Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?
-
Chương 17: Anh cũng nhớ em
Tiểu thiếu gia không biết Ngu Hành Chu đi đâu.
Lúc tan học Thẩm Văn Hiên đã chạy theo Hàn Dữ Tiếu, trước lúc chạy đi còn giả mù sa mưa hỏi tiểu thiếu gia có muốn đến học nhóm cùng không.
Chung-đứng thứ hai toàn thành phố-Ninh từ chối, cậu đã nhìn thấu sự giả dối của Thẩm Văn Hiên, học bù cái gì, rõ ràng là hẹn hò.
Thẩm Văn Hiên hài lòng nắm tay Hàn Dữ Tiếu chạy mất, còn không ngồi cái xe to nhà mình mà nhất định trèo lên ngồi sau cái xe đạp cũ nát của Hàn Dữ Tiếu.
Tiểu thiếu gia nhìn hai người bọn họ chậm rãi biến mất, nhìn tài xế nhà Thẩm Văn Hiên ấm ức lái xe theo sau cả hai, đột nhiên có chút hâm mộ.
Cậu nhớ Ngu Hành Chu, nhưng mà Ngu Hành Chu còn chẳng thèm trả lời tin nhắn của cậu.
—
Lúc tiểu thiếu gia nhận điện thoại của Ngu Hành Chu thì đã là mười giờ tối.
Cậu cũng đang đắn đo không biết có nên gọi cho Ngu Hành Chu hay không.
Sợ quấy rầy anh, nhưng nhớ anh.
Chưa suy nghĩ xong, điện thoại đã vang lên.
Ngu Hành Chu nói anh đang ở trước nhà cậu.
Tiểu thiếu gia mở to mắt, mặc áo ngủ chạy thẳng xuống nhà, trên chân còn xỏ đôi dép thỏ phủ lông trông như quả cầu tuyết nhỏ, chạy thẳng từ cửa sau nhà ra ngoài.
Quả nhiên Ngu Hành Chu đang đợi cậu.
Anh đứng dưới gốc cây gạo đang nở hoa đỏ rực, dáng người cao ráo lại thanh tú, có chút phong trần mệt mỏi nhưng vẫn anh tuấn thư lãng.
Tiểu thiếu gia nhào vào ngực Ngu Hành Chu.
Ngu Hành Chu ôm cậu vào lòng.
“Em rất nhớ anh” Tiểu thiếu gia giọng vang vang nói vậy, ánh mắt tỏa sáng, trên người còn mang hương vị thoải mái khi vừa tắm xong.
Ngu Hành Chu không nhịn được, cúi xuống hôn cậu.
—
Môi Ngu Hành Chu hơi lạnh, dán lên đôi môi mềm mại ấm áp của tiểu thiếu gia một hồi rồi cũng nóng lên.
Anh gần như là nóng nảy đoạt đi không khí trong miệng tiểu thiếu gia, một tay hung ác giữ chặt thắt lưng cậu, tiểu thiếu gia rất gầy, một cánh tay anh đã có thể ôm chặt cậu vào ngực.
Nhưng anh cảm thấy chưa đủ, còn cần nhiều hơn nữa, làm cho tinh linh trên trời cao này ngã hoàn toàn xuống chốn phàm trần, ngã vào trong ngực anh.
Hôm nay anh ở nghĩa trang tới tận khi bóng đêm phủ khắp núi, có lẽ con người ở nơi như thế sẽ càng nghĩ nhiều.
Anh nhìn dáng vẻ tươi cười của Lê Phồn, đột nhiên nghĩ đến mình sau khi chết, có lẽ còn chẳng bằng cô.
Lê Phồn có người thân có bạn bè, còn có cả anh luôn nhớ tới.
Mà anh không cha không mẹ, cô cô linh linh bước đến kiếp sau, đến bờ vực sinh lão bệnh tử cuối cùng cũng chỉ có một mình.
Tiểu thiếu gia của anh, Chung Ninh của anh, khi đó hẳn đã già nua tóc bạc lại vẫn đầy quyến rũ.
Cậu khi ấy chắc hẳn đã nắm tay một ai khác, đầu gối tay ấp trên chiếc giường ấm áp, nói liên miên chuyện vặt một ngày rồi cùng nhau say giấc.
Ngu Hành Chu ảo não khép mắt lại, anh chỉ nghĩ một chút thôi, lục phủ ngũ tạng đã đau thấu, tựa như bị thiêu đốt.
Anh oán hận khuôn mặt không rõ ràng của gã đàn ông trong tưởng tượng, căm hận người ngoài dắt tiểu thiếu gia từ trong tay anh đi mất, căm hận kẻ ngày sau đồng hành bên cậu bước qua mỗi ngày của cuộc sống.
Sau đó anh nhìn thấy tin nhắn từ tiểu thiếu gia.
Tin nhắn kia gửi đến từ lâu, nằm yên trong điện thoại cả một ngày trời mới được mở ra.
“Em nhớ anh”
Ba chữ nhẹ nhàng mềm mại, có chút ý làm nũng có một chút tủi thân.
Phòng tuyến trong tim Ngu Hành Chu bị ba chữ này đánh nát, tan tác không còn một mảnh.
Ngu Hành Chu còn công việc quan trọng ngày mai đấy, yêu cầu đêm nay anh phải ở lại nơi đó.
Thế nhưng đọc tin nhắn xong, anh lên xe, đi ngay lúc tối trời để trở về thành phố T, trở về bên cạnh tiểu thiếu gia của anh.
Lúc này anh đang ôm chặt tiểu thiếu gia trong ngực, tiểu thiếu gia mềm mại như một cái kẹo chanh đường, trong cổ họng vang lên tiếng nức nở nhỏ như mèo con.
Lúc này anh mới có chút cảm giác an tâm, trái tim trong ngực kia như cây khô gặp mưa xuân, dần sống lại.
Tiểu thiếu gia bị anh hôn đến không thở nổi, không thể chịu đựng đành phải đẩy anh ra.
Ngu Hành Chu không cam lòng buông cậu ra, hai đôi môi ẩm ướt tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc.
Đang là ban đêm, ngoài trời yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, gió đêm thổi tới đưa theo cả hương hoa trong ý lạnh.
Tiểu thiếu gia ghé vào trong ngực anh nhìn nhìn, mặt đỏ bùng, giống như trái đào mật căng mọng, e lệ, khoe ra hàm răng trắng tinh.
Nhìn nhau, hai ngươi lại hôn lần nữa.
Lúc tan học Thẩm Văn Hiên đã chạy theo Hàn Dữ Tiếu, trước lúc chạy đi còn giả mù sa mưa hỏi tiểu thiếu gia có muốn đến học nhóm cùng không.
Chung-đứng thứ hai toàn thành phố-Ninh từ chối, cậu đã nhìn thấu sự giả dối của Thẩm Văn Hiên, học bù cái gì, rõ ràng là hẹn hò.
Thẩm Văn Hiên hài lòng nắm tay Hàn Dữ Tiếu chạy mất, còn không ngồi cái xe to nhà mình mà nhất định trèo lên ngồi sau cái xe đạp cũ nát của Hàn Dữ Tiếu.
Tiểu thiếu gia nhìn hai người bọn họ chậm rãi biến mất, nhìn tài xế nhà Thẩm Văn Hiên ấm ức lái xe theo sau cả hai, đột nhiên có chút hâm mộ.
Cậu nhớ Ngu Hành Chu, nhưng mà Ngu Hành Chu còn chẳng thèm trả lời tin nhắn của cậu.
—
Lúc tiểu thiếu gia nhận điện thoại của Ngu Hành Chu thì đã là mười giờ tối.
Cậu cũng đang đắn đo không biết có nên gọi cho Ngu Hành Chu hay không.
Sợ quấy rầy anh, nhưng nhớ anh.
Chưa suy nghĩ xong, điện thoại đã vang lên.
Ngu Hành Chu nói anh đang ở trước nhà cậu.
Tiểu thiếu gia mở to mắt, mặc áo ngủ chạy thẳng xuống nhà, trên chân còn xỏ đôi dép thỏ phủ lông trông như quả cầu tuyết nhỏ, chạy thẳng từ cửa sau nhà ra ngoài.
Quả nhiên Ngu Hành Chu đang đợi cậu.
Anh đứng dưới gốc cây gạo đang nở hoa đỏ rực, dáng người cao ráo lại thanh tú, có chút phong trần mệt mỏi nhưng vẫn anh tuấn thư lãng.
Tiểu thiếu gia nhào vào ngực Ngu Hành Chu.
Ngu Hành Chu ôm cậu vào lòng.
“Em rất nhớ anh” Tiểu thiếu gia giọng vang vang nói vậy, ánh mắt tỏa sáng, trên người còn mang hương vị thoải mái khi vừa tắm xong.
Ngu Hành Chu không nhịn được, cúi xuống hôn cậu.
—
Môi Ngu Hành Chu hơi lạnh, dán lên đôi môi mềm mại ấm áp của tiểu thiếu gia một hồi rồi cũng nóng lên.
Anh gần như là nóng nảy đoạt đi không khí trong miệng tiểu thiếu gia, một tay hung ác giữ chặt thắt lưng cậu, tiểu thiếu gia rất gầy, một cánh tay anh đã có thể ôm chặt cậu vào ngực.
Nhưng anh cảm thấy chưa đủ, còn cần nhiều hơn nữa, làm cho tinh linh trên trời cao này ngã hoàn toàn xuống chốn phàm trần, ngã vào trong ngực anh.
Hôm nay anh ở nghĩa trang tới tận khi bóng đêm phủ khắp núi, có lẽ con người ở nơi như thế sẽ càng nghĩ nhiều.
Anh nhìn dáng vẻ tươi cười của Lê Phồn, đột nhiên nghĩ đến mình sau khi chết, có lẽ còn chẳng bằng cô.
Lê Phồn có người thân có bạn bè, còn có cả anh luôn nhớ tới.
Mà anh không cha không mẹ, cô cô linh linh bước đến kiếp sau, đến bờ vực sinh lão bệnh tử cuối cùng cũng chỉ có một mình.
Tiểu thiếu gia của anh, Chung Ninh của anh, khi đó hẳn đã già nua tóc bạc lại vẫn đầy quyến rũ.
Cậu khi ấy chắc hẳn đã nắm tay một ai khác, đầu gối tay ấp trên chiếc giường ấm áp, nói liên miên chuyện vặt một ngày rồi cùng nhau say giấc.
Ngu Hành Chu ảo não khép mắt lại, anh chỉ nghĩ một chút thôi, lục phủ ngũ tạng đã đau thấu, tựa như bị thiêu đốt.
Anh oán hận khuôn mặt không rõ ràng của gã đàn ông trong tưởng tượng, căm hận người ngoài dắt tiểu thiếu gia từ trong tay anh đi mất, căm hận kẻ ngày sau đồng hành bên cậu bước qua mỗi ngày của cuộc sống.
Sau đó anh nhìn thấy tin nhắn từ tiểu thiếu gia.
Tin nhắn kia gửi đến từ lâu, nằm yên trong điện thoại cả một ngày trời mới được mở ra.
“Em nhớ anh”
Ba chữ nhẹ nhàng mềm mại, có chút ý làm nũng có một chút tủi thân.
Phòng tuyến trong tim Ngu Hành Chu bị ba chữ này đánh nát, tan tác không còn một mảnh.
Ngu Hành Chu còn công việc quan trọng ngày mai đấy, yêu cầu đêm nay anh phải ở lại nơi đó.
Thế nhưng đọc tin nhắn xong, anh lên xe, đi ngay lúc tối trời để trở về thành phố T, trở về bên cạnh tiểu thiếu gia của anh.
Lúc này anh đang ôm chặt tiểu thiếu gia trong ngực, tiểu thiếu gia mềm mại như một cái kẹo chanh đường, trong cổ họng vang lên tiếng nức nở nhỏ như mèo con.
Lúc này anh mới có chút cảm giác an tâm, trái tim trong ngực kia như cây khô gặp mưa xuân, dần sống lại.
Tiểu thiếu gia bị anh hôn đến không thở nổi, không thể chịu đựng đành phải đẩy anh ra.
Ngu Hành Chu không cam lòng buông cậu ra, hai đôi môi ẩm ướt tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc.
Đang là ban đêm, ngoài trời yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, gió đêm thổi tới đưa theo cả hương hoa trong ý lạnh.
Tiểu thiếu gia ghé vào trong ngực anh nhìn nhìn, mặt đỏ bùng, giống như trái đào mật căng mọng, e lệ, khoe ra hàm răng trắng tinh.
Nhìn nhau, hai ngươi lại hôn lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook