Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
-
Chương 116-2
Edit + Beta: Winnie
Cũng chỉ vì tiêu hao quá nhiều thể lực, nghỉ một lát, uống chút nước liền thấy đỡ hơn. Treo lơ lửng lên không trung bằng dây thép, còn phải diễn các động tác võ quả thật là khó hơn cô vốn nghĩ, Miên Miên cảm thấy sau eo cô khẳng định tím bầm hết rồi, tối nay trở về nhất định sẽ để Kinh Sở hảo hảo an ủi một chút mới được.
"...... Tóm lại, hôm nay tất cả mọi người đều khen em."Buổi tối trước giờ đi ngủ Dương Miên Miên đen tất cả chuyện xảy ra trong ngày đều kể lại hết cho Kinh Sở nghr một lần, không còn hình ảnh của cô gái lạnh lùng, cũng không tồn tại loại âm điệu quái dị châm chọc bốn phía.
Dương Miên Miên ghé vào gối đầu cười ha ha: "Em chính là ai nhờ làm việc gì, đều làm tốt rồi, em còn được đạo diễn khen so với các nữ diễn viên khác còn xinh hơn đó, em chính là loại chỉ cần đọc thoại một lần là nhóe toàn bộ, động tác diễn cũng không sai dù chỉ là lỗi nhỏ, có bản lĩnh thì các cô ấy tới đây mà "cắn" em này!"
Ngã một lần lại khôn hơn một chút, cô hiện tại cũng chỉ có thể ở trước mặt Kinh Sở khoe khoang một chút, anh là người duy nhất mặc kệ cô xằng bậy như thế nào cũng không oán trách, mà việc cô làm thay vì nói là khoe với nha, thì làm nũng có vẻ thích hợp hơn nhiều.
Kinh Sở sớm đã nhìn thấu việc này, cho nên chỉ sờ sờ đầu cô: "Em lợi hại nhất." Anh mắt anh ôn nhu như có thể làm người khác trầm mê vào đó: "Tiểu Dương, anh vì em mà kiêu ngạo."
Dương Miên Miên sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh, không biết sao, trong khoảnh khắc nháy mắt kia lại nhớ tới những việc rất lâu trước đó, thật lâu sự tình trước kia, mỗi kì thi đến, người khác thức khuya học bài, khẩn trương trùng trùng, còn cô lại chán muốn chết, nhàn nhã ngủ gật. Sau kì thi thường có buổi họp phụ huynh, cô vừa tan học sẽ ra khỏi lớp trở về, đu rồi mới nhớ ra hộp bút sáng nay vừa bị người ta lỡ tay làm dơ, được cô giặt sạch phơi ngoài cửa sổ, hẳn là phơi quá thoải mái, nó ngủ quên rồi, cũng không nhớ nhắc cô đem nó vào.
Bởi vậy cô chỉ có thể đi vòng trở lại, vừa lúc đó, buổi họp tan, có một người mẹ trẻ ôm con gái của cô ta khích lệ: "Bảo bối, con giỏi quá, con là niềm kiêu ngạo của cả nhà ta đấy!"
Lại có người khác.
"Con yêu, lần này con làm không tồi, về nhà mẹ mua thưởng cho con cái máy tính nhé."
"Thầy giáo nói con lần này phát huy đến không tốt, nhưng ba tin tưởng con chỉ là nhất thời lỡ thôi, lần sau đến kì thi toàn quốc khẳng định sẽ tốt hơn."
Dương Miên Miên cúi đầu, mặt không biểu tình đi vào trong phòng học cầm về túi đựng bút, cô nghĩ thầm về bài thi của bản thân, ngoại trừ bài ngữ văn cùng tiếng Anh khấu vài phần, các bài thi môn khác đều là mãn phân, cô mỗi kì thi đều đứng nhất.
Nhưng thi đứng nhất thì cũng có lợi ích gì đâu, từ trước tới nay không có một người để ý.
Mặt trời chiều ngã về tây, vườn trường náo nhiệt, giáo viên cùng với một số phụ huynh giải đáp nghi vấn, một số khác đang cùng con ra về.
Chỉ còn lại mình cô lẻ loi.
Trước giờ chưa có ai vì cô mà kiêu ngạo qua, cô cũng chưa từng vì mình luôn hạng nhất mà ngừng cố gắng, nhưng hiện tại, đã có người vì cô mà kiêu ngạo rồi.
Nước mắt cô không tiếng động, ào ạt rơi xuống, Kinh Sở nhìn thấy cô đột nhiên nghẹn ngào, có chút kinh ngạc: "Làm sao vậy, không khóc."
Dương Miên Miên duỗi tay tỏ vẻ muốn hắn ôm: "Anh thật sự vì em mà kiêu ngạo sao?"
Kinh Sở liền rõ ràng, anh mỉm cười: "Anh đương nhiên vì em mà thấy kiêu ngạo rồi, em rất tuyệt, em là cô gái tốt nhất anh gặp qua."
Dương Miên Miên nín khóc mỉm cười: "Thật vậy sao? Dù cho em tính tình hư lại còn tùy hứng, thích gặp rắc rối, cũng như vậy?"
"Ừ." Kinh Sở xoa đầu cô, trấn an một chút, sau đó mới đem nửa câu còn lại nói ra tới: "Bất quá, còn thiếu gây chuyện nha."
"Em biết, cách em nói chuyện giống mấy cô gái nhỏ nhẹ khác." Dương Miên Miên cũng biết tính cách cô không phải loại trầm ổn ẩn nhẫn, khi cô không nói chuyện với mọi người, bất quá thì bị nói là không tôn trọng tiền bối, nhưng nếu cô không nhịn được mà mở miệng, nhất định sẽ kéo đến một đống cừu hận mất thôi.
Đến lúc đó phỏng chừng sẽ bị bôi đen thui, bị nhóm fan não tàn bát phân sẽ rất phiền toái _(:3" ∠)_ Dương Miên Miên sợ rất ít thứ, nhưng cô đặc biệ sợ mấy cái bệnh nhân tâm thần giả dạng bình thường đó, thật đáng sợ.
Cho nên cô thường vẫn nên lạnh lùng sẽ tốt hơn.
May mắn bởi vì Tiết Thiệu đối với cô thật sự hiền lành, còn che chở cô, tuy rằng khó tránh khỏi cũng có tin đồn nhảm nhí, nhưng ít ra không ai giáp mặt tới phiền cô, thật sự là trong bất hạnh gặp may mắn.
Mà theo nhịp độ quay chụp thường xuyên, cô cùng Tiết Thiệu cũng chậm rãi thân hơn, Trâu Dịch nhìn vài lần liền yên tâm đem cô phó thác cho Tiết Thiệu, chính mình vội đi.
Lúc này, Tiết Thiệu đang xem kịch bản, Dương Miên Miên đang xem sách, Tiết Thiệu thấy cô một người lẻ loi, vẫy tay kêu cô đến: "Lại đây cùng tôi luyện lời thoại đi."
"Được." Dương Miên Miên khép lại sách, nhìn qua một lần kịch bản rồi đi đến chỗ Tiết Thiệu.
Tiết Thiệu nhìn cô: "Kịch bản của cô đâu?"
Dương Miên Miên suy nghĩ, vẫn là nên đem kịch bản cầm lại đây, không nên quá càn rỡ như vậy.
Nhưng rồi Tiết Thiệu như nghĩ ra điều gì đó, liền cười: "Nghe nói cô đã đem kịch bản thuộc làu rồi đúng không?"
"Xem qua một lần liền sẽ nhớ kỹ, không cố tình." Dương Miên Miên nói xong, liếc mắt nhìn hắn, "Tôi không phải đang khoe khoang đâu."
Tiết Thiệu bật cười: "Tôi biết." Hắn nhìn cuốn sách đang đặt ở bên cạnh, chậm rãi nói: "Cik thực nỗ lực, nhưng là đóng phim cũng dựa vào tình cảm, nếu cô không thích cũng không thể nổi danh."
Dương Miên Miên nâng má: "Tôi muốn kiếm tiền, đọc sách là đòi tiền."
"Như vậy, về sau cố gắng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước." Tiết Thiệu nhìn cô mỉm cười, "Đừng lo lắng, ở chỗ này tôi vẫn giúp được cô."
Dương Miên Miên cảm thấy tính tình Tiết Thiệu thật là tốt, kinh giám định, người cũng là thật sự đẹp, coi liền nhất thời nhịn không được hỏi: "Anh đối với tôu tốt như vậy, là bởi vì tôi đã giúp Trâu Dịch chia tay tên tra nam kia sao?"
Tiết Thiệu ngẩn ra, nhưng thực mau liền cười trả lời: "Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt."
"......" Dương Miên Miên liền đáp lại một ánh mắt với hàm ý ta hiểu mà, sau đó cô đổi sang đề tài khác: "Vậy được rồi, lời thoại còn tập sao?"
Lời thoại cũng rất quan trọng, nếu thoại không tốt, cũng làm hỏng cả màn quay, bản lĩnh thoại kịch cũng được xem là một loại khảo nghiệm, Tiết Thiệu nói là hỗ trợ Dương Miên Miên, không bằng nói là hắn đang chỉ dạy cô.
"Cô có kỹ xảo, nhưng lại không học được cách dùng cảm tình."
Tiết Thiệu kiên nhẫn giảng giải, "Cô muốn nghiên cứu kỹ nhân vật này, nhưng không có tình cảm đặt vào đó, dù kỹ xảo có tốt cũng không thể bù vào phần thiếu của tình cảm nhân vật."
Dương Miên Miên định bỏ kịch bản sang chỗ khác, nhưng rốt cuộc vẫn giữ nó lại, nhìn chằm chằm câu nói của nhân vật Tố Tâm "Kỳ thật ta đều hiểu rõ." nhìn thật lâu, vẫn không rõ những lời này cô rốt cuộc nên thoại ra sao mới tốt nhất.
Lại phát hiện một điều to lớn, chỉ số thông minh cao cùng với việc diễn như không diễn hoàn toàn chẳng có chút qua hệ gì cả _(:3" ∠)_
Ngoại trừ Tiết Thiệu, người quay phim cũng là một lão sư rất tốt, rất ôn nhu, ban đầu chỉ thở dài: "Biểu tình quá cứng, lời kịch biểu đạt không đúng."
"Tiết Thiệu ánh mắt vẫn không tồi."
"Còn cô gái kia kỹ thuật diễn vẫn nên tôi luyện thêm."
Nhưng sau đó, lại là:
" *beep* cô rốt cuộc có thể diễn hay không đây!"
"Cmn, co NG vài lần liền NG luôn cả não rồi sao?"
Dương Miên Miên: "......" Thật là náo nhiệt nha.
13:39 - 03/04/19
Cũng chỉ vì tiêu hao quá nhiều thể lực, nghỉ một lát, uống chút nước liền thấy đỡ hơn. Treo lơ lửng lên không trung bằng dây thép, còn phải diễn các động tác võ quả thật là khó hơn cô vốn nghĩ, Miên Miên cảm thấy sau eo cô khẳng định tím bầm hết rồi, tối nay trở về nhất định sẽ để Kinh Sở hảo hảo an ủi một chút mới được.
"...... Tóm lại, hôm nay tất cả mọi người đều khen em."Buổi tối trước giờ đi ngủ Dương Miên Miên đen tất cả chuyện xảy ra trong ngày đều kể lại hết cho Kinh Sở nghr một lần, không còn hình ảnh của cô gái lạnh lùng, cũng không tồn tại loại âm điệu quái dị châm chọc bốn phía.
Dương Miên Miên ghé vào gối đầu cười ha ha: "Em chính là ai nhờ làm việc gì, đều làm tốt rồi, em còn được đạo diễn khen so với các nữ diễn viên khác còn xinh hơn đó, em chính là loại chỉ cần đọc thoại một lần là nhóe toàn bộ, động tác diễn cũng không sai dù chỉ là lỗi nhỏ, có bản lĩnh thì các cô ấy tới đây mà "cắn" em này!"
Ngã một lần lại khôn hơn một chút, cô hiện tại cũng chỉ có thể ở trước mặt Kinh Sở khoe khoang một chút, anh là người duy nhất mặc kệ cô xằng bậy như thế nào cũng không oán trách, mà việc cô làm thay vì nói là khoe với nha, thì làm nũng có vẻ thích hợp hơn nhiều.
Kinh Sở sớm đã nhìn thấu việc này, cho nên chỉ sờ sờ đầu cô: "Em lợi hại nhất." Anh mắt anh ôn nhu như có thể làm người khác trầm mê vào đó: "Tiểu Dương, anh vì em mà kiêu ngạo."
Dương Miên Miên sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh, không biết sao, trong khoảnh khắc nháy mắt kia lại nhớ tới những việc rất lâu trước đó, thật lâu sự tình trước kia, mỗi kì thi đến, người khác thức khuya học bài, khẩn trương trùng trùng, còn cô lại chán muốn chết, nhàn nhã ngủ gật. Sau kì thi thường có buổi họp phụ huynh, cô vừa tan học sẽ ra khỏi lớp trở về, đu rồi mới nhớ ra hộp bút sáng nay vừa bị người ta lỡ tay làm dơ, được cô giặt sạch phơi ngoài cửa sổ, hẳn là phơi quá thoải mái, nó ngủ quên rồi, cũng không nhớ nhắc cô đem nó vào.
Bởi vậy cô chỉ có thể đi vòng trở lại, vừa lúc đó, buổi họp tan, có một người mẹ trẻ ôm con gái của cô ta khích lệ: "Bảo bối, con giỏi quá, con là niềm kiêu ngạo của cả nhà ta đấy!"
Lại có người khác.
"Con yêu, lần này con làm không tồi, về nhà mẹ mua thưởng cho con cái máy tính nhé."
"Thầy giáo nói con lần này phát huy đến không tốt, nhưng ba tin tưởng con chỉ là nhất thời lỡ thôi, lần sau đến kì thi toàn quốc khẳng định sẽ tốt hơn."
Dương Miên Miên cúi đầu, mặt không biểu tình đi vào trong phòng học cầm về túi đựng bút, cô nghĩ thầm về bài thi của bản thân, ngoại trừ bài ngữ văn cùng tiếng Anh khấu vài phần, các bài thi môn khác đều là mãn phân, cô mỗi kì thi đều đứng nhất.
Nhưng thi đứng nhất thì cũng có lợi ích gì đâu, từ trước tới nay không có một người để ý.
Mặt trời chiều ngã về tây, vườn trường náo nhiệt, giáo viên cùng với một số phụ huynh giải đáp nghi vấn, một số khác đang cùng con ra về.
Chỉ còn lại mình cô lẻ loi.
Trước giờ chưa có ai vì cô mà kiêu ngạo qua, cô cũng chưa từng vì mình luôn hạng nhất mà ngừng cố gắng, nhưng hiện tại, đã có người vì cô mà kiêu ngạo rồi.
Nước mắt cô không tiếng động, ào ạt rơi xuống, Kinh Sở nhìn thấy cô đột nhiên nghẹn ngào, có chút kinh ngạc: "Làm sao vậy, không khóc."
Dương Miên Miên duỗi tay tỏ vẻ muốn hắn ôm: "Anh thật sự vì em mà kiêu ngạo sao?"
Kinh Sở liền rõ ràng, anh mỉm cười: "Anh đương nhiên vì em mà thấy kiêu ngạo rồi, em rất tuyệt, em là cô gái tốt nhất anh gặp qua."
Dương Miên Miên nín khóc mỉm cười: "Thật vậy sao? Dù cho em tính tình hư lại còn tùy hứng, thích gặp rắc rối, cũng như vậy?"
"Ừ." Kinh Sở xoa đầu cô, trấn an một chút, sau đó mới đem nửa câu còn lại nói ra tới: "Bất quá, còn thiếu gây chuyện nha."
"Em biết, cách em nói chuyện giống mấy cô gái nhỏ nhẹ khác." Dương Miên Miên cũng biết tính cách cô không phải loại trầm ổn ẩn nhẫn, khi cô không nói chuyện với mọi người, bất quá thì bị nói là không tôn trọng tiền bối, nhưng nếu cô không nhịn được mà mở miệng, nhất định sẽ kéo đến một đống cừu hận mất thôi.
Đến lúc đó phỏng chừng sẽ bị bôi đen thui, bị nhóm fan não tàn bát phân sẽ rất phiền toái _(:3" ∠)_ Dương Miên Miên sợ rất ít thứ, nhưng cô đặc biệ sợ mấy cái bệnh nhân tâm thần giả dạng bình thường đó, thật đáng sợ.
Cho nên cô thường vẫn nên lạnh lùng sẽ tốt hơn.
May mắn bởi vì Tiết Thiệu đối với cô thật sự hiền lành, còn che chở cô, tuy rằng khó tránh khỏi cũng có tin đồn nhảm nhí, nhưng ít ra không ai giáp mặt tới phiền cô, thật sự là trong bất hạnh gặp may mắn.
Mà theo nhịp độ quay chụp thường xuyên, cô cùng Tiết Thiệu cũng chậm rãi thân hơn, Trâu Dịch nhìn vài lần liền yên tâm đem cô phó thác cho Tiết Thiệu, chính mình vội đi.
Lúc này, Tiết Thiệu đang xem kịch bản, Dương Miên Miên đang xem sách, Tiết Thiệu thấy cô một người lẻ loi, vẫy tay kêu cô đến: "Lại đây cùng tôi luyện lời thoại đi."
"Được." Dương Miên Miên khép lại sách, nhìn qua một lần kịch bản rồi đi đến chỗ Tiết Thiệu.
Tiết Thiệu nhìn cô: "Kịch bản của cô đâu?"
Dương Miên Miên suy nghĩ, vẫn là nên đem kịch bản cầm lại đây, không nên quá càn rỡ như vậy.
Nhưng rồi Tiết Thiệu như nghĩ ra điều gì đó, liền cười: "Nghe nói cô đã đem kịch bản thuộc làu rồi đúng không?"
"Xem qua một lần liền sẽ nhớ kỹ, không cố tình." Dương Miên Miên nói xong, liếc mắt nhìn hắn, "Tôi không phải đang khoe khoang đâu."
Tiết Thiệu bật cười: "Tôi biết." Hắn nhìn cuốn sách đang đặt ở bên cạnh, chậm rãi nói: "Cik thực nỗ lực, nhưng là đóng phim cũng dựa vào tình cảm, nếu cô không thích cũng không thể nổi danh."
Dương Miên Miên nâng má: "Tôi muốn kiếm tiền, đọc sách là đòi tiền."
"Như vậy, về sau cố gắng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước." Tiết Thiệu nhìn cô mỉm cười, "Đừng lo lắng, ở chỗ này tôi vẫn giúp được cô."
Dương Miên Miên cảm thấy tính tình Tiết Thiệu thật là tốt, kinh giám định, người cũng là thật sự đẹp, coi liền nhất thời nhịn không được hỏi: "Anh đối với tôu tốt như vậy, là bởi vì tôi đã giúp Trâu Dịch chia tay tên tra nam kia sao?"
Tiết Thiệu ngẩn ra, nhưng thực mau liền cười trả lời: "Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt."
"......" Dương Miên Miên liền đáp lại một ánh mắt với hàm ý ta hiểu mà, sau đó cô đổi sang đề tài khác: "Vậy được rồi, lời thoại còn tập sao?"
Lời thoại cũng rất quan trọng, nếu thoại không tốt, cũng làm hỏng cả màn quay, bản lĩnh thoại kịch cũng được xem là một loại khảo nghiệm, Tiết Thiệu nói là hỗ trợ Dương Miên Miên, không bằng nói là hắn đang chỉ dạy cô.
"Cô có kỹ xảo, nhưng lại không học được cách dùng cảm tình."
Tiết Thiệu kiên nhẫn giảng giải, "Cô muốn nghiên cứu kỹ nhân vật này, nhưng không có tình cảm đặt vào đó, dù kỹ xảo có tốt cũng không thể bù vào phần thiếu của tình cảm nhân vật."
Dương Miên Miên định bỏ kịch bản sang chỗ khác, nhưng rốt cuộc vẫn giữ nó lại, nhìn chằm chằm câu nói của nhân vật Tố Tâm "Kỳ thật ta đều hiểu rõ." nhìn thật lâu, vẫn không rõ những lời này cô rốt cuộc nên thoại ra sao mới tốt nhất.
Lại phát hiện một điều to lớn, chỉ số thông minh cao cùng với việc diễn như không diễn hoàn toàn chẳng có chút qua hệ gì cả _(:3" ∠)_
Ngoại trừ Tiết Thiệu, người quay phim cũng là một lão sư rất tốt, rất ôn nhu, ban đầu chỉ thở dài: "Biểu tình quá cứng, lời kịch biểu đạt không đúng."
"Tiết Thiệu ánh mắt vẫn không tồi."
"Còn cô gái kia kỹ thuật diễn vẫn nên tôi luyện thêm."
Nhưng sau đó, lại là:
" *beep* cô rốt cuộc có thể diễn hay không đây!"
"Cmn, co NG vài lần liền NG luôn cả não rồi sao?"
Dương Miên Miên: "......" Thật là náo nhiệt nha.
13:39 - 03/04/19
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook