Tôi Có Một Bí Mật
Chương 139: Phiên ngoại: Người tôi yêu nhất

Mỗi năm vào trước một ngày sinh nhật của Hoàng Đan, Trần Việt đều sẽ bỏ lại tất cả công việc để về nước, ở dưới lầu hút mấy điếu thuốc, đứng trong góc tường đợi qua 0 giờ sẽ hát một bài hát chúc mừng sinh nhật, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Đây đã là một thói quen.

Khi sắp đến ngày đó, Trần Việt sẽ vô thức tăng cao hiệu suất làm việc, dành thời gian bay qua cả một đại dương trở về thăm Hoàng Đan, cho dù cậu chẳng coi mình ra gì.

Sinh nhật năm trước của Hoàng Đan, Trần Việt về nước thăm cậu thì xảy ra một sự cố ngoài ý muốn.

Hôm ấy thời tiết rất xấu, mưa to gió lớn, từ xa Trần Việt nhìn thấy Hoàng Đan bị một người đàn ông chặn lại, trong ngực còn ôm thêm một bó hoa hồng.

Lúc ấy Trần Việt ngay lập tức chạy qua chỗ Hoàng Đan, không chú ý tới chiếc xe mất lái đang lao lên lối đi bộ, hắn bị đụng bay lên, chết ngay tại chỗ.

Ngay tại lúc đó, có một âm thanh xuất hiện ở trong đầu Trần Việt, cuộc sống của hắn thay đổi từ đây.

Hệ thống đó tự xưng là S01, nó nói với Trần Việt là mình đang đi dạo chơi, trùng hợp đi ngang qua nơi đó, nhìn trúng được chấp niệm của hắn, còn nói hắn là một người may mắn.

Chỉ cần hắn hoàn thành mười cuốn nhiệm vụ thì sẽ có một cơ hội sống lại.

Trần Việt nói mình không thể phát triển mối với ai khác ngoài Hoàng Đan, không có cách nào làm được, dù chỉ là ảo thôi cũng không được, S01 nói không cần, hắn chỉ cần đóng vai người nam phối hợp, rồi dựa theo tình cảm nồng nàn của hắn diễn tròn vai là được.

Thời gian ở thế giới nhiệm vụ và thế giới hiện thực không giống nhau, lúc Trần Việt thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ tỉnh lại cũng chỉ mới trôi qua một hai giây, bản thân hắn vẫn còn đang nằm ở trong mưa, nhưng đã không còn tìm thấy được bóng dáng Hoàng Đan, cậu đã rời đi.

Năm trước khi Trần Việt vẫn đang nghĩ ngơi chữa trị vết thương, thì một ngày nọ S01 hỏi hắn có muốn đi làm việc bán thời gian không, hắn đồng ý.

Con người đối với những lĩnh vực mà mình không biết thì vẫn luôn hiếu kỳ theo bản năng, muốn đến tiếp xúc với các lĩnh vực mới lạ, khám phá một nền văn minh khoa học kỹ thuật cao cấp hơn. 

Trần Việt càng nghĩ càng thấm sâu thêm, có thể thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ để đạt được cơ hội sống lại, là điều mà con người nghĩ cũng không dám nghĩ tới, tuy thật sự đã xảy ra nhưng cũng cảm thấy cứ như một giấc mơ vậy, hắn hi vọng mình có thể mạnh mẽ hơn một chút, bản thân có thể làm cái gì đó vào thời điểm sống chết của Hoàng Đan.

Trong nửa đầu năm nay, nhờ S01 đặc biệt tiến cử, công việc bán thời gian của Trần Việt có thay đổi, hắn tiếp nhận công việc của nhân viên trông giữ trước, chính thức trở thành giám sát của mạng lưới chủ.

Mạng lưới chủ không có một cái bàn, hay cái ghế nào, không một viên gạch, mảnh ngói, thậm chí cũng không có một hạt bụi, chỉ có vô số điểm sáng, mỗi một điểm sáng đều là một thế giới ảo, mắt thường không thể đếm được, trừ khi xem số liệu thống kê.

Có thể xuất hiện ở mạng lưới chủ chỉ có chủ hệ thống, Trần Việt thấy S01 ở nơi này, cũng là người bình thường như hắn, nói mình phải đi rồi, rất nhanh sẽ xuất hiện một chủ hệ thống nhậm chức mới.

Sau lần đó, S01 đã thật sự biến mất.

Công việc bán thời gian của Trần Việt cực kỳ vô vị nhàm chán, việc hắn cần làm chỉ là ngồi xem vô số thế giới ảo, khi phát hiện khác thường phải báo lên ngay, còn những việc sau đó không liên quan gì tới hắn cả.

Mỗi lần có ký chủ mới, mạng lưới chủ đều sẽ ghi lại thông tin cá nhân, thế giới ảo tương ứng với người đó cũng sẽ được phóng lớn lên trong vài giây, sau đó biến trở về kích thước cũ.

Trần Việt nhìn thấy tên Hoàng Đan, hắn xác nhận lại một lần nữa, trong khoảng thời gian đó hắn đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định làm như vậy.

Qua năm sáu phút, Trần Việt nói với Hoàng Đan hết đầu đuôi mọi chuyện,“Em có câu hỏi gì thì cứ hỏi anh, anh sẽ giải thích cho em nghe.”

Suy nghĩ của Hoàng Đan rất hỗn loạn, sau khi biết Trần Việt từng chết một lần, cậu cũng đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng từng khả năng đều bị cậu lần lượt phủ định, khả năng cuối cùng còn sót lại chính là gặp được nhân viên của hệ thống.

Bởi vì Hoàng Đan sống gần ba mươi năm, chỉ có chuyện này là không nằm trong phạm vi nhận thức của cậu, hoàn toàn thoát khỏi sự hiểu biết mà cậu đang nắm giữ được.

S01 kia là người phụ trách trước của anh Tam, đáng tiếc đã biến mất, nếu không Hoàng Đan nhất định phải cảm ơn người đó.

Nếu không có người đó, cuộc đời Trần Việt đã dừng lại ở tuổi hai mươi tám, mang theo tiếc nuối mà rời đi, đời này của Hoàng Đan sống trong chính khuôn khổ mà mình tạo ra, vĩnh viễn sẽ không thích một người nào, cậu không cần, cũng không có xúc động muốn nếm thử.

Rất nhiều chuyện đã thay đổi, bởi vì chúng trùng hợp chạm đến một điểm nào đó, chỉ trong chốc lát đã thay đổi đến long trời lở đất.

Trần Việt nghĩ tới một việc“ Mỗi lần anh đi vào, cũng sẽ không có ký ức về thế giới trước, chỉ có thể làm lại mấy số liệu cũ, để em có thể sớm nhận ra anh.”

Hắn đã cất giữ nhiều tư tâm, còn sẽ có kết quả thế nào thì phải xem Hoàng Đan.

“Thực ra anh cũng không hề nắm chắc em có thích anh hay không, anh chỉ muốn làm em chú ý tới anh, nói chuyện với anh, cười với anh, chờ khi nhiệm vụ của em kết thúc, anh vẫn sẽ dõi theo em như trước, thời điểm bất chợt sẽ về thăm em một chút, biết em tốt, anh cũng sẽ cảm thấy tốt.”

Hoàng Đan hỏi,“Anh từng xuất hiện trước mặt em rất nhiều lần rồi sao?”

Trần Việt liếc cậu,“Không nhớ được nữa rồi, mấy năm nay anh từng xuất hiện ở trước mặt em tổng cộng một trăm ba mươi sáu lần, vé máy bay đều ở đây nầy.”

Hoàng Đan bị con số này dọa sợ, nhiều lần như vậy mà cậu lại không có một chút ấn tượng nào cả.

Lúc trước khi trở về quá khứ, Hoàng Đan chỉ ở đến năm thứ tư đại học, cậu rất nhớ Trần Việt nên mới trở lại, mấy năm tháng sau đó không trải qua một lần nào cả, cũng không có cơ hội quan sát mọi người và mọi thứ xung quanh.

Trần Việt sờ sờ mặt mình, chậc chậc hai tiếng nói,“ Khuôn mặt này của anh trai cũng đâu có bình thường lắm đâu, vậy mà tại sao không để lại cho em một chút ấn tượng nào hết vậy? Có rất nhiều lần anh còn mặt dày đi qua chào hỏi em, ai biết được lần sau gặp lại, em vẫn xem anh là người xa lạ chứ.”

Muốn hẹn Hoàng Đan ăn một bữa cơm để tạo ra cơ hội tiếp xúc là chuyện không thể xảy ra, cậu tách mình ra khỏi thế giới của mọi người, đặc biệt là những người có mục đích với cậu, Hoàng Đan hạ mắt xuống, là do vấn đề thái độ của cậu đối với cuộc sống này, đối với ai cũng lạnh lùng như vậy,“Xin lỗi anh.”

Trần Việt sửng sốt, hắn vội nâng mặt Hoàng Đan lên, gắt gao cau mày nói,“ Sao em phải nói xin lỗi, em không có sai gì hết.”

Hoàng Đan mím môi như muốn khóc. Trần Việt thấy Hoàng Đan như vậy trong lòng rất khó chịu, ôm người vào trong lòng, khẽ hôn lên: “Không sao, không sao mà, em không sai gì hết.”

Hoàng Đan dụi mắt,“Anh tỉnh lại không thấy em, có phải rất khó chịu không?”

Nếu Trần Việt nói không khó chịu thì cũng quá giả rồi, hắn khó chịu đến không khóc nổi,“ Lúc ấy anh chỉ nghĩ em có ở cùng với người đàn ông kia không? Cũng không biết em có thích tòa lâu đài mà anh mua cho em không nữa?.”

Hoàng Đan nằm ở trên giường xoay người rồi nhắm mắt lại, khóe mắt ươn ướt.

Trần Việt nằm bên cạnh cậu, vươn tay qua để cậu gối đầu lên,“ Đời người có rất nhiều chuyện không thể lường trước được, anh đã trải qua,đời người cũng có rất nhiều chuyện bất ngờ, anh cũng đã trải qua, bây giờ chính là bất ngờ lớn nhất.”

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cuộc đời chúng ta còn dài, về sau sẽ cùng đi với nhau, em đừng lại bỏ anh mà tự đi một mình về phía trước nữa nha.”

“Ừm, cùng nhau đi, sẽ không bỏ lại anh nữa.”

Hoàng Đan nói ra thắc mắc của mình,“Vậy anh có biết tại sao em phải xuyên việt không?”

Trần Việt lắc đầu,“Anh chỉ trông coi thế giới nhiệm vụ, không quan tâm được mấy chuyện khác, tính cách mỗi người làm việc cho hệ thống đều khác nhau, điều kiện chọn ký chủ cũng khác nhau.”

Đáp án này nằm trong dự đoán của Hoàng Đan.

Một khắc cậu không biết tại sao lại xuyên việt, vũ trụ sâu không đáy đã hiện ở ngay trước mặt cậu, buộc cậu phải đi vào thế giới ảo, cũng cần hao tâm tổn trí để nghiên cứu.

Trần Việt đột ngột hỏi,“Em có đi tìm cha mẹ em không?”

Hoàng Đan gật đầu,“ Có tìm, nhưng mà không có manh mối gì, bọn họ giống như không tồn tại vậy, em cũng từng hỏi Tống Mẫn nhưng cũng không có kết quả.”

Trần Việt cau mày nói,“Anh nghĩ bọn họ không phải là người ở thế giới của chúng ta.”

Trong nháy mắt, trong đầu Hoàng Đan đã xuất hiện rất nhiều suy đoán, nhưng đã nhanh chóng bị cậu đè xuống.

Trần Việt nói,“Em nghĩ lại xem, từ khi em sinh ra đã được người kia chăm sóc, ông ta nuôi em lớn lên, trong lúc đó em chưa từng gặp người thân của mình, rất không bình thường.”

Chính xác là không bình thường, chỉ là Hoàng Đan không có cách nào phá vỡ tình trạng hiện nay, đối với cậu mà nói, Tống Mẫn không phải là quản gia, mà là cha mẹ của cậu.

Trần Việt cầm siết nhẹ lấy tay Hoàng Đan,“Anh vẫn đang nghĩ cách điều tra, lúc nào điều tra được sẽ nói em nghe.”

Hoàng Đan dừng một chút hỏi,“Anh biết hệ thống tiên sinh không?”

Trần Việt nói không biết,“Anh trông giữ nơi chỉ có chủ hệ thống mới có thể ra vào,  nghe nói tất cả người trong hệ thống đều không biết nhau, cho dù là đồng nghiệp,  mặt đối mặt cũng không biết nhau.”

Hoàng Đan a một tiếng, công tác bảo mật rất tốt.

Trần Việt kéo chăn lên,“Ngủ đi, muộn rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp.”

Hoàng Đan ngủ không được.

Đầu đột nhiên tiếp nhận nhiều chuyện như vậy, cậu cần thời gian làm rõ và phân loại,“Trần Việt, anh đi đến thế giới của hệ thống tiên sinh chưa?”

“ Chưa từng đi,  nhưng mà anh có thể xin, nếu em muốn đi, anh sẽ xin đi xem một chút.”

Trần Việt ngồi tựa vào đầu giường,“ Có lẽ chỗ đó sẽ có một chút manh mối về ba mẹ em, anh sẽ mau chóng xin, quy trình đến bên kia rất chậm.”

Hoàng Đan nói,“Có thể liên hệ với anh Tam để nhanh một chút.”

Sắc mặt Trần Việt cổ quái,“Đôi lúc anh ta còn lạnh lùng hơn cả em, đang nói nói cười cười vậy mà bảo thay đổi là thay đổi ngay, tính cách vô cùng thất thường,  theo anh biết, ban đầu vì tham gia kiểm tra đánh giá của chức chủ hệ thống, anh ta đã tự lập tất cả các thế giới nhiệm vụ, rồi còn tự thiết lập mỗi một tính cách khác nhau cho bản thân để hoàn thành nhiệm vụ trong các thế giới đó, sau đó nữa thì đã thông qua được kiểm tra đánh giá rồi thăng chức lên làm chủ hệ thống.”

‘’Nửa kia của anh ta cũng do một tay anh ta tạo thành, gần đây hình như đang xuất hiện mâu thuẫn nội bộ trong gia đình thì phải.”

Khóe miệng Hoàng Đan hơi giật giật,“Thật là phức tạp.”

“Mỗi nhà đều có một chuyện khó nói riêng.”

Trần Việt cầm hộp thuốc lá và bật lửa,“Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc rồi trở lại.”

Hoàng Đan nắm tay hắn không buông,“Đừng đi ra ngoài, hút luôn ở trong phòng đi.”

Trần Việt ngậm thuốc bên miệng,“Cho anh thời gian để chuẩn bị một chút, anh sẽ cố gắng cai thuốc, em giám sát anh nha.”

“ Được.”

Sau nửa đêm Hoàng Đan không thể nào chợp mắt được, Trần Việt cũng không, buổi sáng hai người đứng trong phòng vệ sinh làm một lần.

Trần Việt chồng áo len vào trong cổ Hoàng Đan, rồi kéo xuống cho cậu,“Mỗi lần về nước đều chọn khách sạn ở gần nhà em, vốn anh đã lên kế hoạch sang năm sẽ mua một căn nhà có vị trí thuận tiện để ngắm em, hiện tại thì đã không cần nữa rồi.”

Hoàng Đan hỏi hắn,“ Lúc không có tiền ở khách sạn thì anh ở nơi nào?”

Trần Việt vốn luôn dựa vào chính đôi tay của mình, dốc sức lăn lộn mất bao nhiêu lâu mới có thể từ tầng thấp nhất đi lên,“Nói đến việc này, anh vẫn rất buồn bực, nhà em ở khu cao cấp, xung quanh không có cái khách sạn nhỏ nào, chỉ có một cái công viên, anh không có tiền ở khách sạn thì đành phải ở chỗ đó thôi.”

Hoàng Đan mím chặt môi.

Trần Việt trêu đùa,“Sao nào, đau lòng vì anh hả?”

Hoàng Đan nhìn hắn nghiêm túc nói,“ Ừm, đau lòng.”

Trên mặt Trần Việt mang ý cười, môi mỏng giương lên,“Đứa ngốc này, có cái gì mà đau lòng chứ, mỗi lần trở về mà anh có thể nhìn thấy được em, là đã rất vui rồi.”

Hoàng Đan nắm lấy bàn tay hắn, đầu ngón tay cọ cọ vào lòng bàn tay,“ Hồi trung học tay anh không thô ráp, không có vết chai như thế này.”

Tay Trần Việt bị cậu cọ có chút ngứa,“Khi đó cả ngày chẳng có việc gì, ăn no lại ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, không làm việc kiếm sống, đương nhiên tay sẽ không có vết chai, em không cảm thấy như thế này mới giống đàn ông sao?”

Hoàng Đan sờ mông Trần Việt,“Nơi này cũng không giống.”

Hiện tại cậu mới biết Trần Việt đã suy nghĩ cẩn thận, hắn đã len lén đem một số đặc trưng của bản thân vào trong thế giới nhiệm vụ, muốn để cậu nhớ, nếu như không thích, thì khi trở lại thế giới hiện thực có gặp nhau, cũng có thể nhìn lâu thêm một chút.

Loại suy nghĩ nhỏ bé này đã tan vào bên trong những hạt bụi.

Hô hấp Trần Việt trở nên nặng nề, hắn cầm chặt lấy cổ tay Hoàng Đan,“Sờ không buông tay, buổi sáng không muốn đi làm nữa hử?”

Hoàng Đan nói,“Buổi sáng rất bận, buổi chiều có thể dành ra nửa giờ.”

Trần Việt thích thú nhìn dáng vẻ nghiêm túc khi nói chuyện của cậu, “Em cũng đánh giá anh quá thấp rồi, nửa giờ cùng lắm cũng chỉ đủ hôn môi thôi, không làm được cái khác đâu.”

Hoàng Đan ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, không nói gì.

Trần Việt đeo caravat cho Hoàng Đan, lui về sau nhìn cậu, trong mắt đều là cưng chiều cùng say đắm, nhịn không được hôn lên môi cậu một cái,“Sao lại không nói gì hử?”

Hoàng Đan nói,“Anh không cảm thấy mình đã đợi rất lâu rồi sao?”

Trần Việt nghe ra được ý trong lời của cậu, dở khóc dở cười nói,“Nghĩ gì vậy, nếu không phải trong lúc vô tình em được hệ thống 444 chọn trúng, đúng lúc anh lại có cơ hội đến chỗ đó làm việc, nếu không anh không chỉ phải chờ đợi mười bốn năm mà là cả một đời, đến khi anh già không đi được nữa, không có cách nào để tìm em, đến lúc chết đi cũng không thể gặp được mặt em lần cuối rồi.”

Nếu không có cái chết ngoài ý muốn kia, hoặc nếu chấp niệm đó không đủ mạnh thì cũng sẽ không thu hút được sự chú ý hệ thống, hay nếu không vì biểu hiện xuất sắc mà được đặc cách tham gia thử nghiệm lĩnh vực kiểm tra đánh giá của chủ hệ thống, thì hoàn toàn không thể nào làm cho Hoàng Đan thích mình được.

Như vậy mục tiêu mà cả đời này hắn theo đuổi, không thể nào có được cả.

Trần Việt nghĩ, đời này Hoàng Đan có thể thích hắn, có lẽ là do cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà chăng? Trừ cái này ra, hắn không thể nghĩ ra được thêm một nhân tố nào khác cả.

Xuất sắc hay không xuất sắc, Hoàng Đan đều không để ý đến.

Lông mày của Hoàng Đan nhíu chặt,“Đừng nói nữa, em nghe không dễ chịu tý nào.”

Trần Việt không nói lời nào, chỉ nhìn Hoàng Đan, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và cám ơn, một hồi lâu mới mở miệng,“Từ lúc anh thích em, tất cả những sự chờ đợi và bỏ ra đều là cam tâm tình nguyện, em không cần phải khó chịu vì anh, lại càng không nên tự trách bản thân, em là người tốt nhất trên đời này, chỉ là do quá khứ không thích anh mà thôi, cái này không có gì hết,  tình cảm vốn không thể miễn cưỡng, anh không phải loại người vừa bị từ chối đã chạy đi tìm cái chết, hay chạy tới bên người khác để làm hại em.”

Hắn sờ sờ đầu người yêu,“Có một điểm anh hi vọng em có thể biết, đó là vì anh thích em, cho nên mấy năm nay mỗi một ngày anh đều trải qua rất phong phú, có được mục tiêu để phấn đấu của cuộc đời, là em đã giúp anh trưởng thành.”

Hoàng Đan nói,“Ôm em y.”

Trần Việt giang hai tay ôm lấy cậu,“Ngày nào cũng phải nói hai chữ này nhiều thêm một chút nữa nha. ”

Hoàng Đan không lên tiếng.

Trần Việt đẩy mặt cậu ra ra, chuyển đề tài,“Đúng rồi, em đeo nhẫn có gặp khó khăn khi vẽ không?”

Hoàng Đan nói,“Em đeo ở tay trái mà.”

“……”

Trần Việt khom lưng đặt cằm ở trên vai cậu, thở dài nói,“Cưng ơi, em phải tập quen dần với sự ngu ngốc của anh đi.”

Hoàng Đan nói,“Em sớm đã quen rồi.”

Trần Việt toa toét cười, ôm chặt lấy cánh tay cậu.

Cửa phòng cách vách mở ra, Lưu Phong thò cổ ra nhìn hành lang ngoài cửa, thấy hai người đi qua thì lập tức chạy ra ngoài, giả bộ như không biết cái gì, chào hỏi: “ Chào buổi sáng.”

Tầm mắt Hoàng Đan đảo qua Lưu Phong đang lén lút nhìn trộm hai người, sau đó cậu liếc nhìn Trần Việt, trao đổi ánh mắt một chút rồi tự mình đi xuống lầu trước.

Lưu Phong kéo Trần Việt đến một góc hẻo lánh, ánh mắt dán chặt lên trên người hắn,“Cả đêm qua hai người không ngủ luôn hả?”

Trần Việt chỉnh cổ áo mình lại “Làm sao?”

Lưu Phong đè thấp giọng nói: “Còn thế nào nữa chứ, trước khi đi ra ngoài cậu không soi gương hả? Bộ dạng hiện tại của cậu cứ như quỷ ấy.”

Trần Việt xoa trán, quanh mắt có một mảng màu xanh,“Tôi muốn vậy á.”

Khuôn mặt Lưu Phong giật giật, y hùng hùng hổ hổ nói,“Tôi phải nom nớp lo sợ suốt cả một đêm, sẵn sàng mọi lúc để gọi xe cứu thương cho các cậu, buổi sáng ngủ dậy phát hiện trên tay mình vẫn còn đang cầm điện thoại di động đây này.”

Trần Việt chỉ nói một câu,“Tôi cũng đâu phải là cậu đâu.”

Đỉnh đầu Lưu Phong lập tức bốc khói xanh, y nghẹn một hơi, không nói được câu gì.

Năm đó y quen một cô bạn gái, hai người đều là lần đầu tiên làm, y không có kinh nghiệm, vội vã dùng sức tiến thẳng về phía trước, mặt cô bạn gái liền trắng bệch khóc la đau, hù y một trận không nhẹ, sau đó thì lăn một vòng bò dậy chạy đi lấy điện thoại gọi 120, còn gọi cho cả Trần Việt đang ở nước ngoài để vay tiền, tưởng rằng phải nằm viện, làm phẫu thuật, đến nổi cũng đã nghĩ phải liên hệ lạc với người nhà thế nào luôn rồi.

Sau này mỗi lần nghĩ đến, Lưu Phong chỉ muốn tìm được cái lỗ nào đó để chui vào, dần dần y không suy nghĩ tới nữa, đó là một trải nghiệm tình yêu đau đớn nhất của cuộc đời y.

Bởi vì lúc đó Lưu Phong đã sắp cùng bạn gái kết hôn nên đã chuẩn bị tâm lý chịu trách nhiệm với cô ấy, nhưng người ta thì tốt rồi, nhắn cho y một tin nhắn nói chia tay, khi gọi qua thì tắt máy ngang, thời điểm khi gặp lại lần nữa cũng chính là lúc tham gia hôn lễ của đối phương.

Hỏi nguyên nhân chia tay, thì đối phương nói là lên giường với y không có cảm giác sung sướng, hai người cùng một chỗ, không đơn giản chỉ là dưới giường hài hòa mà kể cả trên giường cũng phải hài hòa, phương diện nào cũng rất quan trọng, thiếu một thứ cũng không được.

Khoảng thời gian đó Lưu Phong có đi khám qua bác sĩ, bác sĩ nói thân thể y không có vấn đề gì, chỉ tại trong lúc hành sự y không thả lỏng, cũng không quan tâm đến cảm nhận của nửa kia.

“Móa, có người vạch trần vết sẹo của anh em như cậu sao? Có muốn tôi vạch thử vết sẹo của cậu xem cậu có bị đau hay không không?!”

Trần Việt có một vết sẹo, vẫn rất không dễ chịu, lúc trước không vạch cũng đau, sau này dù có vạch cũng sẽ không đau nữa, hắn tốt, hơn nữa đã thật sự rất tốt.

Vẻ mặt của Lưu Phong còn chưa hoàn hồn, râu buổi sáng còn chưa cạo, đầu cũng chưa chải,“Cái đó đó, tôi nói cậu nghe, thật sự tối qua Hoàng Đan khóc rất dọa người ta đó, tôi ở cách vách nghe mà da đầu cũng tê dại theo luôn, nếu không phải tôi đủ thông minh, thì hôm qua Khương Long chắc chắn sẽ đi qua gõ cửa phòng cậu, đến lúc ấy mấy bạn học cũ cũng sẽ đi ra, cậu cũng sẽ không còn chơi được cái gì nữa đâu.”

Trần Việt vỗ vỗ bờ vai của y,“Cám ơn.”

Lưu Phong vẫn cảm thấy mình nói quá ít,“Hoàng Đan là một thiếu gia yếu ớt, cậu ta rất sợ đau, có khi chỉ đau một chút là nước mắt đã có thể tạo thành một vũng nước, cậu làm hơn nửa ngày không dừng, không sợ lần sau cậu ta sẽ cho cậu làm bậy nữa hả?”

Trần Việt ấn huyệt thái dương vài cái, tối hôm qua hắn chỉ làm một lần, về sau đều là tự giải quyết ở trong phòng tắm, không dám làm nhiều, sáng nay cũng chỉ làm có một lần, tốc độ như ốc sên, đến một lúc sau mới dám tăng tốc lên.

Cũng không hẳn do vấn đề Hoàng Đan sẽ tiếp tục bị đau như thế, dù sao cần phải điều tra xem nguyên nhân do đâu mà thần kinh đau đớn của cậu lại khác với người bình thường.

Trong một thế giới nhiệm vụ, Trần Việt vì muốn cảm nhận nên đã chủ động xin sửa dây thần kinh đau đớn của Hoàng Đan, trên người chỉ cần bị một vết thương nhỏ, cái số liệu của cảm giác đau đớn này đã vượt qua cả cấp bậc của phụ nữ lúc sinh nở, lúc trước hắn chỉ đau lòng Hoàng Đan, lại không thể tưởng tượng sẽ đau đến mức này.

Đến khi nhận ra mới biết được Hoàng Đan đã phải chịu đựng như thế nào, bị hiểu lầm, bị khinh bỉ, bị xa lánh, thậm chí bị cười nhạo, những ánh mắt khác thường ấy giống như là một thử thách đối với tâm lý chịu đựng của một người.

Sau khi Hoàng Đan trải qua tuổi thơ trong sự khinh thường của người khác như vậy, đối với cậu mà nói đó cũng là một cách thức tự bảo vệ bản thân mình.

Lưu Phong thấy người anh em im lặng, lại tưởng hắn đang lo lắng cuộc sống của những ngày kế tiếp, dù sao cũng thầm mến mười mấy năm, cưng gần chết,“Cậu muốn tôi kiếm giùm cậu mấy bộ phim để học theo không?”

Trần Việt nói không cần, hắn và Hoàng Đan cũng đã là vợ chồng mấy kiếp, có điều chỉ do chưa từng làm ở thế giới hiện thực mà thôi, vì vậy sẽ khó tránh khỏi không trót lọt ngay lần đầu tiên,“Tôi cọ sát với cậu ấy một chút là khép lại ngay thôi.”

Mặt Lưu Phong đầy ba chấm,“Sáng sớm cậu đã khai hoàng khang* rồi hả!”

* Khai hoàng khang: Ý là nói lung tung, nói tay ngang, tự khen mình, nói không có căn cứ. So với cách dùng thẳng thắn trách mắng như “nói bậy”, “nói dối” thì cách nói này bề ngoài nhẹ nhàng bao nhiêu, ý nghĩa lại sâu xa bấy nhiêu. Từ này có nét đặc biệt ở địa phương nhất định, phổ biến ở phía Nam, nhất là Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Hồ Nam, Hồ Bắc.

Trần Việt đi đến hướng cầu thang,“Nói bậy nói bạ cái gì đó, bản thân có tư tưởng không lành mạnh, còn đổ lên đầu tôi.”

“Đợi đã, tôi còn chưa nói xong mà.”

Bước chân của Lưu Phong như bay, nhanh chóng đuổi theo Trần Việt, vừa nhét áo len vào trong lưng quần, vừa kéo kéo quần lên trên, động tác nào nên làm thì làm, đã làm ông chủ mở tiệm, bộ dạng vẫn cứ như cũ,“Thật sự là quyết định ở cùng một chỗ rồi sao?Tuy rằng cậu ta không cha không mẹ, nhưng vẫn có một người ở trong nhà, còn nâng niu cậu ta như hòn ngọc quý ở trên tay, tôi cảm thấy đối phương sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu.”

Bước chân Trần Việt không dừng,“Hoàng Đan là người không phải đồ vật, cậu ấy có suy nghĩ của mình, cậu ấy muốn đi hướng đông hay là đi hướng tây, không ai có thể quyết định thay cậu ấy được.”

Lưu Phong híp đôi mắt vốn đã không lớn lại,“ Thế thì sao, cải thảo vất vả trồng được bị con heo ủi một cái đi, ai có thể vui chứ? Xem đi, ông ta nhất định sẽ chủ động tìm đến cậu cho coi.”

Trần Việt cũng không để ý so sánh chó má của Lưu Phong, hắn hừ cười, “Tôi chờ ông ta tới tìm tôi.”

Lưu Phong tan nát cõi lòng, tối hôm qua khi Trần Việt và Hoàng Đan làm chuyện kia, không hiểu tại sao mũi y lại có chút chua sót, hai người quanh co lòng vòng có thể đến được bên nhau, nhất định là do duyên phận quấy phá rồi, “Vậy cậu muốn dẫn Hoàng Đan về nhà sao? Hiện tại cậu ta đang làm ở văn phòng kinh doanh, đãi ngộ công việc cực tốt, xe cũng có giá xấp xỉ gần với cậu, cậu ta đồng ý buông tay một công việc tốt như vậy để đi theo cậu à? Với lại, còn có ba mẹ cậu, nếu bọn họ biết con trai cục vàng của bọn họ thích một người đàn ông, còn thích đến mười mấy năm, không kết hôn, không gần gũi bất cứ đối tượng nào cũng chỉ vì cậu ta, cậu thử nói xem bọn họ làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ?”

Trần Việt không thèm để ý nói,“ Đó không phải là vấn đề.”

Lưu Phong liếc bạn mình, phát hiện tuy rằng hắn mang khuôn mặt cả đêm không ngủ, nhưng cả người từ trong ra ngoài đều tản ra bong bóng màu hồng, khác rất nhiều so với trước khi yêu,“Xem ra tôi chỉ có thể chúc mừng vì cậu đã được như mong muốn rồi.”

Trần Việt nói,“Là giấc mơ đã trở thành sự thật.”

Lưu Phong nhìn bóng lưng của hắn nói thầm,“Có gì khác nhau sao? Đều do đụng phải vận may cả thôi.”

Loại vận may này người khác muốn cũng không đụng đến được, có thể sẽ không kiên trì được trong một thời gian dài như vậy, rất đáng sợ, cũng rất khó có thể hiểu, dù sao y có muốn cũng không thể hiểu được.

Khi hừng đông lên thì tuyết đã ngừng, lúc này mặt trời mới lười biếng ló đầu ra, thời tiết tốt, mọi người đều ra cửa hàng đối diện ăn sáng,  bàn ghế gần như đều đã được ngồi đầy.

Khương Long mang một quả đầu rối bù như tổ gà, hoàn toàn không có tinh thần gì cả, hôm qua cậu ta gặp ác mộng, trong mơ một tay cậu ta cầm hoa hồng, một tay cầm nhẫn mang đến trước mặt cầu hôn bạn gái, bạn gái không đồng ý, còn nói với cậu ta sau này đừng liên hệ lại, còn chúc cậu ta hạnh phúc nữa chứ.

Đã từ chối lời cầu hôn của cậu ta, còn hạnh phúc cái rắm á.

Hoàng Đan biết được sơ lược mọi chuyện từ trong miệng của Khương Long: “Mơ trái với hiện thực.”

Khương Long cắn một miếng bánh bao,“  Ừ, nhất định là trái ngược rồi, lúc tôi khổ nhất, cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn, hiện tại đã tốt lên, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn, không thể không cùng tôi tận hưởng hạnh phúc được.”

Hoàng Đan uống một ngụm sữa đậu nành, biết Khương Long nói những lời này là tự an ủi bản thân, việc không thành công, tâm trạng vẫn suy sụp như trước.

Khương Long đã lén lút chuẩn bị việc cầu hôn trong mấy tháng nay, kế hoạch là ngày hôm qua sẽ cầu hôn cô ấy trước mặt toàn thể bạn học cũ và thầy chủ nhiệm, nhưng không ngờ cô ấy lại không xuất hiện.

Giọng nói Khương Long mơ hồ,“Có phải cô ấy đã nhận ra, biết tôi muốn cầu hôn nên mới không tới không? Hay là cô ấy bị chứng trầm cảm trước hôn nhân? Hoặc là bị chứng sợ hãi hôn nhân ư?”

Hoàng Đan nói,“Cậu đừng quá căng thẳng.”

Khương Long nhìn chiếc nhẫn trên tay Hoàng Đan,“Tôi có thể thuận lợi giống như cậu thì tốt quá rồi.”

Hoặc là không có gì, hoặc đã làm thì làm một cái thật lớn, bỗng nhiên đeo nhẫn lên, đã thế còn đeo ở trên ngón áp út, loại chuyện này ở trên người Hoàng Đan, Khương Long thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, bởi vì cậu không phải là một người làm theo cảm tính, quăng tám sào cũng không đến, chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm thôi cũng phải lên kế hoạch thật chi tiết mới đi được.

Khương Long nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cậu ta nghĩ, Hoàng Đan chắc chắn rất thích rất người kia, thích đến nổi có thể thay đổi luôn mọi nguyên tắc của bản thân.

Trong cửa hàng ồn ào, gia đình bà chủ đang nói về chuyện dạy dỗ con cái, ông chủ quán thì đang khoe khoang, ngạo mạn bay đầy trời, mấy nhân viên văn phòng thì đang nói xấu sếp và đồng nghiệp, người nào người ấy đều nói đến hăng say giống như nói thêm hai câu thì có thể uống thêm được hai chén cháo, dư ra thêm được hai kg thịt vậy.

Hoàng Đan ngồi với bạn ngồi cùng bàn năm đó của mình, người khác nhìn bàn Trần Việt và Lưu Phong, có vẻ đặc biệt chói mắt.

Tuy rằng Trần Yến đang mang thai nhưng trạng thái rất tốt, cũng không có nôn nghén gì, không hề ảnh hưởng đến sự thèm ăn, “Trần Việt, tối hôm qua chúng tôi hỏi cậu đã liên lạc với Hoàng Đan từ lúc nào, cậu còn chưa trả lời chúng tôi đấy.”

Mấy người khác cũng ngó qua, Lưu Phong thoải mái xem kịch.

Trần Việt không sợ phỏng tay bưng cháo đến cho Hoàng Đan, “Vẫn luôn giữ liên hệ.”

Phụt —

Khương Long phun một ngụm sữa đậu nành ra, cậu ta kích động đứng lên,“Vẫn giữ liên lạc? Hoàng Đan, Trần Việt nói dối đúng không?”

Hoàng Đan nói,“Là thật đó.”

Khương Long không dám tin bĩu môi, “Tại sao tôi chẳng biết một chút gì hết vậy chứ? ”

Hoàng Đan kéo cậu ta ngồi xuống.

Khương Long ngồi trở lại trên ghế, cậu ta không nói, chờ rảnh sẽ từ từ nói chuyện với Hoàng Đan sau.

Lưu Phong đồng tình với Khương Long, cũng rất khinh thường, anh em của cậu mà đứng chung một chỗ với anh em của tôi, trong mắt đều tràn ngập trái tim bay phấp phới, người khác nhìn không ra, sao cậu cũng không nhìn ra chứ? Thiệt là thất bại khi cậu lại có được một đôi mắt to tròn như vậy.

Với mấy câu hỏi còn lại của đám Trần Yến, Hoàng Đan chỉ dùng một câu để trả lời,“Năm sau tôi xuất ngoại.”

Lời này cho mọi người cơ hội để suy đoán, trong lớp chỉ có Trần Việt sống ở nước ngoài, sự nghiệp như ánh mặt trời buổi trưa, chỉ cần dùng một chút giao thiệp của hắn, nhất định khi đi ra nước ngoài sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Tiền Mộng nói cuối năm mình muốn ra nước ngoài du lịch, hỏi Trần Việt có nơi nào để giới thiệu không, Trần Việt nói không có,“Bình thường tôi không chú ý đến mấy chỗ kia, hay là cậu hỏi Lưu Phong đi, cậu ta thường đi nhiều nơi lắm.”

Lưu Phong nói tiếp,“Lúc nào hai ta nói chuyện riêng với nhau, tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”

Tiền Mộng nói được, cô vẫn cười, nhưng ai cũng có thể nhìn ra cô không vui vẻ gì cho cam, việc này tám phần là không thể thành được.

Trần Việt không ăn, hắn chống tay, xoay chiếc bật lửa, chân dưới cọ cọ vào đôi giày da của Hoàng Đan ở dưới gầm bàn, nếu không có người khác ở đây, hắn đã sớm ôm người ấy vào trong lòng hôn một cái cho đã luôn rồi.

Hoàng Đan vừa định nói chuyện thì di động trong túi cậu vang lên, là Tống Mẫn gọi tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương