Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
-
Chương 139-2
Edit: Graycat2411
Câc bạn nhỏ đáng yêu vĩnh viễn không cách nào thấu hiểu tình yêu của con người là như thế nào.
Sau khi lảm nhảm vẫn nên quay lại chính sự nhỉ. Hiệu suất làm việc của Bạch Bình rất cao, nhanh chóng đem toàn bộ tư liệu về Chu Đại Chí lấy ra.
Chu Đại Chí sinh ra ở một gia đình công nhân bình thường, cha mẹ đều là người ngoại tỉnh đến Nam thành tìm việc, làm công. Chu Đại Chí ở quê với bà, sau khi bà hắn qua đời, cha mẹ hắn đón hắn tới Bam thành sống cùng, và học tập tại đây. Trong một ngày đi làm công, cha mẹ hắn gặp tai nạn giao thông qua đời, số tiền để lại cho hắn ta cũng không tính là nhiều, có thể nói là ít ỏi. Những ngày đầu bắt được Chu Đại hí, Kinh Sở từng cho người điều tra về hắn ta, nhưng không thể thu hoạch được gì.
Nhưng nếu xuất hiện Thi Học Binh lại khác, Bạch Bình tra được, bạn học cấp 2 của Chu Đại Chí có một người tên Thi Học Binh, nhưng cậu ta trong một lần đi dã ngoại gặp phải hỏa hoạn bỏ mình.
Tra thêm một chút, Thi Học Binh từng học tiểu học ở huyện Trạch Sơn.
Nếu là như vật, cuối cùng cũng tìm ra một tia quan hệ giữa Chu Đại Chí cùng huyện Trạch Sơn kia rồi.
Kinh Sở đang xem tư liệu Bạch Bình gửi qua, thì Dương Miên Miên lại đang nói chuyện tâm tình với bức ảnh, nó là vật rất thần kỳ, nó ra đời là để kỷ niệm, nhưng do sau khi trải qua quá trình rửa ảnh mới hoàn toàn được "sinh ra" nên đối với người chụp nó chỉ có ấn tượng rất mơ hồ, không thể nói ra nguyên nhân cụ thể.
Giống như đó là đoạn ký ức trước khi nó "sinh ra".
“Tôi không nhớ rõ bản thân là được chụp ở đâu, cũng không nhớ bọn họ là ai, nhưng tôi biết anh ta cùng với người trong bức ảnh này dung mạo khác nhau, anh ta nói sẽ mang tôi gặp một người, tên là Đại Chí thì phải, anh ta kêu người kia thay thế thân phận của anh ta, thay anh ta sống tốt.” Ảnh chụp cũng không mấy lanh lợi, nên nó không thể làm rõ chuyện đã xảy ra, chỉ cảm thấy là lạ, lại không biết lạ ở đâu.
Dương Miên Miên thuật lại lời nó nói, Kinh Sở lập tức điều ra ảnh chụp trước kia của Chu Đại Chí cùng Thi Học Binh, Chu Đại Chí là người khá đẹp, điều này làm bọn họ có hơi không ngờ đến, một người xuất thân nghèo khổ như Chu Đại Chí thoạt nhìn lại mi thanh mục tú, tuy chỉ mặc đồng phục nhưng cũng có thể nhìn ra dáng vẻ tương lai của hắn, còn Thi Học Binh nhìn lại nhỏ nhỏ gầy gầy, ngũ quan bình thường, thậm chí còn có điểm khó coi.
Hai người đều hiểu thông, đây hoàn toàn không giống như Chu Đại Chí hiện tại.
“Ngộ hỏa bỏ mình là có ý tứ gì?” Dương Miên Miên hỏi.
Kinh Sở nói: “Là lúc ấy trong ban của bọn họ tổ chức đợt dã ngoại, khi ở khách sạn vô ý gây hỏa hoạn, các học sinh ấy tuy đều chạy thoát, nhưng còn Thi Học Binh, bởi vì bị dòng người đẩy lùi nên khó thoát, Chu Đại Chí tuy cũng chạy kịp nhưng mặt lại bị phỏng, trên người cũng không ít thương tích, về phần những người khác đều bị thương nhẹ không đáng kể.”
Dương Miên Miên thuận miệng nói ra sự thật: "Cho nên, thật ra người chết vốn là Chu Đại Chí, người sống sót mới là Thi Học Binh? Hắn ta cất giấu ý đồ gì đây?”
“Không biết.” Loại thế thân này tuy hiếm gặp nhưng không phải không có. Kinh Sở chau mày, “Cũng không biết sự cố năm đó là do ngoài ý muốn hay do Thi Học Binh cố ý gây nên, nếu đúng là vậy, mạng người đầu tiên trên tay hắn không phải Lý Hàm mà chunhs là Chu Đại Chí.”
Dương Miên Miên dùng sức vung tay lên: "Điều này không quan trọng, thời gian không còn nhiều, em sẽ đi gặp Chu Đại Chí, anh đi tra về Thi Học Binh, thế nào?”
Kinh Sở hiển nhiên sẽ không dễ dàng đáp ứng.
“Không cần quá lo lắng, thấy xong sẽ an tâm hơn, hắn ta không còn nhiều thời gian đâu.”
Kinh Sở nhìn cô một hồi lâu, chậm rãi hỏi: “Nếu anh không đồng ý, em vẫn sẽ đi sao?”
“Sẽ a.” Cô thật lòng thừa nhận, không có nửa điểm dấu diếm.
Kinh Sở: “Vậy em còn hỏi anh làm gì?”
“Em chỉ muốn hỏi ý anh thôi, ai bảo anh là bạn trai em chứ.” Cô bẹp một phát hôn lên mặt anh, "Coi như anh đồng ý rồi đấy nhé, tốt, chiều nay em sẽ đi.”
Kinh Sở: “Được rồi, dù sao cũng ngăn không được em.” Anh xem như từ bỏ trị liệu, sau khi biết được năng lực của Dương Miên Miên anh tuy không hẳn cảm thấy đó là bàn tay vàng, nhưng nếu so với người thường chắc cũng có thể xem như nhiều thêm một tấm bảo hiểm nhỉ, dù sao vẫn yên tâm hơn.
4 giờ chiều hôm đó, Chu Đại Chí lại một lần nữa gặp được Dương Miên Miên, cô đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nên gọi anh là gì đây, Chu Đại Chí hay.... Thi Học Binh?”
Nhưng Chu Đại Chí cũng không hề biểu lộ một chút biểu tình ngoài ý muốn nào, thậm chí hắn ta còn hơi nhíu mày khó chịu: “Cô đã tới chậm.”
“Tôi muốn phải ăn cơm, ăn xong còn nghỉ trưa nữa, anh cho rằng anh là ai?” Dương Miên Miên pha tức giận.
Chu Đại Chí lại rất bình tĩnh: “Đã có người giành trước cô một bước.”
Dương Miên Miên nhướng một bên lông mày: “Cho nên?”
“Cô không thể chậm rãi như vậy, nếu không……” Chu Đại Chí nhàn nhạt nói, “Cô sẽ chết.”
Dương Miên Miên lạnh lùng nhìn hắn: “Anh có ý gì?”
“Người không thể lựa chọn nơi được sinh ra, rất nhiều điều ta không muốn gặp cũng phải gặp, không tránh được.” Chu Đại Chí biểu tình lạnh nhạt, không vui không buồn: "Cô tức giận cũng được, buồn bực cũng thế, là do cô không đến kịp, giống như tôi khi ấy, chưa từng được chọn lựa, con đường này một khi đi lên liền không thể quay đầu, chúc cô may mắn.”
Dương Miên Miên gắt gao bặm môi: “Anh đừng quên, tôi có thể lựa chọn làm như không thấy, tôi không phải cảnh sát, hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật thì liên quan quái gì đến tôi? Tôi quyết không làm, anh còn nói gì được chứ?”
“Cô trước đó đi làm may ra còn kịp, nhưng giờ... không còn khả năng.” Chu Đại Chí nhìn cô cười cười, “Hắn ta đã biết tôi chọn cô, mà trận đấu sức này một trong hai phải chết, không phải cô, vậy chính là hắn rồi!”
Dương Miên Miên biểu lộ sự kinh ngạc: "Anh có ý gì? Đấu sức?”
“Cô chỉ có hai lựa chọn, cô thua, chết, hoặc là cô bắt được hắn, sống, may mắn cô còn có thể bắt được hung thủ.” Chu Đại Chí đứng lên, thái độ thanh thản, “Được rồi, thời gian hẳn cũng sắp hết, những ngày sau tôi muốn một mình, an tĩnh trôi qua.”
Dương Miên Miên bị làm ngốc luôn: “Từ từ, anh có gì thì nói rõ ràng đi!”
Nhưng Chu Đại Chí đã quay đi dứt khoát.
Dương Tiểu Dương đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc hiếm thấy: “Có cảm giác bị người ta hố.”
“Không phải chỉ có một mình ngươi thấy vậy……” Dương Miên Miên hiện tại cũng ý thức được chính mình bị Chu Đại Chí đào hố, “Tên khốn này!”
“Chúng ta chính là một người!” Dương Tiểu Dương cường điệu điểm này, “Nghe ý tứ của hắn hình như là có người muốn giết chúng ta.”
Dương Miên Miên trầm tư: “Hắn ta nói muốn tỷ thí.”
“Không biết xảy ra chuyện gì, sao luôn thấy không rét mà run vậy nè.”
Câc bạn nhỏ đáng yêu vĩnh viễn không cách nào thấu hiểu tình yêu của con người là như thế nào.
Sau khi lảm nhảm vẫn nên quay lại chính sự nhỉ. Hiệu suất làm việc của Bạch Bình rất cao, nhanh chóng đem toàn bộ tư liệu về Chu Đại Chí lấy ra.
Chu Đại Chí sinh ra ở một gia đình công nhân bình thường, cha mẹ đều là người ngoại tỉnh đến Nam thành tìm việc, làm công. Chu Đại Chí ở quê với bà, sau khi bà hắn qua đời, cha mẹ hắn đón hắn tới Bam thành sống cùng, và học tập tại đây. Trong một ngày đi làm công, cha mẹ hắn gặp tai nạn giao thông qua đời, số tiền để lại cho hắn ta cũng không tính là nhiều, có thể nói là ít ỏi. Những ngày đầu bắt được Chu Đại hí, Kinh Sở từng cho người điều tra về hắn ta, nhưng không thể thu hoạch được gì.
Nhưng nếu xuất hiện Thi Học Binh lại khác, Bạch Bình tra được, bạn học cấp 2 của Chu Đại Chí có một người tên Thi Học Binh, nhưng cậu ta trong một lần đi dã ngoại gặp phải hỏa hoạn bỏ mình.
Tra thêm một chút, Thi Học Binh từng học tiểu học ở huyện Trạch Sơn.
Nếu là như vật, cuối cùng cũng tìm ra một tia quan hệ giữa Chu Đại Chí cùng huyện Trạch Sơn kia rồi.
Kinh Sở đang xem tư liệu Bạch Bình gửi qua, thì Dương Miên Miên lại đang nói chuyện tâm tình với bức ảnh, nó là vật rất thần kỳ, nó ra đời là để kỷ niệm, nhưng do sau khi trải qua quá trình rửa ảnh mới hoàn toàn được "sinh ra" nên đối với người chụp nó chỉ có ấn tượng rất mơ hồ, không thể nói ra nguyên nhân cụ thể.
Giống như đó là đoạn ký ức trước khi nó "sinh ra".
“Tôi không nhớ rõ bản thân là được chụp ở đâu, cũng không nhớ bọn họ là ai, nhưng tôi biết anh ta cùng với người trong bức ảnh này dung mạo khác nhau, anh ta nói sẽ mang tôi gặp một người, tên là Đại Chí thì phải, anh ta kêu người kia thay thế thân phận của anh ta, thay anh ta sống tốt.” Ảnh chụp cũng không mấy lanh lợi, nên nó không thể làm rõ chuyện đã xảy ra, chỉ cảm thấy là lạ, lại không biết lạ ở đâu.
Dương Miên Miên thuật lại lời nó nói, Kinh Sở lập tức điều ra ảnh chụp trước kia của Chu Đại Chí cùng Thi Học Binh, Chu Đại Chí là người khá đẹp, điều này làm bọn họ có hơi không ngờ đến, một người xuất thân nghèo khổ như Chu Đại Chí thoạt nhìn lại mi thanh mục tú, tuy chỉ mặc đồng phục nhưng cũng có thể nhìn ra dáng vẻ tương lai của hắn, còn Thi Học Binh nhìn lại nhỏ nhỏ gầy gầy, ngũ quan bình thường, thậm chí còn có điểm khó coi.
Hai người đều hiểu thông, đây hoàn toàn không giống như Chu Đại Chí hiện tại.
“Ngộ hỏa bỏ mình là có ý tứ gì?” Dương Miên Miên hỏi.
Kinh Sở nói: “Là lúc ấy trong ban của bọn họ tổ chức đợt dã ngoại, khi ở khách sạn vô ý gây hỏa hoạn, các học sinh ấy tuy đều chạy thoát, nhưng còn Thi Học Binh, bởi vì bị dòng người đẩy lùi nên khó thoát, Chu Đại Chí tuy cũng chạy kịp nhưng mặt lại bị phỏng, trên người cũng không ít thương tích, về phần những người khác đều bị thương nhẹ không đáng kể.”
Dương Miên Miên thuận miệng nói ra sự thật: "Cho nên, thật ra người chết vốn là Chu Đại Chí, người sống sót mới là Thi Học Binh? Hắn ta cất giấu ý đồ gì đây?”
“Không biết.” Loại thế thân này tuy hiếm gặp nhưng không phải không có. Kinh Sở chau mày, “Cũng không biết sự cố năm đó là do ngoài ý muốn hay do Thi Học Binh cố ý gây nên, nếu đúng là vậy, mạng người đầu tiên trên tay hắn không phải Lý Hàm mà chunhs là Chu Đại Chí.”
Dương Miên Miên dùng sức vung tay lên: "Điều này không quan trọng, thời gian không còn nhiều, em sẽ đi gặp Chu Đại Chí, anh đi tra về Thi Học Binh, thế nào?”
Kinh Sở hiển nhiên sẽ không dễ dàng đáp ứng.
“Không cần quá lo lắng, thấy xong sẽ an tâm hơn, hắn ta không còn nhiều thời gian đâu.”
Kinh Sở nhìn cô một hồi lâu, chậm rãi hỏi: “Nếu anh không đồng ý, em vẫn sẽ đi sao?”
“Sẽ a.” Cô thật lòng thừa nhận, không có nửa điểm dấu diếm.
Kinh Sở: “Vậy em còn hỏi anh làm gì?”
“Em chỉ muốn hỏi ý anh thôi, ai bảo anh là bạn trai em chứ.” Cô bẹp một phát hôn lên mặt anh, "Coi như anh đồng ý rồi đấy nhé, tốt, chiều nay em sẽ đi.”
Kinh Sở: “Được rồi, dù sao cũng ngăn không được em.” Anh xem như từ bỏ trị liệu, sau khi biết được năng lực của Dương Miên Miên anh tuy không hẳn cảm thấy đó là bàn tay vàng, nhưng nếu so với người thường chắc cũng có thể xem như nhiều thêm một tấm bảo hiểm nhỉ, dù sao vẫn yên tâm hơn.
4 giờ chiều hôm đó, Chu Đại Chí lại một lần nữa gặp được Dương Miên Miên, cô đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nên gọi anh là gì đây, Chu Đại Chí hay.... Thi Học Binh?”
Nhưng Chu Đại Chí cũng không hề biểu lộ một chút biểu tình ngoài ý muốn nào, thậm chí hắn ta còn hơi nhíu mày khó chịu: “Cô đã tới chậm.”
“Tôi muốn phải ăn cơm, ăn xong còn nghỉ trưa nữa, anh cho rằng anh là ai?” Dương Miên Miên pha tức giận.
Chu Đại Chí lại rất bình tĩnh: “Đã có người giành trước cô một bước.”
Dương Miên Miên nhướng một bên lông mày: “Cho nên?”
“Cô không thể chậm rãi như vậy, nếu không……” Chu Đại Chí nhàn nhạt nói, “Cô sẽ chết.”
Dương Miên Miên lạnh lùng nhìn hắn: “Anh có ý gì?”
“Người không thể lựa chọn nơi được sinh ra, rất nhiều điều ta không muốn gặp cũng phải gặp, không tránh được.” Chu Đại Chí biểu tình lạnh nhạt, không vui không buồn: "Cô tức giận cũng được, buồn bực cũng thế, là do cô không đến kịp, giống như tôi khi ấy, chưa từng được chọn lựa, con đường này một khi đi lên liền không thể quay đầu, chúc cô may mắn.”
Dương Miên Miên gắt gao bặm môi: “Anh đừng quên, tôi có thể lựa chọn làm như không thấy, tôi không phải cảnh sát, hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật thì liên quan quái gì đến tôi? Tôi quyết không làm, anh còn nói gì được chứ?”
“Cô trước đó đi làm may ra còn kịp, nhưng giờ... không còn khả năng.” Chu Đại Chí nhìn cô cười cười, “Hắn ta đã biết tôi chọn cô, mà trận đấu sức này một trong hai phải chết, không phải cô, vậy chính là hắn rồi!”
Dương Miên Miên biểu lộ sự kinh ngạc: "Anh có ý gì? Đấu sức?”
“Cô chỉ có hai lựa chọn, cô thua, chết, hoặc là cô bắt được hắn, sống, may mắn cô còn có thể bắt được hung thủ.” Chu Đại Chí đứng lên, thái độ thanh thản, “Được rồi, thời gian hẳn cũng sắp hết, những ngày sau tôi muốn một mình, an tĩnh trôi qua.”
Dương Miên Miên bị làm ngốc luôn: “Từ từ, anh có gì thì nói rõ ràng đi!”
Nhưng Chu Đại Chí đã quay đi dứt khoát.
Dương Tiểu Dương đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc hiếm thấy: “Có cảm giác bị người ta hố.”
“Không phải chỉ có một mình ngươi thấy vậy……” Dương Miên Miên hiện tại cũng ý thức được chính mình bị Chu Đại Chí đào hố, “Tên khốn này!”
“Chúng ta chính là một người!” Dương Tiểu Dương cường điệu điểm này, “Nghe ý tứ của hắn hình như là có người muốn giết chúng ta.”
Dương Miên Miên trầm tư: “Hắn ta nói muốn tỷ thí.”
“Không biết xảy ra chuyện gì, sao luôn thấy không rét mà run vậy nè.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook