Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
-
19: Lão Từ Bị Bệnh
Hóa ra không phải tâm tình của Từ Phóng Tình tốt mà là cô đã ngã bệnh, hèn gì không có sức mắng chửi người.
Tiêu Ái Nguyệt phát hiện nguyên nhân này, cô nhìn mặt Từ Phóng Tình hỏi, "Quản lý Từ, chị có sao không?"
Từ Phóng Tình không để ý tới người kia, cô cúi đầu điền thông tin đăng ký, sau đó trầm mặc nhìn hàng dài đang xếp phía trước.
Tiêu Ái Nguyệt sờ sờ mũi, không nản chí hỏi tiếp,"Chị khó chịu ở đâu? Dưới chỗ nhà tôi thuê cũng có phòng khám, ở đây đông người quá, khám trễ cũng không tốt."
Từ Phóng Tình rốt cục cũng chịu để ý đến cô, "Tiêu Ái Nguyệt, cô im miệng đi."
Dù Tiêu Ái Nguyệt có ngậm miệng đi chăng nữa thì hàng phía trước cũng không ngắn đi được chút nào.
Chen hàng là một trong những phẩm chất tốt đẹp của người Trung Quốc, Từ Phóng Tình đã học ở nước ngoài từ nhỏ nên không hề thưởng thức tập tục xấu này, cô lạnh lùng nhìn đám người trước mắt, sắc mặt càng ngày càng kém.
Tiêu Ái Nguyệt hiểu rõ tính nết ấy, cũng rất lo lắng cô sẽ đánh nhau với gã đang chen ngang hàng kia mới vội vã nắm lấy cánh tay cô lại, "Quản lý Từ, chị qua bên kia ngồi nghỉ đi, để tôi xếp hàng cho."
Từ Phóng Tình nhanh chóng tránh sang một bên, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đừng có động tay động chân."
Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn buông lỏng cánh tay kia ra, "Ohm."
Đứng xếp hàng thêm vài phút đồng hồ, Từ Phóng Tình nhịn không nổi nữa, "Tiêu Ái Nguyệt, cách đây mấy ngày tôi có thấy được một bài văn trong sách giáo khoa tiểu học của các cô, có mấy đoạn văn tôi rất thích."
"Sách giáo khoa tiểu học?" Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt, "Chị thích chương nào?"
"Mấy chương nói về sự văn minh - làn gió mới." Từ Phóng Tình ôm chặt hai cánh tay, lạnh lùng nói, "Bộ giáo dục của các cô dạy trẻ em phải làm người văn minh nhưng lại quên giáo dục người lớn biết cái gì gọi là lễ phép."
Gã đàn ông chen ngang trước mặt quay đầu nhìn cô một cái nhưng không cãi lại, đứa nhóc con đang được gã nắm tay cũng ngẩng đầu vô tội nhìn Từ Phóng Tình, nhỏ giọng nói, "Dì ơi, con cũng có học bài văn đó."
"Thật sao?" Từ Phóng Tình cúi đầu nhìn nhóc con, "Nhưng hình như ba của con chưa từng học qua."
Khuôn mặt gã đàn ông đỏ lên, gã nhìn Từ Phóng Tình rồi lại nhìn Tiêu Ái Nguyệt, gã nghe người xung quanh xì xào bàn tán liền cắn răng ôm con trai nhanh chóng ra khỏi hàng.
Từ Phóng Tình thật sự là...
Quá hoàn mỹ!
Tiêu Ái Nguyệt khâm phục nhìn cô, "Quản lý Từ, chị thật giỏi."
Không cần phải chiến tranh nảy lửa, Từ Phóng Tình toàn thắng, cô liếc qua Tiêu Ái Nguyệt, "Cô đứng đây làm gì?"
Đúng vậy, Tiêu Ái Nguyệt đứng đây làm gì? Cô cũng không có xếp hàng mà chỉ đứng song song bên cạnh Từ Phóng Tình, "Tôi..., tôi lo lắng chị khó chịu trong người nên ở bên cạnh trông coi."
"Không cần đâu." Từ Phóng Tình quả quyết cự tuyệt, "Tôi còn đợi lâu lắm, cô sắp xếp thời gian làm chuyện của cô đi, xong việc tôi sẽ gọi điện."
Hay lắm, quản lý Từ bắt đầu đuổi người, Tiêu Ái Nguyệt đành ngoảnh mặt bước đi, "Vậy tôi đi trước."
Từ Phóng Tình không nói gì, cô vẫn giữ thái độ lãnh đạm nhìn Tiêu Ái Nguyệt rời đi.
Chắc Từ Phóng Tình đau bụng, trước khi Tiêu Ái Nguyệt rời khỏi đã bắt gặp đối phương ôm chặt dạ dày không buông, có lẽ là do uống cà phê quá nhiều.
Chị ấy uống cà phê thay cơm, ba bữa ăn hoàn toàn không theo quy luật, cơ mà đau bụng thì ăn được gì nhỉ? Bệnh viện vẫn còn xếp hàng rất đông, chắc còn lâu lắm mới tới phiên Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ rồi lái xe đi lòng vòng tìm quán ăn mua một phần cháo nóng.
***
Phía trước còn bốn người nữa sẽ đến lượt Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt đứng sau lưng cô vỗ vai một cái, cười híp mắt nói, "Quản lý Từ, tôi mua cho chị chén cháo này."
Từ Phóng Tình sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhanh chóng phản ứng lại giấu đi vẻ kinh ngạc trên mặt, điềm tĩnh nói, "Tôi không ăn."
Nụ cười trên mặt Tiêu Ái Nguyệt lập tức biến mất, "Vẫn còn nóng đấy."
Từ Phóng Tình kinh ngạc nhìn cô, biểu lộ rất kỳ quái, Tiêu Ái Nguyệt sờ sờ lỗ tai nói, "Chị không muốn ăn thì thôi, không sao đâu, tôi xách về nhà tự mình ăn cũng được."
Biểu cảm trên khuôn mặt của Từ Phóng Tình lại thay đổi, cô nhắm mắt lại rồi thở dài nhẹ nhõm, "Tiêu Ái Nguyệt, tìm bác sĩ cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt thấy sắc mặt cô khác thường liền hoảng hốt, cô vội đặt cháo xuống ghế, sau đó co cẳng chạy vào phòng cấp cứu.
Từ Phóng Tình bị viêm dạ dày cấp tính nhưng lại ráng nhịn đau không chịu đi khám sớm, ngay cả bác sĩ cũng lấy làm hiếu kỳ, "Đúng là không muốn sống a."
Tiêu Ái Nguyệt hỏi gã, "Quản lý Từ của chúng tôi không sao chứ?"
Bác sĩ lắc đầu, "Phải nằm viện, cô đi đóng tiền đi."
Dường như bác sĩ trên khắp thiên hạ đều thích nói câu này, Tiêu Ái Nguyệt nhớ tới bác sĩ thú y lần trước khám cho thú cưng bị bệnh, "Nằm viện cũng được, tôi đi đóng tiền ngay, quản lý Từ, chị nghỉ ngơi đi."
"Tôi không nằm viện." Từ Phóng Tình nói, "Tiêu Ái Nguyệt, truyền xong bình dịch này, cô làm thủ tục xuất viện giúp tôi."
Bác sĩ nghiêm túc lên tiếng, "Từ tiểu thư, cô cần phải nằm viện."
Tiêu Ái Nguyệt lâm vào tiến thoái lưỡng nan, "Vậy làm sao..."
Từ Phóng Tình hoàn toàn ghét bỏ cô không có chủ kiến, "Tiêu Ái Nguyệt, đi làm thủ tục đi."
Tuy Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy không nên nhưng vẫn ngoan ngoãn đi làm thủ tục xuất viện, cô vừa đóng tiền vừa nghĩ đến Từ Phóng Tình, cô có cảm giác bản thân hoàn toàn không thể ngóc đầu lên nổi khi đối diện với chị ấy, cũng chẳng biết tại sao.
"Quản lý Từ, tại sao chị bị đau bụng lại không chịu đi khám sớm?" Ngồi trên xe, Tiêu Ái Nguyệt hỏi Từ Phóng Tình, "Vừa rồi rất nguy hiểm."
"Tiêu Ái Nguyệt."
"Hả?"
"Tôi vẫn chưa chết, cô đừng chất vấn lựa chọn của tôi."
Đối mặt với người phụ nữ quật cường này, Tiêu Ái Nguyệt càng không có cách nào phản bác.
"Tài nguyên của phòng cấp cứu có hạn, nếu không thật sự cần thiết thì nên để đó cho những người cần hơn." Từ Phóng Tình quay đầu nhìn đèn đường bên ngoài, "Sẽ luôn có người cần nó hơn cô."
Quản lý Từ giống như vừa ngã bệnh liền đổi tính, Tiêu Ái Nguyệt thích dáng vẻ như vậy của cô, "Thật ra chị không đáng ghét như tôi vẫn nghĩ."
Từ Phóng Tình nhanh chóng chuyển ánh mắt sang trên người cô, "Bây giờ cô vẫn đang trong thời gian tăng ca đấy."
Tiêu Ái Nguyệt ngữ khí âm trầm hù dọa, "Hì hì, Quản lý Từ, tôi nói đùa thôi."
Từ Phóng Tình không để ý tới cô nữa.
Xe ngừng dưới lầu, Tiêu Ái Nguyệt ân cần giúp cô mở cửa xe, "Tôi đưa chị lên lầu."
"Không cần đâu." Từ Phóng Tình không xuống xe, cô cúi đầu lục lọi trong túi xách, sau đó lấy ra một xấp tiền mặt, "Đây là tiền thuốc men và tiền cháo, cô đếm xem có đủ không? Nếu không đủ thì ngày mai tôi sẽ trả lại đủ cho cô."
Vấn đề là chị ấy vẫn chưa đụng vào chén cháo kia, Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày, "Không cần nhiều như vậy đâu."
"Tôi đưa thêm cho cô tiền đền bù." Từ Phóng Tình cầm thuốc xuống xe, mặt không biểu cảm, "Cô chỉ là cấp dưới của tôi, nhất định phải tính toán cho rõ ràng."
"Quản lý Từ, tôi..."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình gọi tên cắt ngang lời cô, "Hôm nay tôi nhận được một tấm ảnh chụp khá mơ hồ, ảnh này liên quan tới cuộc sống riêng tư của cô.
Tôi nghĩ xu hướng tính dục là chuyện riêng của cô, tôi sẽ không can thiệp, nhưng mà...!cô đừng xem tôi là đối tượng để theo đuổi, đừng đối xử tốt hay quan tâm tôi nhiều quá.
Tôi sẽ không thích cô, cô cũng đừng thích tôi, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, chỉ thế thôi."
Tiêu Ái Nguyệt như bị sét đánh, cô không nghĩ tới Mẫn Nhã Tiệp sẽ thật sự ra tay, lại còn hèn hạ lựa chọn Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, tôi không có thích chị."
"Vậy thì tốt rồi." Từ Phóng Tình nói, "Tôi rất ghét dây dưa, nếu cô đối với tôi có loại uy hiếp này, tôi sẽ thẳng tay sa thải cô không chút do dự."
"Tôi hiểu." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu, giọng nói trầm xuống, "Tôi đều hiểu."
Sao có thể không hiểu chứ, Từ Phóng Tình sẽ không thích mình, Tiêu Ái Nguyệt biết rất rõ điểm ấy, cô kỳ thật cũng không yêu thích Từ Phóng Tình.
Người này chẳng những có bệnh đa nghi nặng mà ngay cả tinh thần xú mỹ (*) cũng rất lợi hại.
Tiêu Ái Nguyệt ôm Bóng Đèn đi vài vòng trong phòng, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, hóa ra người ta nghĩ cô là đồ lưu manh đói bụng ăn quàng, chỉ cần thấy phụ nữ liền muốn thả dê, dựa vào đâu lại bảo mình thích chị ấy? Đúng là kỳ quái, đồ không nói lý lẽ, đồ xấu xa, đồ xú mỹ! (*)
(*) Xú mỹ gốc là 臭美 (Xú mĩ), chỉ mấy người đẹp, điệu đà, sửa soạn, đỏm dáng, có nghĩa châm biếm và cũng có dùng để trêu yêu.
Sáng hôm sau, Từ Phóng Tình xin nghỉ, cô đến sớm bàn giao lại công việc, sau đó lập tức rời đi.
Tiêu Ái Nguyệt định bụng sẽ hỏi thăm bệnh tình của người kia một chút nhưng nhớ tới chuyện hôm qua liền kiên quyết giấu sự quan tâm vào lòng.
Từ Phóng Tình vừa đi, Tiểu Thu cũng vừa đến.
Hôm nay cô cần gặp mấy nhà cung cấp nên bận bịu túi bụi.
Đại Hải đợi cô ra khỏi văn phòng mới mờ ám đến trước bàn của Tiêu Ái Nguyệt, "Này, Tiêu tiểu thư "đại công vô tư", phó tổng giám đốc Mẫn nói gửi cho cô một món quà, cô ấy còn bảo cô kiểm tra cho kỹ vào, cẩn thận coi chừng trắng tay."
Có cần phải như vậy không? Tiêu Ái Nguyệt thực sự không hiểu, "Anh Đại Hải, chúng ta vẫn là đồng nghiệp."
"Đương nhiên vẫn là đồng nghiệp." Đại Hải nói, "Nếu không phải là đồng nghiệp thì cô cũng đâu cần đâm sau lưng tôi một dao như vậy.
Tiểu Tiêu à, tôi thật sự không nhìn ra cô là loại người như thế nha, coi như Trần Hải tôi có mắt không tròng, nhận không ra Tiêu Ái Nguyệt cô là Bạch Nhãn Lang (**)."
(**) Bạch Nhãn Lang: kẻ phản bội
"Anh Đại Hải, chúng ta đều vì việc chung của công ty." Tiêu Ái Nguyệt nhẫn nại lên tiếng, "Chúng ta không thể quyết định kết quả sau này sẽ ra sao nên chỉ có thể cố gắng làm tốt công việc hiện tại thôi."
"Cô đừng có mà lên mặt dạy đời tôi." Mắt Đại Hải lộ ra vẻ hung tàn, gã đập lên bàn của cô một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, chưa biết được ai thắng ai thua đâu, phụ nữ như cô ngay cả chân chống lưng cũng không có còn bày đặt lội vào vũng nước đục, để xem cô chết hay tôi chết.
Anh Đại Hải dạy cô cách làm người, đừng xem mình là duy nhất, trong mắt tôi, cô chả là cái thá gì, ngay cả cọng cỏ cũng chẳng bằng."
Hai đồng nghiệp chung một phòng vạch mặt nhau rất khó coi, Tiêu Ái Nguyệt lại có da mặt mỏng, cô không muốn cãi nhau với gã ở công ty, "Anh Đại Hải, tôi không muốn cãi nhau."
"Ha ha." Đại khái là Từ Phóng Tình không có mặt nên Đại Hải hoàn toàn không để Tiêu Ái Nguyệt vào mắt, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi làm ở Hải Manh đã nhiều năm nên cái gì cũng đều đã trải qua.
Cô cho rằng Hải Manh là công ty lớn nên sẽ chí công vô tư sao? Tôi cho cô biết, Hải Manh chỉ là một chi nhánh nhỏ chuyên lừa trên gạt dưới thôi.
Mặc dù Từ Phóng Tình là tinh anh của tổng bộ phái đến nhưng cô ta cũng chẳng có cách nào xử lý.
Cô đứng sai đội rồi, Từ Phóng Tình không phải là chỗ dựa tốt, cô chỉ cần có một chút xíu vấn đề, cô ta sẽ lập tức bắt cô làm kẻ chết thay, cô cứ chờ mà xem."
Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày phản bác, "Quản lý Từ không phải người như vậy.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook