Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
-
Chương 106-1: Đuổi giết
Edit + Beta: Winnie
Kinh Sở thấy Miên Miên không xảy ra chuyện bất trắc gì, khẽ thở ra một hơi thật mỏng, mi tâm nhíu chặt cũng thả ra, nhìn thấy cầu thang xuống lầu chen chúc đầy người, anh dứt khoát cũng bật qua lan can trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống dưới, anh quanh năm suốt tháng nhận huấn luyện, vì vậy dù có gặp độ cao hơn một chút cũng dễ dàng vượt qua.
( Tác giả: ↑ động tác nguy hiểm, các bạn nhỏ không được bắt chước theo.)
Nhưng những người khác tốc độ cũng không chậm, chờ Kinh Sở kéo Dương Miên Miên lên xe, ngừng ở cách đó không xa xuất hiện một chiếc tức khắc khởi động, nhằm hai người mà bám theo.
Dương Miên Miên vẻ mặt ngọa tào: “ヾ(`Д) đang làm cái quỷ gì thế, đóng phim điện ảnh sao?”
“Ngồi vững, thắt chặt dây an toàn vào.”
Kinh Sở bẻ tay lái, xe liền đột nhiên một cua một đường cong hoàn mĩ, Dương Miên Miên nghe thấy chiếc xe này của Tùng Tuấn cư nhiên xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử: “Đến đây đi mấy tên tiểu tử thúi kia, cho các ngươi nhìn xem đại gia ta đây có bao nhiêu lợi hại!”
Cô một chút cũng không nghi ngờ đây là những lời Tùng Tuấn thường nói.
Kinh Sở lái xe tuy rằng rất nhanh, nhưng lại cực kì ổn định, anh nắm tay lái tay ổn định vững chắc, một chút cũng không loạn:
“Miên Miên, gọi điện thoại cho Tùng Tuấn, nói cho cậu ta biết tình hình hiện tại.”
Dương Miên Miên một bên gọi điện thoại một bên còn tò mò mà quay đầu ra phía sau nhìn xem, chiếc xe kia người điều khiển nó trình độ cũng không kém, gắt gao bám ở phía sau rất khó cắt đuôi.
Kinh Sở cũng không nóng lòng, chậm rãi nhấn chân ga xuống, chờ thời điểm đến khúc đường cong tốc độ đã tới rồi cực kỳ đáng sợ, tuy khả năng xe sẽ lật bánh khá cao, nhưng biểu tình của Kinh Sở lại cực kì bình tĩnh, cũng không giảm tốc độ, trực tiếp lấy tốc độ nhanh quẹo đi.
Dương Miên Miên tuy rằng không hiểu gì về lái xe nhưng cô cứ có cảm giác chính mình sắp bị vứt ra khỏi xe, cô nghe thấy chiếc Toyota này kích động đến kêu oang oang: “Tùng Tuấn còn nói anh lái xe rất ổn định, nhất định là cậu ta đã nhìn lầm rồi! Ha ha ha chạy nhanh như vầy thật sảng khoái quá đi mất!”
Liên tục quẹo qua hai cái khúc cong, nên đã dần hình thành một khoảng cách xa nhất định với chiếc xe phía sau.
( Tác giả: chuyện lái xe như này thất sự rất nguy hiểm, nếu bạn không có bằng hữu là tay lái vàng như Kinh Sở thì vạn nhất không nên thử.)
Dương Miên Miên quay đầu ra phía sau quan sát này: “Ném xuống sao?”
“Ngồi chắc.” Kinh Sở trầm giọng nói. “Không dễ dàng như vậy, bọn họ đối nơi này quen thuộc, rất dễ dàng liền theo kịp chúng ta.”
“Bằng không chúng ta làm một cuộc thương lượng?” Dương Miên Miên ôm ấp ba lô, cái chén cổ kia được để ở trong đấy. “Em đem thứ đồ vật này giao cho họ.”
Tuy rằng nói như vậy, chính cô kỳ thật cũng không ôm hy vọng.
Mà Kinh Sở tuy rằng không biết ngọn nguồn kĩ càng, nhưng cũng có thể phân biệt ra đây là loại tình huống gì: “Có vẻ bọn họ không phải tới đây vì cái chén.”
Dương Miên Miên mấp máy miệng không nói.
Chờ đến xe chạy đến một con đường hơi hẹp, đột nhiên từ phía đối diện chạy lại đây một chiếc Porsche, lập tức liền đem xe của bọn họ giữ ở trung gian.
“Miên Miên, chúng ta xuống từ bên cạnh đi.” Kinh Sở cũng không hề có vẻ nào hoảng hốt, biết lái xe xông vào là việc bất khả thi vậy chi bằng dứt khoát bỏ xe trực tiếp đi.
Anh cho xe dừng lại, Dương Miên Miên cấp tốc cởi bỏ đai an toàn, nhưng nhất thời không biết nên đi đi về hướng nào, may mắn có Kinh Sở, anh nắm cổ tay cô chạy vào một nhà ăn gần đó, hai người trực tiếp vào tiệm rồi lạitừ cửa sau đi ra ngoài.
Đối phương theo đuôi không bỏ.
Dương Miên Miên lần đầu tiên bị người theo sau đuổi giết, có chút khẩn trương lại cảm thấy có điểm kích thích, nhưng bởi vì cạnh cô có Kinh Sở bảo vệ, nên nửa phần sợ hãi cô cũng không thấy nữa.
Cửa sau đi ra ngoài là một cái hẻm nhỏ, Kinh Sở nhìn thoáng qua liền cười: “Miên Miên, có dám đi lên hay không?”
“Em tự mình đi lên được.” Dương Miên Miên đem ba lô đeo sau lưng thật chắc, sau đó lui lại vài bước, nhảy lấy đà, mũi chân phải mũi hướng trên tường giẫm mạnh một cái, cả người liền thoải mái mà nhảy lên, đứng ở đầu tường cao chừng 2 mét dào dạt đắc ý. “Thế nào?”
Một con mèo vừa lúc Dương Miên Miên nhảy lên, nhìn thấy bên này có nhiều người đi đến,meo một tiếng, toàn bộ mèo liền đi ra, bộ dạng nghênh chiến lũ người xâm nhập địa bàn của chúng.
Ở không khí khẩn trương như vậy, Kinh Sở không nhịn đượccười.
Dương Miên Miên trừng anh liếc mắt một cái, nhảy tới cách vách trong vườn, Kinh Sở tùy cô nhảy xuống dưới, phát hiện đây là vườn nhà của một đôi vợ chồng già, có một đám gà, bị Dương Miên Miên làm sợ tới mức cục tác chạy loạn.
Kinh Sở: “……”
Anh thẹn quá thành giận Dương Miên Miên, ho khan một tiếng, “Đi mau, chúng ta như này xem như tự tiện xông vào nhà dân.”
Dương Miên Miên lúc này mới nhịn xuống việc bứt lông lũ gà ồn ào kia trút giận, kêu gì mà kêu chứ, nghĩ thầm tức giận bất bình mà lao ra ngoài cửa.
Kết quả đi chưa được mấy bước lại thấy bọn người ban nãy đuổi tới, Dương Miên Miên cảm thán một câu: “Bọn họ thật giống như âm hồn bất tán.”
“Mấy người người so với lũ người ngày hôm ấy trình độ cao hơn nhiều.” Như vậy còn chưa thể đem người cắt đuôi, những người đó tuyệt đối không phải loại người vũ lực như bao cỏ.*
* yếu đuối.
Kinh Sở tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng lại đối với chuyện này cũng không mấy lạc quan.
Vận khí của họ ngày càng kém đi thì phải bởi vì ở trên con đường này có một hộ dân đang trang hoàng nhà cửa, ngừng ở bên ngoài là một chiếc xe ngựa nên đường đi liền bị chặn lại.
Mặt sau bọn người kia đuổi đến trực tiếp đem hai người Kinh Sở, Miên Miên bao vây.
Kinh Sở kéo Dương Miên Miên ra phía sau, sắc mặt lạnh xuống: “Các người theo chúng tôi lâu như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?”
Trong đám người đó một người giày dẫm một đống phân gà, quả thực muốn hỏng mất, ở đó rít gào: “Tôi cũng muốn biết là vì cái gì, ông chủ vốn luôn luôn anh minh nhưng là lần này vì sao lại muốn bắt cô gái này về, chẳng lẽ là do bá đạo tổng tài bám vào người?”
Dương Miên Miên: “……” Cô mới là thật sự oan uổng!
“Ông chủ của chúng tôi muốn mời vị tiểu thư này đi một chuyến.”
Cầm đầu người nam nhân kia phỏng chừng thấy Kinh Sở cũng không dễ đối phó, nên quyết định lựa chọn thương lượng mà không phải bất chấp xông tới.
Dương Miên Miên bắt lấy gấu áo Kinh Sở, dò ra nửa cái đầu: “Tôi đac có bạn trai, tôi đã có bạn trai, tôi đã có bạn trai, chuyện quan trọng phải nói ba lần.”
Thương lượng thất bại.
Nam nhân kia liền nói: “Vậy thật xin lỗi.” Hắn ta từ sau eo lấy ra một khẩu súng hướng vào Kinh Sở nhắm bắn.
20:23 - 27/11/18
Kinh Sở thấy Miên Miên không xảy ra chuyện bất trắc gì, khẽ thở ra một hơi thật mỏng, mi tâm nhíu chặt cũng thả ra, nhìn thấy cầu thang xuống lầu chen chúc đầy người, anh dứt khoát cũng bật qua lan can trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống dưới, anh quanh năm suốt tháng nhận huấn luyện, vì vậy dù có gặp độ cao hơn một chút cũng dễ dàng vượt qua.
( Tác giả: ↑ động tác nguy hiểm, các bạn nhỏ không được bắt chước theo.)
Nhưng những người khác tốc độ cũng không chậm, chờ Kinh Sở kéo Dương Miên Miên lên xe, ngừng ở cách đó không xa xuất hiện một chiếc tức khắc khởi động, nhằm hai người mà bám theo.
Dương Miên Miên vẻ mặt ngọa tào: “ヾ(`Д) đang làm cái quỷ gì thế, đóng phim điện ảnh sao?”
“Ngồi vững, thắt chặt dây an toàn vào.”
Kinh Sở bẻ tay lái, xe liền đột nhiên một cua một đường cong hoàn mĩ, Dương Miên Miên nghe thấy chiếc xe này của Tùng Tuấn cư nhiên xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử: “Đến đây đi mấy tên tiểu tử thúi kia, cho các ngươi nhìn xem đại gia ta đây có bao nhiêu lợi hại!”
Cô một chút cũng không nghi ngờ đây là những lời Tùng Tuấn thường nói.
Kinh Sở lái xe tuy rằng rất nhanh, nhưng lại cực kì ổn định, anh nắm tay lái tay ổn định vững chắc, một chút cũng không loạn:
“Miên Miên, gọi điện thoại cho Tùng Tuấn, nói cho cậu ta biết tình hình hiện tại.”
Dương Miên Miên một bên gọi điện thoại một bên còn tò mò mà quay đầu ra phía sau nhìn xem, chiếc xe kia người điều khiển nó trình độ cũng không kém, gắt gao bám ở phía sau rất khó cắt đuôi.
Kinh Sở cũng không nóng lòng, chậm rãi nhấn chân ga xuống, chờ thời điểm đến khúc đường cong tốc độ đã tới rồi cực kỳ đáng sợ, tuy khả năng xe sẽ lật bánh khá cao, nhưng biểu tình của Kinh Sở lại cực kì bình tĩnh, cũng không giảm tốc độ, trực tiếp lấy tốc độ nhanh quẹo đi.
Dương Miên Miên tuy rằng không hiểu gì về lái xe nhưng cô cứ có cảm giác chính mình sắp bị vứt ra khỏi xe, cô nghe thấy chiếc Toyota này kích động đến kêu oang oang: “Tùng Tuấn còn nói anh lái xe rất ổn định, nhất định là cậu ta đã nhìn lầm rồi! Ha ha ha chạy nhanh như vầy thật sảng khoái quá đi mất!”
Liên tục quẹo qua hai cái khúc cong, nên đã dần hình thành một khoảng cách xa nhất định với chiếc xe phía sau.
( Tác giả: chuyện lái xe như này thất sự rất nguy hiểm, nếu bạn không có bằng hữu là tay lái vàng như Kinh Sở thì vạn nhất không nên thử.)
Dương Miên Miên quay đầu ra phía sau quan sát này: “Ném xuống sao?”
“Ngồi chắc.” Kinh Sở trầm giọng nói. “Không dễ dàng như vậy, bọn họ đối nơi này quen thuộc, rất dễ dàng liền theo kịp chúng ta.”
“Bằng không chúng ta làm một cuộc thương lượng?” Dương Miên Miên ôm ấp ba lô, cái chén cổ kia được để ở trong đấy. “Em đem thứ đồ vật này giao cho họ.”
Tuy rằng nói như vậy, chính cô kỳ thật cũng không ôm hy vọng.
Mà Kinh Sở tuy rằng không biết ngọn nguồn kĩ càng, nhưng cũng có thể phân biệt ra đây là loại tình huống gì: “Có vẻ bọn họ không phải tới đây vì cái chén.”
Dương Miên Miên mấp máy miệng không nói.
Chờ đến xe chạy đến một con đường hơi hẹp, đột nhiên từ phía đối diện chạy lại đây một chiếc Porsche, lập tức liền đem xe của bọn họ giữ ở trung gian.
“Miên Miên, chúng ta xuống từ bên cạnh đi.” Kinh Sở cũng không hề có vẻ nào hoảng hốt, biết lái xe xông vào là việc bất khả thi vậy chi bằng dứt khoát bỏ xe trực tiếp đi.
Anh cho xe dừng lại, Dương Miên Miên cấp tốc cởi bỏ đai an toàn, nhưng nhất thời không biết nên đi đi về hướng nào, may mắn có Kinh Sở, anh nắm cổ tay cô chạy vào một nhà ăn gần đó, hai người trực tiếp vào tiệm rồi lạitừ cửa sau đi ra ngoài.
Đối phương theo đuôi không bỏ.
Dương Miên Miên lần đầu tiên bị người theo sau đuổi giết, có chút khẩn trương lại cảm thấy có điểm kích thích, nhưng bởi vì cạnh cô có Kinh Sở bảo vệ, nên nửa phần sợ hãi cô cũng không thấy nữa.
Cửa sau đi ra ngoài là một cái hẻm nhỏ, Kinh Sở nhìn thoáng qua liền cười: “Miên Miên, có dám đi lên hay không?”
“Em tự mình đi lên được.” Dương Miên Miên đem ba lô đeo sau lưng thật chắc, sau đó lui lại vài bước, nhảy lấy đà, mũi chân phải mũi hướng trên tường giẫm mạnh một cái, cả người liền thoải mái mà nhảy lên, đứng ở đầu tường cao chừng 2 mét dào dạt đắc ý. “Thế nào?”
Một con mèo vừa lúc Dương Miên Miên nhảy lên, nhìn thấy bên này có nhiều người đi đến,meo một tiếng, toàn bộ mèo liền đi ra, bộ dạng nghênh chiến lũ người xâm nhập địa bàn của chúng.
Ở không khí khẩn trương như vậy, Kinh Sở không nhịn đượccười.
Dương Miên Miên trừng anh liếc mắt một cái, nhảy tới cách vách trong vườn, Kinh Sở tùy cô nhảy xuống dưới, phát hiện đây là vườn nhà của một đôi vợ chồng già, có một đám gà, bị Dương Miên Miên làm sợ tới mức cục tác chạy loạn.
Kinh Sở: “……”
Anh thẹn quá thành giận Dương Miên Miên, ho khan một tiếng, “Đi mau, chúng ta như này xem như tự tiện xông vào nhà dân.”
Dương Miên Miên lúc này mới nhịn xuống việc bứt lông lũ gà ồn ào kia trút giận, kêu gì mà kêu chứ, nghĩ thầm tức giận bất bình mà lao ra ngoài cửa.
Kết quả đi chưa được mấy bước lại thấy bọn người ban nãy đuổi tới, Dương Miên Miên cảm thán một câu: “Bọn họ thật giống như âm hồn bất tán.”
“Mấy người người so với lũ người ngày hôm ấy trình độ cao hơn nhiều.” Như vậy còn chưa thể đem người cắt đuôi, những người đó tuyệt đối không phải loại người vũ lực như bao cỏ.*
* yếu đuối.
Kinh Sở tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng lại đối với chuyện này cũng không mấy lạc quan.
Vận khí của họ ngày càng kém đi thì phải bởi vì ở trên con đường này có một hộ dân đang trang hoàng nhà cửa, ngừng ở bên ngoài là một chiếc xe ngựa nên đường đi liền bị chặn lại.
Mặt sau bọn người kia đuổi đến trực tiếp đem hai người Kinh Sở, Miên Miên bao vây.
Kinh Sở kéo Dương Miên Miên ra phía sau, sắc mặt lạnh xuống: “Các người theo chúng tôi lâu như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?”
Trong đám người đó một người giày dẫm một đống phân gà, quả thực muốn hỏng mất, ở đó rít gào: “Tôi cũng muốn biết là vì cái gì, ông chủ vốn luôn luôn anh minh nhưng là lần này vì sao lại muốn bắt cô gái này về, chẳng lẽ là do bá đạo tổng tài bám vào người?”
Dương Miên Miên: “……” Cô mới là thật sự oan uổng!
“Ông chủ của chúng tôi muốn mời vị tiểu thư này đi một chuyến.”
Cầm đầu người nam nhân kia phỏng chừng thấy Kinh Sở cũng không dễ đối phó, nên quyết định lựa chọn thương lượng mà không phải bất chấp xông tới.
Dương Miên Miên bắt lấy gấu áo Kinh Sở, dò ra nửa cái đầu: “Tôi đac có bạn trai, tôi đã có bạn trai, tôi đã có bạn trai, chuyện quan trọng phải nói ba lần.”
Thương lượng thất bại.
Nam nhân kia liền nói: “Vậy thật xin lỗi.” Hắn ta từ sau eo lấy ra một khẩu súng hướng vào Kinh Sở nhắm bắn.
20:23 - 27/11/18
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook