Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
-
Chương 142: Hung khí
Edit: Graycat2411
Hận không thể đem toàn bộ manh mối có được tập trung hết lại, nhưng cảnh sát đâu chỉ phải quan tâm mỗi manh mối về Chu Đại Chí, phần lớn đều đang đặt tâm ý trong hai vụ án thi thể chìm trong hồ kia. Dựa theo thông lệ bình thường đi điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, xem thử có người nào khả nghi hay không.
Tuy nói đã rằng đang điều tra, nhưng cũng không thể phủ nhận hoàn toàn các khả năng nhỏ nhặt khác, ai biết được, lỡ có người thấy được vụ án ở Nam Đại rồi có tình dùng thủ pháp tương tự giá họa thêm cho hung thủ cũng không chừng.
Mà kết quả điều tra được đúng chỉ làm người ta rầu thúi ruột, hai nạn nhân đều có các mối quan hệ xã hội rất đơn giản, không có bạn trai, hòa hợp với ngườ xung quanh, không có điểm nào đột phá đấng chú ý.
“Chẳng lẽ hung thủ chọn các cô ấy chỉ đơn giản vì mặc đồ đỏ thôi?” Liễu Ngọc không có cách nào hiểu được điều này, “Vậy cũng điên quá rồi? Đúng không chị Thường?”
Thường Nhạn lại ở lật xem hồ sơ vụ án Chu Đại Chí, ngẫm nghĩ nói: “Tôi nhớ rõ lúc chúng ta thẩm vấn Chu Đại Chí, hắn ta nói rằng động cơ chỉ như vậy, "tôi giết họ đơn giản vì hồng y, thật không thể nào khống chế xúc động được", tôi hỏi hắn "vì điều gì mà mang chấp niệm với hồng y như thế?", hắn ta chỉ im lặng.”
“Loại suy nghĩ biến thái này người thường chúng ta hiểu không nổi đâu ╮(╯▽╰)╭”
Thời gian lại trôi qua, mãi đến đêm trước ngày Chu Đại Chí sắp bị tử hình, vụ án vẫn không có gì đột phá, quá trình điều tra lâm vào cục diện bế tắc.
Nhưng mà nhưng đúng vào lúc này, Chu Đại Chí nhờ người truyền ra, nói rằng trước khi chết hắn muốn gặp Dương Miên Miên.
Dương Tiểu Dương cảm khái: “Tuy rằng biết hắn lại đào hố cho chúng ta, nhưng chúng ta lại không thể không nhảy, quá gian trá!”
“Đây mới là một con cáo già xảo quyệt thật sự đấy.” Dương Miên Miên cũng hổ thẹn, “Ta thật là quá thuần lương.”.
Lúc Chu Đại Chí tới gặp cô, râu cũng cạo sạch sẽ, cả người nhìn rất có tinh thần, cùng với những tên tử tù hở chút là khóc rống kêu gào a mắng hoàn toàn khác biệt, hắn ta bình tĩnh như thể chỉ chuẩn bị cho một chuyến đi xa nhà.
“Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt,” hắn không có cường thế nữa mà muốn chủ đạo cuộc nói chuyện lần này, cả người có vẻ bình thản, thả lỏng, “Tôi sẽ đem manh mối mấu chốt nhất nói cho cô, sau đó chuyện này sẽ không liên quan tới tôi nữa, nếu cô tìm thấy hắn, nhờ cô thay tôi nhắn với hắn một câu, "ta thắng rồi!"."
Dương Miên Miên nhịn không được khịt mũi coi thường: “Anh còn chết trước cả hắn ta, anh thắng sao?”
“Thắng thua không nằm ở chỗ ai chết trước, mà ở với chết trên tay ai.” Chu Đại Chí hơi hơi rũ mắt, như là nhớ lại một hồi ức vui vẻ, khóe miệng hơi câu, "Điều hắn ta muốn, cả đời này đều không cách nào hoàn thằng, như vật chẳng lẽ không phải tôi thắng rồi sao?”
Dương Miên Miên thuận thế leo lên, vội vàng hỏi: “Việc hắn ta muốn là giết anh?”
Ước chừng là thật sự muốn chết, Chu Đại Chí cũng không thừa nước đục thả câu, tâm tình thoải mái: “Không sai.”
Dương Miên Miên cười lạnh, ra vẻ khinh thường: “Thoạt nhìn anh rất sợ hắn, thật là không nghĩ tới, vậy cái này đâu xem như cuộc đấu, đấu là phải công bằng, mà anh như vậy, nhiều nhất chỉ được xem như mèo vờn chuột.”
Chu Đại Chí biểu tình có hơi vi diệu, có hơi thay đổi, Dương Miên Miên nói không sai, cô cười nhạt: "Có vẻ là tôi nói đúng rồi nhỉ, anh thật đáng thương, thi đấu là hai người nhất quyết thắng bại, mà anh đó, anh chỉ lấy mục tiêu là không chết trên tay hắn ta, điều này cùng sự thua cuộc có gì khác nhau đâu?”
“Phép khích tướng là vô dụng.” Chu Đại Chí lãnh đạm nói, “Làm tôi tức giận đối với cô không có chỗ tốt.”
“Tôi lại không có nhược điểm ở trên tay anh, sao lại không thể? Anh đã sắp chết rồi còn muốn đào hố cho tôi, rõ ràng không muốn người kia ung dung ngoài vòng pháp luật, muốn mượn tay tôi báo thù, cho nên tôi căn bản không lo lắng anh sẽ đổi ý không nói cho tôi manh mối.” Dương Miên Miên thoạt nhìn thực tự tại.
Không nghĩ tới Chu Đại Chí nghe xong lời cô nói, không hề tức giận, chỉ trầm mặc rất lâu: "Cô nói không sai, tôi vẫn luôn không thể thoát khỏi bóng ma hắn ta tạo ra.” Hắn còn có thể nhớ tới lúc ở huyện Trạch Sơn nhìn thấy người kia, khoảnh khắc ấy cả người hắn như vụn vỡ, dùng hết mọi cách chuyển trường rời khỏi Trạch Sơn, nhưng tuy là như thế như cũ không có cách nào thoát khỏi sợ hãi trong lòng, chỉ có thể xuống tay với bạn học của mình, thay thế cậu ta, hoàn toàn đổi hình dạng.
Cho tới hôm nay hắn còn có thể nhớ tới chính mình ngày đó hốt hoảng rời đi, giống hệt như chó nhà có tang.
Dương Miên Miên hỏi: “Tôi có một vấn đề rất tò mò.” Cô nhìn chằm vào mắt hắn, "Ngươi trong lúc thay thế Thi Học Binh và cả lúc thay thế Chu Đại Chí, có từng nhìn qua đôi mắt họ chưa?”
“Ý cô muốn hỏi tôi lúc giết người có thấy áy náy không chứ gì?” Chu Đại Chí nhàn nhạt nói, “Giết người thì đền mạng, đây là giáo dục cô đã chịu, còn chúng tôi không phải, cách sinh tồn chúng tôi chọn luôn là —— cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng được thì sống sót.”
Dương Miên Miên cảm giác được, đây là mấu chốt của hắn, cô còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng nghĩ tới thời gian sắp hết, cảnh ngục đã đến chuẩn bị dẫn hắn đi, lúc hắn đứng lên đi qua bên người cô, đột nhiên lại tới gần: "103 hào, người mẹ thân ái của ta."
Cô sửng sốt, Chu Đại Chí đã đi ra khỏi phòng này, cô ngơ ngác nhìn hắn đi xa bóng dáng, trong lòng như lâm vào mê trận, lâu như vậy tới giờ, cô đã gặp qua nhiều phạm nhân khác nhau, giống như Hồ Dật Lâm, hay giống Kim Hâm vậy, bọn họ làm ra đều là tội ác tày trời, nhưng có vẻ khi sự việc bắt đầu, đều không do chính họ lựa chọn làm như vậy.
Đi ra khỏi ngục giam, cô thở hắt ra thật mạnh, Chu Đại Chí dừng nhắc nhở ở đó, chuyện tiếp theo, phải dựa vào bọn họ tự tra xét.
Kinh Sở vì trong cục muốn mở cuộc họp, nên không thể tới cùng cô, cô gọi điện thoại cho anh, sau đó bắt taxi tới ngân hàng Tâm An, tuy Chu Đại Chí không có đưa ra manh mối gì khác, nhưng cô đã thông suốt được sự việc lần này và cả hậu quả của nó.
Thư viện trong não.
Dương Miên Miên cùng Dương Tiểu Dương ngồi đối diện trên bàn dài, cô một câu, tôi một câu sắp xếp lại vụ án:
“Ngày đó hắn ta không phải đi lấy chụp ảnh chung, mà là đi cầm đi đồ vật ở số 103, bởi vì Kinh Sở cũng ở nơi đó, hắn liền lâm vào tiến thoái lưỡng nan và nông nỗi, đi, không bỏ được, không đi, hắn lại sợ bị bắt lấy, cho nên liền giằng co ở nơi đó một ngày một đêm, hắn muốn chờ Kinh Sở rời đi, nhưng là Kinh Sở sớm biết hắn có ý định ôm cây đợi thỏ, nếu không phải do ngân hàng Tâm An có quy định bảo vệ khách hàng quá chặt chẽ, anh đã sớm tóm được hắn.”
“Lúc ta tới, hắn liền vội đi, vì sao?”
“Bởi vì hắn biết một vòng trò chơi mới lại bắt đầu, ta nghĩ so với việc đoạt được đồ, tiếp tục chơi mèo vờn chuột mới là sở thích thật sự của hắn ta chăng?”
“Nhưng mà lúc ấy chúng ta cũng đâu lấy được đồ, chỉ có mỗi tấm ảnh.”
“Đây là điểm cao minh của Chu Đại Chí, hắn gửi hai vật trong ngân hàng Tâm An, lần đầu là để đào hố cho chúng ta và mê hoặc người kia, làm cho họ tưởng rằng ta đã lấy được đồ, trở thành người thừa kế, mà ngay lúc này đây hắn mới chân chính chuẩn bị đem thứ kia giao giao cho chúng ta.”
“Sẽ là cái gì đây?”
“Không biết, nhưng ta có dự cảm, đây sẽ là đoạn mấu chốt nhất.”
Chờ đến 10 giờ, ngân hàng Tâm An đã mở cửa, Dương Miên Miên vọt vào trong, trực tiếp hỏi: “Chỗ các người có phải trừ chìa khóa thì còn có thể dùng khẩu lệnh thay thế?”
Cô gái tiếp đãi cô cả kinh, sau đó mới nói: “A, đúng vậy… Nhưng vì só khách dùng khẩu lệnh rất ít, cho nên……” Cô ấy vẫn chưa nói xong, Dương Miên Miên liền gấp không chờ nổi chặn ngang, "Tôi muốn mở tủ số 103."
Vẫn là quy trình cũ, chỉ là người tiếp cô không phải Trình Tâm, cô nhân viên đi một hồi về mới lấy két sắt đến: "Đây là két sắt cấp cao nhất ở chỗ chúng tôi, nội dung câu nói có thể là từ đơn, hoặc không hề có phát âm nào, cho nên không có khẩu lệnh chắc chắn không thể mở ra."
Dương Miên Miên gật đầu ý bảo cô đã hiểu, cô gái kia tiếp tục nói: "Thời hạn cho quý cô mở khóa là 1 phút."
“Lại còn hạn chế thời gian? ”
“Đúng vậy, vì bảo mật nên chúng tôi đặt thêm quy định thời gian, trước giờ không có ai vượt qua thời gian giới hạn này.”
Cũng đúng, nếu có ít nhất năm phút, vậy thì dễ dàng với những thành phần có mưu đồ xấu quá rồi.
Thấy Dương Miên Miên đã hiểu hết những điều cần chú ý, cô gái kia mới rời kho bảo hiểm, từ bên trong đó mở ra một cánh cửa khác cửa này cần đung ấn linh mới có thể kích mở, ngoài ra không còn cách nào khác, kể cả bom cũng không thể lay động nó.
Nhưng không đến 30 giây, Dương Miên Miên đã đưa ra yêu cầu mở cửa kho, cô chỉ để lại câu "Đã lấy được đồ" liền nhanh chóng rời đi.
Vừa đi ra khỏi ngân hàng Tâm An, Miên Miên nhanh chóng bắt xe, thẳn đến cục cảnh sát, Kinh Sở còn chưa tan tầm, rõ ràng là đang đợi cô đến.
Vừa đi vào văn phòng Kinh Sở, Dương Miên Miên không thể nín được lâu hơn, nói hết tất cả: "Anh không thể tưởng tượng nổi Chu Đại Chí đã để lại thứ gù đâu.” Cô nói, đồng thời lấy ra một chiếc bọc nilon được quấn kĩ càng đang ôm khư khư bên người.
Thứ ở bên trong là một con dao gọt hoa quả đẫm máu.
“Hung khí?” Kinh Sở lấy nó ra cẩn thận đặt dưới đèn chiếu, phát hiện phía chuôi dao vẫn còn lưu lại một dấu vân tay dính máu.
Dương Miên Miên lại đưa sang một tờ báo cũ: "Anh xem này."
Đây là tờ báo xuất bản hơn hai mươi năm trước, rất cũ rồi, bị người ta cố ý cắt ra, tiêu đề là 【 Biệt thự thần bí vùng ngoại ô bốc cháy, bà chủ giàu có chìm trong biển lửa 】, bên trong nói về người tên Nhạc Hồng, một người đàn bà giàu có, thời kì nghỉ phép đến biệt thự ngoại ô nghỉ ngơi, nào ngờ biệt thự lại bốc cháy, ngoài ý muốn thiệt mạng.
“Chết cháy, chiêu này dùng biết bao lần vẫn không cũ.” Dương Miên Miên búng búng lên tờ báo kia, ý thức mơ hồ, không tiếp tục nói chuyện, con dao gọt hoa quả từ nãy đến giờ cứ hỏi "Cô là ai?".
Sau đó Kinh Sở đến trước máy tính, từ cơ sở dữ liệu của sở cảnh sát lục tìm hồ sơ vụ án của Nhạc Hồng, còn Dương Miên Miên cầm theo con dao gọt hoa quả kia, chuẩn bị bắt đầu tam đường hội thẩm.
Bởi vì đối thoại quá dài dòng, thường xuyên xuất hiện đề tài lệch khỏi quỹ đạo, vì tiện theo dõi, nên đã đem chuyện xưa của dao kia tóm lại như vầy:
Sự tình bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước nói lên, lúc ấy nước nhà mới đưa ra chính sách mới, một bộ phận nhỏ người bỗng phất lên nhanh chóng, trong đó bao gồm Nhạc Hồng, cô lập nghiệp từ ngành trang phục, không bao lâu đã tích lũy được một tuyệt bút tài phú.
Nhạc Hồng từng kết hôn qua một lần, nhưng lại nhanh chóng ly hôn, nghe nói cô ấy bị vô sinh, nhà chồng khó lòng chấp nhận được việc này, mạnh mẽ ép cô ấy ly hôn. Cô ấy cũng không để ý, ngày qua ngày vẫn tiêu sái, tùy ý như cũ.
Năm 40 tuổi, Nhạc Hồng bắt đầu □□, hơn nữa đều là nam hài, khi đó vẫn còn bị tư tưởng trọng nam khinh nữ ảnh hưởng nhiều, nên trước nay vẫn luôn không có người hoài nghi động cơ □□ của cô ta, thậm chí, bởi vì người được thu dưỡng đều là cô nhi, nàng còn liên tục được người khác gọi là "người tốt", nhiều được khen ngợi trên báo.
Nhạc Hồng tên có một chữ "hồng", cho nên cô ta yêu thích hồng y, với người khác mặc màu này thoạt nhìn rất rạng rỡ, vui vẻ, nhưng chỉ có "đám con" được cô ta nhận nuôi mới biết được, Nhạc Hồng chỉ mặc chiếc váy đuôi dài quết đất ấy khi cô ta gọi họ vào phòng.
Cũng tức là, một cơn ác mộng lại bắt đầu.
Hận không thể đem toàn bộ manh mối có được tập trung hết lại, nhưng cảnh sát đâu chỉ phải quan tâm mỗi manh mối về Chu Đại Chí, phần lớn đều đang đặt tâm ý trong hai vụ án thi thể chìm trong hồ kia. Dựa theo thông lệ bình thường đi điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, xem thử có người nào khả nghi hay không.
Tuy nói đã rằng đang điều tra, nhưng cũng không thể phủ nhận hoàn toàn các khả năng nhỏ nhặt khác, ai biết được, lỡ có người thấy được vụ án ở Nam Đại rồi có tình dùng thủ pháp tương tự giá họa thêm cho hung thủ cũng không chừng.
Mà kết quả điều tra được đúng chỉ làm người ta rầu thúi ruột, hai nạn nhân đều có các mối quan hệ xã hội rất đơn giản, không có bạn trai, hòa hợp với ngườ xung quanh, không có điểm nào đột phá đấng chú ý.
“Chẳng lẽ hung thủ chọn các cô ấy chỉ đơn giản vì mặc đồ đỏ thôi?” Liễu Ngọc không có cách nào hiểu được điều này, “Vậy cũng điên quá rồi? Đúng không chị Thường?”
Thường Nhạn lại ở lật xem hồ sơ vụ án Chu Đại Chí, ngẫm nghĩ nói: “Tôi nhớ rõ lúc chúng ta thẩm vấn Chu Đại Chí, hắn ta nói rằng động cơ chỉ như vậy, "tôi giết họ đơn giản vì hồng y, thật không thể nào khống chế xúc động được", tôi hỏi hắn "vì điều gì mà mang chấp niệm với hồng y như thế?", hắn ta chỉ im lặng.”
“Loại suy nghĩ biến thái này người thường chúng ta hiểu không nổi đâu ╮(╯▽╰)╭”
Thời gian lại trôi qua, mãi đến đêm trước ngày Chu Đại Chí sắp bị tử hình, vụ án vẫn không có gì đột phá, quá trình điều tra lâm vào cục diện bế tắc.
Nhưng mà nhưng đúng vào lúc này, Chu Đại Chí nhờ người truyền ra, nói rằng trước khi chết hắn muốn gặp Dương Miên Miên.
Dương Tiểu Dương cảm khái: “Tuy rằng biết hắn lại đào hố cho chúng ta, nhưng chúng ta lại không thể không nhảy, quá gian trá!”
“Đây mới là một con cáo già xảo quyệt thật sự đấy.” Dương Miên Miên cũng hổ thẹn, “Ta thật là quá thuần lương.”.
Lúc Chu Đại Chí tới gặp cô, râu cũng cạo sạch sẽ, cả người nhìn rất có tinh thần, cùng với những tên tử tù hở chút là khóc rống kêu gào a mắng hoàn toàn khác biệt, hắn ta bình tĩnh như thể chỉ chuẩn bị cho một chuyến đi xa nhà.
“Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt,” hắn không có cường thế nữa mà muốn chủ đạo cuộc nói chuyện lần này, cả người có vẻ bình thản, thả lỏng, “Tôi sẽ đem manh mối mấu chốt nhất nói cho cô, sau đó chuyện này sẽ không liên quan tới tôi nữa, nếu cô tìm thấy hắn, nhờ cô thay tôi nhắn với hắn một câu, "ta thắng rồi!"."
Dương Miên Miên nhịn không được khịt mũi coi thường: “Anh còn chết trước cả hắn ta, anh thắng sao?”
“Thắng thua không nằm ở chỗ ai chết trước, mà ở với chết trên tay ai.” Chu Đại Chí hơi hơi rũ mắt, như là nhớ lại một hồi ức vui vẻ, khóe miệng hơi câu, "Điều hắn ta muốn, cả đời này đều không cách nào hoàn thằng, như vật chẳng lẽ không phải tôi thắng rồi sao?”
Dương Miên Miên thuận thế leo lên, vội vàng hỏi: “Việc hắn ta muốn là giết anh?”
Ước chừng là thật sự muốn chết, Chu Đại Chí cũng không thừa nước đục thả câu, tâm tình thoải mái: “Không sai.”
Dương Miên Miên cười lạnh, ra vẻ khinh thường: “Thoạt nhìn anh rất sợ hắn, thật là không nghĩ tới, vậy cái này đâu xem như cuộc đấu, đấu là phải công bằng, mà anh như vậy, nhiều nhất chỉ được xem như mèo vờn chuột.”
Chu Đại Chí biểu tình có hơi vi diệu, có hơi thay đổi, Dương Miên Miên nói không sai, cô cười nhạt: "Có vẻ là tôi nói đúng rồi nhỉ, anh thật đáng thương, thi đấu là hai người nhất quyết thắng bại, mà anh đó, anh chỉ lấy mục tiêu là không chết trên tay hắn ta, điều này cùng sự thua cuộc có gì khác nhau đâu?”
“Phép khích tướng là vô dụng.” Chu Đại Chí lãnh đạm nói, “Làm tôi tức giận đối với cô không có chỗ tốt.”
“Tôi lại không có nhược điểm ở trên tay anh, sao lại không thể? Anh đã sắp chết rồi còn muốn đào hố cho tôi, rõ ràng không muốn người kia ung dung ngoài vòng pháp luật, muốn mượn tay tôi báo thù, cho nên tôi căn bản không lo lắng anh sẽ đổi ý không nói cho tôi manh mối.” Dương Miên Miên thoạt nhìn thực tự tại.
Không nghĩ tới Chu Đại Chí nghe xong lời cô nói, không hề tức giận, chỉ trầm mặc rất lâu: "Cô nói không sai, tôi vẫn luôn không thể thoát khỏi bóng ma hắn ta tạo ra.” Hắn còn có thể nhớ tới lúc ở huyện Trạch Sơn nhìn thấy người kia, khoảnh khắc ấy cả người hắn như vụn vỡ, dùng hết mọi cách chuyển trường rời khỏi Trạch Sơn, nhưng tuy là như thế như cũ không có cách nào thoát khỏi sợ hãi trong lòng, chỉ có thể xuống tay với bạn học của mình, thay thế cậu ta, hoàn toàn đổi hình dạng.
Cho tới hôm nay hắn còn có thể nhớ tới chính mình ngày đó hốt hoảng rời đi, giống hệt như chó nhà có tang.
Dương Miên Miên hỏi: “Tôi có một vấn đề rất tò mò.” Cô nhìn chằm vào mắt hắn, "Ngươi trong lúc thay thế Thi Học Binh và cả lúc thay thế Chu Đại Chí, có từng nhìn qua đôi mắt họ chưa?”
“Ý cô muốn hỏi tôi lúc giết người có thấy áy náy không chứ gì?” Chu Đại Chí nhàn nhạt nói, “Giết người thì đền mạng, đây là giáo dục cô đã chịu, còn chúng tôi không phải, cách sinh tồn chúng tôi chọn luôn là —— cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng được thì sống sót.”
Dương Miên Miên cảm giác được, đây là mấu chốt của hắn, cô còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng nghĩ tới thời gian sắp hết, cảnh ngục đã đến chuẩn bị dẫn hắn đi, lúc hắn đứng lên đi qua bên người cô, đột nhiên lại tới gần: "103 hào, người mẹ thân ái của ta."
Cô sửng sốt, Chu Đại Chí đã đi ra khỏi phòng này, cô ngơ ngác nhìn hắn đi xa bóng dáng, trong lòng như lâm vào mê trận, lâu như vậy tới giờ, cô đã gặp qua nhiều phạm nhân khác nhau, giống như Hồ Dật Lâm, hay giống Kim Hâm vậy, bọn họ làm ra đều là tội ác tày trời, nhưng có vẻ khi sự việc bắt đầu, đều không do chính họ lựa chọn làm như vậy.
Đi ra khỏi ngục giam, cô thở hắt ra thật mạnh, Chu Đại Chí dừng nhắc nhở ở đó, chuyện tiếp theo, phải dựa vào bọn họ tự tra xét.
Kinh Sở vì trong cục muốn mở cuộc họp, nên không thể tới cùng cô, cô gọi điện thoại cho anh, sau đó bắt taxi tới ngân hàng Tâm An, tuy Chu Đại Chí không có đưa ra manh mối gì khác, nhưng cô đã thông suốt được sự việc lần này và cả hậu quả của nó.
Thư viện trong não.
Dương Miên Miên cùng Dương Tiểu Dương ngồi đối diện trên bàn dài, cô một câu, tôi một câu sắp xếp lại vụ án:
“Ngày đó hắn ta không phải đi lấy chụp ảnh chung, mà là đi cầm đi đồ vật ở số 103, bởi vì Kinh Sở cũng ở nơi đó, hắn liền lâm vào tiến thoái lưỡng nan và nông nỗi, đi, không bỏ được, không đi, hắn lại sợ bị bắt lấy, cho nên liền giằng co ở nơi đó một ngày một đêm, hắn muốn chờ Kinh Sở rời đi, nhưng là Kinh Sở sớm biết hắn có ý định ôm cây đợi thỏ, nếu không phải do ngân hàng Tâm An có quy định bảo vệ khách hàng quá chặt chẽ, anh đã sớm tóm được hắn.”
“Lúc ta tới, hắn liền vội đi, vì sao?”
“Bởi vì hắn biết một vòng trò chơi mới lại bắt đầu, ta nghĩ so với việc đoạt được đồ, tiếp tục chơi mèo vờn chuột mới là sở thích thật sự của hắn ta chăng?”
“Nhưng mà lúc ấy chúng ta cũng đâu lấy được đồ, chỉ có mỗi tấm ảnh.”
“Đây là điểm cao minh của Chu Đại Chí, hắn gửi hai vật trong ngân hàng Tâm An, lần đầu là để đào hố cho chúng ta và mê hoặc người kia, làm cho họ tưởng rằng ta đã lấy được đồ, trở thành người thừa kế, mà ngay lúc này đây hắn mới chân chính chuẩn bị đem thứ kia giao giao cho chúng ta.”
“Sẽ là cái gì đây?”
“Không biết, nhưng ta có dự cảm, đây sẽ là đoạn mấu chốt nhất.”
Chờ đến 10 giờ, ngân hàng Tâm An đã mở cửa, Dương Miên Miên vọt vào trong, trực tiếp hỏi: “Chỗ các người có phải trừ chìa khóa thì còn có thể dùng khẩu lệnh thay thế?”
Cô gái tiếp đãi cô cả kinh, sau đó mới nói: “A, đúng vậy… Nhưng vì só khách dùng khẩu lệnh rất ít, cho nên……” Cô ấy vẫn chưa nói xong, Dương Miên Miên liền gấp không chờ nổi chặn ngang, "Tôi muốn mở tủ số 103."
Vẫn là quy trình cũ, chỉ là người tiếp cô không phải Trình Tâm, cô nhân viên đi một hồi về mới lấy két sắt đến: "Đây là két sắt cấp cao nhất ở chỗ chúng tôi, nội dung câu nói có thể là từ đơn, hoặc không hề có phát âm nào, cho nên không có khẩu lệnh chắc chắn không thể mở ra."
Dương Miên Miên gật đầu ý bảo cô đã hiểu, cô gái kia tiếp tục nói: "Thời hạn cho quý cô mở khóa là 1 phút."
“Lại còn hạn chế thời gian? ”
“Đúng vậy, vì bảo mật nên chúng tôi đặt thêm quy định thời gian, trước giờ không có ai vượt qua thời gian giới hạn này.”
Cũng đúng, nếu có ít nhất năm phút, vậy thì dễ dàng với những thành phần có mưu đồ xấu quá rồi.
Thấy Dương Miên Miên đã hiểu hết những điều cần chú ý, cô gái kia mới rời kho bảo hiểm, từ bên trong đó mở ra một cánh cửa khác cửa này cần đung ấn linh mới có thể kích mở, ngoài ra không còn cách nào khác, kể cả bom cũng không thể lay động nó.
Nhưng không đến 30 giây, Dương Miên Miên đã đưa ra yêu cầu mở cửa kho, cô chỉ để lại câu "Đã lấy được đồ" liền nhanh chóng rời đi.
Vừa đi ra khỏi ngân hàng Tâm An, Miên Miên nhanh chóng bắt xe, thẳn đến cục cảnh sát, Kinh Sở còn chưa tan tầm, rõ ràng là đang đợi cô đến.
Vừa đi vào văn phòng Kinh Sở, Dương Miên Miên không thể nín được lâu hơn, nói hết tất cả: "Anh không thể tưởng tượng nổi Chu Đại Chí đã để lại thứ gù đâu.” Cô nói, đồng thời lấy ra một chiếc bọc nilon được quấn kĩ càng đang ôm khư khư bên người.
Thứ ở bên trong là một con dao gọt hoa quả đẫm máu.
“Hung khí?” Kinh Sở lấy nó ra cẩn thận đặt dưới đèn chiếu, phát hiện phía chuôi dao vẫn còn lưu lại một dấu vân tay dính máu.
Dương Miên Miên lại đưa sang một tờ báo cũ: "Anh xem này."
Đây là tờ báo xuất bản hơn hai mươi năm trước, rất cũ rồi, bị người ta cố ý cắt ra, tiêu đề là 【 Biệt thự thần bí vùng ngoại ô bốc cháy, bà chủ giàu có chìm trong biển lửa 】, bên trong nói về người tên Nhạc Hồng, một người đàn bà giàu có, thời kì nghỉ phép đến biệt thự ngoại ô nghỉ ngơi, nào ngờ biệt thự lại bốc cháy, ngoài ý muốn thiệt mạng.
“Chết cháy, chiêu này dùng biết bao lần vẫn không cũ.” Dương Miên Miên búng búng lên tờ báo kia, ý thức mơ hồ, không tiếp tục nói chuyện, con dao gọt hoa quả từ nãy đến giờ cứ hỏi "Cô là ai?".
Sau đó Kinh Sở đến trước máy tính, từ cơ sở dữ liệu của sở cảnh sát lục tìm hồ sơ vụ án của Nhạc Hồng, còn Dương Miên Miên cầm theo con dao gọt hoa quả kia, chuẩn bị bắt đầu tam đường hội thẩm.
Bởi vì đối thoại quá dài dòng, thường xuyên xuất hiện đề tài lệch khỏi quỹ đạo, vì tiện theo dõi, nên đã đem chuyện xưa của dao kia tóm lại như vầy:
Sự tình bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước nói lên, lúc ấy nước nhà mới đưa ra chính sách mới, một bộ phận nhỏ người bỗng phất lên nhanh chóng, trong đó bao gồm Nhạc Hồng, cô lập nghiệp từ ngành trang phục, không bao lâu đã tích lũy được một tuyệt bút tài phú.
Nhạc Hồng từng kết hôn qua một lần, nhưng lại nhanh chóng ly hôn, nghe nói cô ấy bị vô sinh, nhà chồng khó lòng chấp nhận được việc này, mạnh mẽ ép cô ấy ly hôn. Cô ấy cũng không để ý, ngày qua ngày vẫn tiêu sái, tùy ý như cũ.
Năm 40 tuổi, Nhạc Hồng bắt đầu □□, hơn nữa đều là nam hài, khi đó vẫn còn bị tư tưởng trọng nam khinh nữ ảnh hưởng nhiều, nên trước nay vẫn luôn không có người hoài nghi động cơ □□ của cô ta, thậm chí, bởi vì người được thu dưỡng đều là cô nhi, nàng còn liên tục được người khác gọi là "người tốt", nhiều được khen ngợi trên báo.
Nhạc Hồng tên có một chữ "hồng", cho nên cô ta yêu thích hồng y, với người khác mặc màu này thoạt nhìn rất rạng rỡ, vui vẻ, nhưng chỉ có "đám con" được cô ta nhận nuôi mới biết được, Nhạc Hồng chỉ mặc chiếc váy đuôi dài quết đất ấy khi cô ta gọi họ vào phòng.
Cũng tức là, một cơn ác mộng lại bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook