Tôi Có Một Bí Mật
Chương 110: Anh dỗ em đi!!

Toàn thế giới đều im lặng lại.

Hoàng Đan yên lặng ăn dấm chua, loại cảm giác này vừa mới mẻ mà lại xa lạ, cậu trầm tư.

Lục Phỉ cúi đầu lướt di động, hai người nhất thời cũng không có trao đổi gì.

Hoàng Đan từ đứng biến thành ngồi, tay nâng cằm, tầm mắt dừng ở một chỗ hư không, cậu phát hiện bản thân chưa từng nghĩ tới, người đàn ông có người khác ngoài cậu sẽ là tình huống gì.

Không tưởng tượng ra được, không thể chịu đựng, một chút cũng không thể nhịn.

Hoàng Đan buông mí mắt xuống, cảm giác ăn dấm chua trong truyền thuyết không ngon tý nào, cậu không muốn ăn nữa, chỉ một lần này thôi, quyết không cho phép có lần tiếp theo.

Liếc mắt người đàn ông bên cạnh, Hoàng Đan mím môi,“Anh không dỗ em sao?”

Động tác trượt di động của Lục Phỉ dừng lại, hắn nhấc mí mắt, nghi ngờ mình nghe lầm,“Cái gì?”

Hoàng Đan nói,“Em ghen, anh phải nên dỗ em chứ.”

Lục Phỉ tiếp tục trượt di động, ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng qua động tác hắn đã không còn được tự nhiên, hình dáng khuôn mặt cũng căng thẳng.

Hoàng Đan nói,“Anh dỗ em đi.”

Lục Phỉ vẫn không đáp lại.

Hoàng Đan không định cứ vậy mà bỏ qua cho người đàn ông, “Mùi vị ghen không dễ chịu đâu.”

Lục Phỉ cầm điện thoại ném lên trên bàn, trừng mắt dựng mi nói,“Qúy Thời Ngọc, vừa rồi tôi đã giải thích với em rồi, tên công ty là do tôi nhất thời nghĩ ra, không có ý nghĩa gì hết, cũng không có công chúa nào cả, em nghe không hiểu tiếng người hả?”

Hoàng Đan nói,“Nghe hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng để ý của em.”

Hai tay Lục Phỉ đút túi, đi lại trước bàn mấy bước, hắn giống một con thú đang bị bao vây, hơi thở thô gấp, không khống chế được cảm xúc, công chúa công chúa, công chúa là ai còn không biết, có chút chuyện mà đã gây sự với hắn như thế, thật không thể hiểu nổi.

“Liên quan gì tới tôi!”

Hoàng Đan bình tĩnh phân tích cho người đàn ông nghe,“Em để ý, là vì em thích anh, nếu em không thích anh, không nói đến công chúa, có thêm hoàng tử, kỵ sĩ, binh lính, em cũng không quan trọng, hiểu không?”

Tim Lục Phỉ đập chậm một nhịp, lại điên cuồng nhảy lên, tình huống biến đổi phập phồng giống như trên mạng nói vậy.

Hắn thật sự thích người này rồi.

Cứ như vậy trong nháy mắt, Lục Phỉ nghĩ, được rồi, nếu thanh niên không thoải mái, hắn sửa lại tên công ty, nhưng hắn chỉ cần có suy nghĩ như vậy, tự nhiên lại bị dao động không kiềm soát được.

Công chúa của tôi, giống như đại diện cho vật nào đó, thứ mà Lục Phỉ không biết, rất tức cười.

Lục Phỉ bị cảm xúc quái dị ảnh hưởng, khí tràng quanh người hắn nóng nảy, xanh mặt gầm nhẹ,“Qúy Thời Ngọc, em muốn thế nào? Nhất định muốn tôi nói, tôi sống ba mươi năm nay,  chưa từng sống tốt với ai đâu hả?”

Khóe môi Hoàng Đan mơ hồ giương lên,“Nói em ngu ngốc, anh mới đúng đó.”

Lục Phỉ nghe thấy được, hắn hung thần ác sát, bên trong đôi mắt chảy ra sắc bén,“Em lặp lại lần nữa coi.”

Hoàng Đan nói,“Không muốn nói chuyện với anh nữa.”

Lục Phỉ trừng thanh niên, sắc mặt làm cho người ta sợ hãi, hắn lại cầm điện thoại trong tay, lật đến trang trước đó chưa xem xong.

Hoàng Đan ghé vào trên bàn, đầu ngón tay chầm chậm gõ mặt bàn, lộ ra một không chút để ý,“Em cảm thấy em có chút cố tình gây sự, đừng để ý em, để em tự mình tĩnh táo một chút sẽ ngay tốt thôi.”

“……”

Lục Phỉ cảm thấy buổi tối bản thân chẳng những không khôi phục bình thường, ngược lại còn muốn ngu ngốc hơn ban ngày, hắn nhàm chán thế nào, mới sẽ lên mạng tìm một ít hướng dẫn về tình yêu? Cũng không phải trẻ trâu đần độn, chưa ăn qua thịt heo, cũng đã gặp qua heo chạy rồi, thế mà lại đi tìm kiếm đề tài có liên quan đến ghen tuông? Còn tìm tòi làm sao dỗ một người đang ăn dấm chua?

Tội gì chứ.

Không gặp người, Lục Phỉ cảm thấy mình là người bình thường, vừa thấy người, hắn liền không khống chế được một trận suy nghĩ linh tinh đến trời nam đất bắc, còn làm việc ngốc nghếch nữa chứ.

Lục Phỉ như thế nào cũng không ngờ, bản thân sẽ có một mặt như vậy, giống như cả người không có sức lực, không lúc nào ở đây, cứ xao động, sục sôi, không biết muốn làm gì.

Trên mạng nói ghen, sẽ ầm ĩ, còn sẽ khóc, nổi giận, nghiêm trọng nhất là chiến tranh lạnh, cuồng loạn, thanh niên hình như không có, rất im lặng ngồi ở một bên.

Lục Phỉ làm không rõ ràng, cái thanh niên gọi là ghen có phải giống như ghen bình thường hay là một chuyện khác.

Hắn nhíu nhíu mày, nếu không phải chuyện khác, theo kiểu suy nghĩ kia, thanh niên nói thích có thể cũng khác với bình thường không?

Hoàng Đan đang một mình cảm nhận ăn dấm chua, người còn chưa dỗ được tâm tình của cậu, thình lình nghe được cạnh bàn bị đá, tiếng động nặng nề ma sát gạch, cậu quay đầu, phát hiện bản thân người đàn ông đang tức giận với mình, đầy mặt âm trầm cùng phẫn nộ.

Thấy thanh niên nhìn qua, Lục Phỉ gãi gãi tóc ngắn, nhăn mày hỏi,“Ăn cơm tối chưa?”

Hoàng Đan nói,“Chưa.”

Lục Phỉ cho thanh niên một ánh mắt “Tôi biết em chưa ăn cơm”, hắn cầm điện thoại nhét trong túi áo, cầm chìa khóa xe nói,“Theo tôi đi ra ngoài ăn cơm.”

Hoàng Đan nói,“Anh đợi đã, để em đi thay quần áo.”

Lục Phỉ nói không cần thay, không lưu tình chút nào nói,“Mặt em như mặt heo vậy, có thay cũng không có gì khác.”

Hoàng Đan không phản ứng, cậu đi thẳng đến phòng ngủ.

Lục Phỉ đợi không bao lâu, thì đã nhìn thấy thanh niên từ phòng ngủ đi ra, đẹp kinh thiên động địa là hoàn toàn không có rồi, quần cụt ô vuông ban đầu đổi thành quần jean, T-shirt bị giặt đến phai màu hình vẽ đã bị sơmi trắng thay thế.

Mặc đồ không khơi ra khuyết điểm gì, cũng không có gì lóe sáng, rất bình thường, đầy đường đều có.

Lần đầu tiên cuộc đời Lục Phỉ bội phục bản thân như thế, người trước mắt mặt mũi bầm dập, tóc hơi loạn, trán còn dán hai miếng băng cá nhân, vậy mà hắn còn có thể nhìn ra được thanh tú và sạch sẽ, có lẽ hắn chẳng những phải hẹn bác sĩ khoa não, còn cần xem bên khoa mắt một chút.

Hoàng Đan chỉnh lý cổ áo, kéo kéo đuôi tóc hơi dài ra, nhìn người đàn ông mím môi cười một cái.

Lục Phỉ nhìn mà tim đập cực nhanh, miệng khô lưỡi khô, theo sau làm một động tác nuốt, phản ứng này rất đáng khinh, y như dáng vẻ đang đói khát tám trăm năm chưa nhìn thấy một người sống vậy, hắn căng mặt “Xuy” một tiếng,“Sớm đã nói rồi, em có thay quần áo hay không cũng có khác gì đâu, đầu heo vẫn là đầu heo, xấu xí chết đi được.”

Hoàng Đan chậm rì rì liếc liếc nhìn người đàn ông,“ Tai anh đỏ kìa.”

Lục Phỉ nói,“Nóng thôi.”

Khóe miệng Hoàng Đan co rút, cậu lấy giày đá bóng màu đen trong hộp giày mang lên, ngồi xổm xuống chăm chú buộc dây giày.

Lục Phỉ đứng ở phía sau thanh niên, ánh mắt đảo qua đỉnh màu đen,“Qúy Thời Ngọc, em thật không có gì muốn hỏi hả?”

Hoàng Đan kéo hai cọng dây giày lên trên, ngón tay linh hoạt quấn đi lên thắt nơ con bướm, cậu hài lòng khều khều, đổi qua cọng dây giày khác,“Không có.”

Lục Phỉ không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra, thái độ thanh niên rất không hợp lý, hắn nghĩ, ít nhất cũng nên hỏi một câu “Em thích anh, anh có thích em hay không” chứ? Nghĩ như vậy, hắn cũng không tự giác vọt ra khỏi miệng.

Không khí bỗng nhiên xấu hổ.

Lục Phỉ quay đầu nắm mũi, giống như không chỉ biến thành ngu ngốc, còn có dấu hiệu trở thành trở thành thiểu năng nữa chứ.

Hoàng Đan nói,“Không cần hỏi, anh thích em, em biết mà.”

Đầu Lục Phỉ mạnh chuyển qua, mặt nhìn thanh niên đã đứng dậy, đôi mắt hắn híp lại, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc,“Em biết?”

Hoàng Đan nói,“Ừ, em biết.”

Lục Phỉ có vài giây mất đi năng lực tự hỏi, hắn nửa ngày giật nhẹ khóe miệng, từ trong cổ họng nghiền ra một tiếng cười,“Thật sự là quá kỳ lạ rồi, sao người trong cuộc như anh không biết nhỉ?”

Hoàng Đan nói thầm một câu.

Mắt Lục Phỉ trừng qua, bộ dạng thảo mộc giai binh, còn có chút chột dạ,“Em đang nói thầm cái gì đó?”

Hoàng Đan nói,“Em nói anh nghĩ một đường nói một nẻo.”

Hô hấp Lục Phỉ bị kiềm hãm, sắc mặt thay đổi liên tục, giống như có bảng màu đang úp lên trên mặt hắn, năm màu xuất hiện, lưng hắn cũng cứng, cả người vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì.

Hoàng Đan thò tay đẩy đẩy phía sau lưng người đàn ông,“Em mang giày xong rồi, đi thôi, đi ăn cơm.”

Tay Lục Phỉ kéo tay phía sau ra, dường như không có việc gì đi về phía trước, bước chân hắn lớn, đảo mắt đã đến cầu thang.

Hoàng Đan đóng cửa lại, vừa đi vừa nhìn trong túi mang theo bao nhiêu tiền, ba đồng năm, có cầm theo hay không cũng không khác gì mấy, cậu lại nhét trở về.

Khi hai người xuống lầu, không đúng lúc chạm mặt Triệu Hiểu đang lên lầu.

Triệu Hiểu đúng mực kêu,“Lục tiên sinh.”

Lục Phỉ dùng ánh mắt như nhìn người xa lạ.

Triệu Hiểu giới thiệu thân phận mình,“Tôi họ Triệu, Triệu Hiểu, ở công ty tôi đã từng gặp Lục tiên sinh hai lần.”

“Cô Triệu, tôi còn có chuyện.”

Bước chân Lục Phỉ không ngừng xuống bậc thang, không nói nhiều thêm một chữ.

Hoàng Đan đi đến tầng hai, như có điều nhận ra quay đầu hướng lên trên xem, cùng  bốn mắt nhìn nhau với Triệu Hiểu đang nhìn xuống.

Triệu Hiểu không lúng túng vì bị bắt quả tang, cô ta giống như người bình thường không có việc gì dừng tầm mắt trên người Hoàng Đan, qua vài giây mới thu hồi lại.

Khi Hoàng Đan đi ra, xe đã dừng ở dưới lầu, cậu nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.

Lục Phỉ nói,“Ngồi ngốc làm gì? Chờ anh thắt dây an toàn cho em à?”

Hoàng Đan nói,“Ừ.”

Làm nũng hợp lý hợp tình như vậy, trên đời sẽ không tìm được người thứ hai đâu.

Phong độ lịch sự của Lục Phỉ đã bị hắn ném đi nơi nào rồi,“Tự có tay.”

Hoàng Đan nói,“Lục Phỉ, em muốn anh cài cho em.”

Lục Phỉ chụp tay lái một cái, nghiêng người cài dây an toàn cho thanh niên,“Dây an toàn cũng kêu người khác cài, tay em dùng để trang trí sao?”

Hoàng Đan nói,“Xuất phát đi, em đói bụng.”

Lục Phỉ nhất thời không khống chế được, đưa tay nhéo mặt thanh niên một cái.

Hoàng Đan không biết đau, cho nên cậu không phản ứng.

Lục Phỉ cho rằng thanh niên đang chịu đựng, sức lực nhẹ lại rất nhiều, hắn ngồi trở lại, khởi động lái xe đi.

Bỏ xa cư xá, Lục Phỉ nhìn tình hình giao thông hỏi,“Ăn cái gì?”

Hoàng Đan nói,“Không ăn cơm Tây.”

Lục Phỉ rất bất ngờ,“Anh còn nghĩ em sẽ nói sao cũng được.”

Hoàng Đan,“……”

Xe Lục Phỉ dừng ở bên ngoài một nhà hàng,“Xuống xe.”

Hoàng Đan mở cửa xe xuống xe, cùng người đàn ông vào nhà hàng, ngồi xuống trong phòng ở lầu hai.

Sau khi Lục Phỉ về nước, hắn đã xài tiền cho nhà hàng nhiều lần nên rất quen thuộc, nhận menu thì đưa đến đối diện,“Tự gọi đi.”

Hoàng Đan gọi hai món ăn rồi đưa trở về.

Lục Phỉ thấy thanh niên gọi đồ ăn, ngay lập tức trố mắt, hắn giương mắt nhìn.

Hoàng Đan không ngẩng đầu, cậu mở bọc bát đũa ra,“Anh gọi thêm canh là đủ rồi.”

Lục Phỉ nhướn mày,“Hai người đàn ông chúng ta chỉ ăn hai món thôi sao?”

Hoàng Đan đem bọc bỏ vào bên trong thùng rác,“Còn có canh.”

Cậu cầm lấy ấm trà đổ nước, lắc lắc ly nói,“Với lại nhà hàng này chỉ có hai món chúng ta thích ăn thôi.”

Lục Phỉ lại xuất hiện vẻ mặt vừa rồi, thanh niên tìm ra được chi tiết và thói quen sinh hoạt của hắn, hai điểm này không khiến hắn tức giận, cũng không muốn điều tra đối phương làm sao biết được, chỉ cảm thấy sung sướng.

“Qúy Thời Ngọc, anh thật không nghĩ tới, em thích anh đến mức này.”

Hoàng Đan nói,“Em cũng không nghĩ tới.”

Hai người liếc nhau, một bình tĩnh, một ý vị thâm trường.

Lục Phỉ gọi nhân viên phục vụ, kêu món ăn, không bao lâu đồ ăn đã ở trên bàn.

Im lặng ăn cơm nước xong, hai người trở về cư xá.

Hoàng Đan lấy chìa khóa mở cửa, Lục Phỉ không nói một tiếng đi vào cùng cậu.

Giống như khi bọn họ ở trên bàn cơm, đã đạt thành hiệp nghị nào đó, đêm nay muốn chung giường chung gối, người khác không biết, bọn họ hoàn toàn không có kết nối gì với nhau.

Cũng không hiểu tại sao lại quyết định như vậy.

Hoàng Đan nói,“Trên người em ra rất nhiều mồ hôi, muốn đi tắm rửa, anh chờ em tắm xong rồi mới tắm sao?”

Lục Phỉ hỏi lại,“Nếu không thì sao?”

Hoàng Đan nói,“Chúng ta còn có thể cùng nhau tắm.”

Lục Phỉ cho cậu một bóng lưng cao ngất.

Hoàng Đan không bắt buộc, cứ thuận theo tự nhiên đi, sớm muộn gì cũng cùng nhau tắm thôi, lại còn vừa tắm vừa làm, thuận tiện, bớt việc.

Lục Phỉ đứng phòng khách, tay chầm chậm ấn bật lửa lạch cạch, tại sao hắn phải căng thẳng? Nên căng thẳng chẳng lẽ không phải thằng nhóc kia à?

Hoàng Đan không lề mề trong buồng vệ sinh, cậu mặc áo ba lỗ và quần cụt đi ra,“Em tắm xong rồi, anh đi tắm y.”

Lục Phỉ ngoạm thuốc, hơi thuốc trầm ổn, sắc mặt lại có nóng nảy rõ ràng.

Hoàng Đan kêu tên người đàn ông,“Lục Phỉ.”

Lục Phỉ dập điếu thuốc, hắn mở cửa đi ra ngoài, chưa đầy một lúc đã mang theo một thân hơi nước gõ cửa tiến vào.

Trong nhà có giường, có điều hòa, cái gì cũng có, hắn lại tắm rửa, còn chưa lau xong, đã chạy xuống lầu đến nơi này.

Lục Phỉ bị quỷ ám rồi.

Khi hai người đi ra ngoài ăn cơm đã không còn sớm, lúc này đã đến thời gian nghỉ ngơi.

Hoàng Đan nằm ở trên chiếu, trong đầu thình lình vang lên một tiếng “Mau sử dụng côn nhị khúc, hừ hừ….”,cậu liền bật dậy một cái .

Điếu thuốc trên miệng Lục Phỉ thiếu chút nữa đã rớt,“Em làm gì?”

Hoàng Đan nói không có gì, cậu nằm trở về,“Anh Tam, khó nghe quá, đừng mở nữa.”

Hệ thống im lặng, hừ hừ cũng không còn

Hoàng Đan nói,“Tôi thích nghe [ Mười năm ], anh mở bài đó đi.”

Cậu vừa nói xong, trong đầu liền xuất hiện giai điệu [ Mười năm ].

Nghe nghe, Hoàng Đan khóc, cậu không hay biết gì, về sau vẫn không thích nghe, cảm giác rất bi thương, mỗi một từ, từng âm đều như vậy.

Lục Phỉ thấy nước mắt trên mặt thanh niên, hắn rất kinh ngạc, tàn thuốc quên gẩy cũng rớt luôn trên đùi,“Qúy Thời Ngọc, anh không làm gì em, em khóc cái gì?”

Hoàng Đan lau mặt, cậu híp híp mũi,“Nhớ tới một vài chuyện thôi.”

Lục Phỉ ghen, hắn cắn đầu thuốc lá một vòng sâu,“Chuyện đã qua đừng nghĩ đến nữa, nhất là chuyện buồn, đạo lý đó cũng không hiểu sao?”

Hoàng Đan khàn giọng nói,“Là rất buồn, nhưng em cũng rất vui.”

Răng Lục Phỉ cắn sâu thêm vào trong đầu thuốc lá, mặc kệ là chuyện gì, nhất định không liên quan gì đến hắn, nghĩ đến đây, trong đầu hắn liền không thích.

Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc đem hết tinh thần và thể lực đặt lên trên người nhưng thanh niên rõ ràng không phải.

Càng nghĩ càng phiền lòng, Lục Phỉ nhìn chằm chằm thanh niên nửa ngày, hắn nghiền tắt đầu thuốc, lấy bật lửa và hộp thuốc lá, lại đốt thêm điếu thuốc hút.

Hoàng Đan nói,“Bớt hút thuốc đi, đối với thân thể không tốt đâu.”

“Quan tâm nhiều vậy làm gì.”

Lục Phỉ bắt thanh niên đến trước người,“Qúy Thời Ngọc, em nhìn em đi, vốn đã xấu xí, khóc lên càng xấu, anh không muốn nhìn bộ dạng như quỷ này của em.”

Hoàng Đan lấy điếu thuốc trên miệng của người đàn ông xuống rồi hôn lên.

Lục Phỉ không kịp phòng bị, sửng sốt.

Hoàng Đan liếm liếm môi mỏng mang theo mùi khói của người đàn ông, dùng răng cắn một miếng nhỏ, còn hút hai cái.

Mày Lục Phỉ đột nhiên nhíu chặt, đẩy mạnh thanh niên ra.

Sức lực kia rất lớn, hô hấp Lục Phỉ nặng nhọc, tay lau một cái, máu trên môi bị hắn lau sạch, lại chảy ra, hắn kéo khăn giấy lau, gân xanh trên cổ đều nổi lên.

Đau nhức nhắc nhở Lục phỉ, hắn bị thanh niên cưỡng hôn, nụ hôn đầu tiên trong nháy mắt đã trở thành quá khứ.

Xảy ra quá nhanh, Lục Phỉ còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bản thân bị nhãi con cắn một cái, hắn đau muốn chết, mẹ nó, cũng không biết nhẹ một chút à.

Đầu Hoàng Đan đụng lên ngăn tủ, đụng thành cục u lớn, cậu sờ soạng mới phát hiện.

Để ly trên ngăn tủ, Hoàng Đan lấy giấy vệ sinh lau nước đang chảy xuống, ngẫm lại thì thấy tức,“Em cắn anh có một cái, anh đã đẩy em ra.”

Lục Phỉ rất đau, đôi mắt đều đang đỏ, đang cố gắng chịu đựng, hắn vừa nghe thanh niên nói, lửa cháy lên tới đỉnh đầu, kéo lấy cổ áo đối phương, cắn trả về.

Hoàng Đan nếm được vị tanh ngọt, mới biết được miệng mình bị người đàn ông cắn nát, cậu nói,“Lục Phỉ, trên đầu em có cục u.”

Lục Phỉ lập tức kéo người ra, bàn tay để lên cái ót cậu, mò đến cục u kia, rất lớn, giọng hắn khàn khàn,“Sao lại bị?”

Hoàng Đan nói,“Bị anh đẩy đó.”

Không xoa cục u đó nữa, Lục Phỉ tức giận nói,“Còn không phải tại em lỗ mãng à.”

Hắn lại kéo thanh niên đến trước mắt, cẩn thận nhìn cục u sau đầu của đối phương,“Ngủ đừng đè, cũng đừng đụng.”

“Biết rồi.”

Hoàng Đan nằm vào trên giường, cậu không đau, người đàn ông bên cạnh ngược lại rất đau, miệng bị cắn ra máu, cũng không khóc một chút nào, rất kiên cường, có sức chịu đựng hơn cậu rất nhiều.

Lục Phỉ đỡ một chút thì đi rửa mặt rồi trở về,“Bán căn hộ này của bà ngoại em đi.”

Hoàng Đan nói,“Không được, đây là mạng của bà cụ.”

Lục Phỉ không để ý,“Người không ở đây.”

Hoàng Đan nói,“Vậy cũng không thể bán.”

Lục Phỉ không tranh luận với cậu chuyện này,“Được rồi, không bán, chuyện tầng ba em đừng để ý đến, bớt ra cửa một chút, giữa hàng xóm nhiều thị phi, nước đục không cần tranh, cẩn thận không mò được cá, bản thân lại thành con cá đó.”

Hoàng Đan không nói chuyện.

Lục Phỉ vỗ lên trên mông thanh niên một cái,“Qúy Thời Ngọc, em cho rằng bản thân mình là ai? Cảnh sát còn không tìm ra hung thủ, em có thể tìm được sao?”

Hoàng Đan nói,“Đây không phải chuyện người khác, Lục Phỉ, có người vào nhà em, đánh em một cái ở phía sau, thiếu chút nữa đánh chết em rồi, em không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Lục Phỉ cười lạnh,“Người tự cho là đúng, xem ra không lột da, em không nhớ lâu được rồi.”

Hoàng Đan nói,“Lục Phỉ, anh sẽ giúp em.”

Lục Phỉ cười nhạo,“Nằm mơ giữa ban ngày.”

Hoàng Đan nhìn người đàn ông vươn tay,“Cho em đi.”

Lục Phỉ ngồi ở bên giường, ánh mắt không tự giác quét eo mông thanh niên,“Cái gì?”

Hoàng Đan nói,“Cái anh tìm người điều tra được đó.”

Mặt Lục Phỉ vặn vẹo,“Không có.”

Hoàng Đan nói,“Có, đừng nói dối, nếu không mũi sẽ bị dài ra đó, khó coi lắm.”

Lục Phỉ cầm túi công văn, đưa một chồng tư liệu cho cậu,“Tự coi đi!”

Hoàng Đan chăm chú lật xem, phát hiện một thông tin,“Tôn Tứ Khánh và lão Trương cùng một nơi chuyển qua đây, Vương Chí cũng vậy, ba người bọn họ ……”

Lục Phỉ đánh gãy cậu,“Đừng làm phiền anh.”

Hoàng Đan không lên tiếng, cậu tiếp tục xem tài liệu.

Lục Phỉ ngồi trên đầu giường, lật tạp chí từ đầu đến cuối, cảm thấy buồn bực,“Tại sao không nói?”

Hoàng Đan nói,“Anh kêu em đừng làm phiền anh.”

“……”

Lục Phỉ đứng dậy đi ra phòng khách, hắn cũng không bật đèn, đứng trong bóng đêm hút thuốc.

Hút xong điếu thuốc, Lục Phỉ ấn dãy số.

“Ba, con chuẩn bị qua lại với một người, đừng thu xếp coi mắt cho con nữa, gia cảnh? Cậu ấy là cô nhi, trước nay không có nhà, sau này nhà của con cũng là nhà của cậu ấy, khi trở về, con sẽ dẫn người về.”

Đầu bên kia ba Lục không tin, tình cảm cũng như sự nghiệp, cũng cần để tâm đến như kinh doanh, nhưng lại khác nhau rất rõ ràng, mấy năm nay con trai chỉ lo sự nghiệp, liều mạng thành công, sớm đã vứt bỏ tình cảm rồi,“Con xác định con muốn cùng đứa trẻ đó sống hết quãng đời còn lại, mà không phải nhất thời nổi dậy?”

Lục Phỉ cười nhẹ,“Ba, con ba mươi tuổi rồi, biết bản thân đang làm gì.”

Ba Lục nói,“Gặp mặt nói chuyện sau.”

Lục Phỉ ấn tắt trò chuyện, hắn biếng nhác dựa vào sô pha, mí mắt hơi hơi híp, chậm rãi hút hết điếu thuốc ở giữa ngón tay.

Kim đồng hồ trên tường quay tới mười giờ rưỡi, Lục Phỉ trở về phòng ngủ.

Người tên giường đã ngủ, cậu nằm thẳng, trên bụng đắp thảm mỏng màu xanh da trời, hai tay đặt ở mặt trên, gió quạt điện thổi từ bên trái đến, thổi bay sợi tóc trên trán và cổ áo cậu, khuôn mặt cậu an bình, rất ngoan.

Lục Phỉ cầm lấy chân đang thò bên ngoài thảm của thanh niên, đầu ngón tay đùa dai gãi gãi, đối phương không phản ứng, hắn lắc đầu,“Ngủ như heo vậy.”

Chỉnh nút quạt điện từ số ba xuống số hai, Lục Phỉ đi đến bên giường, một tay chống trên đầu giường, một tay đặt ở trán hanh niên, vuốt mấy sợi tóc mềm mại của cậu sang một bên, đầu ngón tay thoáng ấn mi tâm đang nhăn lại, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve,“Anh kêu em đừng nằm đè cục u đó, em coi lời nói anh như gió thoảng bên tai, em thật không nghe lời mà.”

Im lặng hồi lâu, Lục Phỉ lại mở miệng, môi đụng tới lỗ tai thanh niên,“Qúy Thời Ngọc, là em tự mình chạy đến chỗ anh, đừng nghĩ sẽ bỏ trốn được, em trốn không thoát đâu.”

Hoàng Đan giật giật môi, nói gì đó, không ai có thể nghe rõ.

Lục Phỉ vừa nằm lên trên đó, người bên cạnh đã xoay qua dựa vào trong lòng hắn, mặt dán lồng ngực hắn, tay khoát lên trên thắt lưng hắn, cơ thịt toàn thân hắn căng thẳng, khàn giọng nói,“Rất nóng, xích qua chút đi.”

Hoàng Đan nhắm mắt lại, tay đặt ở trên thắt lưng người đàn ông vỗ vỗ, trong lời nói mang theo trấn an và thân mật rõ ràng,’’Đừng làm loạn nữa.”

Tay Lục Phỉ muốn đẩy thanh niên dừng ở giữa không trung, chậm rãi đặt ở đầu vai cậu, cuốn người vào trong lòng, vô thức nói ra một câu,“My princess, công chúa của tôi.”

Ban đêm rơi một trận mưa lớn, làm cho toàn bộ mặt đất ướt nhẹp, gió đêm tùy ý hoành hành đi dạo từng nhà, không khí lạnh dần dần rõ ràng lên.

Đèn phòng ngủ hộ 402 đang sáng, giữa một mảng tối đen, đặc biệt nổi bật.

Buổi tối Triệu Hiểu cùng mấy người đồng nghiệp ăn lẩu, cô ta vốn không hòa đồng, cũng không tham dự hoạt động tập thể, lần này cũng không muốn đi, nhưng hôm nay có đồng nghiệp sinh nhật mời khách, trùng hợp lại là chị khóa trên của cô ta, bình thường thỉnh thoảng cũng có trao đổi, chưa từng xung đột, vẫn luôn sống hòa bình với nhau.

Chị khóa trên đó chủ động mời Triệu Hiểu trước mặt người khác, nếu cô ta không đi, cảnh tượng sẽ rất khó xử, đối phương cũng sẽ mất mặt, cho nên cuối cùng cô ta vẫn phải đi.

May mà mấy người trên bàn đều tương đối chú ý vệ sinh, dùng đũa chung, không có người  lấy đũa của bản thân quấy vào trong nồi.

Có người tố chất rất kém cỏi, Triệu Hiểu đã từng chứng kiến, lúc trước ăn lẩu cùng với mấy người họ hàng trong nhà, một người trong đó cắn một miếng khoai tây phát hiện chưa chín rồi ném về lại trong nồi nấu lại, cô ta liền cầm bát đũa đi cách xa bàn đó ra.

Chuyện đó có lẽ đối với người khác, rất bé nhỏ không đáng kể, cảm giác cũng không có gì, đối với cô ta lại ảnh hưởng rất lớn.

Từ đó về sau, Triệu Hiểu cùng người ngồi chung bàn dùng cơm,  sẽ sinh ra tâm lý bài xích, thậm chí chịu không nổi nôn khan, có thể lảng tránh thì sẽ tránh đi, cảm giác giống như có con kiến đang bò ở trên người, không phải một con, mà là một ổ.

Bởi vì có người lúc ăn cơm sẽ lớn tiếng ồn ào, nước miếng trong miệng phun loạn xạ, yêu cầu không được người khác, chỉ có thể tự mình cách xa rời xa.

Triệu Hiểu bị khát nên tỉnh, cô ta mở đèn đầu giường, trong lòng đột nhiên chợt lạnh, lúc nghiêng đầu nhìn, phát hiện là cái túi và bộ quần áo ngày mai mặc đang treo cùng nhau, nên mới thả lỏng.

Ly trên ngăn tủ không có nước, Triệu Hiểu bất mãn đặt về chỗ cũ, trong dạ dày rất nóng, giống như có người đang đốt lửa ở bên trong, cô ta không thể không rời giường, cầm ly nước đi đến phòng khách.

Trước khi ra khỏi phòng ngủ, mắt Triệu Hiểu nhìn đồng hồ báo thức, đồng hồ kém mười năm phút đã đến rạng sáng 3h, cô ta vừa đi vừa nghĩ công việc ban ngày, khi đến nhà bếp, bước chân bất ngờ dừng lại.

Triệu Hiểu cảm giác có chút lạnh, cô ta phát giác độ ấm phòng khách thấp hơn phòng ngủ rất nhiều, bình tĩnh mới nhìn thấy điều hòa kiểu cũ trong góc tường đang mở,  tiếng gió hô hô xen lẫn tiếng kẽo kẹt vang lên.

Vừa rồi chỉ chú ý suy nghĩ, sự chú ý cũng đặt ở phía trên, Triệu Hiểu không nhận ra trước tiên được, cô ta nhíu mi, xoay người đi tìm điều khiển từ xa nhưng không tìm được.

Bình thường Triệu Hiểu đều sẽ đặt điều khiển từ xa đặt ở trên sô pha, lần này cô ta tìm bên cạnh này kia cũng không tìm được, cô ta bị gió lạnh thổi, rùng mình một cái, trực tiếp rút phích cắm ra.

Tiếng kẽo kẹt biến mất, gió lạnh cũng không còn, Triệu Hiểu nhìn quanh phòng khách, tất cả đều là dáng vẻ cô ta đã sắp xếp, không có xuất hiện thay đổi chỗ nào, then cài cửa trên cửa cũng còn tốt, cô ta thở dài một hơi, lại đi tìm điều khiển từ xa, vẫn không tìm được.

Buổi tối Triệu Hiểu uống chút rượu, có lẽ khi trở về bản thân không cẩn thận mở điều hòa, quên tắt.

Lúc trước từng có tình huống như vậy, Triệu Hiểu tan tầm trở về, mệt ngồi trên sô pha, mông ngồi vào điều khiển từ xa, điều hòa mở cũng không chú ý, buổi sáng ngày hôm sau mới phát hiện, trải qua một đêm, số trên đồng hồ điện nhảy nhót làm cô ta buồn bực mấy ngày.

Triệu Hiểu uống nước rồi về phòng ngủ, cô ta vừa bỏ dép lê lên giường, thì phát hiện điều khiển điều hòa tìm nãy giờ không thấy lại đang ở trên gối nằm, mặt cô ta trắng lên trong nháy mắt, hét lớn vọt tới cửa mở cửa.

Tiếng hét quấy rầy lầu trên lầu dưới, có mấy cái hàng xóm nghe tiếng đến đây, đều ở tầng một tầng hai, là người già, gan lớn, cũng mang chủ nghĩa anh hùng, nghe được cô gái rít the thé, liền chạy từ dưới lầu lên.

Mặt Triệu Hiểu còn chưa bình tĩnh được, nói câu được câu không, chỉ ra sức lặp lại “Có người”.

Mấy người nhìn cô gái trẻ tuổi, bình thường tuy không tiếp xúc, ngược lại vẫn thường gặp, đầu rất cao, hơn một mét bảy, nhìn cũng không phải dáng vẻ dễ bị người ta ức hiếp, tại sao lại bị dọa thành như vậy?“Cô nói chậm một chút.”

“Trong phòng tôi có người.”

Triệu Hiểu hít sâu, thân thể run rẩy mở miệng, cô ta lau mồ hôi lạnh trên mặt, bấm lòng bàn tay nói hết mọi chuyện một lần.

Trong lối đi không xuất hiện không khí quỷ dị, mấy người không nói gì, bọn họ cảm thấy cô gái trẻ tuổi kinh hãi cái gì đó, đêm hôm khuya khoắt hét thảm như vậy, còn tưởng rằng bị làm sao, hóa ra là đi ra rót nước, phát hiện điều hòa mở, điều khiển từ xa tìm không thấy lại ở trên gối đầu.

“Điều khiển từ xa có phải tự cô để hay không, chỉ do cô nhất thời không nhớ thôi?”

Lời này vừa ra, liền có người phụ họa,“Tôi có lúc tìm đồ, tìm thế nào cũng tìm không được, kết quả không phải ở trong tay tôi thì ở  trong túi tôi.”

Người khác nói,“Đúng rồi, tôi có lúc cũng như vậy, càng muốn tìm ra, lại càng tìm không thấy, qua một lát mới có thể tìm ra được.”

Triệu Hiểu nói không thể nào, cô ta khẳng định nói,“Tôi sẽ không nhớ lầm.”

Mấy người khác nhìn mặt cô gái trẻ trắng như quỷ vậy, trong miệng như đã nhớ lại cái gì, bọn họ nuốt ngụm nước miếng, một đám đều chưa lên tiếng.

Đèn phòng ngủ 401 sáng, Hoàng Đan không dậy được, cậu muốn lấy bàn tay lớn trên thắt lưng ra, lại sợ làm người đàn ông đau, không dám dùng sức lực,“Hình như Triệu Hiểu xảy ra chuyện, em đi ra ngoài xem xem.”

Lục Phỉ văng tục,“Xem cái rắm, nằm đó đi.”

Hoàng Đan nhích tới nhích lui trong lòng người đàn ông, đỉnh đầu vang lên tiếng hít thở, đi theo một tiếng quát khẽ,“Thử nhúc nhích thêm một cái xem!”

Lục Phỉ phát hiện cảnh cáo của mình không có nửa điểm tác dụng, thanh niên hoàn toàn không coi trọng, coi trời bằng vung, thái dương hắn cổ động, giây tiếp theo cuối đầu.

Trên môi Hoàng Đan nóng lên, cậu không giãy dụa, còn mở hai cánh môi ra, sau khi phát giác người đàn ông nửa ngày chậm chạp không tiến vào nên chủ động vươn đầu lưỡi ra, quét môi mỏng của người đàn ông, mang theo một chút mời mọc cùng dung túng.

Hơi thở Lục Phỉ nặng nhọc, hắn nhìn chăm chú vào màu mắt tối đen của thanh niên, miệng lưỡi cũng quấn lên, cầm lại quyền chủ động.

Hoàng Đan rất nhanh không chống đỡ được, cậu thở gấp đẩy đẩy vai người đàn ông.

Lục Phỉ lui ra, hắn cau mày nhìn thanh niên, không nói một lời, dục vọng đang xoay quanh giữa khuôn mặt hắn, lấy tốc độ đáng sợ khắc ra dấu vết cực sâu.

Hoàng Đan nhếch miệng, thương lượng với người đàn ông,“Em đi xem một chút, một lát là trở về liền.”

Sắc mặt Lục Phỉ tối đen, mẹ nó, tình thú cái gì cũng biến mất hết, hắn cắn răng, ác thanh ác khí mở miệng,“Qúy Thời Ngọc, tại sao em làm người ta ghét em như vậy hả?”

Hoàng Đan,“……”

Lục Phỉ vén thảm xuống giường, nhấc chân đá đá người nằm ở trên giường,“Không phải muốn đi xem sao? Đi đi.”

Hoàng Đan lập tức ngồi dậy,  tìm dép lê mang rồi nói,“Anh đừng đi ra, để một mình em đi thôi.”

Ngụ ý là sợ các hàng xóm hiểu lầm.

Lục Phỉ nghiêng mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói,“Không phải em nói với bên ngoài chúng ta là bạn bè sao? Ở nhờ nhà bạn bè một đêm, có thể có vấn đề gì ư?”

Động tác đứng dậy của Hoàng Đan chợt ngừng,“Tức giận rồi sao?”

Lục Phỉ khoanh tay,“Tức cười, tại sao anh phải tức giận chứ.”

Đó chính là tức giận.

Hoàng Đan kéo người đàn ông lại, hôn hôn lên trên mặt hắn.

Lục Phỉ cúi đầu, eo lưng khom xuống một tý, không thỏa mãn nói,“Qúy Thời Ngọc, em đang dỗ con nít hả?”

Hoàng Đan cắn hắn một cái.

Lục Phỉ đau a một tiếng, hắn xách sau cổ thanh niên, muốn đem người nhấc đến một bên, lại không làm như vậy, mà đem người đến trước mặt, giọng trầm thấp,“Dám cắn anh, chán sống rồi hả?”

Hoàng Đan nghiêm túc nói,“Lục Phỉ, anh không để em đi ra ngoài, em sẽ cắn cho anh khóc luôn đó.”

Lục Phỉ nghe, hắn nở nụ cười, âm u,“Đừng nói chuyện như em chưa từng cắn vậy, buổi tối cũng không biết ai, mở miệng ra là cắn, ngoài miệng anh vẫn còn dấu răng, muốn anh xích lại vào cho em xem không?”

Hoàng Đan lắc đầu,“Em không xem.”

Mặt Lục Phỉ thoáng co rút, hắn sớm muộn gì cũng sẽ chết trên tay thằng nhóc này thôi, tức chết tươi luôn.

Hoàng Đan nhìn ra cửa một cái, lại nhìn người đàn ông, sờ sờ tay hắn.

Lục Phỉ bị mấy động tác của thanh niên này làm cho phản ứng nổi lên, chính xác mà nói, là lại bắt đầu nổi phản ứng lên, hắn không kiên nhẫn nói,“Nhanh chóng đi đi, xem xong trở về ngủ cho anh.”

Hoàng Đan đi về phía trước, nghe được giọng nói sau lưng,“Đứng lại.”

Cậu quay đầu, ánh mắt hỏi thăm.

Lục Phỉ bước chân dài đến,“Quần áo không chỉnh tề đi ra ngoài, da mặt cũng không cần nữa à?”

Hoàng Đan nhanh chóng vuốt quần áo,“Được chưa.”

Lục Phỉ khoát tay, thanh niên liền chạy ra khỏi phòng ngủ, hắn ấn ấn huyệt thái dương, đi nhanh theo sau.

Người trên đường nhìn thấy hai người bước ra từ hộ 401, bọn họ nhận ra một trong đó là người đàn ông trở về từ nước ngoài ở tầng năm, ngạc nhiên qua đi, đều có chút cẩn thận chào hỏi.

Khí tràng Lục Phỉ không hợp với mấy người ở tầng lầu cũ lắm, tay hắn đút túi, gật đầu hỏi,“Ai có thể nói, có chuyện gì vậy?”

Bầu không khí trong lối đi biến dạng.

Một luồng cảm giác áp bách tràn ngập ra, mấy người không chần chờ, anh một lời tôi một tiếng nói hết mọi chuyện, người trong cuộc Triệu Hiểu ngược lại không lên tiếng.

Hoàng Đan nghe vậy, đáy mắt lóe lóe, hắn nhìn về phía Triệu Hiểu đang im lặng không nói, bày ra biểu cảm nghi hoặc,“Là ăn trộm sao?”

Môi Triệu Hiểu mấp máy,“Tôi không biết.”

Có người nghe nhịn không được cười ra tiếng,“Ăn trộm không phải trộm đồ rồi bỏ chạy sao? Làm gì có thời gian rỗi lấy điều khiển từ xa mở điều hòa? Lần đầu tôi mới nghe nói đó.”

Hoàng Đan đề nghị nói,“Hay là chúng ta vào xem?”

Mấy người nhìn nhau một chút, im lặng.

Hoàng Đan không nhìn khí lạnh đang tản ra trên người Lục Phỉ, cậu nói,“Chúng ta có nhiều người như vậy, nếu ăn trộm còn bên trong, cũng không dám làm gì.”

Mặt Lục Phỉ không chút thay đổi, môi mỏng gắt gao mím lại, muốn kéo người về đánh một trận quá.

Không bao lâu, tất cả mọi người đi vào.

Triệu Hiểu nhìn mấy người tùy ý đạp lên trên sàn sạch sẽ, lục lọi này nọ của cô ta, trên mặt cô ta lộ ra vẻ chán ghét, tay đang siết chặt vào nhau, rất có thể sẽ đuổi người ra bất cứ lúc nào.

Hoàng Đan phát hiện, cậu lo lắng chứng sách sẽ của Triệu Hiểu sẽ bùng nổ, nên nhẹ giọng nói,“Mọi người cũng vì tốt cho cô thôi, sàn dơ, lau thêm mấy lần là được, đồ đạc rối loạn thì có thể sắp xếp lại, nhưng nếu có người trốn ở nhà cô, hậu quả không phải là điều cô muốn thấy.”

Chán ghét trong mắt Triệu Hiểu ngưng lại trong chớp mắt, cô ta nhắm hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.

Lục Phỉ dùng âm lượng chỉ có thanh niên nghe được hỏi,“Qúy Thời Ngọc, tật xấu xen vào chuyện của người khác khi nào em mới có thể bỏ? Hử?”

Hoàng Đan nói,“Một, mọi người đều là hàng xóm, hai, tên trộm vào nhà em, em rất muốn bắt được đối phương.”

Lục Phỉ sửng sốt, hắn đưa tay sờ trên đầu thanh niên, chỗ đó tóc cũng còn chưa mọc lên, sờ cưng cứng,“Rất đau hả?”

Hoàng Đan nói,“Đã không sao rồi, đừng khó chịu.”

Lục Phỉ thu tay lại, lạnh lùng nói,“Nghĩ nhiều rồi, anh không khó chịu gì hết, cũng không phải là đầu anh bị vỡ.”

Miệng Hoàng Đan co rút, lười để ý tới.

Mấy người tìm cẩn thận trong nhà Triệu Hiểu, gầm giường, sau bức màn, trong tủ quần áo, dưới gầm bàn, nơi có thể giấu người đều tìm không sót một chỗ, bọn họ không phát hiện người nào, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng.

“Tôi đã nói mà, nhất định cô ấy nhớ lầm.”

“Về thôi về thôi, mệt chết, ngày mai tôi còn phải bắt đầu làm việc, bận rộn muốn chết.”

“Tôi cũng vậy, còn phải dậy sớm nữa.”

“Chúng tôi về trước đây, các người cũng đi ngủ đi, rất muộn rồi.”

Mọi người khách sáo nói hai ba câu, ngáp liên thiên rời đi, ai cũng nhận định, do cô gái nhát gan, tự mình dọa mình.

Trong lối đi biến thành yên tĩnh không một tiếng động.

Hoàng Đan không đi, Lục Phỉ tự nhiên cũng ở lại, người trước nhìn chằm chằm Triệu Hiểu, người sau híp mí mắt, chuyện không liên quan đến mình.

Lúc ấy Triệu Hiểu phát ra tiếng kêu sợ hãi rất lớn, cũng rất chói tai, giống như người tuyệt vọng đang giãy dụa trước khi chết, nửa đêm nghe, da đầu sẽ có chút nổi gai óc.

Tầng một tầng hai đều nghe thấy được, tầng ba tầng năm nghe sẽ càng rõ ràng, bác trai Lưu và Tôn Tứ Khánh không đi ra cũng không kỳ quái, nhưng Vương Chí và Triệu Hiểu quan hệ rất tốt, không lý do gì không lộ mặt.

Hoàng Đan như có suy nghĩ.

Ánh mắt cậu xẹt qua từ trên người Triệu Hiểu, biết trong nhà có người xa lạ xông vào, lại tìm không thấy, đây mới là đáng sợ nhất, cậu có thể hiểu được.

Không ai biết người xa lạ đã rời đi, hay vẫn còn ẩn núp trong góc nào đó, chờ lần sau đi ra, cho bạn một ngạc nhiên lớn.

Lục Phỉ nhận ra một đường ánh mắt, hắn không định đáp lại.

Giọng nói Triệu Hiểu khô khốc hỏi,“Lục tiên sinh, anh tin lời tôi nói sao?”

Vẻ mặt Lục Phỉ lạnh nhạt,“Tôi tin hay không tin, cũng không thay đổi được hiện trạng, nếu không thay đổi được, vấn đề này chỉ là nói nhảm thôi.”

Môi Triệu Hiểu không còn màu máu, bị hù không nhẹ, cô ta không có để ý người đàn ông lạnh lùng,“Thật sự có người vào nhà của tôi mà.”

Lục Phỉ không có biểu cảm gì.

Hoàng Đan nói,“Triệu Hiểu, cô đi ngủ trước đi, ngày mai xem lại xem.”

Bình thường Triệu Hiểu không cười, lúc này cô ta cười, lạnh lùng còn đó, nhiều thêm một chút châm chọc,“Ngủ? Anh cảm thấy có chuyện này, bây giờ tôi còn có thể ngủ sao?”

Đầu óc Hoàng Đan nhanh chóng vận chuyển,“Muốn tôi đi gọi Vương Chí, kêu anh ta đến đây không?”

Biểu cảm Triệu Hiểu có một tia biến hóa.

Hoàng Đan bắt giữ được, lại không thể phán định, cái đó đại diện cho cái gì.

Lục Phỉ vẫn chú ý thanh niên, không quan tâm cái khác,“Thêm hai tiếng, trời đã sáng, cô Triệu là người trưởng thành, trước hừng đông có thể tìm cái gì đó giết thời gian.”

Hắn nói xong thì đi, còn quét mắt thanh niên, trong ánh mắt tràn ngập uy hiếp, hoặc là đi cùng mình, hoặc là sẽ bị khiêng đi.

Hoàng Đan lựa chọn cái trước.

Triệu Hiểu thấy bọn họ đi ra ngoài cửa, bản thân cũng nối gót theo sau, một bộ dạng sợ hãi cực lớn, không dám một mình.

Đúng lúc này,hộ 403 mở cửa, Chu Xuân Liên đứng bên trong cửa hỏi,“Tôi nghe được tiếng la, xảy ra chuyện gì sao?”

Hoàng Đan nói ngắn gọn.

Chu Xuân Liên nhìn cô gái trẻ đang dựa vào tường,“Muốn vào trong nhà tôi một chút không? Trời sáng rồi tính.”

Triệu Hiểu liên tiếp bị dọa, mặt trắng bệch,“Có tiện không?”

Chu Xuân Liên nói tiện, chị ta cười thân mật một cái,“ Hôm nay buổi tối chồng tôi tăng ca không trở về.”

Triệu Hiểu nói,“Vậy làm phiền chị.”

Chu Xuân Liên bỗng nhiên nói,“Sao cô lại đi chân trần? Dưới đất lạnh, đi mang dép đi.”

Triệu Hiểu lúc này mới bất giác biết mình để chân trần đi tới đi lui nãy giờ, cô ta ngẩn ngơ, hình như không có cách nào chấp nhận hiện thực.

Chu Xuân Liên thở dài,“Chắc do bị giật mình thôi.”

Triệu Hiểu cam chịu, cô ta mang sắc mặt khó coi về nhà, rất nhanh đã mang đôi dép đi ra.

Sắc mặt Hoàng Đan nhất thời thay đổi,“Triệu Hiểu, đôi đép này là của cô sao?”

Triệu Hiểu cúi đầu nhìn, phát hiện bản thân mang đôi dép lê nam, da đầu cô ta nổ lên, hét lớn đá văng dép lê đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương