TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG
Chương 59: Điên Rồi

“…………Cậu nói gì, Trình Hề biết rồi?”

Trong phòng làm việc, Đào Thời Diên và Kim Khôn người ngồi kẻ đứng, Kim Khôn kể lại đơn giản quá trình ban ngày đi tìm gặp Mạnh Bạch, Đào Thời Diên không có kiên nhẫn để nghe, chỉ khi nói đến việc Trình Hề đã biết ý nghĩa của chiếc hộp gỗ, anh mới ngẩng cái đầu cao quý của mình lên.

Kim Khôn khẽ cười trên sự đau khổ của người khác: “Phải, cậu ấy biết rồi.”

“Mạnh Bạch nói?”

“Có lẽ là vậy.”

Đào Thời Diên nhíu mày, anh vẫn cho rằng sau khi hộp gỗ rơi xuống nước, bản thân đã quát Trình Hề một câu, mới dọa cho Trình Hề lén lút chạy mất, rồi ngày càng lạnh nhạt với mình.

Bây giờ nghĩ kỹ lại thì, nếu như cậu nhóc đã biết ý nghĩa của chiếc hộp, chỉ vì chút tình cảm mơ hồ thuở niên thiếu mà làm tổn thương đến Trình Hề lúc ấy đã được coi như là “bạn tốt”, thì thật sự rất đau lòng.

Có lẽ phải tìm cơ hội để kể cho Trình Hề biết về những chuyện bản thân mình đã trải qua năm 11 tuổi thôi, tuy nó không phải là ký ức vui vẻ gì, nhưng anh thích Trình Hề, thì nên thẳng thắn thể hiện bản thân với đối phương.

Hơn nữa, anh cũng sẵn sàng chia sẻ mọi thứ liên quan đến mình với Trình Hề mà không hề e dè gì.

Tối hôm Kim Khôn chuyển lời cho Mạnh Bạch, có lẽ ý thức được hành động này đã đắc tội Đào Thời Diên, Mạnh Bạch lại cố ý đăng thêm một cái weibo làm sáng tỏ, nói rằng ban ngày chỉ bày tỏ cảm xúc về những bài hát cũ mà thôi, chứ không liên quan gì đến Đào Thời Diên và Trình Hề cả.

Cũng may chỉ có một ít người bị tài khoản blogger dắt mũi, đối với chuyện tình cảm không có căn cứ giữa nam với nam kiểu này, hầu hết cư dân mạng đều tỏ thái độ hóng drama, không vào cuộc cũng không đứng ra thảo luận.

Hơn nữa Mạnh Bạch có tài nguyên tốt trong tay nhưng lại không biết trân trọng, trước giờ vẫn không thật sự chú trọng vào sự nghiệp, thế nên khá flop, không có bao nhiêu fans sẵn lòng đứng ra lên tiếng bênh vực cho hắn, chuyện này cũng chẳng gây ra được bao nhiêu sự chú ý, cuối cùng rơi vào kết cục sống chết mặc bay.

Cuối tháng sáu, trải qua bao nhiêu đêm mất ngủ, concert đã ngày càng gần, cuối cùng cũng đến ngày nghiệm thu thành quả.

Hậu trường của sân vận động ở thành phố S trở nên hỗn loạn:

“Tổ đạo cụ tổ đạo cụ, vui lòng xác nhận tình hình của đạo cụ!”

“Máy phun bong bóng đặt đúng chỗ chưa? Thử một lần để xem hiệu quả thế nào, chú ý không được làm ướt sàn sân khấu.”

“Đờ mờ, sao tôi không thấy kim băng của tôi đâu! Có ai nhìn thấy nó không…….Đúng, chính là cái đó, đưa tôi đưa tôi.”

“Thầy Trình, đến phòng hóa trang tạo hình nào ~ Thầy Trình………Thầy Trình? Ôi mẹ ơi không thấy thầy Trình! Anh Tiểu Đào, nhanh tìm giúp đi……………”

Tất nhiên nhân vật chính của buổi concert sẽ không chạy mất, lúc này Trình Hề đang ở trong phòng vệ sinh, nhìn bản thân mình trong gương, hít sâu một hơi.

Ba năm luyện tập gian khổ, thêm vào một năm rưỡi chạy lịch trình không ngừng nghỉ, bị hiểu lầm, bị anh hùng bàn phím bịa đặt thêu dệt mọi chuyện, bị liên lụy, bị mắng mỏ, tất cả đều vì ngày hôm nay.

Cho dù tính cách có cứng rắn như Trình Hề, thì cũng không nhịn được mà hơi hồi hộp.

Vặn vòi vốc nước lên mặt, cái lạnh của dòng nước thoáng đè lại được một chút cảm giác lo lắng. Cậu lại rửa sạch tay rồi hứng nước uống mấy ngụm, nước lạnh chảy qua hầu kết, rốt cục cũng khiến cậu bình tĩnh hơn.

“Trình Nhi, cậu có bên trong không?”

Là giọng của Triệu Tiểu Đào, Trình Hề xoa mặt thu lại biểu cảm rồi mở cửa ra: “Vừa rồi đang rửa mặt.”

Thấy người không chạy mất, Triệu Tiểu Đào thở phào nhẹ nhõm, anh ta vừa đi theo bên cạnh cậu vừa nói: “Đến thẳng phòng hóa trang đi, Andy gọi cậu đi tạo hình……….Đúng rồi, anh thấy bữa trưa cậu chẳng đụng gì cả, còn hai lần diễn tập nữa, không ăn lát không có thời gian đâu.”

“Em không đói,” concert sẽ chính thức bắt đầu lúc 5h chiều, giờ là 2h, Trình Hề khẽ lắc đầu: “Lát nữa rồi nói sau.”

Mặc dù lần trước Andy chọn cho cậu một bộ trang phục biểu diễn “không đúng thuần phong mỹ tục”, nhưng không thể phủ nhận nó đã tạo ra hiệu ứng khá tốt, vì thế lần này Triệu Tiểu Đào giả vờ như không nhìn thấy sự phản đối của Trình Hề, mà vẫn chọn ekip của Andy đến phụ trách tạo hình cho cả đêm concert.

Trên bàn trang điểm, đồ dưỡng da, đồ trang điểm lớn lớn nhỏ nhỏ trải đầy một bàn, trợ lý của Andy đang làm sạch dụng cụ trang điểm, bản thân Andy thì đang thoa son dưỡng.

Nhìn thấy Trình Hề bước vào, hắn ta nháy mắt qua gương với Trình Hề: “Lại gặp nhau rồi Cam Nhỏ.”

“Đúng vậy,” Trình Hề nói: “Lại gặp nhau rồi Lý Quốc Quân.”

Andy: “………….”

Andy: “Đã nói không được gọi tên thật của anh rồi mà, cái người này sao thù dai thế?”

Trình Hề tỏ vẻ vô tội: “Anh nói lúc nào? Em không nhớ.”

Andy suýt chút nữa thở không thông, tự dặn lòng mình: Thôi thôi, cậu ấy đẹp trai, không nên chấp vặt với cậu ấy.

Thoa son dưỡng xong, Andy trang điểm xinh đẹp đi đến bên cạnh Trình Hề, vừa quan sát tình trạng da của cậu vừa hàm ý hỏi: “Concert mời những ai?”

“Chị Ý, Lệ Sơ, Tử Hàn và anh Thang Vũ Khuynh em đều gửi vé vào cửa, nhưng không biết có tới được hay không.”

Lục Hành Chỉ cũng có vé vào cửa, nhưng cậu ta không phải người trong nghề nên Trình Hề không nói, có nói Andy cũng chẳng biết.

Nghe thấy vậy, Andy hơi thất vọng, hắn ta “À” một tiếng thật dài: “Cậu không mời ‘ai kia’ à?”

Trình Hề không hiểu: “Ai kia là ai?”

“Người đó đó…. ây da, cậu xấu thật đó, biết rõ rồi còn cố hỏi nữa,” Andy thẹn thùng giậm chân, nghiến răng nói: “Ý anh là ảnh đế Đào Thời Diên ấy! Cậu mời ảnh không?”

Trình Hề cạn lời, lại gặp phải fanboy của Đào Thời Diên nữa rồi.

Rốt cục thì người kia có sức hấp dẫn đến mức nào mà bao nhiêu gay thích luôn vậy???

Chuyện sắp tổ chức concert, Trình Hề hoàn toàn không nói với Đào Thời Diên. Thứ nhất là từ khi quyết định phải rời xa Đào Thời Diên, cậu không bao giờ chủ động liên lạc với đối phương nữa, mà toàn là đối phương tự gửi tin nhắn hoặc là gọi điện cho cậu. Cậu muốn trả lời thì trả lời, không muốn trả lời thì nói mình bận việc, hoặc là tùy tiện tìm cớ khác.

Thứ hai là Đào Thời Diên rất bận, hằng ngày phải xử lý rất nhiều việc, cho dù có nói cũng chưa chắc đã đến được, lãng phí hai tấm vé làm gì?

Thứ ba là một khi đưa vé cho Đào Thời Diên, cậu sẽ không nhịn được mà bắt đầu cảm thấy mong chờ. Nếu Đào Thời Diên không tới…. có lẽ cậu sẽ cực kỳ mất mát.

Thôi thì đừng nói còn hơn.

“Không,” Trình Hề hờ hững nói: “Không mời.”

Dưới sự khoa trương của Đào Thời Diên, ai cũng biết Trình Hề và Đào Thời Diên có mối quan hệ cực kỳ tốt. Vốn dĩ Andy cứ tưởng sẽ được chiêm ngưỡng 1 trong mộng của tất cả các 0, kết quả lại mất hết hi vọng.

Andy buồn bã giơ tay lên.

Lúc này, Triệu Tiểu Đào đi xem xét hiện trường rốt cục cũng quay lại, anh ta đứng thật xa bắt đầu hắng giọng hét: “Trình Nhi, có người tham ban!”

Là nhóm Hứa Lệ Sơ đến ư? Còn gần ba tiếng nữa mới tới giờ tổ chức concert mà, sớm quá đi, Trình Hề tò mò ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa phòng hóa trang.

Đầu tiên là một chú gấu nhỏ được tạo thành từ hoa hồng ——

À, không đúng, là một chú gấu lớn, kích thước cao gần bằng một người bình thường! Cậu đã từng nhìn thấy những phong cách tương tự trong video quảng cáo của một thương hiệu hoa tươi cao cấp nào đó, nhưng nó khác xa với sự khổng lồ này.

Ngay sau đó, 1 trong mộng của tất cả 0 khắp trong thiên hạ ôm hai tay đi vào, vừa chỉ huy staff của cửa hàng hoa tươi để hoa gấu xuống khoảng trống ở bên trái, vừa tỏ vẻ bất mãn với hai vết xước ngoài hộp kính của gấu hoa trong quá trình vận chuyển.

Để gấu hoa xuống, staff thở hổn hển nói: “Xin lỗi thầy Đào, tài xế của công ty chúng tôi chưa từng vận chuyển gấu hoa đặt làm riêng lớn như thế, nên lúc lái xe không cẩn thận, tôi sẽ về đặt lại thùng mới cho anh.”

“Giờ còn đặt? Đợi lắp xong thì concert của cậu ấy cũng tổ chức xong rồi,” Đào Thời Diên xua tay: “Trước tiên cứ vậy đi đã.”

“Vậy thì thực sự rất xin lỗi thầy Đào, sau này giám đốc của chúng tôi sẽ gọi điện xin lỗi anh, rồi bàn phương án bồi thường.”

“Để sau rồi nói, cậu về đi.”

Được thông cảm và bỏ qua, staff nghĩ thầm: Thật ra ảnh đế Đào đâu có lạnh lùng như trong truyền thuyết, mà còn đối xử với mấy người bình thường như bọn họ rất giản dị dễ gần, ban nãy trong quá trình vận chuyển còn liên tục nhắc nhở bọn họ chú ý dưới chân, đừng ngã nữa.

Đối xử với Trình Hề thì lại càng tri kỷ hơn, gấu hoa này là món quà lớn nhất từ trước đến giờ được làm theo yêu cầu riêng trong lịch sử thành lập của thương hiệu bọn họ, được kết từ 9999 đóa hoa hồng bất tử. Để đảm bảo chất lượng, phải mất hơn ba tháng để thu thập các nguyên liệu làm hoa, và chuyên gia chế tạo hoa phải thiết kế một vài phương án, chỉ để làm cho nó đẹp hơn.

Nếu có người muốn tặng gấu hoa này cho cậu ta, thì đờ mờ, cho dù là đầu heo thì cậu ta cũng muốn kết hôn ngay tại chỗ!!!

Ngay và luôn!!!

Nhân viên tiệm hoa vừa hâm mộ vừa ghen tị mà nhìn Trình Hề, sau khi xin được chữ ký thì đau khổ rời đi.

Một lát lâu sau, Trình Hề mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, cậu dùng sức chà chà gò má.

“Anh, anh làm cái này làm gì?”

“Tôi thấy người khác tổ chức concert đều có lẵng hoa hoặc là hoa tươi,” Đào Thời Diên nhìn Trình Hề: “Nên cậu cũng phải có.”

“Bên hợp tác đã tặng rồi, em không bày ra thôi.”

Đào Thời Diên chậm rãi lắc đầu: “Chừng đó không đủ, lẵng hoa của cậu phải đẹp hơn của người khác.”

Trình Hề không biết kết luận này được rút ra từ đâu, cậu muốn hỏi tiếp, nhưng sau khi tầm mắt chạm phải một mảnh đỏ rực thì lại nuốt trở vào.

Cậu uống một hơi hết hơn nửa bình nước, nhưng có lẽ nước cũng không thể kìm lại trái tim đang nhảy bang bang kia, cuối cùng chỉ có thể cụp mắt xuống, giả vờ như mình muốn đi trang điểm, không có thời gian quan tâm đến Đào Thời Diên.

Nhưng muốn giả vờ cũng không giả vờ được.

……………Đờ mờ Lý Quốc Quân đi đâu rồi???

Trình Hề vội vàng quay lại gọi stylist, thì nhìn thấy hắn ta đã đang quanh quẩn bên lẵng hoa lớn, eo cong mông vểnh, giọng nói thì ỏn ẻn: “Thầy Đào, anh thật là tri kỷ, chú gấu này có tốn lắm không?”

“Cũng tạm,” Đào Thời Diên nói: “Không đắt.”

“Không đắt? Bạn của em mua 99 đóa hoa hồng bất tử kết thành gấu đã tốn hơn sáu vạn rồi, anh còn thêm hai số nữa, sao lại không đắt được chứ?!”

Andy mím mím môi trên được tô son sáng bóng: “À, em biết rồi, chắc anh lại đang cố ý trêu em chứ gì, anh hư quá đi!”

Trình Hề đứng phía trước nghe được: “……………”

Cậu bị sự lẳng lơ của Andy làm cho gai người, không nhịn được phải lên tiếng cắt ngang: “Anh Andy, còn không trang điểm là không kịp đâu đó.”

“Ai nha đừng giục mà,” Andy uốn éo quay trở lại: “Không phải anh chỉ đang thảo luận một chút về vấn đề chú gấu với thầy Đào thôi à!”

Đờ mờ đời thuở có ai vểnh cái mông lên mà thảo luận vấn đề không, lại còn chú gấu? Trình Hề nhíu mày: “Gấu hoa là của em, anh có thảo luận cũng vô dụng.”

“…………..” Andy nghẹn họng.

Đào Thời Diên khẽ bật cười: “Ừ, đều là của cậu hết.”

Thật ra Andy không có ý gì hết, chỉ là một 0 đối mặt với 1 ở trong mộng của mình nên theo bản năng lẳng lơ thôi. Bị Trình Hề cà khịa một câu, hắn ta im lặng mấy phút, sau đó vẫn không khống chế được miệng của mình, tiếp tục quấn lấy Đào Thời Diên.

Đào Thời Diên đứng phía sau Trình Hề, cùng hắn ta trò chuyện câu được câu mất, đại khái Andy cứ hỏi ba câu thì anh sẽ đáp lại một câu, giữ đúng khoảng cách mà không bị cho là mất lịch sự.

Lưng Trình Hề cứng đờ, cậu muốn cúi đầu xuống, nhưng vì đang trang điểm nên không thể cúi được, bắt buộc phải ép thẳng lưng nhìn vào gương.

Cậu lập tức phát hiện ra, tuy Đào Thời Diên đang nói chuyện với Andy, nhưng phần lớn thời gian tầm mắt đều rơi trên người cậu.

……….Hừ, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à?

Trình Hề lại càng thấy không thoải mái, cậu né bên trái một tí rồi lại tránh sang bên phải một tẹo, cảm giác có ngồi kiểu gì cũng không thoát khỏi tầm mắt của người phía sau.

Nếu không né được thì cứ đuổi thẳng đi, Trình Hề hắng giọng, đang định mở miệng thì Andy tay trái cầm máy sấy tóc, tay phải vén tóc mai của cậu lên: “Oa, Cam Nhỏ, vành tai của em đỏ lắm luôn ấy, sao vậy?”

Trình Hề: “…………Sân vận động nóng quá.”

“Nóng vậy luôn hả?”

Andy nhìn lại quần áo của mình, bởi vì sân vận động đã cũ ít được tu sửa, nên lúc bên ngoài trời đổ mưa thì bên trong sẽ hơi lạnh và ẩm ướt, trước khi vào đây hắn ta còn cố ý mặc thêm một chiếc áo gi-lê nhỏ.

Ngược lại thì Trình Hề chỉ đang mặc một chiếc áo ngắn tay mỏng.

“Mấy người đúng là trẻ tuổi mà, tinh lực dồi dào.”

………Dồi dào mẹ nhà anh! Trình Hề hoàn toàn cạn lời, nhìn Andy kiểu nào cũng thấy bực mình.

Cậu chuẩn bị giáo dục Lý Quốc Quân, vừa ngẩng đầu lên, vành tai bỗng nhiên truyền đến một xúc cảm kỳ lạ.

Người đàn ông đứng phía sau nhẹ nhàng nắn nắn vành tai cậu: “Đúng vậy, rất dồi dào.”

Sau khi không quản được cái tay của mình tự tiện sờ vào tai Trình Hề, Đào Thời Diên chính thức bị trục xuất khỏi phòng hóa trang, một mình tội nghiệp ngồi trong phòng chờ nghịch điện thoại di động.

Phía sau vắng đi một cặp mắt, Trình Hề đã thoải mái hơn nhiều, rốt cục cũng có thể hít thở giống như người bình thường. Thế nhưng đôi mắt không chịu nghe lời, cứ liên tục nhìn gấu hoa mãi.

Sau hai lần diễn tập, buổi concert bước vào giai đoạn đếm ngược, tất cả staff đều kiểm tra lại thiết bị lần cuối. Trình Hề uống hết một cốc nước lớn, rồi thông giọng và giãn cơ.

Bốn rưỡi chiều, khán giả soát vé vào sân vận động. 4h50 phút, Trình Hề và các dancer đứng thành một vòng đằng sau cánh gà, mười mấy cánh tay chồng lên nhau: “Nào mọi người, nhảy hết mình, các anh là đỉnh nhất!”

Dancer: “Cậu mới là đỉnh nhất!!!”

Năm giờ chiều, trên màn hình bắt đầu chiếu VCR, Trình Hề đứng sau bức màn sân khấu, tim đập còn nhanh hơn cả nhịp trống của phần nhạc nền.

Trước khi đưa điện thoại di động cho Triệu Tiểu Đào giữ, cậu xem qua wechat.

……..Người này còn chưa về à? Trình Hề vén một góc màn sân khấu lên, lén lút liếc nhìn hàng ghế ở khu A trong sân vận động. Điều làm cậu hạnh phúc là những tấm vé mà cậu tặng không lãng phí, ngoài Thang Vũ Khuynh đang có hoạt động ở nước ngoài không thể có mặt, thì Hứa Lệ Sơ, Vương Tử Hàn, Thẩm Ý đều tới hết, Trình Hề tặng bọn họ vé gần nhau, tất cả đều ở vị trí trái của hàng đầu tiên.

Tầm mắt lại di chuyển về giữa, Đào Thời Diên thực sự vẫn ở đó, ngay vị trí trung tâm nhất, trái phải và phía sau là năm vệ sĩ cao lớn thô kệch.

Các anh giai vệ sĩ đang bày ra vẻ mặt mờ mịt: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?

Việc này có thể tránh được sự hỗn loạn sau khi bị nhận ra, nhưng cũng trực tiếp chứng minh người đang ngồi đây là một nhân vật lớn, fans sẽ đổ xô lên xem, chắc là chẳng bao lâu nữa cũng sẽ lên hotsearch thôi.

….Chê blogger chế rumor chưa đủ à? Trình Hề ở trong lòng im lặng mắng một câu.

5h5p, chiếu xong VCR, sàn sân khấu được tạo thành từ những màn hình LED bắt đầu nổi lên từng đợt sóng xanh. Cậu thiếu niên mặc bộ đồ màu trắng đạp sóng mà tới, với đôi mắt trong veo và mái tóc màu đỏ rực lửa, vẻ đẹp quyến rũ và thuần khiết cùng tồn tại song song, như hiện thân của sự mâu thuẫn giữa thiện và ác.

Tổng cộng có 20 bài hát trong album thứ nhất và album thứ hai, thêm màn nhảy solo được luyện tập đặc biệt và phần tương tác với fans hâm mộ, buổi concert kéo dài hai tiếng đồng hồ đã được sắp xếp rất hoàn chỉnh. Trình Hề giống như một cỗ máy nhảy không biết mệt mỏi, mồ hôi ướt đẫm từng bộ trang phục biểu diễn, nhưng phần biểu diễn vẫn đạt chất lượng cao, chẳng có bất cứ một động tác dư thừa nào cả.

Sau bài hát chủ đề của album thứ hai khiến khán giả cùng hát chung, Trình Hề vẫy mồ hôi trên tay, khuỵu đầu gối thản nhiên ngồi bên rìa sân khấu.

“Bài hát tôi sắp hát dưới đây được viết vào một ngày trước khi debut,” cậu đội một chiếc vương miện nhỏ màu vàng rực rỡ ở trên đầu, cầm micro bằng hai tay: “Ngày đó tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy mình đang đứng nhảy giữa biển sao màu cam. Cảm ơn các bạn vì đã giúp tôi hoàn thành giấc mơ của mình ở tuổi 23.”

Cậu nhìn về biển cam dưới khán đài: “Tôi nhớ fanmeeting đầu tiên của mình, tôi đã nói với các bạn rằng tôi thuộc về sân khấu, giờ tôi muốn sửa lại, không phải là tôi thuộc về sân khấu, mà là sân khấu thuộc về tôi ——”

“Chào mừng các bạn đến với vương quốc của tôi.”

Sau một bài ballad, Trình Hề đã kết thúc điểm dừng đầu tiên của chuỗi concert một cách hoàn hảo. Lúc xuống khỏi sân khấu, cậu quay đầu lại nhìn khán đài, fans hâm mộ vẫn đang giơ cao lightstick, hò hét và vẫy tay ủng hộ cậu. Tiếng vỗ tay như thủy triều, hình ảnh đó khắc sâu trong trí nhớ của cậu, nhiều năm sau cậu vẫn có thể nhớ lại rất rõ.

Hai mắt Trình Hề đỏ hoe, đỡ lấy vương miện nhỏ của mình quay lại hậu trường. Những người bạn ban nãy ngồi ở hàng ghế đầu tiên giờ đều đang chờ cậu ở trong phòng nghỉ, Đào Thời Diên và Lục Hành Chỉ thì lại đứng ở bên ngoài.

Thấy cậu bước tới, hai người đều đồng thời giơ tay lên.

Trình Hề sửng sốt, giả vờ không nhìn thấy Đào Thời Diên, mà đập tay với Lục Hành Chỉ rồi nói: “Cảm ơn anh đã tới ủng hộ em.”

“Khách sáo gì chứ, anh phải cảm ơn em vì đã mời anh tới xem một buổi biểu diễn tuyệt vời như vậy ấy.” Lục Hành Chỉ mỉm cười nói.

Nhìn hai người đó, mắt Đào Thời Diên tối sầm lại, anh chậm rãi rụt tay về.

Trong lòng Trình Hề hơi ngổn ngang, không có tâm trạng nào để nói chuyện: “Đi, chúng ta vào thôi.”

Nói xong, cậu đẩy cửa phòng nghỉ ra. Vừa bước chân qua khỏi ngưỡng cửa đã bị phun bọt rượu từ đầu tới chân.

“…….Ai thế?” Trình Hề chùi mắt: “Lệ Sơ? Mọi người làm gì vậy!”

Hứa Lệ Sơ giơ chai champagne lên: “Đương nhiên là chúc mừng cậu rồi, quốc vương bệ hạ!”

Vương Tử Hàn chân chó dâng hoa tươi lên, nịnh nọt nói: “Vốn hoa tôi chọn cho cậu đã đủ đẹp rồi, không ngờ cậu lại có cái kia.”

Cậu ta hất cằm về phía gấu hoa, rồi lại chỉ về phía Đào Thời Diên: “Một minh tinh nhỏ bé như tôi không thể so được với ảnh đế Đào, cũng không mua nổi cái đó, cậu đừng chê tôi nha!”

“Anh tới là tôi vui lắm rồi,” Trình Hề một tay cầm hoa, một tay đỡ vương miện: “Mọi người đói bụng không? Tôi đặt nhà hàng rồi, đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Những người bạn không ngại vất vả từ xa tới xem concert của mình, về tình về lý đều phải chiêu đãi cho đàng hoàng. Hơn nữa cậu cũng biết ekip đã hi sinh cho mình biết bao nhiêu, tiệc ăn mừng là phải có nên cậu quyết định mời đi chung luôn.

Nhưng vừa rồi vừa bị phun champagne đầy người, giờ trên người cứ dinh dính, trên đầu thì toàn là giấy vàng, keo xịt tóc, kẹp tóc này nọ cũng chưa lấy xuống, Andy tinh mắt đề nghị: “Cam Nhỏ, anh tới phòng thay đồ với cậu, tiện thể làm tóc cho cậu luôn.”

Nhưng Trình Hề thù rất dai, cậu ‘hừ’ một tiếng không thèm để ý đến Andy, ánh mắt cứ chuyển qua chuyển lại giữa mấy người bạn nam, định tìm một người đáng tin hầu hạ mình thay đồ.

Đoán được suy nghĩ của cậu, Đào Thời Diên đứng cuối nhóm người thẳng người lên, mắt hơi nheo lại.

Giờ cả người anh bạn nhỏ đều ướt đẫm, áo trong và áo ngoài chắc chắn phải thay hết. Chuyện riêng tư như thế, trừ anh ra chắc sẽ không tìm người khác.

Trình Hề thực sự hơi khó xử. Lựa chọn hàng đầu của cậu là Triệu Tiểu Đào, nhưng Triệu Tiểu Đào mập quá, sợ không thể chen chúc được trong phòng thay đồ nhỏ xíu. Vương Tử Hàn thì học thói xấu từ Hứa Lệ Sơ, luôn muốn đụng tay đụng chân với cậu. Đào Thời Diên….. Đào Thời Diên trực tiếp loại bỏ.

Ánh mắt cuối cùng dừng trên người Lục Hành Chỉ: “Anh Lục, anh đi cùng em được không?”

Lục Hành Chỉ: “Đương nhiên là được.”

“Cảm ơn anh Lục, chúng ta đi thôi.” Trình Hề giơ tay kéo Lục Hành Chỉ.

Nhưng không kéo được.

Một giây sau, một bàn tay khác nắm lấy cổ tay cậu ở giữa không trung, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Trình Hề, tôi đi cùng cậu.”

Mí mắt Trình Hề giật giật, cậu chợt cảm thấy không ổn, họ Đào chưa từng dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với cậu. Cậu ngớ người một lúc, mãi cho đến khi bị một luồng sức mạnh kéo về phía trước, cậu mới chợt hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Từ hậu trường đến phòng thay đồ có một khúc hành lang dài khoảng hai mươi mét, lúc này cậu đã bị kéo đi khoảng năm sáu mét rồi. Trình Hề nhỏ giọng nói: “Thả tay ra!”

Đào Thời Diên chẳng ừ chẳng hử gì.

“Thả tay ra, anh nghe em nói gì không! Em không cần anh đi cùng em.”

Đào Thời Diên vẫn chẳng nói lời nào.

Vừa mới nhảy nhót hai tiếng đồng hồ, tay chân Trình Hề mỏi ê ẩm, hoàn toàn không giãy nổi khỏi tay Đào Thời Diên. Hai mươi mét đi rất nhanh, thậm chí còn chưa kịp kêu cứu, trước mặt đã tối sầm lại ——

Cậu trực tiếp bị nhét vào phòng thay đồ.

Đào Thời Diên vào sau rồi khóa cửa lại, không gian nhỏ hẹp chật chội thoáng chốc bị mùi hương quen thuộc lấp kín. Trình Hề vô thức lùi ra sau, nhưng lại bị đụng vào tường, cậu tức giận nói: “Anh ra ngoài đi!”

Đào Thời Diên nói như đinh đóng cột: “Không ra.”

“Em phải thay đồ, giúp em gọi anh Lục vào đây!”

Đào Thời Diên: “Không gọi, người khác cũng không được, chỉ có tôi mới được thay đồ giúp cậu thôi.”

“Anh điên à?” Trình Hề cảm thấy anh rất ngang ngạnh: “Dựa vào cái gì mà chỉ có anh mới được thay đồ giúp em?”

“Dựa vào cái gì?” Đào Thời Diên lạnh lùng cười: “Dựa vào việc tôi thích em.”

Trình Hề sửng sốt.

“Phải, tôi điên rồi, tôi phải sớm nói rõ với em mới phải.”

Đào Thời Diên nghiêng người về phía trước, một tay nắm lấy eo Trình Hề, một tay nắm cằm ép cậu ngẩng đầu lên: “Tôi thích em, nên quay lại hậu trường người đầu tiên em đập tay phải là tôi mới đúng, người thay quần áo giúp em cũng chỉ có thể là tôi. Ngoài tôi ra, không ai có thể nhìn thấy cơ thể của em hết.”

“Nghe thấy chưa?”

Hơi thở nóng bỏng kề sát mặt, Đào Thời Diên cúi đầu hôn lên môi cậu, anh thấp giọng nỉ non: “Trình Hề, tôi thích em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương