TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG
-
Chương 43: Sùng Bái
Lại bị đụng thêm lần nữa, Trình Hề cố nhịn cảm giác ngứa ngáy xuống, rồi im lặng dịch chân qua bên phải.
Hành vi của đối phương làm cậu nhớ đến thời cấp một. Lúc đó có hai bạn nữ vừa cãi lộn xong, bỗng nhiên chạy sang bên này kêu cậu phân xử. Cậu mà nhìn sang bạn nữ mặt dài, thì bạn nữ mặt tròn sẽ đánh cậu một cái; cậu nhìn sang bạn nữ mặt tròn, thì bạn nữ mặt dài sẽ bĩu môi gõ gõ hộp bút chì của cậu.
Nói chung, dùng hai chữ để diễn tả thì chính là: Trẻ con.
Dùng ba chữ để diễn tả thì chính là: Đồ chẻ chow.
Nếu như dùng bốn chữ để diễn tả….. thì là…..vô cùng bổ mắt.
Trình Hề gắp một miếng thịt bò lên nhét hết vào trong miệng, chưa nuốt xuống, đã vội vàng xua tay: “Em no rồi em no rồi!”
Lúc này vừa vặn trợ lý của Lâm Tuyết Phong đến tìm Lục Hành Chỉ, chắc là muốn đổi cảnh quay, nên Lục Hành Chỉ rời đi trước. Trình Hề cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống khốn khổ bị kẹp ở giữa, bèn giơ tay lau mồ hôi.
Tiếp đó nghe thấy Triệu Tiểu Đào và Trương Tĩnh cùng thở một hơi thật dài.
Trình Hề: “……….”
Sao hai người không nín thở cho chết luôn đi.
Đào Thời Diên trông cao lớn thế thôi, chứ sức ăn còn không tốt bằng Trình Hề. Hai người dọn sạch hộp cơm xong, Đào Thời Diên bèn liếc mắt nói: “Tìm cậu ăn cơm khó thật đấy.”
Trình Tiểu Hề là một cậu nhóc biết phân biệt phải trái: “Anh Lục tới trước, em không thể để anh ấy lại đây được, chẳng có nghĩa khí chút nào.”
Hóa ra hành động của cậu hoàn toàn xuất phát từ nghĩa khí? Tự nhiên Đào Thời Diên cảm thấy hơi vui vui.
Anh quyết định không xoắn xuýt chuyện này nữa, mà đứng dậy phủi phủi tay: “Thôi, tôi về đây. Cậu còn nhớ lời lão Lâm nói chứ?”
Trình Hề sửng sốt: “Lời gì cơ?”
“Buổi tối tới phòng tôi.”
Triệu Tiểu Đào & Trương Tĩnh: “…………..”
“À…….” Đào Thời Diên ngập ngừng trong chốc lát, rồi nói tiếp: “Buổi tối không đủ thời gian, sau này mỗi buổi trưa cũng tới phòng nghỉ của tôi đi.”
Triệu Tiểu Đào & Trương Tĩnh: “???”
Anh vã đến thế luôn à????
Phân cảnh buổi chiều được hoàn thành trong căn nhà nhỏ của Chu Minh Sinh.
Gọi một hồi lâu, phát hiện ra người đàn ông trôi theo dòng nước bị dạt vào bờ không có phản ứng gì, Chu Minh Sinh đành cắn răng cam chịu vác Vệ Lâm về nhà mình.
Cậu đặt người đàn ông nọ lên giường, lúc này mới phát hiện ra trên áo quần của đối phương dính rất nhiều máu. Kéo phéc mơ tuya áo ngoài xuống, mở áo chống đạn màu đen ra, thì thấy có một viên đạn găm vào bụng phải của anh, vì ngâm nước quá lâu, nên vết thương đã lở loét mưng mủ.
Chu Minh Sinh đặt tay lên trán anh, rất nóng.
Không được rồi, nếu cứ tiếp tục để như thế, anh ta sẽ chết mất.
Mím môi, Chu Minh Sinh đi qua gõ cửa nhà hàng xóm, dùng chú gà mái duy nhất mà cậu có đổi một hộp thuốc tiêu viêm. Thuốc tây là thứ rất hiếm ở thị trấn nhỏ biên giới, nhưng cậu chẳng keo kiệt chút nào, đầu tiên đút cho anh hai viên, rồi mài thêm mấy viên thuốc tiêu viêm thành bột, trộn với nước ép thảo mộc mà cậu hái được.
Đầu ngón tay dính thuốc, vừa chạm vào vết thương ở trên bụng, Chu Minh Sinh chợt thấy hoa cả mắt, tiếp đó có một bàn tay mạnh mẽ kìm chặt mạch máu trên cổ cậu.
Sắc mặt Vệ Lâm tái nhợt, nhưng đôi mắt lại đen nhánh, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Cậu là ai?”
“………..” Trình Hề cứng họng.
Cậu bị khớp với diễn xuất của Đào Thời Diên.
“Cut,” Lâm Tuyết Phong lắc đầu: “Nghỉ ngơi hai mươi phút rồi quay lại lần nữa.”
Để thể hiện được khí thế của Vệ Lâm, cảnh này Đào Thời Diên chẳng tém bớt chút nào, Trình Hề bị khớp là chuyện rất bình thường.
Những lúc như thế này đạo diễn có chỉ đạo diễn xuất cũng chẳng có hiệu quả gì lắm, Lâm Tuyết Phong chỉ về phía phòng bếp của căn nhà nhỏ: “Thời Diên, cậu dẫn Tiểu Trình qua đó, thực hành từ đầu đến cuối lại mấy lần nữa.”
“Ok,” Đào Thời Diên kéo áo ban nãy bị vén lên xuống, hất cằm với Trình Hề: “Đi theo tôi.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Để tôi huấn luyện cho cậu.”
……….Huấn luyện ông nội anh ấy!
Trong chốc lát, sự xấu hổ khi bị NG lập tức biến mất chẳng còn tăm hơi.
Theo chỉ thị của Lâm Tuyết Phong, Trình Hề giận đùng đùng đi tới góc phòng bếp trong căn nhà, sẵn sàng rồi, phải PK người thật với họ Đào một trận mới được.
Sau đó cậu mới phát hiện hơi sai sai.
Đào Thời Diên đứng trước người cậu, vừa khéo chặn cậu trong góc tường. Đừng nói là đánh nhau, nếu di chuyển hơi mạnh một chút, là đã đụng vào đối phương rồi.
…………..Mịa nó, tính nhầm rồi.
Trình Hề nâng cao giọng, uy hiếp anh: “Cách xa em một chút, anh không sợ nóng à?”
Đào Thời Diên nhíu mày: “Đứng xa quá huấn luyện không tốt.”
Trình Hề nghẹn họng, hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.
Thời gian có hạn, Đào Thời Diên không định lãng phí, anh lập tức giải thích: “Khoảng cách ban nãy gần như thế này đó.”
Để nhìn rõ vẻ mặt của Chu Minh Sinh, lúc Vệ Lâm kìm cổ cậu, đôi mắt của hai người chỉ cách nhau khoảng mười centimet. Nên Trình Hề mới bị khí thế của anh dọa sợ đến mức không thể nói được lời thoại.
“Giờ bắt đầu luyện tập thôi, nhìn vào mắt tôi đi.” Đào Thời Diên nói.
Không muốn phải NG mãi, Trình Hề hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên.
Đào Thời Diên túm cổ cậu, không dùng sức, cũng không hoàn toàn nhập vai. Nhưng cho dù như vậy, lúc lòng bàn tay của Đào Thời Diên chạm vào động mạch trên cổ ép cậu vào trong tường, làn da của Trình Hề lập tức sởn gai ốc.
Trong đầu chỉ còn lại hai ý nghĩ.
Cái thứ nhất: Phải cố chịu đựng.
Cái thứ hai: Nhìn kỹ thì, Đào Thời Diên thực sự……… cực kỳ cực kỳ cực kỳ đẹp.
Huyền thoại nhan sắc đúng là danh bất hư truyền.
Thấy cậu hơi mất tập trung, Đào Thời Diên thấp giọng quát: “Tập trung tinh thần, nghiêm túc vào!”
Trình Hề giật mình đến mức cơ thể lung lay, bèn vội vàng vứt ý nghĩ hoang đường của mình đi.
Bình thường Đào Thời Diên bày ra dáng vẻ không thèm để ý đến chuyện gì thế thôi, nhưng chỉ cần nhận phim, thì chắc chắn anh sẽ diễn mỗi một cảnh của mình một cách tốt nhất. Yêu cầu của anh đối với bản thân rất cao, gần như chạm đến mức khắc nghiệt.
Một bộ phim không phải là trò đùa của trẻ con, nó được tạo nên bởi công sức của vô số người như biên kịch, đạo diễn, nhà sản xuất..v..v. Là nhân tố quan trọng nhất trong việc diễn giải câu chuyện, anh phải xứng đáng với những người sẵn sàng giao vai diễn cho mình.
Càng phải xứng đáng hơn với những khán giả đã bỏ tiền vào rạp để xem phim.
Ngày nay, có rất nhiều người sẽ mù quáng đặt vé mà không thèm quan tâm đến nội dung miễn là nhìn thấy anh trong danh sách diễn viên, bởi vì anh chưa bao giờ đóng những bộ phim dở tệ, cũng sẽ không bao giờ nhận lời đóng phim khi trạng thái không được tốt.
Anh có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới điện ảnh Trung Quốc, không dựa vào tài nguyên, không dựa vào sự nổi tiếng, mà dựa vào sự kính nghiệp, dựa vào trình độ cao, dựa vào tấm lòng son bảy năm như một.
Còn đối với Trình Hề, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một Đào Thời Diên như vậy.
Nghiêm túc, nghiêm khắc, chuyên nghiệp, trong đôi mắt chẳng pha trộn chút cảm xúc riêng tư nào.
Không thể phủ nhận, mặc dù đối phương thích bắt nạt cậu, nhưng phần lớn thời gian đều đối xử với cậu rất tốt, chưa từng nặng lời với cậu, càng chưa từng mắng cậu bao giờ.
Cậu nhìn chằm chằm vào mắt Đào Thời Diên, không chỉ không giận vì Đào Thời Diên mắng mình, mà còn kính phục và sùng bái anh từ tận đáy lòng.
Một ngày kia, Trình Hề nghĩ, cậu cũng muốn trở thành Đào Thời Diên của giới ca sĩ nhạc dance.
Có ảnh đế Đào đích thân ra trận huấn luyện, cảnh này rốt cục cũng qua.
Khoảng thời gian tiếp theo, Trình Hề vứt bỏ ý nghĩ xấu hổ khi đi tìm Đào Thời Diên trước đây, mỗi ngày đều xuất hiện ở sau lưng Đào Thời Diên rất đúng giờ. Buổi trưa tới phòng nghỉ, buổi tối tới phòng ngủ, chưa từng bỏ một ngày nào.
Thỉnh thoảng diễn thử đến rất muộn, buồn ngủ, cậu bèn trực tiếp ngủ ở chỗ Đào Thời Diên luôn. Đoàn phim phân cho nam chính một phòng suite, dư một phòng ngủ, có thể tránh được sự bối rối khi chạy trốn bị túm lại vào lần trước.
Đồng thời, vì cơ hội để bắt nạt anh bạn nhỏ cũng rất hiếm, nên Đào Thời Diên rất sẵn lòng dạy cậu. Thưởng thức dáng vẻ mặt đỏ tới mang tai của anh bạn nhỏ, có lẽ là chuyện thú vị nhất trong thị trấn nhỏ ở biên giới đầy tẻ nhạt.
Cứ vừa học vừa bị ngược như vậy, Trình Hề tiến bộ cực kỳ nhanh chóng. Từ ban đầu phải nửa tiếng cậu mới có thể nhập vai, đã tăng tốc lên chỉ cần hơn mười phút là có thể nhập vai cho một cảnh quan trọng; từ mỗi cảnh phải NG ít nhất ba lần, đã tiến bộ đến mức 30% số cảnh có thể qua trong một lần. Lâm Tuyết Phong không khỏi bật ngón cái, khen ngợi Đào Thời Diên: “Huấn luyện giỏi lắm.”
Trình Hề: “………..”
Liên quan gì đến họ Đào, rõ ràng là thành quả cho sự cố gắng của chính cậu cơ mà!
28 tháng chạp âm lịch, sau khi hoàn thành hết tất cả các cảnh quay trong ngày, Lâm Tuyết Phong tuyên bố đoàn phim được nghỉ, Trình Hề kéo va li hành lý, bước lên máy bay về Tùng Giang.
Thời gian quay phim của Chu Minh Sinh là hai tháng, sau tết Trình Hề còn phải quay lại đoàn phim, nên cậu chẳng có cảm giác luyến tiếc.
Chỉ có trong quá trình bay, lúc lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cậu mới chợt nhớ tới một người.
Chính là Đào – thuốc ngủ hình người – Thời Diên, người có thể giúp cậu có được một giấc ngủ thật an ổn.
“Shhh —— hóa ra Tùng Giang lạnh vậy luôn, may mà anh có mang theo áo khoác cho cậu.”
Bước lên cây cầu có mái che, cảm nhận gió lạnh ngấm vào người, Triệu Tiểu Đào rụt vai, chẳng phù hợp với hình tượng anh mập mỡ dày chút nào.
“Ừm.” Trình Hề mất tập trung đáp một tiếng, đỡ kính đen, rồi đeo tai nghe bluetooth lên, lấy điện thoại ra.
Triệu Tiểu Đào tò mò: “Cậu định gọi điện thoại cho ai, báo bình an cho cha cậu à?”
“Không phải………” mắt Trình Hề đảo lung tung: “Em quan tâm đến đồng nghiệp khác trong đoàn phim.”
Triệu Tiểu Đào rất rõ nghệ sĩ nhà mình, biết Trình Hề là một người không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không khéo đưa đẩy, nên rất ngạc nhiên vì cậu đã học được cách xã giao.
Tiếp đó anh ta nhìn thấy Trình Hề trực tiếp tìm số của Đào Thời Diên, ấn nút gọi.
Triệu Tiểu Đào: “………….”
Anh tin lời cậu thật mới ghê chứ.
Tiếc là âm báo đang kết nối vang lên mười mấy tiếng, nhưng không có ai nghe máy nên tự động cúp máy. Đào Thời Diên xuống máy bay sớm hơn Trình Hề mười mấy phút, chắc là xung quanh ầm ĩ nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cậu đang định gọi lại lần nữa, thì bị Triệu Tiểu Đào huých khuỷu tay suýt chút nữa điện thoại hi sinh.
“……..Anh Tiểu Đào, anh làm gì thế?!”
“Đừng quan tâm đồng nghiệp nữa,” Triệu Tiểu Đào chỉ chỉ lối ra: “Cậu ngẩng đầu lên nhìn xem.”
Trình Hề nhìn theo hướng Triệu Tiểu Đào chỉ cho mình ——
Thì thấy một nhóm thanh niên nam nữ xếp thành hai hàng ở hai bên vạch vàng, kéo căng tấm banner và đèn led rất lớn. Ảnh trên banner là tạo hình trong một buổi LIVE nào đó. Đèn led kiểu nào cũng có, nhưng màu sắc lại đồng nhất, tất cả đều là màu cam.
“Trình Hề ——”
Các cô mỉm cười hét: “Hoan nghênh về nhà.”
Bốc hơi khỏi thế gian hơn một tháng, rời khỏi tầm mắt của chúng tôi hơn một tháng, không nhận được tin tức của cậu hơn một tháng.
Hoan nghênh cậu quay lại bên cạnh chúng tôi.
Trước đây luôn nhìn thấy cảnh fans của nghệ sĩ khác đến đón sân bay cực kỳ hoành tráng trên hotsearch, giờ đến phiên mình, Trình Hề chẳng cảm thấy phiền, mà sống mũi lại chua xót, bèn kéo Triệu Tiểu Đào vội vàng đi lấy hành lý.
Kéo hành lý đi đến lối ra, bọn họ lập tức bị vây quanh. May mà Triệu Tiểu Đào đoán trước được, nên đã bảo công ty cử vệ sĩ tới. Sáu ông anh bảo vệ hai người ở giữa, Trình Hề không nhịn được mà dặn dò:
“Không được đẩy mấy cô ấy!”
“Mấy anh chắn kín quá, bên ngoài không nhìn thấy gì kìa.”
“Không nhận quà… thư và mấy món đồ hand made thì có thể cầm giúp tôi.”
“Chậm một chút, đi chậm một chút.”
Có fan gọi: “Cưa cưa, hôm nay là sinh nhật em đó!”
Trình Hề mỉm cười vẫy tay với cô: “Sinh nhật vui vẻ, hi vọng mỗi ngày em đều cảm thấy hạnh phúc.”
Mấy Quả Cam còn lại: Áuuuuu!
Các cô không cam tâm hét: “Cưa cưa! Hôm nay cũng là sinh nhật của em!!!”
Trình Hề bị các cô chọc cho bật cười, idol ngầu lòi mỉm cười chẳng khác gì cậu thiếu niên sáng sủa. Các Quả Cam che ngực, trái tim thiếu nữ suýt chút nữa nhấn chìm cả sân bay quốc tế Tùng Giang.
Lúc này, có cảm giác điện thoại đang rung, sợ đoàn phim có việc, Trình Hề vội vàng gõ tai nghe bluetooth bắt máy.
Bên kia điện thoại vang lên giọng đàn ông trầm thấp từ tính: “Ban nãy xung quanh nhiều người quá, nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
Trình Hề sửng sốt, nhận ra là Đào Thời Diên, cậu khẽ nói: “Em đoán được mà. Không có chuyện gì đâu, chỉ muốn hỏi xem anh đã xuống máy bay hay chưa thôi.”
“Trễ mấy phút, giờ mới lấy hành lý xong. Tôi thấy Tùng Giang -26 độ, cậu có áo khoác không?”
“Có, anh Tiểu Đào đem theo giúp em, chẳng lạnh chút nào.”
Lúc nói chuyện, Trình Hề phát hiện xung quanh đối phương rất ồn ào. Không phải kiểu ồn ào của sân bay đông người, mà là những tiếng hò hét rất trật tự.
Trình Hề hỏi: “Fans của anh cũng tới đón sân bay à?”
Đào Thời Diên “Ừ” một tiếng: “Đến nhiều lắm.”
Điện thoại thì gọi lúc nào cũng được, còn cơ hội để fans gặp idol đã ít lại càng ít, thậm chí có những fans cả đời có lẽ cũng chỉ gặp idol được một lần.
Vừa dứt lời, hai người cực kỳ ăn ý ngưng tán gẫu, bật chế độ trả lời câu hỏi. Nhưng điện thoại vẫn để thế chứ không cúp máy.
Câu hỏi của fans hai bên khá giống nhau:
“Cưa cưa, hơn một tháng nay anh đi đâu vậy?”
Trình Hề: “Tạm thời phải giữ bí mật, không thể nói cho mấy đứa biết được.”
Đào Thời Diên: “Quay phim.”
Fans: “Em đọc rumor thấy người ta nói ở đoàn phim anh đóng phim chung với Đào Thời Diên/Trình Hề. Là một bộ phim điện ảnh, hai người đóng người yêu, thật hay giả vậy ạ?”
Trình Hề: “Không thể tin rumor được.”
Đào Thời Diên: “Gửi ID của người tung rumor tới hòm thư của công ty tôi.”
Chú ý tới tai nghe trên tai hai người, fans tò mò hỏi: “Cưa cưa, anh đang gọi điện với ai vậy? Tụi em không làm lỡ chính sự của anh chứ?”
“Không đâu.”
Nhớ tới lời Triệu Tiểu Đào nói, Trình Hề nói dối rất trôi chảy: “Trước đó anh gọi điện thoại cho cha, không sao đâu.”
Đào Thời Diên bỗng chốc được thăng cấp làm cha: “………..”
Đào Thời Diên im lặng một lát, không hiểu vì sao cậu nhóc cứ ba lần bốn lượt không muốn thừa nhận có quan hệ riêng với mình, anh cũng đâu phải nghệ sĩ có scandal.
Được, được lắm, cậu bất nhân đừng trách anh bất nghĩa. Đào Thời Diên khẽ bật cười, rồi hắng giọng nói: “Bên kia là Trình Hề.”
Dừng một chút, anh lại bổ sung: “Cậu ấy hỏi tôi đã xuống máy bay chưa, tiện thể báo bình an với tôi luôn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Diên cưa: Tự nhiên bị biến thành cha.
Hành vi của đối phương làm cậu nhớ đến thời cấp một. Lúc đó có hai bạn nữ vừa cãi lộn xong, bỗng nhiên chạy sang bên này kêu cậu phân xử. Cậu mà nhìn sang bạn nữ mặt dài, thì bạn nữ mặt tròn sẽ đánh cậu một cái; cậu nhìn sang bạn nữ mặt tròn, thì bạn nữ mặt dài sẽ bĩu môi gõ gõ hộp bút chì của cậu.
Nói chung, dùng hai chữ để diễn tả thì chính là: Trẻ con.
Dùng ba chữ để diễn tả thì chính là: Đồ chẻ chow.
Nếu như dùng bốn chữ để diễn tả….. thì là…..vô cùng bổ mắt.
Trình Hề gắp một miếng thịt bò lên nhét hết vào trong miệng, chưa nuốt xuống, đã vội vàng xua tay: “Em no rồi em no rồi!”
Lúc này vừa vặn trợ lý của Lâm Tuyết Phong đến tìm Lục Hành Chỉ, chắc là muốn đổi cảnh quay, nên Lục Hành Chỉ rời đi trước. Trình Hề cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống khốn khổ bị kẹp ở giữa, bèn giơ tay lau mồ hôi.
Tiếp đó nghe thấy Triệu Tiểu Đào và Trương Tĩnh cùng thở một hơi thật dài.
Trình Hề: “……….”
Sao hai người không nín thở cho chết luôn đi.
Đào Thời Diên trông cao lớn thế thôi, chứ sức ăn còn không tốt bằng Trình Hề. Hai người dọn sạch hộp cơm xong, Đào Thời Diên bèn liếc mắt nói: “Tìm cậu ăn cơm khó thật đấy.”
Trình Tiểu Hề là một cậu nhóc biết phân biệt phải trái: “Anh Lục tới trước, em không thể để anh ấy lại đây được, chẳng có nghĩa khí chút nào.”
Hóa ra hành động của cậu hoàn toàn xuất phát từ nghĩa khí? Tự nhiên Đào Thời Diên cảm thấy hơi vui vui.
Anh quyết định không xoắn xuýt chuyện này nữa, mà đứng dậy phủi phủi tay: “Thôi, tôi về đây. Cậu còn nhớ lời lão Lâm nói chứ?”
Trình Hề sửng sốt: “Lời gì cơ?”
“Buổi tối tới phòng tôi.”
Triệu Tiểu Đào & Trương Tĩnh: “…………..”
“À…….” Đào Thời Diên ngập ngừng trong chốc lát, rồi nói tiếp: “Buổi tối không đủ thời gian, sau này mỗi buổi trưa cũng tới phòng nghỉ của tôi đi.”
Triệu Tiểu Đào & Trương Tĩnh: “???”
Anh vã đến thế luôn à????
Phân cảnh buổi chiều được hoàn thành trong căn nhà nhỏ của Chu Minh Sinh.
Gọi một hồi lâu, phát hiện ra người đàn ông trôi theo dòng nước bị dạt vào bờ không có phản ứng gì, Chu Minh Sinh đành cắn răng cam chịu vác Vệ Lâm về nhà mình.
Cậu đặt người đàn ông nọ lên giường, lúc này mới phát hiện ra trên áo quần của đối phương dính rất nhiều máu. Kéo phéc mơ tuya áo ngoài xuống, mở áo chống đạn màu đen ra, thì thấy có một viên đạn găm vào bụng phải của anh, vì ngâm nước quá lâu, nên vết thương đã lở loét mưng mủ.
Chu Minh Sinh đặt tay lên trán anh, rất nóng.
Không được rồi, nếu cứ tiếp tục để như thế, anh ta sẽ chết mất.
Mím môi, Chu Minh Sinh đi qua gõ cửa nhà hàng xóm, dùng chú gà mái duy nhất mà cậu có đổi một hộp thuốc tiêu viêm. Thuốc tây là thứ rất hiếm ở thị trấn nhỏ biên giới, nhưng cậu chẳng keo kiệt chút nào, đầu tiên đút cho anh hai viên, rồi mài thêm mấy viên thuốc tiêu viêm thành bột, trộn với nước ép thảo mộc mà cậu hái được.
Đầu ngón tay dính thuốc, vừa chạm vào vết thương ở trên bụng, Chu Minh Sinh chợt thấy hoa cả mắt, tiếp đó có một bàn tay mạnh mẽ kìm chặt mạch máu trên cổ cậu.
Sắc mặt Vệ Lâm tái nhợt, nhưng đôi mắt lại đen nhánh, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Cậu là ai?”
“………..” Trình Hề cứng họng.
Cậu bị khớp với diễn xuất của Đào Thời Diên.
“Cut,” Lâm Tuyết Phong lắc đầu: “Nghỉ ngơi hai mươi phút rồi quay lại lần nữa.”
Để thể hiện được khí thế của Vệ Lâm, cảnh này Đào Thời Diên chẳng tém bớt chút nào, Trình Hề bị khớp là chuyện rất bình thường.
Những lúc như thế này đạo diễn có chỉ đạo diễn xuất cũng chẳng có hiệu quả gì lắm, Lâm Tuyết Phong chỉ về phía phòng bếp của căn nhà nhỏ: “Thời Diên, cậu dẫn Tiểu Trình qua đó, thực hành từ đầu đến cuối lại mấy lần nữa.”
“Ok,” Đào Thời Diên kéo áo ban nãy bị vén lên xuống, hất cằm với Trình Hề: “Đi theo tôi.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Để tôi huấn luyện cho cậu.”
……….Huấn luyện ông nội anh ấy!
Trong chốc lát, sự xấu hổ khi bị NG lập tức biến mất chẳng còn tăm hơi.
Theo chỉ thị của Lâm Tuyết Phong, Trình Hề giận đùng đùng đi tới góc phòng bếp trong căn nhà, sẵn sàng rồi, phải PK người thật với họ Đào một trận mới được.
Sau đó cậu mới phát hiện hơi sai sai.
Đào Thời Diên đứng trước người cậu, vừa khéo chặn cậu trong góc tường. Đừng nói là đánh nhau, nếu di chuyển hơi mạnh một chút, là đã đụng vào đối phương rồi.
…………..Mịa nó, tính nhầm rồi.
Trình Hề nâng cao giọng, uy hiếp anh: “Cách xa em một chút, anh không sợ nóng à?”
Đào Thời Diên nhíu mày: “Đứng xa quá huấn luyện không tốt.”
Trình Hề nghẹn họng, hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.
Thời gian có hạn, Đào Thời Diên không định lãng phí, anh lập tức giải thích: “Khoảng cách ban nãy gần như thế này đó.”
Để nhìn rõ vẻ mặt của Chu Minh Sinh, lúc Vệ Lâm kìm cổ cậu, đôi mắt của hai người chỉ cách nhau khoảng mười centimet. Nên Trình Hề mới bị khí thế của anh dọa sợ đến mức không thể nói được lời thoại.
“Giờ bắt đầu luyện tập thôi, nhìn vào mắt tôi đi.” Đào Thời Diên nói.
Không muốn phải NG mãi, Trình Hề hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên.
Đào Thời Diên túm cổ cậu, không dùng sức, cũng không hoàn toàn nhập vai. Nhưng cho dù như vậy, lúc lòng bàn tay của Đào Thời Diên chạm vào động mạch trên cổ ép cậu vào trong tường, làn da của Trình Hề lập tức sởn gai ốc.
Trong đầu chỉ còn lại hai ý nghĩ.
Cái thứ nhất: Phải cố chịu đựng.
Cái thứ hai: Nhìn kỹ thì, Đào Thời Diên thực sự……… cực kỳ cực kỳ cực kỳ đẹp.
Huyền thoại nhan sắc đúng là danh bất hư truyền.
Thấy cậu hơi mất tập trung, Đào Thời Diên thấp giọng quát: “Tập trung tinh thần, nghiêm túc vào!”
Trình Hề giật mình đến mức cơ thể lung lay, bèn vội vàng vứt ý nghĩ hoang đường của mình đi.
Bình thường Đào Thời Diên bày ra dáng vẻ không thèm để ý đến chuyện gì thế thôi, nhưng chỉ cần nhận phim, thì chắc chắn anh sẽ diễn mỗi một cảnh của mình một cách tốt nhất. Yêu cầu của anh đối với bản thân rất cao, gần như chạm đến mức khắc nghiệt.
Một bộ phim không phải là trò đùa của trẻ con, nó được tạo nên bởi công sức của vô số người như biên kịch, đạo diễn, nhà sản xuất..v..v. Là nhân tố quan trọng nhất trong việc diễn giải câu chuyện, anh phải xứng đáng với những người sẵn sàng giao vai diễn cho mình.
Càng phải xứng đáng hơn với những khán giả đã bỏ tiền vào rạp để xem phim.
Ngày nay, có rất nhiều người sẽ mù quáng đặt vé mà không thèm quan tâm đến nội dung miễn là nhìn thấy anh trong danh sách diễn viên, bởi vì anh chưa bao giờ đóng những bộ phim dở tệ, cũng sẽ không bao giờ nhận lời đóng phim khi trạng thái không được tốt.
Anh có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới điện ảnh Trung Quốc, không dựa vào tài nguyên, không dựa vào sự nổi tiếng, mà dựa vào sự kính nghiệp, dựa vào trình độ cao, dựa vào tấm lòng son bảy năm như một.
Còn đối với Trình Hề, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một Đào Thời Diên như vậy.
Nghiêm túc, nghiêm khắc, chuyên nghiệp, trong đôi mắt chẳng pha trộn chút cảm xúc riêng tư nào.
Không thể phủ nhận, mặc dù đối phương thích bắt nạt cậu, nhưng phần lớn thời gian đều đối xử với cậu rất tốt, chưa từng nặng lời với cậu, càng chưa từng mắng cậu bao giờ.
Cậu nhìn chằm chằm vào mắt Đào Thời Diên, không chỉ không giận vì Đào Thời Diên mắng mình, mà còn kính phục và sùng bái anh từ tận đáy lòng.
Một ngày kia, Trình Hề nghĩ, cậu cũng muốn trở thành Đào Thời Diên của giới ca sĩ nhạc dance.
Có ảnh đế Đào đích thân ra trận huấn luyện, cảnh này rốt cục cũng qua.
Khoảng thời gian tiếp theo, Trình Hề vứt bỏ ý nghĩ xấu hổ khi đi tìm Đào Thời Diên trước đây, mỗi ngày đều xuất hiện ở sau lưng Đào Thời Diên rất đúng giờ. Buổi trưa tới phòng nghỉ, buổi tối tới phòng ngủ, chưa từng bỏ một ngày nào.
Thỉnh thoảng diễn thử đến rất muộn, buồn ngủ, cậu bèn trực tiếp ngủ ở chỗ Đào Thời Diên luôn. Đoàn phim phân cho nam chính một phòng suite, dư một phòng ngủ, có thể tránh được sự bối rối khi chạy trốn bị túm lại vào lần trước.
Đồng thời, vì cơ hội để bắt nạt anh bạn nhỏ cũng rất hiếm, nên Đào Thời Diên rất sẵn lòng dạy cậu. Thưởng thức dáng vẻ mặt đỏ tới mang tai của anh bạn nhỏ, có lẽ là chuyện thú vị nhất trong thị trấn nhỏ ở biên giới đầy tẻ nhạt.
Cứ vừa học vừa bị ngược như vậy, Trình Hề tiến bộ cực kỳ nhanh chóng. Từ ban đầu phải nửa tiếng cậu mới có thể nhập vai, đã tăng tốc lên chỉ cần hơn mười phút là có thể nhập vai cho một cảnh quan trọng; từ mỗi cảnh phải NG ít nhất ba lần, đã tiến bộ đến mức 30% số cảnh có thể qua trong một lần. Lâm Tuyết Phong không khỏi bật ngón cái, khen ngợi Đào Thời Diên: “Huấn luyện giỏi lắm.”
Trình Hề: “………..”
Liên quan gì đến họ Đào, rõ ràng là thành quả cho sự cố gắng của chính cậu cơ mà!
28 tháng chạp âm lịch, sau khi hoàn thành hết tất cả các cảnh quay trong ngày, Lâm Tuyết Phong tuyên bố đoàn phim được nghỉ, Trình Hề kéo va li hành lý, bước lên máy bay về Tùng Giang.
Thời gian quay phim của Chu Minh Sinh là hai tháng, sau tết Trình Hề còn phải quay lại đoàn phim, nên cậu chẳng có cảm giác luyến tiếc.
Chỉ có trong quá trình bay, lúc lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cậu mới chợt nhớ tới một người.
Chính là Đào – thuốc ngủ hình người – Thời Diên, người có thể giúp cậu có được một giấc ngủ thật an ổn.
“Shhh —— hóa ra Tùng Giang lạnh vậy luôn, may mà anh có mang theo áo khoác cho cậu.”
Bước lên cây cầu có mái che, cảm nhận gió lạnh ngấm vào người, Triệu Tiểu Đào rụt vai, chẳng phù hợp với hình tượng anh mập mỡ dày chút nào.
“Ừm.” Trình Hề mất tập trung đáp một tiếng, đỡ kính đen, rồi đeo tai nghe bluetooth lên, lấy điện thoại ra.
Triệu Tiểu Đào tò mò: “Cậu định gọi điện thoại cho ai, báo bình an cho cha cậu à?”
“Không phải………” mắt Trình Hề đảo lung tung: “Em quan tâm đến đồng nghiệp khác trong đoàn phim.”
Triệu Tiểu Đào rất rõ nghệ sĩ nhà mình, biết Trình Hề là một người không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không khéo đưa đẩy, nên rất ngạc nhiên vì cậu đã học được cách xã giao.
Tiếp đó anh ta nhìn thấy Trình Hề trực tiếp tìm số của Đào Thời Diên, ấn nút gọi.
Triệu Tiểu Đào: “………….”
Anh tin lời cậu thật mới ghê chứ.
Tiếc là âm báo đang kết nối vang lên mười mấy tiếng, nhưng không có ai nghe máy nên tự động cúp máy. Đào Thời Diên xuống máy bay sớm hơn Trình Hề mười mấy phút, chắc là xung quanh ầm ĩ nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cậu đang định gọi lại lần nữa, thì bị Triệu Tiểu Đào huých khuỷu tay suýt chút nữa điện thoại hi sinh.
“……..Anh Tiểu Đào, anh làm gì thế?!”
“Đừng quan tâm đồng nghiệp nữa,” Triệu Tiểu Đào chỉ chỉ lối ra: “Cậu ngẩng đầu lên nhìn xem.”
Trình Hề nhìn theo hướng Triệu Tiểu Đào chỉ cho mình ——
Thì thấy một nhóm thanh niên nam nữ xếp thành hai hàng ở hai bên vạch vàng, kéo căng tấm banner và đèn led rất lớn. Ảnh trên banner là tạo hình trong một buổi LIVE nào đó. Đèn led kiểu nào cũng có, nhưng màu sắc lại đồng nhất, tất cả đều là màu cam.
“Trình Hề ——”
Các cô mỉm cười hét: “Hoan nghênh về nhà.”
Bốc hơi khỏi thế gian hơn một tháng, rời khỏi tầm mắt của chúng tôi hơn một tháng, không nhận được tin tức của cậu hơn một tháng.
Hoan nghênh cậu quay lại bên cạnh chúng tôi.
Trước đây luôn nhìn thấy cảnh fans của nghệ sĩ khác đến đón sân bay cực kỳ hoành tráng trên hotsearch, giờ đến phiên mình, Trình Hề chẳng cảm thấy phiền, mà sống mũi lại chua xót, bèn kéo Triệu Tiểu Đào vội vàng đi lấy hành lý.
Kéo hành lý đi đến lối ra, bọn họ lập tức bị vây quanh. May mà Triệu Tiểu Đào đoán trước được, nên đã bảo công ty cử vệ sĩ tới. Sáu ông anh bảo vệ hai người ở giữa, Trình Hề không nhịn được mà dặn dò:
“Không được đẩy mấy cô ấy!”
“Mấy anh chắn kín quá, bên ngoài không nhìn thấy gì kìa.”
“Không nhận quà… thư và mấy món đồ hand made thì có thể cầm giúp tôi.”
“Chậm một chút, đi chậm một chút.”
Có fan gọi: “Cưa cưa, hôm nay là sinh nhật em đó!”
Trình Hề mỉm cười vẫy tay với cô: “Sinh nhật vui vẻ, hi vọng mỗi ngày em đều cảm thấy hạnh phúc.”
Mấy Quả Cam còn lại: Áuuuuu!
Các cô không cam tâm hét: “Cưa cưa! Hôm nay cũng là sinh nhật của em!!!”
Trình Hề bị các cô chọc cho bật cười, idol ngầu lòi mỉm cười chẳng khác gì cậu thiếu niên sáng sủa. Các Quả Cam che ngực, trái tim thiếu nữ suýt chút nữa nhấn chìm cả sân bay quốc tế Tùng Giang.
Lúc này, có cảm giác điện thoại đang rung, sợ đoàn phim có việc, Trình Hề vội vàng gõ tai nghe bluetooth bắt máy.
Bên kia điện thoại vang lên giọng đàn ông trầm thấp từ tính: “Ban nãy xung quanh nhiều người quá, nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
Trình Hề sửng sốt, nhận ra là Đào Thời Diên, cậu khẽ nói: “Em đoán được mà. Không có chuyện gì đâu, chỉ muốn hỏi xem anh đã xuống máy bay hay chưa thôi.”
“Trễ mấy phút, giờ mới lấy hành lý xong. Tôi thấy Tùng Giang -26 độ, cậu có áo khoác không?”
“Có, anh Tiểu Đào đem theo giúp em, chẳng lạnh chút nào.”
Lúc nói chuyện, Trình Hề phát hiện xung quanh đối phương rất ồn ào. Không phải kiểu ồn ào của sân bay đông người, mà là những tiếng hò hét rất trật tự.
Trình Hề hỏi: “Fans của anh cũng tới đón sân bay à?”
Đào Thời Diên “Ừ” một tiếng: “Đến nhiều lắm.”
Điện thoại thì gọi lúc nào cũng được, còn cơ hội để fans gặp idol đã ít lại càng ít, thậm chí có những fans cả đời có lẽ cũng chỉ gặp idol được một lần.
Vừa dứt lời, hai người cực kỳ ăn ý ngưng tán gẫu, bật chế độ trả lời câu hỏi. Nhưng điện thoại vẫn để thế chứ không cúp máy.
Câu hỏi của fans hai bên khá giống nhau:
“Cưa cưa, hơn một tháng nay anh đi đâu vậy?”
Trình Hề: “Tạm thời phải giữ bí mật, không thể nói cho mấy đứa biết được.”
Đào Thời Diên: “Quay phim.”
Fans: “Em đọc rumor thấy người ta nói ở đoàn phim anh đóng phim chung với Đào Thời Diên/Trình Hề. Là một bộ phim điện ảnh, hai người đóng người yêu, thật hay giả vậy ạ?”
Trình Hề: “Không thể tin rumor được.”
Đào Thời Diên: “Gửi ID của người tung rumor tới hòm thư của công ty tôi.”
Chú ý tới tai nghe trên tai hai người, fans tò mò hỏi: “Cưa cưa, anh đang gọi điện với ai vậy? Tụi em không làm lỡ chính sự của anh chứ?”
“Không đâu.”
Nhớ tới lời Triệu Tiểu Đào nói, Trình Hề nói dối rất trôi chảy: “Trước đó anh gọi điện thoại cho cha, không sao đâu.”
Đào Thời Diên bỗng chốc được thăng cấp làm cha: “………..”
Đào Thời Diên im lặng một lát, không hiểu vì sao cậu nhóc cứ ba lần bốn lượt không muốn thừa nhận có quan hệ riêng với mình, anh cũng đâu phải nghệ sĩ có scandal.
Được, được lắm, cậu bất nhân đừng trách anh bất nghĩa. Đào Thời Diên khẽ bật cười, rồi hắng giọng nói: “Bên kia là Trình Hề.”
Dừng một chút, anh lại bổ sung: “Cậu ấy hỏi tôi đã xuống máy bay chưa, tiện thể báo bình an với tôi luôn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Diên cưa: Tự nhiên bị biến thành cha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook