Ngồi bần thần một lúc cuối cùng tinh thần cũng định hình lại, Lan Anh ngồi dậy chạy đi tìm Hương. Đứng trên tầng nhìn xuống không thấy bóng dáng Hương đâu cả, bên ghế đá có vài bạn học đang ngồi đó, cổng trường cũng bắt đầu có nhiều học sinh đến trường. Suy nghĩ một hồi Lan Anh quyết định chạy đến bãi cỏ trước trường học, đây là nơi Lan Anh cũng hay đến khi tâm trạng không vui. Chạy lên một đoạn dốc cao, Lan Anh thở hổn hển ngước mặt lên phía trước thấy bóng dáng của cô gái đang ngồi im bất động nhìn lên bầu trời rồi lại cúi xuống mặt đất. Không nghĩ ngợi nhiều, Lan Anh chạy nhanh đến, khi chuẩn bị đến gần đôi chân khựng lại một chút CHẾT TIỆT biết nói gì bây giờ? Đứng một hồi cuối cùng cũng bước từ từ đến ngồi xuống cạnh Hương. Hương giật mình nhìn sang người bên cạnh, Lan Anh cũng đưa mắt sang nhìn Hương, Lan Anh cười miễn cưỡng rồi cúi mặt xuống đất, vài giây sau giọng nói nhỏ nhẹ của Lan Anh cất lên“ Tớ.. Tớ xin lỗi! Tớ không cố ý đâu”- mặt vẫn cúi xuống đất nói, không giám nhìn thẳng vào người đối diện

Sau câu nói ấy vẫn không có ai đáp lại Lan Anh bắt đầu lo sợ “ cậu ấy đang rất căm ghét mình chăng?” Lan Anh cắn cắn môi rồi ngước mắt lên nhìn Hương. Cậu ấy vẫn thế, vẫn im lặng và... vẫn đang nhìn mình như vậy từ nãy giờ ư?

“ Môi cậu còn đau không? Cậu đừng có cắn môi nữa!” Hương vừa nói vừa nhìn đôi môi sưng đỏ của Lan Anh. Ban nãy không có dính máu mà giờ đã có một chút máu chảy ra bởi ai đó vẫn đang cắn môi nhìn mình

Bất ngờ với câu đầu tiên mà Hương nói ra lại như vậy, trong đầu Lan Anh vẫn đang nghĩ chắc là Hương sẽ nói “ Tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu, biến đi!” hay đại loại là” Cậu là cái đồ đáng ghét, làm ra chuyện như vậy mà lại muốn xin lỗi là xong ư?” Hay gì gì đó nữa cơ...Có một chút nhẹ lòng Hương đáp lại

“ tớ không sao đâu, không có đau!”giọng nói nho nhỏ vang lên. Đúng là ban nãy không đau mà bây giờ đột nhiên lại cảm thấy khá đau

“ Để tớ xem xem”

Lan Anh trợn mắt lên nhìn Hương tiến lại gần, đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn về phía môi của mình, đôi chân mày Hương cau lại hừ một cái có thể cảm nhận được luồng khí ấm đang phả vào mặt mình

“ Môi cậu sưng như thế mà còn kêu không đau sao? “

“ Thật! Không có đau, cậu đừng có lo lắng “

A! Ai lo lắng? Tôi mà thèm lo lắng cho cái đồ biếи ŧɦái nhà cậu. Ôi nụ hôn đầu đời của tôi...

“ Tôi đâu có lo lắng cho cậu! Tôi là sợ môi cậu để lại sẹo sẽ xấu xí. Lúc đó không lấy được chồng lại đến bắt đền tôi thôi!” Nói xong Hương không thèm nhìn Lan Anh rồi ngoảnh đi hướng khác.

“Haha, cậu cũng thật là lo xa cho tương lai của tớ đi. Nếu mai này tớ không lấy được chồng vậy thì đành nhờ cậu chăm sóc tớ thật tốt rồi”

“ ha... Cậu giám tìm tôi bắt đền ư? Được! Đến lúc đó tôi sẽ cho cậu ngày ăn ba bữa đàng hoàng. Sáng ăn đấm trưa ăn đá tối nhai răng nhé! Xem thử cậu có bao nhiêu chiếc răng để nhai!” Hương vừa nói vừa nhếch mép cười thâm hiểm

Lan Anh nghe xong thì ôm bụng cười lớn ahaha xem ra con người này cũng không dễ bắt nạt như mình nghĩ. Cười hồi lâu Lan Anh chợt nhớ ra gì đó. Không phải vừa nãy cậu ấy còn chạy chối chết sao? Sao bây giờ lại điềm tĩnh thản nhiên như không có chuyện gì như vậy chứ?

“ cậu... không sao chứ?” Lan Anh cất tiếng lên hỏi

Có sao không? Đương nhiên là có sao rồi! Cậu có biết lúc đó tôi có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp không? Im lặng vài giây Hương cất tiếng nói.

“ sao là sao? À nụ hôn đó ư? Tớ không quan tâm đâu, hai người chúng ta đều là con gái, ôm nhau hôn nhau cũng là chuyện bình thường có làm sao đâu chứ!” Hương dứt lời cười nhếch mép cong một đường cong nhẹ

Lan Anh hơi bất ngờ về câu trả lời đó, nói đúng thì cũng không đúng, nói sai thì cũng không biết câu nói đó sai ở đâu. Hazz.. thôi kệ đi, thật là đau đầu....

“ À, cậu nói cũng đúng! Cũng sắp đến giờ vào lớp rồi đó mình về trường thôi!”

“Được!”

Cả hai người đứng dậy bước về trường học, không ai nói gì nữa.

Bước vào lớp học, cả lớp ai cũng ngước mắt lên nhìn như có vẻ ngạc nhiên lắm, chắc là thấy tôi và Hương tại sao lại đi chung với nhau đây. Bỏ qua ánh mắt của mọi người, hai người cứ thế tiến về phía bàn học ai lấy đều dở sách vở ra như không có chuyện gì

“ Ơ Lớp trưởng! Môi cậu chảy máu kìa!”- giọng nói có phần lo lắng của Kiên cất lên

Lan Anh có chút lúng túng trả lời

“Không có gì đâu, đang cắn môi thì bị đụng vào tường ý mà, không sao?”

“Cậu đúng là hậu đậu quá đi!” Nói xong Kiên mở cặp sách lấy ta một lọ thuốc đưa cho Lan Anh

“ lấy thuốc này bôi đi, khỏi nhanh lắm, không thì để lại sẹo ai mà giám rước cậu cơ chứ?” Kiên cười như được mùa vì lâu lắm mới có dịp trêu ghẹo Lan Anh

Thấy câu nói này có chút quen thuộc làm Lan Anh nhớ đến câu nói kia của Hương làm cả hai bỗng chột dạ vì chuyện hồi nãy.

“ cậu yên tâm đi, tớ làm sao có thể không có người rước cơ chứ?” Giọng nói có phần tự luyến vang lên

“ Cũng đúng, lớp trưởng, cậu xinh đẹp như thế chút sẹo kia có đáng là gì, nếu không có ai rước thì để tớ rước hahaha..” Kiên cười lớn, Lan Anh cũng nheo mắt cười theo

Thật là ồn ào, có cái gì đáng cười mà cười to như vậy chứ?

“ Bụp” Hương đặt quyển vở thật mạnh lên bàn khiến hai người kia giật mình, nụ cười cũng tắt hẳn.

“ Cậu bôi thuốc đi cô giáo sắp vào lớp rồi “Kiên nhìn Lan Anh cười nhẹ nói

“Ừ “

Kiên quay mặt đi về phía sau ngồi còn Lan Anh tiếp tục đọc sách của mình, không khí lại trở lại như ban đầu. Thấy Lan Anh để lọ thuốc dưới gậm bàn Hương có chút không vui nói

“ Cậu không bôi thuốc sao” Hương nhìn Lan Anh hỏi

“ để lát nữa ra chơi bôi cũng được “

“ Đưa thuốc đây” nói xong Hương đưa bàn tay ra

Chần chừ một chút Lan Anh cũng đưa thuốc cho Hương. Nhanh chóng cầm lấy lọ thuốc, Hương đổ thuốc ra đưa tay hướng về môi Lan Anh. Lan Anh nhìn chằm chằm vào tay Hương, đôi môi mím lại tim có chút đập nhanh. Thấy người đối diện đang nhìn chằm chằm vào tay mình, Hương cũng có một chút căng thẳng, tay đang run run hướng về phía đôi môi đang mím ấy

“ Cậu đừng có mím môi như thế” âm thanh có phần trách móc cất lên

“ ừ”

Ngón tay tiến đến môi ngày càng gần, cuối cùng cũng chạm vào, cảm giác môi cũng thật là mềm, có chút ấm áp

Lan Anh nhìn xuống tay Hương đang bôi thuốc cho mình rồi lại ngước lên nhìn Hương, trong lòng hạnh phúc không thôi, đôi môi khẽ cong lên cười. Hương giật mình rút tay ra khỏi bờ môi ấy

“ Cậu cười cái gì?”

“ không có gì! Cảm ơn cậu” Lan Anh cười ôn nhu nói

“Lắm lời” Hương quay mặt đi chỗ khác, tiếng chuông vang lên, cô giáo tiến vào lớp học

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương