Tôi Có Một Bí Mật
-
Chương 66: Chết không được yên
Sau khi Chu Dương chết, lại có người chết.
Trên người Vương Đông Cường không có vết thương rõ ràng nào, thi thể nói cho mọi người biết ông ta là tự sát.
Tự sát là hành vi muốn làm thỏa mãn dục vọng thảm thương, khác với bị sát hại, người trước sẽ cho mình thêm nhiều thời gian, không phải vội vàng không kịp chuẩn bị mà là sau khi đấu tranh tâm lý mới bước lên con đường chết, vì vậy đa số trường hợp sẽ xuất hiện di thư trong đó.
Người trong cuộc của kiểu này thường hay làm ra hành vi cực đoan để tự an ủi bản thân mình, ôm một loại cân bằng tâm lý “Tôi để lại cho người trong nhà cái này cái kia, bọn họ sẽ tự hiểu, biết tôi đau khổ nên sẽ không trách tôi.
Vương Đông Cường viết một phong thư.
Di thư qua tay Từ Vĩ giao cho vợ Vương Đông Cường.
Đám công nhân vốn chỉ biết là Vương Đông Cường tự sát, lại không rõ ràng vì sao ông ta lại muốn làm như vậy, nhờ vợ ông ta lớn giọng nên mới nghe thấy được một ít nguyên nhân hậu quả.
Vương Đông Cường do thiếu nợ nên mới tự sát.
Tối hôm qua ông ta uống thuốc xong, cảm xúc suy sụp, lại nghĩ tới mình thiếu nhiều tiền như vậy, sống cũng không thể nào trả hết nên đã kết thúc sinh mạng của mình.
Đám công nhân đều nghị luận, cảm thấy cái chết Vương Đông Cường là biểu hiện của một loại ích kỷ cực độ.
‘’Ài, Vương Đông Cường thật mẹ nó ích kỷ, vợ ông ta đang có bầu, bản thân mình lại đi nhảy sông để kết thúc mọi chuyện, cũng không sợ trong nhà có thêm một xác hai mạng hay sao.”
“Cũng không thể nói vậy, nếu đổi lại tôi…… Aiiii, đổi lại tôi cũng không biết sẽ qua ngày như thế nào nữa.”
“Ôi chao, mặc kệ nói thế nào, cũng không thể tự sát, chết cũng không giải quyết được vấn đề.”
“Theo tôi thấy mấy người tự sát điều là những kẻ hèn nhát.”
“Tôi chỉ tò mò, hiện tại Vương Đông Cường không chết thì lại chết rồi, ông ta có liên quan gì đến cái chết của Chu Dương không?”
“Chẳng phải vì nợ tiền không trả, muốn quỵt nợ, cho nên mới giết người sao?”
“Lời đồn đại chỉ là bịa đặt, không phải chúng ta đều lan truyền chuyện vớ vẩn sao? Quỷ mới biết là thật hay giả.’’
“Thì chính Vương Đông Cường giết Chu Dương đó, vợ ông ta không phải nói rồi sao?”
“Nói thế nào?”
“Cụ thể không nghe rõ, dù sao thì Vương Đông Cường tự sát, không riêng gì chuyện không có tiền trả nợ, còn biết chuyện mình giết Chu Cường đã bị vạch trần nên cùng đường bí lối, chỉ có điều không biết nguyên nhân tại sao lại bị lộ thôi.”
“Thật là, không muốn trả tiền, không muốn ngồi tù thì lại dứt khoát đi tự sát, lựa chọn con đường nhẹ nhàng nhất để ông ta được giải thoát, mẹ già bảy tám mươi tuổi và vợ con sẽ sống như thế nào đây? Chỉ có thể sống không bằng chết thôi.”
“Được rồi được rồi, không có gì đáng nói, đều đi làm việc thôi.”
Hoàng Đan ở công ty, giám đốc muốn họp, mấy đốc công Thích Phong, Hạ Bằng cũng ở đây, cậu được gọi tới tiếp đón bưng trà đưa nước.
Cuộc họp nhằm vào án mạng Vương Đông Cường, may mà ông ta tự sát, nên cũng không có ra nhiều trò như vậy.
Mỗi người đều có quyền lợi quyết định sinh mạng của bản thân mình, người ngoài nhiều lắm chỉ có thể thổn thức, không can thiệp được,nếu một khi bạn đã quyết tâm chết thì đến Diêm vương gia cũng không ngăn cản được.
Hoàng Đan bưng ly trà đến trước mặt Thích Phong, eo bị bóp một cái, cậu làm như không có việc gì lui sang một bên.
Một tháng của nguyên chủ, trừ xem phim và ngủ, tiếp đón khách, còn có đóng dấu sao chép, các loại hợp đồng trong công ty đều sẽ qua tay anh ta, cho nên anh ta biết rất nhiều.
Hoàng Đan từ chỗ nguyên chủ biết được một phần, sau đó mình tiếp nhận cũng nắm được một ít.
Công ty này chỉ là một cái vỏ rỗng.
Hoàng Đan hi vọng công trình Thích Phong nhận có thể thuận lợi hoàn công, đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, như vậy sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có thể an tâm rời khỏi nơi này.
Hiện tại Hoàng Đan không dám điền mục tiêu nhiệm vụ.
Sau khi biết được Vương Đông Cường tự sát, Hoàng Đan tìm Từ Vĩ, đối phương nói hôm qua dẫn Vương Đông Cường đến cục cảnh sát, chỉ tra hỏi sự cố vài năm trước xảy ra trên công trường, không có liên quan đến án mạng của Chu Dương.
Về phần vài lời đồn đại kia, không rõ là gió từ đâu thổi đến.
Hoàng Đan nghĩ cũng vậy, nếu thật sự Vương Đông Cường viết cho Chu Dương biên lai vay nợ, cảnh sát sẽ giữ ông ta lại, không dễ dàng thả về như vậy.
Hôm nay Vương Đông Cường chết, tất cả mọi chuyện đều bị gắt gao che đậy, không hề có ai buộc miệng nói ra, nhưng cậu cảm giác, có lẽ còn có một người biết chuyện.
Chuyện này có chỗ kỳ quái khác, không thể qua loa được, nên chờ một chút thì hơn.
Hoàng Đan nhận ra có hai đường tầm mắt đang dừng ở trên người mình, một đường là cậu quen thuộc, đường còn lại khiến cậu khó chịu, cậu cũng không đáp lại cái nào.
Buổi tối khi Thích Phong đến tiệm tạp hóa, một mình Hoàng Đan trông tiệm, ba mẹ nguyên chủ đến nhà cậu ba ăn cơm.
Trong tay cậu ba có rất nhiều việc làm, ba nguyên chủ không thể không muốn có mối quan hệ này, dù chỉ là bà con xa thì cũng thường ân cần thăm hỏi, ngày lễ ngày tết xách quà tặng tới cửa thăm hỏi.
Khoảng thời gian trước tiệm tạp hóa đã lắp camera, Thích Phong muốn làm gì với Hoàng Đan thì phải chú ý một chút, hai người không có cách nào nên đến góc tường ngoài cửa, dựa vào ổ nhỏ của Bánh Đậu khi còn sống mà hôn hôn.
Hoàng Đan nói,“Anh hút thuốc?”
Mặt Thích Phong run rẩy,“Chỉ một hơi thôi.”
Hoàng Đan hôn môi hắn, đưa đầu lưỡi vào, khi rời khỏi nói,“Ít nhất nửa điếu thuốc.”
Thích Phong,“……”
Hắn ôm người vào trong lòng, đặt ở trên vách tường hôn, nặng nề cười,“Em được đấy, hôn môi đã biết chú hút bao nhiêu thuốc, em đưa lưỡi ra đi, để chú xem xem có bao nhiêu lợi hại nè.”
Hoàng Đan làm theo, tiếng người đàn ông cười nhẹ bên tai,“Đầu lưỡi quả nhiên lợi hại, vừa mềm vừa trơn, không cho chạy, ngoan ngoãn để chú nếm thử, ngọt ngọt, ăn đồ hộp hử?”
“Ừ, ăn một hộp.”
Sợ người đàn ông cắn mình, Hoàng Đan trốn phía sau, cái gáy được một bàn tay rộng lớn giữ lại không đụng vào vách tường.
Cậu thở nhẹ phì phò,“Trong quá trình cai thuốc phải kiên trì mới được.”
Thích Phong chầm chậm mổ lên môi cậu,“Ừ, kiên trì chứ, hôm nay do có bữa tiệc, tổng giám đốc đưa một điếu, mọi người đều hút, tôi không hút cũng không được.”
Hoàng Đan nói,“Cũng đúng.”
Thích Phong nhướn mày, thanh niên hình như bao giờ cũng hiểu lòng người như vậy, hắn hôn lên, kề sát trán đối phương,“Chú chưa từng thấy em tức giận cũng không thấy em cười lần nào.”
Hoàng Đan nói,“Nếu anh nhìn thấy em tức giận thì sẽ rất phiền phức đó.”
Thích Phong thích thú,“Ồ? Phải không? Có bao nhiêu phiền phức nè?Em sẽ bỏ nhà trốn đi, hay là muốn coi trời bằng vung ra tay đánh chú, rồi khóc lóc ồn ào với chú hử…… Phi!”
Phi phi vài lần, hắn mới khôi phục như thường.
Hoàng Đan không nói chuyện, chỉ nhìn người đàn ông, trong đôi mắt có ngôi sao lấp lóe.
Thích Phong liếc một con muỗi bay đến cổ hắn, đưa tay huy nó ra,“Đừng nhìn chú như vậy, nhìn đến chú cứng lên rồi.”
Hoàng Đan không nói gì.
Thích Phong vuốt sợi tóc trên trán cậu,“Nghe lời, cười cho chú xem một chút.”
Hoàng Đan khóe môi động động, tạo lên một độ cong.
Thích Phong rất không hài lòng, kéo hai bên má thanh niên, độ cong càng kéo càng lớn chút,“Cứ như vậy? Em cười không lộ răng sao?”
Hoàng Đan nghiêng mặt qua, hôn một cái lên tay người đàn ông.
Hô hấp Thích Phong ngừng lại, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc trầm đục, hắn ôm người, ánh mắt vô cùng nóng rực.
Có tiếng nói chuyện vang lên, theo sau tiếng bước chân, Hoàng Đan nhanh chóng từ trong lòng người đàn ông đi ra, rời góc tường tối trở về tiệm tạp hóa.
Thích Phong ở bên ngoài hóng gió nhìn mặt trăng một chút mới đi vào.
Hoàng Đan tìm tiền lẻ thối cho một công nhân, sau khi đám người đi thì hỏi,“Bên ngoài đều đang nói Vương Đông Cường quỵt nợ nên mới giết Chu Dương, anh nói việc này có phải là thật không?”
Thích Phong ghé vào mặt tủ,“Sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”
Hoàng Đan nói nghĩ đến nên hỏi một chút,“Buổi sáng vợ Vương Đông Cường vẫn còn ầm ĩ, em nghe bà ấy kêu có bệnh gì đó, uống thuốc linh tinh, không ngờ trong nhà Vương Đông Cường lại có tiền sử bện thần kinh.”
“Giống như Vương Đông Cường còn chơi cổ phiếu, thiếu rất nhiều tiền, hắn không có tiền nên mới tự sát, biên lai vay mượn ba em bị trộm cũng có thể là do ông ta lấy.”
Ngón tay Thích Phong cong lại búng hai cái,“Bây giờ là chết không đối chứng rồi.”
Hoàng Đan mím môi,“Ừ.”
Thích Phong theo bản năng kêu Hoàng Đan lấy bao Nam Kinh cho mình, nói đến bên miệng lại nuốt xuống,“Được rồi, không nói cái này nữa, ba mẹ em lúc nào trở về?”
Hoàng Đan nói,“Không biết, trễ một chút em gọi điện thoại hỏi bọn họ.”
Thích Phong nhếch môi, đè thấp giọng xuống nói,“Không về tốt nhất, chú muốn ngủ với em.”
Hoàng Đan từ cái giá lấy điều khiển từ xa của TV, tùy ý chuyển kênh xem phim truyền hình huyền huyễn, hình ảnh rất đẹp, hiệu ứng đặc biệt làm rất tốt.
Thích Phong mua bao hạt dưa ngũ vị hương, ghế ngồi trên cùng xem với cậu, thỉnh thoảng thảo luận tình tiết một chút.
Bao hạt dưa hai người ăn, rất nhanh đã ăn xong.
Vỏ hạt dưa rất bẩn, Hoàng Đan theo thói quen lấy tay đi bốc bỏ lại không trực tiếp bỏ vào trong miệng, cậu ăn xong sau thì lấy khăn giấy lau tay bẩn.
Thời điểm lúc này, nếu không có chuyện gì, ba mẹ nguyên chủ sẽ không xem camera ghi hình, dù cho có xem, biết người đàn ông ở chỗ này, hắn cũng sẽ nghĩ ra được cái cớ tốt.
Vừa nghĩ như vậy, Hoàng Đan ném một ánh mắt qua.
Thích Phong lập tức bắt được, tuy hắn không vui cười nở hoa, cũng không kích động ôm chặt Hoàng Đan xoay tròn, nhưng hai cái chân đang chồng lên một chỗ lại đang run lên.
Không đến mười một giờ, Hoàng Đan nhận điện thoại mẹ nguyên chủ, nói sáng mai trở về, cậu kết thúc trò chuyện thì đóng luôn cửa tiệm tạp hóa.
Thích Phong cùng cậu lên lầu, hai người dùng một thau rửa mặt, một thau rửa chân, đơn giản rửa mặt một chút thì đổ nước xuống nền xi măng, ướt một mảng lớn.
Đêm nay có gió, ánh trăng cũng đẹp, thời gian tốt như vậy, không thể lãng phí một cách vô ích được.
Hoàng Đan vốn đang nằm sấp trượt di động, cậu dựa vào cái này để chuyển dời lực chú ý, chậm rãi thì không được, trong tầm nhìn xuất hiện một tầng hơi nước,“Đau quá.”
Thích Phong ngẩng đầu, hai tay chân thật ôm lấy eo cậu từ phía sau, áp lên lưng trắng gầy teo của cậu,“Sao lại còn đau? Chú hôn đến đầu lưỡi tê rần luôn rồi.”
Hoàng Đan đè nén tiếng khóc,“Vậy cũng đau.”
Thích Phong hôn vào cái cổ phủ đầy mồ hôi của cậu, thấp giọng dỗ nói,“Chú sẽ nhẹ nhàng.”
Những lời này Hoàng Đan nghe vô số lần, mặt sau thiếu vài chữ “Không có khả năng đó đâu”.
Có lẽ là do trên dưới lầu đều không có ai, tường cũng là tường thật, nên Thích Phong làm không kiêng nể gì, sống lại làm thanh niên tuổi hai mươi đầy nhiệt huyết và nhiệt tình chỉ mình hắn có, dã tính bên trong xương cốt cũng đã bùng phát ra luôn rồi, hoàn toàn không giống như là một người hơn ba mươi tuổi, qua vài năm đã là người đàn ông già bốn mươi tuổi.
Giường là mấy ván gỗ đinh đống lại, đã vài năm, Hoàng Đan choáng váng, lại lo lắng giường sẽ hư mất, cậu cũng không dễ dàng, vào lúc này còn phí tâm tư suy nghĩ, nếu giường hư thì không biết ăn nói thế nào với ba mẹ nguyên chủ nữa.
Gió nổi, đổ mưa, gió lớn, mưa cũng lớn, giường gỗ nhẹ nhàng đong đưa rồi lại đong đưa trong mưa, bùm bùm vang lên, nó run run rẩy rẩy, có chút choáng, còn muốn nôn, cảm thấy xương già của mình không được nữa, sinh mạng cũng sắp đến điểm cuối luôn rồi.
Nước mưa ào ào đập xuống đến, giường gỗ bị làm ướt, cuối cùng nhịn không được phát ra vài tiếng kêu to, sau ngắn ngủi đó lại thở gấp kịch liệt.
Đợi đến khi Thích Phong bận rộn xong, giường không bị hư mà Hoàng Đan thiếu chút nữa khóc đến hư rồi.
Cả người hai người đều chảy mồ hôi, cũng không ai nhúc nhích, mồ hôi từ trên người trượt xuống rơi trong chiếu.
Hơn nửa ngày, Hoàng Đan phát run, mồ hôi bị gió thổi khô, có chút chút lạnh.
Thích Phong cầm bình thủy trên bàn đổ nước, lại múc gáo nước lạnh đổ vào thau nước pha lại, vắt khăn mặt lau cho thanh niên.
Toàn bộ quá trình Hoàng Đan rất phối hợp, muốn nâng chân thì nâng chân, đưa tay thì đưa tay.
Đèn trong phòng tắt đi, bóng tối không tùy ý tung hoành được bao lâu thì bị ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Hoàng Đan không buồn ngủ, cậu cầm lấy tay người đàn ông đang đặt ở trên thắt lưng của mình, đầu ngón tay ấn vết chai mỏng trong lòng bàn tay của đối phương, mang theo vài phần thờ ơ thích thú.
Thích Phong bị thanh niên sờ đến miệng khô lưỡi khô, hô hấp cũng nặng nề lên, ghé vào lỗ tai cậu trêu đùa nói,“Vật nhỏ, em muốn chú lại làm em một lần nữa thì có thể nói thẳng mà.”
Hoàng Đan không lên tiếng, đầu ngón tay còn ấn vết chai trên tay người đàn ông.
Thích Phong kiềm chế lửa trong cơ thể, không thể kiềm chế nữa, hắn hôn lên vành tai thanh niên,“Không muốn ngủ nữa à? Hử?”
Hoàng Đan nói,“Ngày mai em không đi làm.”
Lời này nghe vào trong lỗ tai Thích Phong, chính là “Làm em một lần nữa đi”, hắn chống nửa người trên, đem bàn tay che mắt thanh niên, cảm nhận được đôi mắt đang chuyển động dưới lòng bàn tay, ngay sau đó thì cắn môi thanh niên một cái.
Hoàng Đan a một tiếng, thân thể lập tức căng thẳng.
Thích Phong bị hút hồn đến phát run, lúc này cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu,“Gọi chú nào.”
Hoàng Đan rất ngoan, khóc kêu,“Chú ơi.”
Đáy mắt Thích Phong là một ngọn lửa đỏ, hắn nắm cằm thanh niên, cướp đoạt sạch sẽ nước mắt trên mặt,“Em nói thiếu hai chữ.”
Khóe miệng Hoàng Đan co rút.
Thích Phong lại đi cắn cậu, trong miệng nổi lên vị rỉ sắt,“Nói hay không?”
Hoàng Đan khóc thở hổn hển,“Em không nói.”
Thích Phong nuốt nước miếng, hắn ôm người vào trong ngực,“Chỉ cần em nói, chú sẽ cho em xem bảo bối nè.”
Hoàng Đan lắc đầu,“Không xem.”
Thích Phong đem tay thanh niên kéo đến đỉnh đầu, cúi đầu hôn mi tâm cậu, chóp mũi, môi,“Thật không xem sao? Nhưng đó là báu vật vô giá trong nhà của chú đó.”
“Về sau nó thuộc về em, chỉ thuộc về một mình em.”
Có thể là do nhất thời chủ quan, cũng có thể do báu vật vô giá của người đàn ông phát ra ánh sáng trong màn đêm nên hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Đan, cậu phạm vào một sai lầm rất nghiêm trọng, quên dùng cúc hoa linh.
Sự trả giá cho sai lầm kia quá lớn, Hoàng Đan rất nhanh đã chịu không nổi khóc la, tay cào tới cào lui cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, ý thức Hoàng Đan khôi phục lại, mắt cậu động động khô khốc, khóc nhiều, rất đau, vừa muốn mở miệng thì phát hiện người đàn ông đang ngồi ở đầu giường, ánh mắt trống rỗng, toàn thân chỉ mặc một cái quần lót tứ giác, không nhúc nhích, sợ hãi giống như khúc gỗ vậy.
Hoàng Đan vỗ vỗ mu bàn tay người đàn ông,“Không sao đâu, em chỉ ngất đi, sẽ không chết đâu.”
Không tới thời gian rời đi, cậu sẽ không chết, nếu chết chứng tỏ đã đến lúc rời đi rồi.
Thích Phong đầu tiên là ngơ ngác nhìn thanh niên, thật lâu sau mới có phản ứng, hắn lộ ra một nụ cười, ánh mắt đỏ, giọng khàn khàn dữ dội,“Vật nhỏ, em hôn mê rất lâu, nếu không tỉnh lại, chú chuẩn bị tự tử theo em luôn rồi.”
Hoàng Đan nhíu mi, cậu lặp lại câu nói vừa rồi.
Thích Phong nhận ra thanh niên đáng yêu đang nói dối,“Giỏi như vậy à, làm phép cho chú một chút để chú có thể trở thành yêu quái giống em đi.”
Hoàng Đan nói,“Anh không cần có bóng ma.”
Thích Phong bài xích bầu không khí áp lực này, sẽ làm cho ngực hắn khó chịu, hắn cố ý mở ra vui đùa,“Sợ lúc chú cùng em gần gũi không cứng nổi à?”
Hoàng Đan nói,“Em sợ anh khó chịu.”
Độ cong bên môi Thích Phong duy trì không nổi nữa, hắn không nói một lời ôm lấy người, dùng lực rất mạnh.
Hoàng Đan suy nghĩ bay có chút xa.
Ở thế giới thứ nhất cậu từng chết một lần khi làm tình, người đàn ông bị sợ hãi rất lớn, tuy rằng còn sống lại trở thành thành phần ưu tú của xã hội, mở công ty làm ông chủ, muốn gì được đó, phong quan vô hạn nhưng thực ra vào thời điểm đó cũng đã điên mất rồi.
Mỗi đêm người đàn ông đều giật mình thức dậy sờ sờ hơi thở cậu, nghe nhịp tim đập của cậu một chút, xác định thật tốt rồi mới sẽ nằm trở về, không qua bao lâu sẽ lại tỉnh lại, làm hành động y chang như vậy.
Từng ngày từng năm, cho đến bây giờ luôn như thế.
Thời điểm nghiêm trọng nhất, lúc hai người gần gũi, vẻ mặt người đàn ông cực kỳ bi thương, đem cậu siết chết ở trong lòng, Hoàng Đan không đành lòng nhìn, cũng chỉ khóc, đau đến không được thì xin tha.
Hoàng Đan hoàn hồn, trên cổ có một chút chất lỏng ấm áp, cậu không nói tiếng nào, cánh tay ôm chặt phần lưng rộng lớn của người đàn ông.
“Hệ thống tiên sinh, lần sau tôi quên dùng cúc hoa linh, mi có thể nhắc nhở tôi không?”
Hệ thống,“Là như vầy, bởi từ mắt trở xuống toàn bộ điều bị che chắn, cho nên tại hạ cũng không thể xác định chính xác Hoàng tiên sinh có đang trong tình trạng cần đến cúc hoa linh hay không.”
Hoàng Đan nói,“Vậy bằng cảm giác mi đi, dù có phán đoán sai cũng không có gì đâu.”
Cúc hoa linh có tác dụng phụ thúc đẩy làm tình, cho dù hệ thống tiên sinh lầm,vấn đề cũng không lớn, cậu chỉ cần cùng người đàn ông làm thêm một lần là được.
Thà rằng dùng nhiều mục đích chứ không thể không dùng được.
Hệ thống,“Được, trước lúc tại hạ rời đi sẽ luôn chú ý.”
Hoàng Đan nói,“Làm phiền hệ thống tiên sinh.”
Hệ thống nói không khách khí.
Hoàng Đan không ngủ bao lâu thì tỉnh, cậu mở to mắt, đối mặt với một đôi mắt phủ đầy tơ máu,“Anh không ngủ sao?”
Thích Phong ừ một tiếng,“Ngủ không được.”
Hoàng Đan biết hắn còn kinh hoảng,“Hiện tại đã không sao rồi.”
Thích Phong bưng mặt thanh niên vuốt ve nhẹ nhàng, hỏi ra nghi hoặc đã suy nghĩ một đêm cũng nghĩ không ra được đáp án,“Lúc trước chú làm em đau cũng không ngất đi, lần này sao lại như vậy?”
Hoàng Đan lừa hắn,“Em không thả lỏng, cho nên so với bình thường càng đau hơn.”
Thích Phong nhăn mi gian thành chữ xuyên(川) , hắn thở thật dài,“Chú lớn tuổi rồi, không chịu nổi bị hù như thế đâu, nếu lại như vậy một lần, chú thật không biết sẽ thế nào đâu.”
Hoàng Đan hôn hôn râu trên cằm người đàn ông, im lặng trấn an.
Trời sáng, Thích Phong không chờ lâu,sau khi hắn không bao lâu, tiếng động cơ từ dưới lầu truyền lên.
Hoàng Đan xoa eo, chầm chậm xuống lầu.
Đánh bài có thua có thắng, có thắng có thua, trước nửa đêm vận may ba Trương tốt đến đáng sợ, đến nửa đêm về sáng, ông liền bắt đầu không được, có đôi khi sớm biết bài nhưng cũng sờ không tới bài muốn được, đừng nói bản thân mình đến bài người bên cạnh cũng muốn chết, lại không có cách nào khác cả.
Cuối cùng vẫn để cho người khác cướp được trước.
Ba Trương càng phiền lòng nôn nóng, vận may lại càng đen, ông đen thì coi như xong đi, còn đặt mười đồng, mẹ Trương ở bên cạnh nhìn sốt ruột nên muốn qua tay bà để đổi vận may
Kết quả ba Trương trừng mẹ Trương, kêu bà đừng đứng bên cạnh, nhìn thấy là phiền rồi.
Hoàng Đan ngáp một cái, phát hiện sắc mặt hai cụ đều không tốt, trong lòng cũng cũng có suy đoán.
Cả một buổi sáng, ba Trương mẹ Trương cũng không trao đổi một lần nào, không khí tiệm tạp hóa rất không tốt, tính tình Hoàng Đan không phải loại hoạt bát bên ngoài, cậu chỉ để ý tính tiền, mặc kệ không khuyên giải.
Hơn hai giờ chiều, người đồn công an đến tiệm tạp hóa nói vụ án đã được phá rồi.
Ba Trương hỏi,“Có phải Vương Đông Cường làm không?”
Người đồn công an gật đầu,“Ông chủ Trương đoán không sai, do Vương Đông Cường.”
Trong lòng ba Trương không kỳ quái một chút nào,“Quả nhiên là cậu ta!”
Hoàng Đan ở một bên đứng, từ trong miệng người trong đồn công an biết được, Vương Đông Cường và vợ ông ta thông đồng, làm chứng cớ ngoại phạm cho ông ta, manh mối còn do vợ ông ta trong lúc vô tình tiết lộ ra ngoài.
Người trong lúc tuyệt vọng thì hệ thống phòng ngự sẽ bị phá hư, hiện ra nhiều mặt không thể tưởng tượng được.
Người đồn công an theo đường dây này mà đi tiếp, khai thác được không ít thứ, lại được ba Trương cung cấp manh mối rồi kết hợp lại, xác định Vương Đông Cường vì quỵt nợ trộm biên lai vay mượn nên đêm khuya xâm nhập vào tiệm tạp hóa để trộm cắp.
Sắc mặt ba Trương khó coi,“Thuốc và tiền cũng do cậu ta lấy đi?”
Người đồn công an nói không có chứng cớ, không thể xác định trăm phần trăm được,“Người chết hoàn toàn có thể thuận tay lấy vài thứ.”
“Ông chủ Trương, lúc trước khi ông báo án tại sao không nói ra chuyện biên lai bị trộm, nếu ông nói sớm thì chúng tôi đã sớm có thể bắt được người rồi?”
Ba Trương ấp úng, nói mấy năm nay làm công trình, trong nhà đã không tiền, cho Vương Đông Cường mượn năm mươi vạn kia là vay mượn từ công ty,ông làm sao dám nói ra bên ngoài chứ.
Nếu để vợ ông biết chuyện này thì cái gia đình này đừng nghĩ tới một ngày có thể bình yên.
Không chỉ có nguyên nhân này, còn có nguyên nhân do ba Trương lúc tuổi trẻ đã làm qua trái với lương tâm nên mới chột dạ như vậy.
Vụ án đã phá nhưng ba Trương không thể nào vui nổi, ông ngồi xổm trên cửa hút thuốc, nghĩ đến nợ năm mươi vạn, giống như hòn đá nặng trịch đặt ở ngực vậy.
Người ở đồn công an nhân nói ở nhà Vương Đông Cường không lục soát được biên lai vay mượn, có điều tài khoản ngân hàng ông ta còn năm mươi vạn trong đó, nhưng mà vợ ông ta nói, đòi tiền không có, muốn mạng thì có một đây.
Lúc nói câu này còn vuốt vuốt cái bụng to, khóc đến muốn chết muốn sống.
Ba Trương oán hận phun đàm xuống đất, mẹ kiếp, Vương Đông Cường chết còn muốn kéo theo bố đây!
Trong phòng bếp truyền ra âm thanh rất lớn, mẹ Trương không biết lại làm rơi thứ gì, sau khi bà biết được bạn già của mình cho Vương Đông Cường mượn năm mươi vạn cũng không ồn ào hay ầm ỉ gì, chỉ như bình thường tạo ra tiếng động làm cho người ta khủng hoảng mà thôi.
Biết chuyện này, Hoàng Đan vẫn không điền, cậu có cảm giác vào tiệm tạp hóa ngoài Vương Đông Cường thì vẫn còn một người khác, không biết có phải kẻ chết đầu tiên Chu Dương hay không.
Lần này không có hai cơ hội, Hoàng Đan nhất định phải chờ tra rõ manh mối rồi mới điền lên.
Vài ngày sau, Từ Vĩ dẫn người đến,trong nhà ở tạm phía sau lục soát được một sợi dây thừng, từ trên mặt kiểm tra được hai vết máu,sau khi kiểm chứng xác nhận là của người chết Vương Đông Cường và Chu Dương.
Bọn họ còn đến chỗ Vương Đông Cường lục soát được một tờ biên lai vay mượn, do ông ta viết cho Chu Dương để mượn năm vạn, giống y như đúc với lời đồn.
Nguyên nhân giết người là vì tiền bạc.
Hai vụ án trước sau đều được phá, đột nhiên lại thuận lợi lên giống như ông trời mở mắt vậy.
Cha mẹ Chu Dương đến đây khóc ầm ỉ, nói Vương Đông Cường là tội phạm giết người, chết xứng đáng, còn đòi trả lại con trai cho bọn họ.
Vợ Vương Đông Cường trốn ở trên lầu không xuống dưới, vợ chồng em gái ông ta nhanh chóng đóng cửa tiệm tạp hóa.
Buổi chiều bọn họ rời đi, đi rất vội vàng, trong tiệm trong tiệm tạp hóa còn rất nhiều thứ đều chưa bỏ hết, cửa cũng không khóa, bị đám công nhân anh lấy một tôi lấy một đến không còn thứ gì.
Sau khi Vương Đông Cường chết, đám công nhân cứ theo như bình thường mà bận rộn eo mỏi lưng đau trong tro bụi đầy trời, ai cũng không lại nghị luận chuyện ông ta, ngày trôi qua bình thường cũng buồn tẻ.
Nóng bức cuối cùng cũng qua đi, mùa thu chầm chậm đến.
Hoàng Đan như trước vẫn không vội điền giao đáp án nhiệm vụ của thế giới này.
Tháng mười hai xảy ra một sự kiện.
Người phụ trách công trình đối diện đã bỏ trốn, đầu tiền là nhóm người của Hạ Bằng vẫn chưa được phát đến tiền lương, bọn họ mỗi ngày điều đến cửa công ty gây náo loạn, đẩy xe rùa đến chận cửa ra vào lại, không để các công nhân khác làm việc.
Bọn họ làm như vậy, khiến cho Thích Phong và mấy đốc công khác không cách nào làm việc được nên rất nhanh đã hoàn toàn ngừng công.
Người phụ trách được người khác che chở chạy trốn tới nông thôn nhưng vẫn bị mấy công nhân đó tìm đến, ăn cơm ngủ hay đi WC đều bị nhìn chằm chằm, thẳng đến khi đưa ông ta vào trong đồn công an thì thôi.
Gió rét mãnh liệt, một nhóm người đến chính phủ huyện gây náo loạn, náo loạn không có kết quả thì lên đến chính phủ thành phố, hôm nay nói thứ hai tuần sau nhất định sẽ cho công bằng, thứ hai tuần sau nói qua thêm vài ngày, vẫn cứ vậy mà kéo dài.
Đám công nhân mặc áo khoác ngoài mang theo chăn mềm đến ngủ trong trụ sở chính phủ, trường kỳ kháng chiến hơn mười ngày, đổi lấy một trăm đồng phí sinh hoạt, sau khi tiêu hết, bọn họ không thể không tự bỏ tiền túi để mua vé xe đến tổng bộ ở Quảng Châu Zjsj.
Có người không đi chỉ đợi tin tức.
Đi nhóm người kia trở lại, nói tổng bộ không chấp nhận, còn nói người phụ trách không phải người của SJ, chỉ dùng bảng hiệu của SJ, này từ đầu đến cuối chỉ là lừa đảo mà thôi
Sj mời mấy bảo an đến, sợ tài liệu trên công trường bị trộm.
Đám công nhân không tiền lương, số lần mua đồ dần ít lại, cả ngày nói lảm nhảm cằn nhằn không có tiền ăn cơm, buôn bán ở tiệm tạp hóa phai nhạt đi rất nhiều.
Mỗi ngày Hoàng Đan đều nhìn hình bóng đám công nhân ỉu xìu lắc lư qua lại, cái loại mơ màng và lo nghĩ cũng bắt đầu lây sang cho cậu luôn rồi.
Mắt thấy sắp phải bước sang năm mới, Lưu tổng mở rộng tấm lòng, cho phép công nhân đến công trường lấy cốt thép đi bán, bốn đồng tiền một cân.
Hoàng Đan nhìn thấy Thích Phong đứng ở ven đường nên đi qua với hắn cùng nhau nghe hơi lạnh của mùa đông,“Ba em nói cũng may ông không vay được tiền để làm, không thì cũng xong luôn rồi.”
Thích Phong không bỏ thuốc, hắn phun ra một vòng hơi thuốc,“ Vận may của ba em không tệ.”
Hoàng Đan nhìn đám công nhân ôm cốt thép đi ra,“Không đi chuyển một ít?”
Thích Phong gẩy tàn thuốc,“Cũng không được vài đồng tiền.”
Hoàng Đan nói,“Vậy làm thế nào? Chính phủ mặc kệ sao?”
Thích Phong cười nhạo,“Không quan tâm được nhiều vậy.”
Hắn hút mấy hơi thuốc còn lại rồi bỏ tay vào trong túi áo khoác,“Gió lớn, trở về đi.”
Hoàng Đan nói,“Bên trong công ty có tình hình gì em sẽ nói với anh.’’
Thích Phong miễn cưỡng cười cười,“Đừng lo lắng, làm công trình là bộ dạng như vậy, phiêu lưu rất lớn, người đàn ông của em sẽ không suy sụp đâu.”
Nguyên đán qua đi, chính phủ mua vé xe về nhà cho đám công nhân, bọn họ đem cốt thép đi bán trong túi cũng được một hai trăm, than thở rời đi.
Hạ Bằng không bị suy sụp tinh thần, theo lý mà nói, công nhân cũng chỉ có trên mấy vạn tiền lương không phát, còn gã mới bị tổn thất nhiều nhất.
Lúc Hoàng Đan tính tiền cho gã thuận miệng hỏi,“Hạ đốc công dự định tiếp tục ở chỗ này sao?”
Hạ Bằng ấn bật lửa trong tay,“Công trình đều thành cái dạng kia rồi, còn ở lại nơi này làm gì? Ăn không khí à?”
Hoàng Đan cất thuốc và rượu vào ngăn tủ sau lưng,“Hạ đốc công có đường ra khác?”
Hạ Bằng ngoài cười trong không cười,“Thằng nhóc cậu hỏi nhiều thật đấy.”
Hoàng Đan nói,“Chỉ là tò mò thôi.”
“Tôi nghe Thích đốc công nói anh ta sẽ ở lại một khoảng thời gian, có lẽ còn có thể chuyển biến được.”
Hạ Bằng xách túi to,“Chuyển cái rắm chứ biến, chẳng khác nào chờ tòa nhà bỏ hoang được hoàn công, còn không bằng chờ vàng từ trên trời rơi xuống còn hơn.”
Hoàng Đan lấy di động gửi tin nhắn cho Thích Phong, vừa gửi đi thì bóng dáng người trong cuộc đã xuất hiện trước cửa tiệm tạp hóa rồi.
“Vừa rồi Hạ Bằng không nói cái gì với em chứ?”
“Chưa nói gì cả.” Hoàng Đan hỏi,“Các anh nhận công trình, sẽ có người phụ trách ký hợp đồng sao?”
Trên người Thích Phong không có mùi khói, trong miệng có hương vị kẹo bạc hà,“Ký chứ, trong hợp đồng viết xây đến tầng chín thì sẽ ứng tiền.”
Hắn giật nhẹ khóe miệng, thanh âm mơ hồ,“Cháu trai hộ Dương kia hiện tại bị nhốt trong đồn công an, biện pháp gì cũng không có, chết sống không có tiền.”
Hoàng Đan nhếch miệng,“Đó không phải lừa đảo sao?”
Thích Phong nhún nhún vai, dùng giọng điệu thoải mái, trong mắt lại hiện lên một lạnh lùng,“Đúng vậy, chính là lừa đảo.”
Hoàng Đan vòng qua quầy,“Công trình đứt đuôi, đốc công các anh sẽ tổn thất bao nhiêu?”
Thích Phong nói phải xem tình hình, nếu là làm chủ thầu bao hết, các vật liệu xây dựng như xi măng cốt thép xe cần cẩu này kia đều chưa được nhận tiền thì cũng phải đến mấy trăm vạn.
Hiện tại ai cũng cần đến tiền nên chỉ có thể cứ như vậy, ép đến thì chỉ còn một cái mạng.
Hoàng Đan hỏi,“Hạ Bằng là làm thầu bao hết?”
Thích Phong tìm ghế ngồi xuống,“Ừ.”
Hoàng Đan cảm thấy quái dị, mấy trăm vạn à, Hạ Bằng không có lý do không hề gì như vậy.
Trừ khi……
Đầu Hoàng Đan vừa nảy ra một ý nghĩ ở trong đầu thì bị giọng nói của người đàn ông quấy rầy,“Chú nuôi em vẫn không thành vấn đề.”
Thích Phong bọc kẹo bạc hà,“Anh sẽ ở chỗ này đến sau tết, qua năm mới em theo anh đến thành phố khác đi.”
Hoàng Đan nói,“Được ạ.”
Thích Phong âm lượng càng thấp,“Nói thật, chú thật chưa nhìn thấy em ngoan như vậy bao giờ.”
Hoàng Đan liếc nhìn hắn một cái.
Thích Phong bỗng nhiên nói một câu,“Em về hỏi ba em một chút, ông ấy và Hạ Bằng lúc trước có phải cùng làm qua công trình gì không.”
Hoàng Đan hỏi lại,“Sao vậy?”
Thích Phong nói,’’Tôi cảm thấy Hạ Bằng không bình thường.”
Buổi tối Hoàng Đan tìm cơ hội đi đến bên cạnh ba nguyên chủ đang hút thuốc hỏi chuyện Thích Phong nói vừa rồi.
Ba Trương vừa để bát cơm xuống thì nuốt mây phun khói,“Lúc trước có một công trình, là cái của chính phủ, Hạ Bằng lấy được đến tay, cậu ta nói trên tay tiền không đủ, một người làm không nổi.”
Hoàng Đan không lên tiếng, mặt không đổi sắc nghe.
Có thể là người chết thì chết, tiền cũng không có, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc rồi nên ba Trương không giống như khoảng thời gian trước mà che giấu nữa: “Vương Đông Cường nói ông ta muốn làm, ba và Hạ Bằng vay mấy chục vạn cho cậu ta mượn, công trình làm xong đều chia hai cho chúng ta, cũng viết biên lai vay mượn với ký hợp đồng.”
Hoàng Đan cảm thấy chuyện này càng kỳ quái.
Vương Đông Cường chết, ông ta không nhà không xe, hỏi Hạ Bằng mượn mấy chục vạn, còn không biết ngày tháng năm nào có thể trả, càng có thể là sẽ sống chết mặc bay.
Hạ Bằng không phẫn nộ cũng không hoảng hốt sao?
Hoàng Đan còn phát hiện một hiện tượng kỳ quái, cảnh sát sao lại không tra ra được công trình đó?
Cậu nhíu mi tâm, có khi nào còn có người tham gia không?
Ba Trương đem tàn thuốc ném dưới đất,“Hiện tại ba càng nghĩ càng thấy không bình thường, Vương Đông Cường đã chết rồi, muốn hỏi cũng hỏi không được.”
Càng nghĩ càng giận, ba Trương đá văng ghế ra, đứng lên chắp tay sau lưng đi lại,“Mẹ kiếp Vương Đông Cường, trước khi chết còn trộm biên lai vay nợ, nếu không phải tra được ngân hàng có ghi lại, ba nói đến xé trời cũng không ai thèm tin.”
Hoàng Đan hỏi,“Ba, ba nói Vương Đông Cường có thể bị lừa không?”
Ba Trương không một chút lòng thông cảm,“Nói không chừng.”
Ông nói tiếp một đoạn chuyện cũ, mười mấy hai mươi năm trước có người bạn tìm ông để giới thiệu một công trình, ông tin là thật, cắm đầu vào làm, kết quả lại bị lừa hết mấy vạn.
Mấy vạn khi đó so với mấy vạn hiện tại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, ba Trương thiếu chút nữa đã tự sát.
Lòng người hiểm ác, vì ích lợi, việc gì cũng có thể làm được.
Ba Trương thở dài,“Đừng nói với mẹ con một chữ nào đó, nếu không bà ấy sẽ gây đến tận trời.”
Hoàng Đan đồng ý,“Ba,không phải nói lúc ấy ba nói ba và Hạ Bằng đều cho Vương Đông Cường mượn tiền hay sao? Vương Đông Cường lấy biên lai ba đi hủy, vậy còn cái ông ta viết cho Hạ Bằng……”
Ba Trương đánh gãy cậu,“Còn phải nói sao?”
“Vương Đông Cường muốn trộm là phải trộm hết cả hai, không có khả năng sẽ chừa ai cả.”
Ông trầm ngâm,“Nhưng mà, Hạ Bằng có lẽ sẽ đem biên lai vay mượn cất giữ bí mật nên Vương Đông Cường không trộm được, Hạ Bằng gặp chuyện không may tám chín phần là do cậu ta làm, biên lai vay mượn trộm không được nên muốn giết người diệt khẩu.”
Hoàng Đan bóp ngón tay,“Hạ Bằng cho Vương Đông Cường mượn tiền như nước đổ lá khoai, công trình lại gặp chuyện không may, anh ta phải là người gấp nhất.”
Ba Trương hừ lạnh,“Cũng không phải vậy, tâm tính nhóc con đó ngược lại rất tốt, giống như người bình thường không có việc gì.”
“Hơn nữa, tâm tính lại không cùng một loại, nhà Vương Đông Cường tuyên bố có mạng chứ không có tiền, nếu làm không tốt tới cửa vài lần thì có thể ồn ào ra án mạng, xui xẻo vẫn bản thân mình thôi.”
Hoàng Đan ngẩn người nhìn một chỗ trong không khí, nói là nói như vậy, nhưng mà loại chuyện này dù xảy ra trên người ai thì làm sao có có thể xem như không có chuyện gì như vậy chứ.
Trong đầu cậu xuất hiện một suy đoán to gan.
Ba Trương uống miếng nước, để ly nước lên trên bàn,“Chí Thành à, ba xin lỗi con.”
Hoàng Đan biết ý người trung niên, không giúp được cho con trai, trong nhà lại thiếu một khoản nợ lớn, mua nhà khi kết hôn cũng không có hi vọng.
Mấy cái này cậu không quan trọng.
Hoàng Đan tìm cớ đi ra ngoài, lấy di động gọi điện thoại,“Alo, Từ cảnh quan phải không? Chào anh, tôi là Trương Chí Thành……”
Phòng chờ xe ở thành phố J không lớn, hoàn cảnh vệ sinh cũng rất bình thường, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá, không thể so sánh được với một hai tuyến xe ở thành phố lớn.
Hạ Bằng không mang hành lý, chỉ có một túi công văn, gã nhìn một vòng rồi tìm chỗ trống ngồi xuống.
Có hai cô gái trẻ ngồi đó,nhìn thấy người ngồi xuống một người đàn ông cao lớn, các cô không tự giác nhìn qua đánh giá, không khỏi có chút nhíu mày ghê tởm.
Ăn mặc đẹp, lớn lên cũng rất anh tuấn, sao tóc lại bóng dầu như vậy? Có thể vắt dầu ra xào rau luôn được rồi, thoạt nhìn rất bẩn.
Trời sinh Hạ Bằng có thể chất chứa dầu, trên người trên mặt dễ dàng thấy được dầu, trên đầu cũng vậy, gã cũng không phải là loại người thích gọi đầu, cho nên trên đầu bao giờ cũng đầy mỡ, đen đến bóng lưỡng.
Nhận ra tầm mắt hai cô gái, Hạ Bằng quay đầu, phong lưu đa tình nhếch môi cười nhìn hai cô cười cười.
Mặt hai cô thẹn thùng đỏ lên, không thể không biết xấu hổ mà nhìn lại.
Hạ Bằng theo thói quen đùa giỡn lần nữa rồi mở tờ báo mới mua ra xem, nhìn giản lượt mục tài chính kinh tế giải trí thể dục một lần, tinh thần gã không hiểu sao có chút không yên.
Mẹ kiếp, nơi này không có xây dựng sân bay sân bay, gã phải đến thành phố N mới có thể ngồi máy bay.
Hạ Bằng cách một lát xem di động một lần, gã cảm thấy thời gian bình thường đều trôi rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến giữa trưa, hôm nay sao lại chậm như vậy? Cảm giác qua thời gian rất lâu, vậy mà vẫn chưa còn chưa đến nửa giờ.
Vừa xuất hiện thông báo kiểm vé, Hạ Bằng đi đến chỗ đó xếp hàng, gã sờ túi, vé xe không còn.
Lục hết tất cả các túi và túi công văn, Hạ Bằng xanh mặt đạp một đá vào ghế ngồi, gã vội vàng chạy đi mua vé, không ngừng vội vàng mua mấy vé cho chuyến xe tiếp sau
Khi Hạ Bằng đi WC đi ra, thấy có mấy người đang đứng bên ngoài, thân thể gã bị kiềm hãm, vẻ mặt quỷ dị,“Từ cảnh quan? Sao cậu lại ở đây?”
Từ Vĩ chạy tới, hơi thở còn rất loạn, anh ta nới lỏng cổ áo,“Hạ đốc công,anh bị tình nghi liên quan đến một vụ lừa đảo, mời anh theo chúng tôi đi một chuyến.”
Vẫn là một thái độ trước sau như một, giờ khắc này so với mặt không chút thay đổi hoặc lạnh lùng thì còn khiến người ta sợ hơn.
Nụ cười trên mặt Hạ Bằng cứng lại, tay gã nắm chặt túi công văn,“Vụ án lừa đảo? Từ cảnh quan, cậu có lầm không?”
Từ Vĩ nâng tay, hai người phía sau tiến lên kiềm chế Hạ Bằng.
Lúc này vừa lúc có người đi qua, một tay Hạ Bằng đẩy người đó vào hai người cảnh sát, gã nhanh chân bỏ chạy.
Từ Vĩ chậm rãi kéo khóa Jacket ra thở, anh ta cũng không vội đuổi theo đi bắt lại, còn rảnh rỗi tìm chổ ngồi châm một điếu thuốc hút.
Hạ Bằng chạy đến dưới lầu thì phát hiện ngoài cửa đậu mấy chiếc xe cảnh sát, thân thể gã lảo đảo một bước, biết bản thân mình chạy đằng trời cũng không thoát.
Khi mấy người Từ Vĩ từ bên trong đi ra, nhìn thấy Hạ Bằng bị bẻ tay chế trụ đặt trên cửa xe, mặt bị áp vặn vẹo, trong miệng không ngừng phun ra thô tục cũng như phun ra phân.
Nhìn thấy Từ Vĩ, hai mắt Hạ Bằng đỏ tươi, gân xanh nổi lên, giãy dụa kịch liệt hơn.
Không thể như vậy, tất cả đều kết thúc theo Vương Đông Cường tự sát rồi, gã hiện tại đã toàn thân trở ra, sắp đổi thành phố để bắt đầu cuộc sống mới không có có khả năng có người điều tra lên đầu gã được, nhất định là có người xen vào việc của người khác.
“Có phải Thích Phong không?”
Từ Vĩ ngoảnh mặt làm ngơ, anh ta vỗ vỗ vai đồng nghiệp,“Vất vả rồi.”
Rõ ràng Từ Vĩ không có đáp lại, Hạ Bằng lại càng thêm xác định, giữa những chuyện này, Thích Phong từ đầu đến cuối đều ngầm tham dự, có thể tạo được tác dụng thêm dầu vào lửa, lại có cũng có thể quấy cho nước đục, trừ hắn ra không người khác có được năng lực này.
Không đúng, còn có Trương Chí Thành, đối phương nhiều lần thử gã, nghi ngờ đối với gã chưa bao giờ đứt đoạn cả, muốn từ trên người gã điều tra ra sơ hở, còn theo dõi lén lúc điều tra Vương Đông Cường và Chu Dương.
Là bọn họ, nhất định là bọn họ, con mẹ các người, vì sao lại muốn xen vào việc của người khác?
Hạ Bằng chật vật bị áp vào trong xe cảnh sát, gã cười dữ tợn ở trong lòng, bộ mặt vặn vẹo lên, Thích Phong, Trương Chí thành, chờ bố mày đi, bố mày phải làm cho các người chết không được yên lành!
Trên người Vương Đông Cường không có vết thương rõ ràng nào, thi thể nói cho mọi người biết ông ta là tự sát.
Tự sát là hành vi muốn làm thỏa mãn dục vọng thảm thương, khác với bị sát hại, người trước sẽ cho mình thêm nhiều thời gian, không phải vội vàng không kịp chuẩn bị mà là sau khi đấu tranh tâm lý mới bước lên con đường chết, vì vậy đa số trường hợp sẽ xuất hiện di thư trong đó.
Người trong cuộc của kiểu này thường hay làm ra hành vi cực đoan để tự an ủi bản thân mình, ôm một loại cân bằng tâm lý “Tôi để lại cho người trong nhà cái này cái kia, bọn họ sẽ tự hiểu, biết tôi đau khổ nên sẽ không trách tôi.
Vương Đông Cường viết một phong thư.
Di thư qua tay Từ Vĩ giao cho vợ Vương Đông Cường.
Đám công nhân vốn chỉ biết là Vương Đông Cường tự sát, lại không rõ ràng vì sao ông ta lại muốn làm như vậy, nhờ vợ ông ta lớn giọng nên mới nghe thấy được một ít nguyên nhân hậu quả.
Vương Đông Cường do thiếu nợ nên mới tự sát.
Tối hôm qua ông ta uống thuốc xong, cảm xúc suy sụp, lại nghĩ tới mình thiếu nhiều tiền như vậy, sống cũng không thể nào trả hết nên đã kết thúc sinh mạng của mình.
Đám công nhân đều nghị luận, cảm thấy cái chết Vương Đông Cường là biểu hiện của một loại ích kỷ cực độ.
‘’Ài, Vương Đông Cường thật mẹ nó ích kỷ, vợ ông ta đang có bầu, bản thân mình lại đi nhảy sông để kết thúc mọi chuyện, cũng không sợ trong nhà có thêm một xác hai mạng hay sao.”
“Cũng không thể nói vậy, nếu đổi lại tôi…… Aiiii, đổi lại tôi cũng không biết sẽ qua ngày như thế nào nữa.”
“Ôi chao, mặc kệ nói thế nào, cũng không thể tự sát, chết cũng không giải quyết được vấn đề.”
“Theo tôi thấy mấy người tự sát điều là những kẻ hèn nhát.”
“Tôi chỉ tò mò, hiện tại Vương Đông Cường không chết thì lại chết rồi, ông ta có liên quan gì đến cái chết của Chu Dương không?”
“Chẳng phải vì nợ tiền không trả, muốn quỵt nợ, cho nên mới giết người sao?”
“Lời đồn đại chỉ là bịa đặt, không phải chúng ta đều lan truyền chuyện vớ vẩn sao? Quỷ mới biết là thật hay giả.’’
“Thì chính Vương Đông Cường giết Chu Dương đó, vợ ông ta không phải nói rồi sao?”
“Nói thế nào?”
“Cụ thể không nghe rõ, dù sao thì Vương Đông Cường tự sát, không riêng gì chuyện không có tiền trả nợ, còn biết chuyện mình giết Chu Cường đã bị vạch trần nên cùng đường bí lối, chỉ có điều không biết nguyên nhân tại sao lại bị lộ thôi.”
“Thật là, không muốn trả tiền, không muốn ngồi tù thì lại dứt khoát đi tự sát, lựa chọn con đường nhẹ nhàng nhất để ông ta được giải thoát, mẹ già bảy tám mươi tuổi và vợ con sẽ sống như thế nào đây? Chỉ có thể sống không bằng chết thôi.”
“Được rồi được rồi, không có gì đáng nói, đều đi làm việc thôi.”
Hoàng Đan ở công ty, giám đốc muốn họp, mấy đốc công Thích Phong, Hạ Bằng cũng ở đây, cậu được gọi tới tiếp đón bưng trà đưa nước.
Cuộc họp nhằm vào án mạng Vương Đông Cường, may mà ông ta tự sát, nên cũng không có ra nhiều trò như vậy.
Mỗi người đều có quyền lợi quyết định sinh mạng của bản thân mình, người ngoài nhiều lắm chỉ có thể thổn thức, không can thiệp được,nếu một khi bạn đã quyết tâm chết thì đến Diêm vương gia cũng không ngăn cản được.
Hoàng Đan bưng ly trà đến trước mặt Thích Phong, eo bị bóp một cái, cậu làm như không có việc gì lui sang một bên.
Một tháng của nguyên chủ, trừ xem phim và ngủ, tiếp đón khách, còn có đóng dấu sao chép, các loại hợp đồng trong công ty đều sẽ qua tay anh ta, cho nên anh ta biết rất nhiều.
Hoàng Đan từ chỗ nguyên chủ biết được một phần, sau đó mình tiếp nhận cũng nắm được một ít.
Công ty này chỉ là một cái vỏ rỗng.
Hoàng Đan hi vọng công trình Thích Phong nhận có thể thuận lợi hoàn công, đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, như vậy sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có thể an tâm rời khỏi nơi này.
Hiện tại Hoàng Đan không dám điền mục tiêu nhiệm vụ.
Sau khi biết được Vương Đông Cường tự sát, Hoàng Đan tìm Từ Vĩ, đối phương nói hôm qua dẫn Vương Đông Cường đến cục cảnh sát, chỉ tra hỏi sự cố vài năm trước xảy ra trên công trường, không có liên quan đến án mạng của Chu Dương.
Về phần vài lời đồn đại kia, không rõ là gió từ đâu thổi đến.
Hoàng Đan nghĩ cũng vậy, nếu thật sự Vương Đông Cường viết cho Chu Dương biên lai vay nợ, cảnh sát sẽ giữ ông ta lại, không dễ dàng thả về như vậy.
Hôm nay Vương Đông Cường chết, tất cả mọi chuyện đều bị gắt gao che đậy, không hề có ai buộc miệng nói ra, nhưng cậu cảm giác, có lẽ còn có một người biết chuyện.
Chuyện này có chỗ kỳ quái khác, không thể qua loa được, nên chờ một chút thì hơn.
Hoàng Đan nhận ra có hai đường tầm mắt đang dừng ở trên người mình, một đường là cậu quen thuộc, đường còn lại khiến cậu khó chịu, cậu cũng không đáp lại cái nào.
Buổi tối khi Thích Phong đến tiệm tạp hóa, một mình Hoàng Đan trông tiệm, ba mẹ nguyên chủ đến nhà cậu ba ăn cơm.
Trong tay cậu ba có rất nhiều việc làm, ba nguyên chủ không thể không muốn có mối quan hệ này, dù chỉ là bà con xa thì cũng thường ân cần thăm hỏi, ngày lễ ngày tết xách quà tặng tới cửa thăm hỏi.
Khoảng thời gian trước tiệm tạp hóa đã lắp camera, Thích Phong muốn làm gì với Hoàng Đan thì phải chú ý một chút, hai người không có cách nào nên đến góc tường ngoài cửa, dựa vào ổ nhỏ của Bánh Đậu khi còn sống mà hôn hôn.
Hoàng Đan nói,“Anh hút thuốc?”
Mặt Thích Phong run rẩy,“Chỉ một hơi thôi.”
Hoàng Đan hôn môi hắn, đưa đầu lưỡi vào, khi rời khỏi nói,“Ít nhất nửa điếu thuốc.”
Thích Phong,“……”
Hắn ôm người vào trong lòng, đặt ở trên vách tường hôn, nặng nề cười,“Em được đấy, hôn môi đã biết chú hút bao nhiêu thuốc, em đưa lưỡi ra đi, để chú xem xem có bao nhiêu lợi hại nè.”
Hoàng Đan làm theo, tiếng người đàn ông cười nhẹ bên tai,“Đầu lưỡi quả nhiên lợi hại, vừa mềm vừa trơn, không cho chạy, ngoan ngoãn để chú nếm thử, ngọt ngọt, ăn đồ hộp hử?”
“Ừ, ăn một hộp.”
Sợ người đàn ông cắn mình, Hoàng Đan trốn phía sau, cái gáy được một bàn tay rộng lớn giữ lại không đụng vào vách tường.
Cậu thở nhẹ phì phò,“Trong quá trình cai thuốc phải kiên trì mới được.”
Thích Phong chầm chậm mổ lên môi cậu,“Ừ, kiên trì chứ, hôm nay do có bữa tiệc, tổng giám đốc đưa một điếu, mọi người đều hút, tôi không hút cũng không được.”
Hoàng Đan nói,“Cũng đúng.”
Thích Phong nhướn mày, thanh niên hình như bao giờ cũng hiểu lòng người như vậy, hắn hôn lên, kề sát trán đối phương,“Chú chưa từng thấy em tức giận cũng không thấy em cười lần nào.”
Hoàng Đan nói,“Nếu anh nhìn thấy em tức giận thì sẽ rất phiền phức đó.”
Thích Phong thích thú,“Ồ? Phải không? Có bao nhiêu phiền phức nè?Em sẽ bỏ nhà trốn đi, hay là muốn coi trời bằng vung ra tay đánh chú, rồi khóc lóc ồn ào với chú hử…… Phi!”
Phi phi vài lần, hắn mới khôi phục như thường.
Hoàng Đan không nói chuyện, chỉ nhìn người đàn ông, trong đôi mắt có ngôi sao lấp lóe.
Thích Phong liếc một con muỗi bay đến cổ hắn, đưa tay huy nó ra,“Đừng nhìn chú như vậy, nhìn đến chú cứng lên rồi.”
Hoàng Đan không nói gì.
Thích Phong vuốt sợi tóc trên trán cậu,“Nghe lời, cười cho chú xem một chút.”
Hoàng Đan khóe môi động động, tạo lên một độ cong.
Thích Phong rất không hài lòng, kéo hai bên má thanh niên, độ cong càng kéo càng lớn chút,“Cứ như vậy? Em cười không lộ răng sao?”
Hoàng Đan nghiêng mặt qua, hôn một cái lên tay người đàn ông.
Hô hấp Thích Phong ngừng lại, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc trầm đục, hắn ôm người, ánh mắt vô cùng nóng rực.
Có tiếng nói chuyện vang lên, theo sau tiếng bước chân, Hoàng Đan nhanh chóng từ trong lòng người đàn ông đi ra, rời góc tường tối trở về tiệm tạp hóa.
Thích Phong ở bên ngoài hóng gió nhìn mặt trăng một chút mới đi vào.
Hoàng Đan tìm tiền lẻ thối cho một công nhân, sau khi đám người đi thì hỏi,“Bên ngoài đều đang nói Vương Đông Cường quỵt nợ nên mới giết Chu Dương, anh nói việc này có phải là thật không?”
Thích Phong ghé vào mặt tủ,“Sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”
Hoàng Đan nói nghĩ đến nên hỏi một chút,“Buổi sáng vợ Vương Đông Cường vẫn còn ầm ĩ, em nghe bà ấy kêu có bệnh gì đó, uống thuốc linh tinh, không ngờ trong nhà Vương Đông Cường lại có tiền sử bện thần kinh.”
“Giống như Vương Đông Cường còn chơi cổ phiếu, thiếu rất nhiều tiền, hắn không có tiền nên mới tự sát, biên lai vay mượn ba em bị trộm cũng có thể là do ông ta lấy.”
Ngón tay Thích Phong cong lại búng hai cái,“Bây giờ là chết không đối chứng rồi.”
Hoàng Đan mím môi,“Ừ.”
Thích Phong theo bản năng kêu Hoàng Đan lấy bao Nam Kinh cho mình, nói đến bên miệng lại nuốt xuống,“Được rồi, không nói cái này nữa, ba mẹ em lúc nào trở về?”
Hoàng Đan nói,“Không biết, trễ một chút em gọi điện thoại hỏi bọn họ.”
Thích Phong nhếch môi, đè thấp giọng xuống nói,“Không về tốt nhất, chú muốn ngủ với em.”
Hoàng Đan từ cái giá lấy điều khiển từ xa của TV, tùy ý chuyển kênh xem phim truyền hình huyền huyễn, hình ảnh rất đẹp, hiệu ứng đặc biệt làm rất tốt.
Thích Phong mua bao hạt dưa ngũ vị hương, ghế ngồi trên cùng xem với cậu, thỉnh thoảng thảo luận tình tiết một chút.
Bao hạt dưa hai người ăn, rất nhanh đã ăn xong.
Vỏ hạt dưa rất bẩn, Hoàng Đan theo thói quen lấy tay đi bốc bỏ lại không trực tiếp bỏ vào trong miệng, cậu ăn xong sau thì lấy khăn giấy lau tay bẩn.
Thời điểm lúc này, nếu không có chuyện gì, ba mẹ nguyên chủ sẽ không xem camera ghi hình, dù cho có xem, biết người đàn ông ở chỗ này, hắn cũng sẽ nghĩ ra được cái cớ tốt.
Vừa nghĩ như vậy, Hoàng Đan ném một ánh mắt qua.
Thích Phong lập tức bắt được, tuy hắn không vui cười nở hoa, cũng không kích động ôm chặt Hoàng Đan xoay tròn, nhưng hai cái chân đang chồng lên một chỗ lại đang run lên.
Không đến mười một giờ, Hoàng Đan nhận điện thoại mẹ nguyên chủ, nói sáng mai trở về, cậu kết thúc trò chuyện thì đóng luôn cửa tiệm tạp hóa.
Thích Phong cùng cậu lên lầu, hai người dùng một thau rửa mặt, một thau rửa chân, đơn giản rửa mặt một chút thì đổ nước xuống nền xi măng, ướt một mảng lớn.
Đêm nay có gió, ánh trăng cũng đẹp, thời gian tốt như vậy, không thể lãng phí một cách vô ích được.
Hoàng Đan vốn đang nằm sấp trượt di động, cậu dựa vào cái này để chuyển dời lực chú ý, chậm rãi thì không được, trong tầm nhìn xuất hiện một tầng hơi nước,“Đau quá.”
Thích Phong ngẩng đầu, hai tay chân thật ôm lấy eo cậu từ phía sau, áp lên lưng trắng gầy teo của cậu,“Sao lại còn đau? Chú hôn đến đầu lưỡi tê rần luôn rồi.”
Hoàng Đan đè nén tiếng khóc,“Vậy cũng đau.”
Thích Phong hôn vào cái cổ phủ đầy mồ hôi của cậu, thấp giọng dỗ nói,“Chú sẽ nhẹ nhàng.”
Những lời này Hoàng Đan nghe vô số lần, mặt sau thiếu vài chữ “Không có khả năng đó đâu”.
Có lẽ là do trên dưới lầu đều không có ai, tường cũng là tường thật, nên Thích Phong làm không kiêng nể gì, sống lại làm thanh niên tuổi hai mươi đầy nhiệt huyết và nhiệt tình chỉ mình hắn có, dã tính bên trong xương cốt cũng đã bùng phát ra luôn rồi, hoàn toàn không giống như là một người hơn ba mươi tuổi, qua vài năm đã là người đàn ông già bốn mươi tuổi.
Giường là mấy ván gỗ đinh đống lại, đã vài năm, Hoàng Đan choáng váng, lại lo lắng giường sẽ hư mất, cậu cũng không dễ dàng, vào lúc này còn phí tâm tư suy nghĩ, nếu giường hư thì không biết ăn nói thế nào với ba mẹ nguyên chủ nữa.
Gió nổi, đổ mưa, gió lớn, mưa cũng lớn, giường gỗ nhẹ nhàng đong đưa rồi lại đong đưa trong mưa, bùm bùm vang lên, nó run run rẩy rẩy, có chút choáng, còn muốn nôn, cảm thấy xương già của mình không được nữa, sinh mạng cũng sắp đến điểm cuối luôn rồi.
Nước mưa ào ào đập xuống đến, giường gỗ bị làm ướt, cuối cùng nhịn không được phát ra vài tiếng kêu to, sau ngắn ngủi đó lại thở gấp kịch liệt.
Đợi đến khi Thích Phong bận rộn xong, giường không bị hư mà Hoàng Đan thiếu chút nữa khóc đến hư rồi.
Cả người hai người đều chảy mồ hôi, cũng không ai nhúc nhích, mồ hôi từ trên người trượt xuống rơi trong chiếu.
Hơn nửa ngày, Hoàng Đan phát run, mồ hôi bị gió thổi khô, có chút chút lạnh.
Thích Phong cầm bình thủy trên bàn đổ nước, lại múc gáo nước lạnh đổ vào thau nước pha lại, vắt khăn mặt lau cho thanh niên.
Toàn bộ quá trình Hoàng Đan rất phối hợp, muốn nâng chân thì nâng chân, đưa tay thì đưa tay.
Đèn trong phòng tắt đi, bóng tối không tùy ý tung hoành được bao lâu thì bị ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Hoàng Đan không buồn ngủ, cậu cầm lấy tay người đàn ông đang đặt ở trên thắt lưng của mình, đầu ngón tay ấn vết chai mỏng trong lòng bàn tay của đối phương, mang theo vài phần thờ ơ thích thú.
Thích Phong bị thanh niên sờ đến miệng khô lưỡi khô, hô hấp cũng nặng nề lên, ghé vào lỗ tai cậu trêu đùa nói,“Vật nhỏ, em muốn chú lại làm em một lần nữa thì có thể nói thẳng mà.”
Hoàng Đan không lên tiếng, đầu ngón tay còn ấn vết chai trên tay người đàn ông.
Thích Phong kiềm chế lửa trong cơ thể, không thể kiềm chế nữa, hắn hôn lên vành tai thanh niên,“Không muốn ngủ nữa à? Hử?”
Hoàng Đan nói,“Ngày mai em không đi làm.”
Lời này nghe vào trong lỗ tai Thích Phong, chính là “Làm em một lần nữa đi”, hắn chống nửa người trên, đem bàn tay che mắt thanh niên, cảm nhận được đôi mắt đang chuyển động dưới lòng bàn tay, ngay sau đó thì cắn môi thanh niên một cái.
Hoàng Đan a một tiếng, thân thể lập tức căng thẳng.
Thích Phong bị hút hồn đến phát run, lúc này cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu,“Gọi chú nào.”
Hoàng Đan rất ngoan, khóc kêu,“Chú ơi.”
Đáy mắt Thích Phong là một ngọn lửa đỏ, hắn nắm cằm thanh niên, cướp đoạt sạch sẽ nước mắt trên mặt,“Em nói thiếu hai chữ.”
Khóe miệng Hoàng Đan co rút.
Thích Phong lại đi cắn cậu, trong miệng nổi lên vị rỉ sắt,“Nói hay không?”
Hoàng Đan khóc thở hổn hển,“Em không nói.”
Thích Phong nuốt nước miếng, hắn ôm người vào trong ngực,“Chỉ cần em nói, chú sẽ cho em xem bảo bối nè.”
Hoàng Đan lắc đầu,“Không xem.”
Thích Phong đem tay thanh niên kéo đến đỉnh đầu, cúi đầu hôn mi tâm cậu, chóp mũi, môi,“Thật không xem sao? Nhưng đó là báu vật vô giá trong nhà của chú đó.”
“Về sau nó thuộc về em, chỉ thuộc về một mình em.”
Có thể là do nhất thời chủ quan, cũng có thể do báu vật vô giá của người đàn ông phát ra ánh sáng trong màn đêm nên hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Đan, cậu phạm vào một sai lầm rất nghiêm trọng, quên dùng cúc hoa linh.
Sự trả giá cho sai lầm kia quá lớn, Hoàng Đan rất nhanh đã chịu không nổi khóc la, tay cào tới cào lui cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, ý thức Hoàng Đan khôi phục lại, mắt cậu động động khô khốc, khóc nhiều, rất đau, vừa muốn mở miệng thì phát hiện người đàn ông đang ngồi ở đầu giường, ánh mắt trống rỗng, toàn thân chỉ mặc một cái quần lót tứ giác, không nhúc nhích, sợ hãi giống như khúc gỗ vậy.
Hoàng Đan vỗ vỗ mu bàn tay người đàn ông,“Không sao đâu, em chỉ ngất đi, sẽ không chết đâu.”
Không tới thời gian rời đi, cậu sẽ không chết, nếu chết chứng tỏ đã đến lúc rời đi rồi.
Thích Phong đầu tiên là ngơ ngác nhìn thanh niên, thật lâu sau mới có phản ứng, hắn lộ ra một nụ cười, ánh mắt đỏ, giọng khàn khàn dữ dội,“Vật nhỏ, em hôn mê rất lâu, nếu không tỉnh lại, chú chuẩn bị tự tử theo em luôn rồi.”
Hoàng Đan nhíu mi, cậu lặp lại câu nói vừa rồi.
Thích Phong nhận ra thanh niên đáng yêu đang nói dối,“Giỏi như vậy à, làm phép cho chú một chút để chú có thể trở thành yêu quái giống em đi.”
Hoàng Đan nói,“Anh không cần có bóng ma.”
Thích Phong bài xích bầu không khí áp lực này, sẽ làm cho ngực hắn khó chịu, hắn cố ý mở ra vui đùa,“Sợ lúc chú cùng em gần gũi không cứng nổi à?”
Hoàng Đan nói,“Em sợ anh khó chịu.”
Độ cong bên môi Thích Phong duy trì không nổi nữa, hắn không nói một lời ôm lấy người, dùng lực rất mạnh.
Hoàng Đan suy nghĩ bay có chút xa.
Ở thế giới thứ nhất cậu từng chết một lần khi làm tình, người đàn ông bị sợ hãi rất lớn, tuy rằng còn sống lại trở thành thành phần ưu tú của xã hội, mở công ty làm ông chủ, muốn gì được đó, phong quan vô hạn nhưng thực ra vào thời điểm đó cũng đã điên mất rồi.
Mỗi đêm người đàn ông đều giật mình thức dậy sờ sờ hơi thở cậu, nghe nhịp tim đập của cậu một chút, xác định thật tốt rồi mới sẽ nằm trở về, không qua bao lâu sẽ lại tỉnh lại, làm hành động y chang như vậy.
Từng ngày từng năm, cho đến bây giờ luôn như thế.
Thời điểm nghiêm trọng nhất, lúc hai người gần gũi, vẻ mặt người đàn ông cực kỳ bi thương, đem cậu siết chết ở trong lòng, Hoàng Đan không đành lòng nhìn, cũng chỉ khóc, đau đến không được thì xin tha.
Hoàng Đan hoàn hồn, trên cổ có một chút chất lỏng ấm áp, cậu không nói tiếng nào, cánh tay ôm chặt phần lưng rộng lớn của người đàn ông.
“Hệ thống tiên sinh, lần sau tôi quên dùng cúc hoa linh, mi có thể nhắc nhở tôi không?”
Hệ thống,“Là như vầy, bởi từ mắt trở xuống toàn bộ điều bị che chắn, cho nên tại hạ cũng không thể xác định chính xác Hoàng tiên sinh có đang trong tình trạng cần đến cúc hoa linh hay không.”
Hoàng Đan nói,“Vậy bằng cảm giác mi đi, dù có phán đoán sai cũng không có gì đâu.”
Cúc hoa linh có tác dụng phụ thúc đẩy làm tình, cho dù hệ thống tiên sinh lầm,vấn đề cũng không lớn, cậu chỉ cần cùng người đàn ông làm thêm một lần là được.
Thà rằng dùng nhiều mục đích chứ không thể không dùng được.
Hệ thống,“Được, trước lúc tại hạ rời đi sẽ luôn chú ý.”
Hoàng Đan nói,“Làm phiền hệ thống tiên sinh.”
Hệ thống nói không khách khí.
Hoàng Đan không ngủ bao lâu thì tỉnh, cậu mở to mắt, đối mặt với một đôi mắt phủ đầy tơ máu,“Anh không ngủ sao?”
Thích Phong ừ một tiếng,“Ngủ không được.”
Hoàng Đan biết hắn còn kinh hoảng,“Hiện tại đã không sao rồi.”
Thích Phong bưng mặt thanh niên vuốt ve nhẹ nhàng, hỏi ra nghi hoặc đã suy nghĩ một đêm cũng nghĩ không ra được đáp án,“Lúc trước chú làm em đau cũng không ngất đi, lần này sao lại như vậy?”
Hoàng Đan lừa hắn,“Em không thả lỏng, cho nên so với bình thường càng đau hơn.”
Thích Phong nhăn mi gian thành chữ xuyên(川) , hắn thở thật dài,“Chú lớn tuổi rồi, không chịu nổi bị hù như thế đâu, nếu lại như vậy một lần, chú thật không biết sẽ thế nào đâu.”
Hoàng Đan hôn hôn râu trên cằm người đàn ông, im lặng trấn an.
Trời sáng, Thích Phong không chờ lâu,sau khi hắn không bao lâu, tiếng động cơ từ dưới lầu truyền lên.
Hoàng Đan xoa eo, chầm chậm xuống lầu.
Đánh bài có thua có thắng, có thắng có thua, trước nửa đêm vận may ba Trương tốt đến đáng sợ, đến nửa đêm về sáng, ông liền bắt đầu không được, có đôi khi sớm biết bài nhưng cũng sờ không tới bài muốn được, đừng nói bản thân mình đến bài người bên cạnh cũng muốn chết, lại không có cách nào khác cả.
Cuối cùng vẫn để cho người khác cướp được trước.
Ba Trương càng phiền lòng nôn nóng, vận may lại càng đen, ông đen thì coi như xong đi, còn đặt mười đồng, mẹ Trương ở bên cạnh nhìn sốt ruột nên muốn qua tay bà để đổi vận may
Kết quả ba Trương trừng mẹ Trương, kêu bà đừng đứng bên cạnh, nhìn thấy là phiền rồi.
Hoàng Đan ngáp một cái, phát hiện sắc mặt hai cụ đều không tốt, trong lòng cũng cũng có suy đoán.
Cả một buổi sáng, ba Trương mẹ Trương cũng không trao đổi một lần nào, không khí tiệm tạp hóa rất không tốt, tính tình Hoàng Đan không phải loại hoạt bát bên ngoài, cậu chỉ để ý tính tiền, mặc kệ không khuyên giải.
Hơn hai giờ chiều, người đồn công an đến tiệm tạp hóa nói vụ án đã được phá rồi.
Ba Trương hỏi,“Có phải Vương Đông Cường làm không?”
Người đồn công an gật đầu,“Ông chủ Trương đoán không sai, do Vương Đông Cường.”
Trong lòng ba Trương không kỳ quái một chút nào,“Quả nhiên là cậu ta!”
Hoàng Đan ở một bên đứng, từ trong miệng người trong đồn công an biết được, Vương Đông Cường và vợ ông ta thông đồng, làm chứng cớ ngoại phạm cho ông ta, manh mối còn do vợ ông ta trong lúc vô tình tiết lộ ra ngoài.
Người trong lúc tuyệt vọng thì hệ thống phòng ngự sẽ bị phá hư, hiện ra nhiều mặt không thể tưởng tượng được.
Người đồn công an theo đường dây này mà đi tiếp, khai thác được không ít thứ, lại được ba Trương cung cấp manh mối rồi kết hợp lại, xác định Vương Đông Cường vì quỵt nợ trộm biên lai vay mượn nên đêm khuya xâm nhập vào tiệm tạp hóa để trộm cắp.
Sắc mặt ba Trương khó coi,“Thuốc và tiền cũng do cậu ta lấy đi?”
Người đồn công an nói không có chứng cớ, không thể xác định trăm phần trăm được,“Người chết hoàn toàn có thể thuận tay lấy vài thứ.”
“Ông chủ Trương, lúc trước khi ông báo án tại sao không nói ra chuyện biên lai bị trộm, nếu ông nói sớm thì chúng tôi đã sớm có thể bắt được người rồi?”
Ba Trương ấp úng, nói mấy năm nay làm công trình, trong nhà đã không tiền, cho Vương Đông Cường mượn năm mươi vạn kia là vay mượn từ công ty,ông làm sao dám nói ra bên ngoài chứ.
Nếu để vợ ông biết chuyện này thì cái gia đình này đừng nghĩ tới một ngày có thể bình yên.
Không chỉ có nguyên nhân này, còn có nguyên nhân do ba Trương lúc tuổi trẻ đã làm qua trái với lương tâm nên mới chột dạ như vậy.
Vụ án đã phá nhưng ba Trương không thể nào vui nổi, ông ngồi xổm trên cửa hút thuốc, nghĩ đến nợ năm mươi vạn, giống như hòn đá nặng trịch đặt ở ngực vậy.
Người ở đồn công an nhân nói ở nhà Vương Đông Cường không lục soát được biên lai vay mượn, có điều tài khoản ngân hàng ông ta còn năm mươi vạn trong đó, nhưng mà vợ ông ta nói, đòi tiền không có, muốn mạng thì có một đây.
Lúc nói câu này còn vuốt vuốt cái bụng to, khóc đến muốn chết muốn sống.
Ba Trương oán hận phun đàm xuống đất, mẹ kiếp, Vương Đông Cường chết còn muốn kéo theo bố đây!
Trong phòng bếp truyền ra âm thanh rất lớn, mẹ Trương không biết lại làm rơi thứ gì, sau khi bà biết được bạn già của mình cho Vương Đông Cường mượn năm mươi vạn cũng không ồn ào hay ầm ỉ gì, chỉ như bình thường tạo ra tiếng động làm cho người ta khủng hoảng mà thôi.
Biết chuyện này, Hoàng Đan vẫn không điền, cậu có cảm giác vào tiệm tạp hóa ngoài Vương Đông Cường thì vẫn còn một người khác, không biết có phải kẻ chết đầu tiên Chu Dương hay không.
Lần này không có hai cơ hội, Hoàng Đan nhất định phải chờ tra rõ manh mối rồi mới điền lên.
Vài ngày sau, Từ Vĩ dẫn người đến,trong nhà ở tạm phía sau lục soát được một sợi dây thừng, từ trên mặt kiểm tra được hai vết máu,sau khi kiểm chứng xác nhận là của người chết Vương Đông Cường và Chu Dương.
Bọn họ còn đến chỗ Vương Đông Cường lục soát được một tờ biên lai vay mượn, do ông ta viết cho Chu Dương để mượn năm vạn, giống y như đúc với lời đồn.
Nguyên nhân giết người là vì tiền bạc.
Hai vụ án trước sau đều được phá, đột nhiên lại thuận lợi lên giống như ông trời mở mắt vậy.
Cha mẹ Chu Dương đến đây khóc ầm ỉ, nói Vương Đông Cường là tội phạm giết người, chết xứng đáng, còn đòi trả lại con trai cho bọn họ.
Vợ Vương Đông Cường trốn ở trên lầu không xuống dưới, vợ chồng em gái ông ta nhanh chóng đóng cửa tiệm tạp hóa.
Buổi chiều bọn họ rời đi, đi rất vội vàng, trong tiệm trong tiệm tạp hóa còn rất nhiều thứ đều chưa bỏ hết, cửa cũng không khóa, bị đám công nhân anh lấy một tôi lấy một đến không còn thứ gì.
Sau khi Vương Đông Cường chết, đám công nhân cứ theo như bình thường mà bận rộn eo mỏi lưng đau trong tro bụi đầy trời, ai cũng không lại nghị luận chuyện ông ta, ngày trôi qua bình thường cũng buồn tẻ.
Nóng bức cuối cùng cũng qua đi, mùa thu chầm chậm đến.
Hoàng Đan như trước vẫn không vội điền giao đáp án nhiệm vụ của thế giới này.
Tháng mười hai xảy ra một sự kiện.
Người phụ trách công trình đối diện đã bỏ trốn, đầu tiền là nhóm người của Hạ Bằng vẫn chưa được phát đến tiền lương, bọn họ mỗi ngày điều đến cửa công ty gây náo loạn, đẩy xe rùa đến chận cửa ra vào lại, không để các công nhân khác làm việc.
Bọn họ làm như vậy, khiến cho Thích Phong và mấy đốc công khác không cách nào làm việc được nên rất nhanh đã hoàn toàn ngừng công.
Người phụ trách được người khác che chở chạy trốn tới nông thôn nhưng vẫn bị mấy công nhân đó tìm đến, ăn cơm ngủ hay đi WC đều bị nhìn chằm chằm, thẳng đến khi đưa ông ta vào trong đồn công an thì thôi.
Gió rét mãnh liệt, một nhóm người đến chính phủ huyện gây náo loạn, náo loạn không có kết quả thì lên đến chính phủ thành phố, hôm nay nói thứ hai tuần sau nhất định sẽ cho công bằng, thứ hai tuần sau nói qua thêm vài ngày, vẫn cứ vậy mà kéo dài.
Đám công nhân mặc áo khoác ngoài mang theo chăn mềm đến ngủ trong trụ sở chính phủ, trường kỳ kháng chiến hơn mười ngày, đổi lấy một trăm đồng phí sinh hoạt, sau khi tiêu hết, bọn họ không thể không tự bỏ tiền túi để mua vé xe đến tổng bộ ở Quảng Châu Zjsj.
Có người không đi chỉ đợi tin tức.
Đi nhóm người kia trở lại, nói tổng bộ không chấp nhận, còn nói người phụ trách không phải người của SJ, chỉ dùng bảng hiệu của SJ, này từ đầu đến cuối chỉ là lừa đảo mà thôi
Sj mời mấy bảo an đến, sợ tài liệu trên công trường bị trộm.
Đám công nhân không tiền lương, số lần mua đồ dần ít lại, cả ngày nói lảm nhảm cằn nhằn không có tiền ăn cơm, buôn bán ở tiệm tạp hóa phai nhạt đi rất nhiều.
Mỗi ngày Hoàng Đan đều nhìn hình bóng đám công nhân ỉu xìu lắc lư qua lại, cái loại mơ màng và lo nghĩ cũng bắt đầu lây sang cho cậu luôn rồi.
Mắt thấy sắp phải bước sang năm mới, Lưu tổng mở rộng tấm lòng, cho phép công nhân đến công trường lấy cốt thép đi bán, bốn đồng tiền một cân.
Hoàng Đan nhìn thấy Thích Phong đứng ở ven đường nên đi qua với hắn cùng nhau nghe hơi lạnh của mùa đông,“Ba em nói cũng may ông không vay được tiền để làm, không thì cũng xong luôn rồi.”
Thích Phong không bỏ thuốc, hắn phun ra một vòng hơi thuốc,“ Vận may của ba em không tệ.”
Hoàng Đan nhìn đám công nhân ôm cốt thép đi ra,“Không đi chuyển một ít?”
Thích Phong gẩy tàn thuốc,“Cũng không được vài đồng tiền.”
Hoàng Đan nói,“Vậy làm thế nào? Chính phủ mặc kệ sao?”
Thích Phong cười nhạo,“Không quan tâm được nhiều vậy.”
Hắn hút mấy hơi thuốc còn lại rồi bỏ tay vào trong túi áo khoác,“Gió lớn, trở về đi.”
Hoàng Đan nói,“Bên trong công ty có tình hình gì em sẽ nói với anh.’’
Thích Phong miễn cưỡng cười cười,“Đừng lo lắng, làm công trình là bộ dạng như vậy, phiêu lưu rất lớn, người đàn ông của em sẽ không suy sụp đâu.”
Nguyên đán qua đi, chính phủ mua vé xe về nhà cho đám công nhân, bọn họ đem cốt thép đi bán trong túi cũng được một hai trăm, than thở rời đi.
Hạ Bằng không bị suy sụp tinh thần, theo lý mà nói, công nhân cũng chỉ có trên mấy vạn tiền lương không phát, còn gã mới bị tổn thất nhiều nhất.
Lúc Hoàng Đan tính tiền cho gã thuận miệng hỏi,“Hạ đốc công dự định tiếp tục ở chỗ này sao?”
Hạ Bằng ấn bật lửa trong tay,“Công trình đều thành cái dạng kia rồi, còn ở lại nơi này làm gì? Ăn không khí à?”
Hoàng Đan cất thuốc và rượu vào ngăn tủ sau lưng,“Hạ đốc công có đường ra khác?”
Hạ Bằng ngoài cười trong không cười,“Thằng nhóc cậu hỏi nhiều thật đấy.”
Hoàng Đan nói,“Chỉ là tò mò thôi.”
“Tôi nghe Thích đốc công nói anh ta sẽ ở lại một khoảng thời gian, có lẽ còn có thể chuyển biến được.”
Hạ Bằng xách túi to,“Chuyển cái rắm chứ biến, chẳng khác nào chờ tòa nhà bỏ hoang được hoàn công, còn không bằng chờ vàng từ trên trời rơi xuống còn hơn.”
Hoàng Đan lấy di động gửi tin nhắn cho Thích Phong, vừa gửi đi thì bóng dáng người trong cuộc đã xuất hiện trước cửa tiệm tạp hóa rồi.
“Vừa rồi Hạ Bằng không nói cái gì với em chứ?”
“Chưa nói gì cả.” Hoàng Đan hỏi,“Các anh nhận công trình, sẽ có người phụ trách ký hợp đồng sao?”
Trên người Thích Phong không có mùi khói, trong miệng có hương vị kẹo bạc hà,“Ký chứ, trong hợp đồng viết xây đến tầng chín thì sẽ ứng tiền.”
Hắn giật nhẹ khóe miệng, thanh âm mơ hồ,“Cháu trai hộ Dương kia hiện tại bị nhốt trong đồn công an, biện pháp gì cũng không có, chết sống không có tiền.”
Hoàng Đan nhếch miệng,“Đó không phải lừa đảo sao?”
Thích Phong nhún nhún vai, dùng giọng điệu thoải mái, trong mắt lại hiện lên một lạnh lùng,“Đúng vậy, chính là lừa đảo.”
Hoàng Đan vòng qua quầy,“Công trình đứt đuôi, đốc công các anh sẽ tổn thất bao nhiêu?”
Thích Phong nói phải xem tình hình, nếu là làm chủ thầu bao hết, các vật liệu xây dựng như xi măng cốt thép xe cần cẩu này kia đều chưa được nhận tiền thì cũng phải đến mấy trăm vạn.
Hiện tại ai cũng cần đến tiền nên chỉ có thể cứ như vậy, ép đến thì chỉ còn một cái mạng.
Hoàng Đan hỏi,“Hạ Bằng là làm thầu bao hết?”
Thích Phong tìm ghế ngồi xuống,“Ừ.”
Hoàng Đan cảm thấy quái dị, mấy trăm vạn à, Hạ Bằng không có lý do không hề gì như vậy.
Trừ khi……
Đầu Hoàng Đan vừa nảy ra một ý nghĩ ở trong đầu thì bị giọng nói của người đàn ông quấy rầy,“Chú nuôi em vẫn không thành vấn đề.”
Thích Phong bọc kẹo bạc hà,“Anh sẽ ở chỗ này đến sau tết, qua năm mới em theo anh đến thành phố khác đi.”
Hoàng Đan nói,“Được ạ.”
Thích Phong âm lượng càng thấp,“Nói thật, chú thật chưa nhìn thấy em ngoan như vậy bao giờ.”
Hoàng Đan liếc nhìn hắn một cái.
Thích Phong bỗng nhiên nói một câu,“Em về hỏi ba em một chút, ông ấy và Hạ Bằng lúc trước có phải cùng làm qua công trình gì không.”
Hoàng Đan hỏi lại,“Sao vậy?”
Thích Phong nói,’’Tôi cảm thấy Hạ Bằng không bình thường.”
Buổi tối Hoàng Đan tìm cơ hội đi đến bên cạnh ba nguyên chủ đang hút thuốc hỏi chuyện Thích Phong nói vừa rồi.
Ba Trương vừa để bát cơm xuống thì nuốt mây phun khói,“Lúc trước có một công trình, là cái của chính phủ, Hạ Bằng lấy được đến tay, cậu ta nói trên tay tiền không đủ, một người làm không nổi.”
Hoàng Đan không lên tiếng, mặt không đổi sắc nghe.
Có thể là người chết thì chết, tiền cũng không có, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc rồi nên ba Trương không giống như khoảng thời gian trước mà che giấu nữa: “Vương Đông Cường nói ông ta muốn làm, ba và Hạ Bằng vay mấy chục vạn cho cậu ta mượn, công trình làm xong đều chia hai cho chúng ta, cũng viết biên lai vay mượn với ký hợp đồng.”
Hoàng Đan cảm thấy chuyện này càng kỳ quái.
Vương Đông Cường chết, ông ta không nhà không xe, hỏi Hạ Bằng mượn mấy chục vạn, còn không biết ngày tháng năm nào có thể trả, càng có thể là sẽ sống chết mặc bay.
Hạ Bằng không phẫn nộ cũng không hoảng hốt sao?
Hoàng Đan còn phát hiện một hiện tượng kỳ quái, cảnh sát sao lại không tra ra được công trình đó?
Cậu nhíu mi tâm, có khi nào còn có người tham gia không?
Ba Trương đem tàn thuốc ném dưới đất,“Hiện tại ba càng nghĩ càng thấy không bình thường, Vương Đông Cường đã chết rồi, muốn hỏi cũng hỏi không được.”
Càng nghĩ càng giận, ba Trương đá văng ghế ra, đứng lên chắp tay sau lưng đi lại,“Mẹ kiếp Vương Đông Cường, trước khi chết còn trộm biên lai vay nợ, nếu không phải tra được ngân hàng có ghi lại, ba nói đến xé trời cũng không ai thèm tin.”
Hoàng Đan hỏi,“Ba, ba nói Vương Đông Cường có thể bị lừa không?”
Ba Trương không một chút lòng thông cảm,“Nói không chừng.”
Ông nói tiếp một đoạn chuyện cũ, mười mấy hai mươi năm trước có người bạn tìm ông để giới thiệu một công trình, ông tin là thật, cắm đầu vào làm, kết quả lại bị lừa hết mấy vạn.
Mấy vạn khi đó so với mấy vạn hiện tại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, ba Trương thiếu chút nữa đã tự sát.
Lòng người hiểm ác, vì ích lợi, việc gì cũng có thể làm được.
Ba Trương thở dài,“Đừng nói với mẹ con một chữ nào đó, nếu không bà ấy sẽ gây đến tận trời.”
Hoàng Đan đồng ý,“Ba,không phải nói lúc ấy ba nói ba và Hạ Bằng đều cho Vương Đông Cường mượn tiền hay sao? Vương Đông Cường lấy biên lai ba đi hủy, vậy còn cái ông ta viết cho Hạ Bằng……”
Ba Trương đánh gãy cậu,“Còn phải nói sao?”
“Vương Đông Cường muốn trộm là phải trộm hết cả hai, không có khả năng sẽ chừa ai cả.”
Ông trầm ngâm,“Nhưng mà, Hạ Bằng có lẽ sẽ đem biên lai vay mượn cất giữ bí mật nên Vương Đông Cường không trộm được, Hạ Bằng gặp chuyện không may tám chín phần là do cậu ta làm, biên lai vay mượn trộm không được nên muốn giết người diệt khẩu.”
Hoàng Đan bóp ngón tay,“Hạ Bằng cho Vương Đông Cường mượn tiền như nước đổ lá khoai, công trình lại gặp chuyện không may, anh ta phải là người gấp nhất.”
Ba Trương hừ lạnh,“Cũng không phải vậy, tâm tính nhóc con đó ngược lại rất tốt, giống như người bình thường không có việc gì.”
“Hơn nữa, tâm tính lại không cùng một loại, nhà Vương Đông Cường tuyên bố có mạng chứ không có tiền, nếu làm không tốt tới cửa vài lần thì có thể ồn ào ra án mạng, xui xẻo vẫn bản thân mình thôi.”
Hoàng Đan ngẩn người nhìn một chỗ trong không khí, nói là nói như vậy, nhưng mà loại chuyện này dù xảy ra trên người ai thì làm sao có có thể xem như không có chuyện gì như vậy chứ.
Trong đầu cậu xuất hiện một suy đoán to gan.
Ba Trương uống miếng nước, để ly nước lên trên bàn,“Chí Thành à, ba xin lỗi con.”
Hoàng Đan biết ý người trung niên, không giúp được cho con trai, trong nhà lại thiếu một khoản nợ lớn, mua nhà khi kết hôn cũng không có hi vọng.
Mấy cái này cậu không quan trọng.
Hoàng Đan tìm cớ đi ra ngoài, lấy di động gọi điện thoại,“Alo, Từ cảnh quan phải không? Chào anh, tôi là Trương Chí Thành……”
Phòng chờ xe ở thành phố J không lớn, hoàn cảnh vệ sinh cũng rất bình thường, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá, không thể so sánh được với một hai tuyến xe ở thành phố lớn.
Hạ Bằng không mang hành lý, chỉ có một túi công văn, gã nhìn một vòng rồi tìm chỗ trống ngồi xuống.
Có hai cô gái trẻ ngồi đó,nhìn thấy người ngồi xuống một người đàn ông cao lớn, các cô không tự giác nhìn qua đánh giá, không khỏi có chút nhíu mày ghê tởm.
Ăn mặc đẹp, lớn lên cũng rất anh tuấn, sao tóc lại bóng dầu như vậy? Có thể vắt dầu ra xào rau luôn được rồi, thoạt nhìn rất bẩn.
Trời sinh Hạ Bằng có thể chất chứa dầu, trên người trên mặt dễ dàng thấy được dầu, trên đầu cũng vậy, gã cũng không phải là loại người thích gọi đầu, cho nên trên đầu bao giờ cũng đầy mỡ, đen đến bóng lưỡng.
Nhận ra tầm mắt hai cô gái, Hạ Bằng quay đầu, phong lưu đa tình nhếch môi cười nhìn hai cô cười cười.
Mặt hai cô thẹn thùng đỏ lên, không thể không biết xấu hổ mà nhìn lại.
Hạ Bằng theo thói quen đùa giỡn lần nữa rồi mở tờ báo mới mua ra xem, nhìn giản lượt mục tài chính kinh tế giải trí thể dục một lần, tinh thần gã không hiểu sao có chút không yên.
Mẹ kiếp, nơi này không có xây dựng sân bay sân bay, gã phải đến thành phố N mới có thể ngồi máy bay.
Hạ Bằng cách một lát xem di động một lần, gã cảm thấy thời gian bình thường đều trôi rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến giữa trưa, hôm nay sao lại chậm như vậy? Cảm giác qua thời gian rất lâu, vậy mà vẫn chưa còn chưa đến nửa giờ.
Vừa xuất hiện thông báo kiểm vé, Hạ Bằng đi đến chỗ đó xếp hàng, gã sờ túi, vé xe không còn.
Lục hết tất cả các túi và túi công văn, Hạ Bằng xanh mặt đạp một đá vào ghế ngồi, gã vội vàng chạy đi mua vé, không ngừng vội vàng mua mấy vé cho chuyến xe tiếp sau
Khi Hạ Bằng đi WC đi ra, thấy có mấy người đang đứng bên ngoài, thân thể gã bị kiềm hãm, vẻ mặt quỷ dị,“Từ cảnh quan? Sao cậu lại ở đây?”
Từ Vĩ chạy tới, hơi thở còn rất loạn, anh ta nới lỏng cổ áo,“Hạ đốc công,anh bị tình nghi liên quan đến một vụ lừa đảo, mời anh theo chúng tôi đi một chuyến.”
Vẫn là một thái độ trước sau như một, giờ khắc này so với mặt không chút thay đổi hoặc lạnh lùng thì còn khiến người ta sợ hơn.
Nụ cười trên mặt Hạ Bằng cứng lại, tay gã nắm chặt túi công văn,“Vụ án lừa đảo? Từ cảnh quan, cậu có lầm không?”
Từ Vĩ nâng tay, hai người phía sau tiến lên kiềm chế Hạ Bằng.
Lúc này vừa lúc có người đi qua, một tay Hạ Bằng đẩy người đó vào hai người cảnh sát, gã nhanh chân bỏ chạy.
Từ Vĩ chậm rãi kéo khóa Jacket ra thở, anh ta cũng không vội đuổi theo đi bắt lại, còn rảnh rỗi tìm chổ ngồi châm một điếu thuốc hút.
Hạ Bằng chạy đến dưới lầu thì phát hiện ngoài cửa đậu mấy chiếc xe cảnh sát, thân thể gã lảo đảo một bước, biết bản thân mình chạy đằng trời cũng không thoát.
Khi mấy người Từ Vĩ từ bên trong đi ra, nhìn thấy Hạ Bằng bị bẻ tay chế trụ đặt trên cửa xe, mặt bị áp vặn vẹo, trong miệng không ngừng phun ra thô tục cũng như phun ra phân.
Nhìn thấy Từ Vĩ, hai mắt Hạ Bằng đỏ tươi, gân xanh nổi lên, giãy dụa kịch liệt hơn.
Không thể như vậy, tất cả đều kết thúc theo Vương Đông Cường tự sát rồi, gã hiện tại đã toàn thân trở ra, sắp đổi thành phố để bắt đầu cuộc sống mới không có có khả năng có người điều tra lên đầu gã được, nhất định là có người xen vào việc của người khác.
“Có phải Thích Phong không?”
Từ Vĩ ngoảnh mặt làm ngơ, anh ta vỗ vỗ vai đồng nghiệp,“Vất vả rồi.”
Rõ ràng Từ Vĩ không có đáp lại, Hạ Bằng lại càng thêm xác định, giữa những chuyện này, Thích Phong từ đầu đến cuối đều ngầm tham dự, có thể tạo được tác dụng thêm dầu vào lửa, lại có cũng có thể quấy cho nước đục, trừ hắn ra không người khác có được năng lực này.
Không đúng, còn có Trương Chí Thành, đối phương nhiều lần thử gã, nghi ngờ đối với gã chưa bao giờ đứt đoạn cả, muốn từ trên người gã điều tra ra sơ hở, còn theo dõi lén lúc điều tra Vương Đông Cường và Chu Dương.
Là bọn họ, nhất định là bọn họ, con mẹ các người, vì sao lại muốn xen vào việc của người khác?
Hạ Bằng chật vật bị áp vào trong xe cảnh sát, gã cười dữ tợn ở trong lòng, bộ mặt vặn vẹo lên, Thích Phong, Trương Chí thành, chờ bố mày đi, bố mày phải làm cho các người chết không được yên lành!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook