Edit + Beta: Shino

------oOo------

“Tiểu mỹ nhân, anh trai đây sẽ yêu thương cưng......”

“Gì? Tin tức tố cũng không có, tuyến thể còn chưa phân hoá! Con mẹ nó thế đéo nào lại đưa cho ông một đứa Omega chưa thành niên!”

Omega nằm trên chiếc giường trắng tinh, một Alpha trung niên to béo tháo hai nút buộc trên người Omega xuống, kề sát vào cổ mà ngửi, nhưng mà cái gì cũng không ngửi được.

Cái cổ của Omega xinh đẹp trắng nõn bóng loáng, không có bất kì dấu hiệu của tuyến thể.

Omega đang hôn mê chợt nghe được tiếng mắng lúc xa lúc gần, đầu như nổ tung.

Dạ dày nóng rát từng trận, thần kinh có chút mệt mỏi. Vân Chức cảm thấy có một con quái vật khổng lồ đang đè trên người cậu, đè cậu muốn ná thở luôn. Trên người dính dính nhớp, rất khó chịu.


Cậu không phải đã chết rồi sao?

Chẳng lẽ hồn ma cũng sẽ bị quỷ áp giường?

Chưa kịp nghĩ nhiều, sau cổ đột nhiên bị nắm lấy. Bị chạm vào chỗ mẫn cảm, Vân Chức đột nhiên tỉnh táo.

Cậu nháy mắt mở mắt ra, trước mặt là một người đàn ông tai to mặt lớn mặt dầu mỡ như kề cận với cái chết.

A a a a a --!

Gần như vậy làm gì!

“Tiểu mỹ nhân, tỉnh rồi à. Mẹ nó thuốc này cùi bắp thiệt chứ, chuyện nhỏ vậy cũng không làm xong, một đám ngu xuẩn!" Tên béo thấp giọng mắng một câu, cái móng heo của gã vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, cười hắc hắc, "Kỳ thực tiểu mỹ nhân tỉnh rồi thì chơi sẽ vui hơn chứ sao.”

Vân Chức chưa rõ tình huống hiện tại cho lắm. Nhưng khi nghe tên kia nói, cậu biết bây giờ mình đang bị gã đè ở trên giường trong khách sạn, cậu còn không biết tình cảnh hiện tại của bản thân sao.


Là bị ép buộc theo quy tắc ngầm, hay chỉ đơn giản là bị người ta bỏ thuốc xâm phạm?

Cắn chặt đôi môi đỏ mọng, con ngươi xinh đẹp màu hổ phách lóng lánh nước, Vân Chức gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, lông mi cong dài hơi run run, rất có loại xinh đẹp yếu ớt.

Omega, xinh đẹp, mềm mại, mong manh dễ vỡ.

Dưới thân là tiểu mỹ nhân Omega điển hình, là người đẹp nhất mà tên mập từng thấy. Chỉ tiếc đây là một Omega vị thành niên, tuyến thể còn chưa phân hóa, nói chi là tin tức tố.

Nếu cậu đã phân hóa, lúc này chắc chắn là đang bị tức tố của Alpha hấp dẫn, mất đi lý trí, mặc cho người ta chơi đùa.

Tên Alpha mập mạp một bên vừa oán hận không thể đánh dấu được tiểu mỹ nhân, một bên gấp không nhịn được mà muốn hưởng thụ cơ thể xinh đẹp này.


Vân Chức hoảng sợ mà nháy mắt, khi tên đàn ông ghê tởm kia gần đụng đến cậu, cậu liền chớp lấy thời cơ, dùng hết lực sức đá chân giữa của gã.

Do không có phòng bị, gã hưởng trọn toàn bộ lực của cú đá này, không còn sức lực ngã sang một bên, nằm trên mặt đất, che lấy huynh đệ nhà mình từ thẳng tắp biến thành vuông góc mà rêи ɾỉ, “A --”

Vân Chức liếc vội tên mập kia, lập tức ngồi dậy, run run cởi trói cho mình.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh!

Vân Chức nói với mình như thế.

May mắn là tên kia còn chưa dậy được.

Gã thoạt chừng không thể động đậy trong khoảng thời gian ngắn, nhưng Vân Chức vẫn thấy bất an, nhìn đồng hồ trên tay gã là biết, tên này rất có tiền, mà có tiền thường đi đôi với có quyền.

Nơi này không an toàn, cậu muốn nhanh chóng chạy trốn.

Vân Chức muốn xuống giường, nhưng mà chân không có sức lực hơi lảo đảo một chút, muốn đợi ổn hơn tí. Không thể lo nhiều như vậy, cậu cố nén đau, bước nhanh ra cửa, cửa nhẹ nhàng mở ra, thò đầu nhìn trái ngó phải, không có ai hết.
Cậu lập tức mở cửa, tính toán chạy đến nơi đông người.

Tên mập che háng hít một hơi, ngẩng đầu nhìn trên giường không có ai, gã nhìn ra cửa, chỉ thấy bóng lưng thấp thoáng chạy trốn.

“Ngươi chạy! Mẹ nó người đâu hết rồi! Còn không mau đuổi theo!” Gã lớn tiếng gầm rú, la hét nửa ngày mới sực nhớ đàn em không có ở đây. Bởi vì tụi nó đem cho gã một Omega xinh đẹp như vậy, gã liền thưởng cho tụi nó chơi đùa một trận ở bên dưới.

Gã duỗi tay lấy di động, lại không cẩn thận làm rơi xuống chỗ vừa bị đá, suýt thì bay luôn cái mạng của gã*.

(*: gốc là "lại không cẩn thận xả tới rồi trứng, người thiếu chút nữa không có" tui không hiểu cho lắm nên ghi như thế, ai biết thì cmt nói tui nhaaa)
Vân Chức vừa chạy ra ngoài, nghe được tiếng tên kia ầm ĩ gọi người từ trong phòng, lập tức chạy nhanh hơn.

Tầng này chỗ nào cũng toàn là phòng, Vân Chức mơ hồ nghe được tiếng nhạc Disco ở dưới lầu, nên quyết định xuống đó.

Cậu vừa chạy vào thang máy, cúi đầu đem mình trốn trong góc, cực kì sợ hãi nếu thang máy đột nhiên dừng ở tầng nào đó, lỡ lại bị một đám người đàn ông cao to béo tốt đến bắt ra ngoài thì biết làm sao.

Cũng may là trong lúc đi xuống dưới, không ai tiến vào cả.

Cửa thang máy lầu một trực tiếp thông với một quán bar. Cửa thang máy mở ra, thanh âm kim loại ập vào trước mặt cậu*.

(*: gốc là "Cửa thang máy một khai, kim loại lãng âm ập vào trước mặt" tui không hiểu cho lắm nên ghi như thế, ai biết thì cmt nói tui nhaaa)
Vân Chức do dự chớp mắt một cái, đi ra ngoài. Xoay người đi trên hành lang có lát kính ở hai bên, cậu bỗng chốc giật mình*.

(*Gốc là "Xoay người trải qua đường đi thượng kính mặt khi, hắn bỗng chốc chinh lăng ở" tui nghĩ là cái hành lang có lát kính ở hai bên á, nên bạn Chức mới nhìn thấy mặt của bạn í. Không biết đúng không =)))

Cậu chậm rãi quay đầu, chăm chú nhìn chính mình trong gương.

Là một người xinh đẹp đáng yêu giống hệt một đứa trẻ. Làn da giống như trứng gà vừa lột trắng nõn, đôi mắt to tròn, lông mi vừa cong vừa dài, con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt, chóp mũi thẳng tắp, đôi môi đo đỏ như thạch hoa quả. Cộng với quả đầu màu vàng kim, thoạt nhìn mềm mại lại đáng yêu.
Nhưng đây đâu phải diện mạo ban đầu của cậu đâu.

Cậu đây là làm sao vậy?

Bỗng nhiên nhớ tới tên mập kia nhắc tới “Tin tức tố” “Omega”, Vân Chức đột nhiên cả kinh.

Cậu xuyên đến thế giới ABO? Kiếp trước tuy rằng vì kiếm ăn bận rộn, nhưng ngẫu nhiên rảnh rỗi cũng sẽ xem tiểu thuyết. Gần đây cậu có xem một cuốn về ABO, ở khu bình luận mọi người ai cũng nói hay hay hay, nhưng Vân Chức bị tác giả chọc đến nổi điên. Rõ ràng nhân vật chính tốt đẹp đến vậy lại bị ngược đãi, bị mấy tên Alpha khốn nạn đùa bỡn, cuối cùng chết cực kì bi thảm.

Omega xinh đẹp bị biến thành món đồ chơi, cậu đau lòng vô cùng.

Hiện tại cậu cũng là Omega, cũng suýt bị biến thành món đồ chơi cho đám người kia. Vân Chức vừa kinh vừa sợ.

Vân Chức nghĩ mà sợ cúi đầu sờ soạng phía sau cổ của mình, còn chưa ngẩng đầu liền nghe thấy giọng của người đàn ông: “Omega kia chạy rồi? Đại ca yên tâm, tụi em nhất định sẽ đem nó về cho anh trút giận!”
Vân Chức không dám cử động. Trước mắt chờ bước chân của đám người kia xa dần, cậu mới ngẩng đầu lên, mắt thấy lầu một giống y như một mê cung tìm mãi không thấy cửa ra, cậu đành phải đi vào trong quán bar đầy ắp người kia, trà trộn vào bên trong.

Nếu cậu là một Omega đã phân hóa thành thục, lúc này chắc chắn có thể ngửi được trong quán bar đủ loại tin tức tố hỗn tạp trộn lẫn vào nhau.

Hoa Quốc có pháp luật quy định, một nhóm người đang ở nơi công cộng cần phải phun thuốc ngăn tin tức tố hoặc là dán miếng ngăn tin tức tố, nếu cố ý để tin tức tố tỏa ra dụ hoặc người khác làm cho tin tức tố hỗn loạn, thì phạt tội gây rối loạn công cộng, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì tha hồ vào tù bóc lịch.

Nhưng mà ngoại trừ quán bar này ra.

Đây là quán bar Đất Xám, tiến vào nơi này là cam chịu săn diễm cùng tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nếu Omega gặp phải chuyện ngoài ý muốn, quán bar cũng không chịu trách nhiệm.
Tiếng nhạc trong quán bar ầm ĩ vô cùng, tiếng người ồn ào. Vân Chức nhìn thấy từ nam đến nữ rất nhiều người đang ỏng ẹo và đôi mắt bọn họ đều nhuốm màu du͙ƈ vọиɠ, cậu có chút sợ hãi mà cúi đầu, bước nhanh xuyên qua đám người ở bên trong.

Thỉnh thoảng cũng sẽ ngẩng đầu một cái thật nhanh chóng để xem đường.

Trước mắt đường cũng thoáng hơn, Vân Chức hai mắt sáng ngời, đi được nhanh hơn.

“Đại ca, Omega chạy trốn ở kia kìa!”

Cách đó không xa một tiếng hô to đến mức làm Vân Chức giật mình, cậu nửa quay đầu, nhìn thấy một đám mặc tây trang đen cực kỳ giống xã hội đen hùng hổ đi tới, cậu lập tức luống cuống.

Bị bắt được nhất định sẽ bị bọn họ làm nhục, cậu tuyệt đối không thể bị bắt được.

“Tê --” cổ chân lại truyền đến một trận đau đớn.
Mắt thấy đám người kia đi ngày càng nhanh, thậm chí có mấy tên bá đạo chen vào đám người ở bên trong, chạy lên, Vân Chức hiện tại lại không đi như bình thường được, tim cậu đập thình thịch nhảy dựng hết cả lên, đám người kia đông đến nỗi chen không hết.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng trúng một người. Chóp mũi đụng phải ngực người nọ, trời ạ, đau quá.

Vân Chức hoảng loạn ngẩng đầu, mặt người đàn ông cậu còn chẳng thấy rõ, lại nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau của đám đàn ông cách đó không xa, theo bản năng nắm chặt cổ áo người ta, tiến lên một bước, rụt người lại cố gắng trốn vào áo khoác của anh.

Bởi vì sợ bị anh đẩy ra, cậu nắm chặt đến hoảng.

Vân Chức nháy mắt đâm vào lòng của anh, anh giơ tay nắm lấy cổ áo cậu, nhưng sau đó lại đứng im, tiếp tục duy trì tư thế đứng thẳng. Chỉ là đầu của anh dường như hơi cúi xuống một chút, nhìn nhìn Vân Chức.
“Mẹ nó, con điếm kia dám chạy! Bọn mày qua kia tìm, tao tìm hướng bên này! Không bắt được nó về thế nào đại ca cũng trút giận lên đầu chúng ta!”

Tiếng bước chân vội vàng phân tán.

Trái tim đang treo trên không trung lúc này mới nhẹ nhàng buông xuống, Vân Chức thở phào nhẹ nhõm.

Cậu buông tay ra, ngẩng đầu nói cám ơn với người đã giúp cậu.

“Cảm, cảm.” Cậu nói.

Chữ cảm ơn còn chưa nói ra miệng, bởi vì trong nháy mắt cậu đã ngây ngốc một chút khi nhìn thấy anh.

Trước khi xuyên qua, Vân Chức cũng coi như là ở trong giới giải trí hỗn loạn, tuy rằng không loạn đến nỗi không rõ tên tuổi, nhưng người đẹp cũng thấy không ít, cũng sẽ không vì thấy người đẹp mà bất ngờ.

Nhưng người trước mắt này lớn lên cực kì đẹp, Vân Chức cảm thấy so với mình người này còn đẹp hơn gấp bội.
Cặp mày hẹp dài thâm thúy, tròng mắt rất sâu, lông mi vừa dài vừa thẳng, nhưng thời điểm anh nhìn người khác sẽ không khiến người ta gặp ảo giác rằng đôi mắt ấy nhìn họ rất thâm tình. Bởi vì làn da anh trắng nõn cùng với hình dáng đường cong sắc bén, khí chất vừa thanh lãnh lại kiêu căng, như ăn sâu vào máu.

Sao lại có người đẹp đến vậy.

Anh ấy là Omega hay là Alpha?

“Cậu có khỏe không?”

Anh gật đầu đáp lại lời cảm ơn của Vân Chức, mở miệng hỏi.

Thanh âm trầm trầm, mang theo hơi lạnh, Vân Chức nghe thấy lỗ tai cũng mềm đi.

Vân Chức vừa định gật đầu, khẽ liếc thấy tên đàn ông cường tráng đang tìm mình, cậu liền lắc đầu, ánh mắt nhanh chóng đảo qua mọi nơi, lập tức khom lưng trốn sau ghế cao của quầy bar.

Anh đang đứng cạnh ghế cao, hình như là muốn đi.

Trốn ở sau quầy bar mà không có người che cho rất dễ bị lộ, Vân Chức theo bản năng duỗi tay nắm lấy ống quần tây của người kia.
Anh cúi đầu nhìn về phía bàn tay nắm lấy ống quần mình, trắng nõn thật nhỏ, khớp xương mềm mại bởi vì dùng sức mà trắng bệch.

Vân Chức cũng ý thức được việc tìm một người xa lạ giúp mình hai ba lần là không thỏa đáng cho lắm, lỡ mà chọc giận người ta sau đó cậu bị đem ra ngoài thì cực kỳ không ổn rồi, nghĩ một hồi cậu mới buông lỏng tay ra.

Bước chân của anh vẫn không nhúc nhích.

Vài giây sau, anh ngồi lên bên cạnh ghế cao nhỏ.

Cặp chân thon dài như tùy ý đặt trên mặt đất, lại vừa vặn che được Vân Chức. Vân Chức ngồi xổm trong không gian chật hẹp, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn chằm chằm vào khoảng không, hốc mắt đã ươn ướt.

Đột nhiên xuyên đến thế giới xa lạ, còn suýt bị người ta xâm phạm, nói không sợ là giả. Nhưng khi cậu mạo muội vươn tay xin giúp đỡ lại thật sự có người nguyện ý cứu cậu một phen, điều này làm cậu cảm thấy có chút ấm áp.
Ở bên ngoài nơi cậu không nhìn thấy, tên xã hội đen kia cẩn thận tìm kiếm khắp nơi, dưới gầm bàn gầm ghế gì đó bất kỳ chỗ nào có thể giấu người gã đều không bỏ sót.

Gã đi tới quầy bar, nhưng mà khi nhìn thấy nam nhân đang ngồi trên ghế cao kia, gã lập tức dừng bước, chần chờ vài giây rồi đổi hướng.

Tuy rằng đại ca của gã có quyền không nhỏ ở quầy bar này, nhưng người kia có quyền hạn cao nhất, nếu đụng vào sẽ không có kết cục tốt.

Vân Chức trốn dưới quầy bar lo lắng sợ hãi hồi lâu, không nghe được bất kì động tĩnh nào, đoán là đám người kia chắc đi rồi, cậu lén lút thò đầu ra.

Một tay chống trên mặt đất, một tay nhẹ nhàng kéo ống quần của anh.

Anh ấy cảm giác được động tĩnh, cúi đầu nhìn về phía cậu, đôi mắt đen nhánh kia không chút ấm áp, nhưng lại làm Vân Chức cảm thấy thật an tâm.
Vân Chức giơ lên mặt, cong khóe miệng nhỏ giọng nói với anh: “Cảm ơn anh đã giúp em.”

Âm thanh mềm mại của thiếu niên tràn ngập tín nhiệm cùng cảm kích đối với anh.

Cậu không biết, chóp mũi cùng đôi mắt mang theo vài tia đỏ ửng kia, lông mi cong vút còn đọng nước, đôi mặt hạnh màu hổ phách lấp lóe, thoạt nhìn cực kì ngây thơ vô tội, đủ khiến cho bất kì Alpha thành niên nào mất khống chế.

-Hết chương 1-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương