Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu
-
Chương 3
Khi Thời Trường Phong dẫn người vào, phòng bệnh vốn cũng khá rộng rãi và thoải mái dần trở nên chật chội. Giản Hoài chợt cảm thấy bực bội, chân mày xinh đẹp nhíu lại mà chẳng ai phát hiện ra, tay trái phủ trên mặt bàn theo bản năng, cậu cong ngón cái cùng với bốn ngón còn lại và bắt đầu cào qua cào lại lên bàn. Móng tay của cậu được cắt rất gọn gàng, động tác cũng khẽ và không phát ra tiếng động gì. Giản Bác Hàn đang đứng đưa lưng về phía Giản Hoài nên không thể nhận ra động tác nhỏ của cậu.
Nhưng Thời Trường Phong đối diện với Giản Hoài lại lướt nhẹ tầm mắt qua ngón tay cậu rồi nói với mấy tên bác sĩ thực tập: “Các cậu sửa lại ghi chép kiểm tra phòng bệnh vừa nãy đi, nhớ chép sang hồ sơ y tế.”
Ý của câu nói này là muốn họ rời đi, đám bác sĩ thực tập biết điều đi khỏi.
Phòng bệnh lại trở về với trạng thái trống không. Trái tim của Giản Hoài mới thả lỏng, động tác trên ngón tay vô thức dừng lại, nhưng cánh tay trái vẫn để trên bàn, mượn mặt phẳng này để che giấu con dao găm nằm trong tay áo.
Lưỡi dao lạnh giá dần ấm lên bởi nhiệt độ cơ thể, xúc giác dần thích ứng với sự tồn tại của dao găm. Con dao đó gần như hòa thành một với Giản Hoài, nếu không vì mũi dao hơi cong, đè lên da và mang đến một cơn đau ít ỏi, Giản Hoài cũng sắp quên mất mình đang cất giấu một vũ khí sắc bén trên người.
Giản Bác Hàn thấy Thời Trường Phong biết điều kêu mấy tên bác sĩ khác rời đi nên cảm thấy mừng rỡ khôn xiết: “Bác sĩ Thời, tôi nghĩ chúng ta cần phải ngồi xuống bàn về bệnh tình của Tiểu Hoài chút đấy. Dù sao cậu chỉ mới nhận ca bệnh này nên chắc cũng không hiểu nhiều về tình trạng. Tôi lại khá quen thuộc với thay đổi trong bệnh tình của Tiểu Hoài, tôi có thể nói cậu biết vài chi tiết không nằm trong hồ sơ y tế.”
Nói xong, ông làm động tác mời ngồi, muốn cả hai nói chuyện ngay trong phòng bệnh của Giản Hoài.
Chiếc bàn trong này chỉ có hai chỗ, tiện dùng để bác sĩ điều trị và bệnh nhân trò chuyện với nhau. Sau khi giáo sư Giản làm ra động tác đó, Giản Hoài đứng dậy nhường chỗ cho hai người ngay.
Cậu đứng tựa lên tường, vẻ mặt hờ hững, không mấy tò mò về cuộc đối thoại sắp tới của cả hai.
Giản Hoài đã nghe cùng một cuộc đối thoại như vầy không biết bao nhiêu lần rồi.
Giản Bác Hàn có tiếng nói rất lớn trong lĩnh vực tâm thần, hơn nữa cũng rất giỏi ăn nói và ám thị.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi khách tới chơi nhắc tới Giản Hoài, Giản Bác Hàn sẽ sử dụng giọng điệu khoe khoang để khen con hết cỡ, để lại đối phương một ấn tượng rằng có lẽ Giản Hoài là một đứa nhỏ không bình thường. Vì vậy, khi Giản Hoài nhập viện vào một năm trước, không ai cảm thấy ngoài ý muốn cả. Thậm chí họ còn cho rằng đúng ra con trai của giáo sư Giản phải được chữa trị càng sớm càng tốt nữa.
Chỉ với mấy câu ba xạo này, bác sĩ điều trị cho Giản Hoài sẽ có thể nghe lời Giản Bác Hàn. Từ đó về sau, phương án trị liệu cho Giản Hoài hoàn toàn được chỉ dẫn bởi Giản Bác Hàn.
Giản Hoài rũ mắt, nhớ lại một trong hai viên thuốc được đưa tới liên tiếp vào hôm qua và hôm nay luôn bị đổi thành vitamin. Cậu không hề hủy đi hai viên vitamin này mà lại để nó dưới gối.
Một lúc sau giáo sư Giản sẽ phát hiện khi ổng sửa sang lại giường đệm cho cậu thôi. Giản Hoài nghĩ thầm.
Cậu liếc nhìn Thời Trường Phong, tên bác sĩ Thời này sẽ nhanh chóng trở thành một tín đồ trung thành với giáo sư Giản thôi.
Lúc đang nghĩ như vậy, Giản Hoài chợt nghe thấy Thời Trường Phong nói: “Về tình huống của Giản Hoài, tôi sẽ nói chuyện với giáo sư Giản ngài sau khi kiểm tra phòng bệnh xong. Nhưng bây giờ tôi cần phải tiếp xúc với bản thân Giản Hoài ạ. Đột ngột thay đổi bác sĩ điều trị mình chả quen biết gì, chúng ta cũng phải cho Giản Hoài một thời gian để thích ứng.”
Vì vậy anh lướt qua Giản Bác Hàn và trực tiếp nói với Giản Hoài: “Nếu cảm thấy lo lắng, cậu có thể để người nhà khiến mình cảm thấy yên tâm ở lại đây. Nếu cậu muốn được tiếp xúc một mình, giáo sư Giản sẽ đợi ngoài cửa. Nếu cậu không muốn tiếp xúc với người lạ thì tôi sẽ rời đi, ít bữa nữa quen rồi lại nói.”
Thời Trường Phong nhìn Giản Hoài, chờ cậu đưa ra quyết định.
Nụ cười của Giản Bác Hàn đã biến mất: “Bác sĩ Thời, hình như cậu chưa hiểu rõ cho lắm, Tiểu Hoài có khuynh hướng tấn công rõ ràng như vậy, chắc chắn nó sẽ hi vọng tôi không ở trong này, như vậy nó sẽ có thể làm tổn thương tới người khác mà chẳng kiêng nể gì.”
Giản Bác Hàn vừa nói vừa đi tới bên cạnh Giản Hoài, ông xoa tóc cậu và nói dịu dàng: “Người lạ làm con thấy căng thẳng phải không? Tiểu Hoài, con còn nhớ rõ lần trước con đã làm gì khi gặp chú Lâm chứ? Bây giờ chú Lâm đã…”
Động tác của Giản Bác Hàn như vừa đụng trúng một cái chốt nào đó. Chỉ cần cảm nhận sự tiếp cận của ông và hai chữ ‘chú Lâm đó thôi cũng khiến Giản Hoài muốn ói.
Nói thật, Giản Hoài không nhớ rõ chú Lâm là ai hết, trong trí nhớ của cậu chỉ có tiếng kêu thảm thiết, hơi thở, và mũi miệng ngập mùi máu me của một người đàn ông trung niên thôi. Giản Hoài che miệng lại, con ngươi co chặt, cảm giác ghê tởm làm cho cậu sắp không thể nổi nữa.
“Cậu nhìn đi, mới nhắc tới một người lạ thôi mà Tiểu Hoài đã rất kích động rồi, nó không thể nào ở trong đây một mình với cậu đâu.” Ánh mắt của Giản Bác Hàn đầy ắp vẻ thương hại, “Đứa con đáng thương của cha.”
Giản Hoài thấy bàn tay to của Giản Bác Hàn từ từ đưa lên trán mình, bắp thịt cả người căng chặt, cậu đã chạm đến giới hạn. Giản Hoài biết, một khi Giản Bác Hàn đụng lên trán, cậu sẽ mất đi lý trí, rút con dao găm trong tay áo ra và tấn công tất cả thứ gì trước mặt mình.
Từ nhỏ đến lớn, tình huống này từng xảy ra nhiều không đếm xuể. Mỗi lần sau khi khôi phục tinh thần, trước mặt chỉ có Giản Bác Hàn đang ôm lấy cậu với một nét mặt trìu mến và nói dịu dàng: “Đứa con đáng thương của cha, con chỉ có cha thôi.”
Cậu vô lực nhìn chằm chằm vào tay của Giản Bác Hàn, cảm thấy lý trí đang dần rời khỏi mình.
Một bàn tay mạnh mẽ với đốt ngón rõ ràng cũng như một mùi hương lành lạnh và khá tươi mát xen vào giữa hai người, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello của Thời Trường Phong vang lên bên tai Giản Hoài: “Giáo sư Giản, ám thị tiêu cực bằng kỹ năng chuyên môn như vầy có vẻ không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp cho mấy.”
Giản Bác Hàn lại bị ngăn cản một lần nữa. Ông quay đầu nhìn về phía Thời Trường Phong, tầm mắt ngắm nghía chàng bác sĩ trầm tĩnh và khí thế như biển rộng này, coi bộ đây là lần đầu tiên ông nhìn thẳng vào Thời Trường Phong.
“Hình như tích cực hay tiêu cực gì thì tôi vẫn có năng lực chuyên môn để phán xét hơn cậu đấy.” Giản Bác Hàn nói nghiêm nghị.
“Đúng không ạ?” Thời Trường Phong móc một cây bút ghi ấm từ trong túi áo ra, “Để phục vụ cho việc ghi chép sau này, tôi có mang theo bút ghi âm lúc kiểm tra phòng bệnh. Đúng là uy tín của tôi trong lĩnh vực tâm thần này không bằng giáo sư Giản, nhưng vẫn có rất nhiều người ngoài kia mạnh hơn tôi. Giáo sư Giản có cần tôi gửi cuộc đối thoại này tới hội thảo để những chuyên gia khác phán xét không ạ?”
Giản Bác Hàn hít sâu vào một hơi, vẫn mỉm cười nói: “Đối thoại giữa bệnh nhân và người nhà rơi vào phạm trù bảo mật, không nhận được sự đồng ý của người giám hộ của bệnh nhân thì không được phép truyền ra ngoài. Vừa hay tôi lại là người giám hộ của bệnh nhân đây. Cậu còn nhớ rõ điều lệ bảo mật quy định những gì không nhỉ?”
“Tôi nhớ rõ.” Giọng điệu của Thời Trường Phong vẫn kiên quyết như cũ, “Điều kiện tiên quyết là xem thử cuộc đối thoại này sẽ được xếp loại là trò chuyện giữa người nhà với nhau hay ám thị tinh thần thôi. Tôi lấy thân phận bác sĩ đưa ra một đề nghị chuyên môn với một người nhà của bệnh nhân như ngài là tạm thời xin ngài hãy rời đi, đừng kích thích thần kinh của bệnh nhân bằng những từ ngữ không chuyên nghiệp nữa ạ.”
Giản Bác Hàn nhìn Giản Hoài đang cúi đầu rồi vẫn cười nói dịu dàng: “Cậu nói có lý lắm, đúng là tôi nên tránh đi một tí.”
Giáo sư Giản còn muốn nói gì đó trước khi đi, nhưng thấy Thời Trường Phong cầm bút ghi âm, ông đành nhịn lại và rời khỏi phòng bệnh với một thái độ lịch sự.
Sau khi ông đi, Thời Trường Phong cất bút ghi âm và nói với Giản Hoài: “Cậu cần phải ngồi xuống và nghỉ ngơi.”
Thời Trường Phong giơ tay định dìu, nhưng Giản Hoài lại chống cự và tránh khỏi động tác của anh, tự mình chống tường bước về bàn và ngồi xuống.
Thời Trường Phong đưa một ly nước ấm tới đúng lúc, chiếc ly pha lê trong suốt phản chiếu màu sắc của ông mặt trời, Giản Hoài nhìn chiếc ly chăm rồi chợt hỏi: “Ngoài trời có tuyết rơi chưa?”
“Đâu có, hôm nay trời trong nắng ấm, ánh mặt trời sáng rực.” Thời Trường Phong không hề lộ ra nét mặt kinh ngạc. Anh hỏi bằng một giọng điệu hiền lành như đang tám mấy chuyện như ‘Hôm nay ăn gì đây?’ và‘Nhiệt độ ngoài trời thế nào?’ với bạn bè, “Cậu thích tuyết hả?”
Giản Hoài ngây người ngay lập tức, tay cầm ly nước và nói: “Không biết, tôi cũng không biết mình thích gì nữa. Tôi từng thấy tuyết rơi một lần, lúc ấy tôi vùi mặt xuống tuyết. Hình như tôi làm vậy cũng rất lâu, lúc ngước lên, mặt bị đông lạnh đến nỗi mất hết cảm giác. Song tôi lại rửa mặt bằng nước ấm, mặt có vẻ cũng bị bỏng rát một thời gian dài. Từ đó về sau, tôi cũng chả thèm ngắm gương nữa.”
Giọng điệu dửng dưng của cậu khiến Thời Trường Phong kinh hãi, bác sĩ Thời dò hỏi cẩn thận: “Lúc đó cậu mấy tuổi? Tại sao lại muốn vùi mặt vô tuyết lâu tới vậy chứ?
Ánh mắt của Giản Hoài mất đi điểm tập trung, cậu suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Không nhớ rõ, hình như còn nhỏ lắm. Tôi không thích tuyết, vừa ngứa vừa đau.”
Nếu cứ kích thích những giác quan của con nhỏ liên tục bằng những nhân tố tiêu cực, nó sẽ bắt đầu ghét mấy thứ tương tự. Ví dụ như để trẻ con chạm lên động vật lông xù. Lúc đầu chúng sẽ thể hiện sự yêu thích. Ngay sau đó, nếu không ngừng bật âm thanh tần số cao chói tai và khó chịu lúc chúng chạm lên mấy món xù lông, sau một khoảng thời gian, trẻ con sẽ khóc ào khi đụng trúng những thứ có lông. Trường hợp nghiêm trọng hơn là một vài đứa còn sợ luôn cả đầu óc lông lá trên người mình sau khi lớn lên nữa.
Thời Trường Phong nhìn cậu trai trưởng thành năm nay mới tròn 18 tuổi này, cố gắng hết sức để giọng nói của mình luôn bình thản: “Vậy tại sao tự dưng lại nhắc tới tuyết rơi thế?”
Giản Hoài nắm lấy ống tay áo của Thời Trường Phong, cúi đầu ngửi ngửi rồi nói: “Tôi ngửi thấy mùi tuyết, lành lạnh nhưng cũng khá dễ ngửi.”
Thời Trường Phong cũng tự ngửi đồ mình, ngoài mùi nước sát trùng ra thì chẳng ngửi được gì khác.
Giản Hoài nhìn về phía Thời Trường Phong và cười khẽ: “Tôi không thích tuyết, nhưng tôi thích mùi của nó, rất sạch sẽ và rất lạnh lẽo, có thể giấu được mùi máu tanh.”
Thời Trường Phong nhíu chặt mày lại.
Sau khi Giản Bác Hàn rời đi, nét mặt của Giản Hoài dần khôi phục. Cậu chỉ lên mũi và nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ đến lớn, mũi của tôi xài tốt lắm. Tôi không hề nói bí mật này cho giáo sư Giản, hôm nay phá lệ nói anh biết đấy.”
“Tại sao lại là tôi?” Thời Trường Phong thấy hơi lo vì bỗng dưng lại được người nọ đặc cách.
Giản Hoài đứng dậy, lấy ra hai viên thuốc từ dưới gối đầu và để vô lòng bàn tay của Thời Trường Phong, cậu chỉ lên viên thuốc: “Đây là vitamin, tôi có thể đoán được.”
Thời Trường Phong biết đây là vitamin, hai viên thuốc của hôm qua và hôm nay đều là anh tự tay đổi hết.
Sau khi tiếp nhận Giản Hoài, anh đã chú ý ngay tới lượng thuốc bất thường đó. Anh thử sửa lời dặn của bác sĩ, nhưng bệnh tình và thân phận của Giản Hoài quá đặc biệt, anh mới tới làm ở bệnh viện này nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên hôm qua Thời Trường Phong đã cẩn thận đổi thuốc, chờ 24 tiếng trôi qua, anh lập tức tới kiểm tra phòng bệnh, để xác định xem bản thân Giản Hoài có cần một liều thuốc an thần nặng như vậy không.
Thời Trường Phong không hề giải thích về hành vi đổi thuốc, anh lại hỏi: “Tôi là mùi tuyết, vậy những người khác thì sao? Có thể kể ra không?”
“Bác sĩ điều trị trước đây là gỗ mục, trên người của nhân viên chăm sóc tới đưa cơm và thuốc mỗi ngày có mùi formalin, giáo sư Giản là… xác mới.” Giản Hoài nhìn thẳng vào Thời Trường Phong và đợi phản ứng của anh.
Quá trình giao lưu với bệnh nhân cũng là một quá trình hai bên thử tin tưởng lẫn nhau. Giản Hoài đang bắn ra một tín hiệu rằng mình có thể tiếp cận và đưa ra chút thông tin để xem thử phản ứng của Thời Trường Phong.
Người này là một bệnh nhân thông minh, năm giác quan của cậu nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Cậu ấy còn cố ý đong đưa tay trái để tiết lộ dấu vết của con dao găm trong tay áo và luôn quan sát từng động tác của Thời Trường Phong.
“Mùi của nhân viên chăm sóc nào cũng giống nhau hết à?” Thời Trường Phong hỏi tránh khỏi trọng điểm.
“Có một chút khác biệt… ối!” Giản Hoài đứng dậy như mới nhớ tới điều gì đó. Cậu đi tới trước mặt tủ quần áo, mở cửa tủ ra, Vương Tiểu Soái đã bị dọa sợ đến nỗi hôn mê lăn xuống đất từ trong tủ quần áo.
Thời Trường Phong: “…”
Mặt của Vương Tiểu Soái đập mạnh xuống đất, hắn đau tới mức tỉnh táo lại, lập tức che đầu hét lên: “Ai da má ơi! Làm tôi sợ muốn chết luôn! Cha cậu đáng sợ quá, đúng là sắp chết người rồi đó!”
Hắn hét thêm hai tiếng xong mới nhận ra có người thứ ba đang tồn tại trong phòng.
Vương Tiểu Soái nhanh chóng nhảy ra sau lưng Giản Hoài, thò đầu ra nhìn về phía người thứ ba đó, thấy rõ là Thời Trường Phong mới yên lòng vọt tới trước mặt bác sĩ Thời và nói: “Bác sĩ Thời, tôi nói anh rồi mà, tối hôm qua có quái vật thật đó, bệnh viện của chúng ta buổi tối có vấn đề! Nếu anh không tin, Giản Hoài cũng có thấy nè! Anh là bác sĩ mới tới Bệnh viện Thứ 3 thôi, tối hôm qua cũng làm ca đêm nữa, cuối cùng anh có lén vi phạm vào ‘ba điều không được’ không vậy? Xin anh đừng để tôi diễn một mình chứ, tôi nghi bản thân chắc bị điên hay gì rồi anh ơi!”
Chuỗi lời liên tiếp của Vương Tiểu Soái khiến cả bầu không khí tĩnh lặng trở nên sống động, Thời Trường Phong vẫn không nói gì.
Thấy bác sĩ Thời im thin thít, Vương Tiểu Soái đành phải xin giúp đỡ từ Giản Hoài: “Giản Hoài, cậu cũng thấy mà phải không?”
“Tôi không biết.” Giản Hoài nói thản nhiên, có vẻ như đang trả lời Vương Tiểu Soái nhưng mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Thời Trường Phong.
Vương Tiểu Soái lại kêu rên tiếp, giải thích tùm lum tà la là mình không hề nói dối. Thời Trường Phong tự động chuyển hóa giọng nói của Vương Tiểu Soái thành nhạc nền và suy nghĩ về lời nói của Giản Hoài.
Giản Hoài nói cậu không biết mình có thích thứ gì hay không, điều đó không có nghĩa là cậu không thích thứ gì đó. Tương tự, cậu không biết tối hôm qua từng có chuyện gì lạ lùng xảy ra hay không cũng chẳng có nghĩa là cậu không thấy được chuyện gì đó.
Không phải ‘không biết’ mà là ‘không xác định được’.
Giản Hoài không thể xác định những sự vật mình cảm giác được có tồn tại thật hay không. Thị giác, thính giác và xúc giác gì cũng đã bị mơ hồ hóa bởi một người nào đó, chỉ có khứu giác vẫn còn nguyên vẹn thôi.
Thời Trường Phong nhìn Giản Hoài, biết rõ bệnh nhân này đang đợi câu trả lời, chờ ai đó tới công nhận giác quan của cậu là điều đáng tin.
“Tôi có thấy,” Thời Trường Phong nói bằng một giọng điệu quả quyết và không thể nghi ngờ, “0 giờ tối hôm qua, tất cả máy nhắn tin đã reo lên cùng một lúc. Tôi mở cửa phòng bệnh nhân ra, tất cả bệnh nhân rời khỏi phòng như mấy cái xác không hồn. Họ vẫn mãi quẩn quanh cho tới khi mặt trời mọc mới trở lại phòng bệnh của mình. Sáng nay lúc tôi kiểm tra phòng, bệnh nhân nào cũng nói đêm qua ngủ rất ngon, ngủ tới bình minh nhưng cũng chưa chịu tỉnh giấc.”
Vương Tiểu Soái nhào tới trước mặt Thời Trường Phong như vừa thấy được vị cứu tinh, cảm kích đến nỗi thiếu điều muốn quỳ xuống đất ôm đùi anh: “Cuối cùng cũng có người tin lời tôi nói rồi!”
Thời Trường Phong hỏi Giản Hoài: “Còn cậu thì sao?”
Giản Hoài nhấp môi mấy cái, ánh mắt mơ màng nãy giờ dần trở nên rõ nét: “Từ nhỏ đến lớn, tôi cứ nghĩ mãi không biết cuối cùng thế giới bị điên hay tôi mới là người bị điên nữa?”
Đến giờ phút này, Thời Trường Phong đã hoàn toàn xác định được tình trạng của Giản Hoài. Anh mở ra tay, trong lòng bàn tay là hai viên vitamin, anh nói một cách chắc chắn: “Cậu không hề bị điên, cậu tỉnh táo và nhạy bén hơn bất cứ ai. Là người sống trong thế giới này bị điên hết thôi.”
Nghe lời nói của anh xong, Giản Hoài lập tức ngồi xuống đất và hít vào từng ngụm không khí quanh mình.
Đây có vẻ là lần đầu tiên cậu cảm nhận được hít thở là một chuyện thoải mái đến như vậy.
Nhưng Thời Trường Phong đối diện với Giản Hoài lại lướt nhẹ tầm mắt qua ngón tay cậu rồi nói với mấy tên bác sĩ thực tập: “Các cậu sửa lại ghi chép kiểm tra phòng bệnh vừa nãy đi, nhớ chép sang hồ sơ y tế.”
Ý của câu nói này là muốn họ rời đi, đám bác sĩ thực tập biết điều đi khỏi.
Phòng bệnh lại trở về với trạng thái trống không. Trái tim của Giản Hoài mới thả lỏng, động tác trên ngón tay vô thức dừng lại, nhưng cánh tay trái vẫn để trên bàn, mượn mặt phẳng này để che giấu con dao găm nằm trong tay áo.
Lưỡi dao lạnh giá dần ấm lên bởi nhiệt độ cơ thể, xúc giác dần thích ứng với sự tồn tại của dao găm. Con dao đó gần như hòa thành một với Giản Hoài, nếu không vì mũi dao hơi cong, đè lên da và mang đến một cơn đau ít ỏi, Giản Hoài cũng sắp quên mất mình đang cất giấu một vũ khí sắc bén trên người.
Giản Bác Hàn thấy Thời Trường Phong biết điều kêu mấy tên bác sĩ khác rời đi nên cảm thấy mừng rỡ khôn xiết: “Bác sĩ Thời, tôi nghĩ chúng ta cần phải ngồi xuống bàn về bệnh tình của Tiểu Hoài chút đấy. Dù sao cậu chỉ mới nhận ca bệnh này nên chắc cũng không hiểu nhiều về tình trạng. Tôi lại khá quen thuộc với thay đổi trong bệnh tình của Tiểu Hoài, tôi có thể nói cậu biết vài chi tiết không nằm trong hồ sơ y tế.”
Nói xong, ông làm động tác mời ngồi, muốn cả hai nói chuyện ngay trong phòng bệnh của Giản Hoài.
Chiếc bàn trong này chỉ có hai chỗ, tiện dùng để bác sĩ điều trị và bệnh nhân trò chuyện với nhau. Sau khi giáo sư Giản làm ra động tác đó, Giản Hoài đứng dậy nhường chỗ cho hai người ngay.
Cậu đứng tựa lên tường, vẻ mặt hờ hững, không mấy tò mò về cuộc đối thoại sắp tới của cả hai.
Giản Hoài đã nghe cùng một cuộc đối thoại như vầy không biết bao nhiêu lần rồi.
Giản Bác Hàn có tiếng nói rất lớn trong lĩnh vực tâm thần, hơn nữa cũng rất giỏi ăn nói và ám thị.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi khách tới chơi nhắc tới Giản Hoài, Giản Bác Hàn sẽ sử dụng giọng điệu khoe khoang để khen con hết cỡ, để lại đối phương một ấn tượng rằng có lẽ Giản Hoài là một đứa nhỏ không bình thường. Vì vậy, khi Giản Hoài nhập viện vào một năm trước, không ai cảm thấy ngoài ý muốn cả. Thậm chí họ còn cho rằng đúng ra con trai của giáo sư Giản phải được chữa trị càng sớm càng tốt nữa.
Chỉ với mấy câu ba xạo này, bác sĩ điều trị cho Giản Hoài sẽ có thể nghe lời Giản Bác Hàn. Từ đó về sau, phương án trị liệu cho Giản Hoài hoàn toàn được chỉ dẫn bởi Giản Bác Hàn.
Giản Hoài rũ mắt, nhớ lại một trong hai viên thuốc được đưa tới liên tiếp vào hôm qua và hôm nay luôn bị đổi thành vitamin. Cậu không hề hủy đi hai viên vitamin này mà lại để nó dưới gối.
Một lúc sau giáo sư Giản sẽ phát hiện khi ổng sửa sang lại giường đệm cho cậu thôi. Giản Hoài nghĩ thầm.
Cậu liếc nhìn Thời Trường Phong, tên bác sĩ Thời này sẽ nhanh chóng trở thành một tín đồ trung thành với giáo sư Giản thôi.
Lúc đang nghĩ như vậy, Giản Hoài chợt nghe thấy Thời Trường Phong nói: “Về tình huống của Giản Hoài, tôi sẽ nói chuyện với giáo sư Giản ngài sau khi kiểm tra phòng bệnh xong. Nhưng bây giờ tôi cần phải tiếp xúc với bản thân Giản Hoài ạ. Đột ngột thay đổi bác sĩ điều trị mình chả quen biết gì, chúng ta cũng phải cho Giản Hoài một thời gian để thích ứng.”
Vì vậy anh lướt qua Giản Bác Hàn và trực tiếp nói với Giản Hoài: “Nếu cảm thấy lo lắng, cậu có thể để người nhà khiến mình cảm thấy yên tâm ở lại đây. Nếu cậu muốn được tiếp xúc một mình, giáo sư Giản sẽ đợi ngoài cửa. Nếu cậu không muốn tiếp xúc với người lạ thì tôi sẽ rời đi, ít bữa nữa quen rồi lại nói.”
Thời Trường Phong nhìn Giản Hoài, chờ cậu đưa ra quyết định.
Nụ cười của Giản Bác Hàn đã biến mất: “Bác sĩ Thời, hình như cậu chưa hiểu rõ cho lắm, Tiểu Hoài có khuynh hướng tấn công rõ ràng như vậy, chắc chắn nó sẽ hi vọng tôi không ở trong này, như vậy nó sẽ có thể làm tổn thương tới người khác mà chẳng kiêng nể gì.”
Giản Bác Hàn vừa nói vừa đi tới bên cạnh Giản Hoài, ông xoa tóc cậu và nói dịu dàng: “Người lạ làm con thấy căng thẳng phải không? Tiểu Hoài, con còn nhớ rõ lần trước con đã làm gì khi gặp chú Lâm chứ? Bây giờ chú Lâm đã…”
Động tác của Giản Bác Hàn như vừa đụng trúng một cái chốt nào đó. Chỉ cần cảm nhận sự tiếp cận của ông và hai chữ ‘chú Lâm đó thôi cũng khiến Giản Hoài muốn ói.
Nói thật, Giản Hoài không nhớ rõ chú Lâm là ai hết, trong trí nhớ của cậu chỉ có tiếng kêu thảm thiết, hơi thở, và mũi miệng ngập mùi máu me của một người đàn ông trung niên thôi. Giản Hoài che miệng lại, con ngươi co chặt, cảm giác ghê tởm làm cho cậu sắp không thể nổi nữa.
“Cậu nhìn đi, mới nhắc tới một người lạ thôi mà Tiểu Hoài đã rất kích động rồi, nó không thể nào ở trong đây một mình với cậu đâu.” Ánh mắt của Giản Bác Hàn đầy ắp vẻ thương hại, “Đứa con đáng thương của cha.”
Giản Hoài thấy bàn tay to của Giản Bác Hàn từ từ đưa lên trán mình, bắp thịt cả người căng chặt, cậu đã chạm đến giới hạn. Giản Hoài biết, một khi Giản Bác Hàn đụng lên trán, cậu sẽ mất đi lý trí, rút con dao găm trong tay áo ra và tấn công tất cả thứ gì trước mặt mình.
Từ nhỏ đến lớn, tình huống này từng xảy ra nhiều không đếm xuể. Mỗi lần sau khi khôi phục tinh thần, trước mặt chỉ có Giản Bác Hàn đang ôm lấy cậu với một nét mặt trìu mến và nói dịu dàng: “Đứa con đáng thương của cha, con chỉ có cha thôi.”
Cậu vô lực nhìn chằm chằm vào tay của Giản Bác Hàn, cảm thấy lý trí đang dần rời khỏi mình.
Một bàn tay mạnh mẽ với đốt ngón rõ ràng cũng như một mùi hương lành lạnh và khá tươi mát xen vào giữa hai người, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello của Thời Trường Phong vang lên bên tai Giản Hoài: “Giáo sư Giản, ám thị tiêu cực bằng kỹ năng chuyên môn như vầy có vẻ không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp cho mấy.”
Giản Bác Hàn lại bị ngăn cản một lần nữa. Ông quay đầu nhìn về phía Thời Trường Phong, tầm mắt ngắm nghía chàng bác sĩ trầm tĩnh và khí thế như biển rộng này, coi bộ đây là lần đầu tiên ông nhìn thẳng vào Thời Trường Phong.
“Hình như tích cực hay tiêu cực gì thì tôi vẫn có năng lực chuyên môn để phán xét hơn cậu đấy.” Giản Bác Hàn nói nghiêm nghị.
“Đúng không ạ?” Thời Trường Phong móc một cây bút ghi ấm từ trong túi áo ra, “Để phục vụ cho việc ghi chép sau này, tôi có mang theo bút ghi âm lúc kiểm tra phòng bệnh. Đúng là uy tín của tôi trong lĩnh vực tâm thần này không bằng giáo sư Giản, nhưng vẫn có rất nhiều người ngoài kia mạnh hơn tôi. Giáo sư Giản có cần tôi gửi cuộc đối thoại này tới hội thảo để những chuyên gia khác phán xét không ạ?”
Giản Bác Hàn hít sâu vào một hơi, vẫn mỉm cười nói: “Đối thoại giữa bệnh nhân và người nhà rơi vào phạm trù bảo mật, không nhận được sự đồng ý của người giám hộ của bệnh nhân thì không được phép truyền ra ngoài. Vừa hay tôi lại là người giám hộ của bệnh nhân đây. Cậu còn nhớ rõ điều lệ bảo mật quy định những gì không nhỉ?”
“Tôi nhớ rõ.” Giọng điệu của Thời Trường Phong vẫn kiên quyết như cũ, “Điều kiện tiên quyết là xem thử cuộc đối thoại này sẽ được xếp loại là trò chuyện giữa người nhà với nhau hay ám thị tinh thần thôi. Tôi lấy thân phận bác sĩ đưa ra một đề nghị chuyên môn với một người nhà của bệnh nhân như ngài là tạm thời xin ngài hãy rời đi, đừng kích thích thần kinh của bệnh nhân bằng những từ ngữ không chuyên nghiệp nữa ạ.”
Giản Bác Hàn nhìn Giản Hoài đang cúi đầu rồi vẫn cười nói dịu dàng: “Cậu nói có lý lắm, đúng là tôi nên tránh đi một tí.”
Giáo sư Giản còn muốn nói gì đó trước khi đi, nhưng thấy Thời Trường Phong cầm bút ghi âm, ông đành nhịn lại và rời khỏi phòng bệnh với một thái độ lịch sự.
Sau khi ông đi, Thời Trường Phong cất bút ghi âm và nói với Giản Hoài: “Cậu cần phải ngồi xuống và nghỉ ngơi.”
Thời Trường Phong giơ tay định dìu, nhưng Giản Hoài lại chống cự và tránh khỏi động tác của anh, tự mình chống tường bước về bàn và ngồi xuống.
Thời Trường Phong đưa một ly nước ấm tới đúng lúc, chiếc ly pha lê trong suốt phản chiếu màu sắc của ông mặt trời, Giản Hoài nhìn chiếc ly chăm rồi chợt hỏi: “Ngoài trời có tuyết rơi chưa?”
“Đâu có, hôm nay trời trong nắng ấm, ánh mặt trời sáng rực.” Thời Trường Phong không hề lộ ra nét mặt kinh ngạc. Anh hỏi bằng một giọng điệu hiền lành như đang tám mấy chuyện như ‘Hôm nay ăn gì đây?’ và‘Nhiệt độ ngoài trời thế nào?’ với bạn bè, “Cậu thích tuyết hả?”
Giản Hoài ngây người ngay lập tức, tay cầm ly nước và nói: “Không biết, tôi cũng không biết mình thích gì nữa. Tôi từng thấy tuyết rơi một lần, lúc ấy tôi vùi mặt xuống tuyết. Hình như tôi làm vậy cũng rất lâu, lúc ngước lên, mặt bị đông lạnh đến nỗi mất hết cảm giác. Song tôi lại rửa mặt bằng nước ấm, mặt có vẻ cũng bị bỏng rát một thời gian dài. Từ đó về sau, tôi cũng chả thèm ngắm gương nữa.”
Giọng điệu dửng dưng của cậu khiến Thời Trường Phong kinh hãi, bác sĩ Thời dò hỏi cẩn thận: “Lúc đó cậu mấy tuổi? Tại sao lại muốn vùi mặt vô tuyết lâu tới vậy chứ?
Ánh mắt của Giản Hoài mất đi điểm tập trung, cậu suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Không nhớ rõ, hình như còn nhỏ lắm. Tôi không thích tuyết, vừa ngứa vừa đau.”
Nếu cứ kích thích những giác quan của con nhỏ liên tục bằng những nhân tố tiêu cực, nó sẽ bắt đầu ghét mấy thứ tương tự. Ví dụ như để trẻ con chạm lên động vật lông xù. Lúc đầu chúng sẽ thể hiện sự yêu thích. Ngay sau đó, nếu không ngừng bật âm thanh tần số cao chói tai và khó chịu lúc chúng chạm lên mấy món xù lông, sau một khoảng thời gian, trẻ con sẽ khóc ào khi đụng trúng những thứ có lông. Trường hợp nghiêm trọng hơn là một vài đứa còn sợ luôn cả đầu óc lông lá trên người mình sau khi lớn lên nữa.
Thời Trường Phong nhìn cậu trai trưởng thành năm nay mới tròn 18 tuổi này, cố gắng hết sức để giọng nói của mình luôn bình thản: “Vậy tại sao tự dưng lại nhắc tới tuyết rơi thế?”
Giản Hoài nắm lấy ống tay áo của Thời Trường Phong, cúi đầu ngửi ngửi rồi nói: “Tôi ngửi thấy mùi tuyết, lành lạnh nhưng cũng khá dễ ngửi.”
Thời Trường Phong cũng tự ngửi đồ mình, ngoài mùi nước sát trùng ra thì chẳng ngửi được gì khác.
Giản Hoài nhìn về phía Thời Trường Phong và cười khẽ: “Tôi không thích tuyết, nhưng tôi thích mùi của nó, rất sạch sẽ và rất lạnh lẽo, có thể giấu được mùi máu tanh.”
Thời Trường Phong nhíu chặt mày lại.
Sau khi Giản Bác Hàn rời đi, nét mặt của Giản Hoài dần khôi phục. Cậu chỉ lên mũi và nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ đến lớn, mũi của tôi xài tốt lắm. Tôi không hề nói bí mật này cho giáo sư Giản, hôm nay phá lệ nói anh biết đấy.”
“Tại sao lại là tôi?” Thời Trường Phong thấy hơi lo vì bỗng dưng lại được người nọ đặc cách.
Giản Hoài đứng dậy, lấy ra hai viên thuốc từ dưới gối đầu và để vô lòng bàn tay của Thời Trường Phong, cậu chỉ lên viên thuốc: “Đây là vitamin, tôi có thể đoán được.”
Thời Trường Phong biết đây là vitamin, hai viên thuốc của hôm qua và hôm nay đều là anh tự tay đổi hết.
Sau khi tiếp nhận Giản Hoài, anh đã chú ý ngay tới lượng thuốc bất thường đó. Anh thử sửa lời dặn của bác sĩ, nhưng bệnh tình và thân phận của Giản Hoài quá đặc biệt, anh mới tới làm ở bệnh viện này nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên hôm qua Thời Trường Phong đã cẩn thận đổi thuốc, chờ 24 tiếng trôi qua, anh lập tức tới kiểm tra phòng bệnh, để xác định xem bản thân Giản Hoài có cần một liều thuốc an thần nặng như vậy không.
Thời Trường Phong không hề giải thích về hành vi đổi thuốc, anh lại hỏi: “Tôi là mùi tuyết, vậy những người khác thì sao? Có thể kể ra không?”
“Bác sĩ điều trị trước đây là gỗ mục, trên người của nhân viên chăm sóc tới đưa cơm và thuốc mỗi ngày có mùi formalin, giáo sư Giản là… xác mới.” Giản Hoài nhìn thẳng vào Thời Trường Phong và đợi phản ứng của anh.
Quá trình giao lưu với bệnh nhân cũng là một quá trình hai bên thử tin tưởng lẫn nhau. Giản Hoài đang bắn ra một tín hiệu rằng mình có thể tiếp cận và đưa ra chút thông tin để xem thử phản ứng của Thời Trường Phong.
Người này là một bệnh nhân thông minh, năm giác quan của cậu nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Cậu ấy còn cố ý đong đưa tay trái để tiết lộ dấu vết của con dao găm trong tay áo và luôn quan sát từng động tác của Thời Trường Phong.
“Mùi của nhân viên chăm sóc nào cũng giống nhau hết à?” Thời Trường Phong hỏi tránh khỏi trọng điểm.
“Có một chút khác biệt… ối!” Giản Hoài đứng dậy như mới nhớ tới điều gì đó. Cậu đi tới trước mặt tủ quần áo, mở cửa tủ ra, Vương Tiểu Soái đã bị dọa sợ đến nỗi hôn mê lăn xuống đất từ trong tủ quần áo.
Thời Trường Phong: “…”
Mặt của Vương Tiểu Soái đập mạnh xuống đất, hắn đau tới mức tỉnh táo lại, lập tức che đầu hét lên: “Ai da má ơi! Làm tôi sợ muốn chết luôn! Cha cậu đáng sợ quá, đúng là sắp chết người rồi đó!”
Hắn hét thêm hai tiếng xong mới nhận ra có người thứ ba đang tồn tại trong phòng.
Vương Tiểu Soái nhanh chóng nhảy ra sau lưng Giản Hoài, thò đầu ra nhìn về phía người thứ ba đó, thấy rõ là Thời Trường Phong mới yên lòng vọt tới trước mặt bác sĩ Thời và nói: “Bác sĩ Thời, tôi nói anh rồi mà, tối hôm qua có quái vật thật đó, bệnh viện của chúng ta buổi tối có vấn đề! Nếu anh không tin, Giản Hoài cũng có thấy nè! Anh là bác sĩ mới tới Bệnh viện Thứ 3 thôi, tối hôm qua cũng làm ca đêm nữa, cuối cùng anh có lén vi phạm vào ‘ba điều không được’ không vậy? Xin anh đừng để tôi diễn một mình chứ, tôi nghi bản thân chắc bị điên hay gì rồi anh ơi!”
Chuỗi lời liên tiếp của Vương Tiểu Soái khiến cả bầu không khí tĩnh lặng trở nên sống động, Thời Trường Phong vẫn không nói gì.
Thấy bác sĩ Thời im thin thít, Vương Tiểu Soái đành phải xin giúp đỡ từ Giản Hoài: “Giản Hoài, cậu cũng thấy mà phải không?”
“Tôi không biết.” Giản Hoài nói thản nhiên, có vẻ như đang trả lời Vương Tiểu Soái nhưng mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Thời Trường Phong.
Vương Tiểu Soái lại kêu rên tiếp, giải thích tùm lum tà la là mình không hề nói dối. Thời Trường Phong tự động chuyển hóa giọng nói của Vương Tiểu Soái thành nhạc nền và suy nghĩ về lời nói của Giản Hoài.
Giản Hoài nói cậu không biết mình có thích thứ gì hay không, điều đó không có nghĩa là cậu không thích thứ gì đó. Tương tự, cậu không biết tối hôm qua từng có chuyện gì lạ lùng xảy ra hay không cũng chẳng có nghĩa là cậu không thấy được chuyện gì đó.
Không phải ‘không biết’ mà là ‘không xác định được’.
Giản Hoài không thể xác định những sự vật mình cảm giác được có tồn tại thật hay không. Thị giác, thính giác và xúc giác gì cũng đã bị mơ hồ hóa bởi một người nào đó, chỉ có khứu giác vẫn còn nguyên vẹn thôi.
Thời Trường Phong nhìn Giản Hoài, biết rõ bệnh nhân này đang đợi câu trả lời, chờ ai đó tới công nhận giác quan của cậu là điều đáng tin.
“Tôi có thấy,” Thời Trường Phong nói bằng một giọng điệu quả quyết và không thể nghi ngờ, “0 giờ tối hôm qua, tất cả máy nhắn tin đã reo lên cùng một lúc. Tôi mở cửa phòng bệnh nhân ra, tất cả bệnh nhân rời khỏi phòng như mấy cái xác không hồn. Họ vẫn mãi quẩn quanh cho tới khi mặt trời mọc mới trở lại phòng bệnh của mình. Sáng nay lúc tôi kiểm tra phòng, bệnh nhân nào cũng nói đêm qua ngủ rất ngon, ngủ tới bình minh nhưng cũng chưa chịu tỉnh giấc.”
Vương Tiểu Soái nhào tới trước mặt Thời Trường Phong như vừa thấy được vị cứu tinh, cảm kích đến nỗi thiếu điều muốn quỳ xuống đất ôm đùi anh: “Cuối cùng cũng có người tin lời tôi nói rồi!”
Thời Trường Phong hỏi Giản Hoài: “Còn cậu thì sao?”
Giản Hoài nhấp môi mấy cái, ánh mắt mơ màng nãy giờ dần trở nên rõ nét: “Từ nhỏ đến lớn, tôi cứ nghĩ mãi không biết cuối cùng thế giới bị điên hay tôi mới là người bị điên nữa?”
Đến giờ phút này, Thời Trường Phong đã hoàn toàn xác định được tình trạng của Giản Hoài. Anh mở ra tay, trong lòng bàn tay là hai viên vitamin, anh nói một cách chắc chắn: “Cậu không hề bị điên, cậu tỉnh táo và nhạy bén hơn bất cứ ai. Là người sống trong thế giới này bị điên hết thôi.”
Nghe lời nói của anh xong, Giản Hoài lập tức ngồi xuống đất và hít vào từng ngụm không khí quanh mình.
Đây có vẻ là lần đầu tiên cậu cảm nhận được hít thở là một chuyện thoải mái đến như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook