Tôi Bị Trêu Đùa Bởi Npc Trong Trò Chơi Kinh Dị Ảo Tưởng
-
C6: Thoát khỏi tòa nhà khối rubik
Ban ngày tòa nhà khối Rubik, không hề có loại hơi thở âm lãnh thấm người như ban đêm, ánh nắng sáng ngời xuyên qua tầng mây và tường vây cao cao, chiếu đến trên hành lang pha lê.
Bữa sáng phát xong, quái vật đẩy xe đẩy rời đi, tiếng bước chân trầm trọng kéo dài dần dần đi xa, những người chơi giống khách thuê kia ăn thịt nát, cũng không có thay đổi gì.
Chỉ là tất cả mọi người đều biết, bọn họ cùng lúc trước, không giống nhau.
Trần Văn mang theo em trai và tình nhân trở lại phòng, không muón chen đầy phòng lớn.
Trần Văn ngồi ở trên sô pha, hai tay giao nhau đặt ở trên đùi, khuôn mặt văn nhã nhiễm sự âm u nhè nhẹ, gã ngước mắt nhìn về phía Trần Mãn: "Tìm được manh mối gì chưa?"
Trần Mãn đứng ở một bên, nghe vậy giơ tay xoa xoa cái trán đổ mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói: "Tòa nhà này cực kỳ kỳ lạ, nhóm khách thuê đóng chặt cửa, em cùng bọn họ nói chuyện cũng không ai phản ứng lại với em, còn có phòng 306 307, cửa phòng cũng đóng chặt, trừ cái này ra, cửa đi xuống tầng ngầm bị khóa lại, em sợ tùy tiện mở khóa sẽ bị bảo vệ chú ý, liền không phá."
Sau khi Trần Mãn nói xong, lo sợ bất an nhìn Trần Văn, người chơi khác cũng đều nhìn Trần Văn.
Trần Văn đang tự hỏi nhắc nhở do hệ thống phụ đưa ra, cùng với khách thuê 306 307 có quan hệ gì.
Một lát sau, gã nói: "Tìm cơ hội cùng khách thuê 307 nói chuyện, hỏi thăm tường tận, nếu có thể, vào phòng 306 điều tra thứ, cần phải ở trong thời gian quy định đem chuyện tôi giao cho làm được, nếu không ——"
Trần Văn ngẩng đầu, khóe miệng hơi cong, trong mắt lại không có chút ý cười: "Chúng ta có thể thông quan thất bại."
Thấy những người khác lộ vẻ mặt khó xử, Trần Văn lại cố tình bỏ thêm một câu: "Người chơi chính thức có thể làm lại từ đầu, nhưng người chơi thử nghiệm như mọi người thì không được, cho nên tốt nhất là nỗ lực tìm kiếm manh mối đi."
Trần Văn cười nói: "Mặc kệ dùng biện pháp gì, cần phải manh mối lấy được."
Đám người Trần Mãn đồng ý, cùng nhau đi ra ngoài.
Trần Văn bảo Lưu Vũ và Vương Như đi ra ngoài, hai cô không tìm nguyện rời đi, chờ sau khi các cô rời đi, Trần Văn mới nghiêng đầu nói với Lâm Văn: "Tôi giao cho cậu một nhiệm vụ."
Lâm Văn hỏi: "Nhiệm vụ gì?"
Trần Văn nói: "Tôi muốn cậu nhìn chằm chằm vào Cố Ninh."
"Cố Ninh?" Lâm Văn khó hiểu: "Nhìn chằm chằm cậu ta làm gì? Cậu ta chỉ là người chơi thử."
"Cậu ta sẽ không chỉ là một người chơi thử," Trần Văn chỉ rõ: Bên người cậu ta có một tồn tại rất mạnh, lúc cần thiết chúng ta có thể mượn sức."
Trần Văn nửa nói giỡn nói: "Nói không chừng sau khi mượn sức cậu ta xong, sau thông quan sẽ là bữa sáng, không bao giờ dùng tìm mọi cách đi tìm người xin manh mối nữa."
Lâm Văn nghe vậy, không thể tin tưởng nói: "Lão đại, này, đây là sự thật?"
Trần Văn ánh mắt sâu xa nói: "Ôm đùi Boss lớn leo trò chơi sinh tồn, chuyện thông quan còn không phải chỉ là một câu thôi sao?"
Sắc mặt Lâm Văn thay đổi, một lát sau, hắn mới nói: "Là, vị kia?"
"Ngoại trừ vị kia, còn có NPC nào có thể tùy ý vượt qua phó bản chứ," Trên mặt Trần Văn mang nụ cười, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào, ngược lại là lạnh băng dọa người: "Tóm lại, Cố Ninh là bước đột phá, có lẽ chúng ta có thể thông qua cậu ta, mượn sức của vị kia."
Trần Văn dựa vào trên sô pha, nhắm mắt nhỏ giọng nói: "Nếu thật có thể mượn sức vị kia, chúng ta cũng có thể từ trong trò chơi vô vọng này thoát ra ngoài......"
Lâm Văn nghe không hiểu lời Trần Văn nói lắm, sau khi hắn đồng ý liền đẩy cửa đi ra ngoài, lời lão đại nói tự nhiên có đạo lý của lão đại, thân là em hgã chỉ cần làm tốt chuyện lão đại phân phó là được, nguyên nhân tự nhiên không cần có, có cũng phải làm bộ không có.
Lâm Văn vừa ra đi, liền thấy Lưu Vũ và Vương Như đứng ở ngoài cửa, ánh mắt không có ý tốt nhìn hắn.
Lâm Văn gật đầu với các cô, liền xoay người đi đến chỗ thang máy.
Ở phía sau gã, là Lưu Vũ và Vương Như ánh mắt ghen ghét.
****
Trong phòng 306.
Ba người Cố Ninh cùng khách thuê 306 giằng co hồi lâu, có lẽ là ý thức được bộ dáng hiện tại của mình không được người thích, cô gái cố ý nghiêng người thay đổi bộ dáng.
Chờ khi cô xoay người lại, khuôn mặt sớm đã giống cô ả phòng 307.
Cố Ninh vẫn không đổi sắc, nhưng Triệu Dương và Trương Châu lại thay đỏi vẻ mặt, này rốt cuộc là chuyện thế nào? Sao khách thuê 306 lại giống khách thuê 307 thế kia?
Khách thuê 306 vẻ mặt vũ mị nhìn mặt Cố Ninh, cô cũng giống khách thuê 307, đều thích mặt người đẹp.
Khách thuê 306 thu lại những sợi tóc rơi rụng đầy đất đó, không rõ có loại cảm giác rất đáng sợ, cô chậm rãi tới gần Cố Ninh, ngón tay duỗi ra muốn ôm Cố Ninh, trên khuôn mặt xinh đẹp kia, là quả đầu trụi lủi.
Thấy một màn như vậy, Triệu Dương có chút sợ hãi, không khỏi cười khẽ ra tiếng, ngay cả Trương Châu cũng buồn cười.
Cố Ninh vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lãnh đạm như cũ, anh nhìn ra ý đ của cô ta, lui ra sau mấy bước, ánh mắt sâu xa nhìn cô gái, sau đó anh hỏi: "Cô sao lại giống khách thuê 307 đến thế nhỉ?"
Khách thuê 306 nghe Cố Ninh nói, trên mặt chột dạ không thôi, cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn Cố Ninh, có vẻ như kinh ngạc vì sao Cố Ninh lại hỏi như vậy.
Cố Ninh vẻ mặt lạnh băng, lại lần nữa hỏi: "Cô vì sao, lại giống khách thuê 307 vậy?"
Anh suy đoán: "Là cô trộm mặt khách thuê 307 nhỉ? Cái thứ ăn trộm đáng giận này."
Cố Ninh nói, chọc giận khách thuê 306, cũng khơi lại ký ức khách thuê 306 đã lãng quên.
Cô che lỗ tai, da mặt bắt đầu rạn nứt, cô ngửa đầu gào rống: "Không phải tôi! Tôi không có ăn trộm! Tôi không có trộm mặt ả, là ả........"
Khách thuê 306 thẳng lăng lăng nhìn Cố Ninh, đôi mắt màu đỏ tươi chảy ra lệ đỏ, bộ dáng cô giờ phút này, cực kỳ giống lệ quỷ điên cuồng.
"Là ả trộm mặt tôi, là ả trộm mặt tôi......"
Khách thuê 306 như đã điên cuồng, cô bắt đầu cười lớn xé rách da mặt của mình, cô muốn đem mặt mình kéo xuống, lại dùng quá sức, trực tiếp đem thịt dây lưng kéo xuống hết, biến thành khối thịt màu đen lộ ra mùi hôi thối.
Cố Ninh quay mặt đi, cùng Triệu Dương và Trương Châu chậm rãi lui ra ngoài.
Khi đi đến cửa phòng khách, trên bàn trà thuần trắng là một quyển nhật ký ố vàng hấp dẫn tầm mắt của Cố Ninh, Cố Ninh dừng bước, ánh mắt lướt qua nhật ký, rơi xuống trên người cô gái trong phòng rửa mặt.
Cô nàng còn đang nổi điên, xé rách da mặt mình xuống, rơi trên mặt đất, khuôn mặt thật của cô, dần dần lộ ra.
Triệu Dương nhỏ giọng nói: "Xem bộ dáng của cô ấy, có lẽ đã chết rất lâu, chỉ là vì sao thi thể không thể phân hủy, thật kỳ lạ."
Trương Châu vỗ vỗ bả vai Triệu Dương, nói: "Nếu thật sự phân hủy, này liền không phải game kinh dị."
Triệu Dương cảm thấy Trương Châu nói rất đúng, liền phụ họa một tiếng.
Cô nàng trong phòng rửa mặt thần trí không rõ, đắm chìm trong cảm xúc của mình khó có thể kiềm chế, Cố Ninh thấy thế, liền mang theo Triệu Dương Trương Châu rời đi, lúc đi còn không quên mang theo quyển nhật ký trên bàn trà.
Trong phó bản xuất hiện đồ vật ngẫu nhiên, tất nhiên đều có lý do nó xuất hiện, Cố Ninh cảm thấy phó bản này rất không đúng, nơi nào cũng quỷ dị.
Anh có cảm giác, bọn họ có lẽ rất nhanh sẽ có thể rời khỏi nơi này.
Cho nên bọn họ muốn chiếm cơ hội này trước, mau chóng tìm được manh mối rồi hoàn thành nhiệm vụ.
Cố Ninh cần phải tìm ra hung thủ giết chết khách thuê 307, cũng giúp đỡ quái vật tìm thấy ngón tay nó mất đi.
Cố Ninh lại cẩn thận suy nghĩ trọng điểm của bối cảnh, phát hiện ra một chỗ, anh đoán, thứ xuất hiện trong phòng khách thuê 306, rất có thể là ngón tay mất đi của quái vật.
Đương nhiên, này chỉ là suy đoán, trước khi còn chưa tìm được ngón tay, tất cả đều có khả năng.
Ba người Cố Ninh trở lại phòng, đóng lại cửa phòng, đem bức màn che sáng kéo lên, ba người ngồi quanh bên bàn trà, bắt đầu lật xem quyển nhật ký ố vàng này.
Cố Ninh cầm cái nhíp, cẩn thật lật ra trang lót của nhật ký, đập vào mắt là một hàng chữ, làm hắn chinh lăng một chút.
Không chỉ có Cố Ninh, Triệu Dương cùng Trương Châu cũng sửng sốt, Triệu Dương nhìn nhật ký trang lót thượng sơn hồng chữ, nổi da gà đều phải đi lên.
Trang lót viết ——
—— tôi muốn chết, bị một tên ăn trộm giết chết.
Hàng chữ này dùng búi đỏ viết ra, không biết qua bao lâu, màu sắc đỏ sậm, như là thứ màu sau khi máu tươi đặc sệt đọng lại, khiến người cảm thấy lạnh cả người.
Cố Ninh tiếp tục mở nhật ký ra, ập vào trước mặt mùi vị rỉ sắt, nhiều năm trôi qua vẫn có thể ngửi ra được.
Cố Ninh che lại miệng mũi, mùi vị này rất gay mũi, cứ như hàm chứa một loại ác niệm khiến người sa đọa quanh quẩn trong đó.
Thấy Cố Ninh che lại miệng mũi, Triệu Dương và Trương Châu cũng che lại miệng mũi.
Trang thứ hai, vẫn là cậu kia, lật đến mười mấy trang sau, như cũ vẫn là một câu này.
Động tác trên tay Cố Ninh không ngừng, vẫn luôn lật đến hai trang cuối, chữ viết mới thay đổi.
—— tên kia trộm mặt tôi, lừa gạt cha mẹ và người yêu tôi, tôi nên làm sao bây giờ, ai tới cứu tôi đi!
Một tờ cuối, chỉ có năm chữ cái to tướng đỏ tươi.
—— tôi muốn giết ả.
Xem xong nhật ký Cố Ninh lại quay đầu lại nhìn một lần, Triệu Dương có chút khó hiểu hỏi: "Đội trưởng cậu đang xem cái gì vậy?"
Cố Ninh cũng không ngẩng đầu nói: "Tôi đang xem ngày phía trên."
Liên tục nhìn đến mấy lần, Cố Ninh sắp xếp lại đúng thời gian. Anh ngẩng đầu nhìn Triệu Dương và Trương Châu nói: "Thời gian trong quyển sách này không lâu, cũng chính là vào một hai tháng trước."
"Nếu đât là nhật ký của khách thuê 306, rất có khả năng cô ta giết khách thuê 307," Cố Ninh nói xong, nhíu mày lại, anh cảm thấy không đúng lắm, có loại cảm giác mâu thuẫn: "Giả thiết khách thuê 306 giết khách thuê 307, như vậy ai giết khách thuê 306? Là khách thuê 307 đã chết mà sống lại, hay là khách thuê 307 dùng quái vật khác?"
Cố Ninh nói, khiến Triệu Dương có chút ngốc, qua một hồi lâu, y mới nói: "Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến rồi sao?"
Triệu Dương vui vẻ mới được vài giây, đã bị Cố Ninh hất nước lạnh, Cố Ninh nói: "Anh cảm thấy trò chơi do Chủ Thần thiết kế sẽ là phó bản đơn giản như vậy? Hay là anh cảm thấy phó bản khó khăn này rất đơn giản?"
Trương Châu lắc đầu nói: "Phó bản này cho tôi cảm giác rất kỳ lạ, không giống như là phó bản bình thường."
Triệu Dương nghe vậy, gục đầu xuống nói: "Hầy, phó bản thật khó thông quan, Chủ Thần lại một ngày không làm người!"
Cố Ninh sâu kín mở miệng: "Chủ Thần vốn dĩ không phải người."
Triệu Dương a một tiếng, ngã lên trên người Trương Châu không đứng dậy.
Trương Châu ghét bỏ đẩy vài cái, thấy đẩy không được cũng mặc y.
Cố Ninh dựa vào trên sô pha trầm tư, khí đen vờn quanh eo anh thấy thế, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai chạy về phía vạt áo của Cố Ninh, chỉ kém một giây thôi liền có thể xốc lên, lại bị âm thanh của phòng rửa truyền đến chen ngang, khí đen chỉ muốn tức đến phun lửa.
Trước khi Cố Ninh nhìn thấy nó, khí đen rất nhanh đã giấu mình ở nơi Cố Ninh không nhìn thấy.
Khí đen cũng không rõ, sao Cố Ninh lại có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của nó, rõ ràng nó ngụy trang thiên y vô phùng* như vậy cơ mà!
(Thiên y vô phùng: không hề sai sót)
Cố Ninh không cảm nhận được oán niệm của khí đen, nghe được âm thanh, ba người từ trên sô pha đứng lên, thật cẩn thận đi đến phòng rửa mặt.
Trong phòng rửa mặt, một thứ đồ màu xanh, an tĩnh nằm ở bên bồn rửa tay.
Cố Ninh vừa tiến đến liền thấy thứ này, anh thử nhìn kỹ, sau đó dùng nhíp kẹp lên.
Triệu Dương da đầu tê dại hỏi: "Đây là cái gì?"
Trương Châu nhìn mắt, chần chờ nói: "Không biết."
Cố Ninh nhìn trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy thứ này chút giống ngón tay của quái vật.
Cậu nghĩ như vậy, liền vươn ngón tay ra, sờ soạng thứ này vài cái, mới xác định đây là ngón tay.
Cố Ninh ngẩng đầu, đôi mắt mang cười nói: "Vận khí của chúng ta rất tốt, thứ này rất có thể là ngón tay quái vật làm mất."
Triệu Dương: "!"
Trương Châu: "!"
Hai người liếc nhau, sau đó Triệu Dương woh một tiếng nhào về phía Cố Ninh.
"Cậu thật là, rõ ràng cậu có thể cùng chúng tôi làm người Châu Phi, cậu lại lén chúng tôi đi Châu Âu!"
Cố Ninh nói: "Không phải lúc trước anh bảo may mắn của tôi rất có thể là E sao?"
Triệu Dương chảy xuống nước mắt kiến thức, vẻ mặt căm giận nói: "Vậy cậu cũng là may mắn E Châu Âu, không giống tôi và Trương Châu, là E Châu Phi."
Triệu Dương còn chưa đụng tới Cố Ninh, liền cảm thấy cánh tay chợt lạnh, y cúi đầu vừa thấy, ngón tay kia chạm vào ngón tay của y, liền thét chói tai một tiếng.
"A a a a! Lấy ra mau!!"
Cố Ninh và Trương Châu luống cuống tay chân kẹp ngón tay kia ra.
Mà khí đen giấu mình ở eo Cố Ninh, cười lạnh một tiếng.
Dám động đến đối tượng tương lai của hắn, đúng là chán sống!
- -------------DFY--------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook