Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?
Chương 20: Tạm biệt, Chung Ninh

Lúc tiểu thiếu gia vào được hộp đêm thì Ngu Hành Chu cũng không ngạc nhiên.

Anh không đến tham dự sinh nhật của tiểu thiếu gia, cũng không đến cuộc hẹn buổi tối với tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia đặt trước chỗ ở một nhà hàng, là một nơi rất yên tĩnh, cả một khu rộng chỉ có một bàn, trên bàn bày đèn nhỏ, bên ngoài là mưa nhỏ đang rơi, trong vườn tường vi khoe sắc, hoa rơi lên phiến đá trắng ven đường.

Nước trà trước mặt tiểu thiếu gia đã lạnh ngắt.

Cậu đợi một tiếng, Ngu Hành Chu không đến.

Cậu chỉ biết Ngu Hành Chu sẽ không đến.

Ngu Hành Chu chưa bao giờ muộn, mà là anh không thực hiện lời hẹn ước.

Tiểu thiếu gia đứng lên, lúc ra cửa nhân viên mở ô cho cậu, tiểu thiếu gia tự mình nhận lấy, quả chanh nhỏ trên đồng hồ lấp lóe sáng.



Hôm nay Ngu Hành Chu vốn muốn đến sinh nhật của tiểu thiếu gia, anh đã chọn xong bạn gái, là một người phong cách trái ngược hoàn toàn với tiểu thiếu gia, một mỹ nhân trưởng thành phong tình vạn chủng, làm da màu mật ong kết hợp với mái tóc xoăn đen dài, trên người là hương nước hoa ngào ngạt quyến rũ.

Nhưng mà lúc cầm tay cô ta, Ngu Hành Chu nhớ lại cái đêm hôm ấy tiểu thiếu gia mặc áo ngủ màu trắng nhào vào ngực anh, trên người là mùi hương sạch sẽ tươi mới, tóc nâu mềm mềm chạm đến cằm anh, mềm mại như tơ.

Cuối cùng anh không đi, để tiểu thiếu gia bước qua sinh nhật năm nay thôi, nếu anh đến thì cũng là lúc ngả bài với tiểu thiếu gia.

Lúc tiểu thiếu gia bước vào hộp đêm, Ngu Hành Chu vừa uống xong chén rượu thứ ba, tửu lượng của anh tốt, ba chén rượu vào bụng cũng không có khác gì.

Nhưng anh lại nhìn thấy tiểu thiếu gia bước từ cửa vào, mặc bộ đồ đen để lộ cái cổ thon dài mảnh khảnh, xinh đẹp đến mức chẳng phù hợp chốn này.

Tiểu thiếu gia không mặc áo da báo như trước nữa, nhưng trên cổ tay áo là hai chiếc khuy cài hình đầu lâu, tóc tai chải chuốt cẩn thận, trên tai là một đôi khuyên màu đen.

Cậu đã cẩn thận trang điểm.

Ngu Hành Chu nhìn cái đồng hồ trên tay tiểu thiếu gia, là anh đặt làm lúc trước, trên mặt có một quả chanh nhỏ lấp lánh, mặt sau có khắc một chữ Z.

Chữ cái đầu tiên trong tên Chung Ninh là Z mà chữ Chu trong Ngu Hành Chu cũng là Z.

Đây là phương thức thể hiện những lời anh không thể nói ra.

Lúc này nhìn tiểu thiếu gia ăn mặc như thế mà xuất hiện, giống như sau một đêm cậu đã trưởng thành rất nhiều, còn đeo cả món quà anh tặng.

Ba chén rượu trong bụng Ngu Hành Chu đột nhiên nóng lên, nóng đến hỏng cả đầu óc, anh chỉ còn biết nhìn chăm chăm vào tiểu thiếu gia.



Tiểu thiếu gia nhìn thấy bên cạnh Ngu Hành Chu có hai mỹ nữ cực kì xinh đẹp, trong lòng có chút ấm ức, ngoan ngoãn chạy đến chẳng nói lời gì mà lễ phép đẩy người ra.

Cậu nhỏ tuổi, người cũng mềm mềm, cho dù cố ý ăn diện trưởng thành thì vẫn giống như làm nũng. Hai mỹ nhân bật cười rồi cũng tránh ra.

Hai người đều đã quen nhìn chuyện chốn phong nguyệt, cả Ngu Hành Chu cả vị thiếu gia mới chạy đến này làm sao bọn họ chọc nổi, cả hai thức thời mà đi ra một chút, nhưng cũng không cách xa quá, có thể coi như không tồn tại.

“Anh đồng ý đến tiệc sinh nhật của em rồi” Tiểu thiếu gia chẳng vui vẻ gì mà than thở, vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ý tứ của Ngu Hành Chu, cậu vẫn ôm ý nghĩ ngây thơ, cảm thấy có lẽ Ngu Hành Chu lừa cậu, sợ cậu giận nên mới không đến.

Cậu cũng muốn giận, nhưng cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tay, nhìn quả chanh tròn trịa kia

“Em không giận anh” Cậu kéo tay Ngu Hành Chu, nghĩ lại không đúng lắm “Nhưng đến cả bữa tối anh hẹn cùng em mà cũng không tới thì em có hơi giận”

Cậu không hiểu lắm vì sao Ngu Hành Chu lại dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn cậu, giọng nói cũng mang theo vài phần ý tứ trấn an mà mềm xuống “Em biết anh là Ngu tiên sinh rồi, chị gái bảo anh rất tài giỏi, không phải ngưu lang gì cả. Nhưng em thích anh, vốn cũng không phải vì anh là ngưu lang”

“Em thích chính bản thân anh, Ngu Hành Chu”

Cậu cười khoe chiếc răng nanh trắng tinh, cái vẻ trưởng thành giả vờ lập tức biến mất “Anh tặng em đồng hồ đắt tiền hay cỏ dại thì em cũng đều vui vẻ. Anh là ngưu lang hay là Ngu tiên sinh cũng không ảnh hưởng đến việc em thích anh.”

Ngu Hành Chu nắm chặt chén rượu, trong dạ dày là lửa cháy bỏng rát, thậm chí đốt tới tận trái tim anh, trái tim kia đập lên mãnh liệt.

Anh gần như muốn thỏa hiệp với bản năng của mình, muốn đáp lại phần thâm tình này của tiểu thiếu gia, muốn mang cả tính mạng mình giao vào tay cậu, mặc cậu sử dụng.

Nhưng gương mặt lạnh băng nhợt nhạt của Lê Phồn dưới làn nước sông, cảnh anh cầm đao cắm vào bụng kẻ khác, máu tanh theo mưa chảy xuống mặt đất chẳng sạch sẽ gì…

Nhìn lại Chung Ninh, tiểu thiếu gia của anh.

Ngu Hành Chu nhìn gương mặt trắng nõn sạch sẽ của tiểu thiếu gia, cậu xinh đẹp như đóa hoa lê mềm mại, như sương sớm tuyết non thế kia.

Cậu năm nay mới vừa mười tám tuổi.

Mà Ngu Hành Chu anh đã ba mươi hai.

Tiểu thiếu gia ở trong tay anh, chẳng khác gì đóa hoa lê trắng tuyết bị một con rắn độc nuốt vào bụng.

“Chung tiểu thiếu gia, sao cậu còn chưa hiểu, trò chơi kết thúc rồi” Ngu Hành Chu khép mắt, lúc mở ra, chính là Ngu tiên sinh mang gương mặt chẳng khác gì tu la kia.

Ngu Hành Chu gõ gõ mặt bàn, nhân viên thức thời mở ngăn kéo, rút một bản hợp đồng đưa cho anh.

Đó là hợp đồng bao dưỡng của tiểu thiếu gia và Ngu Hành Chu.

Trên đó còn có chữ kí của tiểu thiếu gia, nghiêm túc thanh toán năm mươi vạn, về sau lại trả thêm một trăm vạn, bao dưỡng Ngu Hành Chu ba tháng.

Bây giờ đã tới thời hạn.

Ngu Hành Chu trước mặt cậu, châm lửa lên hợp dồng, tùy tay vứt vào thùng rác.

Nhân viên nhăn mặt muốn bảo ông chủ đừng có mà phóng hỏa trong quán, nhưng mà nhìn sắc mặt Ngu Hành Chu cậu ta lại chẳng dám nói lời nào.

Quay lưng đi tiếp tục lau ly rượu, giả vờ như không biết đến hỗn loạn như địa ngục sau lưng.

Tiểu thiếu gia ngơ ngác nhìn bản hợp đồng kia.

Thật ra cậu cũng đoán được chuyện Ngu Hành Chu không phải ngưu lang, nhưng cậu cứ nghĩ rằng, chỉ cần Ngu Hành Chu không nói, cậu cũng không nói, mối quan hệ bao dưỡng mờ ám này vẫn còn có thể tiếp tục, sau tới một ngày có thể thay đổi, cậu có thể quang minh chính đại mà nắm lấy tay Ngu Hành Chu nói rằng đây là bạn trai tôi.

Nhưng Ngu Hành Chu đốt hợp đồng rồi.

Nhìn mặt Ngu Hành Chu, rõ ràng đã tới rất gần, lại hóa ra xa cách đến vậy. Tiếng nói của Ngu Hành Chu cứ như truyền đến từ một nơi rất xa.

Cậu nghe thấy Ngu Hành Chu nói chưa bao giờ thích loại nam sinh cuồng dã, anh thích bạn giường ngoan ngoãn nghe lời. Mà loại con nhà gia thế như tiểu thiếu gia thì anh chơi cũng sẽ không chơi, vì rất phiền.

Cậu còn nghe thấy Ngu Hành Chu nói anh không ngờ đến anh làm hại Chung tiểu thiếu gia thích anh, cho nên cái đồng hồ kia là để bồi tội, là anh lỗ mãng, cảm thấy thú vị nên lừa cậu.

Thời hạn hợp đồng đã hết, Ngu Hành Chu cũng đã nhẫn nại đến cực hạn, nên chấm dứt trò cười này thôi.

Anh không đến tiệc sinh nhật, không đến bữa tối không phải vì sợ tiểu thiếu gia giận, mà bởi vì cảm thấy không cần thiết.

“Sau này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, Chung tiểu thiếu gia”

Ngu Hành Chu lau nước mắt cho tiểu thiếu gia rồi lại nhanh chóng lui bước về sau. Nước mắt rời khỏi khóe mi tiểu thiếu gia lạnh dần rồi đông lại trên lông mi, chạm đến mu bàn tay Ngu Hành Chu.

Chung Ninh nói không nên lời, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh.

Cậu nhìn thấy một màn khiến cậu tan nát cõi lòng, hai mỹ nhân vừa nãy tránh đi bước đến bên người Ngu Hành Chu, eo mềm mại tinh tế như liễu, nhu nhược như không xương ngã vào trong ngực Ngu Hành Chu, hôn lên môi anh.

Tay mỹ nhân kia luồn vào trong quần áo Ngu Hành Chu, mông ma sát với đùi Ngu Hành Chu, môi hai người dán chặt, giữa khe hở còn nhìn thấy đầu lưỡi quấn quýt.

Ngu Hành Chu ôm người đứng lên, nhân viên đứng bên cạnh nhanh nhẹn hai tay đưa một chìa khóa “Phòng 3149 trên tầng vẫn còn trống”

Ngu Hành Chu ôm mỹ nhân vẫn cười duyên dáng, cũng chẳng an ủi Chung Ninh còn đang rơi lệ.

“Đợi một lúc rồi đưa Chung tiểu thiếu gia về nhà” anh nói, mỹ nhân trong ngực còn tặng tiểu thiếu gia một cái hôn gió.

Ngu Hành Chu hôn mỹ nhân “Đừng nghịch”

Sau đó anh ôm người đi, để lại một mình Chung Ninh.

Chung Ninh vẫn không lên tiếng.

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, cậu cũng đặt phòng trong khách sạn rồi, trang trí hoa hồng với bóng bay, Thẩm Văn Hiên ở bên vừa cười trái tim thiếu nữ của cậu vừa giúp trải cánh hoa hồng, hai người bận rộn cả buổi chiều.

Cậu đã nghĩ sẽ ở bên Ngu Hành Chu cùng trải qua đêm đầu tiên của tuổi trưởng thành này, cậu nghĩ đến việc ngủ trong ngực Ngu Hành Chu một giấc, cùng anh nói về chuyện sau này cậu đã trưởng thành, có thể chính thức theo đuổi anh hay không.

Cậu thậm chí còn nghĩ có thể Ngu Hành Chu sẽ đồng ý làm bạn trai của cậu.

Cậu chỉ mong, Ngu Hành Chu sẽ cho cậu một cơ hội, để cậu theo đuổi anh.

Nhưng đến cả cái cơ hội này Ngu Hành Chu cũng không cho cậu.

Nhân viên đứng bên nhìn Chung Ninh vẫn khóc mãi, đau lòng đến mức không biết phải làm sao. Cậu ta cũng có một em họ tầm tuổi của Chung Ninh, ngày trước thất tình cũng khóc như thế.

“Ông chủ chúng tôi thật sự không hợp yêu đương với cậu đâu” Cậu ta nhịn không được nói xấu sau lưng ông chủ, muốn an ủi tiểu thiếu gia “Từ khi tối biết ông ấy thì bạn giường cũng chẳng có ai được quá ba tháng. Chung thiếu gia cậu đẹp trai như thế, nữ sinh thích cậu, à không nam sinh thích cậu nhiều lắm, quên ông chủ của tôi đi, anh ta không phải người tốt.”

“Để tôi đưa cậu về nhà nhé?” Nhân viên hỏi.

Chung Ninh lắc đầu.

Sau một lúc lâu, cậu lại gật đầu. Cậu cởi cái đồng hồ trên tay xuống, đưa cho cậu nhân viên.

Cậu không gánh nổi quả chanh nhỏ của Ngu Hành Chu.

“Giúp tôi đưa lại cho anh ấy”

Cậu bước ra khỏi hộp đêm, đèn ngoài đường đều đã sáng.

Một chiếc xe màu đen đợi tiểu thiếu gia bước vào.

Tiểu thiếu gia nhìn mình trên cửa kính xe khóc đến đỏ mắt, so với mỹ nhân bên cạnh Ngu Hành Chu vừa rồi quả thực khác biệt  như trời với đất.

“Đến khách sạn Hi Thành” cậu khàn giọng nói.

Cậu đã đặt căn phòng kia, căn phòng trải đầy hoa hồng đó, cậu muốn đến xem.

Nhìn cảnh vật chạy như bay qua khung cửa kính, đột nhiên nhớ đến lúc này Ngu Hành Chu hẳn đã ôm người đẹp trên giường.

Cậu đau khổ nhắm mắt lại, nhỏ giọng khóc, sau đó càng lúc càng không nhịn đươc, cuối cùng gào khóc lớn.

Cậu mới mười tám tuổi, không thể điềm tĩnh được như Ngu Hành Chu, chịu tủi thân không biết phải nói ra thế nào, chỉ có thể ngồi khóc nức nở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương