề nói cảm ơn: “Cảm ơn chú vì luôn lo nghĩ cho bệnh tình của cháu.”
“Đừng cảm ơn chú, cảm ơn cậu ấy đi. Tiểu Hề, phải sống thật tốt đấy nhé.”
Theo hướng viện trưởng Phùng chỉ, Trình Hề nhìn thấy Đào Thời Diên tay trái thì cầm tấm CT, tay phải đang khởi động ô tô.
Trình Hề sửng sốt một lát rồi lập tức gật đầu, ý cười đâm thẳng xuống đáy lòng.
Trong khoảng thời gian trước tết nguyên đán, Trình Hề và Đào Thời Diên luôn ở bên nhau, vốn tạm dừng công việc là để nghỉ ngơi, nhưng hình như cũng chẳng nghỉ ngơi được là bao. Đào Thời Diên kéo cậu đêm đêm hoan ca, làm đến mức eo lúc nào cũng nhức mỏi, giọng thì khàn.
Ngày 28 tết, Đào Thời Diên phải về quê mua đồ mừng năm mới với gia đình, Trình Hề rốt cục cũng được sống lại, lau nước mắt cuốn chăn cuốn chiếu chạy về nhà, lần đầu tiên mới hiểu được thế nào là ‘trên đời này chỉ có baba là tốt nhất’.
Sau này cậu sẽ ở trong biệt thự nhà họ Trình, không cmn ra ngoài ở nữa!!!
Tặng hết quà tết cho bạn bè, 29 tết, Trình Hề đến nghĩa trang tảo mộ cho mẹ như trước đây.
Trong linh đường, hoa bách hợp trên bàn thờ vẫn còn mới tinh, bài vị và lư hương được lau chùi cẩn thận không dính một hạt bụi nào. Trình Hề ngồi trên mặt đất, mở ảnh của Đào Thời Diên ở trong điện thoại ra: “Mẹ ơi, con tìm được người bầu bạn cả đời với mình rồi, con cho mẹ xem ảnh trước đã nhé, sau này có cơ hội con sẽ dẫn anh ấy tới đây…. phải, anh ấy là người mà trước kia con từng nhắc với mẹ đó.”
“Nhưng mà anh ấy cũng là đàn ông, mẹ không để ý chứ? Chắc là không để ý đâu, mẹ dịu dàng vậy mà,” Trình Hề nhỏ giọng nỉ non: “Hơn nữa anh ấy thực sự rất ưu tú, anh ấy là người giỏi nhất trên đời. Con nói thế có lẽ mẹ không tin đâu, nhưng đợi gặp được anh ấy rồi mẹ sẽ biết, anh ấy đối xử với con tốt lắm, mẹ chắc chắn sẽ thích anh ấy.”
“Tình hình của cha thì không cần con báo đâu nhỉ, chắc chắn cha đã nói cho mẹ biết rồi. Không biết ông ấy đến thăm mẹ lúc mấy giờ nữa, con chưa tình cờ gặp cha ở đây bao giờ cả.”
“Con dần dần phát hiện, thật ra con người của Trình Lập Quốc không tệ, không phải là không thèm để ý đến con như trong tưởng tượng…….. con hơi hối hận vì từ trước tới giờ luôn cãi nhau với ông ấy, luôn không chịu tìm hiểu kỹ về ông ấy, hy vọng bây giờ vẫn chưa quá muộn….”
Mỗi lần tới nghĩa trang Trình Hề đều ở đó đến khi rất muộn, hôm nay cũng vậy, mặt trời xuống núi cậu mới về.
Kết quả vừa về đến biệt thự, trong nhà bỗng nhiên có thêm nhiều người hơn hồi sáng. Trình Hề cẩn thận phân biệt một lúc mới nhận ra bọn họ là mấy đầu bếp nấu món cay Tứ Xuyên năm ngoái tới nhà nấu bữa tiệc tất niên.
Dì Viên sợ dọa đến cậu, nên vội vã chạy đến: “Đừng sợ nhé Tiểu Hề, ngày mai bọn họ nấu ăn xong là sẽ rời đi ngay.”
Trình Hề “Vâng” một tiếng: “Con có ấn tượng.”
“Phải có ấn tượng chứ, đều là đội ngũ năm ngoái cả mà,” dì Viên mỉm cười lắc đầu: “Vốn có một đầu bếp không muốn đến, nhưng cha con sợ thiếu một người hương vị sẽ không đúng, sợ con chê không ngon bằng năm ngoái, nên cứng rắn dùng tiền đưa người ta tới đây.”
Trình Hề không nhịn được mà bật cười: “Thiếu một người thì cùng lắm thiếu mất mấy món thôi, chẳng liên quan gì đến hương vị cả. Nấu ăn đâu thể chia ra hai người nêm nếm được, cha con đúng là…. ngốc nghếch một cách đáng yêu.”
Năm nay số người đón tết cũng gần giống như năm ngoái, ngoài cha con nhà họ Trình, chỉ còn dì Viên và người làm vườn là ở lại coi nhà. Trình Hề dậy sớm đi dán câu đối tết với người làm vườn, đi dọn phòng với dì Viên, sau đó ngồi bên cạnh bàn ăn đợi Trình Lập Quốc từ công ty về nhà ăn cơm.
Lần này Trình Lập Quốc không để Trình Hề đợi lâu, lúc vào nhà trong tay còn xách theo một túi nhựa, trông rất bình thường.
“Đi ngang qua quầy hàng ven đường tình cờ mua được, cha nhớ khi còn nhỏ con rất thích mấy thứ này.” Trình Lập Quốc phụng phịu ném đồ cho Trình Hề.
Trình Hề mở túi ra, bên trong là……. một que kẹo bông, và một cái chong chóng giấy.
Thời thế thay đổi, trẻ em bây giờ đều thích chơi lego, robot, vương giả vinh diệu, rất khó để mua được những thứ này.
Trình Hề cầm chong chóng giấy, nhẹ nhàng quơ quơ, những cánh quạt rực rỡ khúc xạ một vầng sáng đầy màu sắc dưới ánh mặt trời, làm đôi mắt cậu hơi ê ẩm.
“Cảm ơn cha, con thích lắm,” cậu cố nén nước mắt: “Nhanh ăn cơm thôi, một lát nữa sẽ nguội đó.”
Ở nhà ăn uống no nê, sống đời sống như đại gia được tròn hai ngày, sang ngày mùng ba Đào Thời Diên nhất định không chịu buông tha cho Trình Hề, mà đến thành phố H như đã hẹn.
Việc này Trình Hề đã nói trước một tiếng với Trình Lập Quốc rồi, lúc đó Trình Lập Quốc chẳng thể hiện ra chút cảm xúc chống cự nào, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Trình Hề dẫn Đào Thời Diên vào nhà, mặt ông lập tức xụ xuống.
Lần đầu tiên dẫn người ta về gặp người lớn trong nhà, Trình Hề chưa từng xử lý tình huống nào tương tự như thế này cả, cậu sốt ruột đến mức luống cuống, đứng im tại chỗ không biết mình nên làm gì.
Ngược lại, Đào Thời Diên ung dung bước tới, đẩy hai cái hộp tới trước mặt Trình Lập Quốc: “Bác trai, mừng năm mới, đây là chút tấm lòng của cháu, mong bác sẽ thích.”
Trình Lập Quốc hừ một tiếng, rồi nheo mắt nhìn cái hộp một lúc lâu: “……….Chateau Lafite Rothschild, năm 1787, trên thế giới bây giờ chẳng còn bao nhiêu chai, cậu tìm chúng nó mất bao lâu?”
“Non nửa năm,” Đào Thời Diên ăn ngay nói thật: “Bắt đầu từ lúc xác định quan hệ với Tiểu Hề, cháu đã suy nghĩ xem nên tặng gì cho bác rồi.”
“Ồ, sớm quá nhỉ,” Trình Lập Quốc cười nhạt: “Tôi cứ tưởng sau khi chửi tôi xong thì mới bắt đầu lên kế hoạch.”
Mí mắt Trình Hề giật một cái.
—— Tiêu rồi tiêu rồi, cha cậu cuối cùng cũng nhắc đến cái lần gặp nhau không mấy vui vẻ kia rồi!
Lâu nay không nói, cậu cứ tưởng cha mình đã quên rồi, không ngờ lại chờ đến lúc này. Trán Trình Hề lập tức đổ mồ hôi lạnh, đầu nhỏ quay cuồng, suy nghĩ xem phải hòa giải như thế nào.
Đào Thời Diên thì chẳng căng thẳng chút nào, anh chân thành nói: “Xin lỗi bác trai. Nhưng sau này nếu nhìn thấy có người động tay động chân với Tiểu Hề như thế nữa, cháu vẫn sẽ làm vậy.”
Nghe xong câu đó, Trình Lập Quốc ngẩng đầu lên đánh giá Đào Thời Diên.
Đào Thời Diên không lảng tránh ánh mắt của ông, mà trông rất bình tĩnh.
Một lát sau, Trình Lập Quốc để ly rượu xuống, vẻ mặt trở lại trạng thái bình thường, ông vừa đứng dậy vừa nói: “Lái xe cả buổi sáng mệt rồi đúng không, đừng gấp, ăn ở nhà một bữa cơm đã rồi đi.”
Đầu bếp được mời tới đã sớm về Tứ Xuyên, nên buổi trưa chỉ ăn một số món đặt từ một nhà hàng nhỏ. Vì Đào Thời Diên phải lái xe, nên bọn họ không uống rượu, mà chỉ nói chuyện về tình hình của nhà họ Đào và kế hoạch tương lai của hai người thôi.
Ăn cơm xong, Trình Lập Quốc tiễn hai người đi. Sau khi không nhìn thấy rõ cửa nhà nữa, Trình Hề mới ngạc nhiên bóp bóp cánh tay Đào Thời Diên: “Cha em dễ dụ quá nhờ!”
“Chẳng lẽ em lại mong tôi không thuyết phục được bác?” Đào Thời Diên liếc cậu một cái: “Cũng phải, mấy ngày nay em đâu gửi tin nhắn cho tôi.”
“Em ngủ đến mức ngày đêm hơi đảo lộn, sợ muộn quá gửi tin nhắn sẽ quấy rầy giấc ngủ của anh.” Trình Hề giải thích.
Đào Thời Diên lạnh lùng nói: “Tôi thấy viện trưởng Phùng nói chứng mất ngủ của em sắp khỏi rồi, nên không cần tôi nữa chứ gì.”
Hả???
Trình Hề bối rối, phản ứng đầu tiên là: Sao họ Đào lại có thể xuyên tạc ý của cậu như vậy!
Phản ứng thứ hai lại là: Hóa ra Đào Thời Diên cũng có lúc canh điện thoại, đợi cậu gửi tin nhắn ….
Trình Hề nhếch miệng, nhỏ giọng hỏi: “Anh hy vọng lúc nào em cũng gửi tin nhắn cho anh à?”
“Đương nhiên rồi,” Đào Thời Diên nói: “Chúng ta là người yêu.”
“Nhưng mà người yêu không nhất thiết phải bày tỏ tình cảm qua tin nhắn.”
“Vậy phải bày tỏ như thế nào,” giọng Đào Thời Diên lại đè thấp xuống: “Em chưa từng nói thích tôi.”
……… Thật à?
Trình Hề nhớ lại, từ lúc hai người bắt đầu ở bên nhau, hình như cậu chưa từng nói với Đào Thời Diên mấy câu kiểu ‘Em thích anh’.
Chủ yếu là vì quá buồn nôn, cậu không nói ra được.
Hơn nữa rõ ràng cậu từng tỏ ý muốn đền bù bản thân mình cho Đào Thời Diên, thậm chí ở vòng chung kết đã kể cho Đào Thời Diên nghe ‘câu chuyện có thể kể cả đời’, xem như là tỏ tình rồi mà!
Cần phải nói rõ ràng ra à?!
Trình Hề thử một lát, cuối cùng vẫn không thành công. May mà Đào Thời Diên chỉ trêu cậu, nghe được thì tốt, mà không nghe được cũng chẳng sao.
Phương Bắc trời tối sớm, lúc đến nơi đã là sáu rưỡi chiều, mặt trời vừa xuống núi, chỉ còn lại một vầng sáng yếu ớt.
Vì chức vụ của mẹ Đào không thấp, không thích hợp với cuộc sống xa hoa, nên nhà họ Đào sống trong một biệt thự ven hồ ở ngoại ô. Khác với vị trí tấc đất tấc vàng của biệt thự nhà họ Trình, từ bên ngoài nhìn vào trông rất yên bình và ấm áp.
Trình Hề xách quà xuống xe cùng Đào Thời Diên, đang định hỏi đối phương trong nhà có gì cần kiêng kị hay không, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi vợ chồng đang nắm chặt tay nhau đứng cách đó không xa, khóe miệng mang theo ý cười.
Trong ánh mắt nhìn cậu không mang theo sự dò xét, mà đầy tò mò, chờ mong và vui vẻ.
Trình Hề thấy ngại lắm, nhưng lúc này mẹ Đào lại không nhịn được nữa, bà thả tay cha Đào ra bước nhanh tới, rồi nói: “Rốt cục dì cũng được gặp idol của mình rồi!”
Trình Hề: “?”
Mẹ Đào: “Bài 《Raining way》 trong album thứ hai của con hay lắm luôn, phần điệp khúc là chuông điện thoại của dì đó!”
Trình Hề: “??”
“Còn cả phần solo trong buổi lễ trao giải âm nhạc châu Á nữa, mấy động tác lúc đầu ấy…..” vừa nói, mẹ Đào vừa vung tay lên, trông rất giống đang khoa tay múa chân.
“Mẫn Mẫn, nghiêm túc một chút!” Cha Đào rốt cục cũng không thể mở một mắt nhắm một mắt nữa, mà bước tới kéo tay mẹ Đào về.
Trình Hề luôn nghĩ gia phong của nhà họ Đào rất nghiêm túc, nếu không cũng sẽ chẳng bồi dưỡng ra tính cách xa lánh của Đào Thời Diên, nào ngờ mẹ Đào lại hồn nhiên như vậy, thế là chút cảm giác căng thẳng của cậu biến mất chẳng còn tăm hơi.
Cậu vội vàng chào hỏi, mẹ Đào và cha Đào vừa vui vẻ đáp lời vừa dẫn cậu vào nhà. Giống như trong suy đoán của cậu, cách trang trí bên trong nhà họ Đào trông cực kỳ ấm cúng chứ chẳng phô trương chút nào, chỉ có thể nhìn thấy chút giàu có từ những bức tranh treo trên tường.
Thần kinh của Trình Hề bất giác thả lỏng, cậu lấy quà mà mình đã chuẩn bị ra. Món quà tặng cho mẹ Đào là một sợi dây chuyền bằng ngọc trai, món quà tặng cho cha Đào là một cái đồng hồ.
Có thể nhìn ra hai vị phụ huynh rất thích, cha Đào thì còn đỡ, chứ mẹ Đào đã đeo nó lên cổ ngay tại chỗ, đứng trước gương nghiêng trái nghiêng phải, rồi chẳng muốn cởi ra chút nào.
Một lát sau, phòng bếp tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, bữa tối đã nấu xong rồi. Mẹ Đào kéo Trình Hề tới phòng ăn, trong bữa cơm sợ cậu ngại nên bà cứ gắp thức ăn cho cậu mãi.
Lúc bữa tối kết thúc, bụng Trình Hề đã căng thành một quả bóng. Nhân lúc người nhà không để ý, Đào Thời Diên sờ sờ bụng cậu, rồi khẽ hỏi: “Cha mẹ tôi chuẩn bị pháo hoa cho em, đang để ở trong kho ấy. Em tới phòng thú cưng chơi với Niên Niên một lát, tiện thể đợi tôi tìm pháo hoa, được không?”
Đúng lúc Trình Hề đã nhớ Niên Niên lắm rồi, nên điên cuồng gật đầu: “Ừm ừm ừm!!”
Đào Thời Diên dẫn cậu tới phòng thú cưng, rồi vò vò tóc cậu: “Sau khi bố trí xong tôi sẽ gọi điện cho em, em đứng bên cửa sổ là có thể nhìn thấy.”
Trình Hề đáp một tiếng, lúc này Niên Niên nhìn thấy baba, hưng phấn nhảy lên người cậu, nên cậu bèn tập trung chơi đùa với Niên Niên.
Gien của Mèo Vàng không phải dạng vừa, mới đầy một tuổi, cân nặng của Niên Niên đã đến mức làm cánh tay của Trình Hề mỏi nhừ.
Trình Hề cầm gậy trêu mèo battle với nó một lát, đang nghĩ xem lúc nào phải dẫn nó đi triệt sản, thì thấy mẹ Đào bưng một đĩa trái cây bước vào: “Tiểu Hề, ăn hoa quả sau bữa cơm thôi.”
Bụng Trình Hề đã bị nhét đầy thức ăn, nên chỉ ăn một miếng tượng trưng, rồi quyết định dùng chiêu nói chuyện để dời đi sự chú ý của mẹ Đào.
Nếu không cậu chắc chắn sẽ chết no ở nhà họ Đào.
Cậu nói: “Dì ơi, căn phòng này luôn dùng làm phòng thú cưng ạ?”
“Vốn là phòng ngủ của Diên Diên, sau khi nó nhặt Cửu Nguyệt về thì mới đổi thành phòng thú cưng, con xem này,” mẹ Đào chỉ về phía tủ: “Ảnh tốt nghiệp mẫu giáo của Diên Diên vẫn còn để ở đây đó.”
Tốt nghiệp mẫu giáo có lẽ khoảng sáu, bảy tuổi, khi còn bé Đào Thời Diên trông như thế nào nhỉ? Trình Hề thả gậy trêu mèo xuống, vòng qua ổ mèo đi đến trước cửa tủ.
Tò mò cầm khung ảnh lên, Trình Hề phát hiện ngoài dáng vẻ cứng cỏi hơn, thì từ nhỏ đến lớn Đào Thời Diên gần như không thay đổi gì cả.
Quan sát kỹ sẽ thấy lúc còn học mẫu giáo cằm Đào Thời Diên bóng loáng, không hề có một vết sẹo nào cả. Trình Hề càng thấy tò mò hơn, nên thử dò hỏi mẹ Đào: “Dì ơi, dì có biết vết sẹo trên cằm anh Diên là do đâu không ạ?”
“Biết chứ,” tầm mắt của mẹ Đào cũng đang đặt trên khung ảnh: “Nó xuất hiện sau khi con được cứu đi.”
“………Liên quan đến con ạ?”
Mẹ Đào “Ừ” một tiếng: “Đêm con được cứu đi, nó tới căn phòng đó tìm con chơi, thấy con mất tích nó vội vàng tự mình tìm đường lên núi, kết quả không cẩn thận rơi xuống núi mất tích một ngày một đêm, rồi mới được tìm kiếm và cứu về.”
Đường núi vừa gập gềnh vừa trơn trượt, đâu đâu cũng có đá tảng, không cần nói Trình Hề cũng đoán được một đứa trẻ không nhìn thấy gì đã phải ngã lên ngã xuống biết bao nhiêu lần, rồi lại phải chịu biết bao đau khổ và mệt mỏi trong suốt quá trình tìm kiếm ấy.
Rơi xuống vách núi nhưng được tìm thấy thì không sao, nếu như không tìm thấy hoặc là gặp phải thú hoang………..
Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ cậu sẽ mãi không thể gặp lại anh trai nhỏ của mình nữa.
Đã mười tám năm trôi qua, Trình Hề vẫn cảm nhận được như thế nào gọi là hối hận và sợ hãi.
Trước đây cậu chẳng hiểu vì sao Đào Thời Diên lại không muốn nói cho mình biết về nguồn gốc của vết sẹo, giờ mới biết, là vì Đào Thời Diên không muốn làm cậu cảm thấy áy náy và hối hận, nên chọn cách giấu nó đi.
Đáy lòng chợt dâng lên một luồng cảm giác kích động chưa từng có, Trình Hề ném khung ảnh lại, thậm chí còn chưa kịp chào mẹ Đào đã tông cửa xông ra ngoài sân!
Đào Thời Diên vừa dọn pháo hoa xong, anh mới châm ngòi nổ, thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập sau lưng nên theo phản xạ quay đầu lại ——
Thấy rõ người tới, vẻ mặt của anh lập tức dịu dàng hẳn: “Tôi đang định gọi điện thì em đã ra rồi……. sao không mặc áo khoác?”
Trình Hề: “Không lạnh.”
“Nhanh vào nhà đi, đứng ở cửa sổ xem cũng giống đứng ở đây thôi.”
“Không,” Trình Hề kiên định bước lên một bước, rồi từ sau lưng ôm lấy Đào Thời Diên: “Lần này em sẽ ở bên anh cho đến phút cuối…. Xin lỗi, em sẽ không bao giờ buông anh ra nữa.”
Nương theo ánh sáng lóa mắt, pháo hoa bỗng nhiên bay vụt lên bầu trời, nở rộ thành một chùm đèn hoa xán lạn và rực rỡ trong màn đêm.
Đào Thời Diên xoay người, nhìn thấy rõ bóng ngược của mình trong đôi mắt đối phương.
Anh nghe thấy Trình Hề nói: “Ông xã, em yêu anh.”
“……..Ừm,” một lúc lâu sau, Đào Thời Diên ôm chặt Trình Hề trong lồng ngực: “Chong Chóng Nhỏ, tôi cũng yêu em.”
Nghe có vẻ vô lý, nhưng con người ta luôn bị thu hút bởi cùng một người.
Dù có mất bao lâu, thì tình yêu cũng sẽ lội ngược dòng để một lần nữa quay về bên họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook