“Tình hình trong bệnh viện sao rồi?”

“Cả ngày Tư Tiểu Lạc la hét ầm ĩ, đập phá đồ đạc, âm thanh to đến nỗi bên ngoài cũng nghe thấy. Thậm chí, cô ta còn trèo ra ngoài cửa sổ với ý định tự vẫn, hình ảnh này đã được vô số cánh phóng viên chụp, hiện giờ đã làm dậy sóng toàn bộ cõi mạng! Mọi người đều nói cô ta đã phát điên rồi!”

Sau khi nghe Quan Triết báo cáo, Lý Tài Đô liền rơi vào trầm mặc. Anh nhíu mày suy tư, thả cây bút trong tay xuống. Chậm rãi nhấp một ngụm cà phê mới nói tiếp: “Nói điên là điên sao? Cô ta cũng lắm trò.”

“Người bị hạn chế nhận thức và năng lực điều khiển hành vi, khi thực hiện hành vi vi phạm pháp luật sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, hoặc được giảm nhẹ hình phạt. Thống đốc, chuyện này rất có thể là một âm mưu!”

Chỉ những ai theo dõi xuyên suốt, nắm rõ diễn biến vụ việc mới có thể nhìn ra đây là một mưu kế nhỏ. Làm gì có chuyện một người tỉnh táo phát điên nhanh thế, lại đúng vào thời gian này.

Thấy Thống đốc im lặng, Quan Triết bèn thận trọng quan sát anh: “Tiếp theo, chúng ta có nên giao nộp chứng cứ chứng minh tội trạng của Tư Tiểu Lạc cho phía cảnh sát hay không?”

“Lý Thịnh đã khai ra cô ta chưa?” Lý Tài Đô đột nhiên hỏi.

“Ông ta luôn giữ im lặng, cảnh sát không moi được gì. Nhưng tôi đoán sớm muộn gì ông ta cũng sẽ khai thôi!”

“Chúng ta phải hành động trước!”

Dưới sự phân phó của Lý Tài Đô, Quan Triết lập tức giao nộp chứng cứ, nhưng không giao nộp một cách công khai mà rất bí mật. Đồng thời, lúc này anh ta cũng nhận được tin, rằng Tư Vô Linh đang ráo riết qua lại giữa các bệnh viện.

Dường như Tư Vô Linh đang cố gắng chuẩn bị những minh chứng có giá trị nhất hòng xác thực cho cái sự điên “giả” của Tư Tiểu Lạc.

Cô ta hoàn toàn hóa thân thành một người điên, với mái đầu bù xù, bộ dạng khùng dở, liên tục cười nói những câu chẳng liên quan. Cánh báo chí đã cắm rễ ở bên ngoài hàng giờ, dù bụng đã đói meo cũng chỉ tạm thời giải quyết bằng một miếng bánh, ngụm nước chứ không hề dám rời đi.

Bấy giờ, Tư Tiểu Lạc vào trong uống nước sau khi đã diễn đến mệt và khát khô cổ. Cả khuôn mặt băng gạc trắng, để lộ hai đôi mắt đỏ ngầu ngập tràn phẫn nộ, chỉ là giả vờ nhưng trông cô ta chẳng khác nào người điên thật.

“Cạch!”

Tiếng mở cửa bất ngờ vang lên, Tư Tiểu Lạc còn tưởng là Tư Vô Linh đã về, vừa định lên tiếng than thở thì bỗng nghe thấy một giọng nói lạ.



“Chúng tôi là cảnh sát, cô Tư Tiểu Lạc, cô bị bắt vì có liên quan đến vụ mưu sát Thống đốc và cô Tư Mẫn Văn. Cô có quyền giữ im lặng, những gì cô nói sẽ là lời khai trước tòa.”

Trái tim Tư Tiểu Lạc giật thót, tưởng chừng đã nhảy xổ ra khỏi lồng ngực. Lúc này, cô ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt đẫm mà không suy nghĩ được gì.

Khi cảnh sát bước đến còng chiếc còng tay số 8, cô ta mới chợt nhận ra mình phải giả điên. Vì vậy, cô ta lập tức trợn mắt, nhảy cẫng rồi hú hét lên.

“A! Ma! Có ma! Cứu tôi có ma!”

Tư Tiểu Lạc gọi những đồng chí cảnh sát là ma sau đó giằng tay ra khỏi chiếc còng tay số 8, kéo theo cả một vị cảnh sát. Cô ta lao ra phía cửa, bọn họ nhanh chóng chạy theo áp chế cô ta lại.

Nhưng “người điên” mà, luôn bất chấp tất cả, cô ta nhìn những người đuổi theo mình với ánh mắt thù địch, cô ta mếu máo khóc, giây sau lại cười ha hả.

Một vị cảnh sát mất kiên nhẫn bước lên khóa chặt hai tay Tư Tiểu Lạc nhưng bất ngờ bị cô ta cắn vào tay. Kế đó, cô ta định bỏ chạy, vừa mới quay người liền nhảy thẳng xuống cầu thang.

Một đám đồng chí cảnh sát bỡ ngỡ, hết hồn khi chứng kiến cảnh tượng này, vài giây trôi qua, Tư Tiểu Lạc đã lăn xuống dưới chân cầu thang. Mình mẩy bị thương, đang rên rỉ một cách đau đớn…

“Tiểu Lạc!”

Tư Vô Linh hét tên cô ta rồi cả kinh lao đến, nhìn lên trên thấy cảnh sát thì dường như hiểu. Anh ta mím môi, thầm mắng Tư Tiểu Lạc quá liều rồi. Nhưng không còn cách nào khác, anh ta lập tức bế cô ta lên, tìm phòng cấp cứu.

Mồ hôi vương trên vầng trán anh ta cùng với nỗi lo đeo bám, Tư Vô Linh chưa kịp đặt mông ngồi nghỉ ngơi thì liền thấy có ba vị cảnh sát đang đi về phía mình. Bày ra vẻ bình tĩnh như không biết gì, anh ta lên tiếng hỏi: “Các anh tìm ai ạ? Tìm tôi ư?”

Một người đứng ra trần thuật lại mọi chuyện, Tư Vô Linh nghe xong, mặc dù trong lòng đang thảng thốt, sợ hãi, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cật lực dằn xuống sự run rẩy.

Anh ta ngạc nhiên nhíu mày: “Các anh có nhầm lẫn gì không? Em gái tôi sao có thể dính dáng đến vụ việc lớn như vậy?”

“Chúng tôi nhận được rất nhiều chứng cứ cho thấy cô Tư Tiểu Lạc thực sự có liên quan. Cho nên, tôi yêu cầu bên anh hợp tác điều tra với chúng tôi.”

“Thật không dám giấu, Tiểu Lạc đang điều trị một loại bệnh tâm thần… Vừa rồi, có lẽ các anh đến đột ngột quá nên đã làm cô ấy sợ, tình hình bây giờ các anh đã thấy rồi. Tôi cũng không biết bao giờ Tiểu Lạc mới tỉnh lại nữa…”



Nói rồi, Tư Vô Linh khẽ thở dài đầy đau lòng, ánh mắt hiện lên vẻ xót thương, nhìn về cửa phòng cấp cứu.

Nhờ lần mạo hiểm tính mạng này mà Tư Tiểu Lạc chưa bị đưa về đồn, cảnh sát đành hẹn anh ta đến lấy lời khai, sau đó nói rằng bọn họ sẽ đến thẩm vấn cô ta khi cô ta tỉnh.

Phải nói hành động điên rồ này của cô ta khiến cho mọi người vô cùng sợ hãi. Có người ở cùng tầng bệnh VIP, vô tình quay được liền đăng lên mạng.

Chẳng mấy chốc tin tức đã tới tai Lý Tài Đô. Anh cười khẩy, đám người này liều đến thế là cùng.

Quan Triết tỏ ra lo lắng: “Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ gây khó khăn cho bên điều tra, chúng ta có nên…”

“Đừng làm gì cả! Bây giờ, tôi lại muốn xem xem bọn chúng sẽ giãy giụa trong đống bùn lầy của chính mình như thế nào…”

Trên môi anh là nụ cười thâm sâu, ánh mắt thâm trầm, khó đoán. Người đàn ông nheo mắt với vẻ suy tư, như thể đang tính xem những diễn biến sắp xảy ra. Màn kịch đang đi đến hồi kết, và anh nghĩ lúc này là lúc nên giao lại mọi chuyện cho phía cảnh sát, còn mình chỉ việc chống mắt lên nhìn mà thôi.

Sực nhớ ra điều gì đó, Lý Tài Đô đứng bật dậy, đi nhanh xuống dưới nhà. Những tin tức tiêu cực này không nên để Tư Mẫn Văn xem được.

Nhưng khi anh xuống, cô đã yên vị trên ghế sofa, khuôn mặt căng thẳng theo dõi tin tức. Vẻ mặt cô như sụp đổ, xen lẫn nét đau buồn không rõ.

“Văn…”

Anh dịu dàng ngồi xuống bên cô, đối diện với ánh mắt hoang mang của cô.

Giọng cô run rẩy vang lên: “Tin tức là thật sao? Em bị thương… đều là âm mưu của Lý Thịnh với người phụ nữ tên Tư Tiểu Lạc?”

“Anh xin lỗi, Mẫn Văn! Anh đã không bảo vệ tốt em!”

Lý Tài Đô đau lòng trấn an cô, nhưng Tư Mẫn Văn thì lại lẩm bẩm cái tên Tư Tiểu Lạc, giống như cô rất ám ảnh về nó.

Mặt cô phút chốc tái đi, cô thất thần nghĩ đến Tư Tiểu Lạc, rồi cảm thấy đầu mình hơi nhức. Luồng kí ức bị chôn sâu mạnh mẽ tấn công đại não, trước mắt chợt nhiên trở nên choáng váng, trong đầu văng vẳng câu nói “Tư Mẫn Văn, ta chán ghét ngươi… chán ghét ngươi…”, cô ngất đi trong vòng tay của Lý Tài Đô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương