Tôi Có Lý Do Để Nghi Ngờ Mèo Nhà Mình Là Bạn Trai Cũ
-
Chương 7: Chứng cứ thứ bảy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Bạn trai cũ của tôi lại phải đi xã giao nữa rồi."
Edit: Đào siu nhìu xiềng
Beta: Chuối
Mèo nhà tôi là một tên nhóc thầm lặng làm chuyện đao to búa lớn.
Lần đầu tiên thấy nó mở ngăn kéo có chứa đồ hộp một cách thuận lợi, lẽ ra tôi phải đề phòng mới đúng, tiếc rằng lúc đó tôi chỉ nghĩ là mèo nhà mình thật thông minh, thật giỏi xiết bao.
Về sau nó bắt đầu thử thách bản thân không giới hạn – mở cánh cửa trượt ở nhà vệ sinh và hai cánh tủ quần áo. Nó còn nhảy vào trong đống đồ mà tôi đã gấp gọn gàng, thư thái đến mức phớt lờ tiếng gọi lo lắng của tôi ở bên ngoài.
Sau này quan sát kĩ càng, tôi mới phát hiện rằng, lúc mèo ta mở cửa trượt sẽ nhét móng vào trong khe hở trước, rồi vận dụng nguyên lý đòn bẩy cạy cửa ra; nếu gặp phải cửa đôi thì càng ghê gớm hơn, bấu thẳng móng vuốt lên tay cầm thô bạo kéo ra.
Vì sự an toàn của nó, tôi lắp thêm mấy cái khóa bản lề lên tất cả các cửa, không để cho nó có cơ hội tìm đường chết.
Không ngờ rằng lúc tôi quan sát nó thì nó cũng đang quan sát tôi.
Tôi nghĩ đến mọi cửa sổ trong nhà, lại quên mất cửa chính.
Có lẽ tôi nên làm theo lời đề nghị của một người trên weibo, trước khi mở cửa phải múa bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng [1] thôi.
[1] Hàng Long Thập Bát Chưởng (Còn được biết đến với tên Giáng Long Thập Bát Chưởng trong các bản dịch cũ): Là môn võ công chí dương chí cương trong thiên hạ, uy lực tuyệt luân, có khả năng hàng long phục hổ.
Nó không hề báo hiệu trước mà cứ thế ngang nhiên ra ngoài thám hiểm những 3 lần.
Sau khi chị gái ở phòng quản lý tài sản dưới tầng ôm con mèo và gõ cửa nhà tôi lần thứ tư, tôi mời thợ tới lắp thêm khóa vào cửa, lúc đi ra ngoài cần phải cầm tay nắm cửa kéo lên trên mới mở ra được. Mèo ta mất đi ưu thế cân nặng, xoắn xuýt liếm liếm móng vuốt, chẳng biết làm thế nào.
Tôi chợt nghĩ, nếu như cho nó một cơ hội, mèo của tôi có khi sẽ trở thành con mèo đầu tiên biết múa võ ở Trung Quốc từ khi cải cách mở cửa đến nay.
Thế nhưng cuối cùng nó cũng học cách vượt qua chính mình. Buổi sáng tôi lôi nó đến cửa hàng chăm sóc thú cưng để tắm rửa sạch sẽ, lúc tối qua đó đón nó, nhân viên cửa hàng ngại ngùng nói với tôi rằng, mèo nhà tôi thành công mở khóa cửa lồng, sau đó tiếp tục mở cửa vách ngăn, rồi trốn tít trong khe hở phòng vệ sinh, gọi thế nào cũng không chịu ra.
Tôi đi qua nhẹ giọng gọi nó, nó không chút do dự phi ra, đâm sầm vào trong lòng tôi.
"Tôi tắm rửa cho mèo năm năm, nhưng chưa bao giờ gặp phải trường hợp nào thế này." Nhân viên cửa hàng gãi gãi gáy.
Đúng là ông tướng.
Đêm ấy, tôi nằm mơ thấy mèo nhà mình biến thành một tên thợ mở khóa, cầm theo một xấp dày tờ quảng cáo, nửa đêm lén lút tránh khỏi bảo vệ, lẻn vào trong cánh cổng tò vò của khu dân cư cũ mà người ta quên đóng lại, leo cầu thang đến trước từng nhà rồi dán cao da chó lên cửa.
Nếu có người đi thu chăn màn hoặc dán câu đối, không cẩn thận nhốt mình ở ngoài cửa, lúc ấy mèo ta sẽ mặc bộ quần áo lao động màu xanh xám, đội mũ lưỡi trai, tay xách cái thùng nhỏ chạy tới, dùng một tờ giấy mỏng nhét vào trong khe cửa xong kéo kéo vài phát lung tung, rồi tự tin hùng hồn lấy của người ta 100 tệ tiền công.
Hồi mới bắt đầu đi làm, tôi cũng đã từng bị bắt chẹt như vậy.
Khi đó cả tôi và bạn trai cũ đều gánh nợ nần trên vai, để tiết kiệm tiền hết mức có thể, bọn tôi đã lập ra nhiều phương án khác nhau và tính toán chi phí sinh hoạt trong từng phương án một, cuối cùng quyết định sống ở căn hộ nhỏ cách công ty tôi 25 cây số, và cách công ty anh 30 cây.
Tôi vẫn nhớ ngày ấy mình quá mức vội vàng, tan ca một cái là không nhìn kĩ xung quanh, nắm bừa một vật màu đen phi về nhà.
Vì mới thuê nhà cách đây không lâu nên chủ nhà chỉ đưa cho chúng tôi một chiếc chìa khóa, vẫn chưa kịp đánh thêm cái nữa. Tôi luôn tan làm sớm hơn anh nên chìa khóa do tôi giữ.
Lúc tôi đứng trước cửa nhà, móc từ trong túi ra một chuỗi kẹp giấy màu đen kêu leng keng, cõi lòng tôi lập tức vỡ tanh bành.
Quay lại công ty lấy ư? Tuyến xe cuối cùng qua rồi, giờ gọi xe đi tới đấy cũng phải hơn một tiếng đồng hồ chứ ít gì. Tôi khóc không ra nước mắt, cầm điện thoại gọi cho bạn trai cũ hỏi anh đang ở đâu, nếu chưa ra khỏi công ty thì cứ chờ một lát, tôi quay lại công ty lấy chìa khóa.
Trong hành lang tối đen như mực, loa điện thoại vang lên tiếng cười khẽ, anh nói mình sắp về tới nơi rồi, tôi đừng đi làm gì.
Lúc anh về, tôi đang ngồi trên bậc thang ngủ gật. Anh kể rằng khi ấy tôi bó gối tựa người vào vách tưởng, nom chẳng khác nào thú cưng không có nhà đề về, đáng thương vô cùng.
Bạn trai cũ của tôi quen tay rút một tấm thẻ tàu điện ngầm trong ví ra và nhét nó vào khe cửa cà cà mấy lần, cổ tay xoay một cái mở cửa ra, cả quá trình chỉ mất 2 phút.
"Vấn đề an ninh chưa đảm bảo lắm." Bạn trai cũ nhìn cửa lắc đầu, một tay giữ lấy tôi đang ngất nga ngất ngưởng chực vào cửa, kéo lại: "Hửm? Cứ thế mà vào? Không định trả tiền công cho anh à?"
Tôi híp mắt nhìn rồi hôn anh một cái. Bạn trai cũ không hài lòng: "Chưa đủ, anh lấy công cao lắm đấy."
Tôi lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay cởi thắt lưng anh.
Và thế là đêm đó tôi bị người ta "thu phí mở cửa" đúng 2 tiếng liền trên giường.
Ngủ thẳng đến nửa đêm thấy hơi nóng, tôi muốn dịch người ra nhưng bạn trai cũ không chịu, rầm rì kéo tôi lại ôm chặt hơn. Thực ra tôi rất thích kiểu dính người ấy của anh, quãng thời gian ấy tuy rằng túng thiếu đủ thứ nhưng những gì cần có đều có cả, tôi thấy vừa lòng lắm rồi.
Nhưng sau này, khi món nợ của cả hai gần được trả hết, thuận lợi chuyển đến chỗ rộng rãi hơn và gần công ty hơn, bạn trai cũ – đáng lẽ phải tưng bừng nhảy nhót giống tôi – lại chẳng thể hiện gì, cúi đầu không biết ngẫm nghĩ điều chi, cũng không còn dính lấy tôi như xưa nữa.
Anh có tâm sự, tâm sự nặng nề.
Có buổi sáng tôi tỉnh lại, bên người trống không, chăn nệm lạnh lẽo.
Bạn trai cũ đã rời giường từ rất sớm, chẳng rõ đi đâu. Trên bàn ăn vẫn bày bữa sáng như mọi khi anh chuẩn bị, tôi vừa ăn vừa rầu rĩ, đồ ăn đẹp đẽ lắm, nhưng tôi chẳng biết ngon nhạt thế nào. Tôi về phòng rút điện thoại đầy pin ra và gọi cho anh.
Không nghe máy.
Khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ thì lại vứt tôi ở nhà một mình, tên bạn trai này có biết cắn rứt lương tâm không hả.
Mãi đến sẩm tối, anh mới về nhà.
Tôi nhìn thoáng qua vẻ mặt của anh, biết ngay rằng lời tiếp theo của anh ấy không thể nào tin được. Quả nhiên, anh xin lỗi vì phải đi xã giao, lông mi thật dài rủ xuống giấu đi thần sắc trong mắt, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh.
Ồ, xã giao, là cái kiểu xã giao 1vs1 ấy à. Bạn trai cũ vốn không hút thuốc lá, vậy nên hẳn là mùi thuốc của người đối diện dính vào. Chậc, cái người đó là một kẻ có thói quen xấu.
Tôi không nói gì thêm, vẻ mặt bình thường ngồi trước máy tính nhập vào khung tìm kiếm "Bạn trai đi ngoại tình thì phải làm sao".
Phải bình tĩnh lại, nhất định phải tỉnh táo lên.
Đáng tiếc, sự bình tĩnh của tôi chỉ gắng gượng duy trì được đến lúc trước khi đi ngủ.
Tôi nằm trong lòng anh, ngước mặt cẩn thận dò hỏi anh có phải có con hồ ly tinh khác ở bên ngoài hay không, cánh tay anh ôm tôi bất chợt cứng ngắc, lúc sau anh cúi đầu, hôn lên môi tôi.
"Không có, tuyệt đối không có kẻ thứ ba nào có thể khiến chúng ta phải xa nhau cả."
"Anh xin lỗi, công việc bận rộn quá, không thể bên em nhiều."
Tôi lựa chọn tin anh, ấy nhưng vẫn hơi không cam lòng. "Anh xem, người ta yêu nhau đều có nhẫn đôi đồ đôi gì đó, chúng ta có thể mua một cặp đeo chơi không?"
Anh hít một hơi thật sâu, không lên tiếng trả lời, chậm rãi hôn từ đỉnh đầu tôi xuống đến trán, rồi đến chóp mũi, hôn dần hôn dần, cuối cùng hôn lên ngón áp út của tôi.
Tôi coi đó như là hành động anh đồng ý ám hiệu của mình rồi.
Thế nhưng suốt quãng thời gian sau đó, mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy, mỗi lần tôi tỉnh lại đều thấy bên người trống không.
Bạn trai cũ của tôi lại phải đi xã giao nữa rồi. Vất vả thật.
Tôi hiện tại càng có lý do để nghi ngờ mèo nhà mình là bạn trai cũ.
Chứng cứ thứ bảy:
Mèo của tôi biết mở khóa và rất thích vụng trộm chuồn ra ngoài.
"Bạn trai cũ của tôi lại phải đi xã giao nữa rồi."
Edit: Đào siu nhìu xiềng
Beta: Chuối
Mèo nhà tôi là một tên nhóc thầm lặng làm chuyện đao to búa lớn.
Lần đầu tiên thấy nó mở ngăn kéo có chứa đồ hộp một cách thuận lợi, lẽ ra tôi phải đề phòng mới đúng, tiếc rằng lúc đó tôi chỉ nghĩ là mèo nhà mình thật thông minh, thật giỏi xiết bao.
Về sau nó bắt đầu thử thách bản thân không giới hạn – mở cánh cửa trượt ở nhà vệ sinh và hai cánh tủ quần áo. Nó còn nhảy vào trong đống đồ mà tôi đã gấp gọn gàng, thư thái đến mức phớt lờ tiếng gọi lo lắng của tôi ở bên ngoài.
Sau này quan sát kĩ càng, tôi mới phát hiện rằng, lúc mèo ta mở cửa trượt sẽ nhét móng vào trong khe hở trước, rồi vận dụng nguyên lý đòn bẩy cạy cửa ra; nếu gặp phải cửa đôi thì càng ghê gớm hơn, bấu thẳng móng vuốt lên tay cầm thô bạo kéo ra.
Vì sự an toàn của nó, tôi lắp thêm mấy cái khóa bản lề lên tất cả các cửa, không để cho nó có cơ hội tìm đường chết.
Không ngờ rằng lúc tôi quan sát nó thì nó cũng đang quan sát tôi.
Tôi nghĩ đến mọi cửa sổ trong nhà, lại quên mất cửa chính.
Có lẽ tôi nên làm theo lời đề nghị của một người trên weibo, trước khi mở cửa phải múa bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng [1] thôi.
[1] Hàng Long Thập Bát Chưởng (Còn được biết đến với tên Giáng Long Thập Bát Chưởng trong các bản dịch cũ): Là môn võ công chí dương chí cương trong thiên hạ, uy lực tuyệt luân, có khả năng hàng long phục hổ.
Nó không hề báo hiệu trước mà cứ thế ngang nhiên ra ngoài thám hiểm những 3 lần.
Sau khi chị gái ở phòng quản lý tài sản dưới tầng ôm con mèo và gõ cửa nhà tôi lần thứ tư, tôi mời thợ tới lắp thêm khóa vào cửa, lúc đi ra ngoài cần phải cầm tay nắm cửa kéo lên trên mới mở ra được. Mèo ta mất đi ưu thế cân nặng, xoắn xuýt liếm liếm móng vuốt, chẳng biết làm thế nào.
Tôi chợt nghĩ, nếu như cho nó một cơ hội, mèo của tôi có khi sẽ trở thành con mèo đầu tiên biết múa võ ở Trung Quốc từ khi cải cách mở cửa đến nay.
Thế nhưng cuối cùng nó cũng học cách vượt qua chính mình. Buổi sáng tôi lôi nó đến cửa hàng chăm sóc thú cưng để tắm rửa sạch sẽ, lúc tối qua đó đón nó, nhân viên cửa hàng ngại ngùng nói với tôi rằng, mèo nhà tôi thành công mở khóa cửa lồng, sau đó tiếp tục mở cửa vách ngăn, rồi trốn tít trong khe hở phòng vệ sinh, gọi thế nào cũng không chịu ra.
Tôi đi qua nhẹ giọng gọi nó, nó không chút do dự phi ra, đâm sầm vào trong lòng tôi.
"Tôi tắm rửa cho mèo năm năm, nhưng chưa bao giờ gặp phải trường hợp nào thế này." Nhân viên cửa hàng gãi gãi gáy.
Đúng là ông tướng.
Đêm ấy, tôi nằm mơ thấy mèo nhà mình biến thành một tên thợ mở khóa, cầm theo một xấp dày tờ quảng cáo, nửa đêm lén lút tránh khỏi bảo vệ, lẻn vào trong cánh cổng tò vò của khu dân cư cũ mà người ta quên đóng lại, leo cầu thang đến trước từng nhà rồi dán cao da chó lên cửa.
Nếu có người đi thu chăn màn hoặc dán câu đối, không cẩn thận nhốt mình ở ngoài cửa, lúc ấy mèo ta sẽ mặc bộ quần áo lao động màu xanh xám, đội mũ lưỡi trai, tay xách cái thùng nhỏ chạy tới, dùng một tờ giấy mỏng nhét vào trong khe cửa xong kéo kéo vài phát lung tung, rồi tự tin hùng hồn lấy của người ta 100 tệ tiền công.
Hồi mới bắt đầu đi làm, tôi cũng đã từng bị bắt chẹt như vậy.
Khi đó cả tôi và bạn trai cũ đều gánh nợ nần trên vai, để tiết kiệm tiền hết mức có thể, bọn tôi đã lập ra nhiều phương án khác nhau và tính toán chi phí sinh hoạt trong từng phương án một, cuối cùng quyết định sống ở căn hộ nhỏ cách công ty tôi 25 cây số, và cách công ty anh 30 cây.
Tôi vẫn nhớ ngày ấy mình quá mức vội vàng, tan ca một cái là không nhìn kĩ xung quanh, nắm bừa một vật màu đen phi về nhà.
Vì mới thuê nhà cách đây không lâu nên chủ nhà chỉ đưa cho chúng tôi một chiếc chìa khóa, vẫn chưa kịp đánh thêm cái nữa. Tôi luôn tan làm sớm hơn anh nên chìa khóa do tôi giữ.
Lúc tôi đứng trước cửa nhà, móc từ trong túi ra một chuỗi kẹp giấy màu đen kêu leng keng, cõi lòng tôi lập tức vỡ tanh bành.
Quay lại công ty lấy ư? Tuyến xe cuối cùng qua rồi, giờ gọi xe đi tới đấy cũng phải hơn một tiếng đồng hồ chứ ít gì. Tôi khóc không ra nước mắt, cầm điện thoại gọi cho bạn trai cũ hỏi anh đang ở đâu, nếu chưa ra khỏi công ty thì cứ chờ một lát, tôi quay lại công ty lấy chìa khóa.
Trong hành lang tối đen như mực, loa điện thoại vang lên tiếng cười khẽ, anh nói mình sắp về tới nơi rồi, tôi đừng đi làm gì.
Lúc anh về, tôi đang ngồi trên bậc thang ngủ gật. Anh kể rằng khi ấy tôi bó gối tựa người vào vách tưởng, nom chẳng khác nào thú cưng không có nhà đề về, đáng thương vô cùng.
Bạn trai cũ của tôi quen tay rút một tấm thẻ tàu điện ngầm trong ví ra và nhét nó vào khe cửa cà cà mấy lần, cổ tay xoay một cái mở cửa ra, cả quá trình chỉ mất 2 phút.
"Vấn đề an ninh chưa đảm bảo lắm." Bạn trai cũ nhìn cửa lắc đầu, một tay giữ lấy tôi đang ngất nga ngất ngưởng chực vào cửa, kéo lại: "Hửm? Cứ thế mà vào? Không định trả tiền công cho anh à?"
Tôi híp mắt nhìn rồi hôn anh một cái. Bạn trai cũ không hài lòng: "Chưa đủ, anh lấy công cao lắm đấy."
Tôi lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay cởi thắt lưng anh.
Và thế là đêm đó tôi bị người ta "thu phí mở cửa" đúng 2 tiếng liền trên giường.
Ngủ thẳng đến nửa đêm thấy hơi nóng, tôi muốn dịch người ra nhưng bạn trai cũ không chịu, rầm rì kéo tôi lại ôm chặt hơn. Thực ra tôi rất thích kiểu dính người ấy của anh, quãng thời gian ấy tuy rằng túng thiếu đủ thứ nhưng những gì cần có đều có cả, tôi thấy vừa lòng lắm rồi.
Nhưng sau này, khi món nợ của cả hai gần được trả hết, thuận lợi chuyển đến chỗ rộng rãi hơn và gần công ty hơn, bạn trai cũ – đáng lẽ phải tưng bừng nhảy nhót giống tôi – lại chẳng thể hiện gì, cúi đầu không biết ngẫm nghĩ điều chi, cũng không còn dính lấy tôi như xưa nữa.
Anh có tâm sự, tâm sự nặng nề.
Có buổi sáng tôi tỉnh lại, bên người trống không, chăn nệm lạnh lẽo.
Bạn trai cũ đã rời giường từ rất sớm, chẳng rõ đi đâu. Trên bàn ăn vẫn bày bữa sáng như mọi khi anh chuẩn bị, tôi vừa ăn vừa rầu rĩ, đồ ăn đẹp đẽ lắm, nhưng tôi chẳng biết ngon nhạt thế nào. Tôi về phòng rút điện thoại đầy pin ra và gọi cho anh.
Không nghe máy.
Khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ thì lại vứt tôi ở nhà một mình, tên bạn trai này có biết cắn rứt lương tâm không hả.
Mãi đến sẩm tối, anh mới về nhà.
Tôi nhìn thoáng qua vẻ mặt của anh, biết ngay rằng lời tiếp theo của anh ấy không thể nào tin được. Quả nhiên, anh xin lỗi vì phải đi xã giao, lông mi thật dài rủ xuống giấu đi thần sắc trong mắt, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh.
Ồ, xã giao, là cái kiểu xã giao 1vs1 ấy à. Bạn trai cũ vốn không hút thuốc lá, vậy nên hẳn là mùi thuốc của người đối diện dính vào. Chậc, cái người đó là một kẻ có thói quen xấu.
Tôi không nói gì thêm, vẻ mặt bình thường ngồi trước máy tính nhập vào khung tìm kiếm "Bạn trai đi ngoại tình thì phải làm sao".
Phải bình tĩnh lại, nhất định phải tỉnh táo lên.
Đáng tiếc, sự bình tĩnh của tôi chỉ gắng gượng duy trì được đến lúc trước khi đi ngủ.
Tôi nằm trong lòng anh, ngước mặt cẩn thận dò hỏi anh có phải có con hồ ly tinh khác ở bên ngoài hay không, cánh tay anh ôm tôi bất chợt cứng ngắc, lúc sau anh cúi đầu, hôn lên môi tôi.
"Không có, tuyệt đối không có kẻ thứ ba nào có thể khiến chúng ta phải xa nhau cả."
"Anh xin lỗi, công việc bận rộn quá, không thể bên em nhiều."
Tôi lựa chọn tin anh, ấy nhưng vẫn hơi không cam lòng. "Anh xem, người ta yêu nhau đều có nhẫn đôi đồ đôi gì đó, chúng ta có thể mua một cặp đeo chơi không?"
Anh hít một hơi thật sâu, không lên tiếng trả lời, chậm rãi hôn từ đỉnh đầu tôi xuống đến trán, rồi đến chóp mũi, hôn dần hôn dần, cuối cùng hôn lên ngón áp út của tôi.
Tôi coi đó như là hành động anh đồng ý ám hiệu của mình rồi.
Thế nhưng suốt quãng thời gian sau đó, mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy, mỗi lần tôi tỉnh lại đều thấy bên người trống không.
Bạn trai cũ của tôi lại phải đi xã giao nữa rồi. Vất vả thật.
Tôi hiện tại càng có lý do để nghi ngờ mèo nhà mình là bạn trai cũ.
Chứng cứ thứ bảy:
Mèo của tôi biết mở khóa và rất thích vụng trộm chuồn ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook