Thật sự không thể cưỡng lại được, Thịnh Khanh tạm thời quên đi sự sợ hãi đối với Tư Thiên, mùi thịt mê hoặc khiến cô vươn tay cầm đũa gắp nó lên.

Nhưng lại có một đôi đũa nhanh hơn Thịnh Khanh, đoạt lấy miếng thịt cô vừa gắp, còn làm trò nhai nhai trước mặt Thịnh Khanh, sau đó nuốt xuống.

Nuốt! Xuống! Đi!!

Ánh mắt Thịnh Khanh nhìn theo chiếc đũa đã cướp đi miếng thịt của mình, giận mà không dám nói gì nhìn chằm chằm vào Tư Thiên, thu mình ngồi vào chỗ.

“Ở bên cậu ta hay ở bên anh vui hơn?” Tư Thiên hỏi lại vấn đề này.

Xem như một câu hỏi phụ.

“Ở bên anh, đương nhiên là ở bên anh vui rồi!”

“Cũng giống nhau cả thôi.”

Rốt cuộc Thịnh Khanh cũng đưa được một miếng thịt vào miệng như ý muốn.

“Em và cậu ta chơi gì thế?” Tư Thiên chậm rì rì hỏi một câu.

“À, cũng chẳng có gì, em chỉ vuốt lông của nó thôi. Ồ đúng rồi, nó thơm lắm, mềm nữa, thực sự rất thoải mái, cho nên lúc sau em còn ôm nó…”

Thịnh Khanh cầm lá rau xà lách mà Tư Thiên đưa cho bọc lấy thịt.

Vốn dĩ cô muốn bứt ra, nhưng lại sợ anh không vui.

Thật khó hầu hạ mà.

Thịnh Khanh há miệng, định nhét miếng rau kẹp thịt vào miệng cắn một ngụm.

Ai biết đột nhiên Tư Thiên lại duỗi tay ra.

Không có một tia băn khoăn, cũng không có một tia phòng bị.

Cứ như vậy, Thịnh Khanh ngậm lấy ngón tay Tư Thiên ba giây đồng hồ.

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Lúc này Thịnh Khanh mới từ khiếp sợ lấy lại tinh thần, đến thịt cũng mặc kệ, điên cuồng rút khăn giấy lau tay cho Tư Thiên.

Tư Thiên lại không có phản ứng gì, nhìn Thịnh Khanh kéo tay mình lau vết nước miếng trên ngón tay.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi, em không nghĩ tới…” Đến cả ý nghĩ muốn làm thịt mình tế trời Thịnh Khanh cũng có.

“Không sao.” Tư Thiên cầm miếng rau bọc thịt trong tay Thịnh Khanh, ra vẻ bình đạm nuốt xuống trước mặt cô.

Sao lại có người như vậy chứ!

Trong lòng Thịnh Khanh giống như có một đàn lạc đà chạy qua, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện một chút giận dữ nào.

Tư Thiên giương mắt nhìn Thịnh Khanh ngoài cười nhưng trong không cười, vẻ mặt cứng nhắc: “Không muốn cười thì đừng cười, có ai ép em đâu.”

“Ồ.” Còn không phải tại anh à, mau biến đi!

“Nói tiếp đi, em còn làm gì nữa, hoặc là muốn làm nhưng chưa làm.” Tư Thiên đã nghĩ kỹ nên xử lý Hứa Mặc Vân như thế nào, trong lòng biểu thị hơn một nghìn lần.

“Ừm, muốn làm nhưng chưa làm hả…” Thịnh Khanh nhéo cằm ngẫm nghĩ: “A, em nhớ ra rồi, em muốn lột quần áo của nó xuống, quần áo màu đỏ không xứng với nó tí nào, nhìn qua cứ như con chó ngớ ngẩn vậy.”

Tư Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, giá trị tức giận tăng vọt.

Tốt lắm, dám tùy tiện vừa sờ vừa ôm tên ngốc kia, còn muốn lột quần áo của anh ta xuống.

“Nhưng vuốt ve nó thích lắm á, lông vừa dày vừa mềm, sờ lên rất thoải mái, khi nào rảnh em dẫn anh đi xem nhé.”

Tư Thiên nghe vậy thì đột nhiên không tức giận nữa, anh ý thức được có lẽ chuyện không giống mình tưởng tượng.

Tên Hứa Mặc Vân kia không có nhiều lông…

Vừa thơm vừa mềm…

Cái tên thô kệch Hứa Mặc Vân đó không hợp với từ này chút nào.

“Em nói Hứa Mặc Vân…”

“Nói mới nhớ, em còn chụp ảnh nữa nè.” Thịnh Khanh lấy di động ra, giơ ảnh chụp trước mặt Tư Thiên.

“Anh nhìn xem.”

Tư Thiên chỉ nhìn thoáng qua di động rồi thu hồi tầm mắt.

Bây giờ anh chẳng thể giải thích được tâm trạng mình cảm thấy thế nào.

Là vui vẻ vì ánh mắt của Thịnh Khanh không có vấn đề, hay là buồn cười vì chính mình lại đi ghen tuông với một con chó lâu như vậy.

Khó trách vừa nãy nói chuyện với cô luôn ông nói gà bà nói vịt.

Đúng là choáng váng đầu óc, một tí năng lực quan sát cũng không có…

Tư Thiên chủ động gắp một miếng thịt cho Thịnh Khanh, mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng anh đã tốt lên rất nhiều.

Thịnh Khanh lặng lẽ quan sát Tư Thiên, tâm trạng tốt như vậy, là cũng thích chó sao?

“Anh cũng thích chó hả?”

Trái tim Thịnh Khanh đập loạn nhịp, chẳng lẽ cô sắp có được con chó đầu tiên trong đời sao?

“Không thích.”

“Ặc.”

Câu nói gọn gàng dứt khoát của Tư Thiên giống như một chậu nước lạnh thấu tim đổ xuống đầu Thịnh Khanh.

“Vậy anh có thích mèo không?” Thịnh Khanh chưa từ bỏ ý định, nhỏ thì nhỏ đi, có thể nuôi là được!

“… Cũng không thích.”

“…”



Tư Thiên không ăn, vẫn luôn nhìn Thịnh Khanh ăn.

“Thịnh Khanh, em đã từng nghe qua câu này chưa?”

“Câu gì?”

Thịnh Khanh vội vàng ăn, đến đầu cũng không nâng lên một chút.

“Có nghiên cứu chỉ ra, khi yêu đương, nữ giới sẽ tiết ra dopamine, dopamine sản sinh ra sẽ khiến người ta chán ăn. Cho nên, khi một cô gái ở bên người mà mình thật sự thích, ăn một miếng cũng đủ no rồi.”

Tư Thiên nói xong. hai tay đan vào nhau đặt lên chân, đôi mắt hoa đào cong cong chan chứa ý cười nhìn chằm chằm vào Thịnh Khanh.

Hai tay của Thịnh Khanh vẫn vội vàng ăn uống, có chút chột dạ: “Có phải anh chê em ăn nhiều không?”

“Không phải, chỉ là, em ăn nhiều như vậy là do anh không phải người em thích thật sự sao?” Tư Thiên vẫn mỉm cười, rõ ràng giống như cố ý trêu ghẹo Thịnh Khanh nhưng lại cố chấp muốn nghe cô trả lời.

Thịnh Khanh nuốt miếng thịt xuống, mặt không đỏ tim không đập bắt đầu nói dối: “Đó là do anh quá đẹp! Nhìn gương mặt này ăn với cơm! Muốn em nói ở bên người mình yêu ăn không ngon thì chính là do giá trị nhan sắc của nhà trai không đủ!”

Tư Thiên không có tiền đồ thừa nhận chính mình đã bị Thịnh Khanh dụ dỗ, giọng nói bình thường giờ phút này mang theo vài phần vui sướng không dễ nhận ra.

“Ồ, nếu đã như vậy.” Tư Thiên đột nhiên đứng lên, đi vòng qua Thịnh Khanh, chống tay lên bàn, giam cô vào một góc nhỏ.

Sức nóng trên người Tư Thiên không ngừng tỏa đến Thịnh Khanh, hormone tăng vọt khiến cô suýt nữa không kiềm chế được.

Thịnh Khanh cố ý không nhìn Tư Thiên, quay mặt qua chỗ khác.

Tư Thiên không định buông tha cho cô, xoay mặt cô lại, buộc cô phải nhìn chính mình.

Từ góc nhìn của Thịnh Khanh có thê thể nhìn thấy yết hầu, xương quai xanh, nốt ruồi đỏ nhỏ ở chỗ sâu hơn của Tư Thiên …

Nhìn một cái không sót thứ gì, tất cả đều nhìn thấy rõ ràng.

“Vì sao không ăn anh?”

“!!!”

Thịnh Khanh bị câu này của anh làm cho mặt đỏ bừng, thậm chí cảm thấy nhiệt độ trên mặt có thể nấu chín thịt.

“Anh đừng như vậy.” Thịnh Khanh có chút thẹn thùng đẩy ngực Tư Thiên, nhưng hoàn toàn không đẩy nổi.

Ngược lại, Tư Thiên bị kích thích càng tới gần hơn: “Khanh Khanh, em nói xem, vì sao vậy?”

Theo sự áp sát của anh, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Thịnh Khanh ngày càng nhiều.

Chỗ đó của cô rất mẫn cảm, căn bản không chịu được hành động châm ngòi của Tư Thiên.

Thịnh Khanh thật hận không thể ném Tư Thiên xuống.

Thấy mặt cô đỏ như máu, Tư Thiên mới đại phát từ bi rời đi, trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục nướng thịt cho Thịnh Khanh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thịnh Khanh vỗ vỗ mặt, nhưng có vỗ thế nào thì nhiệt độ trên mặt cũng không giảm đi.

Nhất định là cô điên rồi…

“Có rảnh rỗi thì ở bên cạnh anh, đừng suốt ngày ngây ngốc ở nhà họ Thịnh không về nhà.” Tư Thiên có chút oán giận nói.

Không biết có phải kỹ năng nghe hiểu của Thịnh Khanh có vấn đề không, thế mà cô lại ngửi thấy mùi tranh sủng ở đây.

Chắc chắn là cô điên mất rồi…

Nhất định là vừa rồi do Tư Thiên tới gần mới khiến cô đỏ mặt tới nỗi hỏng cả đầu óc thế này.

Thịnh Khanh cơm nước xong thì trở lại văn phòng của Thịnh Đình An.

Còn Hứa Mặc Vân thì giữa trưa đã bị đưa đi ăn cơm.

Thịnh Đình An ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, nhìn thấy Thịnh Khanh mất hồn mất vía trở về còn tưởng rằng cô luyến tiếc con chó kia.

Thịnh Đình An nhíu mày: “Con chó kia là của Quý Thanh Thanh, nếu em thích thì chiều anh bảo cô ấy dẫn nó qua chơi với em, chỉ cần đưa nó ra ngoài chơi là được.”

Thịnh Khanh nhìn chằm chằm vào Thịnh Đình An, bắt gặp bộ dạng nhíu mày của anh.

Tại sao anh ấy cũng không thích chó vậy?

“Không, không cần đâu, Hứa Mặc Vân đừng tới thì hơn.”

“Hứa Mặc Vân? Liên quan gì đến anh ta?” Thịnh Đình An không hiểu ra sao.

“Anh không biết à, Hứa Mặc Vân là tên con chó husky kia đó.” Thịnh Khanh liếc mắt nhìn Thịnh Đình An một cái.

“Lá gan của Quý Thanh Thanh lớn thật đấy.” Thịnh Đình An mỉm cười lắc đầu.

Đột nhiên nghe thấy Thịnh Đình An nói một câu không đâu vào đâu như thế, Thịnh Khanh có chút khó hình dung.

001 không nhịn được mở miệng: “Hứa Mặc Vân là nam phụ đấy! Chính là người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ đeo túi kia, rốt cuộc cô có đọc kỹ tiểu thuyết không thế.”

Nghe xem, đến cả 001 còn không thể nhìn nổi.

Lúc này Thịnh Khanh mới dần dần có chút ấn tượng.

Cô im lặng ba giây, chậm rãi nói: “Nói thật nhé, con chó trong nguyên tác còn nổi tiếng hơn Hứa Mặc Vân kìa.”

Cô nhớ rõ lúc trước đọc tiểu thuyết, chỉ cần cái tên Hứa Mặc Vân vừa xuất hiện, nhất định sẽ xuất hiện một chuỗi thoại dài: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu”.

Thảo nào cô luôn cảm thấy một con chó tên Hứa Mặc Vân lại dễ nghe như thế.



Thứ hai, Thịnh Khanh trở lại trường học, khi nhìn thấy cô, mọi người trong lớp bắt đầu xì xào nói nhỏ cái gì đó.

Thịnh Khanh có nghe thấy cũng lười quan tâm, chỉ là một vài chi tiết linh tinh trong tiểu thuyết máu chó mà thôi.

Đơn giản chính là nói cô gan lớn bao nhiêu mà dám tranh cãi khua môi múa mép với chủ nhiệm lớp.

“Thịnh Khanh Thịnh Khanh!” Tên ngốc to con Ngô Giang Hoài vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thịnh Khanh, hưng phấn vẫy tay với cô.

“Nhìn nè nhìn nè!” Ngô Giang Hoài giơ một cây bút màu đen lên trước mặt Thịnh Khanh như hiến vật quý.

Cô nhìn thoáng qua cây bút trong tay Ngô Giang Hoài, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt cậu, vẻ mặt vô cảm, có ý gì không cần nói cũng biết.

“Ai nha, Thịnh Khanh này, cậu cho tớ chút phản ứng được không? Hôm nay có, một, nữ, sinh tặng tớ trên đường đấy.” Ngô Giang Hoài đắc ý dào dạt, còn nhấn mạnh bốn chữ “có, một, nữ, sinh”, giống như đang kiêu ngạo khoe chiến tích vĩ đại.

“Có gì đáng tự hào sao?” Thịnh Khanh đồng cảm nhìn Ngô Giang Hoài.

“Vẻ mặt của cậu là sao vậy hả?” Ngô Giang Hoài thu hồi nụ cười ngây thơ chất phác, nghiêm túc xụ mặt.

“Cậu không nhìn dòng chữ viết trên cây bút này sao?” Thịnh Khanh dùng ánh mắt đồng cảm gần như thương hại nhìn Ngô Giang Hoài.

Đứa trẻ ngoan, tuổi trẻ ngốc nghếch, ai…

“Ồ, thế mà có cả chữ viết nữa?!” Lúc này Ngô Giang Hoài mới phát hiện ra, vui vẻ xoay cây bút một vòng, thấy rõ hàng chữ to trên bút, sau đó trực tiếp sững sờ tại chỗ, nửa ngày vẫn không phản ứng.

Thịnh Khanh nhìn thoáng qua dòng chữ mạnh mẽ khỏe khoắn trên cây bút, thở dài một hơi, an ủi vỗ vỗ bả vai Ngô Giang Hoài: “Nếu không được thật thì đi thử xem sao.”

Ngô Giang Hoài vô lực ném cây bút đi khiến nó xoay nửa vòng, bởi vì thiết kế nên cây bút không thể lăn đi, một hàng bút lông tự bại lộ dưới ánh nắng ——

Bệnh viện nam khoa Kinh Đô, sự lựa chọn để hồi sinh!

“Nhóc con à, nếu thật sự không được thì để chị đây giúp cậu kiếm vài giọt nhé!” Trái tim Thịnh Khanh hung hăng run lên, khẽ cắn môi, vỗ về bả vai Ngô Giang Hoài, còn làm bộ làm tịch lau nước mắt một phen, như thể đang nói về chuyện gì kỳ lạ lắm.

“Thịnh Khanh, cậu đừng cười nữa.” Ngô Giang Hoài ủ rũ cụp đuôi gục mặt xuống, còn không quên trừng mắt liếc nhìn Thịnh Khanh đang ôm bụng cười phá lên ở bên cạnh.

“Ai u, bụng của tôi, được rồi, tớ không cười, không cười nữa.” Thịnh Khanh nhìn thấy ánh mắt tràn đầy oán hận của Ngô Giang Hoài thì vội vàng đứng dậy, ngậm miệng lại.

Muốn cười lại không thể cười, đúng là làm khó cô quá thể mà.

“Cộc cộc.”

Chủ nhiệm lớp Lưu Đồng dẫm giày cao gót đi lên bục giảng, tay trái ôm một xấp tài liệu, tay phải cầm bình giữ nhiệt.

Lưu Đồng đặt đồ đạc trong tay lên bàn, duỗi tay đẩy mắt kính, sau đó chống tay lên bục giảng.

“Các em phát huy rất tốt, bây giờ sẽ phát bảng điểm, nhìn kỹ xem vấn đề xuất hiện ở đâu, có tiến bộ thì đừng quá kiêu ngạo.”

Thịnh Khanh ngồi vào chỗ của mình, Lưu Đồng quá thần kỳ, cô ta vừa tiến vào đứng trên bục giảng đã khiến cô không nhịn được muốn ngủ rồi.

“Leng keng! Trước mắt đang có 70 điểm, có tiến hành chữa trị hay không?”

“Chữa trị!” Nhất định phải chữa trị!

“Leng keng!”

Thoáng chốc, một bảng điều khiển nổi ảo hiện ra trước mắt Thịnh Khanh.

Họ tên: Thịnh Khanh

Thiết lập nhân vật: Nữ phụ ác độc

Kỹ năng: Kỹ năng học tra MAX, miệng pháo, gây chuyện, kéo bè kéo cánh, tán tỉnh khắp nơi, đứng núi này trông núi nọ, kỹ năng kéo vai quật ngã, kỹ năng nói lời âu yếm… [Mở rộng].

Thịnh Khanh nhìn những dòng chữ nhỏ trên thanh kỹ năng, nỗi sợ hãi bị nhân thiết chi phối gắt gao bao trùm lấy cô.

Thịnh Khanh yếu ớt nói: “Sửa sửa sửa, sửa cái đầu tiên cho tôi.”

“Vui lòng trả 70 điểm chữa trị.”

“Sao cậu không đi cướp luôn đi…”

001 nhấp vào nút mở rộng.

“Được được được, cứ giao cho tôi.”

“Leng keng! Kịp thời có hiệu lực! Mau nhìn khuôn mặt hòa ái dễ gần của chủ nhiệm lớp đi!”

Thịnh Khanh tê liệt: “…”

Tốt xấu gì cũng là 70 điểm chữa trị, hiệu quả ngay lập tức.

Bây giờ Thịnh Khanh đọc toàn bộ tài liệu tiếng Trung mà mắt không mỏi chân không run.

So easy!

Đột nhiên Thịnh Khanh cảm thấy vô cùng sảng khoái.

“Ai, chỉ có 001 là người đầu tiên nhìn thấy, những người khác thì không phản ứng gì sao ~”

Thịnh Khanh diệt trừ mối họa lớn trong lòng, cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Thịnh Khanh, cô biết không, tính từ đêm qua thì cô đã ở đây được một trăm hai mươi tiếng đồng hồ rồi đấy.”

“Có nghĩa là thời gian thử nghiệm người mới đã kết thúc.”

“Ồ, thế thì sao?”

Tâm trạng Thịnh Khanh rất tốt nên chẳng mảy may để ý tới lời nói của 001.

Rất tốt, Thịnh Khanh hoàn toàn không nhớ.

001: “…” Cô cứ vui vẻ hết khoảng thời gian này đi, qua hôm nay cô sẽ biết.

“Thịnh Khanh, cậu thi được không?” Ngô Giang Hoài khẽ kéo quần áo của Thịnh Khanh.

Thịnh Khanh cầm lấy bảng điểm đặt trên bàn rồi nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Đồng đứng trên bục giảng.

Lưu Đồng đã đọc xong danh sách mười người đứng đầu lớp, kế tiếp chính là danh sách những người có tiến bộ đáng kể.

“Lần này bạn có tiến bộ lớn nhất chính là Thịnh Khanh, đạt hạng 110, tiếp theo là…”

Lưu Đồng bình tĩnh đọc danh sách, nhưng cả lớp đã ngấm ngầm nổ tung.

“Tớ không nghe nhầm chứ? Thịnh Khanh? Hạng 110?”

“Đây là muốn nghịch tập đấy hả?!”

“Ai ai, làm sao cậu ta lại tiến bộ lớn như vậy? Cũng chẳng thấy cậu ta nỗ lực nhiều lắm.”

“Không phải cậu ta gian lận chứ?”

“Không thể nào? Lá gan lớn như vậy ư?”

“Thế thì Lưu Đồng thảm rồi, phải xin lỗi Thịnh Khanh trước toàn trường…”

“Trời ơi, không ngờ Lưu Đồng cũng có ngày rớt đài…”

Đối với những lời này, Thịnh Khanh mắt điếc tai ngơ, nhưng Ngô Giang Hoài lại hưng phấn lạ thường.

Không ngừng lôi kéo ống tay áo ngắn của Thịnh Khanh.

“Thịnh Khanh Thịnh Khanh, cậu nhìn mặt Lưu Đồng kìa, chậc chậc chậc, hẳn là trong lòng đang ăn tươi nuốt sống cậu rồi.” Ngô Giang Hoài vuốt cằm.

Thịnh Khanh đẩy tay Ngô Giang Hoài ra: “Cậu đừng có động tay động chân.”

“Sao cậu lại kêu ca giống như đàn bà vậy hả Thịnh Khanh, lúc trước ngày nào chúng ta cũng đến mấy trường cấp ba đánh lũ dê con nhát gan kia, cậu luôn là người hăng say nhất, bây giờ lại thẹn thùng cái gì?” Vẻ mặt Ngô Giang Hoài ghét bỏ nói.

Thịnh Khanh: “??? Tớ hăng say…” Khi nào…

001: “Thịnh Khanh, cô thật sự đã trải qua chuyện này rồi, chấp nhận đi.”

Thịnh Khanh: “… Tôi biết rồi.”

Thịnh Khanh nghĩ tới, không phải cô là người hăng say nhất sao?

Kéo tóc đám người kia xuống làm chổi lông gà…

Mạnh mẽ thật.

“Thịnh Khanh, cậu không thể kêu ca giống như đàn bà như vậy đâu.”

Vừa hay chuông tan học vang lên, Lưu Đồng mang bình giữ nhiệt và tài liệu ra khỏi phòng học.

Ngô Giang Hoài đứng trước mặt Thịnh Khanh, xắn tay áo khoe bắp tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương