Edit: Min
Tướng quân và robot nhỏ của hắn (7)
Chỉ có một nửa nắp trên đỉnh của khoang con nhộng là trong suốt, do góc độ hạn chế nên Sở Thời Từ chỉ thấy được hai người.
Cậu không chắc có bao nhiêu Alpha ở bên ngoài, nhưng từ tiếng nói chuyện ồn ào ầm ĩ của họ, có thể xác định rằng có ít nhất năm người.
Gã cầm đầu cầm một sợi dây kim loại mảnh trong tay và chọc vài cái vào mép của khoang con nhộng.
Giây tiếp theo, nắp của khoang con nhộng bị mở ra.
Gã đàn ông ấn bốn miếng dán kim loại lên vách bên trong của khoang con nhộng.

Miếng dán mỏng và nhỏ, màu sắc lại trùng với vách bên trong, nhìn bằng mắt thường sẽ không thể phân biệt được.
Những người bên ngoài vỗ tay, “Được rồi, chia làm ba nhóm và đi đến nơi đã chọn trước đó nấp đi.

Khi nào nó bị điện giật choáng váng thì đến bắt nó.”
Sở Thời Từ không nhịn được lú đầu ra ngoài để xem xét.
Gã đàn ông trông thô kệch chống một tay lên cửa khoang, vẻ mặt thoải mái và thản nhiên, có vẻ như họ làm chuyện này rất thường xuyên.
Gã đóng nắp lại và quay sang nhìn người bên cạnh: “Miếng dán dùng cái nào là mất cái đó, mong rằng đứa Beta kia đẹp chút, nhưng đừng là món hàng phải bù thêm tiền.”
“Xấu hay đẹp thì tắt đèn cũng như nhau thôi.

Tuy tao không thấy rõ mặt, nhưng dáng người của nó khá chuẩn, eo thon chân dài.

Nó còn mang ủng quân đội nữa, nhất định là che giấu giới tính của mình để nhập ngũ.

Bất kể nó trông như thế nào, danh tính cựu quân nhân của nó cũng có thể tăng giá lên rất nhiều.”
“Cũng đúng, nghĩ kỹ lại thì vẫn có thể kiếm lời ổn định.

Pheromone của Alpha ở đây quá nồng nên không có mùi gì cả.

Nếu nghĩ theo cách này thì Beta cũng khá ổn, ít nhất tụi nó không có mùi.”
Gã đàn ông cầm đầu đột nhiên quát lớn, “Sao trước đó mày không nói nó mang ủng quân đội! Gọi thêm mấy anh em đến đây! Mẹ kiếp, không có quân nhân nào dễ đối phó hết.”
Tiếng nói chuyện dần dần đi xa, Sở Thời Từ từ dưới giá sách chạy ra, cầm bút đánh dấu bốn chấm đen nhỏ lên chỗ vừa ấn miếng dán.
Khi làm xong, cậu không nghe thấy tiếng nói chuyện nữa.
Sở Thời Từ ước tính một chút số lượng người trong cuộc phục kích, ít nhất có 6 Alpha, còn chưa tính đội tiếp viện kế tiếp.
Nghĩ đến đây, cậu gấp đến mức xoay vòng, "Anh Thống, nam chính có gặp phải tình tiết này trong nguyên tác không?"

Hệ thống vừa uống trà vừa đọc tài liệu:【Cậu gấp cái gì, hắn là nam chính của sảng văn chứ có phải nam chính của H văn đâu.

Cho dù đang chán nản và bơ phờ thì vẫn có thể xử đẹp một đám người.

Trong nguyên tác, ngay từ đầu hắn đã chạy vào trong thành phố đánh bại tất cả Alpha rồi, tiếng ác truyền khắp ngôi sao hoang vu, ai mà dám nhớ thương hắn.】
"Thế chuyện này là sao?"
【À, giá trị sức sống của hắn quá thấp nên không có ý định thống trị ngôi sao hoang vu.

Trước khi cậu đến, hắn luôn sống một cách vô tri vô giác, những Alpha đó thậm chí còn không biết rằng có một người như hắn.

Nếu số liệu hoá giá trị uy danh của hắn ở ngôi sao hoang vu, thì giá trị uy danh của nam chính lúc này trong nguyên tác ít nhất là 80.

Nhưng giá trị uy danh của nam chính hiện tại là âm 80.】
"Tại sao lại là số âm?"
【Bởi vì hắn là beta, cả Beta và Omega ở ngôi sao hoang vu đều là con mồi của bọn tội phạm.

Cho nên cậu phải cố lên, nhanh chóng làm tăng giá trị sức sống của nam chính để hắn trở về làm đứa con cưng của trời tay đấm ngôi sao hoang vu, chân đá đế quốc, oai phong lẫm lẫm được vạn người kính ngưỡng như trong nguyên tác.】
Nghe xong nó nói, Sở Thời Từ đột nhiên cảm thấy thật hoang đường.
Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với Tô Triết Ngạn, khiến một người vốn nên chói mắt như mặt trời lại ngã vào bụi bặm.

Kể từ đó, ngay cả tôn nghiêm của mình cũng bị chà đạp.
Mặc dù thời gian ở chung với Tô Triết Ngạn chưa lâu, nhiều lắm chỉ mới ba ngày, nhưng Sở Thời Từ vẫn xem hắn như người nhà của mình.
Huống hồ Tô Triết Ngạn nhìn thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng đối xử với cậu cũng không tệ lắm.

Nếu lát nữa Tô Triết Ngạn đánh không lại thì cậu sẽ ra hỗ trợ, không thể nhìn nam chính bị người ta ăn hiếp được.
Sở Thời Từ nhặt chiếc váy công chúa lên, lục lọi một hồi trong khoang con nhộng, tìm được một cây đinh sắt thon dài.
Cậu cầm cây đinh sắt múa vài đường, cảm thấy ổn rồi.
Hệ thống ngơ ngác nhìn cậu,【Xin lỗi cho tôi nói thẳng, cậu đừng lên thì hơn.

Cậu là robot đồ chơi, sức chiến đấu của cậu không bằng một con gián ở phương nam nữa.】
"Sao thế được, ta lớn hơn nó."
【Nhưng người ta biết bay.


Trên biển, trên đất liền và trên không, cậu làm được không?】
Sở Thời Từ im lặng.
Thật là một thực tế phũ phàng, tức muốn khóc.
……
Hôm nay khi đi mua sắm trong thành phố, Tô Triết Ngạn nhìn thấy thi thể của một Beta ở bên đường.
Người nọ mặc một bộ quân phục rách nát, màu vàng đen, thuộc đội quân cơ giáp của đế quốc.
Nghe người vây xem nói rằng người này che giấu giới tính để nhập ngũ nên bị lưu đày đến ngôi sao hoang vu.
Địa điểm hạ cánh tình cờ là địa bàn của Alpha bên ngoài thành phố, trước khi kịp tỉnh lại vì choáng váng, hắn đã bị cưỡng bức kéo đi.
Sau khi chơi đủ rồi, bọn chúng đem hắn ra chợ trời bán.
Chỉ trong năm ngày, người lính cơ giáp cũ đã biến thành một xác chết không toàn thây.
Tô Triết Ngạn đứng trước xác chết thật lâu, cởi áo khoác, quấn lấy người nọ rồi khiêng ra ngoài thành tìm nơi chôn cất.
Nhìn bộ quân phục rách nát nằm rải rác trên mặt đất, Tô Triết Ngạn rơi vào trầm tư.
Hắn nhớ rõ khi mình mới được sinh ra, Beta chiếm 80% tổng dân số.

Nếu so sánh với Alpha và Omega thì họ là những người bình thường, nhưng lại là một phần quan trọng của xã hội.
Không biết từ khi nào, Beta đã trở thành một nhóm thiểu số yếu đuối, và việc ban hành Luật An ninh Lao động đã buộc Beta phải rời khỏi nơi làm việc.
Mà cùng thời gian đó, đế quốc khoanh vùng Beta ra khỏi phạm vi gia nhập quân đội, ai vi phạm sẽ bị đày đến ngôi sao hoang vu.
Tô Triết Ngạn không thể nhớ tại sao Beta lại biến mất với số lượng lớn.
Không chỉ hắn, rất nhiều người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dường như có một sức mạnh nào đó đã đánh cắp mọi thứ về Beta trong vài năm đó khỏi trí nhớ của người dân đế quốc.

Bọn họ thậm chí không thể gọi ra tên của những Beta đó, đến cả cơ sở dữ liệu của đế quốc cũng không tìm được dấu vết có liên quan nào.
Chỉ là thỉnh thoảng ai đó sẽ nói rằng mình mơ hồ nhớ rằng đế quốc đã từng có rất nhiều Beta sinh sống.
Chuyện xảy ra vào sáng nay khiến trái tim của Tô Triết Ngạn bị bao phủ bởi một lớp khói mù.
Khi đang mua quần áo cho robot trong thành phố, hắn lại bị một đám Alpha chặn trong hẻm nhỏ quấy rầy.
Giết chết đám rác rưởi này không khiến tâm trạng của hắn tốt lên, ngược lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Trên đường ra khỏi thành phố, có người ném đồng tiền vàng vào hắn và hỏi hắn bao nhiêu một đêm.

Hắn chém bay đầu người nọ rồi cầm theo nó đi ra ngoài, bấy giờ không ai dám cản hắn nữa.
Mặc dù từ đầu đến cuối những người đó đều chưa chạm được góc áo của hắn, nhưng Tô Triết Ngạn vẫn rất cáu kỉnh.

Chỉ cần đến gần đám đông, ngày nào hắn cũng sẽ trải qua những chuyện này.
Vốn dĩ sức ăn của hắn khá lớn, nhưng khi đến đây, hắn thậm chí không thể ăn nổi một hộp kem dinh dưỡng.
Tô Triết Ngạn không biết mình trở thành hiện tại như thế nào, có thể là do hoàn cảnh quá tệ, cũng có thể là do mấy tên tội phạm quá kinh tởm.
Bất cứ khi nào có người sống đến gần hắn, hắn đều muốn rút dao chém người.
Pheromone của Alpha có ở khắp mọi nơi trong không khí, nồng đậm đến mức một Beta như hắn cũng thấy hăng.
Hắn luôn có ảo giác khó thở, chỉ khi trở lại khoang con nhộng và ngửi nước hoa thì hắn mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn.
Có lẽ trong nhóm tội phạm cũng có người tốt, nhưng Tô Triết Ngạn không có cách nào giao tiếp với những người này, hắn không thể hòa nhập vào xã hội này.
Rõ ràng đến ngôi sao hoang vu chưa được bao lâu, chỉ trong ba ngày, ý nghĩ tự tử đã xuất hiện trong đầu hắn.
Nhưng buổi tối ngày thứ ba, robot đột nhiên có sự sống.
Có thể chạy, nhảy và nói chuyện, còn thích đánh nhau với ngón tay của hắn nữa.
So với tự sát, robot càng hấp dẫn hắn hơn.
……
Sở Thời Từ đã đợi rất lâu, mãi đến bảy giờ tối, bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Đó là tiếng của ủng quân đội, vừa nghe là biết Tô Triết Ngạn đã trở lại.
Cậu đặt cây thang vào cạnh khoang, bò lên trên và nhìn ra ngoài.
Qua cái nắp trong suốt của khoang con nhộng, Sở Thời Từ nhìn thấy Tô Triết Ngạn, trong đầu lại hiện lên lời nói của lão Trương.
"Trông rất đẹp, nhưng khi nhìn mặt sẽ tắt nắng ngay."
Sở Thời Từ càng nhìn càng cảm thấy lão Trương nói rất đúng.
Tô Triết Ngạn tóc vàng mắt xanh, làn da trắng nõn và cực kỳ điển trai, giống như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy.
Nhưng đôi mắt của hắn vô hồn, cả người cũng không có một chút sức sống nào hết.

Hắn cứ như một cái xác không hồn, nhìn vào khiến người ta lạnh sống lưng.
Không biết hắn đã trải qua những gì bên ngoài vào ban ngày mà đôi mắt của hắn lại trở nên ảm đạm rồi, tối hôm qua Sở Thời Từ vất vả lắm mới thắp sáng được nó.
Cậu không nhịn được đưa tay chạm vào cái nắp trong suốt.
Tô Triết Ngạn không đáp lại cậu, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cậu, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười khó nhận ra.
【Giá trị sức sống +1, giá trị sức sống hiện tại là 21/100.】
Sở Thời Từ phê, cậu biết ngay là nam chính yêu cậu mà.
Bên ngoài thì trưng bộ mặt của người chết, chỉ cười khi ở trước mặt cậu thôi.
Đây là gì, đây là một đãi ngộ đặc biệt dành riêng cho cậu.
Sở Thời Từ chỉ vào bốn chấm đen trên vách bên trong của khoang con nhộng, múa may cây đinh sắt méc với Tô Triết Ngạn.
Nơi này cách âm rất tốt, mà tiếng nói chuyện của robot lại quá nhỏ.
Tô Triết Ngạn không nghe thấy Sở Thời Từ nói gì cả, nhưng từ động tác của cậu, hắn có thể đoán được ý của cậu.
Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt vừa mới tốt lên lại chìm xuống.
Sở Thời Từ thấy hắn xoay người định đi thì vội vàng đập nắp.

Câu giơ tám ngón tay lên, ý là kẻ địch có nhiều hơn hai bàn tay của cậu cộng lại.
Tô Triết Ngạn không hiểu, nhưng hắn cũng không cần hiểu.

Đêm nay trời ít sương mù, đây cũng là lý do tại sao những người đó chọn bắt hắn đêm nay.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở mấy chỗ, “Đừng trốn nữa, ra đây.”
Những người trốn sau công sự che chắn* nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, lần lượt đi ra.
*Công sự là công nghệ xây dựng pháo đài dùng để bảo đảm an toàn cho người và phương tiện vật chất, kho tàng, bảo đảm chỉ huy ổn định, nâng cao hiệu quả sử dụng vũ khí và phương tiện kỹ thuật quân sự, chống các phương tiện sát thương của địch.
Cộng lại trước sau, tổng cộng có mười ba người.
Khi Tô Triết Ngạn tìm kẻ địch, họ cũng đang nhìn hắn.
Cho đến khi họ nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, những người đó mới hiểu ý của lão Trương.
Ánh sáng chiếu vào người hắn, hắn điển trai và cao quý giống như một vị thần của Hy Lạp cổ đại.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, bạn sẽ phải ngạc nhiên bởi vẻ ngoài của hắn.
Nhưng sau khi kinh ngạc, bạn sẽ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

So với người sống, hắn càng giống một pho tượng lạnh lùng hơn.

Không có sinh khí, không có sức sống.

Từ ánh mắt đến thần thái đều ẩn chứa sự tĩnh mịch sâu lắng.
Gã cầm đầu thất thần trong chốc lát, sau đó liền bình tĩnh lại.

Gã nhìn lại những người anh em của mình, phát hiện bọn họ cũng có thần sắc phức tạp.
Gã chép miệng, thì thầm, “Mẹ nó, cứ tưởng rằng mặt người chết chỉ là cách nói phóng đại thôi, không ngờ là tả thực.”
Người bên cạnh đề nghị, “Đại ca, hay là chúng ta móc mắt của nó hoặc bịt lại đi.

Em nghĩ chủ yếu là do đôi mắt quá đáng sợ, chọc mù biết đâu cũng....”
Tiếng nói của hắn đột nhiên im bặt.
Gã cầm đầu chỉ cảm thấy trước mắt loé lên, một con dao găm đã đâm vào cổ họng của tên đàn em.

Gã đột nhiên quay đầu lại, con mồi của họ đêm nay vẫn đang đứng trước khoang con nhộng.
Trên khuôn mặt hắn không có biểu hiện gì, nhưng đôi mắt xanh như một vũng chết lại đang hừng hực lửa giận.
Cầm con dao rựa dính máu, con mồi từng bước tiếp cận Alpha trước mặt.

Ủng quân đội giẫm lên mặt đất phát ra âm thanh trầm ổn, gã cầm đầu bất giác lùi về sau hai bước.
Tỏ ra rụt rè trước mặt Beta khiến gã thẹn quá hóa giận, “Chúng ta có hơn mười mấy người, nó chỉ có một mình thôi, các anh em cùng nhau xông lên!”
Tiếng hét bên ngoài lớn đến mức Sở Thời Từ ở trong khoang con nhộng cũng có thể nghe thấy.
Cậu tìm thấy chốt mở nắp khoang ở bên trong, nhảy ra khỏi khoang con nhộng rồi giơ cây đinh lên.
Hôm nay kẻ nào dám chạm vào mục tiêu nhiệm vụ của cậu, cậu sẽ đâm nát chân kẻ đó!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương