Quốc sư có chút sầu vì đột nhiên Ninh Lộc để ý hắn như vậy.

Dựa theo quẻ tượng mà hai ngày trước hắn tiêu tốn nhiều năm thọ mệnh để khai thiên nhãn* biểu hiện, nàng rõ ràng hẳn là cùng Vệ Vương Triệu Minh Tuyên yêu đến chết đi sống lại.

(*thiên nhãn: mắt trời, nhìn được tương lai)

Là chân chính “Chết đi sống lại”.

Nhưng mà trên thực tế, tiểu công chúa không đi tìm Vệ Vương, mà cứ dây dưa với một người ngoài như hắn làm gì?

Khuyên lại khuyên không nổi, đuổi cũng đuổi không đi.

Sầu.



Vừa lúc tương phản với Quốc sư, Ninh Lộc cho rằng rất cần thiết lấy lòng Quốc sư, làm Quốc sư mang nàng đi bái kiến vương quân các quốc gia khác.

Có Quốc sư giới thiệu cùng trợ giúp, nói không chừng nàng có thể mượn được binh, khai chiến với Vệ Quốc, đoạt lại từng tấc quốc thổ Lê Quốc đã mất đi.

Hiện tại chỗ khó duy nhất là Quốc sư quá thẹn thùng. Ngoài miệng hắn nói thích ca ca nàng, nhưng mà trên thực tế không thấy hắn có hành động gì.

Mà Ninh Lộc là nữ hài tử, muốn nghiền ngẫm tâm lý nam nhân thì thật sự quá khó xử nàng.

Nhưng mà nàng không hiểu cũng không có vấn đề gì.

Cổ nhân lưu lại vô số trí tuệ quý giá, sách vở có thể giúp đỡ nàng nghiền ngẫm.

Quân thủ vệ lưu lại tòa thành này không nhiều lắm, ít nhất bọn họ không quen biết Ninh Lộc hay Ninh Nghiệp. Sau khi Ninh Lộc thử, liền quang minh chính đại đi dạo phố trên đường, vào tiệm sách mua sách.

Ông chủ tiệm sách thấy vị thiếu niên lang quân phong thần tuấn lãng này vào tiệm sách bọn họ, trước mắt sáng ngời. Nhìn khí độ, dung mạo của thiếu niên, đều là kiểu người đáng giá quen biết.

Ông chủ tiệm sách nhiệt tình tiếp đón: “Tiểu công tử muốn tìm sách gì, lão phu có thể hỗ trợ nhìn xem.”

Ninh Lộc ngẩng đầu, chắp tay thi lễ với ông chủ.

Mi nàng như núi xa mắt nàng như sao trời, cười đến chân thành sang sảng, khí độ phi phàm: “Ta muốn tìm một vài quyển sách viết về Long Dương chi hảo*.”

(*Long Dương chi hảo, Đoạn tụ chi phích: mối tình nam – nam)

Ông chủ tiệm sách: “…?”

Ông chủ tiệm sách cho rằng chính mình nghe nhầm: “Ngươi nói cái gì?”

Ninh Lộc cười đến tâm bình khí hòa: “Một vài quyển sách có liên quan đến Long Dương chi hảo.”

Ông chủ tiệm sách hết sức kinh ngạc đánh giá trên dưới Ninh Lộc một phen, đối phương bằng phẳng, trong lòng hắn ngược lại bắt đầu cười gượng.

A, ha hả.

Không thể tưởng được tiểu công tử mi thanh mục tú này lại có loại đam mê này, đáng tiếc.

Ông chủ nói: “Loại sách này không tiện đặt ở bên ngoài, tiểu công tử thỉnh đi nội viện một chuyến cùng lão phu đi.”

Ninh Lộc tự nhiên đi theo.



Lúc này Quốc sư đang chậm bước bên đường.

Hắn cũng không có mục đích gì, chỉ là các đệ tử nói thân thể tiên sinh không tốt, nên nhiều đi ra ngoài một chút, quỳ cầu hắn ra cửa. Quốc sư không có biện pháp, đành phải ra cửa tùy tiện đi một chút.

Đến ngoài một tiệm sách, Quốc sư đã có chút mệt. Khi hắn đang tìm kiếm nơi để nghỉ tạm, bên cạnh bỗng nhiên xảy ra ồn ào rối loạn. Thì ra là hai người bán rong tranh đoạt chỗ bày quán, cãi nhau đẩy đánh.

Quốc sư rất có hứng thú đứng ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, đợi cho đánh nhau dần dần dừng lại, hắn mới chuẩn bị rời đi. Mà đang lúc hắn chuẩn bị đi, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, thấy được Ninh Lộc.

Ninh Lộc ôm mấy quyển sách, bước xuống từ bậc thang tiệm sách, nàng còn quay đầu lại, vô cùng nhiệt tình nói lời cảm tạ với ông chủ tiệm sách. Mà chờ Ninh Lộc quay đầu lại, bỗng dưng, đụng phải ánh mắt Quốc sư.

Sao Quốc sư lại ở chỗ này?! Không phải hắn cả ngày không ra khỏi cửa sao?

Ninh Lộc đã chịu kinh hách, hoảng sợ lui về phía sau một bước. Nhưng nàng đang đứng trên bậc thang, nàng lui một bước về phía sau, thân thể liền không cân bằng bị bậc thang vướng. Ánh mắt Quốc sư căng thẳng, thấy nàng sắp ngã, vội vàng chạy tới muốn đỡ nàng.

Nhưng mà Quốc sư chung quy vẫn chậm một bước.

Ninh Lộc ngã ngồi xuống bậc thang, sách nàng ôm trong lòng ngực thư cũng rời tay nện trên mặt đất.

Quốc sư không ngăn lại nàng, thấy nàng ôm đầu gối ăn đau ngồi đó, hắn vừa tức giận, vừa buồn cười: “Ngươi nhìn thấy ta quá kinh ngạc, hay là quá sợ hãi, mới làm chính mình té ngã như vậy?”

Quốc sư ngồi xổm xuống, đang muốn xem xét trạng huống của nàng. Một trận gió nhỏ thổi qua, đống sách rơi xuống đất xôn xao lật mở ra.

Lộ ra rất nhiều bức hoạ nhỏ tinh xảo.

Quốc sư liếc mắt một cái quét tới, khéo mắt chợt khựng lại, vừa liếc mắt một cái lại quét trở về, rơi xuống trên trang sách lật mở ra trên mặt đất.

Hắn thấy được bức họa nam nam dựa sát vào nhau hết sức tinh xảo.

Quốc sư: “…”

Hắn không thể tin nổi, không rảnh lo xem Ninh Lộc ngã có sao không, hắn cầm lấy một quyển sách lật xem. Sau khi thấy rõ nội dung là cái gì, Quốc sư hít sâu một hơi, trầm khuôn mặt nhìn Ninh Lộc.

Một tiểu cô nương! Lại xem loại sách này!

Cửu công chúa thật sự bất hảo đến có chút quá mức!

Ninh Lộc che lại nửa khuôn mặt, cười gượng nói: “Ta này không phải vì sinh hoạt hạnh phúc của chúng ta sao?”

Quốc sư: “Trả sách lại.”

Ninh Lộc trừng lớn mắt, sốt ruột nói: “Vì cái gì chứ? Ta cảm thấy sách này viết rất hay, mỗi một quyển đều là ta tỉ mỉ chọn lựa. Ta thấy ngày thường ngươi không chủ động chút nào, ngươi…”

Ninh Lộc ngừng một chút, nàng vẫn ngồi trên bậc thang, lại cầm lấy một quyển sách chính mình làm rơi xuống đất, hảo tâm nhét vào trong lòng ngực Quốc sư.

Ninh Lộc thương hại mà nhân từ: “Ta đã biết, có phải ngươi không hiểu loại chuyện này không? Không có vấn đề gì, ta mua rất nhiều sách, ta cho ngươi mượn một quyển xem. Ngươi trở về nghiên cứu cho tốt…”

Quốc sư giận dữ: “Ngươi!”

Loạn tuyên truyền cho một người thanh tâm quả dục thanh tu như hắn cái gì chứ!

Ninh Lộc vô tội: “Ngươi không hiểu mà.”

Quốc sư: “Ta hiểu!”

Trong ánh mắt Ninh Lộc viết “Được rồi, liền tính ngươi hiểu” “Kỳ thật ta biết là ngươi không muốn mất mặt” “Ngươi vẫn là không hiểu”.

Quốc sư chậm rãi hít sâu một hơi, che lại trái tim của chính mình, bị tức giận đến đầu váng mắt hoa.

Ninh Lộc lập tức quan tâm mà nắm lấy tay hắn: “Ngươi là lần đầu tiên xem loại sách này, quá mức kích động?”

Quốc sư quả thực muốn đánh nàng một trận.

Nhưng mà Quốc sư chỉ biết bói toán, nếu đánh thật, hắn đúng là không phải đối thủ của tiểu công chúa từ nhỏ đã tập võ cùng ca ca nàng này.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Một hồi lâu sau, Quốc sư miễn cưỡng lộ ra một tia cười.

Hắn nói: “Trả sách lại đi.”

Ninh Lộc không tha.

Quốc sư vô cùng cứng đờ mà ngược lại nắm lấy tay nàng, dỗ nàng nói: “Ta hiểu ý ngươi. Hơn nữa tình cảm giữa ngươi ta, vô cùng sâu đậm, nào dùng đến mượn kinh nghiệm người khác chứ?”

Trong lòng hắn hộc máu, ánh mắt lại thâm sâu mà chuyên chú nhìn chăm chú vào tiểu công chúa.

Ninh Lộc động dung.

Bị lời ngon tiếng ngọt của hắn thuyết phục.

Nàng rốt cuộc chịu đi trả sách.

Quốc sư ở phía sau che lại trái tim, thở ra một hơi thật dài. Hắn đều lo lắng hắn bị đoản mệnh có lẽ không có quan hệ gì với việc xem bói, mà rất có khả năng là do bị Ninh Lộc làm cho tức điên.



Vì cho thấy chính mình thật sự không phải cục đá, chính mình thật sự hiểu.

Chờ Ninh Lộc trả sách quay về, Quốc sư không thể không cùng nàng ôn tồn một phen, để ổn định nàng.

Quốc sư có điểm lo âu.

Khi nào Vệ Vương Triệu Minh Tuyên mới tới?

Khi nào mang đi vị tiểu công chúa này?

Dựa theo quẻ tượng của hắn biểu hiện, hẳn chính là tại tòa thành này Ninh Lộc sẽ bị Vệ Vương mang đi.



Theo quẻ mà Quốc sư bặc ra, hẳn là Vệ Vương và Cửu công chúa Ninh Lộc đã sớm gặp mặt.

Trong toà thành này bọn họ sẽ gặp lại lần nữa, Vệ Vương nhận ra Cửu công chúa là nữ giả nam trang, trong lòng kinh hỉ. Vì quá vui mừng, Vệ Vương trực tiếp mang Cửu công chúa đi.

Từ đây Quốc sư rốt cuộc cũng được thanh tĩnh, hắn có thể trốn vào núi rừng, mặc kệ thế gian này, Vệ Vương cùng Cửu công chúa sinh ra yêu hận tình thù như thế nào, đều không có quan hệ gì tới hắn.

Hắn sớm đã báo ân cho Lê Vương tiền nhiệm, không cần thiết tiếp tục phụng hiến đời con cháu của Vương hầu Lê Quốc.



Nhưng mà Quốc sư tính đến Vệ Vương hẳn là tới nơi này tìm hắn, thuận tiện mang đi Cửu công chúa Ninh Lộc.

Quốc sư lại không tính đến, trước lúc đó, Thất hoàng tử Ninh Nghiệp mặc nữ trang, đã gặp được Vệ Vương, làm cho Vệ Vương sớm đã qua giai đoạn kinh hỉ rồi.

Sau khi kinh hỉ bị giảm đi rồi, cốt truyện không nhất định còn có thể xảy ra như Quốc sư đã đoán trước.



Tóm lại, sau khi lừa gạt được tiểu công chúa, trở lại phủ trạch, thể xác và tinh thần Quốc sư đều mỏi mệt.

Nhưng vì phòng ngừa Cửu công chúa lại làm ra chuyện xấu, thể lực Quốc sư tuy đã chống đỡ hết nổi nhưng hắn còn có đệ tử ra sức. Hắn phân phó đệ tử: “Các ngươi nhìn nàng nhiều chút, nếu nàng có hướng đi hay tâm tư gì, nhất định phải báo trước cho ta.”

Ý của Quốc sư vốn là coi chừng tiểu công chúa, hoàn hảo không tổn hao gì đưa cho Vệ Vương.

Nhưng nghe vào trong tai các đệ tử, đó là Quốc sư quá mức yêu quý Ninh Lộc, làm cho bọn họ hầu hạ Ninh Lộc thật tốt.

Trình độ tiếp thu đối với sự vật mới mẻ của các đệ tử Quốc sư tự nhiên không giống người khác, bọn họ vô cùng bình tĩnh trao đổi ánh mắt: Tình yêu của Quốc sư và Thất hoàng tử đã tiến triển đến mức này sao?

Nhất định phải lấy lòng Phu nhân Quốc sư tương lai nha.



Ninh Lộc còn đang dừng lại ở trình độ nói tình nói ái lừa gạt Quốc sư.

Vốn dĩ Quốc sư không phải thực tích cực với ca ca nàng, loại lừa gạt này của Ninh Lộc, hai người vốn dĩ có thể thích ứng.

Nhưng mà đệ tử của Quốc sư lại chạy tới hỏi Ninh Lộc: “Thất hoàng tử, khi nào ngươi cùng tiên sinh của chúng ta hành phòng*? Chúng ta còn có thời gian chuẩn bị trước.”

(*hành phòng: làm chuyện ấy ấy)

Ninh Lộc đang dùng trà.

Nghe đến vấn đề này, nàng khiếp sợ phun ra một miệng trà.

Đệ tử ở đối diện bị nàng phun đầy mặt.

Ninh Lộc vội vàng nói xin lỗi, tìm khăn lau mặt cho đệ tử đối diện.

Đệ tử kia lại hãy còn bình tĩnh, sau khi lau mặt, lại lặp lại vấn đề một lần nữa.

Trong lòng Ninh Lộc chấn động, trên mặt cũng lo lắng sốt ruột: “… Hắn… Cơ khát đến loại trình độ này?”

Ninh Lộc phát run: “Không phải thân thể hắn suy yếu sao? Sao còn có tâm tư này?”

Đệ tử vội vàng giải thích: “Không phải tiên sinh làm chúng ta hỏi, là chính ta hỏi.”

Ninh Lộc mới không tin.

Quốc sư thèm thân mình ca ca nàng không phải một hai ngày, nàng sẽ không hiểu sao?

Đệ tử thở dài nói: “Chủ yếu là thân thể tiên sinh chúng ta không tốt, chuyện hành phòng này, tự nhiên yêu cầu chuẩn bị trước rất nhiều, còn hy vọng Thất hoàng tử ngài thương tiếc hắn nhiều một chút.”

Ninh Lộc: “…”

Tiểu công chúa mộc mặt.

Nghĩ thầm nghe ý tứ của các ngươi, là thật tính toán làm ta ở trên? Hắn lại là người nằm hưởng thụ?

Cái này, cái này… Nếu các ngươi thực sự có loại tố cầu này, ta cũng không phải không được.

Ninh Lộc thở sâu, nghĩ thầm ta vì con dân Lê Quốc, thật là hy sinh quá nhiều.

Nhìn đến Ninh Lộc tựa hồ là đồng ý, đệ tử kinh hỉ, vội vàng đi báo cho Quốc sư.



Quốc sư đang ngồi một mình ở trước cửa sổ, chính mình chơi cờ cùng chính mình.

Những quân cờ đen trắng nằm trên bàn cờ, nghe được đệ tử vui rạo rực báo cho, ngón tay thon dài nắm quân cờ của Quốc sư nhẹ nhàng run lên.

Hắn trầm khuôn mặt, nghĩ thầm tiểu công chúa thật sự là càng ngày càng quá mức.

Rốt cuộc khi nào Vệ Vương mới có thể tới?

Hắn là vì không muốn làm rối loạn trình tự phát triển vốn dĩ của chuyện này, mới ở đây chờ Vệ Vương đến. Vệ Vương còn không đến, trong sạch của hắn khó giữ được, thứ phải mất đi khả năng sẽ quá nhiều.

Đệ tử thấy Quốc sư không lên tiếng, liền nói: “Vậy các đệ tử đi chuẩn bị đồ vật cho Thất hoàng tử.”

Quốc sư: “Chờ một chút.”

Đệ tử chờ.

Quốc sư trầm tư một lát, hơi nhíu mi.

Hắn đang nghĩ đến việc muốn nói cho Ninh Lộc chính mình đã sớm biết thân phận của nàng, khuyên nàng không cần vọng tưởng về hắn hay không.

Nhưng mà mắt thấy Vệ Vương đã sắp tới… Ở thời điểm này hắn lại trở mặt với Ninh Lộc, vạn nhất Ninh Lộc luẩn quẩn trong lòng lại ra chiêu gì mới, hắn ứng phó không nổi thì làm sao bây giờ?

Chi bằng bình tĩnh chờ xem.

Quốc sư phân phó: “Ừm, lấy một vò rượu cho ta.”

Biện pháp tốt nhất, chính là chuốc say Ninh Lộc, sau đó lừa gạt nàng hai người đã như nàng mong muốn là được.

Chỉ cần nàng không ngốc, tự nhiên sẽ không nàng nói cho Vệ Vương chuyện giữa nàng và Quốc sư.

Vấn đề nhỏ.

Vấn đề nhỏ.

Quốc sư tự nhận chính mình có thể ứng phó được.



Trăng thu se lanh, sương trắng đầy đất.

Ninh Lộc ở ngoài sân Quốc sư bồi hồi dạo bước, rất là chần chừ.

Dù sao nàng cũng là nữ nhi, liền tính da mặt dày sớm đã muốn phụng hiến chính mình, nhưng mà Quốc sư thích nam tử, hắn không cần sao?

Ngày thường nàng có thể lừa gạt, sau khi bỏ đi quần áo thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, nàng còn có thể ứng phó như thế nào?

Nghĩ trước nghĩ sau, Ninh Lộc quyết định chuốc say Quốc sư.

Chờ hắn tỉnh lại liền nói cho hắn, hai người đã được việc.

Hắn không cần lại nhớ mãi không quên.

Hắn đã được đến nàng!

Sau đó ngoan ngoãn yêu nàng, giúp nàng liên lạc với các Vương quân khác để phục quốc thì tốt rồi.

Ninh Lộc phân phó một đệ tử đi ngang qua: “Giúp ta lấy một vò rượu tới.”



Quốc sư nghe xong đệ tử hội báo, liền cứng đờ mà chết lặng chờ Ninh Lộc tới như đã hẹn.

Chờ Ninh Lộc gõ gõ cửa, khi thăm dò cười với hắn, Quốc sư rũ mặt, trong lòng hãy còn bắt đầu khẩn trương.

Hắn biết tối nay nàng tới để làm gì.

Mà Ninh Lộc vào trong phòng, nhìn đến Quốc sư đoan chính ngồi dưới cửa sổ, nàng nhẹ nhàng xuy một cái, nghĩ thầm làm bộ làm tịch.

Nàng biết tối nay hắn muốn làm gì.

Ninh Lộc vén vạt áo ngồi xuống, cười khanh khách: “Quốc sư là đang chờ ta sao?”

Quốc sư nâng mắt, cùng nàng nhìn nhau.

Nhìn đến trong tay nàng ôm một vò rượu.

Hắn giật mình một chút.

Hắn thử nói: “Ta là mời ngươi đến uống rượu.”

Ninh Lộc sửng sốt.

Sau đó nàng đặt vò rượu chính mình ôm tới lên bàn, cười đến lộ ra răng trắng: “Thật khéo, ta cũng muốn mời Quốc sư đại nhân cùng uống rượu.”

Quốc sư hãy còn trầm ngâm.

Sau đó thử: “Vậy… Cùng nhau uống?”

Ninh Lộc vội vàng: “Có thể có thể.”

Hai người từng người trong lòng đều cười thầm.

Đều nghĩ chuốc say ngươi, tự nhiên cái gì đều là ta định đoạt.



Không nghĩ tới, Quốc sư vì chuốc say Ninh Lộc, cố ý làm đệ tử đi mua rượu tinh khiết và thơm nồng nhất.

Ngày thường tiểu công chúa ở trong Vương cung, bảo đảm không có khả năng uống đến rượu mạnh như vậy.

Mà Ninh Lộc cũng dặn dò đệ tử, giúp nàng đi mua rượu tinh khiết và thơm nồng nhất.

Đệ tử mua rượu nghĩ thầm Quốc sư đại nhân của chúng ta yếu như vậy, tất nhiên là muốn chịu một ít tội từ Thất hoàng tử nơi này. Nếu mà Quốc sư say, mơ mơ màng màng, có lẽ sẽ thiếu chịu tội đi một ít.

Đệ tử mua rượu tính toán như vậy, dứt khoát mua một vò hoàn toàn giống nhau cho Quốc sư và Ninh Lộc, rượu tinh khiết và thơm nồng giống nhau.

Hiện tại hai vò rượu này, vai sóng vai, được đặt ở trên bàn.

Chờ Quốc sư và Ninh Lộc.



Nhìn đến vò rượu giống nhau.

Ninh Lộc và Quốc sư đều trầm mặc.

Hai người liếc mắt đối phương ở đối diện một cái, lại cùng nhau dối trá mà cười.

Ninh Lộc: “Ha ha, xem ra mua rượu chính là cùng một người rồi.”

Đau đầu, nhỡ đâu nàng cũng say thì làm sao bây giờ?

Quốc sư mỉm cười: “Xem ra ngươi cùng lòng ta rất hiểu nhau.”

Phát sầu, nếu mà hắn cũng say theo thì làm sao bây giờ?

Ninh Lộc dò hỏi: “Vậy rượu này… Còn uống hay không?”

Quốc sư trầm ngâm.

Sau đó nói: “Uống.”

Vì thế cùng nhau mở nắp uống rượu, một đêm cuồng hoan.



Ngươi tới ta đi, hư tình giả ý, càng thêm thâm tình.

Ba ly rượu đi xuống, cảm thấy bóng dáng đối phương lung lay, nhìn so ngày thường cũng dễ thân rất nhiều.

Giữa mơ màng, thấy Quốc sư nâng tay căng trán, có chút gian nan mà nhắm mắt, Ninh Lộc nâng má, hốt hoảng nhìn hắn.

Nàng lúm đồng tiền như hoa, duỗi ngón tay chọc mặt hắn.

Nàng giống như làm nũng: “Quốc sư đại nhân, ngươi không được?”

Hắn ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, sau đó “Đông” một tiếng, đầu nện ở trên bàn, ngã xuống bất tỉnh.

Ninh Lộc sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Vẫn là ta lợi hại.”

Nàng dào dạt đắc ý, lại khen thưởng chính mình uống nhiều một ly. Này rượu xác thật rất thơm, ngày mai nàng phải hỏi rõ ràng đệ tử mua rượu kia, đây rốt cuộc là rượu gì. Chờ ngày sau nàng phục quốc thành công, nàng muốn mỗi ngày ở trong Vương cung Lê Quốc uống rượu.

Ninh Lộc đứng lên, lung lay đi về hướng giường.

Nhưng nàng mới đi được hai bước, lại “Đông” một tiếng, nàng cũng ngã xuống đất không dậy nổi.

Một phòng mùi rượu, yên tĩnh tuyệt đối.



Đệ tử bên ngoài đối diện mà cười, yên lặng rời đi.

Xem ra chuyện tốt của Quốc sư và Thất hoàng tử sắp thành.



Ninh Lộc xác thật là từ nhỏ đi theo ca ca leo cây trèo tường, thân thể tốt hơn rất nhiều.

Ánh mặt trời mới vừa lộ ra chút trắng nhợt nhạt, nàng liền xoa trán, tỉnh lại giữa một phòng mùi rượu.

Ninh Lộc ngồi dưới đất, nhìn cảnh tượng trong phòng một phen, nhìn đến thanh niên ghé lên bàn hôn mê một đêm, sắc mặt nàng khẽ biến, nhớ tới đêm qua mình tới làm gì.

Tròng mắt Ninh Lộc hơi chuyển.

Tuy rằng đêm qua không làm thành, nhưng mà sáng nay nàng tỉnh sớm hơn.

Nàng có thể bổ cứu.

Ninh Lộc vỗ vỗ mặt, làm chính mình thanh tỉnh một chút, đỡ chân Quốc sư, đứng lên. Nàng cúi người nhìn hắn, thấy hắn nghiêng mặt nhắm hai mắt, sau khi ngủ hết sức trầm tĩnh bình yên. Lông mi hắn dài như vậy, Ninh Lộc nhịn không được để sát vào, lại để sát vào… Khi hơi thở sắp sửa quấn lên, Ninh Lộc đột nhiên hoàn hồn, đỏ mặt nhớ tới mình vốn muốn làm gì.

Chỉ trách sắc đẹp hại người.

Nàng lại trừng mắt liếc Quốc sư một cái.

Nghĩ thầm nếu ngươi thích là nữ hài tử, ta sẽ không cần phiền toái như vậy.

Ninh Lộc nói xin lỗi với Quốc sư trong lúc hôn mê: “Vì tiền đồ của ta, ta cần phải mượn ngươi một chút.”

Ninh Lộc cúi đầu, thương hại mà cọ nhẹ cái trán hắn một chút.

Nàng nói: “Thực xin lỗi.”

“Trăm nhân tất có quả, báo ứng của ngươi chính là ta.”

“Ta cũng sẽ không bỏ rơi mặc kệ ngươi, cùng lắm thì ta bồi thường cả đời mình cho ngươi là được.”

Nàng bắt lấy cổ tay hắn, nội lực ngưng tụ, đột nhiên đề khí, túm Quốc sư kéo lên, một hơi cõng trên lưng.

Cứ kéo túm như vậy, Ninh Lộc cõng Quốc sư tới cạnh giường, ném hắn lên trên giường. Rèm trướng bay loạn, ánh sáng mơ màng. Ninh Lộc ghé vào trên giường thở dốc, phủ lên thanh niên ngã vào trên giường. Nàng bỗng nhiên cười, ôn nhu duỗi tay chọc mặt hắn.

Ninh Lộc là mỹ nhân, tóc dài nửa rơi xuống, mấy dúm tóc phất qua gò má nàng, ở thời điểm Quốc sư nhìn không tới, nàng hỗn độn tú mỹ như thế.

Ninh Lộc nhìn chằm chằm thanh niên trên giường.

Nàng cắn răng một cái, cúi người, cào ra một vệt năm ngón tay trên cánh tay hắn, cởi áo ngoài ra, lại tháo phát quan của hắn… Nghĩ nghĩ, Ninh Lộc móc ra phấn mặt từ trong lòng, bôii trên cổ hắn, để làm ra một ít dấu vết.

Những thủ đoạn này, Cửu công chúa từ nhỏ ở Vương cung lớn lên, nàng nhìn thấy loạn tượng quá nhiều, lấy tới lừa gạt Quốc sư, cũng dư dả.

Làm xong này đó, Ninh Lộc dùng đồng dạng thủ đoạn ở trên người mình. Xác nhận sẽ không bại lộ, nàng lộ ra tươi cười, ôm Quốc sư, một lần nữa ngọt ngào đi vào giấc ngủ.



Trời đã sáng choang.

Quốc sư mới mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.

Ngửi được một phòng mùi rượu, đầu hắn vẫn có chút đau, nhưng sau khi nhìn đến người bên cạnh mình, sắc mặt đột nhiên biến sắc.

Quốc sư lập tức ngồi dậy.

Nhìn đến trung y trên người hai người, lại nhìn đến Ninh Lộc… Hắn run rẩy duỗi tay, tay ấn lên dấu tay trên cổ nàng.

Vừa lúc giống hệt với kích cỡ ngón tay mình.

Sắc mặt Quốc sư trắng bệch.

Hắn… Thật sự… Làm chuyện không thể vãn hồi?

Vốn chỉ là tưởng lừa gạt đến khi nàng rời đi, hiện tại lại thật sự…

Quốc sư tâm loạn.

Mơ mơ hồ hồ mà ngồi.

Ninh Lộc đã sớm chờ hắn tỉnh.

Nhưng mà phát hiện sau khi Quốc sư tỉnh lại, chỉ là thẳng tắp ngồi xuất thần, lại không làm gì cả. Nàng nhìn hắn từ phía sau, thấy hắn tóc dài hỗn độn rối tung, bóng dáng mảnh khảnh, lại có rất nhiều cảm giác cô linh.

Ninh Lộc không dám làm hắn lại nghĩ tiếp.

Sợ sau khi hắn nghĩ xong, phát hiện hết thảy đều là diễn trò.

Ninh Lộc liền nhợt nhạt ưm một tiếng, làm ra bộ dáng như mới vừa tỉnh. Thân mình Quốc sư run lên, quay đầu lại cứng đờ nhìn nàng. Hắn chần chừ đang muốn nói cái gì, Ninh Lộc đã cầm tay hắn.

Quốc sư cứng đờ.

Hiện tại nàng vừa đụng vào hắn, đại não hắn liền trống rỗng.

Quốc sư: “Ta…”

Ta sẽ phụ trách?

Khi hắn chần chừ có nên nói như vậy hay không, Ninh Lộc duỗi tay, trìu mến mà vuốt ve khuôn mặt hắn, ôm lấy đầu vai hắn.

Quốc sư: “…?”

Mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.

Mà Ninh Lộc thương tiếc lại nâng mặt hắn, hỏi: “Còn đau không?”

Quốc sư: “…”

Hắn mê mang mà đờ đẫn: “Ngươi đang nói cái gì?”

Ninh Lộc càng trìu mến hắn, ôm lấy vai hắn, nói: “Thực xin lỗi, đêm qua ta quá làm càn, ngươi… chịu ủy khuất rồi.”

Ninh Lộc: “Ta sẽ phụ trách.”

Quốc sư: “…?”

Không phải, vì cái gì là hắn đau?

Không đợi Ninh Lộc nghiêm túc tỏ tình xong, mặt Quốc sư đã xanh xanh trắng trắng. Một tay hắn dựa vào trên người chính mình bị Ninh Lộc lôi kéo. Hắn không thể tin tưởng mà nhìn nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Nàng mang thân hình thiếu niên, khuôn mặt thiếu niên, thật sự có chút khó phân nam nữ…

Trong lòng Quốc sư chấn động khôn kể.

Vì cái gì là chính mình đau, vì cái gì là chính mình chịu ủy khuất?

Hắn có chút không hiểu.

Thiếu niên trước mặt này… Rốt cuộc là nam, hay là nữ?

Chẳng lẽ từ lúc bắt đầu chính mình đã nhìn lầm người này rồi… Thiếu niên này, rốt cuộc là nam hay nữ, là Thất hoàng tử Ninh Nghiệp, hay là Cửu công chúa Ninh Lộc?

Ninh Lộc thấy sắc mặt hắn tái nhợt, biểu tình hoảng hốt, cho rằng hắn chịu đả kích quá lớn, nàng hiểu, nàng lý giải.

Lần đầu tiên mà, khó tránh khỏi như thế.

Ninh Lộc chậm rãi tới gần hắn, Quốc sư cảnh giác, thấy nàng mới cúi người, hắn lập tức kêu ngừng: “Đừng tới đây! Đừng tới gần ta!”

Quốc sư đã bị thao tác bỉ ổi của Ninh Lộc làm cho hoàn toàn hồ đồ.



Vệ Vương Triệu Minh Tuyên, khoan thai tới muộn.

Khi Vệ Vương Triệu Minh Tuyên tới cửa thăm hỏi Quốc sư, Quốc sư đã đuổi Ninh Lộc đi, một ngày chưa gặp mặt hay nói chuyện cùng nàng.

Ninh Lộc lý giải hắn đang thẹn thùng, rất bao dung hắn.

Mà nàng càng bao dung, sắc mặt Quốc sư càng xanh mét.

Quốc sư tắm gội dâng hương, lần đầu tiên dùng khả năng bói toán của chính mình, ở nơi buồn cười như vậy.

Hắn muốn bặc — thiếu niên đi theo chính mình này, rốt cuộc là nam hay nữ.

Vào đúng lúc này, Vệ Vương Triệu Minh Tuyên tới cửa, rốt cuộc tới tìm Quốc sư.

————————————————————————————-

Tác giả có lời muốn nói: Nhìn bình luận, có điểm ngoài ý muốn mọi người để ý cái này như vậy. Ta đây lôi bom ra vậy, trong câu chuyện này, ca ca cùng Vệ Vương là có tình cảm tuyến. Nhân vật ca ca này rất có ý tứ, là loại hình lần đầu tiên ta nếm thử, cảm thấy rất có cảm giác, cô nương không thích có thể bỏ qua ~~  

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương