Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu
-
Chương 5
Edit + Beta: Shino
------oOo------
Vân Chức cùng Phương Nhất Tỉnh hẹn gặp mặt ở một tiệm lẩu. Hai người không thân không quen nếu muốn nhanh chóng thiết lập mối quan hệ bạn tốt đương nhiên là phải cùng nhau ăn lẩu rồi.
Thế giới này trừ Alpha, Omega cùng Beta là giới tính giả thiết thiết lập bên ngoài ra thì mặt khác cách sống cơ bản của nơi này với thế giới của Vân Chức giống hệt nhau.
Vân Chức đứng trước cửa của quảng trường mua sắm, một chút cũng không cảm thấy không khoẻ.
Gió chiều bắt đầu thổi, thời tiết có hơi lạnh. Lúc ra cửa Vân Chức tiện tay mang theo một chiếc mũ.
Vân Chức mặc chiếc áo hoodie trắng ngà, bên ngoài là một chiếc quần yếm màu lam nhạt, chân mang giày thể thao trắng, thoạt nhìn mười phần sạch sẽ thoải mái trẻ trung. Trên đầu cậu mang chiếc mũ len màu trắng thuần, hai cục tròn tròn nhỏ nhỏ trên nón rũ xuống hai bên lỗ tai, mái tóc màu vàng kim mềm mại dưới vành mũ len vểnh lên, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại, đặc biệt đáng yêu.
Muốn bắt người đi quá à!
Phương Nhất Tỉnh dễ dàng thấy được Vân Chức từ xa, anh nắm chặt điện thoại, bước chân không khỏi đi nhanh hơn một chút.
Vân Chức trong đám người nhìn anh đi tới, cao hứng phất tay với anh.
Tướng mạo của Phương Nhất Tỉnh cũng rất xuất sắc. Thân hình hoàn mỹ cao lớn mơ hồ lộ ra mấy phần cường tráng, vô hình không gầy, phải là Alpha mới có thể có được dáng người ưu việt như vậy.
Làn da giống như tuyết vừa trắng vừa lạnh lẽo, ngũ quan xinh đẹp hơi hơi sắc bén, mái tóc giữa màu trắng bạc được buộc hờ hững sau đầu, cho người ta ấn tượng đầu tiên là vẻ đẹp trong trẻo lạnh lùng, làm người ta không phân biệt rõ được rốt cuộc anh là Alpha hay là Omega.
Vân Chức đã đặt trước chỗ ngồi, cho nên bọn họ trực tiếp vòng qua đám người đang chờ đợi bên ngoài cửa hàng ngồi vào vị trí ở trên.
Sơ mi trắng vốn rộng thùng thình, Vân Chức có thể trực tiếp nhìn thấy vai cổ thon gầy cùng đường cong xương quai xanh của anh. Ở trong mắt người khác, đây là một chiếc giá treo áo cực phẩm vừa soái lại vừa gợi cảm, nhưng ở trong mắt Vân Chức lại đáng thương vô cùng luôn á.
Vân Chức nhớ rõ trong truyện miêu tả rằng gia cảnh của anh không tốt, hóa ra hoàn cảnh thực tệ đến mức không mua nổi quần áo cho mình.
Người ta có thể tưởng tượng ra cuộc sống của anh tồi tệ như thế nào rồi.
Phương Nhất Tỉnh lại bình thản đáp: “Không lạnh.”
Vân Chức biết anh chỉ đang mạnh miệng, không quen ngượng nghịu trước mặt người khác.
Vân Chức ở trong lòng yên lặng sờ soạng một lượt bạn nhỏ đáng thương, lúc thì chọn cho Phương Nhất Tỉnh một đống thức ăn ngon lúc lại chọn cho anh mấy món ăn bổ dưỡng.
“Được rồi ngoài mấy món tôi vừa gọi, lấy thêm một phần lẩu gà bào ngư hầm sâm, thêm hai phần thịt bò thượng hạng, nấm và tôm đặc biệt, hai phần bụng lông, hai phần cá ba sa......” Vân Chức dừng một chút, ánh mắt sáng lên nhìn nhân viên phục vụ: “Thêm hai phần tổ yến chưng đường phèn nữa!”
Phương Nhất Tỉnh nghe cậu gọi một đống đồ ăn xong, nhịn không được liếc cái bụng của Vân Chức. Nhìn không ra luôn, bụng nhỏ gầy gầy bẹp bẹp như vậy mà dung lượng khủng quá trời.
Vân Chức gọi món xong, cong mắt nhìn Phương Nhất Tỉnh nói: “Để anh ăn thỏa thích luôn á! Anh cứ từ từ mà ăn ạ, ăn nhiều một chút.”
Anh lớn lên cao như vậy, năng lượng tiêu hao chắc chắn rất lớn, nhất định phải bổ sung dinh dưỡng cho anh ấy thật tốt mới được!
Không biết như thế nào, Vân Chức lại cảm nhận được cảm giác vô cùng vui vẻ khi chăm con từ chỗ của Phương Nhất Tỉnh.
Phương Nhất Tỉnh không thấy được vẻ nồng đậm trìu mến trong mắt của Vân Chức, ôn hòa cười, nói: “Cậu cũng ăn nhiều một chút.”
Nồi lẩu bắt đầu ào ạt toát ra làn hơi màu trắng, mảnh không gian nhỏ này cũng dần trở nên mờ mịt. Vân Chức nhân lúc còn nóng đem đồ ăn bỏ vào, lại nhanh chóng vớt đồ ăn ra, mỗi lần vớt ra đều đem đồ ăn bỏ vào trong bát sứ của Phương Nhất Tỉnh.
Mỗi lần Phương Nhất Tỉnh muốn vớt đồ ăn, đều bị Vân Chức nhanh tay lấy cái muôi đi, đôi mắt cậu sáng ngời nhìn chằm chằm Phương Nhất Tỉnh, “Để em vớt cho anh, anh mau ăn đi mau ăn đi! À, cũng không thể ăn quá nhanh được đâu ạ, không tốt cho dạ dày đâu, anh từ từ ăn đừng vội!”
Phương Nhất Tỉnh để cho cậu vớt, sau đó làm cách nào cũng không lấy lại được cái muôi từ Vân Chức. Phong thái lịch lãm không cho phép anh cùng Omega tranh đoạt. Anh có chút bất đắc dĩ mà liếc nhìn núi thịt nhỏ xếp trong bát của mình, ngẩng đầu nói với cậu: “Tôi bên này đủ rồi, cậu cũng ngồi xuống ăn đi, ăn chậm một chút.”
Vân Chức nhìn chén của anh, lúc này mới ý thức được mình gắp thức ăn cho anh quá trời nhiều, cái gì nhiều quá cũng không tốt lắm, thế là mới nhớ đến việc tự vớt thịt cho bản thân, thở ra hơi nóng, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng nhỏ.
Phương Nhất Tỉnh ngồi đối diện Vân Chức đặt tầm mắt trên người cậu, thỏa mãn nhìn cậu ăn, chính anh cũng bất tri bất giác ăn nhiều hơn thường ngày.
“Nhất Tỉnh?” Vân Chức có chút ngượng ngùng mà cười rộ lên, “Em có thể gọi anh như thế không?”
Phương Nhất Tỉnh vốn dĩ cho rằng cậu sẽ kêu mình là “anh Nhất Tỉnh”, nhưng trực tiếp gọi tên anh như thế cũng chẳng có việc gì lớn lao cả, đối với Omega có thể dung túng một chút.
Anh gật đầu, “Có thể, tùy cậu.”
“Nhất Tỉnh lớn lên đẹp như vậy, là nghệ sĩ hay là thực tập sinh vậy ạ?” Vân Chức làm bộ không biết thân phận của anh, tò mò hỏi.
Phương Nhất Tỉnh sửng sốt. Anh quả thật là đã nhận lời mời về nước chơi âm nhạc của công ty giải trí của một người bạn, trước mắt đang cùng bạn bàn bạc xem nên dùng loại phương thức nào đánh vào giới âm nhạc, vậy có thể xem như là thực tập sinh rồi nhỉ?
Anh buông đũa, nói: “Tôi là thực tập sinh, đang chuẩn bị ra mắt.”
Vân Chức biết ngay mà! Cậu cười đến mi mắt cong cong, “Thật là đúng dịp nha, em cũng muốn làm nghệ sĩ nữa, nghe nói gần đây có một chương trình âm nhạc tuyển tú nhiệt độ rất cao, gọi là《Ca Sĩ Quốc Dân》 anh có biết không?” Vân Chức lặng lẽ xích vào gần anh nói cho anh một bí mật nhỏ, “Em nghe nhân viên công tác nói những thí sinh debut đều được đặt theo mặc định! Còn có thực tập sinh dùng quy tắc ngầm nữa!”
Nói xong, Vân Chức tiếp tục đi vớt thịt, khóe mắt như lơ đãng mà liếc qua mặt anh.
Trong truyện viết rằng Phương Nhất Tỉnh chính là thông qua cái chương trình này mà biết đến những Alpha kỳ kỳ quái quái. Đầu tiên là anh trai cậu Kim Trạch Lệ, sau là nhân vật ảnh đế đa tình từ từ biếи ŧɦái đối với anh si cuồng, điên cuồng mê luyến tin tức tố cùng thân thể của anh.
Cậu tuyệt đối không thể để Phương Nhất Tỉnh xuất hiện trên《Ca Sĩ Quốc Dân》!
Phương Nhất Tỉnh như suy tư gì đó. Giới giải trí bẩn thỉu sự tình nhiều vô kể, anh có năng lực đối chọi trực tiếp, nhưng những Omega xinh đẹp giống Vân Chức thì không dễ dàng gì.
Phương Nhất Tỉnh nhìn Vân Chức, nghiêm túc nói: “Loại chương trình này không thể đi. Nhiệt độ lại cao, cũng không cần đi.”
Vân Chức gật đầu mãnh liệt, “Đúng đúng, em cũng cảm thấy vậy.” Cậu không tự giác cắn cắn đầu chiếc đũa, có chút khẩn trương mà đề nghị nói: “Gần đây còn có một chương trình tuyển tú mới phát sóng, em cảm thấy rất thích hợp với Nhất Tỉnh, gọi là《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》. Nếu Nhất Tỉnh tham gia, tuyệt đối có thể ra mắt ở vị trí trung tâm!”
Trước đó, Vân Chức đã nghiêm túc đối lập qua các đài truyền hình cùng video trang web chủ bình chọn cho chương trình tuyển tú, đứng đầu là《Ca Sĩ Quốc Dân》pass rơi về sau, có tiềm lực đào tạo ra nhiều lưu lượng minh tinh nhất thuộc về《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》.
Thế giới này Omega càng ngày càng khan hiếm, trước giờ đa số thí sinh tham gia tuyển tú đều là Alpha, Omega cùng Beta đặt ở cùng nhau. Vân Chức dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra chương trình truyền ra về sau, thế nào toàn bộ sự chú ý cũng sẽ tập trung lên 101 cái mỹ mạo tài hoa xuất chúng trên người của Omega mà thôi.
Đến lúc đó nhiệt độ của chương trình đạt đến mức độ chưa từng có, khí chất độc đáo thanh lãnh của Phương Nhất Tỉnh tuyệt đối có thể trổ hết tài năng.
Phương Nhất Tỉnh nghe đến tên của chương trình, lời đến bên miệng bị anh lập tức lôi lại. Vân Chức để anh tham gia chương trình của Omega là thế nào vậy trời?
Thì ra Vân Chức xem anh là Omega.
Anh — một Omega thân kiều thể mềm.
Anh có chút hoảng hốt, từ lúc nào mà anh làm cho cậu có ảo giác anh là một Omega vậy?
Chẳng lẽ Vân Chức đối xử thân thiết thân mật với anh cũng là vì xem anh là đồng loại của cậu? Vậy anh có nên nói cho cậu biết giới tính thật của mình không?
Phương Nhất Tỉnh ánh mắt phức tạp nhìn Vân Chức một chút, yên lặng đem việc anh là Alpha thẳng thắn nuốt vào trong bụng.
Đôi mắt Vân Chức sáng long lanh không hề chớp mà nhìn Phương Nhất Tỉnh, phảng phất làm nũng: Đi mà đi mà!
Phương Nhất Tỉnh rất nhanh chỉnh lý tốt mạch suy nghĩ, khẽ mỉm cười một cái, hỏi cậu: “Cậu đi sao? Cậu tham gia, tôi sẽ tham gia.”
Vân Chức híp mắt cười rộ lên, bộ ngực nhỏ thẳng tắp, “Đương nhiên rồi, em muốn tham gia, em còn muốn ra mắt!”
Kiếp trước cậu mới mười bốn tuổi bởi vì điều kiện ngoại hình xuất sắc mà được người săn tìm ngôi sao phát hiện ra, ký hợp đồng với một công ty đào tạo ngôi sao có chút danh tiếng, huấn luyện ba năm. Lúc ra mắt lại bị một tên nhóc có năng lực hơn đánh bại, bị cướp đi vị trí ra mắt. Cậu không từ bỏ, tiếp tục khổ luyện nhiều năm, thầy dạy cậu nhảy hát nói chẳng còn gì để dạy cậu nữa rồi.
Cậu quả thật đã chờ được cơ hội ra mắt một lần nữa, vì vui sướng mà ở trong phòng luyện tập khóc lâu ơi là lâu.
Trước đêm ra mắt, người đại diện dẫn cậu đi gặp lãnh đạo cấp cao của công ty. Đêm đó, người đại diện đem cậu một thân say mèm đưa lên giường một tên đàn ông trung niên.
Cậu kịp thời tỉnh lại, thề sống chết không bỏ qua, còn báo cảnh sát.
Nhưng sức mạnh của đồng tiền bao giờ cũng lớn hơn sức mạnh của người một thân một mình như cậu, cậu bị trả đũa.
Người đại diện ở trên mạng hắt cho cậu một bát nước bẩn, lên án cậu không biết xấu hổ mà bò lên giường của lãnh đạo cấp cao. Dân mạng thậm chí chẳng biết cậu là ai cũng không tìm hiểu rõ sự tình, cậu liền trở thành đối tượng bị bạo lực mạng.
Có một số dân mạng quá kích sau khi biết được thông tin của cậu, đã đâm chết cậu ngay lúc cậu băng qua đường
Cái chết của cậu một chút cũng chẳng vẻ vang gì.
Vân Chức vốn cho rằng sinh mệnh của cậu cứ thế kết thúc, lại xuyên đến thế giới này.
Ở nơi này, cậu may mắn rất nhiều. Cậu có anh trai yêu thương, cũng có bạn bè thân cận, hiện tại cũng gặp được một cơ hội ra mắt vô cùng tốt.
Cậu sao có thể từ bỏ ước mơ của mình!
Vân Chức cao hứng vừa cắn thịt viên vừa đắc ý rung đùi, lập tức đưa cho Phương Nhất Tỉnh một cái bảng báo báo danh tiết mục của chương trình tuyển tú Omega.
Phương Nhất Tỉnh điền xong bảng biểu, Vân Chức giúp anh kiểm tra lại một lần, xác nhận không có sai sót gì sau đó hai người cùng nhau đưa ra bảng biểu.
“Yeah! — A!” Vân Chức đột nhiên cảm giác bụng nặng nề! Nơi bụng dưới truyền đến chút đau đớn nhỏ.
Vân Chức cúi đầu xoa xoa bụng, đau nhức vẫn kéo dài như cũ.
Giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt Vân Chức phút chốc thay đổi thành vẻ sợ hãi.
Phương Nhất Tỉnh chú ý tới phản ứng của cậu, trực tiếp đứng lên, “Làm sao vậy? Đau bụng à?”
Vân Chức ngơ ngác gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ trắng nõn chậm rãi đỏ bừng lên, hệt như một con tôm luộc.
Vân Chức có chút khó có thể mở miệng, nghẹn một hồi lâu mới che lấy bụng dưới nhỏ giọng hỏi Phương Nhất Tỉnh, thanh âm như muỗi: “Nhất Tỉnh, anh có cái kia không ạ?”
Vân Chức cúi đầu.
Cậu mới xuyên qua có một ngày, còn chưa rõ ràng cấu tạo sinh lý của Omega. Lấy lý luận tri thức thưa thớt về ABO của cậu, cậu đột nhiên ý thức được nếu Omega có thể sinh con, vậy là có thể rụng trứng nhỉ, vậy là mỗi tháng một lần......
Phương Nhất Tỉnh đơn thuần nghi hoặc hỏi: “Cái kia là cái gì?”
Vân Chức mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, một tên con trai như cậu thật sự rất ngại, nhưng tình huống khẩn cấp, hơn nữa cậu cũng đã tiếp thu được cấu tạo sinh lý của chính mình. Nhưng tại sao đều là Omega với nhau mà Phương Nhất Tỉnh lại nghe không hiểu lời cậu nói, hay là trong thế giới này nhóm Omega không có gọi là “cái kia”?
Vân Chức dứt khoát nhắm mắt, mềm mại nói thẳng ra miệng: “Chính là băng vệ sinh đó ạ!”
Nghe vậy, Phương Nhất Tỉnh mặt không biểu tình hóa đá tại chỗ.
-Hết chương 5-
Editor có lời muốn nói: Thời tới cản không kịp =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook