Thời Trường Phong chủ yếu phụ trách tuần tra khu mua sắm. Anh được xếp để đi tuần ở tầng 1 nơi nhiều người qua lại nhất, giải quyết vài vụ tranh cãi và tình huống khẩn cấp, lâu lâu còn phải phụ dọn chút đồ. Lúc bận thì việc nhiều không xuể, khi rảnh cũng có thể trò chuyện với Giản Hoài.

Giản Hoài cực kỳ không thích ứng nổi khoảnh khắc vừa tới khu mua sắm. Lúc lãnh đạo phát biểu và giải thích nhiệm vụ trước khi mở cửa khu thì còn ổn, Thời Trường Phong và các đồng nghiệp đứng thành hai hàng, Giản Hoài thì ôm cánh tay đứng tựa lên tường, lạnh lùng nhìn họ, trông cậu rất ngầu.

Sau khi khu mua sắm mở cửa và khách lục tục vào tới, Giản Hoài bắt đầu lặng lẽ di chuyển, né tránh những vị khách không thấy được mình để không bị họ đi xuyên qua người.

Một lát sau, đến giờ trưa, khách không còn đi tụm năm tụm ba nữa. Thường sẽ có một đám người tràn vào khu mua sắm, mục tiêu của họ là khu ăn uống trên tầng cao nhất, nhưng đều phải đi qua tầng 1.

Giản Hoài còn né khúc đầu, song dần lùi vô một góc. Tóc tai hơi bù xù, khí chất đẹp trai lạnh lùng trước đó đã lặng mất tăm, chỉ còn dư lại một khí thế chống đỡ đầy mạnh mẽ và vẻ mờ mịt luống cuống thôi.

Không phải cậu không muốn tránh đi, nhưng có quá nhiều người tới khu mua sắm vào buổi trưa, người ra vào tầng 1 cũng đông đúc, mùi hương lộn xộn, khứu giác của Giản Hoài lại quá nhạy bén. Tình trạng đông người như vầy thật sự làm cậu thấy hốt hoảng.

Nếu muốn tránh va chạm thì ngoài tự cẩn thận ra, người bình thường cũng tin người khác sẽ tránh mình, nhưng chỉ có tránh né từ hai bên mới có thể đề phòng va chạm thôi.

Mọi người không thấy được Giản Hoài, chỉ để Giản Hoài tự né một mình như vậy thì vẫn có người xông đến từ bên trái, bên phải và phía sau, họ thường bước thẳng qua vị tí Giản Hoài đang đứng.

Lúc đầu Giản Hoài còn cố né tránh dòng người, riết rồi cũng từ bỏ.

Cậu tìm một góc, ôm đầu gối ngồi dựa lên tường. Ngẫu nhiên sẽ có người bước qua người Giản Hoài, nhưng cậu cũng chả thèm né nữa.

Thời Trường Phong giúp dọn đồ xong, trở về lại thấy Giản Hoài để cằm trên đầu gối, ngồi tự bế trong một góc. Tóc cậu hơi rối, mắt nhìn đăm đăm, có một vị khách đang đứng gọi điện thoại kế bên cậu. Vị khách này vừa gọi điện thoại vừa đi qua bước lại, thường xuyên qua người Giản Hoài, cậu cũng lười nhúc nhích.

Thời Trường Phong nhìn lên máy theo dõi, đi tới đứng bên cạnh Giản Hoài, cản bước chân đi tới của vị khách đó, còn mở kênh công cộng của bộ đàm lên, hay có tiếng đối thoại truyền đến, âm thanh rất lớn.

Vị khách này chạy tới đây gọi điện thoại vì muốn tìm một chỗ yên tĩnh, thấy Thời Trường Phong cản chân ở góc tường, hắn trợn mắt liếc cậu bảo vệ này một cái rồi giơ điện thoại đi tới cửa an toàn kế bên để gọi tiếp.

Giản Hoài ngẩng đầu nhìn Thời Trường Phong đang đứng kế bên, song lại yên lặng cúi đầu bất động.

Thời Trường Phong chỉnh nhỏ âm lượng của bộ đàm lại, chặn máy theo dõi của khu mua sắm bằng cơ thể của mình và đưa một chai nước khoáng cho Giản Hoài nhân cơ hội đó.

“Uống miếng nước đi.” Thời Trường Phong nói khẽ.

Giản Hoài nhận lấy chai nước. Khoảnh khắc chai nước khoáng rơi vào trong tay Giản Hoài, máy theo dõi không còn quay được nó nữa.

“Cảm ơn.” Giản Hoài uống một hớp nước, dòng nước khá ngọt làm ẩm cổ họng khô khan cũng như làm dịu đi trái tim hơi nóng nảy của cậu.

“Đói bụng không?” Thời Trường Phong cố gắng không di chuyển đôi môi nhiều, lại hỏi khẽ.

Giản Hoài chỉ mới 18 tuổi, đây là giai đoạn quá trình trao đổi chất hoạt động tốt nhất, ăn thế nào cũng thấy đói. Huống chi cậu đã thấy căng thẳng nguyên buổi sáng này, bụng đã đói đến nỗi kêu rột rột từ lâu. Nhưng cậu không phải kiểu người hay kể khổ hoặc giả vờ bi thảm, dù đói tới mức bụng kêu vang, cậu vẫn chỉ khẽ gật đầu nói: “Hơi hơi.”

Khu mua sắm quy định bảo vệ không được phép mang điện thoại theo lúc đi làm, nhưng Thời Trường Phong vẫn lén để điện thoại vô túi áo trong, chỉnh thành trạng thái tắt tiếng. Công việc của Tổ 0 có tính chất đặc biệt, Thời Trường Phong có thể sẽ nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào, cho nên anh cần phải mở điện thoại suốt 24 tiếng đồng hồ.

Thời Trường Phong nhanh chóng nhìn lên máy theo dõi, nghiêng người móc điện thoại ra để gọi thức ăn, cũng hỏi: “Muốn ăn gì?”

“Tôi không kén ăn.” Giản Hoài nói.

Thế là Thời Trường Phong chọn đủ thứ từ cơm hộp, burrito tới hamburger. Dù sao tuổi này của Giản Hoài ăn thêm chút cũng không béo được.

Thời Trường Phong toàn chọn mấy tiệm trong khu mua sắm, chưa bao lâu đã tới. Anh nhận lấy hộp thức ăn, chạy vô khu thang bộ sau cửa an toàn với Giản Hoài rồi đưa hộp thức ăn cho cậu tại góc chết của máy theo dõi.

Lúc này, bộ đàm của Thời Trường Phong lại vang lên: “Số 28 Thời Trường Phong, cậu đâu rồi?”

“Tôi phải đi làm công chuyện, cậu đừng chạy đi đâu lung tung hết, cố gắng hoạt động trong phạm vi mà máy theo dõi có thể quay được, như vậy ít nhất tôi vẫn có thể tìm được cậu nhờ vào máy theo dõi.” Thời Trường Phong dặn dò cậu.

Nói xong, anh chạy nhanh khỏi khu thang bộ, vội quay về chỗ làm việc.

Giản Hoài nhìn bóng dáng của anh, ngồi ăn cơm trưa trên cầu thang.

Có rất ít người đi thang bộ trong khu mua sắm, đa số toàn là đi thang máy. Khu thang bộ cũng khá tĩnh lặng, Giản Hoài rất thích nơi này.

Cậu mở bao hamburger ra, cắn một ngụm rồi nhíu mày. Giản Bác Hàn ít khi ăn đồ ngoài đường, luôn kêu người giúp việc tới nấu cơm trong nhà. Giản Hoài chưa từng ăn thức ăn nhanh bên ngoài nên chưa thích ứng với hương vị của hamburger cho mấy.

Buông mẫu hamburger đã bị cắn một ngụm ra, Giản Hoài ăn hết burrito trước rồi lại dứt sạch cả hộp cơm. Cậu sờ bụng mấy cái, ăn hai phần đã thấy no rồi.

Nhưng Giản Hoài lại không có thói quen để lại cơm thừa. Giản Bác Hàn luôn dạy cậu đừng lãng phí lương thực, tình huống thiếu thức ăn có lẽ sẽ xuất hiện trong tương lai, cậu không được nuôi thói quen xấu.

Vì thế cậu cau mày ăn luôn cả mẫu hamburger đã bị cắn một ngụm. Sau khi ăn sạch tất cả thức ăn, Giản Hoài no căng đến nỗi chẳng muốn nhúc nhích nữa.

Cậu ném túi đựng và hộp cơm vô chiếc thùng rác nằm trong chỗ ngoặt của khu thang bộ. Đi lòng vòng trong này một lúc, cậu lại nhìn thấy một nhân viên mặc mascot gấu bông khổng lồ xách một chiếc túi chứa đầy kẹo que từ lầu hai đi xuống.

Giản Hoài nghiêng người tránh đi người mặc mascot, nhìn gấu lớn bự con đẩy cửa thang bộ ra và đi vào khu mua sắm.

Giản Hoài suy nghĩ một chút. Vừa nãy lúc chờ thức ăn giao tới, hình như bộ đàm của Thời Trường Phong từng nhắc là chiều nay sẽ có nhân viên phát kẹo que miễn phí ở tầng 1. Đây là một hoạt động thu hút trẻ con của khu mua sắm.

Khi rời khỏi khu thang bộ, người mặc mascot gấu bông khổng lồ lại lỡ làm rơi một cây kẹo que vị bạc hà. Trên mặt đất sạch sẽ như vậy lại có một cây kẹo que, Giản Hoài nhìn một lúc, mới không ôm hi vọng khom lưng muốn nhặt nó lên.

Lẽ ra cậu sẽ không cầm được cây kẹo que này, Giản Hoài biết mình chỉ đang làm trò vô dụng thôi.

Ai ngờ đầu ngón tay của cậu lại có thể chạm lên vỏ bao su bọc kẹo que và thoải mái nhặt nó lên.

“Hả?” Giản Hoài hoang mang nhìn cây kẹo que này, xé mở vỏ bọc ra rồi ngậm vô miệng một cái.

Hương bạc hà thơm ngát lan tỏa trên các nụ vị giác, ăn cũng khá ngon, vừa vặn mang đến một hơi thở mát mẻ sau khi ăn cơm xong.

Nhưng tại sao cậu lại có thể chạm vào cây kẹo que này? Giản Hoài nghĩ trăm lần cũng không ra.

Thời Trường Phong không có ở đây, bản thân Giản Hoài cũng không thể đẩy cửa thang bộ ra. Cậu đợi một lúc lâu mới thấy có một người đi vô khu thang bộ. Giản Hoài vội mượn cơ hội để đi ra ngoài, tìm kiếm Thời Trường Phong trên tầng 1, muốn kể chuyện cây kẹo que cho anh nghe.

Cậu đi tới khu máy gắp thú trên tầng 1, một bé trai ba, bốn tuổi đang nói: “Ba ơi, con muốn cái đó.”

“Được, để ba gắp thú bông cho con nhé!” Người đàn ông chừng 30 tuổi kế bên bé vén tay áo, đầy hăng hái cầm điện thoại mua mười cơ hội gắp thú bông.

Giản Hoài dừng bước trong vô thức và nhìn về phía hai cha con đó.

Gắp thú thất bại liên tục mười lần, người cha trẻ vỗ mạnh lên đùi một cái, phát bực lên: “Thiếu chút xíu nữa thôi! Cái máy gắp thú hỏng này cố ý không cho người ta gắp được mà!”

“Ba, ba vô dụng quá à.” Bé trai bên chân bĩu môi, nhìn cha với một ánh mắt không tín nhiệm.

“Con chờ đó, ba chắc chắn sẽ gắp được!” Người cha trẻ đã chơi tới mức đỏ mắt lại mua thêm hai mươi cơ hội nữa, coi bộ không gắp được là không đi.

Giản Hoài đứng xem bên cạnh chỉ thấy hắn thất một lần rồi một lần, một lần rồi lại một lần nữa, bé trai đã thấy nhàm chán đến nỗi bắt đầu chơi thắt nút với quần áo của mình. Tới lần cuối cùng, người đàn ông đổ mồ hôi đầy đầu cuối cùng cũng gắp được một con vịt bông vàng.

“Má ơi, mình bắt được một con rồi.” Người cha trẻ lấy mọt con vịt bông vàng vừa rơi xuống ngăn tủ ra. Hắn bị trượt tay, thế là vịt bông vàng rớt xuống đất, lăn hai vòng rồi đụng trúng chân của Giản Hoài.

Giản Hoài lùi lại hai bước, nhìn con thú bông đó một cách kỳ lạ. Mới nãy, tuy cậu đã lùi lại kịp thời, nhưng một khoảnh khắc đó, dường như cậu đã đụng phải vật thật.

Người cha trẻ nhặt vịt bông vàng lên, vỗ đi bụi bặm trên người nó, rồi lại nhìn thấy một vết khâu bằng chỉ vàng phía sau não của nó.

“Sao vẫn hỏng thế này? Ông gắp qua gắp lại 30 lần rồi, khu mua sắm rác rươi này lại đưa cho ông hàng lỗi?” Người cha trẻ kéo tay con trai và nói, “Đi con, chúng ta tìm giám đốc đổi một con tốt hơn. Sao lại vô trách nhiệm như vậy, lúc đổi gấu bông cũng không kiểm tra lại nữa.”

“Con muốn cái này, đây là thú bông ba đã gắp được mà.” Bé trai ôm đùi của cha.

“Đương nhiên ba cũng thích thứ mà mình tự gắp được rồi, nhưng…” Lời của người cha trẻ chợt dừng lại, hắn nhìn về phía mắt của con vịt bông vàng. Một người một đồ vật nhìn nhau một lúc, sau đó giọng điệu của hắn lại trở nên chậm rãi, “Cũng đúng, dù tốt hay hỏng, thứ mình gắp được mới là thứ tốt nhất, không đổi nữa.”

“Ba ơi, cho con, cho con đi!” Bé trai muốn cầm con vịt bông vàng đó.

Người cha trẻ liếc bé một cái đầy lạnh lùng, lơ đi ánh mắt tràn trề khát vọng của con trai: “Về nhà… đưa con sau, ba… cầm trước.”

Hắn nói ngày càng chậm hơn, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo. Dù con trai quậy cỡ nào, người cha trẻ cũng không hề để ý tới nó.

“Oa ——” bé trai khóc lớn lên, “Mẹ, con muốn mẹ, ba hư!”

Nó khóc rất lớn, thu hút ánh nhìn của những vị khách khác. Người cha trẻ vội bế bé trai lên, che miệng bé lại, cười cười nói xin lỗi với mọi người xung quanh: “Ngại quá, đứa nhỏ chưa hiểu chuyện.”

Dứt lời, hắn ôm con trai bằng một tay, tay còn lại cầm con vịt bông vàng đi khỏi khu mua sắm.

Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, đa số đang nói người cha của đứa con bướng bỉnh cũng rất hiểu chuyện, không để con mình quậy phá trong khu mua sắm.

Giản Hoài nhìn suốt cả quá trình, cậu lại bất đồng ý kiến với những người khác, cậu không thích người cha này cho lắm.

Không… lúc đầu khi gắp thú bông cho con trai, người cha trẻ khoảng 30 tuổi đổ đầy mồ hôi trên đầu này vẫn còn rất tốt. Lúc ấy, tầm mắt của Giản Hoài không tự chủ được mà dừng lại trên người hai cha con này. Trong thoáng chốc, Giản Hoài nhớ lại Giản Bác Hàn cũng từng đối xử dịu dàng với mình như thế khi cậu còn nhỏ.

Giản Bác Hàn ôm Giản Hoài ngồi trước bàn đọc sách, trên bàn bày đầy một dãy viên thuốc hình dạng giống hệt nhau, Giản Bác Hàn cầm một viên lên và hỏi Giản Hoài: “Tiểu Hoài, cái này là thuốc gì?”

“Olanzapine.” Bé Giản Hoài ngửi vài lần rồi nói.

“Tiểu Hoài thông minh lắm,” Giản Bác Hàn sờ đầu cậu, xụ mặt nói, “Con nhớ kỹ nhé, sau này gặp trúng loại thuốc này thì không được uống bậy bạ, nó có hại cho cơ thể, biết chưa?”

“Dạ nhớ kỹ.” Tiểu Giản Hoài vừa hơi sợ vừa ngoan ngoãn gật đầu.

Giản Bác Hàn vừa nãy còn dạy cậu một cách dịu dàng, ai ngờ ông ta lại thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Sau khi Giản Hoài phân biệt được hết tất cả loại thuốc, ông ta lại ném cậu vô căn phòng dưới tầng hầm, còn sử dụng phương pháp ám thị bằng ngôn ngữ để Giản Hoài quên mất sự thật mình từng được đối xử dịu dàng nữa, vì thế cho nên Giản Hoài chỉ nhớ kỹ được mùi hương của các loại thuốc thôi.

Mãi đến giờ phút này khi đã tới thế giới bình thường, Giản Hoài biết có lẽ mình có một vài chứng bệnh tâm lý thật, nhưng còn xa mới tới mức độ điên rồ. Sau khi bằng lòng nhìn thẳng vào nội tâm của mình, cậu mới từ từ nhớ lại chút chuyện trong những tình huống tương tự.

Ai làm cha cũng như thế này à? Một giây trước còn vụng về nhưng lại đáng tin cậy, giây tiếp theo là thay đổi sắc mặt, trở nên lạnh nhạt và vô tình ngay.

Giản Hoài cứ nhìn chăm chú hai cha con này rời khỏi khu mua sắm, khá đồng cảm lây với bé trai. Tiếc là cậu chẳng thể làm gì được, cậu không thể truyền ngôn ngữ và hành động của cậu sang người cha đó.

Giản Hoài ngây người một lúc, mới tiếp tục đi tìm Thời Trường Phong.

Vất vả lắm mới tìm ra Thời Trường Phong, cậu lại thấy anh đang bù đầu bù cổ xử lý vụ tranh cãi trong một cửa tiệm.

Nhân viên chào hàng nói khách hàng đùng một cái cho cô một bạt tai. Cô và người khách nữ này chưa từng gặp nhau, vừa rồi khi giới thiệu sản phẩm cho khách cũng rất có lễ phép, chọn từ khéo léo, tuyệt đối không sử dụng bất cứ từ mang tính vũ nhục gì với khách cả. Nhưng ngay khi cô lấy chiếc váy mà vị khách nhìn trúng xuống, vừa xoay người lại đã bị người ta tát mạnh một cái.

Sau khi bị tát, nhân viên chào hàng không đứng thẳng nổi mà té ngã xuống đất. Khi té ngã, chiếc váy lại trùng hợp quẹt trúng móc túi của người khách đó. Cứ như thế, chiếc váy đắt tiền trị giá mấy ngàn đồng này bị rách một lỗ to, hỏng ngay và luôn.

Nhân viên chào hàng phải tự đền lại tổn thất như vậy, nhưng đương nhiên cô ấy không thể gánh nổi một số tiền lớn như thế. Vì vậy cô ấy gọi bảo vệ tới và tranh chấp với vị khách đó.

Thời Trường Phong nghe ngóng xong về tình huống, người khách lại nói cô ta chẳng làm gì hết, chỉ đứng sau lưng nhân viên chào hàng, chờ cô ấy lấy chiếc váy ra xuống thôi. Bản thân cô nhân viên tự ngã và làm hỏng chiếc váy, cố gắng nói xạo để cô ta phải gánh chịu tổn thất.

Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, Thời Trường Phong lập tức bước vô hòa giải, cũng dặn phòng điều khiển xem lại máy theo dõi.

Chỗ hai người xảy ra tranh chấp nằm ngay đối diện chỗ đặt camera, xem video theo dõi là biết ngay.

Nhân viên chào hàng thở hì hục chờ kết quả điều tra từ máy theo dõi, người khách nữ lại không hề sợ hãi, một mực chắc chắn mình không hề đánh ai.

Thời Trường Phong thấy trên mặt cô nhân viên hơi đỏ thật, đúng là có dấu vết từng bị đánh, không giống như đang nói dối.

Giữa lúc chờ kết quả điều tra từ máy theo dõi, có không ít người xung quanh tụm lại hóng hớt, cửa tiệm trong khu mua sắm luôn mở rộng cửa, người trên lối đi nhỏ nhìn thấy rõ ràng, còn có người giơ điện thoại lên và chụp được mặt của anh bảo vệ chân dài bảnh trai nữa.

Lúc chạy tới, Giản Hoài bị một đám người chặn ở bên ngoài, vất vả lắm cậu mới chen vô khu mua sắm và đi tới trước mặt Thời Trường Phong.

Thời Trường Phong dùng ánh mắt bảo cậu chờ một lát, bộ đàm vang lên, đã có kết quả từ máy theo dõi, ghi hình cho thấy rõ rệt là người khách nữ đó không hề tấn công nhân viên chào hàng, mà là cô nhân viên tự ngã xuống.

Khi nhân viên chào hàng cầm chiếc váy đi tới, đôi tay của người khách đang nắm lấy một con heo bông hồng phấn, không đời nào lại đánh cô nhân viên được.

Nhân viên chào hàng nghe thấy kết quả từ máy theo dõi thì khóc ngay tại chỗ, cô oan ức muốn chết. Rõ ràng là cô đã bị đánh thật mà, bây giờ mặt vẫn còn thấy đau, tại sao máy theo dõi lại không có ghi hình chứ? Chiếc váy quý như vậy, còn tranh cãi với khách hàng nữa, cô không bồi thường nổi những tổn thất nào đâu.

Khách hàng lại ưỡn ngực đi tới, nói hợp tình hợp lý: “Tôi đã nói là tôi không có đánh rồi, bản thân cô làm sai lại muốn đẩy chuyện lên người tôi.”

Dứt lời, hai tay nắm lấy heo bông phấn hồng rời khỏi cửa tiệm.

Khi người khách đi lướt qua, Giản Hoài nhìn thấy vết khâu bằng chỉ màu hồng phấn trên đầu của con heo bằng bông đó.

Người khác đã đi, nhân viên chào hàng lặng lẽ lau nước mắt, cầm lấy chiếc váy bị hỏng. Chuyện đã xảy ra, không tìm ra người chịu trách nhiệm, cô nhất định phải bồi thường chiếc váy này, chỉ có thể hy vọng mình sẽ không bị đuổi việc thôi.

Đám người dần tản đi, chuyện xảy ra hôm nay có lẽ sẽ bị người ta lan truyền lên mạng, nói không chừng còn giật tít #Nhân_Viên_Chào_Hàng_Làm_Hư_Hàng_Hóa_Đổ_Thừa_Khách_Hàng# nữa.

Thời Trường Phong thở dài, an ủi nhân viên chào hàng vài câu lại bị cô ấy mắng: “Mắt trong phòng điều khiển mấy anh bị mù hết rồi, cả cái camera hư hại này nữa, có thể đổi cái nào có ích hơn không!”

Thời Trường Phong sờ mũi, dẫn Giản Hoài rời khỏi cửa tiệm. Nơi nào cũng có camera, Thời Trường Phong nhìn xung quanh rồi kéo Giản Hoài vào buồng vệ sinh. Giản Hoài khói chịu che mũi lại.

“Có chuyện gì à?” Thời Trường Phong nhớ rõ mới nãy khi Giản Hoài tìm tới, trông cậu muốn nói rồi lại thôi, như có chuyện cần kể vậy.

Giản Hoài cầm cây kẹo que kia và hỏi: “Tôi nên đụng vô cây kẹo que này được hả?”

Cậu kể sơ lại chuyện vừa xảy ra. Thời Trường Phong nhíu mày nhìn cây kẹo que, suy nghĩ rồi nói: “Đây là quà tặng hoạt động của khu mua sắm, vị khách nào bước vô khu mua sắm cũng có tư cách nhận được hết.”

Dựa theo suy nghĩ này, Giản Hoài cũng có thể cầm được cây kẹo que. Điều kiện tiên quyết là kẹo que phải không có chủ, nó thuộc về tất cả những ai đi vào khu mua sắm. Giản Hoài đang ở trong khu mua sắm, đúng là có tư cách nhận cây kẹo que thật.

“Là vậy à?” Giản Hoài lật tới lật lui cây kẹo que trong vẻ nghi ngờ, cứ cảm thấy hôm nay hơi là lạ chỗ nào đó.

“Chắc là vậy. Giống như khu mua sắm là chỗ công cộng, nên cậu có thể đi vào. Buồng vệ sinh là trang thiết bị công cộng miễn phí, cậu cũng có thể sử dụng.” Thời Trường Phong chỉ tói bồn cầu.

Giản Hoài nhấn xuống nút xả nước, quả nhiên có thể chạm được.

“Nếu cậu không thể chạm vào bất cứ vật công cộng nào, vậy tình huống cậu rơi từ tầng 1 xuống bãi đậu xe rồi lại ngã vô hạn xuống lòng đất sẽ xuất hiện.” Thời Trường Phong giải thích, “Tôi đoán cây kẹo que này cũng giống như mặt đất, thang bộ, vòi nước và những trang thiết bị công cộng khác thôi.”

“Thì ra là thế,” Giản Hoài nói, “Vậy điều này có giống như đang dọa ma không? Kiểu bồn cầu tự động xả nước?”

Thời Trường Phong nói: “Không đâu, những vật chất khách quan sẽ đồng hóa với cậu sau khi bị cậu chạm vào, người khác tạm thời sẽ không nhìn thấy. Ví dụ khi cậu sử dụng vòi nước rửa tay cảm ứng nhiệt, những người khác sẽ không thấy được nước chảy. Chỉ có những điểm khác thường tạo ra bởi cơ thể chủ quan khi tiếp xúc với cậu mới bị người khác nhận ra thôi. Ví dụ như bây giờ tôi đang nói chuyện với cậu, vào trong tai của người khác sẽ trở thành tôi đang tự nói chuyện với bản thân.”

Giản Hoài không còn nghi ngờ gì nữa vì đã nhận được đáp án. Cậu rời khỏi buồng vệ sinh và tiếp tục quan sát người trong khu mua sắm.

Cậu rất tò mò với thế giới mới này. Trước đây khi còn ở thế giới cũ, ít khi thấy mọi người vui đùa như người bình thường. Dần thấy sợ dòng người, cậu cũng tự mình đi tới những nơi khác trong khu mua sắm.

Khi đi đến cổng vào số 3 trên tầng 1 của khu mua sắm, Giản Hoài nhìn thấy nhân viên mặc mascot gấu bông khổng lồ đó đang phát kẹo que cho những khách hàng vừa vào, có người nhận, có người lại không để ý tới gấu lớn.

Cũng có không ít bé nhỏ ôm lấy chân gấu lớn, giơ kẹo que lên để chụp hai bức ảnh.

Nhân viên mặc mascot trông có vẻ rất có kiên nhẫn, hắn chơi với bé nhỏ một lát rồi lại tiếp tục phát kẹo.

Giản Hoài đi qua, lấy một cây kẹo que vị bạc hà từ trong túi kẹo và nói một câu với gấu lớn: “Tôi lấy một cái, cảm ơn.”

“Không có chi.” Người mặc mascot gấu lớn nói.

Giản Hoài dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía người mặc mascot, thấy có chỗ bị hỏng trên cánh tay gấu lớn, nhưng nó đã bị vá lại bằng chỉ nâu.

Lúc này, phụ huynh của một đứa trẻ kéo con tới nói với gấu lớn: “Bé nhà nghịch ngợm quá, cảm ơn cậu đã chơi với nó nhé.”

“Không có chi.” Người mặc mascot gấu lớn lại nói.

Giản Hoài xoay người, xé mở vỏ bọc và ngậm kẹo vô miệng. Sau lưng Giản Hoài là một người mặc mascot gấu lớn đang lẳng lặng nhìn cậu.



Hôm nay, Lang Hạo Ngôn dẫn con trai tới khu mua sắm chơi. Con trai Lang Nháo Nháo muốn ba mình gắp thú bông, Lang Hạo Ngôn thử suốt 30 lần mới gắp được một con vịt bông vàng có vết may. Lang Nháo Nháo đòi ba đưa con thú bông cho mình, nhưng Lang Hạo Ngôn lại không đồng ý, cứ che miệng con trai lại suốt một đường từ khu mua sắm về tới nhà cách đó không xa.

Sau khi vô nhà, Lang Nháo Nháo khóc lóc chạy tới bên người mẹ đang làm việc nhà và tố cáo: “Ba ăn hiếp con, hu hu hu…”

Mẹ Nháo Nháo thở dài: “Sao lại về sớm thế này? Không phải đã kêu anh dẫn con đi chơi nhiều chút à?”

“Anh thấy hơi mệt.” Lang Hạo Ngôn nói.

“Anh cầm thứ gì trong tay thế?” Mẹ Nháo Nháo hỏi.

“Vịt bông vàng của con, oa ——” thấy mẹ hỏi về con thú bông, Lang Nháo Nháo khóc đến độ đau lòng hơn nữa, đã nói là gắp thú bông cho bé rồi mà.

“Anh giành một món đồ chơi với con à!” Mẹ Nháo Nháo hỏi.

“Anh mệt rồi, đi ngủ đây.” Lang Hạo Ngôn nhìn đăm đăm vào mẹ Nháo Nháo, tròng mắt không hề nhúc nhích tựa như cá chết.

Mẹ Nháo Nháo hoảng sợ, trực giác nói với cô là đừng chọc chồng, cô vội nói với con trai: “Đừng khóc, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con nhé.”

Bệnh hay quên của đứa nhỏ rất nặng, nghe thấy có đồ ăn ngon là quên việc khóc ngay, bé lau khô nước mắt đi vô nhà bếp với mẹ.

Lang Hạo Ngôn bước vào phòng ngủ, có một con mèo bò sữa nằm trên đầu giường, thấy Lang Hạo Ngôn cũng chỉ đứng dậy một cách thanh lịch, chậm rãi đi đến bên cạnh Lang Hạo Ngôn.

Lang Hạo Ngôn giơ tay chạm lên bộ lông mềm mịn của nó, mèo bò sữa ngẩng đầu ngửi ngón tay của chủ nhân, đột nhiên kêu lên một tiếng đầy thảm thiết rồi nhảy xuống giường và chạy ra khỏi phòng ngủ.

Lang Hạo Ngôn không đuổi theo, hắn cởi áo khoác, ôm vịt bông vàng và ngủ thiếp đi.

Mèo bò sữa chạy vô nhà bếp, vẫn chưa hết hồn cọ tới cọ lui dưới chân nữ chủ nhân.

“Hôm nay con mèo này dính người thế.” Mẹ Nháo Nháo đút cho con trai chút đồ ăn vặt rồi bế mèo lên, vuốt lông nó.

Hôm nay, mèo bò sữa ngoan hú hồn, nó cứ chui vào trong lồng ngực của mẹ Nháo Nháo, dù bị Lang Nháo Nháo nắm đuôi nó cũng không ngại. Chú cá vàng trong phòng khách vốn dĩ là lương thực dự trữ cho con mèo bò sữa này, lúc nhìn thấy cá vàng, nó sẽ luôn nhìn chằm chằm cá vàng như hổ rình mồi. Hôm nay, mẹ Nháo Nháo ôm nó lắc lư trước bể cá, nhưng con mèo lại không có bất cứ phản ứng gì.

Mãi cho đến lúc cơm chiều, Lang Hạo Ngôn còn không bước ra khỏi phòng. Mẹ Nháo Nháo vào phòng ngủ nhìn thử, đo nhiệt độ cho hắn, thấy nhiệt độ cơ thể chồng vẫn bình thường, cô chỉ nghĩ hắn thấy mệt quá thôi, nên cũng không gọi hắn ra ăn cơm.

9 giờ tối, mẹ Nháo Nháo không trở về phòng ngủ chính, mà lại dỗ con ngủ ở phòng ngủ phụ để không quấy rầy chồng cũng như vỗ về đứa con trai quậy liên tù tì.

Chẳng được bao lâu, cô cũng ngủ theo. Khoảng 10 giờ rưỡi, mèo kêu khủng khiếp, đánh thức mẹ Nháo Nháo.

“Mèo đã bị triệt sản rồi, sao nửa đêm lại kêu dữ dội thế này?” Mẹ Nháo Nháo mang dép lê bước khỏi cửa phòng, nhìn thấy hình như trong nhà bếp có người. Đèn đuốc tắt ngúm, trong nhà rất tối, cô không thấy rõ là ai cả.

“Ông xã?” Cô gọi một tiếng.

Tiếng nhai nuốt và nước nhỏ từng giọt vọng ra từ trong nhà bếp, tiếng mèo kêu im bặt.

“Ông xã, anh đói bụng hả? Để em gọi đồ ăn cho anh nhé.” Mẹ Nháo Nháo mở đèn nhà bếp lên.

Ánh đèn hơi chói mắt, mẹ Nháo Nháo giơ tay che lên mắt, xuyên qua khe hở ngón tay nhìn thấy tay của Lang Hạo Ngôn đang cầm đuôi con cá vàng lớn có cái đuôi rực rỡ sống trong bể cá ngoài phòng khách, khóe miệng hắn dính đầy vảy, mèo bò sữa thì nằm ngã người bên chân hắn, không biết sống chết.

Lang Nháo Nháo ngủ rất say, nhưng đêm nay vẫn mơ thấy ác mộng, lâu lâu nghe được tiếng mèo kêu, một lúc lại nghe thấy tiếng mẹ khóc.

Bé dụi mắt bò dậy, trong miệng gọi ‘mẹ ơi’, lảo đảo bước xuống giường và đi về phía nhà vệ sinh.

Lang Nháo Nháo mở cửa phòng ra, nhìn thấy ba đè mẹ trên sàn, Lang Nháo Nháo banh rộng bàn tay ra, trong miệng nói ‘con không thấy gì hết’, mắt thì lén nhìn sang chỗ ba mẹ.

“Nháo Nháo, chạy mau!” Mặt của mẹ Nháo Nháo dính toàn là máu. Thấy con đu ra từ trong phòng, không biết có sức ở đâu ra, cô vốn yếu ớt vậy mà lại tự dưng trở nên mạnh mẽ. Cô đẩy chồng ra, cầm bình hoa để trang trí bên cạnh lên và nện lên đầu hắn, sau đó bế con trai chạy về phía cửa nhà.

Cửa nhà được khóa trái, tay chân của mẹ Nháo Nháo run rẩy, mở cửa hơi chậm nên bị Lang Hạo Ngôn đang ngã trên sàn với một phát tóm được mắt cá chân.

“Áaaa!” Mẹ Nháo Nháo vừa thét vừa đá điên cuồng lên chân của Lang Hạo Ngôn, cô hét to trong tuyệt vọng, “Cứu mạng với!”

Con mèo vốn ngã trên sàn ‘meo’ một tiếng chạy lại cào mạnh lên tay Lang Hạo Ngôn.

Lang Hạo Ngôn đau đến nỗi phải buông tay. Cuối cùng mẹ Nháo Nháo cũng mở được cửa, ôm con chạy đi, con mèo cũng linh hoạt đi theo. Chân sau của nó hơi bị què, nhưng không hề ảnh hưởng tới vận tốc của nó.

Nhà của họ ở trên tầng cao, mẹ Nháo Nháo hốt hoảng chạy vô thang máy, Lang Hạo Ngôn không theo vào. Vì đang trong hỗn loạn, cô không cầm theo điện thoại, chỉ có thể sử dụng điện thoại báo nguy trong thang máy để gọi cho bên bất động sản, may là có người bắt máy, mẹ Nháo Nháo hét lên trong khoảng thời gian có hạn này: “Chồng tôi tự nhiên bị điên rồi, xin ngài hãy gọi cảnh sát giúp tôi, cứu mạng với!”

Mặt cô dính đầy máu, dù là bạo lực gia đình thì cũng đáng được xem trọng, quản lý bất động sản của tiểu khu nghe thấy cô kêu cứu thì vội gọi bảo vệ chạy tới tầng nơi họ ở.

Thang máy xuống tới tầng 1, mẹ Nháo Nháo ôm con liều mạng về phía văn phòng bất động sản, nhưng chỉ một lúc sau Lang Hạo Ngôn đã đuổi theo. Sức của hắn rất lớn, tốc độ chạy vội cũng trở nên cực nhanh, chỉ vài bước đã đuổi kịp mẹ Nháo Nháo.

Cũng may là mấy chú bảo vệ của tiểu khu đã đến nơi. Họ nhào tới ngăn cản Lang Hạo Ngôn, lại bị hắn cướp lấy gậy an ninh bằng nhựa. Hắn quá mạnh, mấy nhân viên an ninh lại chẳng có vũ khí, nên cũng không thể chế ngự được hắn.

Không biết tại sao Lang Nháo Nháo lại khóc lớn lên, mẹ Nháo Nháo thấy mấy chú bảo vệ bị ông chồng đang nổi điên đánh bay, chỉ có thể chạy tiếp bằng chân trần.

Cô đã không còn cảm giác được nỗi đau xuyên tim đến từ dưới lòng bàn chân nữa. Tiếng bước đuổi theo của chồng sau lưng ngày càng gần, mẹ Nháo Nháo đành buông con trai ra và hét một câu với bé: “Mau chạy tới khu mua sắm, chắc bảo vệ vẫn còn ở đó.”

Dứt lời, cô ở lại dây dưa với Lang Hạo Ngôn. Không bao lâu sau, cô đã bị Lang Hạo Ngôn đánh vô đầu và ném bên đường.



Khu mua sắm đóng cửa vào lúc 10 giờ tối, nhân viên còn phải bận rộn một lúc nữa. Thời Trường Phong mới sửa soạn hết xong, vừa định đưa Giản Hoài về nhà để nghỉ ngơi, bộ đàm lại vang lên, còn có vài việc chưa được hoàn thành.

Thời Trường Phong để Giản Hoài chờ anh bên cạnh xe, còn bản thân lại lên lầu bận tiếp.

Giản Hoài tựa lên xe của Thời Trường Phong và nhắm mắt chờ đợi. Hôm nay tiếp xúc với rất nhiều người, tinh thần của cậu hơi mỏi mệt.

Xa xa truyền tới tiếng mèo kêu và tiếng trẻ con khóc ròng, thính lực của Giản Hoài tốt hơn người bình thường, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang kêu khóc “Ba ơi đừng đánh con mà”.

Giản Hoài bóp chặt nắm tay, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn chạy sang chỗ phát ra âm thanh.

Tốc độ của cậu cực nhanh, tựa như một con báo đen dưới ánh trăng. Vài cú nhảy thoắt gộp lại cũng được hơn vài trăm mét. Cậu chỉ nhìn thấy một đứa nhỏ bị thương cả người đang kẹt trong bồn cây, bé khóc la muốn bò ra ngoài, sau lưng còn có một người lớn đang đuổi theo. Cũng may là con mèo bò sữa đốm đen đốm trắng kia cứ nhảy tới nhảy lui để cản đường người đó.

Tốc độ của người lớn nọ rất phi thường, cánh tay của hắn đánh lên bụng mèo, mèo kêu thảm thiết rơi vô bồn cây.

Thấy Lang Hạo Ngôn sắp đuổi kịp Lang Nháo Nháo, Giản Hoài nhào tới và đánh mạnh lên mặt của Lang Hạo Ngôn một cú.

Vậy mà cậu lại đánh trúng Lang Hạo Ngôn, Giản Hoài nghi ngờ nhìn nắm đấm của mình.

“Chúng ta giống nhau mà, tại sao mày lại muốn tấn công tao. Không phải chúng ta là bạn tốt hả?” ‘Lang Hạo Ngôn’ bụm mặt nói với Giản Hoài.

“Tại sao anh có thể nhìn thấy tôi?” Giản Hoài nói bình tĩnh.

‘Lang Hạo Ngôn’ cười âm hiểm: “Mày tưởng mày có thể đánh thắng tao thật hả?”

Nói xong, hắn ập về phía Giản Hoài. Cậu không hề tránh đi, mà lại giơ chân quét ngang đón chiêu của ‘Lang Hạo Ngôn’.

Nhưng Giản Hoài nhào vô khoảng không, ‘Lang Hạo Ngôn’ lại xuyên qua Giản Hoài như bao người thường khác.

Lực của Giản Hoài đã vồ hụt, cậu gắng gượng ổn định lại cơ thể, thấy ‘Lang Hạo Ngôn’ chấp nhất muốn tấn công đứa nhỏ đang bị thương đó trong khi cậu lại không chạm vào đối phương được.

Tại sao lúc đầu có thể đánh hắn, nhưng bây giờ thì không? Giản Hoài nghĩ trăm lần cũng không ra, ‘Lang Hạo Ngôn’ đã bắt được Lang Nháo Nháo và định tát mạnh bé một cú.

Nếu quất cái tát này với một đứa nhỏ, chắc não của nó sẽ bị chấn động mất. Giản Hoài không còn quan tâm tới chuyện khác được nữa, dưới tình huống khẩn cấp, cậu đá lên eo ‘Lang Hạo Ngôn’ từ phía sau, vậy mà lúc này lại đá trúng.

“**!” ‘Lang Hạo Ngôn’ phun ra một mồm đầy máu, “Quên giao quyền chi phối mất tiêu.”

“Ba ơi, ba đừng đánh con mà…” Lang Nháo Nháo khóc lóc trong tuyệt vọng.

Ba? Giản Hoài nhìn về phía ‘Lang Hạo Ngôn’ rồi nhanh chóng suy ngẫm.

Đối phương tự xưng mình và Giản Hoài giống nhau như thể hắn cũng đến từ một dị thế giới nào đó. Nhưng hắn lại không bị thế giới che đi và cũng có thể tấn công người thường của thế giới này, đứa nhỏ còn gọi hắn là ‘ba’ nữa.

Giản Hoài nằm viện đã hơn một năm, cậu từng nghe được không ít lời đồn, cũng có rất nhiều câu chuyện như kiểu linh hồn bám lên người như thế.

Cậu lập tức liên tưởng, cơ thể này vốn là người của thế giới này, là cha của đứa nhỏ, nhưng lại bị ám bởi một linh hồn đến từ một dị thế giới nào đó!

Cho nên khi linh hồn của dị thế giới chi phối cơ thể này, hắn cùng chiều với Giản Hoài, cậu có thể tấn công được đối phương; còn khi hắn nhường quyền chi phối cơ thể, Giản Hoài sẽ không thể chạm vào hắn.

Cứ như vậy, đối phương hoàn toàn có thể thực hiện những động tác công kích rồi lập tức gỡ bỏ khống chế với cơ thể, còn cơ thể thì vẫn sẽ tiếp tục tấn công theo quán tính.

Dù Giản Hoài có thể tóm được cú tấn công, thứ bị thương cũng chỉ là cơ thể của người cha, chủ nhân của đứa nhỏ, linh hồn bên trong chưa chắc sẽ bị thương.

Phải làm sao đây?

Giản Hoài nhìn ‘Lang Hạo Ngôn’ nhào về phía đứa nhỏ tới tấp, chợt cảm thấy một thứ nằm ở bên hông nóng lên, cậu giơ tay mò thử và sờ trúng vật sót lại A-088, con dao găm đó.

Con dao găm có thể đánh thức nỗi sợ sâu tận đáy lòng, nó là một vật phẩm tấn công hệ tinh thần. Giản Hoài chỉ cần nắm lấy con dao găm này, nó và cậu sẽ cùng bị thế giới từ chối, không thể nào làm tổn thương tới người của thế giới này.

Cho nên…

Giản Hoài cầm dao găm, duỗi tay dài ra và đi về phía ‘Lang Hạo Ngôn’.

‘Lang Hạo Ngôn’ cũng biết Giản Hoài sẽ không để mình tấn công Lang Nháo Nháo nữa, hắn dứt khoát đối mặt với Giản Hoài. Thấy cậu cầm con dao trên tay, hắn lộ ra một nụ cười hung dữ.

‘Lang Hạo Ngôn’ dang hai tay ra và nói khiêu khích: “Tới đây, người bạn, thử xem có thể đánh được tao không nào.”

Hắn là linh hồn, có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Hắn muốn để Giản Hoài tự tay giết chết cơ thể của ‘Lang Hạo Ngôn’, như vậy thì Giản Hoài sẽ buộc phải làm bạn với bọn họ rồi.

Tay của Giản Hoài khẽ giơ lên, động tác của cậu trông rất chậm nhưng cũng rất nhanh. Cậu xẹt dao qua cánh tay của ‘Lang Hạo Ngôn’, hắn hét lên đầy đau khổ, che lại cánh tay rồi nói: “Ha ha ha ha ha, mày cũng chỉ có thể làm tổn thương tới cơ thể này thôi.”

“Ai nói tôi làm tổn thương người này?” Ngón tay của Giản Hoài hơi cong lại, dao găm màu bạc nhảy múa như một chú bướm trên bàn tay của cậu.

“Hả?” Cánh tay của ‘Lang Hạo Ngôn’ hoàn toàn không bị thương gì, nhưng tại sao hắn lại thấy đau tới vậy? Là linh hồn bám lên người này đang thấy đau!

“Xem được rồi chứ.” Giản Hoài khẽ cười.

Vệt sáng màu bạc vút qua giữa trời đêm. Giản Hoài nắm chặt dao găm cắt qua cổ của ‘Lang Hạo Ngôn’, cơ thể của ‘Lang Hạo Ngôn’ không có bất cứ vết thương nào, nhưng linh hồn trong cơ thể hắn đang khống chế cơ thể nhìn về phía Giản Hoài trong khổ sở, hắn hơi há mồm: “Mày…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã ngã ngửa thật mạnh xuống đất.

Giản Hoài xoay dao găm, nói khẽ: “Cảm ơn, Giản Bác Hàn.”

Cậu cất đi con doa găm, nhìn Lang Nháo Nháo còn sống rồi lặng lẽ rời đi.

Một lát sau, mẹ Nháo Nháo bị què một chân được cảnh sát đỡ tới. Cô thấy trên người con trai có khá nhiều vết thương, nhưng dù sao bé vẫn còn sống. Mèo bò sữa cũng khập khiễng bước tới, cọ đầu lên người Lang Nháo Nháo.

“Bạn nhỏ, con không sao chứ?” Cảnh sát bế đứa nhỏ lên thay mẹ Nháo Nháo đã không còn sức lực.

Mắt của Lang Nháo Nháo vẫn nhìn thẳng. Bé không ngừng vuốt lên lông mày bên phải của mình, vẽ ra thứ gì đó giữa lông mày.

“Con thấy đau ở đây hả?” Cảnh sát kiểm tra trán và mắt của Lang Nháo Nháo, nhưng không thấy bị thương gì.

“Không phải,” Lang Nháo Nháo nôn nóng sờ lên lông mày, khàn giọng nói, “Chỗ này nè, anh ơi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương