Tối Chân Tâm
-
Quyển 2 - Chương 40: Lại gặp nhau
“Chủ nhân,
đến giờ dùng bữa tối rồi”, Bách Hợp khẽ gọi. Nhan Tử La ngồi bật dậy, “Lại tới
tối rồi?”. Xong rồi, bắt đầu căng thẳng. Không biết liệu có ngày nào đó nàng mắc
bệnh tim vì quá sợ hãi không nhỉ?
“Vâng, thưa chủ nhân, người đã ngủ cả buổi chiều rồi.” Bách Hợp giúp nàng chải tóc, cầm khăn mặt cho nàng lau mặt.
“Đại gia nhà các ngươi hôm nay có sai bảo gì không?”, Nhan Tử La cẩn thận hỏi.
“Tứ gia hôm nay hình như không đến, thưa chủ nhân”, Bách Hợp có chút thất vọng.
“Ha ha, tốt quá rồi. Mẫn công chúa và nha đầu đâu?” Nhan Tử La lập tức trở nên lanh lợi hoạt bát.
“Sắp về rồi ạ.” Bách Hợp thấy chủ nhân đột nhiên hồ hởi vui vẻ, lắc lắc đầu.
Ăn cơm xong, mấy người bọn họ chơi một lúc, tới canh hai, Mẫn Chỉ và Khuynh Thành không trụ được đã ngủ mất. Nhan Tử La thổi tắt đèn, nằm trên giường lật qua lăn lại không ngủ được. Thật là quá đáng, buổi tối không tới cũng chẳng buồn nói với người ta một tiếng, khiến nàng đến giờ cũng không ngủ được, có lẽ đồng hồ sinh học trong người đã chạy loạn rồi. Đếm cừu đi vậy? Kết quả đếm tới khi mặt trời lên, Nhan Tử La vẫn không ngủ được. Ăn xong bữa sáng thì nàng lại bắt đầu buồn ngủ, Mẫn Chỉ thở dài nặng nề, đưa Khuynh Thành ra ngoài chơi.
Buổi chiều, Nhan Tử La đã tỉnh táo hơn một chút, bị Mẫn Chỉ và Khuynh Thành kéo ra ngoài thay đổi không khí. Nhan Tử La do có ác cảm với cái xích đu, nên ba người đành đi bộ, đến bìa rừng. Vì trời râm gió mát, lại có châu chấu cào cào, Khuynh Thành vui vẻ chạy tới chạy lui khắp nơi, hái được rất nhiều hoa rồi sung sướng chạy quay lại. Nhan Tử La liền kết cho con một cái vòng hoa, đội lên đầu, trên hai cánh tay cũng đeo hai vòng hoa nhỏ. Sự chú ý của Khuynh Thành bắt đầu tập trung vào đám sinh vật nhỏ trong hoa cỏ, đột nhiên khiến đám sinh vật đó có cảm giác không an toàn. Nhan Tử La nằm trên thảm cỏ bằng phẳng đã được cắt tỉa, nghiêng đầu nhìn, cảm thấy mí mắt nằng nặng… Mẫn Mẫn, tôi ngủ một lát…
“Cô cô đây là cái gì?”, Khuynh Thành xòe thứ ở trong tay ra hỏi. Mặt Mẫn Chỉ biến sắc, nhìn Nhan Tử La đang ngủ rất ngon lành bên cạnh, “Cô cô cũng không biết, đi hỏi ngạch nương con xem”.
Khuynh Thành liền nghe lời cầm “hiện vật” đi học hỏi, nhưng ngạch nương đang ngủ rất say, lắc thế nào thì lắc, cũng không tỉnh dậy.
Đúng lúc này, hai con tuấn mã chờm đến trước cửa. Có hai người đàn ông giao ngựa cho tùy tùng, tiến bước vào trong biệt viện. Dận Tường vừa đi vừa nói: “Hôm qua chỉ chăm chăm xem náo nhiệt, thì ra biệt viện này của Tứ ca đẹp quá nhỉ?”.
“Hôm nay đệ đến đây chẳng phải cũng là để xem náo nhiệt hay sao?”, Dận Chân lạnh lùng nói.
“Không thể nói thế được. Đệ đến thăm tẩu tẩu cũng là việc hợp tình hợp lý mà. Đệ hiểu biết như thế, Tứ ca nên khen ngợi mới phải”, Dận Tường cố ý chớp chớp mắt ngây thơ nói.
“Hừ!” Dận Chân quyết định đi tắt cho gần, đi qua khu rừng này là sắp đến Tĩnh Tâm đường rồi. Nhưng Nhan Tử La ở đâu nhỉ? Chút nữa phải hỏi xem.
Chưa đi được mấy bước, một tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu không khí yên tĩnh, xuyên thẳng vào tai chàng như một tiếng nổ.
“Tứ ca, cái này… hình như đệ nghe thấy có ai đó đang hét.” Dận Tường ngoáy ngoáy tai, nhất định là nặng tai rồi, nhà Tứ gia sao có thể xuất hiện thứ âm thanh này nhỉ, nếu nghe thấy ở nhà Thập gia thì còn hiểu được.
Dận Chân lại rảo bước đi về nơi phát ra âm thanh. Âm thanh đó… nếu chàng đoán không nhầm thì có lẽ là của Nhan Tử La, không biết lại vừa gây ra tai họa gì rồi?
Từ xa xa, thấy Mẫn Chỉ cũng đứng ở đó, Dận Chân liền đi chậm lại, Dận Tường cũng nhìn theo ánh mắt chàng.
“Ái Tân Giác La Khuynh Thành, mau ném cái thứ kinh tởm đó ra xa ta một chút.” Lúc này Nhan Tử La đã nhảy ra đằng sau Mẫn Chỉ.
“Ngạch nương, người ghét nó ạ? Rất đẹp mà.” Tiểu quỷ giơ cao con vật trong tay lên.
“Đẹp? Mắt con có vấn đề hay là đầu óc con có vấn đề? Thứ đó đâu có gì là đẹp chứ? Cầm xa ta ra!” Nhan Tử La thở dốc, nàng rất sợ những thứ mềm mềm không có xương này, sợ đến tận xương tủy.
“Không”, tiểu quỷ Khuynh Thành hăm hở nói, “Năm màu sáu sắc thế này đẹp biết bao!”.
“Tỷ không biết con gái mình chỉ thích mềm không ưa cứng à?”, Mẫn Chỉ khẽ nói. Nhan Tử La nhìn nhìn nàng ta, sau đó nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc. “Bảo bối, mau đưa nó về chỗ cũ đi được không hả. Mẹ nó không tìm thấy nó sẽ lo lắng đấy, nó cũng sẽ rất nhớ mẹ!”, Nhan Tử La dịu dàng nói.
Tiểu quỷ Khuynh Thành tỏ vẻ đăm chiêu, nhìn nhìn con vật trong tay, sau đó hỏi: “Thật không ạ? Ngạch nương?”.
“Đương nhiên là thật rồi, nếu Bảo bối không tìm thấy ngạch nương thì có nhớ ngạch nương không?”, Nhan Tử La tiếp tục thuyết phục.
“Thế thì con không nên chia rẽ hai mẹ con nó rồi”, Tiểu quỷ Khuynh Thành gật gật đầu, giống như vừa ra một quyết định lớn vậy. Sau đó quay người chạy vào trong rừng.
“Sợ chết đi được!” Nhan Tử La vỗ vỗ ngực thở.
“Ngạch nương!”, tiểu quỷ Khuynh Thành quay ra, mặt mày hớn hở chạy thẳng tới chỗ ngạch nương của mình rồi xòe tay. Đột nhiên tiếng thé xé trời lại vang lên lần nữa.
“Chẳng phải con nói không để mẹ con chúng phải chia lìa sao?” Nhan Tử La nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Vâng ạ, vì vậy con mới bắt cả mẹ nó đến đây luôn”, tiểu quỷ Khuynh Thành ngây thơ đáp.
“Con, mau vứt hết đi cho ta! Nếu không, hừ hừ, cẩn thận ta cho con một trận thấy trăng sao đấy.”
“Ngạch nương, hôm qua Hoàng gia gia vừa nói không được đánh đít con”, tiểu quỷ Khuynh Thành cười hi hi nói, nó đã có pháp bảo trong tay rồi.
“Hừ hừ, đưa cho con cái lông gà con lại tưởng là cung tên, cho con cái lá con lại lấy làm ô che phải không? Hôm qua Hoàng gia gia của con chỉ hứa ‘ông bố già’ của con không được đánh con thôi, không nói mẹ cũng không được đánh. Hơn nữa, con tưởng Hoàng gia gia thật sự có thời gian để quan tâm xem con có bị đánh hay không bị đánh à?” Nhan Tử La cười như hồ ly.
“Ngạch nương, người cười rất giống hồ ly tinh!”, tiểu quỷ Khuynh Thành cố ý chọc tức mẹ mình, “Hứ, lần sau con sẽ xin Hoàng gia gia để ngạch nương cũng không được đánh đít con mới được”.
“Tùy con thôi, nhưng hôm nay không có ai ở đây cả, con tự quyết định xem nên vứt hay là chờ bị đánh đít?”, Nhan Tử La cười híp mí hỏi, còn cố ý vờ xắn tay áo.
“Vứt đi cũng được, nhưng, ngạch nương phải đền cho con mười con châu chấu!”, tiểu quỷ Khuynh Thành lắc lắc con vật trong tay nói.
“Tiểu nhân điển hình!” Nhan Tử trừng mắt nhìn Khuynh Thành, “Chúng ta cùng thi, thi xem ai bắt được nhiều châu chấu”.
“Được ạ!” Tiểu quỷ Khuynh Thành tìm được trò chơi mới, vội vàng chạy biến đi ném mấy con sâu trong tay. Thế là hai mẹ con bắt đầu cuộc thi bắt châu chấu, Mẫn Chỉ đứng bên chỉ còn biết thở dài. Để Tứ ca nhìn thấy không chừng tỷ lại chịu đủ.
“Nhan Nhan, tỷ không thể ngoan ngoãn một chút sao? Nếu để Tứ ca nhìn thấy, thì tỷ sẽ lại bị phạt đấy!”, Mẫn Chỉ nói.
“Chắc không thế chứ? Chẳng phải hôm qua chàng ta mới đi sao? Ở nhà còn có bao nhiêu mĩ nhân như hoa như ngọc, sao chàng ta lại không về an ủi chứ? Hơn nữa chàng ta đã phạt tôi rồi, có lẽ không đến nữa đâu, yên tâm đi.” Nhan Tử La vỗ vỗ vai Mẫn Chỉ.
“Thật sao?”, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Đương nhiên rồi”, Nhan Tử La theo đà đáp luôn, sau đó mới nhận ra, nhìn nhìn Mẫn Chỉ. Mẫn Chỉ lắc đầu, ý nói không phải nàng ta, trong ánh mắt có sự thương hại. Từ từ quay người lại, Nhan Tử La cúi đầu nói: “Tứ gia cát tường!”.
“Dận Tường bái kiến Tứ tẩu”, giọng Dận Tường vang lên như có ý cười. Nhan Tử La ngẩng đầu nhìn người đứng bên cạnh Dận Chân một cái, lại nhún nhún người, nói: “Thập tam gia cát tường!”.
“Tứ tẩu không cần đa lễ”, Dận Tường cười ha hả đáp, “Bảo bối Khuynh Thành? Nào lại đây lại đây, ta là Thập tam thúc của con, Thập tam thúc đưa con đi bắt sóc nhé, được không?”.
Tiểu quỷ Khuynh Thành vừa nghe thấy được đi chơi liền ném ngay đám châu chấu trong tay đi, “Vâng ạ”, rồi chạy đến như đã thân thuộc từ lâu. Dận Tường bế Khuynh Thành lên, nhìn Mẫn Chỉ một cái, Mẫn Chỉ lập tức nói: “Ta cũng đi”.
Thấy những người “vô can” đã đi cả rồi, sắc mặt Dận Chân mới trầm xuống, vừa rồi nàng ta nói gì nhỉ? “Ông bố già”? Chàng già tới thế sao? Còn cái gì mà “Mĩ nhân như hoa như ngọc cần phải an ủi”, coi chàng là quỷ háo sắc chắc? Chàng không đến nàng ta lại vui tới mức ấy. Thấy Nhan Tử La đứng trước mặt cúi đầu cụp mắt rất ngoan ngoãn, chàng lạnh lùng nói: “Vừa rồi chẳng phải nói giọng rất to sao?”.
Nhan Tử La lắc lắc đầu, không dám nói.
“Lại đây”, Dận Chân nói. Nhan Tử La chân như bị đổ chì, từ từ nhích dần đến trước mặt Dận Chân, quên cả ném đám châu chấu trong tay đi.
“Châu chấu lại không sợ?” Dận Chân nhìn nhìn đám châu chấu trong tay nàng, chỉ cần mạnh tay hơn chút nữa là đám châu chấu biến thành nhúm thịt rồi.
“Vâng.” Nhan Tử La thả lỏng tay, còn len lén lau tay. Dận Chận nhìn vết thương trên tay nàng, “Chưa bôi thuốc?”.
“Dạ?” Thế này là thế nào? Chuyển đề tài rồi sao? Ngẩng đầu thấy Dận Chân đang nhìn tay mình, nàng giấu hai tay ra phía sau một cách không tự nhiên, rồi mới nói: “Không sao không sao, chuyện nhỏ ý mà”. Chàng đang quan tâm tới nàng sao? Dận Chân liền không nói nữa. Nhan Tử La cũng chẳng nói gì.
“Sau này để ý một chút, một người phụ nữ bị hủy đi nhan sắc sẽ không hay đâu”, Dận Chân quay người bỏ đi. Nhan Tử La đứng đó không biết có nên đi theo hay không. Không nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Dận Chân liền dừng lại nói: “Lần nào cũng để ta phải gọi nàng, đợi nàng sao?”, sau đó tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Nhan Tử La đứng đằng sau cau mày, ai biết trong lòng đại gia chàng nghĩ gì, hơn nữa tôi đâu phải giun trong bụng chàng. Có điều nhìn sắc mặt của đại gia lần này, không biết sẽ trừng phạt nàng thế nào nữa đây.
Đến Tĩnh Tâm đường, Dận Chân đi thẳng vào trong ngồi ở vị trí cao nhất uống trà, Nhan Tử La vẫn đứng ép người vào cửa, cúi đầu, nàng đang suy nghĩ xem có nên đóng cửa không, ngộ nhỡ lát nữa vị đại gia này lại gây phiền phức cho nàng.
Còn đang nghĩ, nàng đã nghe thấy Dận Chân hỏi: “Bánh ngọt ở Lan Quế phường là do nàng làm?”.
“Vâng.” Dù sao chàng cũng biết rồi, thừa nhận vẫn tốt hơn.
“Đầu bếp trong phủ không đủ cho nàng dùng?” Dận Chân nhìn nàng chăm chăm.
“Nhưng không có ai cho tiền”, Nhan Tử La khẽ nói, sau đó lập tức hối hận muốn tự tát vào mặt mình một cái. Cái miệng hư hỏng này, sao lại nhanh đến mức ấy chứ?
“Tiền tiêu vặt hằng tháng ta thiếu của nàng sao?” Sắc mặt Dận Chân tối lại, Nạp Lạt thì lẽ nào quên không phát tiền tiêu hằng tháng cho nàng ta.
“Không ạ”, Nhan Tử La lập tức phủ nhận. Đùa à, nếu sau này để Nạp Lạt thì biết rồi tìm nàng gây sự, thì những ngày còn lại của nàng liệu có yên bình không. Hơn nữa, người ta cũng đâu đưa thiếu cho nàng hào nào.
“Không đủ tiêu?”, Dận Chân hỏi tiếp.
“Không phải”, Nhan Tử La lập tức lắc đầu nói. Nàng vốn chẳng có chỗ nào để mà tiêu tiền cả.
“Thế thì tại sao?” Dận Chân thật sự rất muốn biết Cách cách trong phủ của chàng lại đi làm đầu bếp là vì lý do gì?
“Buồn chán”, Nhan Tử La trả lời ngắn gọn hai từ, nhìn thấy ánh mắt yêu cầu giải thích của Dận Chân, mới nói tiếp: “Hằng ngày ở nhà ngoài việc ăn, uống ra thì là ngủ, rất buồn chán. Vì vậy… vừa có việc để làm, vừa có thể kiếm tiền… cho nên…”.
“Nếu cảm thấy buồn chán thì chuyển về phủ đi, giúp Phúc tấn lo liệu việc nhà”, Dận Chân thuận nước đẩy thuyền, nói. Dù gì “ông già” chàng cũng đang có ý này.
“Không”, Nhan Tử La chẳng kịp nghĩ, phản ứng theo trực giác buột miệng kêu lên, sau đó lại hối hận muốn tự cắt đứt lưỡi mình. Nhìn đi, sắc mặt của vị đại gia này đang tối lại, nếu muốn đóng bao công thì cũng chỉ cần thoa thêm chút phấn. Thật sự là rất tối.
“Không?”, giọng nói nặng nề như chứa đầy thuốc súng.
“Ý của thiếp là, cái đó… thiếp ở đây quen rồi”, Nhan Tử La bướng bỉnh nói. Nàng không muốn chuyển về phủ sống, hàng ngày một trăm tám mươi đôi mắt nhìn chằm chằm. Có lẽ giờ nàng đã nổi danh khắp phủ của các A ca rồi, “con người sợ tiếng tăm lợn sợ béo”, quay về chẳng phải tự mình nhận làm bao cát treo trước họng súng sao?
“Đây là ý của Hoàng a ma”, Dận Chân đưa Khang Hy ra. Thấy bộ dạng ngập ngừng định nói rồi lại thôi của Nhan Tử La, đột nhiên chàng thấy giận, người phụ nữ này thà ở lại đây chết già cũng không chịu quay về?
Nhan Tử La lại thầm lẩm bẩm “hỏi thăm” Khang Hy tới mấy trăm lần, tự sắp xếp được hậu cung của mình thì giỏi giang lắm hả? Sao còn dài tay tới mức muốn quản cả một người nhỏ bé không thể nhỏ bé hơn như nàng chứ?
“Biểu hiện đó của nàng là thế nào?” Dận Chân nhìn vẻ mặt như đang giận của nàng, thoáng mỉm cười. Nhan Tử La cũng nhìn nhìn chàng, nếu không phải vì chàng là người cung cấp nơi ăn chốn ở cho nàng, thì nàng nhất định sẽ ném cho chàng hai từ “Biến thái”. Mặc dù tên biến thái này rất đẹp trai.
“Không dám”, Nhan Tử La cứng giọng đáp lại.
“Không dám thì tốt.” Dận Chân khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, đứng dậy đi vào phòng trong. Nhan Tử La nhìn nhìn trời, vẫn còn sáng mà, chắc không định bảo nàng vào thắp đèn rồi lại đứng như cái cột trong đấy chứ?
“Trà”, giọng Dận Chân vọng ra. Nàng biết là chàng sẽ không dễ dàng tha cho mình thế mà. Nhan Tử La bưng chén trà nhẹ nhàng đặt xuống bàn, sau đó thõng tay đứng bên cạnh. Chẳng qua chỉ là phạt đứng mà thôi, nàng đã trải qua đợt huấn luyện quân sự rồi, kiểu phạt vớ vẩn này nàng chẳng bận tâm. Nhưng tối nay khi quay về phòng sẽ phải lấy nước nóng ngâm chân, nhất định là sẽ sưng vù lên cho mà xem.
“Vâng, thưa chủ nhân, người đã ngủ cả buổi chiều rồi.” Bách Hợp giúp nàng chải tóc, cầm khăn mặt cho nàng lau mặt.
“Đại gia nhà các ngươi hôm nay có sai bảo gì không?”, Nhan Tử La cẩn thận hỏi.
“Tứ gia hôm nay hình như không đến, thưa chủ nhân”, Bách Hợp có chút thất vọng.
“Ha ha, tốt quá rồi. Mẫn công chúa và nha đầu đâu?” Nhan Tử La lập tức trở nên lanh lợi hoạt bát.
“Sắp về rồi ạ.” Bách Hợp thấy chủ nhân đột nhiên hồ hởi vui vẻ, lắc lắc đầu.
Ăn cơm xong, mấy người bọn họ chơi một lúc, tới canh hai, Mẫn Chỉ và Khuynh Thành không trụ được đã ngủ mất. Nhan Tử La thổi tắt đèn, nằm trên giường lật qua lăn lại không ngủ được. Thật là quá đáng, buổi tối không tới cũng chẳng buồn nói với người ta một tiếng, khiến nàng đến giờ cũng không ngủ được, có lẽ đồng hồ sinh học trong người đã chạy loạn rồi. Đếm cừu đi vậy? Kết quả đếm tới khi mặt trời lên, Nhan Tử La vẫn không ngủ được. Ăn xong bữa sáng thì nàng lại bắt đầu buồn ngủ, Mẫn Chỉ thở dài nặng nề, đưa Khuynh Thành ra ngoài chơi.
Buổi chiều, Nhan Tử La đã tỉnh táo hơn một chút, bị Mẫn Chỉ và Khuynh Thành kéo ra ngoài thay đổi không khí. Nhan Tử La do có ác cảm với cái xích đu, nên ba người đành đi bộ, đến bìa rừng. Vì trời râm gió mát, lại có châu chấu cào cào, Khuynh Thành vui vẻ chạy tới chạy lui khắp nơi, hái được rất nhiều hoa rồi sung sướng chạy quay lại. Nhan Tử La liền kết cho con một cái vòng hoa, đội lên đầu, trên hai cánh tay cũng đeo hai vòng hoa nhỏ. Sự chú ý của Khuynh Thành bắt đầu tập trung vào đám sinh vật nhỏ trong hoa cỏ, đột nhiên khiến đám sinh vật đó có cảm giác không an toàn. Nhan Tử La nằm trên thảm cỏ bằng phẳng đã được cắt tỉa, nghiêng đầu nhìn, cảm thấy mí mắt nằng nặng… Mẫn Mẫn, tôi ngủ một lát…
“Cô cô đây là cái gì?”, Khuynh Thành xòe thứ ở trong tay ra hỏi. Mặt Mẫn Chỉ biến sắc, nhìn Nhan Tử La đang ngủ rất ngon lành bên cạnh, “Cô cô cũng không biết, đi hỏi ngạch nương con xem”.
Khuynh Thành liền nghe lời cầm “hiện vật” đi học hỏi, nhưng ngạch nương đang ngủ rất say, lắc thế nào thì lắc, cũng không tỉnh dậy.
Đúng lúc này, hai con tuấn mã chờm đến trước cửa. Có hai người đàn ông giao ngựa cho tùy tùng, tiến bước vào trong biệt viện. Dận Tường vừa đi vừa nói: “Hôm qua chỉ chăm chăm xem náo nhiệt, thì ra biệt viện này của Tứ ca đẹp quá nhỉ?”.
“Hôm nay đệ đến đây chẳng phải cũng là để xem náo nhiệt hay sao?”, Dận Chân lạnh lùng nói.
“Không thể nói thế được. Đệ đến thăm tẩu tẩu cũng là việc hợp tình hợp lý mà. Đệ hiểu biết như thế, Tứ ca nên khen ngợi mới phải”, Dận Tường cố ý chớp chớp mắt ngây thơ nói.
“Hừ!” Dận Chân quyết định đi tắt cho gần, đi qua khu rừng này là sắp đến Tĩnh Tâm đường rồi. Nhưng Nhan Tử La ở đâu nhỉ? Chút nữa phải hỏi xem.
Chưa đi được mấy bước, một tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu không khí yên tĩnh, xuyên thẳng vào tai chàng như một tiếng nổ.
“Tứ ca, cái này… hình như đệ nghe thấy có ai đó đang hét.” Dận Tường ngoáy ngoáy tai, nhất định là nặng tai rồi, nhà Tứ gia sao có thể xuất hiện thứ âm thanh này nhỉ, nếu nghe thấy ở nhà Thập gia thì còn hiểu được.
Dận Chân lại rảo bước đi về nơi phát ra âm thanh. Âm thanh đó… nếu chàng đoán không nhầm thì có lẽ là của Nhan Tử La, không biết lại vừa gây ra tai họa gì rồi?
Từ xa xa, thấy Mẫn Chỉ cũng đứng ở đó, Dận Chân liền đi chậm lại, Dận Tường cũng nhìn theo ánh mắt chàng.
“Ái Tân Giác La Khuynh Thành, mau ném cái thứ kinh tởm đó ra xa ta một chút.” Lúc này Nhan Tử La đã nhảy ra đằng sau Mẫn Chỉ.
“Ngạch nương, người ghét nó ạ? Rất đẹp mà.” Tiểu quỷ giơ cao con vật trong tay lên.
“Đẹp? Mắt con có vấn đề hay là đầu óc con có vấn đề? Thứ đó đâu có gì là đẹp chứ? Cầm xa ta ra!” Nhan Tử La thở dốc, nàng rất sợ những thứ mềm mềm không có xương này, sợ đến tận xương tủy.
“Không”, tiểu quỷ Khuynh Thành hăm hở nói, “Năm màu sáu sắc thế này đẹp biết bao!”.
“Tỷ không biết con gái mình chỉ thích mềm không ưa cứng à?”, Mẫn Chỉ khẽ nói. Nhan Tử La nhìn nhìn nàng ta, sau đó nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc. “Bảo bối, mau đưa nó về chỗ cũ đi được không hả. Mẹ nó không tìm thấy nó sẽ lo lắng đấy, nó cũng sẽ rất nhớ mẹ!”, Nhan Tử La dịu dàng nói.
Tiểu quỷ Khuynh Thành tỏ vẻ đăm chiêu, nhìn nhìn con vật trong tay, sau đó hỏi: “Thật không ạ? Ngạch nương?”.
“Đương nhiên là thật rồi, nếu Bảo bối không tìm thấy ngạch nương thì có nhớ ngạch nương không?”, Nhan Tử La tiếp tục thuyết phục.
“Thế thì con không nên chia rẽ hai mẹ con nó rồi”, Tiểu quỷ Khuynh Thành gật gật đầu, giống như vừa ra một quyết định lớn vậy. Sau đó quay người chạy vào trong rừng.
“Sợ chết đi được!” Nhan Tử La vỗ vỗ ngực thở.
“Ngạch nương!”, tiểu quỷ Khuynh Thành quay ra, mặt mày hớn hở chạy thẳng tới chỗ ngạch nương của mình rồi xòe tay. Đột nhiên tiếng thé xé trời lại vang lên lần nữa.
“Chẳng phải con nói không để mẹ con chúng phải chia lìa sao?” Nhan Tử La nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Vâng ạ, vì vậy con mới bắt cả mẹ nó đến đây luôn”, tiểu quỷ Khuynh Thành ngây thơ đáp.
“Con, mau vứt hết đi cho ta! Nếu không, hừ hừ, cẩn thận ta cho con một trận thấy trăng sao đấy.”
“Ngạch nương, hôm qua Hoàng gia gia vừa nói không được đánh đít con”, tiểu quỷ Khuynh Thành cười hi hi nói, nó đã có pháp bảo trong tay rồi.
“Hừ hừ, đưa cho con cái lông gà con lại tưởng là cung tên, cho con cái lá con lại lấy làm ô che phải không? Hôm qua Hoàng gia gia của con chỉ hứa ‘ông bố già’ của con không được đánh con thôi, không nói mẹ cũng không được đánh. Hơn nữa, con tưởng Hoàng gia gia thật sự có thời gian để quan tâm xem con có bị đánh hay không bị đánh à?” Nhan Tử La cười như hồ ly.
“Ngạch nương, người cười rất giống hồ ly tinh!”, tiểu quỷ Khuynh Thành cố ý chọc tức mẹ mình, “Hứ, lần sau con sẽ xin Hoàng gia gia để ngạch nương cũng không được đánh đít con mới được”.
“Tùy con thôi, nhưng hôm nay không có ai ở đây cả, con tự quyết định xem nên vứt hay là chờ bị đánh đít?”, Nhan Tử La cười híp mí hỏi, còn cố ý vờ xắn tay áo.
“Vứt đi cũng được, nhưng, ngạch nương phải đền cho con mười con châu chấu!”, tiểu quỷ Khuynh Thành lắc lắc con vật trong tay nói.
“Tiểu nhân điển hình!” Nhan Tử trừng mắt nhìn Khuynh Thành, “Chúng ta cùng thi, thi xem ai bắt được nhiều châu chấu”.
“Được ạ!” Tiểu quỷ Khuynh Thành tìm được trò chơi mới, vội vàng chạy biến đi ném mấy con sâu trong tay. Thế là hai mẹ con bắt đầu cuộc thi bắt châu chấu, Mẫn Chỉ đứng bên chỉ còn biết thở dài. Để Tứ ca nhìn thấy không chừng tỷ lại chịu đủ.
“Nhan Nhan, tỷ không thể ngoan ngoãn một chút sao? Nếu để Tứ ca nhìn thấy, thì tỷ sẽ lại bị phạt đấy!”, Mẫn Chỉ nói.
“Chắc không thế chứ? Chẳng phải hôm qua chàng ta mới đi sao? Ở nhà còn có bao nhiêu mĩ nhân như hoa như ngọc, sao chàng ta lại không về an ủi chứ? Hơn nữa chàng ta đã phạt tôi rồi, có lẽ không đến nữa đâu, yên tâm đi.” Nhan Tử La vỗ vỗ vai Mẫn Chỉ.
“Thật sao?”, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Đương nhiên rồi”, Nhan Tử La theo đà đáp luôn, sau đó mới nhận ra, nhìn nhìn Mẫn Chỉ. Mẫn Chỉ lắc đầu, ý nói không phải nàng ta, trong ánh mắt có sự thương hại. Từ từ quay người lại, Nhan Tử La cúi đầu nói: “Tứ gia cát tường!”.
“Dận Tường bái kiến Tứ tẩu”, giọng Dận Tường vang lên như có ý cười. Nhan Tử La ngẩng đầu nhìn người đứng bên cạnh Dận Chân một cái, lại nhún nhún người, nói: “Thập tam gia cát tường!”.
“Tứ tẩu không cần đa lễ”, Dận Tường cười ha hả đáp, “Bảo bối Khuynh Thành? Nào lại đây lại đây, ta là Thập tam thúc của con, Thập tam thúc đưa con đi bắt sóc nhé, được không?”.
Tiểu quỷ Khuynh Thành vừa nghe thấy được đi chơi liền ném ngay đám châu chấu trong tay đi, “Vâng ạ”, rồi chạy đến như đã thân thuộc từ lâu. Dận Tường bế Khuynh Thành lên, nhìn Mẫn Chỉ một cái, Mẫn Chỉ lập tức nói: “Ta cũng đi”.
Thấy những người “vô can” đã đi cả rồi, sắc mặt Dận Chân mới trầm xuống, vừa rồi nàng ta nói gì nhỉ? “Ông bố già”? Chàng già tới thế sao? Còn cái gì mà “Mĩ nhân như hoa như ngọc cần phải an ủi”, coi chàng là quỷ háo sắc chắc? Chàng không đến nàng ta lại vui tới mức ấy. Thấy Nhan Tử La đứng trước mặt cúi đầu cụp mắt rất ngoan ngoãn, chàng lạnh lùng nói: “Vừa rồi chẳng phải nói giọng rất to sao?”.
Nhan Tử La lắc lắc đầu, không dám nói.
“Lại đây”, Dận Chân nói. Nhan Tử La chân như bị đổ chì, từ từ nhích dần đến trước mặt Dận Chân, quên cả ném đám châu chấu trong tay đi.
“Châu chấu lại không sợ?” Dận Chân nhìn nhìn đám châu chấu trong tay nàng, chỉ cần mạnh tay hơn chút nữa là đám châu chấu biến thành nhúm thịt rồi.
“Vâng.” Nhan Tử La thả lỏng tay, còn len lén lau tay. Dận Chận nhìn vết thương trên tay nàng, “Chưa bôi thuốc?”.
“Dạ?” Thế này là thế nào? Chuyển đề tài rồi sao? Ngẩng đầu thấy Dận Chân đang nhìn tay mình, nàng giấu hai tay ra phía sau một cách không tự nhiên, rồi mới nói: “Không sao không sao, chuyện nhỏ ý mà”. Chàng đang quan tâm tới nàng sao? Dận Chân liền không nói nữa. Nhan Tử La cũng chẳng nói gì.
“Sau này để ý một chút, một người phụ nữ bị hủy đi nhan sắc sẽ không hay đâu”, Dận Chân quay người bỏ đi. Nhan Tử La đứng đó không biết có nên đi theo hay không. Không nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Dận Chân liền dừng lại nói: “Lần nào cũng để ta phải gọi nàng, đợi nàng sao?”, sau đó tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Nhan Tử La đứng đằng sau cau mày, ai biết trong lòng đại gia chàng nghĩ gì, hơn nữa tôi đâu phải giun trong bụng chàng. Có điều nhìn sắc mặt của đại gia lần này, không biết sẽ trừng phạt nàng thế nào nữa đây.
Đến Tĩnh Tâm đường, Dận Chân đi thẳng vào trong ngồi ở vị trí cao nhất uống trà, Nhan Tử La vẫn đứng ép người vào cửa, cúi đầu, nàng đang suy nghĩ xem có nên đóng cửa không, ngộ nhỡ lát nữa vị đại gia này lại gây phiền phức cho nàng.
Còn đang nghĩ, nàng đã nghe thấy Dận Chân hỏi: “Bánh ngọt ở Lan Quế phường là do nàng làm?”.
“Vâng.” Dù sao chàng cũng biết rồi, thừa nhận vẫn tốt hơn.
“Đầu bếp trong phủ không đủ cho nàng dùng?” Dận Chân nhìn nàng chăm chăm.
“Nhưng không có ai cho tiền”, Nhan Tử La khẽ nói, sau đó lập tức hối hận muốn tự tát vào mặt mình một cái. Cái miệng hư hỏng này, sao lại nhanh đến mức ấy chứ?
“Tiền tiêu vặt hằng tháng ta thiếu của nàng sao?” Sắc mặt Dận Chân tối lại, Nạp Lạt thì lẽ nào quên không phát tiền tiêu hằng tháng cho nàng ta.
“Không ạ”, Nhan Tử La lập tức phủ nhận. Đùa à, nếu sau này để Nạp Lạt thì biết rồi tìm nàng gây sự, thì những ngày còn lại của nàng liệu có yên bình không. Hơn nữa, người ta cũng đâu đưa thiếu cho nàng hào nào.
“Không đủ tiêu?”, Dận Chân hỏi tiếp.
“Không phải”, Nhan Tử La lập tức lắc đầu nói. Nàng vốn chẳng có chỗ nào để mà tiêu tiền cả.
“Thế thì tại sao?” Dận Chân thật sự rất muốn biết Cách cách trong phủ của chàng lại đi làm đầu bếp là vì lý do gì?
“Buồn chán”, Nhan Tử La trả lời ngắn gọn hai từ, nhìn thấy ánh mắt yêu cầu giải thích của Dận Chân, mới nói tiếp: “Hằng ngày ở nhà ngoài việc ăn, uống ra thì là ngủ, rất buồn chán. Vì vậy… vừa có việc để làm, vừa có thể kiếm tiền… cho nên…”.
“Nếu cảm thấy buồn chán thì chuyển về phủ đi, giúp Phúc tấn lo liệu việc nhà”, Dận Chân thuận nước đẩy thuyền, nói. Dù gì “ông già” chàng cũng đang có ý này.
“Không”, Nhan Tử La chẳng kịp nghĩ, phản ứng theo trực giác buột miệng kêu lên, sau đó lại hối hận muốn tự cắt đứt lưỡi mình. Nhìn đi, sắc mặt của vị đại gia này đang tối lại, nếu muốn đóng bao công thì cũng chỉ cần thoa thêm chút phấn. Thật sự là rất tối.
“Không?”, giọng nói nặng nề như chứa đầy thuốc súng.
“Ý của thiếp là, cái đó… thiếp ở đây quen rồi”, Nhan Tử La bướng bỉnh nói. Nàng không muốn chuyển về phủ sống, hàng ngày một trăm tám mươi đôi mắt nhìn chằm chằm. Có lẽ giờ nàng đã nổi danh khắp phủ của các A ca rồi, “con người sợ tiếng tăm lợn sợ béo”, quay về chẳng phải tự mình nhận làm bao cát treo trước họng súng sao?
“Đây là ý của Hoàng a ma”, Dận Chân đưa Khang Hy ra. Thấy bộ dạng ngập ngừng định nói rồi lại thôi của Nhan Tử La, đột nhiên chàng thấy giận, người phụ nữ này thà ở lại đây chết già cũng không chịu quay về?
Nhan Tử La lại thầm lẩm bẩm “hỏi thăm” Khang Hy tới mấy trăm lần, tự sắp xếp được hậu cung của mình thì giỏi giang lắm hả? Sao còn dài tay tới mức muốn quản cả một người nhỏ bé không thể nhỏ bé hơn như nàng chứ?
“Biểu hiện đó của nàng là thế nào?” Dận Chân nhìn vẻ mặt như đang giận của nàng, thoáng mỉm cười. Nhan Tử La cũng nhìn nhìn chàng, nếu không phải vì chàng là người cung cấp nơi ăn chốn ở cho nàng, thì nàng nhất định sẽ ném cho chàng hai từ “Biến thái”. Mặc dù tên biến thái này rất đẹp trai.
“Không dám”, Nhan Tử La cứng giọng đáp lại.
“Không dám thì tốt.” Dận Chân khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, đứng dậy đi vào phòng trong. Nhan Tử La nhìn nhìn trời, vẫn còn sáng mà, chắc không định bảo nàng vào thắp đèn rồi lại đứng như cái cột trong đấy chứ?
“Trà”, giọng Dận Chân vọng ra. Nàng biết là chàng sẽ không dễ dàng tha cho mình thế mà. Nhan Tử La bưng chén trà nhẹ nhàng đặt xuống bàn, sau đó thõng tay đứng bên cạnh. Chẳng qua chỉ là phạt đứng mà thôi, nàng đã trải qua đợt huấn luyện quân sự rồi, kiểu phạt vớ vẩn này nàng chẳng bận tâm. Nhưng tối nay khi quay về phòng sẽ phải lấy nước nóng ngâm chân, nhất định là sẽ sưng vù lên cho mà xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook