Tôi Có Thể Nuốt Đầu Ngài Không Ạ?
-
Chương 21
192.
“Anh dẫn em đến một nơi nhé.” Cảnh Minh kéo tay Đề Hồ.
Đề Hồ nắm tay hắn thật chặt, gật đầu đáp: “D, dạ.”
“Anh đã từng kể với em rồi nhỉ, rằng đây là trường cũ của anh ấy.”
Ánh chiều tà chiếu lên sườn mặt nghiêng nghiêng của hắn như đang mạ lên một quầng sáng ấm áp, đôi mắt Cảnh Minh dõi theo những cô cậu học trò bước lại qua, mỉm cười.
“Ừm.” Đề Hồ nhìn hắn mỉm cười nên không khỏi bật cười theo: “Nhưng em vẫn hơi mất hứng.”
“Tại sao?”
“Bởi em rất muốn cùng học cấp ba với Tiểu Minh, muốn cùng lên lớp, muốn cùng tan học, muốn cùng vào toa-lét, còn có thể cóp bài tập với nhau…”
Đề Hồ tự độc thoại nên không thấy bàn tay Cảnh Minh đã đặt trên đầu cậu, đè giọng: “Em học cóp bài từ ai?”
Đề Hồ trợn mắt, lắc đầu như trống bỏi: “Không, không phải ạ.”
Cảnh Minh nhìn cậu sợ thành ra vậy mà bật cười ha ha, vươn tay khẽ xoa tóc cậu: “Không sao, hồi đó anh cũng cóp bài mà, vừa đọc bài tập Toán đã thấy nhức đầu nhức óc rồi.”
Làm cậu phải thở hồng hộc, mặt Đề Hồ đã nghẹn uất đỏ bừng, tức tối đến nỗi chỉ muốn đánh hắn. Song cuối cùng vẫn không nỡ dùng sức, bèn thụi nhẹ vào bụng Cảnh Minh mà thôi.
193.
“Đây là đâu ạ?”
“Một căn cứ bí mật.”
Cảnh Minh duỗi tay kéo Đề Hồ lên, đứng trên đường ống xi măng đã bị bỏ hoang, phía dưới là thảm cỏ. Tươi xanh, um tùm, tản ra thứ mùi vị của đất.
Cảnh Minh nhảy xuống không chút do dự, giẫm xuống khiến đám cỏ đổ rạp. Hắn vươn hai tay với người ở phía trên, gọi với: “Xuống đây nào! Anh đỡ em!”
Đề Hồ hừ một tiếng, nói với giọng tự hào: “Chừng ấy độ cao không làm khó được em đâu! Anh xê ra đi!”
“Không! Anh muốn đỡ em!”
Đề Hồ nhìn điệu bộ ấy của hắn bèn không khỏi bật cười, cố tình nhảy vào lòng hắn.
Hai người cùng ngã lăn quay trên đất.
Đề Hồ vội nhổm người dậy khỏi hắn, lo lắng hỏi: “Tiểu Minh ơi, anh không sao đấy chứ?”
Cảnh Minh hào hứng: “Sao anh có chuyện gì được cơ chứ, dù có đến mười em thì anh vẫn đỡ được hết.”
Đề Hồ đỏ mặt, vùi mặt vào vai Cảnh Minh. Cảnh Minh đẩy đầu cậu sang: “Trời tối rồi, nằm đây có thể ngắm sao.”
“Trước đây anh thường đến nơi này hả?” Đề Hồ lăn ngang qua người hắn, nằm sang bên cạnh.
Cảnh Minh lắc đầu: “Hiếm khi qua đây lắm, nhưng anh vẫn biết nơi này, nếu đến nhiều quá thì chẳng phải là không còn ‘bí mật’ nữa ư.”
“Cũng phải.” Đề Hồ tỏ vẻ mình đã hiểu, cậu lại nhìn chằm chặp vào bầu trời, thắc mắc hỏi: “Nhưng mà, sao đâu rồi ạ?”
Cảnh Minh cũng ngước đầu lên, bầu trời tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào.
Cảnh Minh im lặng mất nửa phút, hình như đang tìm cách giải quyết cho vụ làm màu thất bại này.
Đề Hồ thấy hắn im lặng thì biết ngay hắn đang suy nghĩ gì, bèn lặng lẽ dựa vào, ôm lấy cổ hắn: “Em đã trông thấy một ngôi sao rực rỡ nhất rồi này, và anh ấy đang nằm ngay cạnh em đây.”
Cảnh Minh không dằn lòng nổi nữa, nghiêng đầu cậu sang rồi hôn lên đôi môi cậu. Hắn muốn nếm thử xem, miệng chú chim nhỏ này có ngậm đường hay chăng.
194.
Hai phút trôi qua, Cảnh Minh cảm thấy trên mặt mình man mát.
“Em khóc đấy ư?”
“Không ạ, em còn tưởng anh… Ối mưa rồi!”
“Chạy thôi!”
Hai người cười khúc khích chạy ra bãi đỗ xe, người đã ướt như chuột lột, nhưng ai nấy đều bật cười đầy khoái chí. Đề Hồ khoác áo của Cảnh Minh, lấy phần duy nhất không bị ướt ở trong cùng của áo thun lau mặt cho Cảnh Minh.
Sau khi về đến nhà, Cảnh Minh bèn bận bịu, vừa hầm canh gừng vừa uống thuốc cảm, còn dẫn Đề Hồ vào tắm bằng nước ấm cho thư thỏa. Vốn cảm thấy mình đã phòng bị trước nên sẽ tránh bệnh rồi, ai ngờ…
Cuối cùng vẫn bị sốt ngoài dự kiến.
Đúng là một ngày muôn màu muôn vẻ của bọn ocschos.
Câu trên là lời Đề Bảo nói.
195.
Ngày tháng vẫn gà bay chó sủa như trước.
Trong cuộc sống gà bay trứng vỡ ấy mà vẫn học được cách tìm chốn yên lặng, Đề Bảo phục sát đất. Tuy một phần nguồn cơn hỗn loạn đó là từ y mà ra, nhưng y không thừa nhận là được.
Thời tiết tháng mười một đã đến cái nông nỗi phải mặc cả quần trong(*), Đề Bảo đành phải nhận một cái quần trong cũ rích một lời khó nói hết của Hạ Liêu, vừa nhìn một cái đã ném phăng ngay, mắng mỏ gã: “Anh cố ý đúng không! Quần trong của anh còn chẳng cũ đến thế!”
(*Quần trong là kiểu quần dài bó mình hay mặc bên trong lớp quần bò để bớt lạnh chân í. Con gái thì gọi là quần tất, không biết con trai thì sao nên tôi để là quần trong.)
Hạ Liêu quay lưng về phía y, hình như đang nín cười, một lát sau mới đối mặt với y: “Lúc anh mua thì chỉ còn mỗi cái này thôi, em gắng mặc qua một ngày đi đã.”
“Em mặc của anh cơ.” Đề Bảo nói với vẻ có lý khôn cùng: “Đưa quần anh đây.”
“Em mặc quần anh thì dài lắm.”
Đề Bảo không thích nhất là có người nói chân họ dài hơn y, mặc kệ đó là thật hay giả, cho nên cả hai bèn ‘vật’ nhau một mất một còn ngay trên giường luôn.
196.
“Anh Bảo Bảo ơi, sắp sinh nhật Tiểu Minh rồi, em nên tặng quà gì cho anh ấy đây?”
Đề Bảo một tay cầm điện thoại, tay kia xoa eo, giọng kiểu nghiến răng nghiến lợi: “Chịch phê cậu ta.”
“…” Thật sự rất mong anh Bảo Bảo có thể đưa ra ý kiến có ích hơn xíu.
Đề Bảo dứt lời xong thì bỗng bật cười ra chiều bí ẩn: “Chúng ta tặng cho Cảnh Minh một bất ngờ đi.”
“Được ạ!”
“Vừa khéo anh mày cũng có món quà bự muốn tặng tên đó.” Đề Bảo cúp máy xong thì lôi hết đống hộp đựng ‘đồ chơi’ và những thứ cần dùng đã nhờ trợ lý đặt trên mạng ra, định bảo người ta bọc lại giúp.
“Em đang làm gì thế?” Hạ Liêu dựa vào cửa phòng ngủ nhìn y đang lục tứ tung bên trong.
Đề Bảo thành khẩn muôn phần: “Sinh nhật em dâu em, nên em tô điểm thêm chút sắc thái cho cuộc sống tính phúc của hai đứa thôi.”
Hạ Liêu nhướn mày, hiếm khi không đáp lại.
Thấy gã như vậy, Đề Bảo biết ngay chắc chắn gã có chuyện muốn nói. Y buông thứ trong tay xuống, nói với người đang đứng ở cửa: “Có rắm thì xả mau.”
“Em chưa từng thử thì sao biết được chúng sẽ điểm tô thêm sắc màu vào cuộc sống của hai đứa nó?”
“Má, chuyện này mà cũng cần thử á.” Đề Bảo lấy đại một cái gậy mát xa cỡ lớn, ‘chậc’ một tiếng: “Cái này đồ sộ quá.”
“Đồ sộ bằng anh không?”
“À, cái tăm xỉ…” Chưa thốt ra hết từ thì Đề Bảo đã ý thức được sự nguy hiểm, bèn sửa miệng ngay: “Bé ơi bé hai à, lưng đeo cặp sách đến trường xa…”
(*Đoạn này tôi chém hết đấy… “呵, 就那小牙...” 签字没发出声来, 提宝已经意识到危险, 立马改口: “小呀么小二郎呀, 背着那书包上学堂...” Nếu ai giúp được tôi thì tốt quá T^T)
Hạ Liêu đang nghiêm mặt thì bị y chọc cười khiến khóe miệng không khỏi nhếch lên. Hắn muốn dằn lòng xuống, nhưng thử hai bận vẫn phí công, chỉ đành giả bộ hờn dỗi: “Mặc đồ vào, chúng ta đi mua quà.”
Cuối cùng thì Đề Bảo vẫn không tặng được quà ‘lớn’, bèn mua một cặp đồng hồ đôi của Vacheron Constantin.
197.
Thật ra Cảnh Minh đã quên mất sinh nhật mình vào ngày tháng nào rồi, đối với hắn mà nói, vào một ngày thứ tư bình thường không thể bình thường hơn được nữa, khi hắn về đến nhà từ chỗ nhà xuất bản thì bất ngờ phát hiện ra nhà không bật đèn.
Như thường lệ thì vào giờ này, Tiểu Hồ đã tan học rồi mà nhỉ.
Cảnh Minh mở rồi đóng cửa lại, chưa kịp đợi hắn thích nghi với bóng tối thì đã bị một đôi tay bịt mắt lại ở ngay phía sau.
Cảnh Minh chỉ biết bật cười: “Tiểu Hồ à, để anh thay giày trước cái đã, ngoan.”
“Em thay cho anh nhé, nhưng anh đừng mở mắt.”
Cảnh Minh không biết cậu đang chơi trò gì nên chỉ đành phối hợp theo: “Được.”
Cảnh Minh nhắm mắt lại, thành thật để cậu thay giày giúp mình, một lát sau cảm thấy có một luồng hơi thở phả ra ở cằm hắn. Đề Hồ đã đứng trước mặt hắn.
“Hôm nay là tròn một trăm ngày mình gặp nhau, tròn năm mươi ngày mình hẹn hò với nhau, nghe thì ngắn thật đó, nhưng từ lần đầu tiên gặp được anh, em đã dự tính đến việc bầu bạn với anh cả đời rồi.”
Cảnh Minh nhắm mắt lắng nghe cậu thủ thỉ, trong đầu hắn chợt hiện ra một chuỗi kí ức, từ chú chim lông xù đến cậu trai trần truồng, cho đến một cậu run rẩy thở dốc “trưởng thành” từ trong lòng hắn.
Bỗng trên ngón tay truyền tới một thứ cảm giác lành lạnh, Cảnh Minh mở mắt ra, Đề Hồ đang cầm một chiếc nhẫn đeo vào cho hắn.
“Loài bồ nông chúng em, chỉ có một người bầu bạn suốt đời, nên là, Tiểu Minh à, anh bằng lòng gả cho em không?”
Nhìn chiếc nhẫn nhỏ sáng lấp lánh trên tay, Cảnh Minh bất đắc dĩ nghĩ: Sao lại bị em ấy giành trước mất rồi!
Nghĩ vậy, hắn thuận thế đè Đề Hồ lên cửa, hôn cậu một cách thô bạo, liếm qua liếm lại khắp khoang miệng nọ, cuối cùng là dịu dàng kéo ra một sợi chỉ bạc.
Bàn tay không chịu khống chế của Cảnh Minh dần dời xuống, trong cơn đê mê đương cởi quần Đề Hồ thì bỗng nghe thấy cái giọng thiếu đánh của Đề Bảo: “Surprise!”
Sau đó đập vào mắt là một căn phòng khách chăng đầy đèn màu lòe loẹt, và một chiếc bánh sinh nhật rất to.
Mặt Cảnh Minh đen thui, đuổi đánh Đề Bảo.
Hạ Liêu cười mà không nói gì.
Đề Hồ ngẩn ra ngay bên cạnh Hạ Liêu, suy nghĩ kĩ một chuyện: Quả nhiên vẫn không nên nghe theo gợi ý của anh Bảo Bảo.
CHÍNH VĂN HOÀN.
“Anh dẫn em đến một nơi nhé.” Cảnh Minh kéo tay Đề Hồ.
Đề Hồ nắm tay hắn thật chặt, gật đầu đáp: “D, dạ.”
“Anh đã từng kể với em rồi nhỉ, rằng đây là trường cũ của anh ấy.”
Ánh chiều tà chiếu lên sườn mặt nghiêng nghiêng của hắn như đang mạ lên một quầng sáng ấm áp, đôi mắt Cảnh Minh dõi theo những cô cậu học trò bước lại qua, mỉm cười.
“Ừm.” Đề Hồ nhìn hắn mỉm cười nên không khỏi bật cười theo: “Nhưng em vẫn hơi mất hứng.”
“Tại sao?”
“Bởi em rất muốn cùng học cấp ba với Tiểu Minh, muốn cùng lên lớp, muốn cùng tan học, muốn cùng vào toa-lét, còn có thể cóp bài tập với nhau…”
Đề Hồ tự độc thoại nên không thấy bàn tay Cảnh Minh đã đặt trên đầu cậu, đè giọng: “Em học cóp bài từ ai?”
Đề Hồ trợn mắt, lắc đầu như trống bỏi: “Không, không phải ạ.”
Cảnh Minh nhìn cậu sợ thành ra vậy mà bật cười ha ha, vươn tay khẽ xoa tóc cậu: “Không sao, hồi đó anh cũng cóp bài mà, vừa đọc bài tập Toán đã thấy nhức đầu nhức óc rồi.”
Làm cậu phải thở hồng hộc, mặt Đề Hồ đã nghẹn uất đỏ bừng, tức tối đến nỗi chỉ muốn đánh hắn. Song cuối cùng vẫn không nỡ dùng sức, bèn thụi nhẹ vào bụng Cảnh Minh mà thôi.
193.
“Đây là đâu ạ?”
“Một căn cứ bí mật.”
Cảnh Minh duỗi tay kéo Đề Hồ lên, đứng trên đường ống xi măng đã bị bỏ hoang, phía dưới là thảm cỏ. Tươi xanh, um tùm, tản ra thứ mùi vị của đất.
Cảnh Minh nhảy xuống không chút do dự, giẫm xuống khiến đám cỏ đổ rạp. Hắn vươn hai tay với người ở phía trên, gọi với: “Xuống đây nào! Anh đỡ em!”
Đề Hồ hừ một tiếng, nói với giọng tự hào: “Chừng ấy độ cao không làm khó được em đâu! Anh xê ra đi!”
“Không! Anh muốn đỡ em!”
Đề Hồ nhìn điệu bộ ấy của hắn bèn không khỏi bật cười, cố tình nhảy vào lòng hắn.
Hai người cùng ngã lăn quay trên đất.
Đề Hồ vội nhổm người dậy khỏi hắn, lo lắng hỏi: “Tiểu Minh ơi, anh không sao đấy chứ?”
Cảnh Minh hào hứng: “Sao anh có chuyện gì được cơ chứ, dù có đến mười em thì anh vẫn đỡ được hết.”
Đề Hồ đỏ mặt, vùi mặt vào vai Cảnh Minh. Cảnh Minh đẩy đầu cậu sang: “Trời tối rồi, nằm đây có thể ngắm sao.”
“Trước đây anh thường đến nơi này hả?” Đề Hồ lăn ngang qua người hắn, nằm sang bên cạnh.
Cảnh Minh lắc đầu: “Hiếm khi qua đây lắm, nhưng anh vẫn biết nơi này, nếu đến nhiều quá thì chẳng phải là không còn ‘bí mật’ nữa ư.”
“Cũng phải.” Đề Hồ tỏ vẻ mình đã hiểu, cậu lại nhìn chằm chặp vào bầu trời, thắc mắc hỏi: “Nhưng mà, sao đâu rồi ạ?”
Cảnh Minh cũng ngước đầu lên, bầu trời tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào.
Cảnh Minh im lặng mất nửa phút, hình như đang tìm cách giải quyết cho vụ làm màu thất bại này.
Đề Hồ thấy hắn im lặng thì biết ngay hắn đang suy nghĩ gì, bèn lặng lẽ dựa vào, ôm lấy cổ hắn: “Em đã trông thấy một ngôi sao rực rỡ nhất rồi này, và anh ấy đang nằm ngay cạnh em đây.”
Cảnh Minh không dằn lòng nổi nữa, nghiêng đầu cậu sang rồi hôn lên đôi môi cậu. Hắn muốn nếm thử xem, miệng chú chim nhỏ này có ngậm đường hay chăng.
194.
Hai phút trôi qua, Cảnh Minh cảm thấy trên mặt mình man mát.
“Em khóc đấy ư?”
“Không ạ, em còn tưởng anh… Ối mưa rồi!”
“Chạy thôi!”
Hai người cười khúc khích chạy ra bãi đỗ xe, người đã ướt như chuột lột, nhưng ai nấy đều bật cười đầy khoái chí. Đề Hồ khoác áo của Cảnh Minh, lấy phần duy nhất không bị ướt ở trong cùng của áo thun lau mặt cho Cảnh Minh.
Sau khi về đến nhà, Cảnh Minh bèn bận bịu, vừa hầm canh gừng vừa uống thuốc cảm, còn dẫn Đề Hồ vào tắm bằng nước ấm cho thư thỏa. Vốn cảm thấy mình đã phòng bị trước nên sẽ tránh bệnh rồi, ai ngờ…
Cuối cùng vẫn bị sốt ngoài dự kiến.
Đúng là một ngày muôn màu muôn vẻ của bọn ocschos.
Câu trên là lời Đề Bảo nói.
195.
Ngày tháng vẫn gà bay chó sủa như trước.
Trong cuộc sống gà bay trứng vỡ ấy mà vẫn học được cách tìm chốn yên lặng, Đề Bảo phục sát đất. Tuy một phần nguồn cơn hỗn loạn đó là từ y mà ra, nhưng y không thừa nhận là được.
Thời tiết tháng mười một đã đến cái nông nỗi phải mặc cả quần trong(*), Đề Bảo đành phải nhận một cái quần trong cũ rích một lời khó nói hết của Hạ Liêu, vừa nhìn một cái đã ném phăng ngay, mắng mỏ gã: “Anh cố ý đúng không! Quần trong của anh còn chẳng cũ đến thế!”
(*Quần trong là kiểu quần dài bó mình hay mặc bên trong lớp quần bò để bớt lạnh chân í. Con gái thì gọi là quần tất, không biết con trai thì sao nên tôi để là quần trong.)
Hạ Liêu quay lưng về phía y, hình như đang nín cười, một lát sau mới đối mặt với y: “Lúc anh mua thì chỉ còn mỗi cái này thôi, em gắng mặc qua một ngày đi đã.”
“Em mặc của anh cơ.” Đề Bảo nói với vẻ có lý khôn cùng: “Đưa quần anh đây.”
“Em mặc quần anh thì dài lắm.”
Đề Bảo không thích nhất là có người nói chân họ dài hơn y, mặc kệ đó là thật hay giả, cho nên cả hai bèn ‘vật’ nhau một mất một còn ngay trên giường luôn.
196.
“Anh Bảo Bảo ơi, sắp sinh nhật Tiểu Minh rồi, em nên tặng quà gì cho anh ấy đây?”
Đề Bảo một tay cầm điện thoại, tay kia xoa eo, giọng kiểu nghiến răng nghiến lợi: “Chịch phê cậu ta.”
“…” Thật sự rất mong anh Bảo Bảo có thể đưa ra ý kiến có ích hơn xíu.
Đề Bảo dứt lời xong thì bỗng bật cười ra chiều bí ẩn: “Chúng ta tặng cho Cảnh Minh một bất ngờ đi.”
“Được ạ!”
“Vừa khéo anh mày cũng có món quà bự muốn tặng tên đó.” Đề Bảo cúp máy xong thì lôi hết đống hộp đựng ‘đồ chơi’ và những thứ cần dùng đã nhờ trợ lý đặt trên mạng ra, định bảo người ta bọc lại giúp.
“Em đang làm gì thế?” Hạ Liêu dựa vào cửa phòng ngủ nhìn y đang lục tứ tung bên trong.
Đề Bảo thành khẩn muôn phần: “Sinh nhật em dâu em, nên em tô điểm thêm chút sắc thái cho cuộc sống tính phúc của hai đứa thôi.”
Hạ Liêu nhướn mày, hiếm khi không đáp lại.
Thấy gã như vậy, Đề Bảo biết ngay chắc chắn gã có chuyện muốn nói. Y buông thứ trong tay xuống, nói với người đang đứng ở cửa: “Có rắm thì xả mau.”
“Em chưa từng thử thì sao biết được chúng sẽ điểm tô thêm sắc màu vào cuộc sống của hai đứa nó?”
“Má, chuyện này mà cũng cần thử á.” Đề Bảo lấy đại một cái gậy mát xa cỡ lớn, ‘chậc’ một tiếng: “Cái này đồ sộ quá.”
“Đồ sộ bằng anh không?”
“À, cái tăm xỉ…” Chưa thốt ra hết từ thì Đề Bảo đã ý thức được sự nguy hiểm, bèn sửa miệng ngay: “Bé ơi bé hai à, lưng đeo cặp sách đến trường xa…”
(*Đoạn này tôi chém hết đấy… “呵, 就那小牙...” 签字没发出声来, 提宝已经意识到危险, 立马改口: “小呀么小二郎呀, 背着那书包上学堂...” Nếu ai giúp được tôi thì tốt quá T^T)
Hạ Liêu đang nghiêm mặt thì bị y chọc cười khiến khóe miệng không khỏi nhếch lên. Hắn muốn dằn lòng xuống, nhưng thử hai bận vẫn phí công, chỉ đành giả bộ hờn dỗi: “Mặc đồ vào, chúng ta đi mua quà.”
Cuối cùng thì Đề Bảo vẫn không tặng được quà ‘lớn’, bèn mua một cặp đồng hồ đôi của Vacheron Constantin.
197.
Thật ra Cảnh Minh đã quên mất sinh nhật mình vào ngày tháng nào rồi, đối với hắn mà nói, vào một ngày thứ tư bình thường không thể bình thường hơn được nữa, khi hắn về đến nhà từ chỗ nhà xuất bản thì bất ngờ phát hiện ra nhà không bật đèn.
Như thường lệ thì vào giờ này, Tiểu Hồ đã tan học rồi mà nhỉ.
Cảnh Minh mở rồi đóng cửa lại, chưa kịp đợi hắn thích nghi với bóng tối thì đã bị một đôi tay bịt mắt lại ở ngay phía sau.
Cảnh Minh chỉ biết bật cười: “Tiểu Hồ à, để anh thay giày trước cái đã, ngoan.”
“Em thay cho anh nhé, nhưng anh đừng mở mắt.”
Cảnh Minh không biết cậu đang chơi trò gì nên chỉ đành phối hợp theo: “Được.”
Cảnh Minh nhắm mắt lại, thành thật để cậu thay giày giúp mình, một lát sau cảm thấy có một luồng hơi thở phả ra ở cằm hắn. Đề Hồ đã đứng trước mặt hắn.
“Hôm nay là tròn một trăm ngày mình gặp nhau, tròn năm mươi ngày mình hẹn hò với nhau, nghe thì ngắn thật đó, nhưng từ lần đầu tiên gặp được anh, em đã dự tính đến việc bầu bạn với anh cả đời rồi.”
Cảnh Minh nhắm mắt lắng nghe cậu thủ thỉ, trong đầu hắn chợt hiện ra một chuỗi kí ức, từ chú chim lông xù đến cậu trai trần truồng, cho đến một cậu run rẩy thở dốc “trưởng thành” từ trong lòng hắn.
Bỗng trên ngón tay truyền tới một thứ cảm giác lành lạnh, Cảnh Minh mở mắt ra, Đề Hồ đang cầm một chiếc nhẫn đeo vào cho hắn.
“Loài bồ nông chúng em, chỉ có một người bầu bạn suốt đời, nên là, Tiểu Minh à, anh bằng lòng gả cho em không?”
Nhìn chiếc nhẫn nhỏ sáng lấp lánh trên tay, Cảnh Minh bất đắc dĩ nghĩ: Sao lại bị em ấy giành trước mất rồi!
Nghĩ vậy, hắn thuận thế đè Đề Hồ lên cửa, hôn cậu một cách thô bạo, liếm qua liếm lại khắp khoang miệng nọ, cuối cùng là dịu dàng kéo ra một sợi chỉ bạc.
Bàn tay không chịu khống chế của Cảnh Minh dần dời xuống, trong cơn đê mê đương cởi quần Đề Hồ thì bỗng nghe thấy cái giọng thiếu đánh của Đề Bảo: “Surprise!”
Sau đó đập vào mắt là một căn phòng khách chăng đầy đèn màu lòe loẹt, và một chiếc bánh sinh nhật rất to.
Mặt Cảnh Minh đen thui, đuổi đánh Đề Bảo.
Hạ Liêu cười mà không nói gì.
Đề Hồ ngẩn ra ngay bên cạnh Hạ Liêu, suy nghĩ kĩ một chuyện: Quả nhiên vẫn không nên nghe theo gợi ý của anh Bảo Bảo.
CHÍNH VĂN HOÀN.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook