Tôi Cần Em, Cô Gái Nhỏ Bé Ạ!
-
Chương 15: Đẹp xuất sắc
# Tại khu nghỉ mát Thiên Đường#
- Min à! Ra biển chơi đi!
- Bà đi đi tôi không đi đâu.- Vẻ ủ rủ vẫn còn.
- Đã cất công đến đây rồi phải đi chơi chứ.
- Tôi không muốn đi.
- Bà vẫn suy nghĩ về chuyện đó sao? - Mặt Chi đang tươi cười bỗng trầm xuống.
-.... Không trả lời....
- Tui không thể giúp bà được gì - Đi lại vỗ vai Min, kèm theo nụ cười động viên - Nhưng...những chuyện đó đã qua rồi và nó cũng không phải lỗi của bà. Nên đừng như như vậy lâu quá!
Một nụ cười nhẹ trên môi Min, nó đã đi lạc cách đây 2 ngày giờ cuối cùng nó cũng quay về "Đúng là có một người bạn như Chi thật tốt mà"
- À quên nữa.. Tui phải nói với bà một điều quan trọng hơn là một ngày ở đây bằng tiền ăn một tháng của bà đấy. Không muốn phí tiền thì nhanh chóng mà đi hưởng thụ đi. - Chi giọng tinh nghịch.
- Cái gì? Bà không đùa tui chứ? - Hai mắt chớp chớp, khuôn mặt đầy ngạc nhiên.
- Không hề!!
- Đợi tui một lát - Min phóng vèo đi chuẩn bị, không thể phí phạm một phút một giây nào.
Chi nở nụ cười nhẹ lòng, nhưng đâu dễ dàng buông tha cho Min được, làm nhỏ lo lắng mấy nay mà, Chi cố trêu.
- Ủa? Bà mới nói không muốn đi mà.
- Không. Tôi đổi ý rồi. Giờ tôi muốn ơi...là muốn ra ngoài luôn.
- Nhưng giờ tôi lại không muốn đi nữa rồi.
- Hả??? Bà sao vậy? Giận tui hả?
- Không có. Chỉ là lo lắng cho bà mấy nay. Giờ không còn sức đi nữa rồi.
- Tưởng chuyện gì. Để Min cổng Chi đi hén.
- Không chịu.
- Vậy thôi... Tôi bất hạnh quá... ở một nơi đẹp thế này mà không được đi chơi. - Min giả bộ sụp đỗ.
Biết rõ tài nghệ diễn xuất của Min nên Chi cũng đâu chịu thua.
- Ừmk... Tui còn bất hạnh hơn khi nghe con nhỏ làm mình bất hạnh than bất hạnh.
Bị bắt bài Min hết cách chuyển sang năng nỉ với bộ mặt dễ thương.
- Đi đi mà Chi...
- Được rồi... Được rồi bà chuẩn bị nhanh đi. - Chi lại bị bộ mặt ấy làm xiu lòng nữa rồi.
- Hi.. hay quá! Thương bà nhất trên đời.
#Cầu thang đi xuống#
- Đi dạo xong chúng ta đi tìm chút đồ ăn luôn nha Min. Nghe nói ở đây đồ ăn ngon lắm đấy.
Trước mặt họ xuất hiện trướng ngại vật to tướng.
- Chào! Chúng ta đúng là có duyên quá nhỉ?
- Cô muốn gì? - Chi bước lên đứng trước Min.
- Này! Cậu đâu cần mỗi lần gặp tôi điều căng thẳng vậy? Tôi chỉ là muốn chào hỏi cậu một chút thôi mà.
- Vậy chào xong rồi. Cô mau đi đi.
- Trước khi đi tôi còn có một thắc mắc nhỏ. Cậu có thể trả lời tôi không?
- Cô lại có chuyện gì??
- À... Chỉ là... Một tiểu thư như cậu có mặt ở đây thì không có vấn đề gì.. nhưng cô bạn đi sau cậu, cái đứa nghèo đến nổi không đủ tiền mua nổi ổ bánh mì mà lại có mặt ở đây... Đúng là thắc mắc quá. Chắc cậu phải chi không ít tiền cho cô ta nhỉ?
#Đằng xa tiến lại hai mỹ nam#
- Nếu tôi không nghe lầm thì vừa có ai đó đang chế giễu bạn gái tôi thì phải - Tên Khang đi lại đứng sát bên Min.
- Bạn gái sao? Cô đúng là may mắn khi được thiếu gia Khang đây chọn đấy. - Giọng chế giễu.
Nhưng tên Khang vẫn dững dưng đáp.
- Chắc tiểu thư Kiều My đây có gì nhằm lẫn rồi. Không phải cô ấy may mắn. Mà là tôi may mắn. À không.. Phải nói là tôi rất may mắn khi được cô ấy chọn.
- Thật sao? (Một nụ cười khinh bỉ) Vậy tôi mong anh không giữ cái suy nghĩ đó quá lâu.
- Vâng. Cảm ơn cô. Tôi sẽ không giữ nó quá lâu đâu vì tôi sẽ biến nó thành sự thật.
- Vậy sao? Tôi rất mong đợi đấy. Chào anh! - Cô ta đã quất ngựa truy phong.
# Kiều My vừa đi khuất bóng#
- Min à tui có việc đi đây chút. Hẹn bà ở chỗ ăn nha! - Nhỏ đi không quên kéo theo tên Ken đang đứng như bức tượng nãy giờ.
- Bye.. Nhóc. Hẹn gặp lại.
#Còn lại 2 người#
- Này! Cô không định cảm ơn tôi à? - quay mặt qua nhìn Min.
- Cảm ơn về chuyện gì? - Giả bộ ngây thơ.
- Lúc nãy tôi vừa giúp cô còn gì?
- Có sao? Anh chỉ nói ra sự thật thôi, có giúp thì sự thật giúp tôi đâu phải anh.
- Cô...
- Đi thôi! Hôm nay thời tiết đẹp lắm đừng lãng phí.
Min đưa bàn tay bé tí của mình nắm lấy bàn tay đầy nam tính ấy kéo đi. Nhỏ không hiểu sao trong lòng mình lại có một niềm vui kỳ lạ, lời nói của hắn chỉ để đuổi cái cô tiểu thư kia đi nhưng sau nhỏ lại thấy ấm lòng đến vậy?
# Bờ biển#
- Woa... Biển đẹp thật đó.
- Ưmk. - Đem chiếc máy ảnh ra chụp chọec đồ.
*Tách... Tách..*
- À.... (Tên Khang quay mặt qua định hỏi gì đó. Nhưng bị vẻ đẹp của Min hớp hồn)
Hôm nay Min mặc một chiếc đầm xanh nhạt y như màu xanh của biển vậy, một chiếc vòng cổ bé tí lấp lánh, và đôi chân trần đầy quyến rũ. Hôm nay nhỏ rất nữ tánh, nhưng giờ hắn mới nhận ra.
- Này anh định nói gì...??
Min nghiêng mặt nhìn hắn, Góc nghiêng thần thánh này với sự kết hợp của âm thanh, ánh sáng, gió và nụ cười V line của nhỏ thật tuyệt vời.
- Không có gì. Chỉ là tôi... - Tên Khang ấp úng.
*Tách* - Một bức ảnh đẹp mê ly ra đời.
- Này anh! Anh vừa chụp hình tôi đấy hả?
- Ưmk. Không lẽ tôi không được chụp hình bạn gái mình sao?
- Ừk.. Không được.. Mau đưa máy ảnh đây!
Đưa ngay vì thái độ dứt khoát của Min. Nhỏ cầm máy ảnh lướt lướt, bấm bấm, được chụp hình vui mà giả bộ ấy mà... Min nhìn tên Khang đầy bí hiểm.
* Tách* - Một bức ảnh nữa lại ra đời.
- Này cô vừa chụp tôi đó hả?
- Ừmk... Không lẽ tôi không được chụp hình bạn trai tôi sao (trả đủ cho đó cả vốn lẫn lời). Mà anh phải cảm ơn tôi đấy vì đã chụp cho anh tấm ảnh đẹp thế này chứ, đẹp gấp 10 lần so với anh ở ngoài đây nè.
- Cô nói thật sao? - Hào hứng mở máy xem.
"Gì đây tên nào trong ảnh vậy. Gương mặt biểu cảm hết sức dễ thương, cute phô mai que".
- Thấy sao? Đẹp chứ? - Mặt đầy thắc mắc.
-... Ưmk... RẤT XẤU.
- Không thể nào. Tôi lại thấy đẹp gấp 10 lần lúc tôi gặp anh lần đầu mà.
- Đẹp thật sao?
- Ừmk... Đẹp Xuất Sắc. Anh cười như vầy rất đẹp. Hì....
Hắn cầm máy ảnh bỏ đi.
- Vào thôi! bạn cô đang đợi đó.- Nụ cười của hắn hiện trên môi.
- Nè... Nè... Tôi thấy bức ảnh đó đẹp mà anh phải công nhận điều đó chứ.
# Bên phía Chi#
- Cô đứng lại đó... – Chi gọi với theo Kiều My
- Lại có chuyện gì?? Không lẽ định mời tôi đi ăn sao?
- Tôi có một chuyện cần hỏi cô. Cái hộp đó là cô gửi đúng không??
- Hộp gì?? Cậu nói gì tôi không hiểu.
- Cô đừng giả đò. Cái này là cô làm đúng không – Chi đứa vật chứng (chiếc hộp) cho Kiều My.
- Đây là gì? - Cầm lấy mặt khó hiểu.
- Không phải là cậu cố tình đặt trên bàn của Linh Lan sao? Cô còn định giả đò đến khi nào?
- Cậu nói gì tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi không có thời gian làm mấy trò vặt này đâu. - trả lại cho Chi.
“Không phải cô ta. Vậy thật ra là ai?”
- Này chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẻ người em nghi ngờ là cô ta sao? – Ken.
- Đúng vậy. Nhưng xem ra không phải rồi.
- Nghĩa là còn một ai đó đang nhắm vào Min nữa sao?
- Em thật không thể nghĩ ra người đó là ai.
“ Rốt cuộc là ai chứ? Mình nhất định phải tìm ra”.
- Min à! Ra biển chơi đi!
- Bà đi đi tôi không đi đâu.- Vẻ ủ rủ vẫn còn.
- Đã cất công đến đây rồi phải đi chơi chứ.
- Tôi không muốn đi.
- Bà vẫn suy nghĩ về chuyện đó sao? - Mặt Chi đang tươi cười bỗng trầm xuống.
-.... Không trả lời....
- Tui không thể giúp bà được gì - Đi lại vỗ vai Min, kèm theo nụ cười động viên - Nhưng...những chuyện đó đã qua rồi và nó cũng không phải lỗi của bà. Nên đừng như như vậy lâu quá!
Một nụ cười nhẹ trên môi Min, nó đã đi lạc cách đây 2 ngày giờ cuối cùng nó cũng quay về "Đúng là có một người bạn như Chi thật tốt mà"
- À quên nữa.. Tui phải nói với bà một điều quan trọng hơn là một ngày ở đây bằng tiền ăn một tháng của bà đấy. Không muốn phí tiền thì nhanh chóng mà đi hưởng thụ đi. - Chi giọng tinh nghịch.
- Cái gì? Bà không đùa tui chứ? - Hai mắt chớp chớp, khuôn mặt đầy ngạc nhiên.
- Không hề!!
- Đợi tui một lát - Min phóng vèo đi chuẩn bị, không thể phí phạm một phút một giây nào.
Chi nở nụ cười nhẹ lòng, nhưng đâu dễ dàng buông tha cho Min được, làm nhỏ lo lắng mấy nay mà, Chi cố trêu.
- Ủa? Bà mới nói không muốn đi mà.
- Không. Tôi đổi ý rồi. Giờ tôi muốn ơi...là muốn ra ngoài luôn.
- Nhưng giờ tôi lại không muốn đi nữa rồi.
- Hả??? Bà sao vậy? Giận tui hả?
- Không có. Chỉ là lo lắng cho bà mấy nay. Giờ không còn sức đi nữa rồi.
- Tưởng chuyện gì. Để Min cổng Chi đi hén.
- Không chịu.
- Vậy thôi... Tôi bất hạnh quá... ở một nơi đẹp thế này mà không được đi chơi. - Min giả bộ sụp đỗ.
Biết rõ tài nghệ diễn xuất của Min nên Chi cũng đâu chịu thua.
- Ừmk... Tui còn bất hạnh hơn khi nghe con nhỏ làm mình bất hạnh than bất hạnh.
Bị bắt bài Min hết cách chuyển sang năng nỉ với bộ mặt dễ thương.
- Đi đi mà Chi...
- Được rồi... Được rồi bà chuẩn bị nhanh đi. - Chi lại bị bộ mặt ấy làm xiu lòng nữa rồi.
- Hi.. hay quá! Thương bà nhất trên đời.
#Cầu thang đi xuống#
- Đi dạo xong chúng ta đi tìm chút đồ ăn luôn nha Min. Nghe nói ở đây đồ ăn ngon lắm đấy.
Trước mặt họ xuất hiện trướng ngại vật to tướng.
- Chào! Chúng ta đúng là có duyên quá nhỉ?
- Cô muốn gì? - Chi bước lên đứng trước Min.
- Này! Cậu đâu cần mỗi lần gặp tôi điều căng thẳng vậy? Tôi chỉ là muốn chào hỏi cậu một chút thôi mà.
- Vậy chào xong rồi. Cô mau đi đi.
- Trước khi đi tôi còn có một thắc mắc nhỏ. Cậu có thể trả lời tôi không?
- Cô lại có chuyện gì??
- À... Chỉ là... Một tiểu thư như cậu có mặt ở đây thì không có vấn đề gì.. nhưng cô bạn đi sau cậu, cái đứa nghèo đến nổi không đủ tiền mua nổi ổ bánh mì mà lại có mặt ở đây... Đúng là thắc mắc quá. Chắc cậu phải chi không ít tiền cho cô ta nhỉ?
#Đằng xa tiến lại hai mỹ nam#
- Nếu tôi không nghe lầm thì vừa có ai đó đang chế giễu bạn gái tôi thì phải - Tên Khang đi lại đứng sát bên Min.
- Bạn gái sao? Cô đúng là may mắn khi được thiếu gia Khang đây chọn đấy. - Giọng chế giễu.
Nhưng tên Khang vẫn dững dưng đáp.
- Chắc tiểu thư Kiều My đây có gì nhằm lẫn rồi. Không phải cô ấy may mắn. Mà là tôi may mắn. À không.. Phải nói là tôi rất may mắn khi được cô ấy chọn.
- Thật sao? (Một nụ cười khinh bỉ) Vậy tôi mong anh không giữ cái suy nghĩ đó quá lâu.
- Vâng. Cảm ơn cô. Tôi sẽ không giữ nó quá lâu đâu vì tôi sẽ biến nó thành sự thật.
- Vậy sao? Tôi rất mong đợi đấy. Chào anh! - Cô ta đã quất ngựa truy phong.
# Kiều My vừa đi khuất bóng#
- Min à tui có việc đi đây chút. Hẹn bà ở chỗ ăn nha! - Nhỏ đi không quên kéo theo tên Ken đang đứng như bức tượng nãy giờ.
- Bye.. Nhóc. Hẹn gặp lại.
#Còn lại 2 người#
- Này! Cô không định cảm ơn tôi à? - quay mặt qua nhìn Min.
- Cảm ơn về chuyện gì? - Giả bộ ngây thơ.
- Lúc nãy tôi vừa giúp cô còn gì?
- Có sao? Anh chỉ nói ra sự thật thôi, có giúp thì sự thật giúp tôi đâu phải anh.
- Cô...
- Đi thôi! Hôm nay thời tiết đẹp lắm đừng lãng phí.
Min đưa bàn tay bé tí của mình nắm lấy bàn tay đầy nam tính ấy kéo đi. Nhỏ không hiểu sao trong lòng mình lại có một niềm vui kỳ lạ, lời nói của hắn chỉ để đuổi cái cô tiểu thư kia đi nhưng sau nhỏ lại thấy ấm lòng đến vậy?
# Bờ biển#
- Woa... Biển đẹp thật đó.
- Ưmk. - Đem chiếc máy ảnh ra chụp chọec đồ.
*Tách... Tách..*
- À.... (Tên Khang quay mặt qua định hỏi gì đó. Nhưng bị vẻ đẹp của Min hớp hồn)
Hôm nay Min mặc một chiếc đầm xanh nhạt y như màu xanh của biển vậy, một chiếc vòng cổ bé tí lấp lánh, và đôi chân trần đầy quyến rũ. Hôm nay nhỏ rất nữ tánh, nhưng giờ hắn mới nhận ra.
- Này anh định nói gì...??
Min nghiêng mặt nhìn hắn, Góc nghiêng thần thánh này với sự kết hợp của âm thanh, ánh sáng, gió và nụ cười V line của nhỏ thật tuyệt vời.
- Không có gì. Chỉ là tôi... - Tên Khang ấp úng.
*Tách* - Một bức ảnh đẹp mê ly ra đời.
- Này anh! Anh vừa chụp hình tôi đấy hả?
- Ưmk. Không lẽ tôi không được chụp hình bạn gái mình sao?
- Ừk.. Không được.. Mau đưa máy ảnh đây!
Đưa ngay vì thái độ dứt khoát của Min. Nhỏ cầm máy ảnh lướt lướt, bấm bấm, được chụp hình vui mà giả bộ ấy mà... Min nhìn tên Khang đầy bí hiểm.
* Tách* - Một bức ảnh nữa lại ra đời.
- Này cô vừa chụp tôi đó hả?
- Ừmk... Không lẽ tôi không được chụp hình bạn trai tôi sao (trả đủ cho đó cả vốn lẫn lời). Mà anh phải cảm ơn tôi đấy vì đã chụp cho anh tấm ảnh đẹp thế này chứ, đẹp gấp 10 lần so với anh ở ngoài đây nè.
- Cô nói thật sao? - Hào hứng mở máy xem.
"Gì đây tên nào trong ảnh vậy. Gương mặt biểu cảm hết sức dễ thương, cute phô mai que".
- Thấy sao? Đẹp chứ? - Mặt đầy thắc mắc.
-... Ưmk... RẤT XẤU.
- Không thể nào. Tôi lại thấy đẹp gấp 10 lần lúc tôi gặp anh lần đầu mà.
- Đẹp thật sao?
- Ừmk... Đẹp Xuất Sắc. Anh cười như vầy rất đẹp. Hì....
Hắn cầm máy ảnh bỏ đi.
- Vào thôi! bạn cô đang đợi đó.- Nụ cười của hắn hiện trên môi.
- Nè... Nè... Tôi thấy bức ảnh đó đẹp mà anh phải công nhận điều đó chứ.
# Bên phía Chi#
- Cô đứng lại đó... – Chi gọi với theo Kiều My
- Lại có chuyện gì?? Không lẽ định mời tôi đi ăn sao?
- Tôi có một chuyện cần hỏi cô. Cái hộp đó là cô gửi đúng không??
- Hộp gì?? Cậu nói gì tôi không hiểu.
- Cô đừng giả đò. Cái này là cô làm đúng không – Chi đứa vật chứng (chiếc hộp) cho Kiều My.
- Đây là gì? - Cầm lấy mặt khó hiểu.
- Không phải là cậu cố tình đặt trên bàn của Linh Lan sao? Cô còn định giả đò đến khi nào?
- Cậu nói gì tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi không có thời gian làm mấy trò vặt này đâu. - trả lại cho Chi.
“Không phải cô ta. Vậy thật ra là ai?”
- Này chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẻ người em nghi ngờ là cô ta sao? – Ken.
- Đúng vậy. Nhưng xem ra không phải rồi.
- Nghĩa là còn một ai đó đang nhắm vào Min nữa sao?
- Em thật không thể nghĩ ra người đó là ai.
“ Rốt cuộc là ai chứ? Mình nhất định phải tìm ra”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook