Tôi Chuyển Nhượng Luôn Cả Bản Thân
-
Chương 19
Thời Mạch trở về phòng, hai đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn ra như thể không còn chút sức lực nào, cậu loạng choạng bám vào vách tường bước từng bước một tới mép giường, cậu run rẩy chống thành giường ngồi xuống nhưng lại ngồi nghiêng sang một bên rớt xuống đất.
Cái lạnh từ sàn nhà lan đến tận trong xương, lạnh đến nỗi cậu có cảm giác máu trong người đông cứng hết lại.
Mười triệu tệ, mười triệu tệ, đây là một khoản nợ khổng lồ nhiều gấp hai mươi nghìn lần số tiền lương cậu kiếm được! Trả thế nào bây giờ, cậu lấy cái gì mà trả đây!
Cậu không có danh tiếng, không có nguồn khách hàng phong phú, bây giờ còn đang vướng phải một vụ tranh chấp nữa, cậu lấy đâu ra 10 triệu? Bảy số 0 màu đỏ tươi khắc sâu vào trí nhớ cậu, không ngừng nhắc nhở rằng nhà cậu đang nợ 10 triệu, cậu sẽ phải trả bằng cả mạng sống của mình!
Bầu trời như sụp đổ hoàn toàn, những mảnh vỡ to lớn đè lên cậu, áp lực đó nặng nề đến nỗi như thể ép cơ thể cậu chôn vùi xuống nền đất lạnh lẽo.
Cậu ngồi thẫn thờ bên giường, bóng đèn sợi đốt chuyển đen có dấu hiệu hỏng hóc, cậu vẫn chưa muốn thay nó bởi vì có thể tiết kiệm được chút tiền để ăn sáng. Cho dù ánh sáng từ bóng đèn có mờ mịt hay chói sáng khiến đôi mắt cậu khó chịu nhưng như thế vẫn khiến cậu hạnh phúc, bởi vì khi cậu nhắm mắt lại cậu thứ cậu thấy chính là quầng sáng màu sắc chứ không phải màu đỏ thẫm của số tiền nợ kia.
Cậu dùng cách này tự gây tê mình cả một đêm. Mặt trời ló dạng, thuốc gây tê mất tác dụng, hiện thực tàn nhẫn như một bàn tay ma thuật bóp nghẹt lấy cậu.
Cơn gió lạnh luồn qua khe cửa đem hơi lạnh vào phòng nhưng cậu lại không cảm nhận được hơi lạnh ấy, bây giờ chẳng có gì có thể lạnh lẽo hơn trái tim cậu nữa rồi.
Cậu run rẩy nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số mà cậu đã thuộc nằm lòng, một lúc sau, giọng nói khàn khàn chưa tỉnh ngủ truyền đến từ đầu giây bên kia: "Alo?"
Cậu hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy điện thoại, dùng hết tia sức lực cuối cùng, bỏ luôn xuống chút tôn nghiêm cuối cùng, run rẩy cầu xin: "Tạ Cẩm Trình, xin anh cho tôi mượn 10 triệu, lãi suất tùy anh ấn định, tôi sẽ trả lại cho anh nhanh thôi." Những tên đầu gấu kia rất hung hãn, cậu không muốn đêm dài lắm mộng chỉ muốn trả tiền cho xong rồi đổi chỗ ở, tách bố cậu ra khỏi những nơi tệ nạn như thế này.
Người ở đầu giây bên kia chỉ im lặng trong một giây rồi trả lời ngay: "Được, một lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cậu." Không một chút do dự hay nghi ngờ gì, Tạ Cẩm Trình cho Thời Mạch một câu trả lời chắc chắn nhất.
"Cảm ơn, cảm ơn..." Thời Mạch cười như đã trút được hết gánh nặng, sau đó cậu lại vùi đầu vào gối, nắm lấy góc chăn, đau đớn siết chặt hàm răng.
Mượn được số tiền này, thể diện và tôn nghiêm của cậu đều hóa thành bột mịn, sự nghèo khó và túng quẫn của cậu đã bị phơi bày một cách tàn nhẫn, cậu phải gánh trên lưng khoản nợ này suốt cả cuộc đời, trở thành nô lệ của đồng tiền.
Cậu và Tạ Cẩm Trình cũng sẽ từ mối quan hệ bạn bè bình đẳng biến thành quan hệ giữa chủ nợ và con nợ.
Cậu trả hết 10 triệu mà bố cậu đã ngốn vào cờ bạc, xé nát tờ giấy nợ và cảnh cáo những tên đó không dược phép dây dưa với bố cậu nữa, nếu không cậu sẽ không để bọn họ yên.
Sau đó cậu hẹn Tạ Cẩm Trình đi ăn tối, hạ quyết tâm đến một nhà hàng có giá cả trung bình cao, mặc quần áo tươm tất tiếp đón ân nhân của mình.
Lúc Tạ Cẩm Trình nhìn thấy Thời Mạch, suýt nữa hắn nhận không ra cậu, khuôn mặt tiều tụy, phờ phạc như đã trải qua nhiều thăng trầm cuộc sống.
Quan điểm của Tạ Cẩm Trình chính là không được xía vào chuyện khó khăn mà người khác không muốn nhắc đến, hắn rót cho Thời Mạch một ly trà: "Môi cậu khô quá, uống một ít trà đi."
Thời Mạch sửng sốt nhấp nhấp môi mình, môi thực sự khô đến nỗi tróc cả da, cổ họng khô khốc thể hiện sự kháng nghị. Sau khi bị chuyện kia đả kích, cậu vẫn luôn trong tâm trạng mơ hồ, không biết mình đang làm gì, cũng không chú ý đến cả tình trạng cơ thể.
"Cảm ơn." Thời Mạch thẫn thờ uống xong tách trà thơm ngào ngạt, nhưng lại giống như mất vị giác, hoàn toàn không cảm nhận được hương vị.
"Gọi món ăn đi." Tạ Cẩm Trình mở thực đơn ra rồi đấy đến trước mặt cậu, "Gọi món cậu thích nhất đi."
Giá tiền 78 tệ trên thực đơn khiến Thời Mạch phải hít một hơi thật sâu, đẩy thực đơn về phía Tạ Cẩm Trình: "Anh gọi đi."
Sau khi đã vay một khoản nợ khổng lồ thì có lẽ không thể có một ai có thể đủ bình tĩnh mời người khác đi ăn ở một nhà hàng với giả cả như vậy được. Tạ Cẩm Trình đóng thực đơn lại, gọi người phục vụ tới thanh toán tiền trà nước rồi kéo Thời Mạch đi.
An tọa trên ghế phó lái của chiếc Maserati, Thời Mạch mới hoàn hồn giật mình nói: "Anh định đi đâu vậy, không tính ăn sao?"
"Ăn mì." Tạ Cẩm Trình khởi động xe, dẫm chân ga chở Thời Mạch đang ngẩn người đến một con hẻm nhộn nhịp, đậu xe xong hắn đưa cậu đến một quán ăn toàn phấn.
"Một tô mì bò, thêm rau xanh với lòng bò, một tô thịt heo." Tạ Cẩm Trình nhận hóa đơn từ nhân viên rồi ra hiệu ý bảo Thời Mạch trả tiền.
Thời Mạch sửng sốt trước hành động sấm rền gió cuốn của Tạ Cẩm Trình, mãi một lúc mới hoàn hồn, cậu rút một tờ trăm tệ từ khe hở trong ví ra. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dựa theo sức ăn của Tạ Cẩm Trình, hắn gọi thêm nhiều đồ ăn như vậy, cứ cho là 20 tệ một bát thì 100 tệ là vừa đủ, cậu không phải xấu hổ lại còn có thể diện.
"Không cần nhiều như vậy đâu." Tạ Cẩm Trình đè tay cậu lại, thuận tay lấy 10 tệ từ trong ví của mình đưa cho nhân viên phục vụ.
"Rẻ vậy?" Thời Mạch ngạc nhiên nói, "Anh còn gọi thêm nhiều đồ nữa mà."
"Quán này nổi tiếng vừa rẻ vừa ngon." sau khi nhận được hai tô mì, Tạ Cẩm Trình thấy rằng trong quán đã hết chỗ, trên lầu cũng không còn bàn trống vì vậy hai người chỉ có thể ra bên ngoài ngồi trên hai chiếc ghế nhỏ cùng với một chiếc ghế dài làm bàn.
Hắn đặt hai tô mỳ lên chiếc ghế dài, ân cần kéo hai chiếc ghế đẩu lại, kéo Thời Mạch ngồi xuống, đưa đũa cho cậu: "Mau ăn đi không thì nguội mất."
Thời Mạch nhận lấy đôi đũa dùng một lần rồi bẻ đôi nó, gắp một đũa mỳ lên, mùi thơm lan tỏa trong không khí mê hoặc tâm trí cậu. Tô mì của cậu nhiều thịt thêm rau xanh và nội tạng bò, trong khi tô của Tạ Cẩm Trình chỉ có thịt heo. Cậu cứ nghĩ tô có thêm rau là của Tạ Cẩm Trình nhưng không ngờ lại là của cậu.
"Anh không gọi thêm sao?" Thời Mạch nhìn tô mì của Tạ Cẩm Trình ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại gọi thêm cho tôi?"
"Bởi vì cậu thích ăn." Tạ Cẩm Trình mở lọ tương ớt múc một muỗng cho vào nhuộm đỏ cả tô mỳ, "Còn tôi chỉ thích ăn cay thôi."
Tay Thời Mạch khẽ run, cậu gần như không thể cầm nổi đôi đũa.
Tạ Cẩm Trình biết rõ món cậu thích, biết rõ cậu muốn gì - Cậu muốn giữ thể diện cứu vớt tôn nghiêm sau khi vay tiền Tạ Cẩm Trình; vì thế Tạ Cẩm Trình tôn trọng cậu, để cậu đãi hắn một bữa ăn, biết cậu cần tiết kiệm tiền nên hắn dẫn cậu đến một quán ăn vừa ngon vừa rẻ.
Tạ Cẩm Trình là thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng lúc này hắn đang mặc trên người một bộ âu phục quý phái lại ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ trong thời tiết tuyết giá lạnh giá, chật vật tìm chỗ duỗi đôi chân dài, ăn một bát mỳ rẻ tiền cùng với cậu.
Tạ Cẩm Trình, Tạ Cẩm Trình, hắn luôn là người âm thầm giúp đỡ cậu những lúc cậu cần nhất.
Khóe mắt chua xót, có một thứ chất lỏng nóng hổi sắp trào ra khỏi hốc mắt. Một bàn tay ấm áp đột nhiên phủ lên đầu, Thời Mạch ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói của Tạ Cẩm Trình vang lên bên tai cậu.
"Đừng để nước muối sinh lí rơi xuống, nếu không sẽ đông lại thành băng."
Thời Mạch nở nụ cười, ánh mặt trời mùa đông ấm áp đúng lúc chiếu lên sườn mặt cậu, tỏa ra ánh hào quang.
Tạ Cẩm Trình sờ sờ đầu cậu, hiểu ý cười.
Một tô mì bọn họ ăn thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi nước mì đông cứng lại, hai người mới lau miệng và đứng lên rời đi.
Nơi đậu xe là một trung tâm thương mại lớn, trước đây Thời Mạch sẽ tránh những nơi như vậy. Nhưng ngày hôm nay, lần đầu tiên cậu đứng ở cửa hông của trung tâm thương mại không muốn rời đi.
Khu trò chơi điện tử nằm ở tầng một của trung tâm mua sắm luôn náo nhiệt với âm thanh của máy chơi game, những người trẻ tuổi đang vui vẻ cầm xu trò chơi tìm kiếm mục tiêu để chinh phục tiếp theo.
Thời Mạch từng rất thích chơi game với bạn bè, đây là cách giúp cậu thư giãn đầu óc, nếu những đứa trẻ con nhà có điều kiện phân ra thành 7749 loại thì cậu nhất định là loại ít ăn chơi nhất. Cậu không giống với Tạ Cẩm Trình thích uống những loại rượu ngoại cao cấp đắt tiền, mặc lên người những bộ âu phục cao cấp nhất, nơi vui chơi cũng là những nơi xa hoa tráng lệ, còn cậu chỉ thích tận hưởng niềm vui đơn giản nhất là đến những chỗ náo nhiệt ồn ào đông đúc người đến người đi, như vậy cũng đủ khiến cậu cảm thấy hạnh phúc. Đây cũng là một trong những lí do sau khi gia đình sa sút cậu có thể nhanh chóng thích ứng và hòa nhập với cuộc sống của những người bình thường.
"Tôi muốn chơi game, chúng ta cùng chơi đi..." Thời Mạch dừng lại nhìn bộ âu phục Tạ Cẩm Trình đang mặc rồi cười phá lên, mặc một bộ đồ sang trọng nghiêm túc như vậy lại đi chơi game trong trung tâm thương mại, trông thật buồn cười, cậu không thể tưởng tượng nổi cái cảnh đó xấu hổ đến mức nào.
"Đi thôi" Tạ Cẩm Trình vỗ nhẹ đầu cậu, sải bước đôi chân dài, không chút do dự đi về phía khu trò chơi, "Đây là lần đầu tiên tôi đến đây chơi, cậu phải dạy tôi chơi đàng hoàng đấy." Là một người mới học, Tạ Cẩm Trình rất hào phóng trả học phí - mua một thẻ hội viên và 120 xu trò chơi.
Thời Mạch cầm giỏ xu ước lượng:
"Nhiều như thế này đủ chơi thật lâu."
"Một lần chơi trên máy cần hai, ba đồng, như vậy vẫn chưa đủ." Tạ Cẩm Trình nhìn xung quanh, khu trò chơi rất ồn ào, các loại máy chơi game tương tự nhau được phân bổ ở một khu, hắn hoàn toàn không biết những máy đó chơi như thế nào, "Chơi cái gì bây giờ?"
Thời Mạch nhìn đông nhìn tây rồi chỉ vào một dãy máy chơi game đua xe, hào hứng nói: "Chơi cái đó!"
"Chà," Tạ Cẩm Trình cười đầy ẩn ý, "Được."
Thời Mạch từng là người giỏi nhất trong các cuộc đua xe, gần như trở thành thiên hạ vô địch, tuy rằng sau này không còn chơi nữa, nhưng trình độ có lẽ sẽ không giảm đi nhiều.
"Chỗ này là chọn hộp số tự động hoặc hộp số tay, sau đó thì chọn xe, chỗ này là dữ liệu của xe, đây là tốc độ xe, độ bám..." Thời Mạch dạy Tạ Cẩm Trình cách chơi game, Tạ Cẩm Trình cẩn thận lắng nghe rồi chọn hộp số tay khó chơi hơn.
"Tráng sĩ, anh sử dụng hộp số tay luôn hả? Cẩn thận mất kiểm soát." Thời Mạch giơ ngón cái với Tạ Cẩm trình, hài lòng vui sướng nắm chặt tay lái, ấn mạnh chân ga, định làm cho Tạ Cẩm Trình lĩnh hội được bản lĩnh của cậu
Tạ Cẩm Trình vỗ đầu cậu, cười không nói lời nào.
Khi bắt đầu vòng đấu, Thời Mạch lao ra như tên bắn rồ ga bo cua thành thạo, trừ bỏ những khúc cua gấp va phải thanh chắn thì gần như cậu không mắc lỗi nào cả. Trong khi đó Tạ Cẩm Trình bị Thời Mạch bỏ xa gần một nửa vòng đua, xe của hắn xuýt chút nữa bị lật ngửa, Thời Mạch cười haha khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tạ Cẩm Trình, cậu nhấn nút tăng tốc, hưng phấn tiến về vạch đích kết thúc trò chơi.
"Tôi là tay mơ mà, cậu phải dẫn dắt tôi chứ." Người về nhất thì không cần bỏ thêm xu vào máy, Tạ Cẩm Trình thua ván lúc nãy nên phải bỏ thêm 3 xu thì mới được tiếp tục chơi.
Thời Mạch đắc chí nói: "Tôi đang huấn luyện cho anh đấy còn gì, không thể châm chước đâu." Miệng thì nói vậy nhưng khi bắt đầu ván tiếp theo cậu lại cố ý giảm tốc, luôn giữ một khoảng cách không gần không xa với Tạ Cẩm Trình cho đến hết ván.
"Không tồi, có tiến bộ rồi đó, đúng là học trò cưng của ta, sắp đuổi kịp được sư phụ rồi." Thời Mạch đưa cho hắn 3 xu, vỗ vai hắn cười: "Ván tiếp tôi không nhường anh nữa đâu đấy nhé, anh cẩn thận đi."
Tạ Cẩm Trình cho xu vào máy, lắc đầu nói: "Cậu nhường tôi đi mà, nể mặt tôi được không."
"Thôi được rồi, nể cậu lắm tôi mới nhường đấy nhé," Thời Mạch cường điệu nói, "Nói trước là tôi chỉ nhường cậu một chút thôi đó."
Tạ Cẩm Trình chỉ cười không nói gì nữa.
Cái lạnh từ sàn nhà lan đến tận trong xương, lạnh đến nỗi cậu có cảm giác máu trong người đông cứng hết lại.
Mười triệu tệ, mười triệu tệ, đây là một khoản nợ khổng lồ nhiều gấp hai mươi nghìn lần số tiền lương cậu kiếm được! Trả thế nào bây giờ, cậu lấy cái gì mà trả đây!
Cậu không có danh tiếng, không có nguồn khách hàng phong phú, bây giờ còn đang vướng phải một vụ tranh chấp nữa, cậu lấy đâu ra 10 triệu? Bảy số 0 màu đỏ tươi khắc sâu vào trí nhớ cậu, không ngừng nhắc nhở rằng nhà cậu đang nợ 10 triệu, cậu sẽ phải trả bằng cả mạng sống của mình!
Bầu trời như sụp đổ hoàn toàn, những mảnh vỡ to lớn đè lên cậu, áp lực đó nặng nề đến nỗi như thể ép cơ thể cậu chôn vùi xuống nền đất lạnh lẽo.
Cậu ngồi thẫn thờ bên giường, bóng đèn sợi đốt chuyển đen có dấu hiệu hỏng hóc, cậu vẫn chưa muốn thay nó bởi vì có thể tiết kiệm được chút tiền để ăn sáng. Cho dù ánh sáng từ bóng đèn có mờ mịt hay chói sáng khiến đôi mắt cậu khó chịu nhưng như thế vẫn khiến cậu hạnh phúc, bởi vì khi cậu nhắm mắt lại cậu thứ cậu thấy chính là quầng sáng màu sắc chứ không phải màu đỏ thẫm của số tiền nợ kia.
Cậu dùng cách này tự gây tê mình cả một đêm. Mặt trời ló dạng, thuốc gây tê mất tác dụng, hiện thực tàn nhẫn như một bàn tay ma thuật bóp nghẹt lấy cậu.
Cơn gió lạnh luồn qua khe cửa đem hơi lạnh vào phòng nhưng cậu lại không cảm nhận được hơi lạnh ấy, bây giờ chẳng có gì có thể lạnh lẽo hơn trái tim cậu nữa rồi.
Cậu run rẩy nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số mà cậu đã thuộc nằm lòng, một lúc sau, giọng nói khàn khàn chưa tỉnh ngủ truyền đến từ đầu giây bên kia: "Alo?"
Cậu hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy điện thoại, dùng hết tia sức lực cuối cùng, bỏ luôn xuống chút tôn nghiêm cuối cùng, run rẩy cầu xin: "Tạ Cẩm Trình, xin anh cho tôi mượn 10 triệu, lãi suất tùy anh ấn định, tôi sẽ trả lại cho anh nhanh thôi." Những tên đầu gấu kia rất hung hãn, cậu không muốn đêm dài lắm mộng chỉ muốn trả tiền cho xong rồi đổi chỗ ở, tách bố cậu ra khỏi những nơi tệ nạn như thế này.
Người ở đầu giây bên kia chỉ im lặng trong một giây rồi trả lời ngay: "Được, một lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cậu." Không một chút do dự hay nghi ngờ gì, Tạ Cẩm Trình cho Thời Mạch một câu trả lời chắc chắn nhất.
"Cảm ơn, cảm ơn..." Thời Mạch cười như đã trút được hết gánh nặng, sau đó cậu lại vùi đầu vào gối, nắm lấy góc chăn, đau đớn siết chặt hàm răng.
Mượn được số tiền này, thể diện và tôn nghiêm của cậu đều hóa thành bột mịn, sự nghèo khó và túng quẫn của cậu đã bị phơi bày một cách tàn nhẫn, cậu phải gánh trên lưng khoản nợ này suốt cả cuộc đời, trở thành nô lệ của đồng tiền.
Cậu và Tạ Cẩm Trình cũng sẽ từ mối quan hệ bạn bè bình đẳng biến thành quan hệ giữa chủ nợ và con nợ.
Cậu trả hết 10 triệu mà bố cậu đã ngốn vào cờ bạc, xé nát tờ giấy nợ và cảnh cáo những tên đó không dược phép dây dưa với bố cậu nữa, nếu không cậu sẽ không để bọn họ yên.
Sau đó cậu hẹn Tạ Cẩm Trình đi ăn tối, hạ quyết tâm đến một nhà hàng có giá cả trung bình cao, mặc quần áo tươm tất tiếp đón ân nhân của mình.
Lúc Tạ Cẩm Trình nhìn thấy Thời Mạch, suýt nữa hắn nhận không ra cậu, khuôn mặt tiều tụy, phờ phạc như đã trải qua nhiều thăng trầm cuộc sống.
Quan điểm của Tạ Cẩm Trình chính là không được xía vào chuyện khó khăn mà người khác không muốn nhắc đến, hắn rót cho Thời Mạch một ly trà: "Môi cậu khô quá, uống một ít trà đi."
Thời Mạch sửng sốt nhấp nhấp môi mình, môi thực sự khô đến nỗi tróc cả da, cổ họng khô khốc thể hiện sự kháng nghị. Sau khi bị chuyện kia đả kích, cậu vẫn luôn trong tâm trạng mơ hồ, không biết mình đang làm gì, cũng không chú ý đến cả tình trạng cơ thể.
"Cảm ơn." Thời Mạch thẫn thờ uống xong tách trà thơm ngào ngạt, nhưng lại giống như mất vị giác, hoàn toàn không cảm nhận được hương vị.
"Gọi món ăn đi." Tạ Cẩm Trình mở thực đơn ra rồi đấy đến trước mặt cậu, "Gọi món cậu thích nhất đi."
Giá tiền 78 tệ trên thực đơn khiến Thời Mạch phải hít một hơi thật sâu, đẩy thực đơn về phía Tạ Cẩm Trình: "Anh gọi đi."
Sau khi đã vay một khoản nợ khổng lồ thì có lẽ không thể có một ai có thể đủ bình tĩnh mời người khác đi ăn ở một nhà hàng với giả cả như vậy được. Tạ Cẩm Trình đóng thực đơn lại, gọi người phục vụ tới thanh toán tiền trà nước rồi kéo Thời Mạch đi.
An tọa trên ghế phó lái của chiếc Maserati, Thời Mạch mới hoàn hồn giật mình nói: "Anh định đi đâu vậy, không tính ăn sao?"
"Ăn mì." Tạ Cẩm Trình khởi động xe, dẫm chân ga chở Thời Mạch đang ngẩn người đến một con hẻm nhộn nhịp, đậu xe xong hắn đưa cậu đến một quán ăn toàn phấn.
"Một tô mì bò, thêm rau xanh với lòng bò, một tô thịt heo." Tạ Cẩm Trình nhận hóa đơn từ nhân viên rồi ra hiệu ý bảo Thời Mạch trả tiền.
Thời Mạch sửng sốt trước hành động sấm rền gió cuốn của Tạ Cẩm Trình, mãi một lúc mới hoàn hồn, cậu rút một tờ trăm tệ từ khe hở trong ví ra. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dựa theo sức ăn của Tạ Cẩm Trình, hắn gọi thêm nhiều đồ ăn như vậy, cứ cho là 20 tệ một bát thì 100 tệ là vừa đủ, cậu không phải xấu hổ lại còn có thể diện.
"Không cần nhiều như vậy đâu." Tạ Cẩm Trình đè tay cậu lại, thuận tay lấy 10 tệ từ trong ví của mình đưa cho nhân viên phục vụ.
"Rẻ vậy?" Thời Mạch ngạc nhiên nói, "Anh còn gọi thêm nhiều đồ nữa mà."
"Quán này nổi tiếng vừa rẻ vừa ngon." sau khi nhận được hai tô mì, Tạ Cẩm Trình thấy rằng trong quán đã hết chỗ, trên lầu cũng không còn bàn trống vì vậy hai người chỉ có thể ra bên ngoài ngồi trên hai chiếc ghế nhỏ cùng với một chiếc ghế dài làm bàn.
Hắn đặt hai tô mỳ lên chiếc ghế dài, ân cần kéo hai chiếc ghế đẩu lại, kéo Thời Mạch ngồi xuống, đưa đũa cho cậu: "Mau ăn đi không thì nguội mất."
Thời Mạch nhận lấy đôi đũa dùng một lần rồi bẻ đôi nó, gắp một đũa mỳ lên, mùi thơm lan tỏa trong không khí mê hoặc tâm trí cậu. Tô mì của cậu nhiều thịt thêm rau xanh và nội tạng bò, trong khi tô của Tạ Cẩm Trình chỉ có thịt heo. Cậu cứ nghĩ tô có thêm rau là của Tạ Cẩm Trình nhưng không ngờ lại là của cậu.
"Anh không gọi thêm sao?" Thời Mạch nhìn tô mì của Tạ Cẩm Trình ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại gọi thêm cho tôi?"
"Bởi vì cậu thích ăn." Tạ Cẩm Trình mở lọ tương ớt múc một muỗng cho vào nhuộm đỏ cả tô mỳ, "Còn tôi chỉ thích ăn cay thôi."
Tay Thời Mạch khẽ run, cậu gần như không thể cầm nổi đôi đũa.
Tạ Cẩm Trình biết rõ món cậu thích, biết rõ cậu muốn gì - Cậu muốn giữ thể diện cứu vớt tôn nghiêm sau khi vay tiền Tạ Cẩm Trình; vì thế Tạ Cẩm Trình tôn trọng cậu, để cậu đãi hắn một bữa ăn, biết cậu cần tiết kiệm tiền nên hắn dẫn cậu đến một quán ăn vừa ngon vừa rẻ.
Tạ Cẩm Trình là thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng lúc này hắn đang mặc trên người một bộ âu phục quý phái lại ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ trong thời tiết tuyết giá lạnh giá, chật vật tìm chỗ duỗi đôi chân dài, ăn một bát mỳ rẻ tiền cùng với cậu.
Tạ Cẩm Trình, Tạ Cẩm Trình, hắn luôn là người âm thầm giúp đỡ cậu những lúc cậu cần nhất.
Khóe mắt chua xót, có một thứ chất lỏng nóng hổi sắp trào ra khỏi hốc mắt. Một bàn tay ấm áp đột nhiên phủ lên đầu, Thời Mạch ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói của Tạ Cẩm Trình vang lên bên tai cậu.
"Đừng để nước muối sinh lí rơi xuống, nếu không sẽ đông lại thành băng."
Thời Mạch nở nụ cười, ánh mặt trời mùa đông ấm áp đúng lúc chiếu lên sườn mặt cậu, tỏa ra ánh hào quang.
Tạ Cẩm Trình sờ sờ đầu cậu, hiểu ý cười.
Một tô mì bọn họ ăn thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi nước mì đông cứng lại, hai người mới lau miệng và đứng lên rời đi.
Nơi đậu xe là một trung tâm thương mại lớn, trước đây Thời Mạch sẽ tránh những nơi như vậy. Nhưng ngày hôm nay, lần đầu tiên cậu đứng ở cửa hông của trung tâm thương mại không muốn rời đi.
Khu trò chơi điện tử nằm ở tầng một của trung tâm mua sắm luôn náo nhiệt với âm thanh của máy chơi game, những người trẻ tuổi đang vui vẻ cầm xu trò chơi tìm kiếm mục tiêu để chinh phục tiếp theo.
Thời Mạch từng rất thích chơi game với bạn bè, đây là cách giúp cậu thư giãn đầu óc, nếu những đứa trẻ con nhà có điều kiện phân ra thành 7749 loại thì cậu nhất định là loại ít ăn chơi nhất. Cậu không giống với Tạ Cẩm Trình thích uống những loại rượu ngoại cao cấp đắt tiền, mặc lên người những bộ âu phục cao cấp nhất, nơi vui chơi cũng là những nơi xa hoa tráng lệ, còn cậu chỉ thích tận hưởng niềm vui đơn giản nhất là đến những chỗ náo nhiệt ồn ào đông đúc người đến người đi, như vậy cũng đủ khiến cậu cảm thấy hạnh phúc. Đây cũng là một trong những lí do sau khi gia đình sa sút cậu có thể nhanh chóng thích ứng và hòa nhập với cuộc sống của những người bình thường.
"Tôi muốn chơi game, chúng ta cùng chơi đi..." Thời Mạch dừng lại nhìn bộ âu phục Tạ Cẩm Trình đang mặc rồi cười phá lên, mặc một bộ đồ sang trọng nghiêm túc như vậy lại đi chơi game trong trung tâm thương mại, trông thật buồn cười, cậu không thể tưởng tượng nổi cái cảnh đó xấu hổ đến mức nào.
"Đi thôi" Tạ Cẩm Trình vỗ nhẹ đầu cậu, sải bước đôi chân dài, không chút do dự đi về phía khu trò chơi, "Đây là lần đầu tiên tôi đến đây chơi, cậu phải dạy tôi chơi đàng hoàng đấy." Là một người mới học, Tạ Cẩm Trình rất hào phóng trả học phí - mua một thẻ hội viên và 120 xu trò chơi.
Thời Mạch cầm giỏ xu ước lượng:
"Nhiều như thế này đủ chơi thật lâu."
"Một lần chơi trên máy cần hai, ba đồng, như vậy vẫn chưa đủ." Tạ Cẩm Trình nhìn xung quanh, khu trò chơi rất ồn ào, các loại máy chơi game tương tự nhau được phân bổ ở một khu, hắn hoàn toàn không biết những máy đó chơi như thế nào, "Chơi cái gì bây giờ?"
Thời Mạch nhìn đông nhìn tây rồi chỉ vào một dãy máy chơi game đua xe, hào hứng nói: "Chơi cái đó!"
"Chà," Tạ Cẩm Trình cười đầy ẩn ý, "Được."
Thời Mạch từng là người giỏi nhất trong các cuộc đua xe, gần như trở thành thiên hạ vô địch, tuy rằng sau này không còn chơi nữa, nhưng trình độ có lẽ sẽ không giảm đi nhiều.
"Chỗ này là chọn hộp số tự động hoặc hộp số tay, sau đó thì chọn xe, chỗ này là dữ liệu của xe, đây là tốc độ xe, độ bám..." Thời Mạch dạy Tạ Cẩm Trình cách chơi game, Tạ Cẩm Trình cẩn thận lắng nghe rồi chọn hộp số tay khó chơi hơn.
"Tráng sĩ, anh sử dụng hộp số tay luôn hả? Cẩn thận mất kiểm soát." Thời Mạch giơ ngón cái với Tạ Cẩm trình, hài lòng vui sướng nắm chặt tay lái, ấn mạnh chân ga, định làm cho Tạ Cẩm Trình lĩnh hội được bản lĩnh của cậu
Tạ Cẩm Trình vỗ đầu cậu, cười không nói lời nào.
Khi bắt đầu vòng đấu, Thời Mạch lao ra như tên bắn rồ ga bo cua thành thạo, trừ bỏ những khúc cua gấp va phải thanh chắn thì gần như cậu không mắc lỗi nào cả. Trong khi đó Tạ Cẩm Trình bị Thời Mạch bỏ xa gần một nửa vòng đua, xe của hắn xuýt chút nữa bị lật ngửa, Thời Mạch cười haha khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tạ Cẩm Trình, cậu nhấn nút tăng tốc, hưng phấn tiến về vạch đích kết thúc trò chơi.
"Tôi là tay mơ mà, cậu phải dẫn dắt tôi chứ." Người về nhất thì không cần bỏ thêm xu vào máy, Tạ Cẩm Trình thua ván lúc nãy nên phải bỏ thêm 3 xu thì mới được tiếp tục chơi.
Thời Mạch đắc chí nói: "Tôi đang huấn luyện cho anh đấy còn gì, không thể châm chước đâu." Miệng thì nói vậy nhưng khi bắt đầu ván tiếp theo cậu lại cố ý giảm tốc, luôn giữ một khoảng cách không gần không xa với Tạ Cẩm Trình cho đến hết ván.
"Không tồi, có tiến bộ rồi đó, đúng là học trò cưng của ta, sắp đuổi kịp được sư phụ rồi." Thời Mạch đưa cho hắn 3 xu, vỗ vai hắn cười: "Ván tiếp tôi không nhường anh nữa đâu đấy nhé, anh cẩn thận đi."
Tạ Cẩm Trình cho xu vào máy, lắc đầu nói: "Cậu nhường tôi đi mà, nể mặt tôi được không."
"Thôi được rồi, nể cậu lắm tôi mới nhường đấy nhé," Thời Mạch cường điệu nói, "Nói trước là tôi chỉ nhường cậu một chút thôi đó."
Tạ Cẩm Trình chỉ cười không nói gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook