Tôi Có Một Bí Mật
Chương 56: Không dễ chọc

Xe rời nhà ga, đã qua bốn giờ rưỡi, trời sắp sáng.

Khi trở về,vẫn là Hoàng Đan lái xe,ghế phó lái bên cạnh không phải để không mà để người đàn ông ngồi.

Không lâu trước đây, Hoàng Đan thông qua Trương Dao giới thiệu, biết người đàn ông tên Thích Phong.

Không phải phong của mưa gió, là phong của mùa thu, lúc ấy Trương Dao nói với Hoàng Đan như vậy.

Hoàng Đan chuyển tay lái, quẹo vào đường lớn không bằng phẳng, giữa trưa và buổi tối nguyên chủ sẽ đến cửa tiệm nhỏ giúp đỡ, mỗi ngày công nhân ra ra vào vào rất nhiều, còn có nông dân ở lân cận xung quanh, người địa phương qua đường,giám đốc và nhân viên công ty, theo lý thuyết hẳn là không nhớ được ai là ai, thế nhưng Hoàng Đan từ trong trí nhớ anh ta đào được một đoạn ngắn liên quan đến Thích Phong.

Nhìn gương mặt cương nghị xen lẫn trong đám người khí khái anh hùng so sánh sẽ có vẻ khá đột ngột.

Hoàng Đan lái theo hướng đèn,lướt qua ánh đèn trước mặt,mày cậu động động,nhớ lại chuyên Trương Dao nói với mình.

Nếu giữa tuấn nam mĩ nữ trước mặt không phát ra đóm lửa tình yêu, thì có thể đã được Thượng Đế tỉ mỉ sắp xếp để gặp nhau vì một lý do nào đó.

Thời điểm Trương Dao chuẩn bị lấy vé, sờ túi, phát hiện di động không còn,cô lập tức quay đầu đi tìm thì gặp Thích Phong đang đứng tại chỗ đợi người bị mất.

Sau khi lên xe, Trương Dao ở trong toa xe lại gặp được Thích Phong, thuận miệng vừa hỏi mới biết được đối phương cũng đi thành phố J, bọn họ ở chung một toa xe rồi ngồi cùng với nhau.

Mười giờ xe đường dài xuất phát, giường nằm phải hơn hai trăm, Trương Dao luyến tiếc chút tiền nên mua ghế ngồi cứng.

Trên đường rất muộn , Trương Dao say xe, ngồi xe lửa cũng choáng,cô mỗi lần tìm đến chỗ ngồi đều sẽ trực tiếp nằm sấp xuống ngủ, không có nơi nằm sấp thì ngửa ra sau ngủ, đầy mặt tiều tụy chờ xe đến trạm.

Hôm nay ngồi bên cạnh mình không xem như người xa lạ, đã từng có tiếp xúc đơn giản, Trương Dao không ngủ, tìm đề tài cùng nói chuyện phiếm với đối phương.

Nói chuyện một lát, Trương Dao biết cô và Thích Phong đi cùng một chổ, cũng biết đối phương làm việc trên công trường.

Thích Phong vừa mang một đám công nhân từ quê hương đến nơi này làm công trình, cho nên Trương Dao lúc nghỉ học mới về cửa cửa nhỏ vẫn chưa gặp qua hắn.

Mấy trùng hợp này cộng lại thì chính là một bộ tình yêu đô thị.

Suy nghĩ Hoàng Đan bị một luồng khói quấy rầy, ánh mắt cậu đảo qua,đốm lửa nhỏ trong miệng người đàn ông chợt sáng chợt tắt trước mắt cậu.

Mấy thông tin trước đó Trương Dao nói cho Hoàng Đan biết, đều đã được cậu sơ lượt qua, từ ở giữa lấy ra mấy manh mối hữu dụng,thứ nhất,người đàn ông này là đốc công, vừa tới thành phố J không lâu,thứ hai,làm việc ở công trường gần cửa hàng tạp hóa nhỏ,thứ ba, hút là một bao Nam Kinh mười hai đồng,chứng minh sinh hoạt không có tác phong tiêu tiền như nước.

Cửa tiệm nhỏ bị trộm, người tình nghi còn chưa xác định.

Hoàng Đan căn cứ kinh nghiệm ba nhiệm vụ quá khứ để phán đoán, không phải một người làm mà là một nhóm người,người trên công trường có hiềm nghi lớn nhất, đương nhiên không loại trừ khả năng khác.

Lần thứ hai cậu ném ánh mắt về người đàn ông trên ghế phó lái, như có suy nghĩ.

Tối hôm qua cửa hàng tạp hóa bị trộm,sáng hôm nay người đàn ông mới rời thành phố J, nói là đi thành phố N thăm người thân, ăn cơm trưa thì trở về.

Về điểm ấy, Hoàng Đan biết được từ trong miệng Trương Dao.

Thích Phong có điều nhận ra, hắn ngoạm thuốc mở miệng,khi nói chuyện giọng khàn khàn:”Không ngại chứ?”

Hoàng Đan nói:”Tiểu Dao say xe.”

Thích Phong cái gì cũng chưa nói, chỉ là sau khi hút thêm hai hơi thuốc thì động động đầu ngón tay, dụi tàn thuốc.

Ghế sau Trương Dao không một chút tiếng vang,sau khi cô mở cửa xe ngồi vào ghế sau thì đặt ba lô ở trên đùi, hai mắt nhắm nghiền dựa vào lưng ghế dựa với dáng vẻ đau khổ giãy dụa.

Trong xe yên tĩnh, không mở điều hòa nhiệt độ,gió nóng phát rồ từ ngoài cửa kính xe thổi vào trong, oi bức khó nhịn.

Hoàng Đan dừng xe chờ đèn đỏ,sau đó cậu nghe được thanh âm Trương Dao nôn ra.

Say xe chóng mặt lợi hại như vậy, chỉ có ba ngày nghỉ, lại vẫn muốn ngồi xe đường dài về đây, qua lại chịu tội ở trên đường hết hơn hai mươi giờ,.

Trương Dao biết mình say xe, trong túi luôn chuẩn bị một cuốn túi rác, một khi trong dạ dày khó chịu thì nhanh chóng kéo một gói to trong tay, để tránh phát ra bất ngờ không kịp đi tìm.

Lúc này cô khom lưng nôn mửa, mặt đều vùi bên trong túi.

Không gian chật chội bên trong dần dần tràn ngập ra một mùi nhàn nhạt, là từ bên trong túi phát ra , bay loạn ở khắp nơi không chịu bay ra ngoài cửa sổ, ý định muốn đối mặt cùng hai người đàn ông phía trước.

Hoàng Đan xem kính chiếu hậu một chút, lấy lập trường nguyên chủ thì sẽ không hỏi Trương Dao loại lời kiểu này “Có chuyện gì hay không?””Em sao rồi”do cũng đã quen rồi .

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Trương Dao ngồi xe tất sẽ nôn.

Hoàng Đan muốn đi đường của nguyên chủ, cho nên cậu không hỏi cái gì cả.

Trương Dao cũng rất bình tĩnh,nôn xong thì thoải mái nhiều,cô lấy khăn giấy chùi miệng,mở xe hỏi:”Anh, còn bao lâu nữa đến hả?”

Hoàng Đan nói:”Chừng mười phút.”

Trương Dao thở dài một hơi,sắc mặt cô rất kém, thức đêm ngồi xe không kéo dài một hai ngày căn bản là không được:”Em ăn tối ở căn tin trường học , ăn xong thì nhìn thấy con ruồi làm em buồn nôn khó chịu chết đi được .”

Hoàng Đan đối với mấy con ruồi ấn tượng không thể nào tốt được,thời điểm lần đầu tiên xuyên việt đã biết được sức mạnh đối phương,cậu mím môi, trong dạ dày đảo lộn vài cái.

Thích Phong ngược lại giống như người bình thường không có việc gì,mặt không lộ ra bất cứ dấu hiệu khó chịu nào.

Dáng vẻ hắn như vậy, giống như cảm thấy lời Trương Dao nói không có gì phải kinh ngạc cả,ruồi bọ thôi mà cũng có cái gì lớn đâu.

Sau đó, Trương Dao kêu Hoàng Đan dừng xe ở ven đường,cô ngại trong miệng khó chịu nên cầm chai nước xuống xe súc miệng.

Hoàng Đan cũng xuống xe, phát hiện bên ngoài mát mẻ hơn trong xe rất nhiều.

Trương Dao say xe, cho nên cô yêu cầu mở cửa sổ xe nên không có cách nào mở điều hòa được, người trong xe khó chịu muốn chết.

Hoàng Đan không bước đi mà chỉ dựa vào cửa xe hít thở tro bụi trên đường,cậu không thích nơi này, không khí quá tệ, so với thế giới ba lần xuyên việt đều tệ hơn rất nhiều.

Thình lình tiếng ong ong lên vang, Hoàng Đan theo bản năng tưởng di động của  mình, cha mẹ nguyên chủ chắc gọi điện thoại hỏi có đón được người hay không,cậu ló đầu vào trong xe lấy,người đàn ông bên cạnh đã tiếp điện thoại.

Tiếng ong ong cũng ngừng ở một khắc này.

Hoàng Đan thu hồi tay, tiếp tục đứng dựa vào cửa xe, bên tai là tiếng người đàn ông mắng:”Mẹ kiếp,một ngày tôi không ở đó, các người muốn lật ngói nhảy lên đầu luôn rồi đúng không? Được rồi, chút chuyện như con thiêu thân cũng có thể làm ra được thành cái rắm lớn.”

Thích Phong nửa khép mí mắt,cười một tiếng:”Phải không? Anh ta nói như vậy?Vậy để anh ta tự đến công ty lao động nói đi, mấy người các người đừng quan tâm người khác ,cũng đừng gây chuyện, làm việc lấy tiền là được rồi.”

Hắn gác điện thoại, một lần nữa đốt lại điếu thuốc đã dập tắt khi nãy :”Trời sáng.”

Hoàng Đan xác định là nói với mình thì ngẩng đầu nhìn trời:”Ừ.”

Sương khói lượn lờ một lát, Thích Phong mang theo tay kẹp điếu thuốc vươn ra ngoài cửa sổ, gẩy một nhúm khói bụi:”Nghe nói cửa hàng tạp hóa nhà cậu hôm qua mất trộm,bị mất nhiều đồ không?”

Đáy mắt Hoàng Đan chớp lên:”Mất một chút tiền mặt, còn có thuốc lá.”

Thích Phong đem điếu thuốc để bên miệng, dùng răng cắn đầu mẩu thuốc lá, giọng nói mơ hồ:”Người trên công trường nhiều, khắp nơi đều có,cửa hàng tạp hóa mở ra ở bên cạnh như vậy, vẫn là nên cẩn thận một chút.”

Chân dài hắn cong duỗi thẳng về phía trước một chút, mặt mũi miễn cưỡng:”Tuy rằng tác dụng lắp camera không phải rất lớn, nhưng ít ra có thể tạo được tác dụng đe dọa, đối với người có ý với cửa tiệm nhỏ của nhà cậu sẽ kiêng dè hơn.”

“Cám ơn.”

Hoàng Đan ngồi trở lại trong xe, ánh mắt lần thứ ba ném đến trên thân ngươi đàn ông, đối phương thoạt nhìn có một loại thái độ chuyện không liên quan đến mình,hai câu nói chỉ là nhất thời cao hứng mới nói thôi.

Trên mặt Thích Phong không có biểu cảm gì,giọng nói từng trải:”Em trai nhỏ, ít liếc mắt nhìn người một chút đi, như vậy rất không lễ phép .”

Hoàng Đan bị phát hiện,dứt khoát nghiêng đầu,trắng trợn dò xét:”Tôi gần ba mươi rồi.”

Thích Phong thả một hơi thuốc:”Tôi gần bốn mươi .”

Trong mắt Hoàng Đan chợt lóe qua tia sửng sốt:”Nhìn không ra.”

Thích Phong nhếch miệng:”Tôi cũng nhìn không ra.”

Hoàng Đan buông mắt,mặt nguyên chủ mang dáng vẻ chưa đủ kinh nghiệm sống, nhìn không ra gần ba mươi tuổi, nói là sinh viên người khác cũng đều tin.

Cậu nhìn về phía trước không xa, Trương Dao không súc miệng , ngồi xổm trên cỏ thở:”Thích tiên sinh, nghe em gái tôi nói anh là đốc công, anh có thể nói tôi nghe một chút chuyện trên công trường được không?”

Thích Phong chống trán:”Không thể.”

Hoàng Đan:”……”

Thích Phong đầy mặt trêu tức:”Cậu đừng làm trò hề nhỏ này trước mặt tôi,miệng này phun ra chỉ có nước miếng, không thể cho cậu biết chuyện gì đâu, nếu không tin, tôi có thể phun cho cậu xem xem.”

Khóe miệng Hoàng Đan run rẩy:”Không cần.”

Cái gáy Thích Phong dựa đến lưng ghế dựa, hắn thả sương khói bay cao như mơ màng đi vào giấc ngủ:”Nếu muốn biết tối hôm qua ai vào tiệm tạp hóa nhà cậu thì chờ cảnh sát đến nói cho cậu nghe đi.”

Hoàng Đan nói:”Cửa tiệm nhỏ không có lắp camera nên không tra được .”

Thích Phong nhún nhún vai:”Vậy nhà cậu chỉ có thể chịu thiệt thòi.”

Hoàng Đan muốn mở miệng, bên tai vang lên giọng nói người đàn ông:”Dáng người em gái cậu rất không tệ.”

Cậu nhìn theo tầm mắt người đàn ông,cô gái gầy teo cao cao đã đứng lên từ trên cỏ, đang hướng đến chỗ dừng xe.

Cô gái mặc đơn giản T shirt trắng cùng quần short cạp cao màu lam nhạt, vạt áo T shirt thu vào bên trong quần short , eo lưng gầy,khi đi đường đung đưa theo hai chân dài.

Dáng người xác thật không tệ.

Hoàng Đan mơ hồ biết ý tứ trong lời nói của người đàn ông,cậu tới nơi này có hơn nửa buổi chiều và một buổi tối, thấy không ít công nhân,trong năm mươi nam nhiều lắm chỉ có một nữ , còn đều là phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi đến đây cùng chồng mình.

Loại mang theo bạn đi làm công xung quanh rất ít, phổ biến là một mình ra ngoài kiếm tiền.

Bên trong công nhân có mười mấy hai mươi tuổi là những chàng trai tò mò với người khác phái, có hai ba mươi tuổi huyết khí phương cương* chạm vào là có thể bùng nổ,cũng có bốn năm mươi tuổi,không có vợ con ở bên cạnh.

* Huyết khí phương cương:tuổi tinh lực tràn trề,tính tình nhiệt huyết,dễ nóng nảy,dễ làm sai.

Cách đó một chút là một đoạn đường dài mới đến được thị trấn,nếu muốn tìm cô gái thì phải ngồi một chuyến xe, chạy một thêm đoạn đường nữa.

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đến nơi này tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những người đó.

Hiện tại lại là mùa hè,mùa mặc mát mẻ, không có cách nào mặc kín cả, tay chân đều lộ ra đến một mảng lớn, cổ áo hơi lớn chút , thấp đầu thì không khác lắm vẫn có thể nhìn thấy.

Hoàng Đan nhíu nhíu mi tâm.

Cậu ngược lại vừa nghĩ,em gái nguyên chủ chỉ ba ngày là về trường học, tốt nghiệp cũng có công việc của bản thân mình, sẽ không ở lại trong hoàn cảnh hỗn loạn nơi này.

Trương Dao không biết tâm tư Hoàng Đan,cô mở cửa ngồi vào sau xe:”Anh, buổi chiều ba mẹ không phải đi đồn công an sao, bên kia nói như thế nào ? Lúc nào mới có người đến đây xem?”

Hoàng Đan lái xe:”Ngày mai đến.”

Trương Dao một mực chắc chắn:”Em cảm thấy nhất định chính là mấy công nhân kia làm !”

Cô căng cái mặt không còn chút máu ra , trong giọng nói có bài xích rất mạnh, thậm chí là khinh bỉ:” Thanh minh năm trước ba mẹ về nhà, bên trong nhà dựng tạm mất nhiều thứ như vậy,chăn và nệm đều bị trộm , trừ công nhân, ai sẽ trộm lấy mấy thứ kia chứ?”

“Bọn họ đến từ khắp nơi, trình độ văn hóa thấp, tư cách lại kém, tay chân tuyệt đối không sạch sẽ, trộm này nọ còn không phải chuyện thường……”

Tiếng nói ngưng bặt.

Trương Dao hậu tri hậu giác đằng trước còn có người ngồi,cô chớp chớp mắt, từ góc độ này chỉ có thể nhìn đến một cái đầu màu đen và bả vai rộng lớn, không biết đối phương đang có vẻ mặt gì.

Nửa ngày, Trương Dao xấu hổ chen ra tươi cười:”Thích đại ca, em chỉ là thuận miệng nói thôi, anh đừng để trong lòng nha.”

Thích Phong ngón trỏ và ngón cái dùng lực nghiền diệt đầu thuốc, hắn cười cười:”Không có việc gì.”

Trương Dao ảo não gãi tóc, ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, Hoàng Đan cũng nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau,cô bĩu môi,tự mình biết đã nói sai rồi.

Trong xe không khí không thế nào tốt được, ba người không lại nói gì, một đường trầm mặc đến chổ mục đích

Xuống xe, Thích Phong nói lời cảm tạ Hoàng Đan, hai tay hắn đút túi, chậm rì rì hướng phía sau lầu ký trúc xá mà đi đến.

Trương Dao thu hồi tầm mắt trên bóng lưng người đàn ông:”Anh,anh nói Thích đại ca có phải đang tức giận hay không?”

Hoàng Đan cầm vali từ cốp xe ra,cậu không thể hiểu nổi, chỉ đến có ba ngày, hành lý cũng cần dùng vali sao? Nghe được câu hỏi Trương Dao,cậu nói:”Người kia không tức giận đâu.”

Trương Dao không tin, tiếp được vali nói:”Thật sao?”

Hoàng Đan gật gật đầu, lúc ấy vẻ mặt người đàn ông rõ ràng không thay đổi,coi như không hề gì hoặc là do đã nghe nhiều, nghe quen , đến nghe chán luôn rồi.

Lại nói, người đàn ông gần bốn mươi tuổi,đã rất nhiều năm vào Nam ra Bắc, ở trong xã hội này lăn lộn càng ngày càng lão luyện,tâm tình sẽ khác với người bạn nhỏ mới vào đời nên sẽ không bởi vì một hai câu mà so đo với một cô gái mới đầu hai mươi.

Đèn tiệm tạp hóa sáng lên,mẹ Trương đi ra mở cửa, trước người đeo tạp dề,:Tiểu Dao,mẹ nấu cho con bát mỳ nè, ăn đi rồi ngủ tiếp.”

Trương Dao ngáp nói không ăn:”Mẹ, gần năm giờ rồi,con ăn thì không ngủ được .”

Mẹ Trương kéo valli cô vào trong buồng:”Không ăn sao được, ăn một chút rồi đi ngủ tiếp,nếu không nhịn đói ngủ đối với bao tử không tốt đâu .”

Trương Dao không có kiên trì, biết nói nhiều cũng không có tác dụng:”Được rồi,mẹ làm cho con ít thôi, dầu muối đều bỏ một ít thôi, đừng bỏ trứng cho con nha.”

“Còn trứng đâu mà bỏ, trong tủ lạnh ngay cả cọng lông gà cũng không có,ngày mai con với anh con đi nhập hàng, thuận tiện mua mấy cái trứng gà trở về.”

Mẹ Trương hướng bên ngoài kêu, giọng vốn đã lớn, lần này như là đang cố ý xả lên trên:”Chí Thành,mẹ làm đến hai phần, con cũng ăn một phần đi.”

Hoàng Đan mở cửa bên kia ra:”Được ạ.”

Động tĩnh lớn như vậy,ba Trương vẫn còn nằm trên giường, không lên ý muốn ngồi dậy.

Tròng mắt Trương Dao vừa chuyển, chạy bước nhỏ đi tìm Hoàng Đan,giọng nói bình tĩnh, thấy vẻ mặt cũng không ngạc nhiên:”Anh,ba mẹ cãi nhau hả?”

“Ừ, cãi nhau .”

Trong lúc vô tình Hoàng Đan liếc đến con muỗi lớn đang nằm sấp trên tường đối diện,cậu không nói chuyện, nâng tay đưa qua một phát.

Đơn thuần chỉ là hành vi vô ý thức.

Con muỗi ăn rất no rồi, phản ứng chậm chạp không kịp bay đi, chết ở dưới một chưởng của Hoàng Đan, trên tường trắng sáng nhiều thêm một vết máu nhỏ.

Hoàng Đan bàn tay run lên, mi tâm cậu lập tức nhăn lại.

Trương Dao thấy anh cô cong lưng lại, hình như rất khó chịu, liền ghé sát vào hỏi thăm một chút:”Anh,anh làm sao vậy?”

Trong giọng nói Hoàng Đan có âm khóc nức nở:”Tay đau.”

Trương Dao nhìn thấy một giọt nước mắt rớt xuống từ mắt của anh trai,cô dại ra rất lâu, ánh mắt khiếp sợ trừng thật lớn,giống như vừa gặp quỷ quay đầu lớn tiếng kêu to:”Ba, mẹ,hai người mau đến xem nè,anh đập muỗi đập đến khóc luôn –“

Hoàng Đan:”……”

Trên giường buồng trong ba Trương phát ra âm thanh, hỏa khí rất lớn:”Kêu cái gì đấy?”

Trương Dao chạy qua mở cửa:”Ba,anh khóc kìa.”

Ba Trương xem xem con gái của mình:”Con ngồi xe lửa có một đêm,sao lại điên thành như vậy rồi?”

Mắt Trương Dao trợn trắng:”Không có điên,anh khóc thật mà,hai con mắt con đều thấy ,ba, nếu ba không tin thì tự mình ra nhìn đi, lừa ba con làm con chó nhỏ.”

Nhắc tới chó,cô liền nhớ đến Bánh Đậu , trên mặt là biểu cảm muốn khóc.

Mắt Trương Dao đỏ đỏ , khổ sở nói:”Ba, nhất định phải bắt được ăn trộm, chúng ta phải báo thù cho Bánh Đậu.”

Ba Trương khó chịu không lên tiếng,thời điểm không trừng người cũng không nói lời nào rất giống một ông lão đáng thương.

Ông hi vọng mọi người đều theo ý mình, đừng trái ý ông,nếu không sẽ nổi giận, dáng vẻ đó đáng sợ đến con gái cũng không dám nói chuyện với ông.

Trương Dao hấp hấp mũi,đến nhà bếp nhìn xem sau đó lại đi ra ngoài.

Hoàng Đan ngồi ở trên ghế ván gỗ đinh,đầu cậu buông xuống, yên lặng chảy nước mắt.

Tâm tình Trương Dao rất phức tạp.

Từ lúc hiểu chuyện đến giờ,cô chưa từng thấy anh mình khóc, cho nên trong lòng cô không có người đàn ông nào mạnh mẽ hơn anh của cô, đó mới là nam tử hán đổ máu không đổ lệ chân chính.

Kết quả thì sao?

Vào một này bình thường của mùa hè,một buổi sáng bình thường đến không thể bình thường hơn,anh trai mà cô sùng bái ở trước mặt mình nhỏ một giọt nước mắt rồi nước mắt cứ vậy mà chậm rãi rơi đầy mặt.

Trương Dao hít sâu, nhất định không phải là do đập muỗi mà khóc rồi.

Việc đó mùa hè làm không biết bao nhiều lần nên không thể cảm thấy đau, chỉ có thể  cảm thấy thích, đánh chết một con muỗi, trong lòng như thi đứng hạng nhất vậy, cảm giác mình đặc biệt trâu bò.

Hoàng Đan thật đúng do đập muỗi, cảm giác đau đớn đến hiện cũng chưa biến mất sạch sẽ.

Trương Dao đi qua đi lại, lấy ghế ngồi ở đối diện Hoàng Đan:”Anh,chân trời xa xăm nào mà không có cỏ thơm, hà tất phải yêu mến đơn phương một cành hoa,anh nghĩ thoáng một chút đi, qua cái thôn này, còn có rất nhiều cửa hàng đang chờ anh đó.”

Cô cảm thấy, anh của cô thay đổi đa sầu đa cảm nhiều như vậy, nguyên nhân tuyệt đối là do mối tình đầu kia.

Không phải có câu nói, mối tình đầu là khoảng cách không thể vượt qua sao? Anh trai cô đạp nước trong rãnh mương nhiều năm lại không chịu trèo lên bờ,nếu cứ để vậy thì thật sự sẽ chết đuối luôn trong mương đó.

Hoàng Đan đem ẩm ướt khăn giấy ném vào trong giỏ rác,từ khi còn đi học đến lúc đi công làm,cho tới bây giờ luôn là người khác yêu hoặc thầm mến cậu,cảm giác thầm mến một người,cậu không hiểu, chỉ có thể từ trong trí nhớ nguyên chủ biết một chút.

Có lẽ là hương vị của hạnh phúc và cay đắng đi.

Nguyên chủ có lần đêm ba mươi ăn cơm tất niên, không biết sao lại uống rất nhiều, em gái anh ta từ lần đó trong lúc vô tình nghe được chuyện của mối tình từ trong miệng anh ta .

Thấy anh cô không nói lời nào, Trương Dao liền tưởng là đã bị cô nói trúng, quả nhiên vẫn là không bỏ xuống được, cũng đúng, dù sao cũng là mối tình đầu mà:”Anh à, anh cùng cô gái kia đi đến quê hương của cô ta nhưng vẫn không đến được với nhau,vậy có thể chứng minh các anh không duyên phận rồi, coi như hết đi, đừng nghĩ tới nữa.”

Hoàng Đan nói:”Anh đã sớm không nghĩ đến rồi .”

Ánh mắt Trương Dao xem qua tràn ngập lo lắng:”Anh à,anh nói,anh với em cùng một mẹ sinh sao mà sao lại khác nhau như thế chứ.”

Cô nâng cằm:”Tình yêu là gì chứ, đáng để anh theo đuổi nó lâu vậy sao?Theo em nói, nhân sinh khổ đoản, đối với bản thân mình tốt mới là quan trọng nhất.”

Hoàng Đan biết, em gái của nguyên chủ là người đang theo chủ nghĩa độc thân.

Theo quan điểm của cô,một người đàn ông sẽ từ đơn thuần sẽ đến nhỏ mọn cho nên nếu đâm đầu vô thì chỉ tự tìm không thoải mái cho bản thân mình, đó là một loại ăn no rửng mỡ , mới đi làm hành vi tự ngược như vậy, có thời gian không bằng đi nuôi mèo,tìm một con nhiều thịt mềm mềm.

Im lặng một lát, Trương Dao bỗng nhiên nói:”Anh à, nói thật, ngoại hình Thích đại ca đẹp trai như ngôi sao vậy, lại còn là một con người nhìn kiên cường, rất có mùi vị đàn ông đó.”

Hoàng Đan nói:”Anh chỉ biết anh ta có mùi mồ hôi thôi.”

“Anh đây đang ghen tị chói sáng đây mà.”

Trương Dao gãi gãi chỗ bị muỗi cắn trên chân:”Anh à, đáng tiếc anh không phải con gái,không thì em nhất định sẽ tác hợp cho anh với Thích đại ca.”

Cô chậc lưỡi:”Người đàn ông tốt như vậy, hẳn là phải gả vào nhà chúng ta mới đúng.”

Hoàng Đan liếc nhìn cô gái:”Em đánh giá cao anh ta vậy, sao lại không thử ……”

Trương Dao đánh gãy cậu:”Đó là hai chuyện khác nhau.”

“Anh à, em còn sùng bái anh,xem anh như thần tượng của em, chẳng lẽ em lại muốn theo đuổi anh sao?”

Hoàng Đan không còn lời nào để nói.

Trong bếp mẹ Trương kêu hai người họ vào rửa mặt.

Mẹ Trương làm đồ ăn rất thơm nhưng nấu mì thì thật không được,toàn bộ quá trình bà đem “Nấu” này tự phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn,bên trong nồi đều như hồ dán,nát hết cả rồi.

Trương Dao ăn hai đũa mì rồi ngáp liên thiên lên lầu đi ngủ.

Hoàng Đan thông cảm cho cô, trên lầu không một cánh cửa, âm thanh dưới lầu truyền lên một chút trên lầu đều sẽ bị phóng đại thêm vài lần, đợi một hồi công nhân tới ăn điểm tâm thì âm lượng sẽ lớn hơn nữa, heo chết cũng có thể bị chấn động.

Không bao lâu, có lẽ là thời gian Hoàng Đan uống hết nửa bát mì thì có người tiến vào mua đồ .

Cửa tiệm tạp hóa bận rộn lên,ba Trương cũng không ngủ tiếp, đi ra ngồi ở trên ghế hút điếu thuốc, cách sương khói nhìn chăm chú mỗi người, sợ có người đục nước béo cò, trong đôi mắt ông nổi phủ đầy tơ máu đỏ, vừa nhìn đã biết do bị mất ngủ.

Sát tường có ba bốn bình thủy lớn, là mẹ Trương dậy sớm nấu,công nhân buổi sáng bình thường đều sẽ mua mì tôm sau đó ở nơi này nấu luôn.

Ở chỗ quầy Hoàng Đan rất mệt,cậu ở trong ngăn kéo lấy ra kẹo cao su, xé một mảnh để vào trong miệng, dựa vào nó để nâng cao tinh thần, suy nghĩ buổi sáng sẽ đến phòng làm việc ngủ.

Một thanh niên nhỏ tuổi ôm mấy thứ lại đây:”Bao nhiêu tiền?”

Hoàng Đan xem xem:”Mì tôm bốn đồng, xúc xích nướng một đồng, hai bánh mì là hai đồng tiền, tổng cộng bảy đồng.”

Thanh niên móc tiền giấy từ sau mông ra,cậu ta nghĩ tới cái gì thì đi đến tủ lạnh cầm chai coca,sau đó ném tờ mười đồng qua:”Đúng chưa?”

Hoàng Đan nói là đúng, mỗi ngày mua thì sẽ biết giá .

Thanh niên nhỏ tuổi bưng bỏ nước sôi đi đến cửa,cậu ta đột nhiên hô tiếng:”Tranh thủ thời gian , lề mề là phải ngồi xổm ăn đó.”

Ngay sau đó, có một nhóm người đi vào, có mười mấy hai mươi người, trong đó có một người đàn ông kia, nếu bỏ qua khuôn mặt,hắn cao ít nhất đến 1m90.

Cửa tiệm tạp hóa vốn nhỏ, đứng nhiều người trưởng thành như vậy, càng lộ vẻ chen chút.

Hoàng Đan nhìn vài lần thì hỗn loạn, căn bản không có cách xác định ai có lấy trộm đồ hay không,cậu chỉ biết đám người này đến cùng một nơi với thanh niên nhỏ tuổi,giọng địa phương rất giống nhau.

Vẫn là nên lắp camera theo dõi thì tốt hơn .

Có thể không phòng được ăn trộm nhưng cũng có thể xem xét có người có lấy trộm đồ hay không.

Thích Phong đi nhanh lại đây, đem đồ trong trong tay buông xuống:”Tính xem bao nhiêu tiền.”

Hoàng Đan đưa tay bát mấy món ăn vặt chua cay trên mặt tủ, có cá đù vàng chiên, đậu rang, còn có măng miếng:”Mấy thứ này là một đồng tiền một túi.”

Thích Phong nói:”Tôi biết, thường mua.”

Hoàng Đan tính tính:”Tổng cộng tám đồng năm.”

Khuỷu tay Thích Phong chống mặt tủ, tầm mắt đảo qua vài gói thuốc bên trong, lấy ngón trỏ gõ điểm vài cái:”Lấy cho tôi một bao Nam Kinh.”

Hoàng Đan nói,:Đây là thủy tinh , không thể đè như vậy.”

Mí mắt Thích Phong đều chưa nâng.

Hoàng Đan biết, người này không dễ chọc.

Rất nhanh, bên ngoài mấy cái bàn đều đã ngồi đầy,mùi vị mì tôm tràn ngập trong không khí, rất đậm.

Hoàng Đan vừa định ngồi xuống nghỉ một lát thì nhìn thấy có hai người đi tới bàn của Thích Phong, một thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi,gã tên Hạ Bằng, cũng là đốc công mang theo một nhóm người làm việc.

Hạ Bằng lớn anh tuấn,nhưng tóc gã bị nhờn, như là mấy tháng không gội, một tay gã luồn bên trong sợi tóc vuốt hai phát, một tay còn lại mang theo điếu thuốc:”Buổi sáng ăn cái gì đó?”

Thích Phong không phản ứng.

Hạ Bằng chuyển hướng mục tiêu sang thanh niên nhỏ tuổi bên cạnh Thích Phong:”Dương Dương,cậu mới mười mấy tuổi, chính là lúc để phát triển thân thể không thể ăn qua loa được .”

“Mỳ tôm gây ung thư,cậu không biết à?”

Chu Dương bày ra dáng vẻ sửng sốt:”Thật không biết nha,ôi chao,ông chủ Hạ hiểu biết thật nhiều, các anh nói có đúng không.”

Người khác cười ha ha.

“Chúng tôi làm sao có thể so được với ông chủ Hạ chứ, có mì tôm ăn đã không tệ rồi.”

Mặt Hạ Bằng tối sầm,thấy Chu Dương vặn mở chai coca cái,gã nhe răng trợn mắt:”Dương Dương,Thích đại ca cậu không nói với cậu sao?Uống nhiều coca thì sẽ giết chết tinh trùng đó.”

Chu Dương lập tức không nghe hiểu, quay đầu hỏi Thích Phong:”Cái gì?”

Thích Phong không đáp lại.

Mấy người phía sau Hạ Bằng cho Chu Dương đáp án,cậu ta mặt đỏ lên, không dám tin nhìn chai coca trong tay:”Thật hay giả?Thứ đồ chơi này có thể giết chết con cháu Chu gia tôi sao?”

Thích Phong thấp giọng nói:”Ăn xong thì đi làm việc.”

Chu Dương cũng lười nói nhảm với Hạ Bằng,cậu ta đeo găng tay, đem chai coca để trong túi sau mông, chậm rãi từ từ xuyên qua đường cái, hướng đến thi công đối diện.

Người khác ăn no cũng không chờ lâu, thừa dịp thời tiết còn chưa rất nóng thì nhanh chóng nhiều làm thêm một chút,khi mặt trời lên cao,một tầng da đều có thể phơi đến.

Không ai dọn dẹp, trên bàn lộn xộn , một đám ruồi bọ vây lại đây, hướng tô mì tôm,gói bánh mì mà đậu.

Đốc công và công nhân khác nhau, không cần vội vàng làm việc, Thích Phong ăn xong mì tôm thì hút thuốc, người còn ngồi trên ghế, không hút xong một điếu thuốc cũng sẽ không đi.

Hạ Bằng nhấc chân, đem một ghế nhựa móc đến trước mặt mình, một mông ngồi xuống:”Anh tính lúc nào thì ngừng phát triển?”

Thích Phong hút thuốc:”Không nhất định.”

Hạ Bằng và hắn cùng nhau nuốt mây nhả sương, trong mắt lấp lóe tia sáng tính toán:”Tôi nói chuyện với Lưu tổng, nói là qua hai ngày sẽ đến một xe cốt thép, là lão Vương , không bằng hai chúng ta liên thủ lấy cốt thép này xuống, mỗi người một nửa?”

Thích Phong bật cười:”Cậu và lão Vương không phải đều đã thành anh em kết nghĩa rồi sao?”

Hạ Bằng nghe trong lời châm chọc,mặt gã xanh đỏ luân phiên, nặng nề hút một hơi thuốc, híp mắt nói:”Anh em cũng phải xem là lúc nào.”

“Nói một câu thẳng thắng đi, việc này có làm hay không?”

Thích Phong không có hứng thú cái gì, lành lạnh nói:”Lão Vương còn không giết hết chúng ta.”

“Không đến mức đó, nhiều lắm thì dẫn người tới đánh chúng ta một trận, hai nhóm người chúng ta ở chung một chỗ, không thiệt đâu.”

Giọng nói Hạ Bằng có chút quái:”Em trai Trương đang nhìn anh.”

Thoạt đầu Thích Phong còn cho là Hạ Bằng đang nói đùa, chờ hắn quay đầu nhìn chỗ quầy sau đó cùng một đường ánh mắt chạm nhau, hắn nhướn mày:”Em trai nhỏ, cậu nhìn tôi làm gì?”

Tầm mắt Hoàng Đan dừng ở trên người Hạ Bằng:”Tôi không có nhìn anh, là nhìn vị kia kìa.”

Hạ Bằng lập tức ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, giống như áp được một đầu Thích Phong thì so với cái gì cũng vui vẻ hơn:”Ô? Phải không? Em trai Trương, sao cậu lại muốn nhìn tôi?”

Hoàng Đan nói:”Trên răng của anh có dính cọng rau kìa.”

Hạ Bằng:”……”

Bả vai Thích Phong run run, buổi sáng thứ nhất tươi cười vãi ra, hắn đứng lên, phủi một chút bụi trên T shirt, lười biếng đi công trường.

Hai mắt Hoàng Đan hơi hơi nhíu lại, buổi sáng bốn năm giờ không nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện,mông người đàn ông này rất vểnh nha.

Là cái loại vểnh cậu rất quen thuộc nữa chứ.

Ánh mắt Hạ Bằng rất hung:”Em trai Trương, cậu trêu chọc tôi chơi đó hả? !”

Hoàng Đan thu hồi ánh mắt:”Thực sự có.”

Hạ Bằng vô cùng tức giận:”Bố mày đều xem hết cả hàm răng rồi, cũng không phát hiện một cọng rau xanh,mày ngon ra chỉ cho cho bố xem xem.”

Hoàng Đan nhìn răng gã đàn ông, không chỉnh tề như Thích Phong:”Không thấy .”

Hạ Bằng quay đầu:”Lão Trương,ông không coi chừng con trai ông? Sáng sớm đã làm chuyện tức cười rồi?”

Ba Trương còn đang phun khói nhả sương, ưu sầu:”Tiểu Hạ, không phải tôi nói, thị lực con tôi vô cùng tốt,nó nói trên răng cậu có rau thì nhất định là có,không sai được đâu .”

Hạ Bằng hút điếu thuốc,đem tàn thuốc phun ra:”Vậy ông nói tôi nghe xem,bây giờ sao lại không có?”

Ba Trương như đang nhìn ngu ngốc:”Còn có thể là cái gì nữa, bị câu ăn mất luôn rồi.”

Hạ Bằng xanh mặt rời đi.

Hoàng Đan bày ra giọng tò mò:”Ba, hai người vừa rồi đều là đốc công sao?”

“Con nói người tên Hạ Bằng, một người khác là Thích Phong, hai người bọn họ quả thật đều là đốc công nhưng mà không chung một chổ thôi.”

Ba Trương hút xong điếu thuốc,ông lấy giày đạp đạp tàn thuốc:”Quan hệ tốt hay thân cận, đó cũng chỉ là mối quan hệ được tạo ra trên bề mặt thôi, sau lưng mấy người đốc công cạnh tranh lớn lăm,con không hiểu đâu.”

Hoàng Đan nói:”Ba,ba nói,có khi nào đốc công dẫn người vào tiệm tạp hóa mình không ?”

Sắc mặt ba Trương trầm xuống:”Ba cũng hoài nghi qua.”

“Thế nhưng tiền và thuốc chúng ta cũng không đánh dấu,dù cho mấy người kia xài ở trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không biết.”

Hoàng Đan hỏi:”Trong nhà có mất thứ gì khác không?”

Ba Trương:”Trừ thuốc là thì tiền, không có thứ khác, nếu có,ba con sẽ không biết  sao?”

Hoàng Đan chỉ là thuận miệng nhắc tới,người trung niên phản ứng có chút cổ quái.

Cậu còn muốn hỏi thì bị công nhân mua đồ quấy rầy .

Nhìn bầu trời thời điểm rạng sáng, Hoàng Đan cho rằng hôm nay sẽ có mưa, kết quả lại là ngày nắng.

Mở  tiệm tạp hóa thích loại thời tiết, mặt trời càng lớn, công nhân lại càng nóng, các loại nước uống bán lại càng nhiều.

Hoàng Đan phát hiện , công nhân trẻ tuổi thường tiêu tiền nhất,cũng không có chút tiết chế nào.

Điểm tâm lung tung đã tiêu hết mười đồng tiền,có khi còn mua một chai Nutri – Express để bổ sung dinh dưỡng.

Sau một đợt công nhân,mẹ Trương bắt đầu dọn dẹp bàn ghế,bà cố ý đem chổi hướng chổ ba Trương mà quét,bụi đất trên nền xi măng nhẹ nhàng bay lên .

Ba Trương đạp bà:”Bà bị bệnh thần kinh à!”

Mẹ Trương tiếp tục quét.

Ba Trương đứng lên mắng, hai cụ cãi đến đỏ mặt tía tai sau đó lại tiến vào trạng thái chiến tranh lạnh.

Hoàng Đan muốn cầm ly đi đổ nước, nhìn thấy trong ly đang trôi một con ruồi,  mi tâm cậu vặn lại, không nói gì đi đến vòi nước súc.

Bởi vùng này chưa bắt đầu khai phá, những cái ao xanh còn đang bị bỏ hoang .

Phía trước tiệm tạp hóa nhỏ bị mẹ Trương lợi dụng , trừ chất đống thùng lớn rác rưởi, còn trồng vài cây ớt xếp hàng, ở giữa có mấy mầm cải xà lách, là nguyên chủ tan tầm trở về hái ở ven đường .

Hoàng Đan xem xem thời gian trên di động:”Mẹ, con đến công ty nha.”

Mẹ Trương lên tiếng trả lời,”Buổi sáng có thể về sớm để cùng Tiểu Dao đi nhập hàng không?.”

Hoàng Đan nói:”Để con xem tình hình đã.”

Cậu đi buồng trong đổi giày, chuẩn bị xuất phát thì bị ba Trương gọi lại:”Chí Thành,con đặt thuốc lá tuần này chưa?”

Sửng sốt vài giây, Hoàng Đan nói:”Quên rồi.”

Ba Trương nhất thời nổi giận:”Con có thể làm được chuyện gì tốt hả?Kêu con đi đặt thuốc mà con cũng có thể quên mất!”

Hoàng Đan chờ người trung niên dạy bảo xong:”Hiện tại con đi đặt liền.”

Ba Trương căng mặt:”Còn có thể đặt sao?”

Hoàng Đan lên trang web “Tân Thương Minh”,”Có thể,cha à,cha muốn đặt cái gì?”

Mặt cha Trương vẫn còn căng:”Không phải nói với con rồi sao?Con xem xem Chungwa cứng, Chungwa mềm và Lợi Quần,ba loại này còn hàng không.”

Mấy loại thuốc kia điều là số lượng có hạn , chỉ cần có thể mở ra thì về sau không sợ không đặt được hàng, hơn nữa bán cũng tốt.

Hoàng Đan nhìn, nói có.

Ba Trương kêu cậu mau đặt, giọng điệu so với vừa rồi tốt hơn nhiều.

Hoàng Đan đặt từng cái ,cậu tìm tòi ký ức nguyên chủ, đều đặt thuốc dài hạn luôn rồi .

Bình thường đều là cuối tuần đặt thuốc, buổi sáng thứ tư khoảng tám giờ,người bên thuốc lá sẽ giao đến đây.

Đặt thuốc xong, Hoàng Đan nói:”Ba, xấp xỉ một vạn rồi.”

Ba Trương trầm mặc không nói.

Hoàng Đan bất lực, trong thẻ nguyên chủ còn lại bao nhiêu tiền đều lấy ra nhập hàng, có mấy nhà họ hàng bên ba anh ta đều rất có tiền, thế nhưng mượn không được bao nhiêu.

Nguyên chủ có chú hai,là anh của cha anh ta.

Ba anh ta ngày trước là nhà giàu mới nổi trong thôn,dẫn theo chú hai bên người làm việc, có tiền cùng nhau kiếm.

Nhưng khi chú hai phát đạt , trên tay có tiền lại nói không có tiền.

Kết quả âm thầm mua đến hai chiếc hai mươi vạn, còn không dám nói,để cho cha của nguyên chủ gọi điện thoại, gọi lão lái xe mới về.

Về phần bà con bên mẹ của nguyên chủ, phần lớn đều không có tiền gì, không phải ở nhà trồng trọt thì chính là công nhân lao động bình thường,có một dì nhỏ có chút tiền

Dì nhỏ và mẹ nguyên chủ là chị em thân thiết,cho nhà anh ta mượn mười vạn đồng,sau đó còn đem thêm tiền mình cất công tích góp đến cho mẹ anh ta mượn nữa.

Nói đến cùng cũng là cảm tình anh chị em, không thể bằng vài từ thì có thể diễn tả được.

Chuyện vay tiền này, vốn đã bao hàm rất nhiều trong đó, không phải nói hai ba câu thì có thể hiểu thấu .

Hoàng Đan nghe được ba Trương gọi điện thoại,không chừng là đang vay tiền ai,cậu giúp không được gì nên không nghĩ nhiều liền đi làm .

Ở bên trong công ty khu vui chơi, Hoàng Đan vừa đi vừa nhìn, đụng được một ít du khách đến đây chơi.

Khu vui chơi chính là công trình cha của nguyên chủ nhận lúc đó, bây giờ nhà phát triển còn chưa thu hồi được chi phí, vị trí rất chênh lệch .

Cho nên tiền của ba nguyên chủ cũng một đi không trở lại.

Khi Hoàng Đan tiến vào văn phòng chỉ có một mình cậu, chủ nhiệm cũng không ở đây,cậu mở máy tính tiến vào công việc nguyên chủ làm mỗi ngày — tìm phim xem.

Buổi sáng hơn mười giờ,rơi xuống một trận mưa rào sấm sét, Hoàng Đan trước tiên tan tầm,khi đội mưa trở về thì nhìn thấy một đám nhân đang vây quanh hút thuốc, rất náo nhiệt.

Công nhân không làm việc, tự nhiên cũng không có tiền để lấy.

Bọn họ và nhân viên văn phòng đãi ngộ rõ ràng rất khác nhau, công làm bao nhiêu thời gian, lấy bấy nhiêu thời gian tiền, phân chia rất rõ ràng, cũng rất vô tình.

Mà bên nhân viên văn phòng ngày nghỉ hay ngày lễ cũng sẽ được tính lương .

Hoàng Đan phát hiện Thích Phong đang chơi, cậu tò mò tiến lên,thấy đối phương khống chế máy móc, đã kẹp lấy một gói thuốc lá, là thuốc Nam Kinh Rồng Vàng.

Đám người hoan hô, so với mình gắp đến thuốc còn cao hứng hơn.

Máy kia là ông chủ bán dụng cụ câu cá để, một đồng tiền một lần,cậu nhìn thấy Thích Phong kẹp Nam Kinh Rồng Vàng,cơ thịt trên mặt đều giật vài cái.

Muốn hỏi ông ta không hi vọng ai tới chơi nhất, chính là Thích Phong.

Người này vận may quá tốt, cản đường tiền của ông ta, còn không có thể làm cái gì chứ.

Thích Phong đem bao thuốc lá kia ném cho Chu Dương,kêu cậu ta chia cho mọi người.

Chu Dương vui tươi hớn hở mở hộp thuốc ra,mỗi người một điếu, một bao rất nhanh đã chia xong:”Thích đại ca, anh lại chơi nữa đi.”

Thích Phong không có cái gì hứng thú:”Không chơi , các cậu tự đi.”

Hắn ngồi vào trên ghế, hai cái chân hướng trên bàn,miệng mũi bắt đầu phun thuốc.

Hoàng Đan lắc đầu, người này nghiện thuốc lá thật lớn.

Thích Phong quét mắt thanh niên cúi đầu cọ bùn:”Em trai nhỏ, sớm như vậy đã tan tầm rồi à?”

Hoàng Đan đem lòng bàn chân cọ một mảng lớn bùn:”Tôi về sớm.”

Thích Phong chậc chậc:”Ngồi văn phòng chính là hưởng phúc nha, khó trách mặt cậu so với con gái còn trắng hơn.”

Chu Dương rất tán đồng gật đầu:”Đúng, trắng thật, còn trắng hơn cả trân châu.”

“……”

Hoàng Đan về cửa hàng tạp hóa, nhìn thấy hai người xa lạ đang nói chuyện với ba Trương mẹ Trương, đến gần chút mới nghe được hết nội dung trong đó,biết bọn họ từ đồn công an tới hỏi tình huống.

Khi bị hỏi xác định không mất gì ngoài thuốc lá và tiền hay không,mẹ Trương không có gì dị thường nhưng vẻ mặt ba Trương lại không đúng lắm.

Hoàng Đan bắt giữ được,mày cậu khẽ động, nhất định là có mất thứ khác.

Thứ đó rất quan trọng,ba Trương không dám nói với mẹ Trương, cho dù biết rõ đối với tiến triển vụ án rất bất lợi nhưng vẫn cố ý giấu đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương