TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG
-
Chương 63: Giải Quyết
Hơi nóng phun lên vành tai, khiến tai Trình Hề nóng lên.
Đào Thời Diên nói giúp cậu giải quyết…. là định giải quyết như thế nào?
Thật ra cậu tới nhà vệ sinh tự làm một lát là được, không cần phải……..
“Rrrrr ——”
Đang nghĩ ngợi lung tung, điện thoại đột nhiên rung lên kéo cậu về với hiện thực. Cậu bối rối ấn nút nghe máy, sau khi nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại thì chợt khựng lại.
“Trình Nhi, cậu vẫn chưa tìm được xe à? Đứng im đừng nhúc nhích, để anh đi tìm cậu.”
“Ặc…. anh Tiểu Đào, em xin lỗi,” Trình Hề ấp úng: “Em, em, em bị cướp đi rồi.”
“Gì? Cướp đi? Ban ngày ban mặt mà vẫn có người dám cướp cậu đi ư? Là người ở đâu? Có thể trao đổi được không, mục đích của bọn họ là gì, để anh đưa tiền đến cho họ!”
Nghe thấy anh Tiểu Đào nói muốn đưa tiền đến một cách thoải mái như vậy, Trình Hề cực kỳ cảm động: “Ừm……… là một con mèo…….. với cả Đào Thời Diên nữa.”
Triệu Tiểu Đào suýt chút nữa sặc chết.
“…………Được rồi,” anh ta bất đắc dĩ nói: “Anh hiểu rồi, vậy ngày mai cậu ở nhà không?”
“Chắc là có.”
Cái gì gọi là ‘chắc là có’? Triệu Tiểu Đào càng bất đắc dĩ hơn: “Buổi sáng anh tới tìm cậu, trước khi tới sẽ gọi điện cho cậu.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, phản ứng của Trình Hề trầm xuống một chút vì cậu cảm thấy áy náy khi vứt Triệu Tiểu Đào lại ở bãi đậu xe.
Nửa sau hành trình, có lẽ sợ cậu khó chịu, Đào Thời Diên chỉ đơn giản hỏi mấy tin đồn thú vị về buổi concert, chứ không đụng chạm vào người cậu nữa. Trình Hề vừa làm spa cho Niên Niên vừa trả lời, cơ thể dần trở lại bình thường, tâm trạng cũng đã bình tĩnh hơn.
Kết quả vừa về đến biệt thự, Đào Thời Diên nhướn mi liếc cậu một cái, khóe mắt hơi nhếch lên, vô cùng có cảm giác mời gọi.
Trình Hề: “………..”
Nuốt một ngụm nước miếng, nơi nào đó lại xảy ra thay đổi không thể nói.
Dù sao cũng là một người đàn ông bình thường, về vấn đề này Trình Hề không thể kiềm chế bản thân được, ngoài những phản ứng sinh lý phải trải qua mỗi buổi sáng sớm, thì nếu có cảm giác cậu sẽ dùng tay để giải quyết, để đỡ phải xảy ra vấn đề gì.
Gần đây quá bận, cậu hoàn toàn không có tâm trạng cũng như thời gian để nghĩ tới phương diện này, có lẽ là nhịn lâu quá…………
Thôi không kiếm cớ nữa, Trình Hề cam chịu buộc áo khoác quanh eo.
Đúng vậy, cậu thừa nhận, cậu không chịu nổi sự trêu ghẹo của Đào Thời Diên, một ánh mắt cũng không chịu nổi!
Trình Hề hơi phiền muộn, cậu cảm ơn Kim Khôn rồi kéo vali đi vào trong nhà trước. Đào Thời Diên bế Niên Niên đi ở phía sau, anh thưởng thức bóng lưng giận đùng đùng của cậu mấy giây, rồi mới giành lấy vali.
Đợi đến lúc bước vào cửa, ném cả mèo và vali qua một bên, Đào Thời Diên kéo Trình Hề, trực tiếp dùng đầu gối chặn ngang cậu trên tủ giày: “Chạy cái gì, đây là thái độ tiếp khách của em à?”
Trình Hề ưỡn thẳng lưng: “……..Anh muốn em tiếp đãi anh như thế nào?”
Đào Thời Diên hờ hững nói: “Nhiệt tình một chút, ví dụ như ôm tôi tặng tôi một nụ hôn này nọ chẳng hạn.”
Trong phim truyền hình, khi một vai chính đưa một vai chính khác về nhà, dường như luôn có một cảnh quay như vậy, ngọt ngào đến mức khiến khán giả phải trầm trồ. Vậy thì cậu thực sự không phải là một người yêu đủ tiêu chuẩn, Trình Hề ngập ngừng một lúc, rồi ôm eo đối phương, nhón mũi chân lên ——
Nhẹ nhàng hôn lên môi dưới của Đào Thời Diên.
Cậu không giỏi hôn môi.
Đào Thời Diên bị động tác như chim nhỏ mổ thóc của cậu chọc cười, anh cũng cúi đầu, bắt chước theo dáng vẻ của cậu mà hôn lên trán cậu, rồi lần lượt hôn lên lông mi, chóp mũi, gò má và cằm cậu.
Cuối cùng mới đến môi.
Cơ thể Trình Hề bị những nụ hôn này làm cho mềm nhũn phải dựa vào đối phương lấy điểm tựa. Đào Thời Diên có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng của thứ đang chọc vào đùi mình.
Cánh tay hơi dùng sức bế người ngồi lên trên tủ giày, kéo dây buộc trên quần thể thao của cậu nhóc ra.
Khoảnh khắc bị bàn tay to lớn xa lạ bao quanh, hai chân Trình Hề không nhịn được mà run lên, cổ họng bất giác phát ra tiếng hừ hừ nhè nhẹ: “A…………”
Cậu lập tức nhận ra mình hơi thất thố, bèn cắn chặt răng ép buộc bản thân không được phát ra mấy tiếng xấu hổ kia nữa, nhưng Đào Thời Diên lại càng bóp mạnh phía dưới của cậu.
“Ưm…………..” Da đầu tê dại, Trình Hề lại nghẹn ngào kêu lên thành tiếng. Nhân lúc cậu mở miệng, Đào Thời Diên nhét ngón trỏ của một tay khác vào trong miệng cậu, khuấy đảo đầu lưỡi trơn mềm.
Gần mười phút sau, ngón chân Trình Hề kéo căng, cậu ngửa đầu tựa vào tường thở dốc từng ngụm. Từ cằm đến ngực đỏ ửng một mảng. Khóe môi ướt nhẹp, đầy dấu vết của nước bọt.
Đào Thời Diên hôn lên hầu kết của cậu, cảm nhận được hơi thở của cậu trở nên ổn định hơn, mới vừa rút khăn giấy chậm rãi lau tay, vừa khiếu nại: “Chong Chóng Nhỏ, em trở nên hư hỏng rồi nhé.”
Giọng Trình Hề hơi khàn: “Em, em sao chứ?”
“Em làm bẩn tôi rồi.”
Có ý gì? Trình Hề ngồi thẳng người lại, nghi ngờ nhìn đối phương.
Chỉ thấy áo sơ mi và quần tây của đại ảnh đế bình thường cao cao tại thượng giờ rất xộc xệch, dính đầy….. cái kia của cậu, trông cực kỳ chói mắt.
“!!!!”
Đúng là rất bẩn, sao lại biến thành như vậy?
Mặt Trình Hề lập tức đỏ bừng: “Xin, xin lỗi anh, ban nãy em không kiềm chế được!”
“Không sao,” Đào Thời Diên cực kỳ rộng lượng: “Nhưng bộ đồ này của tôi cần phải giặt, có lẽ phải ở nhờ nhà em một đêm rồi.”
“Được được được, có phòng mà, anh cứ chọn đi.”
Đào Thời Diên bế người đã mềm nhũn chân từ trên tủ giày xuống: “Tôi ở cùng phòng với em.”
“……….Ừm.”
Đòi ở cùng phòng với Trình Hề không có ý gì khác, chủ yếu là sợ Trình Hề gần đây bị mất ngủ, muốn để cậu được ngủ một giấc thật ngon.
Như mong muốn của Đào Thời Diên, đêm nay Trình Hề ngủ cực kỳ ngon. Buổi sáng điện thoại đổ chuông hai lần mới mơ mơ màng màng nghe máy. Là điện thoại của Triệu Tiểu Đào, nói nửa tiếng sau sẽ đến biệt thự tìm cậu nói chuyện.
Trình Hề đáp một tiếng, rồi trở mình ôm cánh tay Đào Thời Diên ngủ tiếp, hoàn toàn ném việc này ra sau đầu.
Thế là nửa tiếng sau, lúc Triệu Tiểu Đào bấm chuông cửa, thấy rõ người mở cửa, cằm anh ta suýt chút nữa rơi xuống đất!
“Ặc, ảnh đế Đào, sao lại là anh?”
“Trình Hề chưa ngủ dậy,” Đào Thời Diên nghiêng người: “Cậu vào đây đợi một lát.”
Bày ra dáng vẻ y hệt như chủ nhà, khiến Triệu Tiểu Đào càng bối rối hơn, đã không phân biệt được đêm nay là đêm nào, đây là đâu, và mình là ai nữa rồi.
Đợi đến lúc Trình Hề nhíu mày chạy ra khỏi phòng ngủ, sau khi nhìn thấy Đào Thời Diên thì vẻ mặt mới trở lại bình thường, lúc cậu nói “Anh dậy sao không gọi em”, Triệu Tiểu Đào hoàn toàn sụp đổ.
Giờ phút này Trình Hề rốt cục cũng cảm nhận được trong phòng có thêm một vật sống khác, cậu xoay người lại sửng sốt: “Anh Tiểu Đào, anh tới lúc nào vậy?”
Triệu Tiểu Đào cảm thấy cạn lời, không ngờ tên nhóc này hoàn toàn không nhớ việc mình sắp đến đây: “Anh mới tới không lâu, cậu có tiện nói chuyện không?”
Trình Hề nhìn Đào Thời Diên đang chuẩn bị đi vào phòng tắm: “Tiện, cứ nói ở đây đi, anh ấy không phải người ngoài.”
“????”
Bị tấn công một đòn dữ dội, Triệu Tiểu Đào bóp nhân trung, rất muốn chết ngay tại chỗ.
Anh ta hít sâu một hơi, hạ thấp giọng nói: “Hai người…..”
“Tụi em hẹn hò.” Trình Hề thừa nhận chẳng chút do dự.
“………Vậy cậu tính thế nào?” Triệu Tiểu Đào sốt ruột nói: “Anh có thể giấu công ty giúp cậu, nhưng loại chuyện này chỉ có thể giấu được một thời gian thôi, với sự nổi tiếng của hai người thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chụp được! Đến lúc đó anti sẽ ghim cậu, kỳ thị cậu là đồng tính, trên mạng sẽ mắng chửi cậu, kết quả cuối cùng có lẽ là sẽ mất hết fans, người yêu cũng chạy mất, mọi việc đều thành công dã tràng………… cậu khác ảnh đế Đào, dù sao thì cũng sẽ có người trả tiền cho những bộ phim của anh ta, còn cậu mà không có fans, thì sẽ mất hết tất cả. Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Trình Hề khựng lại một lát.
Lúc biết Đào Thời Diên là anh trai nhỏ của mình, cậu vui còn không kịp, đâu có lòng dạ nào mà nghĩ đến mấy chuyện này.
“………Không sao, cùng lắm thì em quay về thừa kế gia sản thôi.”
Nghe Trình Hề nói vậy, Triệu Tiểu Đào chợt hiểu cậu đã quyết định không từ bỏ Đào Thời Diên.
Thuyết phục bao nhiêu cũng vô ích, Triệu Tiểu Đào dứt khoát đổi chủ đề: “Anh đã bàn bạc với bên 《Quân Đoàn Ca Sĩ》cho cậu rồi, danh sách khách mời trong mail của cậu ấy. Top 1 và top 2 đã được quyết định trong nội bộ, cậu cân nhắc xem có muốn nhận hay không.”
“Nhưng anh phải báo trước cho cậu biết, tham gia show này cực kỳ nguy hiểm. Nếu như hát tốt, không chỉ có thể tăng cao quốc dân độ, mà còn có thể cởi cái mũ ‘lưu lượng’ xuống, chuẩn bị sẵn sàng cho cậu chuyển hình qua phái thực lực. Nếu như hát không tốt…… chắc chắn sẽ mất fans, càng là vết nhơ không thể tẩy sạch được, cả đời này sẽ đi theo cậu.”
“Ca sĩ tranh giành tài nguyên này rất nhiều, anh cho cậu hai ngày, cố gắng trong vòng hai ngày cho anh một câu trả lời chắc chắn.”
《Quân Đoàn Ca Sĩ》là một show thực tế dành cho những ca sĩ cạnh tranh với nhau do Phiên Thự TV sản xuất, ba mùa liên tiếp rating đều đứng đầu bảng xếp hạng toàn quốc, đã giúp một số ca sĩ giỏi nhưng vô danh đi trên con đường cực kỳ nổi tiếng, hằng năm đều có rất nhiều người muốn chen chân vào show này.
Thành thật mà nói, Trình Hề không tự tin lắm vào khả năng ca hát của mình.
Cậu do dự mấy phút rồi gật đầu: “Cảm ơn anh Tiểu Đào, vất vả cho anh rồi.”
Tiễn Triệu Tiểu Đào về rồi, thấy tủ lạnh trong nhà trống rỗng, Trình Hề bèn gọi hai phần bữa sáng ở bên ngoài và đồ ăn cho mèo, cùng đồ hộp và những thứ khác cho con trai.
Vào phòng vệ sinh, vừa mới đánh răng thì bất chợt bị ôm lấy từ phía sau. Trên người Đào Thời Diên vẫn còn mang theo hơi nước nghiêng đầu hôn nhẹ lên gáy cậu: “Áo quần của em nhỏ quá.”
Tối hôm qua Đào Thời Diên vứt quần áo vào trong máy giặt để giặt sạch, còn không mang theo đồ ngủ, nên Trình Hề đành tìm một bộ đồ của mình cho anh mặc tạm. Đây đã là kiểu rộng nhất cậu có rồi, thế mà mặc trên người Đào Thời Diên trông vẫn giật gấu vá vai.
Trình Hề cắn bàn chải đánh răng, hai gò má ửng đỏ: “Mới sáng sớm sao anh sến vậy…….. Để em xem thử quần áo của anh đã khô chưa.”
Đào Thời Diên giả vờ không nghe thấy, tiếp tục dính sát vào lưng cậu như keo con chó. Trình Hề hết cách, đành phải kéo keo con chó trên người mình lê từ phòng vệ sinh đến phòng giặt đồ.
Kéo áo sơ mi của anh xuống sờ sờ, khô thì khô rồi, nhưng mà kích thước…. sao lại hơi sai sai nhể??
Trong lòng xuất hiện linh cảm không lành, Trình Hề tìm nhãn hiệu của áo: “……….Trên đó nói sợi tổng hợp không thể giặt bằng nước, sẽ bị co lại.”
Đào đại thiếu gia từ nhỏ đã được hầu hạ quen thói rồi, đối mặt với tình huống như thế này chỉ có thể hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Kinh nghiệm sống của Trình Hề cũng là số không giống anh: “Em cũng không biết phải làm sao nữa.”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Đào Thời Diên chợt bật cười: “Xem ra tôi phải học một ít việc nhà mới được, không thì sau này kết hôn hai ta chẳng thể nào sống yên ổn được.”
Xem ra tôi phải học một ít việc nhà mới được……..
Không thì sau này kết hôn hai ta chẳng thể nào sống yên ổn được……….
Giọng nói của Đào Thời Diên cứ vang vọng bên tai, mí mắt Trình Hề run rẩy, cậu chợt hiểu ra, mới yêu nhau hơn một tháng, Đào Thời Diên đã xếp cậu vào trong kế hoạch quãng đời còn lại của anh rồi.
Mẹ mất sớm, Trình Lập Quốc bận rộn công việc, từ tiểu học đã bắt đầu trọ lại trường, nhiều yếu tố gộp lại với nhau làm Trình Hề chẳng có chút cảm giác thân thuộc nào với gia đình. Dưới cái nhìn của cậu, ‘nhà’ giống như một nơi ở, một vật chứa đựng thân thể của cậu mà thôi.
Mà sau này, vì sự tồn tại của Đào Thời Diên, linh hồn của cậu cũng sẽ có nơi để nương tựa.
Vậy còn phải suy xét gì nữa chứ? Cơ hội chuyển hình qua phái thực lực, có thể chân chính đứng chung một chỗ với Đào Thời Diên đang ở trước mắt.
Trình Hề lấy điện thoại ra, nhân lúc Đào Thời Diên không để ý mà gõ chữ:
Đào Thời Diên nói giúp cậu giải quyết…. là định giải quyết như thế nào?
Thật ra cậu tới nhà vệ sinh tự làm một lát là được, không cần phải……..
“Rrrrr ——”
Đang nghĩ ngợi lung tung, điện thoại đột nhiên rung lên kéo cậu về với hiện thực. Cậu bối rối ấn nút nghe máy, sau khi nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại thì chợt khựng lại.
“Trình Nhi, cậu vẫn chưa tìm được xe à? Đứng im đừng nhúc nhích, để anh đi tìm cậu.”
“Ặc…. anh Tiểu Đào, em xin lỗi,” Trình Hề ấp úng: “Em, em, em bị cướp đi rồi.”
“Gì? Cướp đi? Ban ngày ban mặt mà vẫn có người dám cướp cậu đi ư? Là người ở đâu? Có thể trao đổi được không, mục đích của bọn họ là gì, để anh đưa tiền đến cho họ!”
Nghe thấy anh Tiểu Đào nói muốn đưa tiền đến một cách thoải mái như vậy, Trình Hề cực kỳ cảm động: “Ừm……… là một con mèo…….. với cả Đào Thời Diên nữa.”
Triệu Tiểu Đào suýt chút nữa sặc chết.
“…………Được rồi,” anh ta bất đắc dĩ nói: “Anh hiểu rồi, vậy ngày mai cậu ở nhà không?”
“Chắc là có.”
Cái gì gọi là ‘chắc là có’? Triệu Tiểu Đào càng bất đắc dĩ hơn: “Buổi sáng anh tới tìm cậu, trước khi tới sẽ gọi điện cho cậu.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, phản ứng của Trình Hề trầm xuống một chút vì cậu cảm thấy áy náy khi vứt Triệu Tiểu Đào lại ở bãi đậu xe.
Nửa sau hành trình, có lẽ sợ cậu khó chịu, Đào Thời Diên chỉ đơn giản hỏi mấy tin đồn thú vị về buổi concert, chứ không đụng chạm vào người cậu nữa. Trình Hề vừa làm spa cho Niên Niên vừa trả lời, cơ thể dần trở lại bình thường, tâm trạng cũng đã bình tĩnh hơn.
Kết quả vừa về đến biệt thự, Đào Thời Diên nhướn mi liếc cậu một cái, khóe mắt hơi nhếch lên, vô cùng có cảm giác mời gọi.
Trình Hề: “………..”
Nuốt một ngụm nước miếng, nơi nào đó lại xảy ra thay đổi không thể nói.
Dù sao cũng là một người đàn ông bình thường, về vấn đề này Trình Hề không thể kiềm chế bản thân được, ngoài những phản ứng sinh lý phải trải qua mỗi buổi sáng sớm, thì nếu có cảm giác cậu sẽ dùng tay để giải quyết, để đỡ phải xảy ra vấn đề gì.
Gần đây quá bận, cậu hoàn toàn không có tâm trạng cũng như thời gian để nghĩ tới phương diện này, có lẽ là nhịn lâu quá…………
Thôi không kiếm cớ nữa, Trình Hề cam chịu buộc áo khoác quanh eo.
Đúng vậy, cậu thừa nhận, cậu không chịu nổi sự trêu ghẹo của Đào Thời Diên, một ánh mắt cũng không chịu nổi!
Trình Hề hơi phiền muộn, cậu cảm ơn Kim Khôn rồi kéo vali đi vào trong nhà trước. Đào Thời Diên bế Niên Niên đi ở phía sau, anh thưởng thức bóng lưng giận đùng đùng của cậu mấy giây, rồi mới giành lấy vali.
Đợi đến lúc bước vào cửa, ném cả mèo và vali qua một bên, Đào Thời Diên kéo Trình Hề, trực tiếp dùng đầu gối chặn ngang cậu trên tủ giày: “Chạy cái gì, đây là thái độ tiếp khách của em à?”
Trình Hề ưỡn thẳng lưng: “……..Anh muốn em tiếp đãi anh như thế nào?”
Đào Thời Diên hờ hững nói: “Nhiệt tình một chút, ví dụ như ôm tôi tặng tôi một nụ hôn này nọ chẳng hạn.”
Trong phim truyền hình, khi một vai chính đưa một vai chính khác về nhà, dường như luôn có một cảnh quay như vậy, ngọt ngào đến mức khiến khán giả phải trầm trồ. Vậy thì cậu thực sự không phải là một người yêu đủ tiêu chuẩn, Trình Hề ngập ngừng một lúc, rồi ôm eo đối phương, nhón mũi chân lên ——
Nhẹ nhàng hôn lên môi dưới của Đào Thời Diên.
Cậu không giỏi hôn môi.
Đào Thời Diên bị động tác như chim nhỏ mổ thóc của cậu chọc cười, anh cũng cúi đầu, bắt chước theo dáng vẻ của cậu mà hôn lên trán cậu, rồi lần lượt hôn lên lông mi, chóp mũi, gò má và cằm cậu.
Cuối cùng mới đến môi.
Cơ thể Trình Hề bị những nụ hôn này làm cho mềm nhũn phải dựa vào đối phương lấy điểm tựa. Đào Thời Diên có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng của thứ đang chọc vào đùi mình.
Cánh tay hơi dùng sức bế người ngồi lên trên tủ giày, kéo dây buộc trên quần thể thao của cậu nhóc ra.
Khoảnh khắc bị bàn tay to lớn xa lạ bao quanh, hai chân Trình Hề không nhịn được mà run lên, cổ họng bất giác phát ra tiếng hừ hừ nhè nhẹ: “A…………”
Cậu lập tức nhận ra mình hơi thất thố, bèn cắn chặt răng ép buộc bản thân không được phát ra mấy tiếng xấu hổ kia nữa, nhưng Đào Thời Diên lại càng bóp mạnh phía dưới của cậu.
“Ưm…………..” Da đầu tê dại, Trình Hề lại nghẹn ngào kêu lên thành tiếng. Nhân lúc cậu mở miệng, Đào Thời Diên nhét ngón trỏ của một tay khác vào trong miệng cậu, khuấy đảo đầu lưỡi trơn mềm.
Gần mười phút sau, ngón chân Trình Hề kéo căng, cậu ngửa đầu tựa vào tường thở dốc từng ngụm. Từ cằm đến ngực đỏ ửng một mảng. Khóe môi ướt nhẹp, đầy dấu vết của nước bọt.
Đào Thời Diên hôn lên hầu kết của cậu, cảm nhận được hơi thở của cậu trở nên ổn định hơn, mới vừa rút khăn giấy chậm rãi lau tay, vừa khiếu nại: “Chong Chóng Nhỏ, em trở nên hư hỏng rồi nhé.”
Giọng Trình Hề hơi khàn: “Em, em sao chứ?”
“Em làm bẩn tôi rồi.”
Có ý gì? Trình Hề ngồi thẳng người lại, nghi ngờ nhìn đối phương.
Chỉ thấy áo sơ mi và quần tây của đại ảnh đế bình thường cao cao tại thượng giờ rất xộc xệch, dính đầy….. cái kia của cậu, trông cực kỳ chói mắt.
“!!!!”
Đúng là rất bẩn, sao lại biến thành như vậy?
Mặt Trình Hề lập tức đỏ bừng: “Xin, xin lỗi anh, ban nãy em không kiềm chế được!”
“Không sao,” Đào Thời Diên cực kỳ rộng lượng: “Nhưng bộ đồ này của tôi cần phải giặt, có lẽ phải ở nhờ nhà em một đêm rồi.”
“Được được được, có phòng mà, anh cứ chọn đi.”
Đào Thời Diên bế người đã mềm nhũn chân từ trên tủ giày xuống: “Tôi ở cùng phòng với em.”
“……….Ừm.”
Đòi ở cùng phòng với Trình Hề không có ý gì khác, chủ yếu là sợ Trình Hề gần đây bị mất ngủ, muốn để cậu được ngủ một giấc thật ngon.
Như mong muốn của Đào Thời Diên, đêm nay Trình Hề ngủ cực kỳ ngon. Buổi sáng điện thoại đổ chuông hai lần mới mơ mơ màng màng nghe máy. Là điện thoại của Triệu Tiểu Đào, nói nửa tiếng sau sẽ đến biệt thự tìm cậu nói chuyện.
Trình Hề đáp một tiếng, rồi trở mình ôm cánh tay Đào Thời Diên ngủ tiếp, hoàn toàn ném việc này ra sau đầu.
Thế là nửa tiếng sau, lúc Triệu Tiểu Đào bấm chuông cửa, thấy rõ người mở cửa, cằm anh ta suýt chút nữa rơi xuống đất!
“Ặc, ảnh đế Đào, sao lại là anh?”
“Trình Hề chưa ngủ dậy,” Đào Thời Diên nghiêng người: “Cậu vào đây đợi một lát.”
Bày ra dáng vẻ y hệt như chủ nhà, khiến Triệu Tiểu Đào càng bối rối hơn, đã không phân biệt được đêm nay là đêm nào, đây là đâu, và mình là ai nữa rồi.
Đợi đến lúc Trình Hề nhíu mày chạy ra khỏi phòng ngủ, sau khi nhìn thấy Đào Thời Diên thì vẻ mặt mới trở lại bình thường, lúc cậu nói “Anh dậy sao không gọi em”, Triệu Tiểu Đào hoàn toàn sụp đổ.
Giờ phút này Trình Hề rốt cục cũng cảm nhận được trong phòng có thêm một vật sống khác, cậu xoay người lại sửng sốt: “Anh Tiểu Đào, anh tới lúc nào vậy?”
Triệu Tiểu Đào cảm thấy cạn lời, không ngờ tên nhóc này hoàn toàn không nhớ việc mình sắp đến đây: “Anh mới tới không lâu, cậu có tiện nói chuyện không?”
Trình Hề nhìn Đào Thời Diên đang chuẩn bị đi vào phòng tắm: “Tiện, cứ nói ở đây đi, anh ấy không phải người ngoài.”
“????”
Bị tấn công một đòn dữ dội, Triệu Tiểu Đào bóp nhân trung, rất muốn chết ngay tại chỗ.
Anh ta hít sâu một hơi, hạ thấp giọng nói: “Hai người…..”
“Tụi em hẹn hò.” Trình Hề thừa nhận chẳng chút do dự.
“………Vậy cậu tính thế nào?” Triệu Tiểu Đào sốt ruột nói: “Anh có thể giấu công ty giúp cậu, nhưng loại chuyện này chỉ có thể giấu được một thời gian thôi, với sự nổi tiếng của hai người thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chụp được! Đến lúc đó anti sẽ ghim cậu, kỳ thị cậu là đồng tính, trên mạng sẽ mắng chửi cậu, kết quả cuối cùng có lẽ là sẽ mất hết fans, người yêu cũng chạy mất, mọi việc đều thành công dã tràng………… cậu khác ảnh đế Đào, dù sao thì cũng sẽ có người trả tiền cho những bộ phim của anh ta, còn cậu mà không có fans, thì sẽ mất hết tất cả. Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Trình Hề khựng lại một lát.
Lúc biết Đào Thời Diên là anh trai nhỏ của mình, cậu vui còn không kịp, đâu có lòng dạ nào mà nghĩ đến mấy chuyện này.
“………Không sao, cùng lắm thì em quay về thừa kế gia sản thôi.”
Nghe Trình Hề nói vậy, Triệu Tiểu Đào chợt hiểu cậu đã quyết định không từ bỏ Đào Thời Diên.
Thuyết phục bao nhiêu cũng vô ích, Triệu Tiểu Đào dứt khoát đổi chủ đề: “Anh đã bàn bạc với bên 《Quân Đoàn Ca Sĩ》cho cậu rồi, danh sách khách mời trong mail của cậu ấy. Top 1 và top 2 đã được quyết định trong nội bộ, cậu cân nhắc xem có muốn nhận hay không.”
“Nhưng anh phải báo trước cho cậu biết, tham gia show này cực kỳ nguy hiểm. Nếu như hát tốt, không chỉ có thể tăng cao quốc dân độ, mà còn có thể cởi cái mũ ‘lưu lượng’ xuống, chuẩn bị sẵn sàng cho cậu chuyển hình qua phái thực lực. Nếu như hát không tốt…… chắc chắn sẽ mất fans, càng là vết nhơ không thể tẩy sạch được, cả đời này sẽ đi theo cậu.”
“Ca sĩ tranh giành tài nguyên này rất nhiều, anh cho cậu hai ngày, cố gắng trong vòng hai ngày cho anh một câu trả lời chắc chắn.”
《Quân Đoàn Ca Sĩ》là một show thực tế dành cho những ca sĩ cạnh tranh với nhau do Phiên Thự TV sản xuất, ba mùa liên tiếp rating đều đứng đầu bảng xếp hạng toàn quốc, đã giúp một số ca sĩ giỏi nhưng vô danh đi trên con đường cực kỳ nổi tiếng, hằng năm đều có rất nhiều người muốn chen chân vào show này.
Thành thật mà nói, Trình Hề không tự tin lắm vào khả năng ca hát của mình.
Cậu do dự mấy phút rồi gật đầu: “Cảm ơn anh Tiểu Đào, vất vả cho anh rồi.”
Tiễn Triệu Tiểu Đào về rồi, thấy tủ lạnh trong nhà trống rỗng, Trình Hề bèn gọi hai phần bữa sáng ở bên ngoài và đồ ăn cho mèo, cùng đồ hộp và những thứ khác cho con trai.
Vào phòng vệ sinh, vừa mới đánh răng thì bất chợt bị ôm lấy từ phía sau. Trên người Đào Thời Diên vẫn còn mang theo hơi nước nghiêng đầu hôn nhẹ lên gáy cậu: “Áo quần của em nhỏ quá.”
Tối hôm qua Đào Thời Diên vứt quần áo vào trong máy giặt để giặt sạch, còn không mang theo đồ ngủ, nên Trình Hề đành tìm một bộ đồ của mình cho anh mặc tạm. Đây đã là kiểu rộng nhất cậu có rồi, thế mà mặc trên người Đào Thời Diên trông vẫn giật gấu vá vai.
Trình Hề cắn bàn chải đánh răng, hai gò má ửng đỏ: “Mới sáng sớm sao anh sến vậy…….. Để em xem thử quần áo của anh đã khô chưa.”
Đào Thời Diên giả vờ không nghe thấy, tiếp tục dính sát vào lưng cậu như keo con chó. Trình Hề hết cách, đành phải kéo keo con chó trên người mình lê từ phòng vệ sinh đến phòng giặt đồ.
Kéo áo sơ mi của anh xuống sờ sờ, khô thì khô rồi, nhưng mà kích thước…. sao lại hơi sai sai nhể??
Trong lòng xuất hiện linh cảm không lành, Trình Hề tìm nhãn hiệu của áo: “……….Trên đó nói sợi tổng hợp không thể giặt bằng nước, sẽ bị co lại.”
Đào đại thiếu gia từ nhỏ đã được hầu hạ quen thói rồi, đối mặt với tình huống như thế này chỉ có thể hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Kinh nghiệm sống của Trình Hề cũng là số không giống anh: “Em cũng không biết phải làm sao nữa.”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Đào Thời Diên chợt bật cười: “Xem ra tôi phải học một ít việc nhà mới được, không thì sau này kết hôn hai ta chẳng thể nào sống yên ổn được.”
Xem ra tôi phải học một ít việc nhà mới được……..
Không thì sau này kết hôn hai ta chẳng thể nào sống yên ổn được……….
Giọng nói của Đào Thời Diên cứ vang vọng bên tai, mí mắt Trình Hề run rẩy, cậu chợt hiểu ra, mới yêu nhau hơn một tháng, Đào Thời Diên đã xếp cậu vào trong kế hoạch quãng đời còn lại của anh rồi.
Mẹ mất sớm, Trình Lập Quốc bận rộn công việc, từ tiểu học đã bắt đầu trọ lại trường, nhiều yếu tố gộp lại với nhau làm Trình Hề chẳng có chút cảm giác thân thuộc nào với gia đình. Dưới cái nhìn của cậu, ‘nhà’ giống như một nơi ở, một vật chứa đựng thân thể của cậu mà thôi.
Mà sau này, vì sự tồn tại của Đào Thời Diên, linh hồn của cậu cũng sẽ có nơi để nương tựa.
Vậy còn phải suy xét gì nữa chứ? Cơ hội chuyển hình qua phái thực lực, có thể chân chính đứng chung một chỗ với Đào Thời Diên đang ở trước mắt.
Trình Hề lấy điện thoại ra, nhân lúc Đào Thời Diên không để ý mà gõ chữ:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook