Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
-
Chương 113: Tin Tớ
Ánh nắng xuyên qua khe hở màng che cửa chiếu vào khuôn mặt ngủ say của Tá Nguyệt, thiếu niên khẽ cau mày vô thức đưa tay lên che mí mắt mình lại, một lúc sau cậu mở mắt ra mơ màng nhìn vô định về phía trước, bàn tay trong chăn vô thức vuốt ve lên vùng bụng bằng phẳng của mình…
Không có nhô lên…
Ừm, có bụng vẫn còn…
Tiếp theo như nhớ lại điều gì đó mà hai mắt Tá Nguyệt trợn trừng lên, cậu đá chăn bật dậy như cái lò xo đưa mắt nhìn sang bên cạnh, người không biết đã đi đâu, vẫn còn ấm hẳn là anh cũng vừa tỉnh dậy, trong phòng tắm không có tiếng động chắc là đã ra ngoài.
Cuối cùng Tá Nguyệt cũng hiểu ra lí do vì sao Elrey lại nghiêm túc nói về việc bị lủng bao như thế. Lúc đó cậu còn chưa biết nhưng bây giờ mà còn nói không hiểu nữa thì chỉ có thiểu năng thôi!
Tá Nguyệt lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mặc lại quần áo sau đó lật đật chạy ra ngoài tìm Elrey, vừa đến cửa thì người đàn ông ở bên ngoài cũng vừa lúc quay về với đồ ăn sáng trên tay, nhìn thấy Tá Nguyệt hớt hải như thế anh liền lo lắng hỏi: “Làm sao thế?”
Nhìn thấy cái mặt của ‘chủ mưu’ Tá Nguyệt liền nhớ tới cái bụng hai tháng của mình trong mơ, mẹ kiếp thế có nghĩa là ở thế giới thực cậu đã bị anh làm cho to bụng rồi có đúng không!
Tá Nguyệt vung chân đá anh một cái không đau không ngứa rồi lại hậm hực quay trở về ngồi phịch trên giường không nhìn Elrey nữa, thật ra cậu không tức giận, chẳng qua ký ức về việc cậu mang thai đến đột ngột quá khiến cậu tạm thời chưa thể tiếp thu, gặp ai cũng thế thôi, tự nhiên nhận ra mình thế mà mang thai tận hai tháng thì ai mà chả sốc, nhưng sau khi cơn kinh hãi qua đi cậu cũng chẳng biết phải làm gì nữa, cũng chẳng thể trút giận lên người Elrey như trong mơ, bởi vì hiện tại anh chẳng nhớ gì hết…
Đều tại cái lũ dị khủng cùng thằng cha Liam chết tiệt đó, nếu không phải bọn họ gây họa thì cậu và Elrey cũng chẳng phải đến mức gặp nhau nhưng chẳng biết nhau như người dưng cả một thời gian dài như thế.
Elrey đặt đồ ăn lên bàn rồi đi đến nửa quỳ xuống trước mặt Tá Nguyệt, anh đặt tay lên đùi cậu lo lắng gần như tràn ra trong mắt anh: “Em làm sao thế, khó chịu ở đâu sao?”
Yết hầu Tá Nguyệt động đậy muốn nói thế nhưng cuối cùng cậu lại lắc đầu trả lời: “Không sao đâu, lạ chỗ ấy mà”
Elrey đương nhiên không tin lời này tuy nhiên anh không hỏi thêm.
“Ăn sáng thôi”
Hai người ăn sáng xong liền sắp xếp hành lý chuẩn bị lên đường trở về, bắt đầu từ chiều hôm qua Elrey đã bắt đầu nhận rất nhiều cuộc gọi đến, có vẻ như rất quan trọng, đến tối thì anh thẳng tay tắt trí năng luôn, lúc này mở ra thì tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đã lan tràn khắp màn hình, Tá Nguyệt nhìn vào mà hết hồn dùm anh.
Cả quãng đường trở về chỉ mất một tiếng, Tá Nguyệt vẫn giữ thái độ vui tươi như cũ không bộc lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt Elrey, cậu biết Elrey sớm đã nhận ra mình không được ổn thế nhưng anh không hỏi bất cứ điều gì cả, hai người vẫn như những cặp tình nhân mới yêu vừa trải qua ba ngày đi chơi tuy ngắn ngủi nhưng tràn ngập hạnh phúc.
Chỉ có mỗi người đều giữ kín chuyện của mình không muốn làm đối phương lo lắng hơn.
Elrey đưa Tá Nguyệt về nhà rồi mới lái phi hành khí rời đi, trước đó hai người tặng nhau một nụ hôn tạm biệt, Elrey hẹn tối cuối tuần này sẽ dẫn Tá Nguyệt đi ăn cơm, cậu tất nhiên đồng ý không chút do dự rồi mới xuống xe, Tá Nguyệt nhìn theo bóng dáng khuất dần của phi hành khí cho đến khi nó biến mất rồi mới quay trở lại vào nhà.
Acacia đã ra ngoài rồi, y có gửi tin nhắn cho cậu bảo tối nay sẽ không ăn cơm.
Không gian yên tĩnh rất dễ đưa con người ta vào trầm tư suy nghĩ, vốn dĩ cậu đã muốn không nghĩ đến rồi thế nhưng ở thế giới thực nếu cậu thật sự đã mang thai, trước đây cậu tưởng rằng mình đã chết rồi mới đến được nơi này nhưng mà bây giờ cậu biết trừ khi mình bị đâm vào tim thì mới chết được, cho nên có khả năng cơ thể thật sự của cậu vẫn còn sống, chẳng qua ‘sống’ như thế nào thì cậu không biết…
Điều cậu lo nhất chính là đứa bé trong bụng cậu không biết có ổn không, đó là bảo bối của cậu và Elrey…
Tá Nguyệt cảm thấy rất sợ, cậu sờ bụng mình, cảm giác bằng phẳng khiến nỗi sợ trong lòng cậu càng lớn hơn, nếu như đứa bé không còn nữa, cậu sẽ sụp đổ mất…
Dạ dày bỗng nhiên quặn thắt đau đớn, có lẽ do áp lực khi thần kinh căng thẳng, Tá Nguyệt co mình trên sofa, trong lòng cầu mong bản thân và đứa bé sẽ không sao đâu, tâm phúc bên cạnh Elrey sẽ bảo vệ cho cậu và đứa bé mà, hẳn sẽ không sao đâu...
Không sao đâu…
Cứ thế Tá Nguyệt bị cuống vào vòng xoáy của tiềm thức rồi ngủ mất khi nào không biết, cũng may ông trời đã đáp lại lời cầu nguyện của cậu, Tá Nguyệt lại mơ, là ký ức mà cậu đã đánh mất.
Lần này đáp án cậu muốn đã có, là một kết quả tốt.
Cậu nhìn thấy người bạn đã lâu không gặp của mình-Phùng Lâm, chàng trai nhiệt huyết mà cậu đã gặp ở Rừng Vô Tận, lúc này hai người đang ngồi trước bãi biển xanh mướt, Tá Nguyệt nhìn bụng mình đã phồng ra bên ngoài áo, ít nhiều áo cũng không còn che được nữa rồi, cậu vuốt nhẹ lên sinh mệnh non nớt trong bụng mình, nghe bản thân nói với người bên cạnh: “Tớ sẽ đi tìm Elrey”
Người bên cạnh lập tức ngắt lời cậu: “Không được! Cậu điên sao, không nghĩ cho đứa bé à?!”
Tá Nguyệt mỉm cười nhìn Phùng Lâm, lúc này cậu mới nhìn rõ người bạn này, cậu ta có mái tóc ngắn xoăn nhẹ như sóng biển, mềm mại như màng đêm, điều đáng chú ý là một chút vảy đen còn chưa kịp ẩn đi trên mặt đã để lộ thân phận không phải người của cậu ta.
“Cho nên tớ mới tìm cậu, nhờ cậu nói một tiếng với anh trai Phùng Hạ, giúp tớ một lần, nếu thành công chúng ta không chỉ cứu được Elrey mà còn cứu được vận mệnh của tinh cầu này”
“Thế nếu thất bại thì sao? Cậu sẽ chết đó bạn à, một xác hai mạng đó, Elrey mà biết là hắn cũng chết theo cậu luôn đó hiểu không hả?! Tớ không giúp cậu đâu” Phùng Lâm dứt khoát từ chối, cậu ta đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị Tá Nguyệt túm lại.
Phùng Lâm có thể cảm nhận được run rẩy nho nhỏ từ tay Tá Nguyệt, cậu ta biết người bạn này đã sắp không trụ nổi nữa rồi, Tá Nguyệt đang đứng gần với bờ vực sụp đổ nhất từ trước đến giờ, từ khi Elrey bị em trai cùng cha khác mẹ hãm hại để rồi rơi vào hôn mê không tỉnh, Tá Nguyệt ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng bên trong đã loạn cào cào hết cả lên, nếu không nhờ thể chất bán dị khủng chống đỡ thì nói không chừng cậu đã ngã bệnh từ lâu rồi.
Phùng Lâm biết chứ, biết Tá Nguyệt cực khổ lắm rồi, quá khứ cho đến hiện tại, khó khăn lắm mới tìm được điểm tựa vững chắc có thể yêu thương che mưa chắn gió cho cậu, vậy mà hạnh phúc còn chưa kịp trọn vẹn đã thành ra thế này, thế nhưng Phùng Lâm không thể để mặc cậu tự tiện đi vào thế giới nguy hiểm kia được, nếu sơ sẩy thì cái chết là không thể tránh được.
“Anh cậu đã đồng ý rồi” Tá Nguyệt nói một cách bình tĩnh.
Phùng Lâm khó tin nhìn cậu: “Không thể nào, anh ấy bị điên ư?”
“ Nếu Elrey không tỉnh, tinh cầu Noah sẽ đi vào lịch sử đấy, không chỉ riêng anh ấy, hơn nửa tinh anh bên cạnh anh ấy đều bị thằng chó chết con trai của tiểu tam kia bỏ nhện ký sinh hết sạch sẽ rồi, Elrey vẫn chưa bị khống chế sâu, cứu được anh ấy sẽ có cơ hội phá hủy toàn bộ hệ thống của dị khủng vương, Phùng Hạ đã đồng ý, chỉ còn cậu thôi, tớ cần năng lực của cậu bảo vệ cho đứa bé của tớ và Elrey”
Phùng Lâm cắn răng không nói gì mà chỉ nhìn Tá Nguyệt, gương mặt tiều tụy của cậu đánh sâu vào thị giác của Phùng Lâm thế nhưng đôi mắt đó vẫn sáng ngời như lần đầu họ gặp gỡ, Phùng Lâm trầm ngâm thật lâu, hai mắt dần dần đỏ lên, không lâu sau cậu ta hít sâu một hơi rồi nói: “Được, tớ đồng ý với cậu nhưng điều kiện là tớ cũng đi”
Tá Nguyệt cau mày: “Cậu đi làm gì?”
Phùng Lâm: “Có người tớ muốn tìm, hơn nữa tớ không yên tâm để cậu vào đó một mình, mặc dù có khả năng chúng ta sẽ quên nhau nhưng tớ tin bản thân sẽ giúp được cậu ít nhiều”
“Nếu cậu đồng ý dẫn tớ theo, tớ mới cho cậu mượn ‘Thế Phục’, không phải cậu muốn bảo vệ con mình trong trạng thái hôn mê sao?”
Tá Nguyệt thở dài nói: “Nếu như thế thì sau khi tớ tỉnh lại, ai sẽ vớt tớ từ dưới biển lên? Cậu không tính để con trai và tớ ở dưới biển cả đời đấy chứ? Thế Phục sau khi chứa người ở bên trong thì bắt buộc phải trở về biển cả đúng không?”
Phùng Lâm: “…Thế nhưng mà…”
Tá Nguyệt vỗ vai Phùng Lâm: “Cậu yên tâm, tớ sẽ mang người đó an toàn trở về cho cậu”
“Tin tớ”
Không có nhô lên…
Ừm, có bụng vẫn còn…
Tiếp theo như nhớ lại điều gì đó mà hai mắt Tá Nguyệt trợn trừng lên, cậu đá chăn bật dậy như cái lò xo đưa mắt nhìn sang bên cạnh, người không biết đã đi đâu, vẫn còn ấm hẳn là anh cũng vừa tỉnh dậy, trong phòng tắm không có tiếng động chắc là đã ra ngoài.
Cuối cùng Tá Nguyệt cũng hiểu ra lí do vì sao Elrey lại nghiêm túc nói về việc bị lủng bao như thế. Lúc đó cậu còn chưa biết nhưng bây giờ mà còn nói không hiểu nữa thì chỉ có thiểu năng thôi!
Tá Nguyệt lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mặc lại quần áo sau đó lật đật chạy ra ngoài tìm Elrey, vừa đến cửa thì người đàn ông ở bên ngoài cũng vừa lúc quay về với đồ ăn sáng trên tay, nhìn thấy Tá Nguyệt hớt hải như thế anh liền lo lắng hỏi: “Làm sao thế?”
Nhìn thấy cái mặt của ‘chủ mưu’ Tá Nguyệt liền nhớ tới cái bụng hai tháng của mình trong mơ, mẹ kiếp thế có nghĩa là ở thế giới thực cậu đã bị anh làm cho to bụng rồi có đúng không!
Tá Nguyệt vung chân đá anh một cái không đau không ngứa rồi lại hậm hực quay trở về ngồi phịch trên giường không nhìn Elrey nữa, thật ra cậu không tức giận, chẳng qua ký ức về việc cậu mang thai đến đột ngột quá khiến cậu tạm thời chưa thể tiếp thu, gặp ai cũng thế thôi, tự nhiên nhận ra mình thế mà mang thai tận hai tháng thì ai mà chả sốc, nhưng sau khi cơn kinh hãi qua đi cậu cũng chẳng biết phải làm gì nữa, cũng chẳng thể trút giận lên người Elrey như trong mơ, bởi vì hiện tại anh chẳng nhớ gì hết…
Đều tại cái lũ dị khủng cùng thằng cha Liam chết tiệt đó, nếu không phải bọn họ gây họa thì cậu và Elrey cũng chẳng phải đến mức gặp nhau nhưng chẳng biết nhau như người dưng cả một thời gian dài như thế.
Elrey đặt đồ ăn lên bàn rồi đi đến nửa quỳ xuống trước mặt Tá Nguyệt, anh đặt tay lên đùi cậu lo lắng gần như tràn ra trong mắt anh: “Em làm sao thế, khó chịu ở đâu sao?”
Yết hầu Tá Nguyệt động đậy muốn nói thế nhưng cuối cùng cậu lại lắc đầu trả lời: “Không sao đâu, lạ chỗ ấy mà”
Elrey đương nhiên không tin lời này tuy nhiên anh không hỏi thêm.
“Ăn sáng thôi”
Hai người ăn sáng xong liền sắp xếp hành lý chuẩn bị lên đường trở về, bắt đầu từ chiều hôm qua Elrey đã bắt đầu nhận rất nhiều cuộc gọi đến, có vẻ như rất quan trọng, đến tối thì anh thẳng tay tắt trí năng luôn, lúc này mở ra thì tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đã lan tràn khắp màn hình, Tá Nguyệt nhìn vào mà hết hồn dùm anh.
Cả quãng đường trở về chỉ mất một tiếng, Tá Nguyệt vẫn giữ thái độ vui tươi như cũ không bộc lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt Elrey, cậu biết Elrey sớm đã nhận ra mình không được ổn thế nhưng anh không hỏi bất cứ điều gì cả, hai người vẫn như những cặp tình nhân mới yêu vừa trải qua ba ngày đi chơi tuy ngắn ngủi nhưng tràn ngập hạnh phúc.
Chỉ có mỗi người đều giữ kín chuyện của mình không muốn làm đối phương lo lắng hơn.
Elrey đưa Tá Nguyệt về nhà rồi mới lái phi hành khí rời đi, trước đó hai người tặng nhau một nụ hôn tạm biệt, Elrey hẹn tối cuối tuần này sẽ dẫn Tá Nguyệt đi ăn cơm, cậu tất nhiên đồng ý không chút do dự rồi mới xuống xe, Tá Nguyệt nhìn theo bóng dáng khuất dần của phi hành khí cho đến khi nó biến mất rồi mới quay trở lại vào nhà.
Acacia đã ra ngoài rồi, y có gửi tin nhắn cho cậu bảo tối nay sẽ không ăn cơm.
Không gian yên tĩnh rất dễ đưa con người ta vào trầm tư suy nghĩ, vốn dĩ cậu đã muốn không nghĩ đến rồi thế nhưng ở thế giới thực nếu cậu thật sự đã mang thai, trước đây cậu tưởng rằng mình đã chết rồi mới đến được nơi này nhưng mà bây giờ cậu biết trừ khi mình bị đâm vào tim thì mới chết được, cho nên có khả năng cơ thể thật sự của cậu vẫn còn sống, chẳng qua ‘sống’ như thế nào thì cậu không biết…
Điều cậu lo nhất chính là đứa bé trong bụng cậu không biết có ổn không, đó là bảo bối của cậu và Elrey…
Tá Nguyệt cảm thấy rất sợ, cậu sờ bụng mình, cảm giác bằng phẳng khiến nỗi sợ trong lòng cậu càng lớn hơn, nếu như đứa bé không còn nữa, cậu sẽ sụp đổ mất…
Dạ dày bỗng nhiên quặn thắt đau đớn, có lẽ do áp lực khi thần kinh căng thẳng, Tá Nguyệt co mình trên sofa, trong lòng cầu mong bản thân và đứa bé sẽ không sao đâu, tâm phúc bên cạnh Elrey sẽ bảo vệ cho cậu và đứa bé mà, hẳn sẽ không sao đâu...
Không sao đâu…
Cứ thế Tá Nguyệt bị cuống vào vòng xoáy của tiềm thức rồi ngủ mất khi nào không biết, cũng may ông trời đã đáp lại lời cầu nguyện của cậu, Tá Nguyệt lại mơ, là ký ức mà cậu đã đánh mất.
Lần này đáp án cậu muốn đã có, là một kết quả tốt.
Cậu nhìn thấy người bạn đã lâu không gặp của mình-Phùng Lâm, chàng trai nhiệt huyết mà cậu đã gặp ở Rừng Vô Tận, lúc này hai người đang ngồi trước bãi biển xanh mướt, Tá Nguyệt nhìn bụng mình đã phồng ra bên ngoài áo, ít nhiều áo cũng không còn che được nữa rồi, cậu vuốt nhẹ lên sinh mệnh non nớt trong bụng mình, nghe bản thân nói với người bên cạnh: “Tớ sẽ đi tìm Elrey”
Người bên cạnh lập tức ngắt lời cậu: “Không được! Cậu điên sao, không nghĩ cho đứa bé à?!”
Tá Nguyệt mỉm cười nhìn Phùng Lâm, lúc này cậu mới nhìn rõ người bạn này, cậu ta có mái tóc ngắn xoăn nhẹ như sóng biển, mềm mại như màng đêm, điều đáng chú ý là một chút vảy đen còn chưa kịp ẩn đi trên mặt đã để lộ thân phận không phải người của cậu ta.
“Cho nên tớ mới tìm cậu, nhờ cậu nói một tiếng với anh trai Phùng Hạ, giúp tớ một lần, nếu thành công chúng ta không chỉ cứu được Elrey mà còn cứu được vận mệnh của tinh cầu này”
“Thế nếu thất bại thì sao? Cậu sẽ chết đó bạn à, một xác hai mạng đó, Elrey mà biết là hắn cũng chết theo cậu luôn đó hiểu không hả?! Tớ không giúp cậu đâu” Phùng Lâm dứt khoát từ chối, cậu ta đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị Tá Nguyệt túm lại.
Phùng Lâm có thể cảm nhận được run rẩy nho nhỏ từ tay Tá Nguyệt, cậu ta biết người bạn này đã sắp không trụ nổi nữa rồi, Tá Nguyệt đang đứng gần với bờ vực sụp đổ nhất từ trước đến giờ, từ khi Elrey bị em trai cùng cha khác mẹ hãm hại để rồi rơi vào hôn mê không tỉnh, Tá Nguyệt ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng bên trong đã loạn cào cào hết cả lên, nếu không nhờ thể chất bán dị khủng chống đỡ thì nói không chừng cậu đã ngã bệnh từ lâu rồi.
Phùng Lâm biết chứ, biết Tá Nguyệt cực khổ lắm rồi, quá khứ cho đến hiện tại, khó khăn lắm mới tìm được điểm tựa vững chắc có thể yêu thương che mưa chắn gió cho cậu, vậy mà hạnh phúc còn chưa kịp trọn vẹn đã thành ra thế này, thế nhưng Phùng Lâm không thể để mặc cậu tự tiện đi vào thế giới nguy hiểm kia được, nếu sơ sẩy thì cái chết là không thể tránh được.
“Anh cậu đã đồng ý rồi” Tá Nguyệt nói một cách bình tĩnh.
Phùng Lâm khó tin nhìn cậu: “Không thể nào, anh ấy bị điên ư?”
“ Nếu Elrey không tỉnh, tinh cầu Noah sẽ đi vào lịch sử đấy, không chỉ riêng anh ấy, hơn nửa tinh anh bên cạnh anh ấy đều bị thằng chó chết con trai của tiểu tam kia bỏ nhện ký sinh hết sạch sẽ rồi, Elrey vẫn chưa bị khống chế sâu, cứu được anh ấy sẽ có cơ hội phá hủy toàn bộ hệ thống của dị khủng vương, Phùng Hạ đã đồng ý, chỉ còn cậu thôi, tớ cần năng lực của cậu bảo vệ cho đứa bé của tớ và Elrey”
Phùng Lâm cắn răng không nói gì mà chỉ nhìn Tá Nguyệt, gương mặt tiều tụy của cậu đánh sâu vào thị giác của Phùng Lâm thế nhưng đôi mắt đó vẫn sáng ngời như lần đầu họ gặp gỡ, Phùng Lâm trầm ngâm thật lâu, hai mắt dần dần đỏ lên, không lâu sau cậu ta hít sâu một hơi rồi nói: “Được, tớ đồng ý với cậu nhưng điều kiện là tớ cũng đi”
Tá Nguyệt cau mày: “Cậu đi làm gì?”
Phùng Lâm: “Có người tớ muốn tìm, hơn nữa tớ không yên tâm để cậu vào đó một mình, mặc dù có khả năng chúng ta sẽ quên nhau nhưng tớ tin bản thân sẽ giúp được cậu ít nhiều”
“Nếu cậu đồng ý dẫn tớ theo, tớ mới cho cậu mượn ‘Thế Phục’, không phải cậu muốn bảo vệ con mình trong trạng thái hôn mê sao?”
Tá Nguyệt thở dài nói: “Nếu như thế thì sau khi tớ tỉnh lại, ai sẽ vớt tớ từ dưới biển lên? Cậu không tính để con trai và tớ ở dưới biển cả đời đấy chứ? Thế Phục sau khi chứa người ở bên trong thì bắt buộc phải trở về biển cả đúng không?”
Phùng Lâm: “…Thế nhưng mà…”
Tá Nguyệt vỗ vai Phùng Lâm: “Cậu yên tâm, tớ sẽ mang người đó an toàn trở về cho cậu”
“Tin tớ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook