Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình
-
Chương 64: Con dâu không thể thay thế
Trong thời gian Tư Mẫn Văn bệnh nằm một chỗ, đều là mẹ anh với Tiểu Tán giúp đỡ lau rửa. Nay cô đã tỉnh, nhưng cũng không thể để cô một mình mà không có sự giám sát. Vả lại, nhỡ miệng vết thương dính nước thì lại không tốt.
Do đó, Lý Tài Đô liền bảo Tiểu Tán hỗ trợ cô, anh lấy sẵn quần áo cho Tư Mẫn Văn, để vào phòng tắm rồi lập tức đi ra ngoài.
Còn lại hai người, Tiểu Tán vừa dìu Tư Mẫn Văn vào vừa nói: “Cuối cũng cô cũng tỉnh rồi, ông trời phù hộ! Công sức của Thống đốc đã được đền đáp!”
“Thời gian qua… anh ấy hy sinh nhiều lắm sao?” Tư Mẫn Văn chần chừ nhìn qua.
Tiểu Tán chẳng muốn giấu giếm, biết chuyện Tư Mẫn Văn mất trí nhớ lại càng phải nói: “Ban ngày, Thống đốc đi làm, còn ban đêm lại thức chăm cô, thời gian nghỉ ngơi rất ít ỏi, ăn uống cũng thất thường. Mọi người phải khuyên Thống đốc nhiều, ngài ấy mới bớt lao lực, bằng không, cơ thể sao chống chịu nổi!”
Là con người chứ có phải cỗ máy đâu, làm việc quá độ mà thiếu nghỉ ngơi, Lý Tài Đô cũng suýt gục ngã mấy phen. Nhìn sắc mặt anh là biết, đôi mắt ấy đã phủ màu quầng thâm, vô tình mất đi vài phần tinh anh khi xưa.
Tiểu Tán băn khoăn mãi, trong mắt cô ta, Thống đốc là một người đáng để kính nể. Cô ta đương nhiên không nỡ nhìn anh khổ sở như vậy.
Hay tin Tư Mẫn Văn tỉnh, Tiểu Tán còn mừng hơn bắt được vàng!
Tư Mẫn Văn âm thầm ghi nhớ những điều này, sau khi được dìu vào bồn tắm, cô nhẹ nhàng bảo Tiểu Tán ra ngoài.
Tiểu Tán tỏ ra lo lắng: “Cô đi lại còn chưa vững, liệu có tự tắm được không?”
“Được mà, cô yên tâm, không sao đâu!”
“Vậy cô cẩn thận nhé! Chú ý miệng vết thương đấy!”
Tư Mẫn Văn thở hắt ra một hơi, bấy giờ mới quan sát phòng tắm này. Không phải đi đâu xa, phòng tắm được thiết kế ngay trong căn phòng cô nằm dưỡng bệnh cho nên đi lại cũng tiện.
Chiếc gương phản chiếu khuôn mặt có phần hốc hác, Tư Mẫn Văn bất giác sờ sờ gò má, tiếp theo vặn nước ra bồn. Vết thương ở bụng đang hồi phục khá tốt, nhớ kĩ lời dặn, cô cũng chỉ dám lấy khăn lau qua cơ thể, không dám xả nước trực tiếp.
Trong lúc suy tư, cô tranh thủ sắp xếp lại những kí ức hiện có. Mọi thông tin mà cô biết được từ phía lời kể xung quanh cô đều không nhớ, khi tỉnh dậy, ban đầu, nhìn mọi vật đều thấy lạ lẫm, song một lát trôi qua, cô bỗng thấy quen thuộc lắm. Trong lòng cứ có giảm giác vừa quen vừa lạ, vô cùng khó hiểu, cùng với cảm giác vui buồn lẫn lộn, khiến cho lòng người rối như tơ vò.
Mỗi khi ánh mắt va phải một đồ vật gì đó, cô đều bất giác tự hỏi, cái này là gì, dùng như thế nào? Sau đó, cô cứ thế dùng mà không cần hỏi cách sử dụng từ bất kì ai, vẻ rất thuần thục…
Tư Mẫn Văn tắm hơi lâu, Tiểu Tán đứng bên ngoài, chốc chốc sẽ nói vọng vào, hỏi han xem cô có vấn đề gì không.
Tắm xong là đến giờ ăn cơm, tuy chưa khỏe hẳn nhưng cô bày tỏ mong muốn là được dùng bữa chung với mọi người. Chỉ là phòng ăn ở tầng dưới, xuống đó sẽ phải mất chút sức lực.
Lý Tài Đô nhíu đôi lông mày sắc nét, nhìn cô, ánh mắt rất đỗi dịu dàng: “Văn, anh dìu em xuống.”
Tư Mẫn Văn không hề cự tuyệt, “vâng” một tiếng rồi để anh nhẹ nhàng nắm cánh tay. Do việc đi lại có ảnh hưởng đến cơ bụng và vết thương nên mới nói cô không tiện đi lại nhiều. Thế nhưng được người khác dìu, rõ ràng là việc đi lại sẽ dễ dàng hơn.
Trong đầu luôn luôn tâm niệm lời của bác sĩ, Lý Tài Đô dù có nhớ nhung hay muốn ôm cô thế nào thì anh cũng cố kìm lại, chỉ dừng ở mức tiếp xúc đơn giản mà thôi.
Trông thấy hai người dần dần đi tới, bà Phương Lan bỗng trách móc anh: “Ơ con trai, sao con không bế Mẫn Văn? Để con bé phải đi từ trên xuống dưới thế này, mẹ xót!”
“Dì à, thực ra bế cũng không ổn, sẽ ảnh hưởng vết thương đấy dì!”
Giang Thệ Huy lên tiếng giải vây cho Lý Tài Đô, anh ta nhìn rõ nỗi yêu thương da diết, cháy bỏng đang hừng hực trong mắt anh rồi. Nhưng lúc này không vội được, anh ta hiểu, người mất trí nhớ rất dễ mẫn cảm.
Bà Phương Lan khẽ liếc Giang Thệ Huy, anh ta cười: “Dì, hiện tại không được manh động!”
“Cơm nguội hết rồi, mau ngồi xuống đi!”
Ông cụ ra mặt, gọi mọi người hãy tập trung vào bàn.
Sau khi Tư Mẫn Văn yên vị, Lý Tài Đô liền ngồi xuống ghế bên cạnh.
Giang Thệ Huy bất chợt nói nhỏ với anh: “Cậu thật chẳng bá đạo gì cả! Ít nhất cũng phải an ủi cô ấy vài câu, như là em yêu đừng lo, có anh đây…”
“Cút đi!”
Lý Tài Đô ngắt ngang câu nói nhảm nhí của anh ta, anh không phải người sến súa quá đáng như vậy.
Tư Mẫn Văn thấy bát đũa đã bày trên bàn, toan cầm lên thì Lý Tài Đô đột nhiên lấy giấy lau cho cô. Tư Mẫn Văn để ý, khớp ngón tay của anh thật đẹp, thon dài mà còn trắng nữa.
“Cảm ơn anh.”
Nhỏ nhẹ cảm ơn xong, Tư Mẫn Văn ngại ngùng rời mắt.
Bà Phương Lan cười phớ lớ, huých nhẹ ông Lý Tình, ý bảo ông hãy chú ý những tương tác nhỏ của đôi trẻ. Suy cho cùng, nếu đã là một cặp tình nhân thì dù không nhớ gì, tình ý vẫn sẽ nồng nàn như thuở ban đầu. Đến lúc Tư Mẫn Văn nhận ra chúng là dành cho nhau, vậy thì cảnh tượng yêu đương chắc chắn còn ngọt ngào nữa!
Suốt bữa cơm, Lý Tài Đô ăn chẳng được mấy mà quan tâm Tư Mẫn Văn là nhiều. Thấy cô có vẻ thích món salad bơ, nhưng khoảng cách với nó khá xa, anh liền vươn đũa gắp cho cô, còn bảo: “Em ăn nhiều vào.”
Tư Mẫn Văn không cảm thấy khó chịu với những hành động ân cần của anh, trái lại còn thấy lâng lâng khôn tả.
Bà Phương Lan hài lòng với biểu hiện của anh, không phí công bà dạy dỗ từ nhỏ là phải biết đối xử tốt với người phái yếu.
Bây giờ đối với bà, Tư Mẫn Văn là con dâu không thể thay thế! Bà càng tỏ ra cưng chiều cô: “Mẫn Văn, muốn ăn gì thì nói với dì, sau này dì nấu cho con.”
“Vâng thưa dì.”
Tư Mẫn Văn mỉm cười, thiện cảm với gia đình này tăng vọt. Đưa mắt nhìn Lý Vân Phúc đang ngồi đối diện, cậu bé im lặng mà ăn, từ đầu chí cuối không thấy nhìn cô một chút.
Có lẽ cậu vẫn dỗi cô vì chuyện vừa nãy, cô nghĩ nghĩ rồi gắp một miếng thịt nướng cho cậu.
Ánh mắt cậu bé long lanh khiến tim cô tan chảy, cô chậm rãi mở lời: “Nếu con ăn miếng thịt đó thì đồng nghĩa với việc chuyện lúc nãy coi như xí xóa, con không được buồn nữa có biết chưa?”
Đến cùng vẫn là trẻ con, rất dễ dỗ dành. Lý Vân Phúc gật đầu, nụ cười tươi hiện rõ trên khuôn mặt bé nhỏ, xinh trai.
Tối ấy, Tư Mẫn Văn đột nhiên nhận được một chiếc điện thoại từ Lý Tài Đô.
“Đây là điện thoại của em, em xem trong đó có gì khiến em hoài niệm hay không…”
Tò mò xem xét điện thoại một hồi, Tư Mẫn Văn mở lên, ngón tay bấm bấm. Cô đã bấm vào mục hình ảnh, bên trong không có nhiều hình mà chỉ vỏn vẹn hai tấm.
Tấm thứ nhất chụp Lý Tài Đô trong bộ đồ ngủ, tay cầm tách cà phê nhỏ, ngồi trên ghế, dựa vào bối cảnh mờ mờ thấy được, có thể nhận ra ảnh này chụp vào buổi tối, lúc anh đang làm việc. Trong ảnh, người đàn ông toát ra khí chất lười biếng mà bình tĩnh, bên cạnh đó tựa hồ có sự nghiêm túc, tập trung cao độ, đặc biệt nhất là sự lạnh nhạt thì lại không hề mất đi.
Dường như “lạnh” là một từ miêu tả khá chính xác về con người Lý Tài Đô.
Tư Mẫn Văn lướt đến tấm thứ hai, không chuẩn bị trước, bị hai khuôn mặt trong ảnh làm cho ngạc nhiên. Đó chính là ảnh selfie vội của cô với Lý Tài Đô, khóe môi anh hơi cười, cong nhẹ, ánh mắt trông rất tình, không nhìn thẳng mà luôn liếc về phía cô.
Do đó, Lý Tài Đô liền bảo Tiểu Tán hỗ trợ cô, anh lấy sẵn quần áo cho Tư Mẫn Văn, để vào phòng tắm rồi lập tức đi ra ngoài.
Còn lại hai người, Tiểu Tán vừa dìu Tư Mẫn Văn vào vừa nói: “Cuối cũng cô cũng tỉnh rồi, ông trời phù hộ! Công sức của Thống đốc đã được đền đáp!”
“Thời gian qua… anh ấy hy sinh nhiều lắm sao?” Tư Mẫn Văn chần chừ nhìn qua.
Tiểu Tán chẳng muốn giấu giếm, biết chuyện Tư Mẫn Văn mất trí nhớ lại càng phải nói: “Ban ngày, Thống đốc đi làm, còn ban đêm lại thức chăm cô, thời gian nghỉ ngơi rất ít ỏi, ăn uống cũng thất thường. Mọi người phải khuyên Thống đốc nhiều, ngài ấy mới bớt lao lực, bằng không, cơ thể sao chống chịu nổi!”
Là con người chứ có phải cỗ máy đâu, làm việc quá độ mà thiếu nghỉ ngơi, Lý Tài Đô cũng suýt gục ngã mấy phen. Nhìn sắc mặt anh là biết, đôi mắt ấy đã phủ màu quầng thâm, vô tình mất đi vài phần tinh anh khi xưa.
Tiểu Tán băn khoăn mãi, trong mắt cô ta, Thống đốc là một người đáng để kính nể. Cô ta đương nhiên không nỡ nhìn anh khổ sở như vậy.
Hay tin Tư Mẫn Văn tỉnh, Tiểu Tán còn mừng hơn bắt được vàng!
Tư Mẫn Văn âm thầm ghi nhớ những điều này, sau khi được dìu vào bồn tắm, cô nhẹ nhàng bảo Tiểu Tán ra ngoài.
Tiểu Tán tỏ ra lo lắng: “Cô đi lại còn chưa vững, liệu có tự tắm được không?”
“Được mà, cô yên tâm, không sao đâu!”
“Vậy cô cẩn thận nhé! Chú ý miệng vết thương đấy!”
Tư Mẫn Văn thở hắt ra một hơi, bấy giờ mới quan sát phòng tắm này. Không phải đi đâu xa, phòng tắm được thiết kế ngay trong căn phòng cô nằm dưỡng bệnh cho nên đi lại cũng tiện.
Chiếc gương phản chiếu khuôn mặt có phần hốc hác, Tư Mẫn Văn bất giác sờ sờ gò má, tiếp theo vặn nước ra bồn. Vết thương ở bụng đang hồi phục khá tốt, nhớ kĩ lời dặn, cô cũng chỉ dám lấy khăn lau qua cơ thể, không dám xả nước trực tiếp.
Trong lúc suy tư, cô tranh thủ sắp xếp lại những kí ức hiện có. Mọi thông tin mà cô biết được từ phía lời kể xung quanh cô đều không nhớ, khi tỉnh dậy, ban đầu, nhìn mọi vật đều thấy lạ lẫm, song một lát trôi qua, cô bỗng thấy quen thuộc lắm. Trong lòng cứ có giảm giác vừa quen vừa lạ, vô cùng khó hiểu, cùng với cảm giác vui buồn lẫn lộn, khiến cho lòng người rối như tơ vò.
Mỗi khi ánh mắt va phải một đồ vật gì đó, cô đều bất giác tự hỏi, cái này là gì, dùng như thế nào? Sau đó, cô cứ thế dùng mà không cần hỏi cách sử dụng từ bất kì ai, vẻ rất thuần thục…
Tư Mẫn Văn tắm hơi lâu, Tiểu Tán đứng bên ngoài, chốc chốc sẽ nói vọng vào, hỏi han xem cô có vấn đề gì không.
Tắm xong là đến giờ ăn cơm, tuy chưa khỏe hẳn nhưng cô bày tỏ mong muốn là được dùng bữa chung với mọi người. Chỉ là phòng ăn ở tầng dưới, xuống đó sẽ phải mất chút sức lực.
Lý Tài Đô nhíu đôi lông mày sắc nét, nhìn cô, ánh mắt rất đỗi dịu dàng: “Văn, anh dìu em xuống.”
Tư Mẫn Văn không hề cự tuyệt, “vâng” một tiếng rồi để anh nhẹ nhàng nắm cánh tay. Do việc đi lại có ảnh hưởng đến cơ bụng và vết thương nên mới nói cô không tiện đi lại nhiều. Thế nhưng được người khác dìu, rõ ràng là việc đi lại sẽ dễ dàng hơn.
Trong đầu luôn luôn tâm niệm lời của bác sĩ, Lý Tài Đô dù có nhớ nhung hay muốn ôm cô thế nào thì anh cũng cố kìm lại, chỉ dừng ở mức tiếp xúc đơn giản mà thôi.
Trông thấy hai người dần dần đi tới, bà Phương Lan bỗng trách móc anh: “Ơ con trai, sao con không bế Mẫn Văn? Để con bé phải đi từ trên xuống dưới thế này, mẹ xót!”
“Dì à, thực ra bế cũng không ổn, sẽ ảnh hưởng vết thương đấy dì!”
Giang Thệ Huy lên tiếng giải vây cho Lý Tài Đô, anh ta nhìn rõ nỗi yêu thương da diết, cháy bỏng đang hừng hực trong mắt anh rồi. Nhưng lúc này không vội được, anh ta hiểu, người mất trí nhớ rất dễ mẫn cảm.
Bà Phương Lan khẽ liếc Giang Thệ Huy, anh ta cười: “Dì, hiện tại không được manh động!”
“Cơm nguội hết rồi, mau ngồi xuống đi!”
Ông cụ ra mặt, gọi mọi người hãy tập trung vào bàn.
Sau khi Tư Mẫn Văn yên vị, Lý Tài Đô liền ngồi xuống ghế bên cạnh.
Giang Thệ Huy bất chợt nói nhỏ với anh: “Cậu thật chẳng bá đạo gì cả! Ít nhất cũng phải an ủi cô ấy vài câu, như là em yêu đừng lo, có anh đây…”
“Cút đi!”
Lý Tài Đô ngắt ngang câu nói nhảm nhí của anh ta, anh không phải người sến súa quá đáng như vậy.
Tư Mẫn Văn thấy bát đũa đã bày trên bàn, toan cầm lên thì Lý Tài Đô đột nhiên lấy giấy lau cho cô. Tư Mẫn Văn để ý, khớp ngón tay của anh thật đẹp, thon dài mà còn trắng nữa.
“Cảm ơn anh.”
Nhỏ nhẹ cảm ơn xong, Tư Mẫn Văn ngại ngùng rời mắt.
Bà Phương Lan cười phớ lớ, huých nhẹ ông Lý Tình, ý bảo ông hãy chú ý những tương tác nhỏ của đôi trẻ. Suy cho cùng, nếu đã là một cặp tình nhân thì dù không nhớ gì, tình ý vẫn sẽ nồng nàn như thuở ban đầu. Đến lúc Tư Mẫn Văn nhận ra chúng là dành cho nhau, vậy thì cảnh tượng yêu đương chắc chắn còn ngọt ngào nữa!
Suốt bữa cơm, Lý Tài Đô ăn chẳng được mấy mà quan tâm Tư Mẫn Văn là nhiều. Thấy cô có vẻ thích món salad bơ, nhưng khoảng cách với nó khá xa, anh liền vươn đũa gắp cho cô, còn bảo: “Em ăn nhiều vào.”
Tư Mẫn Văn không cảm thấy khó chịu với những hành động ân cần của anh, trái lại còn thấy lâng lâng khôn tả.
Bà Phương Lan hài lòng với biểu hiện của anh, không phí công bà dạy dỗ từ nhỏ là phải biết đối xử tốt với người phái yếu.
Bây giờ đối với bà, Tư Mẫn Văn là con dâu không thể thay thế! Bà càng tỏ ra cưng chiều cô: “Mẫn Văn, muốn ăn gì thì nói với dì, sau này dì nấu cho con.”
“Vâng thưa dì.”
Tư Mẫn Văn mỉm cười, thiện cảm với gia đình này tăng vọt. Đưa mắt nhìn Lý Vân Phúc đang ngồi đối diện, cậu bé im lặng mà ăn, từ đầu chí cuối không thấy nhìn cô một chút.
Có lẽ cậu vẫn dỗi cô vì chuyện vừa nãy, cô nghĩ nghĩ rồi gắp một miếng thịt nướng cho cậu.
Ánh mắt cậu bé long lanh khiến tim cô tan chảy, cô chậm rãi mở lời: “Nếu con ăn miếng thịt đó thì đồng nghĩa với việc chuyện lúc nãy coi như xí xóa, con không được buồn nữa có biết chưa?”
Đến cùng vẫn là trẻ con, rất dễ dỗ dành. Lý Vân Phúc gật đầu, nụ cười tươi hiện rõ trên khuôn mặt bé nhỏ, xinh trai.
Tối ấy, Tư Mẫn Văn đột nhiên nhận được một chiếc điện thoại từ Lý Tài Đô.
“Đây là điện thoại của em, em xem trong đó có gì khiến em hoài niệm hay không…”
Tò mò xem xét điện thoại một hồi, Tư Mẫn Văn mở lên, ngón tay bấm bấm. Cô đã bấm vào mục hình ảnh, bên trong không có nhiều hình mà chỉ vỏn vẹn hai tấm.
Tấm thứ nhất chụp Lý Tài Đô trong bộ đồ ngủ, tay cầm tách cà phê nhỏ, ngồi trên ghế, dựa vào bối cảnh mờ mờ thấy được, có thể nhận ra ảnh này chụp vào buổi tối, lúc anh đang làm việc. Trong ảnh, người đàn ông toát ra khí chất lười biếng mà bình tĩnh, bên cạnh đó tựa hồ có sự nghiêm túc, tập trung cao độ, đặc biệt nhất là sự lạnh nhạt thì lại không hề mất đi.
Dường như “lạnh” là một từ miêu tả khá chính xác về con người Lý Tài Đô.
Tư Mẫn Văn lướt đến tấm thứ hai, không chuẩn bị trước, bị hai khuôn mặt trong ảnh làm cho ngạc nhiên. Đó chính là ảnh selfie vội của cô với Lý Tài Đô, khóe môi anh hơi cười, cong nhẹ, ánh mắt trông rất tình, không nhìn thẳng mà luôn liếc về phía cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook