TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG
-
Chương 33: Đau Tay
Chẳng mấy chốc xe bảo mẫu đã chạy đến quán trà mà hai người hẹn nhau, lúc lên tới tầng cao nhất, Lâm Tuyết Phong đã chờ ở trong phòng.
Lần này là cuộc gặp gỡ cá nhân, nên không có ai mang theo trợ lý cả. Gọi trà xong, Lâm Tuyết Phong quan sát một lát, rồi mỉm cười nói: “Thời Diên, mấy năm không gặp, cậu nội liễm hơn trước nhiều nhỉ.”
“Nhưng chú thì vẫn rất trẻ,” Đào Thời Diên hỏi: “Gần đây sức khỏe của chú thế nào ạ?”
Lúc Đào Thời Diên học năm hai, Lâm Tuyết Phong tới học viện điện ảnh casting vai diễn. Lúc đó ông định chọn vai phụ, Đào Thời Diên không đi casting, kết quả hai người lại chạm mặt nhau ở trong tòa nhà dạy học, Lâm Tuyết Phong vừa ý Đào Thời Diên, ông lập tức loại bỏ bốn ứng cử viên của vai chính, trực tiếp quyết định cho Đào Thời Diên diễn vai nam chính số một.
Bộ phim đó thành công rực rỡ, được khen ngợi hết lời và rất ăn khách. Có thể nói, chính sự kiên định của Lâm Tuyết Phong đã giúp Đào Thời Diên trở thành huyền thoại vì giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất tại liên hoan phim khi chỉ là một chàng trai trẻ. Nhưng đồng thời, cũng nhờ diễn xuất tuyệt vời của Đào Thời Diên đã tạo nên một trang mới nổi bật nhất trong cuộc đời đạo diễn của Lâm Tuyết Phong.
“Nghỉ ngơi mấy năm, bệnh cũ của tôi cũng đỡ hơn nhiều rồi. Nhưng cậu cũng biết tính tôi không thể nhàn rỗi được, nên mới tới tìm cậu đây,” Lâm Tuyết Phong đưa kịch bản đã chuẩn bị trước cho Đào Thời Diên: “May mắn là cậu tin tưởng tôi, nên không cần đọc kịch bản đã đồng ý diễn rồi.”
Đào Thời Diên nói đùa: “Tôi tin chỉ cần trong danh sách diễn viên có tôi, thì kịch bản có tệ đến mức nào đi chăng nữa, bộ phim này cũng có thể lọt vào danh sách đề cử của liên hoan phim.”
“Cậu đó, hahahaha…”
Lâm Tuyết Phong bị Đào Thời Diên chọc cười, nhưng trong lòng ông hiểu rất rõ, Đào Thời Diên là vì báo đáp ơn tri ngộ năm đó, mới đồng ý việc này mà không cần hỏi han gì.
Thực ra với ngoại hình và tài năng của Đào Thời Diên, cho dù năm đó không có ông, thì sớm muộn gì cũng đi đến đỉnh cao. Ông không giúp đỡ được gì, nhiều lắm cũng chỉ là rút ngắn thời gian thành công của đối phương lại một hai năm mà thôi.
Giá trị của Đào Thời Diên đã vượt xa so với trước đây, nhưng vẫn nhớ kỹ phần ân tình này, đúng là không dễ.
Lâm Tuyết Phong không khỏi thở dài.
Hai bọn họ cũng không phải người rảnh rỗi, sau khi trò chuyện sơ qua về tình hình gần đây xong thì lại quay về với kịch bản. Đào Thời Diên lật qua lật lại, anh nhận ra đây là một bộ phim điện ảnh phi thương mại, kể về việc chống lại tập đoàn buôn lậu xuyên quốc gia, tìm lại các di vật văn hóa của đất nước.
Đề tài rất tích cực, cốt truyện không đi theo lối mòn của phim bom tấn anh hùng, mà chủ yếu bàn về bản chất con người, là chủ đề chắc chắn có thể qua cửa xét duyệt và rất dễ đoạt giải.
Làm tác phẩm trở lại của Lâm Tuyết Phong, không thể thích hợp hơn.
“Những thành viên cơ bản trong đoàn phim đều là người mà tôi hợp tác lâu năm, kịch bản tôi đã chọn suốt ba năm, nên cậu có thể yên tâm, tuyệt đối không ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu.”
Lâm Tuyết Phong dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Đúng rồi Thời Diên, còn có một chuyện cần cậu giúp tôi cân nhắc một chút.”
Ông mở trang tả chi tiết nhân vật ra: “Nam ba Chu Minh Sinh hiện tại vẫn chưa tìm được diễn viên thích hợp. Hình tượng của cậu ấy là đứa con mồ côi của cựu đội trưởng đội đặc công sống lưu lạc ở biên cảnh, là một đứa trẻ có tính cách rất xoắn xuýt. Tôi muốn chọn một người mới, người mới khá nhanh nhẹn, dễ dàng thể hiện được cảm giác lầm lì non nớt kia. Vừa hay cậu có người bên phòng làm việc, có nhiều diễn viên, hoặc là dẫn mấy nhóc cậu mới ký hợp đồng tới đây tôi xem một chút cũng được.”
Thích dùng người mới là phong cách từ trước đến giờ của Lâm Tuyết Phong, nếu không lúc trước đã chẳng có sự hợp tác giữa hai người.
Nghe thấy hai chữ “xoắn xuýt”, trong đầu Đào Thời Diên lập tức hiện ra bóng dáng của cậu nhóc tóc đỏ.
Ngoài miệng thì chưa bao giờ tha cho ai, nhưng trái tim lại rất mềm mại lương thiện.
Nhìn thì rất khó gần, nhưng đến khi thật sự tiếp xúc rồi, sẽ phát hiện thật ra đó là một cậu nhóc rất dễ bắt nạt, khi bị trêu cũng rất dễ xấu hổ nữa.
Đào Thời Diên không nhịn được mà cong khóe miệng: “Tôi thật sự có một ứng cử viên rất phù hợp.”
Diễn tập thêm hai lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì về ánh đèn, đạo cụ, bạn nhảy..v..v.., khán giả và giới truyền thông đã vào địa điểm, fanmeeting chính thức bắt đầu.
MC là tiền bối cùng công ty, rất biết khuấy động bầu không khí. Nhân lúc anh ta giới thiệu quy trình, Trình Hề ở hậu trường đang đợi lên sân khấu vén rèm lên, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Cậu từng nghĩ đến việc fans hâm mộ sẽ đến xem cậu biểu diễn, nhưng không ngờ họ đã sớm chuẩn bị tổ chức support cho cậu, hai tay đều cầm light stick, bảng đèn led và banner.
Tim Trình Hề bỗng nhiên đập thình thịch.
Rốt cục thì cậu cũng có sân khấu của riêng mình rồi.
Ánh đèn thay đổi, nhịp trống của nhạc nền ngày càng dày, cùng với câu MC nói “Hãy chào đón nhân vật chính của ngày hôm nay”, Trình Hề ngồi xổm trên giàn giáo, từ từ tiến lên sân khấu trong bóng tối.
Lập tức, một chùm ánh sáng chiếu lên đỉnh đầu, nhạc dạo của《Undefined》vang lên. Trình Hề mặc áo sơ mi bằng voan mỏng màu trắng chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu lên, dùng bàn tay phải che mắt phải, dưới mí mắt trái hơi mở ra được đính một viên kim cương óng ánh.
Giống như một giọt nước mắt.
Fans không khỏi che ngực —— con trai giống như thiên thần của mẹ tuyệt đối không được khóc, các mẹ sẽ là thần hộ mệnh của con!
Thế nhưng, lúc các cô nghĩ đây là một bài hát với giai điệu buồn, thì người trên sân khấu lại thả tay phải xuống, lớp trang điểm mạnh mẽ bên mắt phải mang theo chút bướng bỉnh, cùng với nụ cười bất cần đời và đầy kiêu ngạo.
DJ đánh nhịp beat đầu tiên, nhạc dạo EDM vang lên, Trình Hề giơ micro trong tay lên:
“Yeah/Wele to my show/ Tiếp theo đây hãy quản tốt cái miệng của mấy người /Nobody define my way.”
Không ai có thể quyết định được con đường tôi đi.
Bên dưới hàng ghế khản giả thoáng chốc yên tĩnh lại, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào bóng dáng màu trắng trên sân khấu, bất giác, bầu không khí của cả khán đài đều bị cậu chi phối.
Vũ công lên sân khấu, sau khi tạo dáng cố định, bữa tiệc âm thanh – hình ảnh mạnh mẽ chính thức bắt đầu. Phần trình diễn đầu tiên là ca khúc chủ đề cùng tên với album Undefined, một bài hát theo thể loại nhạc dance mạnh mẽ; Tiếp đó là bài hát beside thứ hai trong album theo thể loại trap, tiết tấu hơi chậm rãi, chủ yếu muốn biểu đạt sự đa dạng trong thái độ và phong cách, nhưng vũ đạo vẫn rất đồng đều.
Những fans gia nhập fandom vì video đàn hát bỗng nhiên phát hiện ra, idol nhà mình không chỉ biết hát, mà cũng biết nhảy, hơn nữa còn nhảy khá giỏi. Mỗi một động tác vũ đạo đều như một chuẩn mực hoàn hảo nhất được đo bằng các nhạc cụ, đầy nhịp điệu và vẻ đẹp của sự nam tính.
Những fans gia nhập fandom vì nhan sắc bỗng nhiên phát hiện ra, hình như bấy lâu nay mình làm fans bằng công cốc rồi, cưa cưa cả hát cả nhảy ba bài liên tiếp nhưng không bị lạc giọng hay nhảy trật nhịp nào, hơn nữa chỉ hơi thở gấp mà thôi.
Chẳng thèm quan tâm đến năng lực nghịch thiên mà chỉ lo mlem nhan sắc. Làm fan nhan sắc làm gì chứ, fan sự nghiệp không ngon hơn à?!
Mà fan CP ship CP Diên Hề từ《Hành trình》bỗng nhiên phát hiện ra, hình như CP nhà mấy cô không phải là đệ đệ ngạo kiều x lão đại lạnh lùng, mà cmn là idol tài năng thụ x anh đại lạnh lùng ảnh đế công.
Xét thấy công thụ bình thường rất ít thể hiện tính cách và cảm xúc thật, có một nhóm nhỏ fans hâm mộ chưa hiểu rõ Đào Thời Diên bắt đầu bí mật đảo ngược CP.
Đương nhiên số lượng rất ít, nên hoàn toàn không tìm được cơm tró.
Mà điều đáng sợ hơn cũng đến rồi đây.
Lúc fans hâm mộ nghĩ đây là trình độ nghiệp vụ cao nhất của Trình Hề rồi, thì cậu lại mang đến hai điệu dance skewers.
Không có vũ công để khuấy động bầu không khí, chỉ có một mình cậu trên sân khấu, mồ hôi rơi tí tách theo giai điệu. Kết thúc điệu nhảy, áo sơ mi ướt mất một nửa dính chặt vào eo, đường nét cơ bụng như ẩn như hiện, làm người ta thèm muốn đến mức không thể khép chân lại, fangirl ào ào che mắt.
Có nhà báo cảm thấy buồn cười, nên hỏi các cô: “Ngại à?”
“Haiz, toàn là thành phần háo sắc, sao mà ngại được chứ.”
“Vậy che mắt làm gì?”
“Sợ không kiềm chế được bản thân mà nhào lên đó liếm eo, dọa con trai sợ chạy mất thì tội lỗi lắm.”
Nhà báo: “…..”
Đúng là thành phần háo sắc.
Phân đoạn nhảy solo kết thúc bằng động tác lộn nhào ra sau rồi quỳ gối xuống đất, Trình Hề chống sàn kính thở hổn hển. Nghe thấy tiếng gào thét đinh tai nhức óc ở dưới hàng ghế khán giả, cậu cảm thấy máu trong người mình đều đang sôi trào, làm ngực cậu như bị thiêu đốt và tai thì ong ong lên.
Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy những que light stick đều tăm tắp, viền mắt cậu sưng ê ẩm, dường như có thứ gì đó chảy ra, rồi hòa làm một với mồ hôi.
Cậu sững sờ hồi lâu, rồi mới giơ micro lên, nói từng chữ một: “Chào mọi người, tôi là ca sĩ nhạc dance Trình Hề, cảm ơn mọi người đã đến với sân khấu của tôi.”
Sau buổi biểu diễn là phân đoạn ký tên và giao lưu với fans, Đào Thời Diên nhìn cậu nhóc đầu quả dưa tóc đỏ đang múa bút thành văn trên màn hình, rồi ấn tắt điện thoại.
Kim Khôn ngồi bên kia bàn sắp ngủ thiếp đi rồi, anh ta chống đũa hỏi: “Xem xong rồi à?”
“Ừ.”
“Thứ gì mà làm cậu nghiện vậy,” Kim Khôn chỉ đồng hồ: “Xem nửa tiếng không nhúc nhích, chẳng nhẽ là streamer nào đó?”
Đào Thời Diên nói: “Đúng là từng livestream.”
“……..Không sao, đừng ném tiền là được.”
Đào Thời Diên: “Ném rồi.”
Kim Khôn: “Ồ.”
Kim Khôn có cảm giác mình già sớm hơn những quản lý khác rất nhiều, quản lý nhà người ta chỉ đâu nghệ sĩ đánh đó, còn anh ta thì luôn bị nghệ sĩ nhà mình đánh úp, nghĩ nó chán.
Anh ta thở dài: “Giờ có thời gian thảo luận về chuyện của Mạnh Bạch không?”
Đào Thời Diên không thèm ngẩng đầu lên nói: “Không ký nữa.”
“Được.” Kim Khôn lấy tài liệu lại: “Vậy để tớ chuẩn bị thông báo hủy hợp đồng.”
“Không cần phải đăng thông báo.” Đào Thời Diên nói: “Bảo cậu ta dọn dẹp đồ đạc trước, rồi đến ngày thì cứ trực tiếp rời đi, không cần phải cho cậu ta thêm tí fame cuối cùng nữa, năm năm nay tớ đã cho cậu ta quá nhiều rồi.”
Kim Khôn sửng sốt, anh ta tưởng Mạnh Bạch loanh quanh trước mặt Đào Thời Diên năm năm, giữa hai người chắc cũng sẽ có chút tình cảm, nên mới muốn đăng thông báo hảo tụ hảo tán*, cho Mạnh Bạch tí fame, giúp hắn tìm được công ty tiếp theo của mình.
(Hảo tụ hảo tán: Câu thành ngữ này thường được dùng trong trường hợp khi muốn kết thúc một mối quan hệ thật chóng vánh và gọn gàng, ý chỉ chúng ta đã đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc nó dễ dàng như lúc đã bắt đầu, đã chia tay thì đừng dây dưa níu kéo.)
Lại không ngờ, Đào Thời Diên chẳng nể mặt chút nào.
Có lẽ cả đời này ông chủ sẽ chẳng yêu nổi ai, Kim Khôn thầm nghĩ, dù sao thì anh cũng tưởng tượng không ra một người ưu tú như thế nào mới có thể chạm vào trái tim của sếp.
Quyết định xong chuyện của Mạnh Bạch, sắp xếp xong mấy dự án tiếp theo, Kim Khôn rời khỏi phòng làm việc của Đào Thời Diên.
Sau khi anh ta đi rồi, Đào Thời Diên lấy hộp gỗ ra, nhìn chằm chằm thứ bên trong thật lâu, ánh mắt rất dịu dàng.
Mà lúc này fanmeeting cũng kết thúc thành công tốt đẹp, Trình Hề dặn fans chú ý an toàn trên đường về, rồi chạy như bay vào trong hậu trường.
Triệu Tiểu Đào ôm chặt lấy cậu, vẻ mặt còn kích động hơn cả cậu: “Trình Nhi, cậu làm được rồi, cậu thành công chứng minh mình thuộc về sân khấu rồi, xem đi!”
Cậu cầm máy tính bảng qua, trên đó là livestream ‘Fanmeeting cỡ nhỏ của Trình Hề’. Nó có 21,13 triệu người xem, sau khi trừ lượng nước của nền tảng, thì số lượng người xem thực tế chắc trong khoảng 16 triệu.
Cao gấp đôi số fans trên weibo.
“Hơn nữa! Hơn nữa từ lúc cậu biểu diễn xong cho tới bây giờ, trong vòng một tiếng rưỡi, đã có thêm 260000 album cứng được mua, doanh số phiên bản điện tử của Single “Undefined” và phiên bản điện tử của album đã tăng gấp ba lần so với hôm qua! Gấp ba lần!”
Sau khi biểu diễn xong, doanh số tiêu thụ tăng nhanh có nghĩa là gì?
Có nghĩa là khán giả công nhận sự thể hiện của cậu, sẵn sàng móc tiền túi ra cho cậu.
Cũng có nghĩa là cậu đã cống hiến một màn trình diễn hoàn hảo cho fans ở hiện trường và khán giả đang xem livestream.
Ngay cả khi dữ liệu trực quan nhất đang ở trước mặt, Trình Hề vẫn cảm thấy không chân thật. Cậu hít sâu một hơi, lấy điện thoại nãy giờ vẫn kêu ting ting ra.
Là tin nhắn chúc mừng do bạn bè gửi đến, đa số đều chúc mừng cậu tổ chức fanmeeting thành công. Một số ít người như Hứa Lệ Sơ trực tiếp gửi một tin nhắn thoại gào thét dài đến bốn mươi giây.
Vương Tử Hàn càng ghê hơn, gửi không biết bao nhiêu cái emo hôn gió, làm cậu kéo không hết.
Nói là nói vậy, chứ dù sao cũng là ý tốt của bạn bè, nên Trình Hề nghiêm túc trả lời từng cái một.
Mãi cho đến khi trả lời xong cái cuối cùng, cậu nhìn avatar đen tuyền của nhật ký trò chuyện vẫn dừng lại ở buổi sáng, do dự một lát rồi vẫn gõ chữ:
“Hề cục cưng,” lúc này chuyên viên trang điểm gọi cậu: “Nhanh tẩy trang đi, trang điểm lâu không tốt cho da đâu!”
Trình Hề cầm điện thoại, vừa lết về phòng trang điểm vừa dùng dư quang liếc xuống dưới.
Tiếc là, đến lúc ngồi vào ghế vẫn không thấy người ta trả lời.
….Bảy, tám tiếng rồi.
Gửi sai một cái tin nhắn thôi mà, có cần giận lâu vậy không?
Nếu anh không phải là thuốc, ông đây đã mặc kệ anh rồi! Trình Hề phụng phịu nhét điện thoại vào trong túi.
Vừa nhét được một nửa, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Trình Hề lại luống cuống tay chân móc ra ——
Trình hề nuốt một ngụm nước miếng.
…………..Vi?deo?
Chẳng nhẽ họ Đào muốn trực tiếp nhăn mặt cho cậu xem?
Cậu cắn răng, rồi hỏi chuyên viên trang điểm: “Chị, lớp trang điểm của em có ổn không?”
“Bị tẩy một ít rồi, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp trai của cậu. Sao thế, cậu không muốn tẩy trang à?”
“Không ạ, phiền chị đợi em mấy phút.”
Nói xong, Trình Hề tìm một góc không người, rồi ấn vào nút đồng ý.
Khuôn mặt hơi làm người ta say đắm và đáng ghét của Đào Thời Diên lập tức xuất hiện trước mặt.
Nhìn khung cảnh xung quanh, có lẽ đối phương đang dựa vào bức tường tương tự như phòng hút thuốc, khói thuốc làm Trình Hề không thấy rõ biểu cảm của anh.
“Kết thúc rồi?” Đào Thời Diên hỏi.
“Vâng….vâng.” Trình Hề gật đầu.
“Chúc mừng, cậu đã làm rất tốt.”
“Anh….” Trình Hề không dám tin: “Anh xem livestream à?”
Trình Hề lập tức nhận ra mình hiểu sai vấn đề. Giờ trên mạng chắc chắn đã có video, gif v..v… về màn biểu diễn của cậu rồi, Đào Thời Diên lướt weibo nhìn thấy là chuyện rất bình thường.
Nhìn biểu cảm của cậu nhóc thay đổi từ ngạc nhiên đến nhíu mày, tự nhiên tâm trạng của Đào Thời Diên tốt hơn một chút. Anh định thừa nhận mình xem livestream, còn ra tay mua mấy ngàn bản điện tử ——
Thì nhìn thấy trên góc màn hình, có một bàn tay rõ ràng là của nam giới bỗng nhiên xuất hiện trên đầu cậu nhóc, rồi xoa đầu cậu rất thân mật.
Trình Hề đang tập trung tinh thần gọi video thì bị xúc cảm xuất hiện một cách đột ngột ở trên đầu làm giật mình. Cậu nhanh chóng xoay người, sau lưng là một chàng trai vốn không nên xuất hiện ở đây.
Chàng trai trông trưởng thành hơn cậu một chút, mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt không thâm trầm hay hung dữ như Đào Thời Diên, mà là một vẻ đẹp trai hiền hòa, cùng với nụ cười dịu dàng luôn nở trên môi.
“Tiểu Hề,” cậu ta lắc lắc album trong tay: “Anh tới muộn mất rồi, có kịp tìm em ký tên không?”
Trình Hề sững sờ một lát rồi nói: “Anh Lục, anh về lúc nào thế? Không phải đã nói là em tới đón anh sao?”
“Ngày em debut anh bận việc không thoát thân được, không thể chứng kiến tận mắt, lần này đã sớm sắp xếp xong xuôi lịch trình, nên trực tiếp tới đây. Trình đại minh tinh, nhanh ký tên giúp anh.”
Ký tên rất đơn giản, Trình Hề không thể không đáp ứng yêu cầu của anh Lục. Cậu không nói hai lời mà duỗi tay ra tìm bút.
Một giây sau, điện thoại vang lên một giọng nói rất trầm thấp: “Không ký được, cậu ấy đau tay.”
Lần này là cuộc gặp gỡ cá nhân, nên không có ai mang theo trợ lý cả. Gọi trà xong, Lâm Tuyết Phong quan sát một lát, rồi mỉm cười nói: “Thời Diên, mấy năm không gặp, cậu nội liễm hơn trước nhiều nhỉ.”
“Nhưng chú thì vẫn rất trẻ,” Đào Thời Diên hỏi: “Gần đây sức khỏe của chú thế nào ạ?”
Lúc Đào Thời Diên học năm hai, Lâm Tuyết Phong tới học viện điện ảnh casting vai diễn. Lúc đó ông định chọn vai phụ, Đào Thời Diên không đi casting, kết quả hai người lại chạm mặt nhau ở trong tòa nhà dạy học, Lâm Tuyết Phong vừa ý Đào Thời Diên, ông lập tức loại bỏ bốn ứng cử viên của vai chính, trực tiếp quyết định cho Đào Thời Diên diễn vai nam chính số một.
Bộ phim đó thành công rực rỡ, được khen ngợi hết lời và rất ăn khách. Có thể nói, chính sự kiên định của Lâm Tuyết Phong đã giúp Đào Thời Diên trở thành huyền thoại vì giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất tại liên hoan phim khi chỉ là một chàng trai trẻ. Nhưng đồng thời, cũng nhờ diễn xuất tuyệt vời của Đào Thời Diên đã tạo nên một trang mới nổi bật nhất trong cuộc đời đạo diễn của Lâm Tuyết Phong.
“Nghỉ ngơi mấy năm, bệnh cũ của tôi cũng đỡ hơn nhiều rồi. Nhưng cậu cũng biết tính tôi không thể nhàn rỗi được, nên mới tới tìm cậu đây,” Lâm Tuyết Phong đưa kịch bản đã chuẩn bị trước cho Đào Thời Diên: “May mắn là cậu tin tưởng tôi, nên không cần đọc kịch bản đã đồng ý diễn rồi.”
Đào Thời Diên nói đùa: “Tôi tin chỉ cần trong danh sách diễn viên có tôi, thì kịch bản có tệ đến mức nào đi chăng nữa, bộ phim này cũng có thể lọt vào danh sách đề cử của liên hoan phim.”
“Cậu đó, hahahaha…”
Lâm Tuyết Phong bị Đào Thời Diên chọc cười, nhưng trong lòng ông hiểu rất rõ, Đào Thời Diên là vì báo đáp ơn tri ngộ năm đó, mới đồng ý việc này mà không cần hỏi han gì.
Thực ra với ngoại hình và tài năng của Đào Thời Diên, cho dù năm đó không có ông, thì sớm muộn gì cũng đi đến đỉnh cao. Ông không giúp đỡ được gì, nhiều lắm cũng chỉ là rút ngắn thời gian thành công của đối phương lại một hai năm mà thôi.
Giá trị của Đào Thời Diên đã vượt xa so với trước đây, nhưng vẫn nhớ kỹ phần ân tình này, đúng là không dễ.
Lâm Tuyết Phong không khỏi thở dài.
Hai bọn họ cũng không phải người rảnh rỗi, sau khi trò chuyện sơ qua về tình hình gần đây xong thì lại quay về với kịch bản. Đào Thời Diên lật qua lật lại, anh nhận ra đây là một bộ phim điện ảnh phi thương mại, kể về việc chống lại tập đoàn buôn lậu xuyên quốc gia, tìm lại các di vật văn hóa của đất nước.
Đề tài rất tích cực, cốt truyện không đi theo lối mòn của phim bom tấn anh hùng, mà chủ yếu bàn về bản chất con người, là chủ đề chắc chắn có thể qua cửa xét duyệt và rất dễ đoạt giải.
Làm tác phẩm trở lại của Lâm Tuyết Phong, không thể thích hợp hơn.
“Những thành viên cơ bản trong đoàn phim đều là người mà tôi hợp tác lâu năm, kịch bản tôi đã chọn suốt ba năm, nên cậu có thể yên tâm, tuyệt đối không ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu.”
Lâm Tuyết Phong dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Đúng rồi Thời Diên, còn có một chuyện cần cậu giúp tôi cân nhắc một chút.”
Ông mở trang tả chi tiết nhân vật ra: “Nam ba Chu Minh Sinh hiện tại vẫn chưa tìm được diễn viên thích hợp. Hình tượng của cậu ấy là đứa con mồ côi của cựu đội trưởng đội đặc công sống lưu lạc ở biên cảnh, là một đứa trẻ có tính cách rất xoắn xuýt. Tôi muốn chọn một người mới, người mới khá nhanh nhẹn, dễ dàng thể hiện được cảm giác lầm lì non nớt kia. Vừa hay cậu có người bên phòng làm việc, có nhiều diễn viên, hoặc là dẫn mấy nhóc cậu mới ký hợp đồng tới đây tôi xem một chút cũng được.”
Thích dùng người mới là phong cách từ trước đến giờ của Lâm Tuyết Phong, nếu không lúc trước đã chẳng có sự hợp tác giữa hai người.
Nghe thấy hai chữ “xoắn xuýt”, trong đầu Đào Thời Diên lập tức hiện ra bóng dáng của cậu nhóc tóc đỏ.
Ngoài miệng thì chưa bao giờ tha cho ai, nhưng trái tim lại rất mềm mại lương thiện.
Nhìn thì rất khó gần, nhưng đến khi thật sự tiếp xúc rồi, sẽ phát hiện thật ra đó là một cậu nhóc rất dễ bắt nạt, khi bị trêu cũng rất dễ xấu hổ nữa.
Đào Thời Diên không nhịn được mà cong khóe miệng: “Tôi thật sự có một ứng cử viên rất phù hợp.”
Diễn tập thêm hai lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì về ánh đèn, đạo cụ, bạn nhảy..v..v.., khán giả và giới truyền thông đã vào địa điểm, fanmeeting chính thức bắt đầu.
MC là tiền bối cùng công ty, rất biết khuấy động bầu không khí. Nhân lúc anh ta giới thiệu quy trình, Trình Hề ở hậu trường đang đợi lên sân khấu vén rèm lên, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Cậu từng nghĩ đến việc fans hâm mộ sẽ đến xem cậu biểu diễn, nhưng không ngờ họ đã sớm chuẩn bị tổ chức support cho cậu, hai tay đều cầm light stick, bảng đèn led và banner.
Tim Trình Hề bỗng nhiên đập thình thịch.
Rốt cục thì cậu cũng có sân khấu của riêng mình rồi.
Ánh đèn thay đổi, nhịp trống của nhạc nền ngày càng dày, cùng với câu MC nói “Hãy chào đón nhân vật chính của ngày hôm nay”, Trình Hề ngồi xổm trên giàn giáo, từ từ tiến lên sân khấu trong bóng tối.
Lập tức, một chùm ánh sáng chiếu lên đỉnh đầu, nhạc dạo của《Undefined》vang lên. Trình Hề mặc áo sơ mi bằng voan mỏng màu trắng chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu lên, dùng bàn tay phải che mắt phải, dưới mí mắt trái hơi mở ra được đính một viên kim cương óng ánh.
Giống như một giọt nước mắt.
Fans không khỏi che ngực —— con trai giống như thiên thần của mẹ tuyệt đối không được khóc, các mẹ sẽ là thần hộ mệnh của con!
Thế nhưng, lúc các cô nghĩ đây là một bài hát với giai điệu buồn, thì người trên sân khấu lại thả tay phải xuống, lớp trang điểm mạnh mẽ bên mắt phải mang theo chút bướng bỉnh, cùng với nụ cười bất cần đời và đầy kiêu ngạo.
DJ đánh nhịp beat đầu tiên, nhạc dạo EDM vang lên, Trình Hề giơ micro trong tay lên:
“Yeah/Wele to my show/ Tiếp theo đây hãy quản tốt cái miệng của mấy người /Nobody define my way.”
Không ai có thể quyết định được con đường tôi đi.
Bên dưới hàng ghế khản giả thoáng chốc yên tĩnh lại, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào bóng dáng màu trắng trên sân khấu, bất giác, bầu không khí của cả khán đài đều bị cậu chi phối.
Vũ công lên sân khấu, sau khi tạo dáng cố định, bữa tiệc âm thanh – hình ảnh mạnh mẽ chính thức bắt đầu. Phần trình diễn đầu tiên là ca khúc chủ đề cùng tên với album Undefined, một bài hát theo thể loại nhạc dance mạnh mẽ; Tiếp đó là bài hát beside thứ hai trong album theo thể loại trap, tiết tấu hơi chậm rãi, chủ yếu muốn biểu đạt sự đa dạng trong thái độ và phong cách, nhưng vũ đạo vẫn rất đồng đều.
Những fans gia nhập fandom vì video đàn hát bỗng nhiên phát hiện ra, idol nhà mình không chỉ biết hát, mà cũng biết nhảy, hơn nữa còn nhảy khá giỏi. Mỗi một động tác vũ đạo đều như một chuẩn mực hoàn hảo nhất được đo bằng các nhạc cụ, đầy nhịp điệu và vẻ đẹp của sự nam tính.
Những fans gia nhập fandom vì nhan sắc bỗng nhiên phát hiện ra, hình như bấy lâu nay mình làm fans bằng công cốc rồi, cưa cưa cả hát cả nhảy ba bài liên tiếp nhưng không bị lạc giọng hay nhảy trật nhịp nào, hơn nữa chỉ hơi thở gấp mà thôi.
Chẳng thèm quan tâm đến năng lực nghịch thiên mà chỉ lo mlem nhan sắc. Làm fan nhan sắc làm gì chứ, fan sự nghiệp không ngon hơn à?!
Mà fan CP ship CP Diên Hề từ《Hành trình》bỗng nhiên phát hiện ra, hình như CP nhà mấy cô không phải là đệ đệ ngạo kiều x lão đại lạnh lùng, mà cmn là idol tài năng thụ x anh đại lạnh lùng ảnh đế công.
Xét thấy công thụ bình thường rất ít thể hiện tính cách và cảm xúc thật, có một nhóm nhỏ fans hâm mộ chưa hiểu rõ Đào Thời Diên bắt đầu bí mật đảo ngược CP.
Đương nhiên số lượng rất ít, nên hoàn toàn không tìm được cơm tró.
Mà điều đáng sợ hơn cũng đến rồi đây.
Lúc fans hâm mộ nghĩ đây là trình độ nghiệp vụ cao nhất của Trình Hề rồi, thì cậu lại mang đến hai điệu dance skewers.
Không có vũ công để khuấy động bầu không khí, chỉ có một mình cậu trên sân khấu, mồ hôi rơi tí tách theo giai điệu. Kết thúc điệu nhảy, áo sơ mi ướt mất một nửa dính chặt vào eo, đường nét cơ bụng như ẩn như hiện, làm người ta thèm muốn đến mức không thể khép chân lại, fangirl ào ào che mắt.
Có nhà báo cảm thấy buồn cười, nên hỏi các cô: “Ngại à?”
“Haiz, toàn là thành phần háo sắc, sao mà ngại được chứ.”
“Vậy che mắt làm gì?”
“Sợ không kiềm chế được bản thân mà nhào lên đó liếm eo, dọa con trai sợ chạy mất thì tội lỗi lắm.”
Nhà báo: “…..”
Đúng là thành phần háo sắc.
Phân đoạn nhảy solo kết thúc bằng động tác lộn nhào ra sau rồi quỳ gối xuống đất, Trình Hề chống sàn kính thở hổn hển. Nghe thấy tiếng gào thét đinh tai nhức óc ở dưới hàng ghế khán giả, cậu cảm thấy máu trong người mình đều đang sôi trào, làm ngực cậu như bị thiêu đốt và tai thì ong ong lên.
Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy những que light stick đều tăm tắp, viền mắt cậu sưng ê ẩm, dường như có thứ gì đó chảy ra, rồi hòa làm một với mồ hôi.
Cậu sững sờ hồi lâu, rồi mới giơ micro lên, nói từng chữ một: “Chào mọi người, tôi là ca sĩ nhạc dance Trình Hề, cảm ơn mọi người đã đến với sân khấu của tôi.”
Sau buổi biểu diễn là phân đoạn ký tên và giao lưu với fans, Đào Thời Diên nhìn cậu nhóc đầu quả dưa tóc đỏ đang múa bút thành văn trên màn hình, rồi ấn tắt điện thoại.
Kim Khôn ngồi bên kia bàn sắp ngủ thiếp đi rồi, anh ta chống đũa hỏi: “Xem xong rồi à?”
“Ừ.”
“Thứ gì mà làm cậu nghiện vậy,” Kim Khôn chỉ đồng hồ: “Xem nửa tiếng không nhúc nhích, chẳng nhẽ là streamer nào đó?”
Đào Thời Diên nói: “Đúng là từng livestream.”
“……..Không sao, đừng ném tiền là được.”
Đào Thời Diên: “Ném rồi.”
Kim Khôn: “Ồ.”
Kim Khôn có cảm giác mình già sớm hơn những quản lý khác rất nhiều, quản lý nhà người ta chỉ đâu nghệ sĩ đánh đó, còn anh ta thì luôn bị nghệ sĩ nhà mình đánh úp, nghĩ nó chán.
Anh ta thở dài: “Giờ có thời gian thảo luận về chuyện của Mạnh Bạch không?”
Đào Thời Diên không thèm ngẩng đầu lên nói: “Không ký nữa.”
“Được.” Kim Khôn lấy tài liệu lại: “Vậy để tớ chuẩn bị thông báo hủy hợp đồng.”
“Không cần phải đăng thông báo.” Đào Thời Diên nói: “Bảo cậu ta dọn dẹp đồ đạc trước, rồi đến ngày thì cứ trực tiếp rời đi, không cần phải cho cậu ta thêm tí fame cuối cùng nữa, năm năm nay tớ đã cho cậu ta quá nhiều rồi.”
Kim Khôn sửng sốt, anh ta tưởng Mạnh Bạch loanh quanh trước mặt Đào Thời Diên năm năm, giữa hai người chắc cũng sẽ có chút tình cảm, nên mới muốn đăng thông báo hảo tụ hảo tán*, cho Mạnh Bạch tí fame, giúp hắn tìm được công ty tiếp theo của mình.
(Hảo tụ hảo tán: Câu thành ngữ này thường được dùng trong trường hợp khi muốn kết thúc một mối quan hệ thật chóng vánh và gọn gàng, ý chỉ chúng ta đã đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc nó dễ dàng như lúc đã bắt đầu, đã chia tay thì đừng dây dưa níu kéo.)
Lại không ngờ, Đào Thời Diên chẳng nể mặt chút nào.
Có lẽ cả đời này ông chủ sẽ chẳng yêu nổi ai, Kim Khôn thầm nghĩ, dù sao thì anh cũng tưởng tượng không ra một người ưu tú như thế nào mới có thể chạm vào trái tim của sếp.
Quyết định xong chuyện của Mạnh Bạch, sắp xếp xong mấy dự án tiếp theo, Kim Khôn rời khỏi phòng làm việc của Đào Thời Diên.
Sau khi anh ta đi rồi, Đào Thời Diên lấy hộp gỗ ra, nhìn chằm chằm thứ bên trong thật lâu, ánh mắt rất dịu dàng.
Mà lúc này fanmeeting cũng kết thúc thành công tốt đẹp, Trình Hề dặn fans chú ý an toàn trên đường về, rồi chạy như bay vào trong hậu trường.
Triệu Tiểu Đào ôm chặt lấy cậu, vẻ mặt còn kích động hơn cả cậu: “Trình Nhi, cậu làm được rồi, cậu thành công chứng minh mình thuộc về sân khấu rồi, xem đi!”
Cậu cầm máy tính bảng qua, trên đó là livestream ‘Fanmeeting cỡ nhỏ của Trình Hề’. Nó có 21,13 triệu người xem, sau khi trừ lượng nước của nền tảng, thì số lượng người xem thực tế chắc trong khoảng 16 triệu.
Cao gấp đôi số fans trên weibo.
“Hơn nữa! Hơn nữa từ lúc cậu biểu diễn xong cho tới bây giờ, trong vòng một tiếng rưỡi, đã có thêm 260000 album cứng được mua, doanh số phiên bản điện tử của Single “Undefined” và phiên bản điện tử của album đã tăng gấp ba lần so với hôm qua! Gấp ba lần!”
Sau khi biểu diễn xong, doanh số tiêu thụ tăng nhanh có nghĩa là gì?
Có nghĩa là khán giả công nhận sự thể hiện của cậu, sẵn sàng móc tiền túi ra cho cậu.
Cũng có nghĩa là cậu đã cống hiến một màn trình diễn hoàn hảo cho fans ở hiện trường và khán giả đang xem livestream.
Ngay cả khi dữ liệu trực quan nhất đang ở trước mặt, Trình Hề vẫn cảm thấy không chân thật. Cậu hít sâu một hơi, lấy điện thoại nãy giờ vẫn kêu ting ting ra.
Là tin nhắn chúc mừng do bạn bè gửi đến, đa số đều chúc mừng cậu tổ chức fanmeeting thành công. Một số ít người như Hứa Lệ Sơ trực tiếp gửi một tin nhắn thoại gào thét dài đến bốn mươi giây.
Vương Tử Hàn càng ghê hơn, gửi không biết bao nhiêu cái emo hôn gió, làm cậu kéo không hết.
Nói là nói vậy, chứ dù sao cũng là ý tốt của bạn bè, nên Trình Hề nghiêm túc trả lời từng cái một.
Mãi cho đến khi trả lời xong cái cuối cùng, cậu nhìn avatar đen tuyền của nhật ký trò chuyện vẫn dừng lại ở buổi sáng, do dự một lát rồi vẫn gõ chữ:
“Hề cục cưng,” lúc này chuyên viên trang điểm gọi cậu: “Nhanh tẩy trang đi, trang điểm lâu không tốt cho da đâu!”
Trình Hề cầm điện thoại, vừa lết về phòng trang điểm vừa dùng dư quang liếc xuống dưới.
Tiếc là, đến lúc ngồi vào ghế vẫn không thấy người ta trả lời.
….Bảy, tám tiếng rồi.
Gửi sai một cái tin nhắn thôi mà, có cần giận lâu vậy không?
Nếu anh không phải là thuốc, ông đây đã mặc kệ anh rồi! Trình Hề phụng phịu nhét điện thoại vào trong túi.
Vừa nhét được một nửa, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Trình Hề lại luống cuống tay chân móc ra ——
Trình hề nuốt một ngụm nước miếng.
…………..Vi?deo?
Chẳng nhẽ họ Đào muốn trực tiếp nhăn mặt cho cậu xem?
Cậu cắn răng, rồi hỏi chuyên viên trang điểm: “Chị, lớp trang điểm của em có ổn không?”
“Bị tẩy một ít rồi, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp trai của cậu. Sao thế, cậu không muốn tẩy trang à?”
“Không ạ, phiền chị đợi em mấy phút.”
Nói xong, Trình Hề tìm một góc không người, rồi ấn vào nút đồng ý.
Khuôn mặt hơi làm người ta say đắm và đáng ghét của Đào Thời Diên lập tức xuất hiện trước mặt.
Nhìn khung cảnh xung quanh, có lẽ đối phương đang dựa vào bức tường tương tự như phòng hút thuốc, khói thuốc làm Trình Hề không thấy rõ biểu cảm của anh.
“Kết thúc rồi?” Đào Thời Diên hỏi.
“Vâng….vâng.” Trình Hề gật đầu.
“Chúc mừng, cậu đã làm rất tốt.”
“Anh….” Trình Hề không dám tin: “Anh xem livestream à?”
Trình Hề lập tức nhận ra mình hiểu sai vấn đề. Giờ trên mạng chắc chắn đã có video, gif v..v… về màn biểu diễn của cậu rồi, Đào Thời Diên lướt weibo nhìn thấy là chuyện rất bình thường.
Nhìn biểu cảm của cậu nhóc thay đổi từ ngạc nhiên đến nhíu mày, tự nhiên tâm trạng của Đào Thời Diên tốt hơn một chút. Anh định thừa nhận mình xem livestream, còn ra tay mua mấy ngàn bản điện tử ——
Thì nhìn thấy trên góc màn hình, có một bàn tay rõ ràng là của nam giới bỗng nhiên xuất hiện trên đầu cậu nhóc, rồi xoa đầu cậu rất thân mật.
Trình Hề đang tập trung tinh thần gọi video thì bị xúc cảm xuất hiện một cách đột ngột ở trên đầu làm giật mình. Cậu nhanh chóng xoay người, sau lưng là một chàng trai vốn không nên xuất hiện ở đây.
Chàng trai trông trưởng thành hơn cậu một chút, mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt không thâm trầm hay hung dữ như Đào Thời Diên, mà là một vẻ đẹp trai hiền hòa, cùng với nụ cười dịu dàng luôn nở trên môi.
“Tiểu Hề,” cậu ta lắc lắc album trong tay: “Anh tới muộn mất rồi, có kịp tìm em ký tên không?”
Trình Hề sững sờ một lát rồi nói: “Anh Lục, anh về lúc nào thế? Không phải đã nói là em tới đón anh sao?”
“Ngày em debut anh bận việc không thoát thân được, không thể chứng kiến tận mắt, lần này đã sớm sắp xếp xong xuôi lịch trình, nên trực tiếp tới đây. Trình đại minh tinh, nhanh ký tên giúp anh.”
Ký tên rất đơn giản, Trình Hề không thể không đáp ứng yêu cầu của anh Lục. Cậu không nói hai lời mà duỗi tay ra tìm bút.
Một giây sau, điện thoại vang lên một giọng nói rất trầm thấp: “Không ký được, cậu ấy đau tay.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook