Tôi Có Một Hòn Đảo Mang Theo Bên Mình Thiên Tai Mạt Thế
-
4: Cảnh Trong Mơ 4
Nhà họ ở ngay cạnh cửa hàng tạp hóa nhỏ của làng, hai cha con mua hai tô mì ăn liền, mượn nước nóng trong cửa hàng, rồi ăn qua loa một bữa.
Công việc buổi chiều không hề nhẹ nhàng, dù không tính đến tuyết trong sân, chỉ riêng việc dọn tuyết trên mái của bốn gian nhà ngói khang trang, một phòng chứa dụng cụ và một kho chứa củi than cũng đã đủ bận rộn.
Đừng nhìn số lượng nhà ít mà tưởng dễ, nhà Lương Hàm Nguyệt rộng rãi thoáng đãng, không phải lo về giá đất hay diện tích chung như ở thành phố, nên mỗi gian nhà đều khá lớn.
Bố cô từng nói, nhà cũ không có người ở thì sớm muộn gì cũng sẽ xuống cấp, không còn sinh khí thì nhà sẽ hỏng thôi.
Ông và mẹ cô còn có ý định khi về già sẽ rời thành phố để về đây dưỡng già.
Năm nay họ đã lắp lại hệ thống sưởi dưới sàn, thay cả kính cửa sổ bằng loại kính hai lớp giữ ấm, mong muốn có thể cho thuê lại cho người nào ở làng mà họ tin tưởng.
Nhưng dù điều kiện tốt, yêu cầu cũng nhiều, nhà ở nông thôn khó cho thuê, đến giờ vẫn chưa tìm được người thuê phù hợp.
Lương Khang Thời đi một vòng, quyết định bắt đầu từ phòng chứa dụng cụ.
Mái nhà ngói có độ dốc, tuyết trượt xuống dễ làm lật thang, nhưng phòng chứa dụng cụ của họ có mái bằng và liền kề với nhà ngói, có thể trèo lên từ đó.
Lương Hàm Nguyệt dùng xẻng đẩy tuyết xuống khỏi mái nhà, thỉnh thoảng quay lại nhìn Lương Khang Thời.
Bố cô đang ngồi vắt vẻo trên nóc nhà, tay cũng cầm một cái xẻng, trông vẫn khá vững vàng.
Lương Hàm Nguyệt dặn dò bố vài câu, ánh mắt bỗng dừng lại ở con linh vật trên đỉnh mái nhà.
Nói đến cái tên của mình, cũng có chút liên quan đến con linh vật trên mái nhà này.
Năm đó, Lương Hàm Nguyệt sinh non, lại đúng vào đêm tuyết rơi, xe cứu thương mãi không tới, mẹ cô sắp sinh đến nơi rồi, Lương Khang Thời đành phải vội vàng gọi bà Vương, một bà đỡ trong làng, đến giúp.
May mắn là quá trình sinh nở sau đó diễn ra suôn sẻ, xe cứu thương chưa kịp tới thì Lương Hàm Nguyệt đã chào đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook