Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
-
Chương 112-2
Cô mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy tảng lớn cát đá tàn phá hết đợt này đến đợt khác, có chút đã không rõ hình dạng, chỉ chút ít điểm khiến người ta nhận ra đây từng là một tường thành, cô đứng lên nhìn ra xa, nơi di tích cổ xưa bị tàn phá này ở dưới ánh sáng đỏ tươu mặt trời phá lệ tráng lệ, làm người ta kinh tâm động phách.
"Ông là...?" Dương Miên Miên hỏi.
"Ta là cổ thành Liệt Lâu."
Câu trả lời này làm Dương Miên Miên phát ngốc: "Ông là cái gì?"
"Ta là một tòa thành, Liệt Lâu là tên ta."
"Ngại quá, tôi chỉ mới nghe qua Lâu Lan cổ thành......" Dương Miên Miên có chút ngượng ngùng, cô đối với lịch sử không mấy hứng thú, càng đối với loại quốc gia cổ Tây Vực hoàn toàn không có nghiên cứu đến.
Liệt Lâu cổ thành lại không thèm để ý: "Đúng vậy, ta cách Lâu Lan rất gần, thật lâu trước kia, mọi người đi qua Lâu Lan sau cũng sẽ đi ngang qua nơi này của ta." Thanh âm của nó có điểm mơ hồ, đôi khi nghe không rõ nó nói cái gì, may mắn là khẩu âm của nó cũng không kỳ quái, cô có thể nghe hiểu.
"Tôi có thể nghe hiểu khi ông nói chuyện." Dương Miên Miên còn nhớ rõ lúc cô còn ở núi sâu mấy tiểu đồng bọn đó nói chuyện chẳng dễ hiểu chút nào, thật là cấp chết người.
Cổ thành nói: "Có rất nhiều người đã tới nơi này, lúc ấy ta vẫn luôn ở phía dưới hạt cát, bọn họ không phát hiện ta, mãi đến mười mấy năm trước chúng ta mới một lần nữa ra tới, nó nói, Lâu Lan đã bị người tìm được rồi."
* tức là lúc trước tòa Liệt Lâu này bị cát che phủ.
Dương Miên Miên úc một tiếng, hỏi: "Nó là chỉ sa mạc sao?"
"Đúng vậy...... Ta nghe nó nói ngươi có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, ta sắp chết rồi, có rất nhiều sự tình đều không nhớ rõ...... Kỳ thật kia cũng không có quan hệ gì, Liệt Lâu đã không có thật lâu, ta cũng nên biến mất......
Nó còn có chuyện muốn nói, nhưng bọn họ nghe không được."
"Nó?"
"Là tôi." Cô dẫm dẫm lên khối bia đá: "Bọn họ đem tôi khắc lên văn tự, chính là vì hy vọng có người có thể biết, những người đó ở nơi rất xa, trước sau vẫn không tới, tôi cũng đã đợi thật lâu, đợi đến nản lòng, cảm ơn ngươi có thể tới, ta muốn đem chuyện xưa nói cho một người nghe, đây là trách nhiệm của ta."
Dương Miên Miên nhảy xuống tới, ngồi xếp bằng trên cá: "Ông muốn kể chuyện xưa cho tôi nghe?"
"Đúng vậy, nó nói ngươi có thể nghe thấy, trong khoảnh khắc đó ta liền có suy nghĩ đem câu chuyện xưa về Liệt Lâu nói cho những người khác nghe, chúng ta đã chờ rất lâu, sắp chờ không nổi nữa, qua không bao lâu, chúng ta đều sẽ biến thành cát, vĩnh viễn sẽ không có người biết về chúng ta." Trong thanh âm của tấm bia đá có điểm khổ sở.
"Kia...... Nghe xong chuyện xưa, ông có thể đem ta đưa trở về sao?"
Lặng im một lát, cổ thành nói: "Nó nói có thể đem ngươi đưa về nơi có người ở."
Dương Miên Miên hung hăng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy được rồi."
Cô nghe chúng nó nói chuyện xưa tận bảy ngày bảy đêm, đầu tiên là tấm bia đá nói về những khắc tự trên người nó, Dương Miên Miên dùng chút dung lượng cuối cùng sót lại trong di động chụp một ít ảnh, sau đó là tới cổ thành, nó trải qua rất nhiều chuyện càng kỹ càng tỉ mỉ, nhưng ký ức của nó cũng đã rất mơ hồ, điều duy nhất mà nó còn nhớ rõ chính là lúc Liệt Lâu biến mất.
Nó biến mất cũng hoàn toàn không có bất kì cái gì giống như là sắc thái kỳ ảo, chỉ là thình lình xảy ra trận ôn dịch.
"Rất nhiều sinh vật bị bệnh, sẽ lây bệnh, sau đó rất nhiều người chết đi, bọn họ nói không có cách nào ngăn ngừa, chỉ có thể rời khỏi nơi này, cho nên trước khi đi khắc lại trên ta, để ta nói cho những người đến đây sau này, nơi này đã từng là Liệt Lâu, hy vọng không bị người ta lãng quên." Tấm bia đá nói được rất đơn giản, nó có nhận thức trong thời điểm đó rất kỹ càng, ôn dịch tràn lan, những người sống sót còn sót lại quyết định bỏ thành mà đi, trước khi đi trước mắt tấm bia đá, chứng minh này hết thảy đã từng tồn tại qua.
Nhưng thời gian đã qua đi lâu như vậy, mọi người vẫn như cũ nhớ rõ đỉnh đỉnh đại danh về Lâu Lan cổ thành, vì nó là di tích còn sót mà hoan hô nhảy nhót, nhưng còn về cái tên Liệt Lâu này lại chỉ tồn tại ở số ít văn hiến, trăm ngàn năm thời gian trôi qua cực nhanh, các đại vương triều thay đổi, hiện giờ thế nhưng không có bao nhiêu người nhớ rõ trên đời đã từng có tên này.
Không biết từ khi nào, nó cũng huy hoàng, cũng phồn vinh, tuy rằng lúc trước quy mô thua kém Lâu Lan, nhưng ở trên con đường tơ lụa vẫn là một thành trì quan trọng, mỗi lần đến đi cũng rất nhiều người, rất nhiều tơ lụa, lá trà,ngà voi châu báu đều ở chỗ này tới tới lui lui.
Chỉ là dãy Himalayas đã từng trầm sâu dưới đáy biển, hiện giờ thương hải tang điền, Đông Hải cũng giơ lên bụi bậm, huống chi đây chỉ là một tòa cổ thành đời nhà Hán đây?
Cổ thành than thở: "Lúc ấy nhiều náo nhiệt lắm, thương nhân Đông Phương ngàn dặm xa xôi mang đến tơ lụa, nó là loại đẹp nhất ta từng thấy thấy, trong thành chỉ có thành chủ mới có thể mặc, lúc ấy ta cho rằng ta sẽ luôn giống như vậy, ta sẽ luôn tồn tại...... Nhưng đến Lâu Lan còn biến mất, huống chi là ta?"
Tấm bia đá rầu rĩ không vui: "Ta nghe nó nói mọi người đều còn nhớ rõ về Lâu Lan, nhưng chỉ là không có con người nhớ rõ thôi."
Cổ thành liền cười an ủi nó: "Trên thế giới này tới tới lui lui nhiều thành trì như vậy, nhiều người như vậy, có thể được lịch sử ghi nhớ kỹ rất ít, có rất nhiều giống như chúng ta đều đã biến mất rồi."
"Ta tưởng người biết, ta tưởng người nhớ rõ, bọn họ đem ta tới trước mắt, chính là hy vọng có người có thể nhớ rõ đủ chúng ta." Tấm bia đá lại rất bướng bỉnh, từ nhỏ mục đích của nó cùng cổ thành bất đồng, thành trì bởi vì người mà tồn tại, nhưng người ở Liệt Lâu sớm đã biến mất ngàn năm, cổ thành đối với sự tiêu vong chính mình cũng không có chấp niệm.
Nhưng tấm bia đá lại trước sau nhớ rõ, nó hy vọng có càng nhiều người biết nó tồn tại.
Dương Miên Miên trong lòng có một nỗi bi thương khó tả, cô nói: "Nếu cậu hy vọng, tôi nguyện ý đem những việc cậu từng nói cho tôi kể với nhiều người khác, nhưng sợ là bọn họ sẽ không tin tưởng."
"Vì cái gì?"
"Mọi người thông thường đều chỉ tin tưởng những gì chính họ đã từng thấy, trừ phi tôi đem họ đưa tới nơi này tới, nhưng nếu làm như thế, nơi này sẽ thực sảo, các người có khả năng không thể an tâm ngủ."
Tấm bia đá không nói, nó sống mấy ngàn tuổi, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt lại cực kì đơn giản, tâm tính giống hệt đứa bé: "Ta không biết......"
Bao nhiêu năm rồi, nó cùng cổ thành sống nương tựa lẫn nhau, cổ thành thay nó chặn gió cát, không cho nó ở trong gió bị phong hoá một chút nào, lại cùng nó nói về rất nhiều chuyện xưa từng có ở Liệt Lâu, kia đều là những chuyện nó không biết.
Cổ thành nói: "Ta cảm thấy rất có thể, ta vì người mà tồn tại, nếu mọi người yêu cầu ta, ta liền ở, nếu không cần ta, ta cũng có thể biến mất."
Hai chữ biến mất kia đại khái đã làm tấm bia đá xúc động phát khóc: "Vậy ngươi không cần biến mất được không? Ta muốn cùng ngươi ở bên nhau, ta chưa từng nghĩ ngươi sẽ chết đi, chúng ta đều không cần chết được không, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
Tấm bia đá kia nói xong liền khóc lớn, Dương Miên Miên bị tâm trạng của nó làm hốc mắt đỏ hoe, trộm lau nước mắt.
Thật lâu sau đó, mới nghe thấy cổ thành nói: "Được."
18:02 - 13/1/19
"Ông là...?" Dương Miên Miên hỏi.
"Ta là cổ thành Liệt Lâu."
Câu trả lời này làm Dương Miên Miên phát ngốc: "Ông là cái gì?"
"Ta là một tòa thành, Liệt Lâu là tên ta."
"Ngại quá, tôi chỉ mới nghe qua Lâu Lan cổ thành......" Dương Miên Miên có chút ngượng ngùng, cô đối với lịch sử không mấy hứng thú, càng đối với loại quốc gia cổ Tây Vực hoàn toàn không có nghiên cứu đến.
Liệt Lâu cổ thành lại không thèm để ý: "Đúng vậy, ta cách Lâu Lan rất gần, thật lâu trước kia, mọi người đi qua Lâu Lan sau cũng sẽ đi ngang qua nơi này của ta." Thanh âm của nó có điểm mơ hồ, đôi khi nghe không rõ nó nói cái gì, may mắn là khẩu âm của nó cũng không kỳ quái, cô có thể nghe hiểu.
"Tôi có thể nghe hiểu khi ông nói chuyện." Dương Miên Miên còn nhớ rõ lúc cô còn ở núi sâu mấy tiểu đồng bọn đó nói chuyện chẳng dễ hiểu chút nào, thật là cấp chết người.
Cổ thành nói: "Có rất nhiều người đã tới nơi này, lúc ấy ta vẫn luôn ở phía dưới hạt cát, bọn họ không phát hiện ta, mãi đến mười mấy năm trước chúng ta mới một lần nữa ra tới, nó nói, Lâu Lan đã bị người tìm được rồi."
* tức là lúc trước tòa Liệt Lâu này bị cát che phủ.
Dương Miên Miên úc một tiếng, hỏi: "Nó là chỉ sa mạc sao?"
"Đúng vậy...... Ta nghe nó nói ngươi có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, ta sắp chết rồi, có rất nhiều sự tình đều không nhớ rõ...... Kỳ thật kia cũng không có quan hệ gì, Liệt Lâu đã không có thật lâu, ta cũng nên biến mất......
Nó còn có chuyện muốn nói, nhưng bọn họ nghe không được."
"Nó?"
"Là tôi." Cô dẫm dẫm lên khối bia đá: "Bọn họ đem tôi khắc lên văn tự, chính là vì hy vọng có người có thể biết, những người đó ở nơi rất xa, trước sau vẫn không tới, tôi cũng đã đợi thật lâu, đợi đến nản lòng, cảm ơn ngươi có thể tới, ta muốn đem chuyện xưa nói cho một người nghe, đây là trách nhiệm của ta."
Dương Miên Miên nhảy xuống tới, ngồi xếp bằng trên cá: "Ông muốn kể chuyện xưa cho tôi nghe?"
"Đúng vậy, nó nói ngươi có thể nghe thấy, trong khoảnh khắc đó ta liền có suy nghĩ đem câu chuyện xưa về Liệt Lâu nói cho những người khác nghe, chúng ta đã chờ rất lâu, sắp chờ không nổi nữa, qua không bao lâu, chúng ta đều sẽ biến thành cát, vĩnh viễn sẽ không có người biết về chúng ta." Trong thanh âm của tấm bia đá có điểm khổ sở.
"Kia...... Nghe xong chuyện xưa, ông có thể đem ta đưa trở về sao?"
Lặng im một lát, cổ thành nói: "Nó nói có thể đem ngươi đưa về nơi có người ở."
Dương Miên Miên hung hăng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy được rồi."
Cô nghe chúng nó nói chuyện xưa tận bảy ngày bảy đêm, đầu tiên là tấm bia đá nói về những khắc tự trên người nó, Dương Miên Miên dùng chút dung lượng cuối cùng sót lại trong di động chụp một ít ảnh, sau đó là tới cổ thành, nó trải qua rất nhiều chuyện càng kỹ càng tỉ mỉ, nhưng ký ức của nó cũng đã rất mơ hồ, điều duy nhất mà nó còn nhớ rõ chính là lúc Liệt Lâu biến mất.
Nó biến mất cũng hoàn toàn không có bất kì cái gì giống như là sắc thái kỳ ảo, chỉ là thình lình xảy ra trận ôn dịch.
"Rất nhiều sinh vật bị bệnh, sẽ lây bệnh, sau đó rất nhiều người chết đi, bọn họ nói không có cách nào ngăn ngừa, chỉ có thể rời khỏi nơi này, cho nên trước khi đi khắc lại trên ta, để ta nói cho những người đến đây sau này, nơi này đã từng là Liệt Lâu, hy vọng không bị người ta lãng quên." Tấm bia đá nói được rất đơn giản, nó có nhận thức trong thời điểm đó rất kỹ càng, ôn dịch tràn lan, những người sống sót còn sót lại quyết định bỏ thành mà đi, trước khi đi trước mắt tấm bia đá, chứng minh này hết thảy đã từng tồn tại qua.
Nhưng thời gian đã qua đi lâu như vậy, mọi người vẫn như cũ nhớ rõ đỉnh đỉnh đại danh về Lâu Lan cổ thành, vì nó là di tích còn sót mà hoan hô nhảy nhót, nhưng còn về cái tên Liệt Lâu này lại chỉ tồn tại ở số ít văn hiến, trăm ngàn năm thời gian trôi qua cực nhanh, các đại vương triều thay đổi, hiện giờ thế nhưng không có bao nhiêu người nhớ rõ trên đời đã từng có tên này.
Không biết từ khi nào, nó cũng huy hoàng, cũng phồn vinh, tuy rằng lúc trước quy mô thua kém Lâu Lan, nhưng ở trên con đường tơ lụa vẫn là một thành trì quan trọng, mỗi lần đến đi cũng rất nhiều người, rất nhiều tơ lụa, lá trà,ngà voi châu báu đều ở chỗ này tới tới lui lui.
Chỉ là dãy Himalayas đã từng trầm sâu dưới đáy biển, hiện giờ thương hải tang điền, Đông Hải cũng giơ lên bụi bậm, huống chi đây chỉ là một tòa cổ thành đời nhà Hán đây?
Cổ thành than thở: "Lúc ấy nhiều náo nhiệt lắm, thương nhân Đông Phương ngàn dặm xa xôi mang đến tơ lụa, nó là loại đẹp nhất ta từng thấy thấy, trong thành chỉ có thành chủ mới có thể mặc, lúc ấy ta cho rằng ta sẽ luôn giống như vậy, ta sẽ luôn tồn tại...... Nhưng đến Lâu Lan còn biến mất, huống chi là ta?"
Tấm bia đá rầu rĩ không vui: "Ta nghe nó nói mọi người đều còn nhớ rõ về Lâu Lan, nhưng chỉ là không có con người nhớ rõ thôi."
Cổ thành liền cười an ủi nó: "Trên thế giới này tới tới lui lui nhiều thành trì như vậy, nhiều người như vậy, có thể được lịch sử ghi nhớ kỹ rất ít, có rất nhiều giống như chúng ta đều đã biến mất rồi."
"Ta tưởng người biết, ta tưởng người nhớ rõ, bọn họ đem ta tới trước mắt, chính là hy vọng có người có thể nhớ rõ đủ chúng ta." Tấm bia đá lại rất bướng bỉnh, từ nhỏ mục đích của nó cùng cổ thành bất đồng, thành trì bởi vì người mà tồn tại, nhưng người ở Liệt Lâu sớm đã biến mất ngàn năm, cổ thành đối với sự tiêu vong chính mình cũng không có chấp niệm.
Nhưng tấm bia đá lại trước sau nhớ rõ, nó hy vọng có càng nhiều người biết nó tồn tại.
Dương Miên Miên trong lòng có một nỗi bi thương khó tả, cô nói: "Nếu cậu hy vọng, tôi nguyện ý đem những việc cậu từng nói cho tôi kể với nhiều người khác, nhưng sợ là bọn họ sẽ không tin tưởng."
"Vì cái gì?"
"Mọi người thông thường đều chỉ tin tưởng những gì chính họ đã từng thấy, trừ phi tôi đem họ đưa tới nơi này tới, nhưng nếu làm như thế, nơi này sẽ thực sảo, các người có khả năng không thể an tâm ngủ."
Tấm bia đá không nói, nó sống mấy ngàn tuổi, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt lại cực kì đơn giản, tâm tính giống hệt đứa bé: "Ta không biết......"
Bao nhiêu năm rồi, nó cùng cổ thành sống nương tựa lẫn nhau, cổ thành thay nó chặn gió cát, không cho nó ở trong gió bị phong hoá một chút nào, lại cùng nó nói về rất nhiều chuyện xưa từng có ở Liệt Lâu, kia đều là những chuyện nó không biết.
Cổ thành nói: "Ta cảm thấy rất có thể, ta vì người mà tồn tại, nếu mọi người yêu cầu ta, ta liền ở, nếu không cần ta, ta cũng có thể biến mất."
Hai chữ biến mất kia đại khái đã làm tấm bia đá xúc động phát khóc: "Vậy ngươi không cần biến mất được không? Ta muốn cùng ngươi ở bên nhau, ta chưa từng nghĩ ngươi sẽ chết đi, chúng ta đều không cần chết được không, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
Tấm bia đá kia nói xong liền khóc lớn, Dương Miên Miên bị tâm trạng của nó làm hốc mắt đỏ hoe, trộm lau nước mắt.
Thật lâu sau đó, mới nghe thấy cổ thành nói: "Được."
18:02 - 13/1/19
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook