Tư Thiên quay đầu nhìn thoáng qua tháp đồng hồ đang tu sửa trên quảng trường, bước chân dừng lại, giữ lấy Thịnh Khanh: “Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, chúng ta xem một chút rồi về nhé?”

Thịnh Khanh ngờ nghệch vô vị liếc mắt nhìn sân khấu, bên trên chẳng khác gì bữa tiệc mừng năm mới do trường học tổ chức hàng năm, giống hệt vải bó chân của mấy bà lão ——

Vừa hôi hám vừa cũ kỹ.

“Được.” Thịnh Khanh sợ Tư Thiên mất hứng, hơn nữa cô vẫn còn nhiều món ngon chưa ăn hết, cùng lắm thì chuyên chú ăn uống là được, không cần xem những tiết mục đó.

Vốn dĩ Tư Thiên đang dựa vào cái đài cao bằng nửa người bên đường, thấy Thịnh Khanh đồng ý thì một tay một chống lên, nhẹ nhàng ngồi lên đó.

Trong tay Thịnh Khanh cầm một phần đậu hủ nóng hổi, thấy Tư Thiên ngồi lên lưu loát như vậy thì không chút suy nghĩ học theo, dùng một tay chống lên.

Nhưng không ngồi lên được.

Thịnh Khanh: “???”

Tư Thiên hơi giật mình, nhảy xuống, cánh tay vòng qua eo cô, định dùng sức thì nghe thấy cô nghiêm túc từ chối.

“Không! Anh buông em ra, để em tự làm.” Thịnh Khanh nuốt xuống một ngụm đậu hủ, đặt thìa vào trong bát để lên đài cao.

Thịnh Khanh xoa tay, hầm hè chuẩn bị thử lại lần nữa.

Nhưng nhảy hai ba lần rồi mà vẫn chưa lên được.

Cô xấu hổ muốn chết, đành phải hỏi 111 xem có đạo cụ nào giúp được mình hay không.

Thật không nghĩ tới, Thịnh Khanh hoành hành ngang ngược lâu nay lại bại dưới tay một cái đài cao hai mươi centimet.

Đen đủi quá.

“… Không có đâu.”

“Được rồi, để anh ôm em lên nhé?” Tư Thiên nhận được tin tức 111 gửi đến, lại đưa tay ôm lấy Thịnh Khanh.

Tiếng nói trầm thấp vang bên tai cô bị gió đêm thổi tan, lần này cô không phản kháng nữa, ngoan ngoãn để Tư Thiên tùy ý bế lên.

Thịnh Khanh ngơ ngác nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, cảm nhận hơi thở cực nóng cùng cái ôm ấm áp của anh.

Cơ bắp của Tư Thiên không thể so với loại cơ bắp khiến người ta sợ hãi của Trịnh Tu, nhưng nó lại được trung hoà rất tốt giữa sự dịu dàng và mạnh mẽ.

Dáng người thon dài nhưng lại không làm mất cảm giác cường tráng, tuy rằng Thịnh Khanh chưa từng thấy qua, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết được dáng người anh hoàn hảo thế nào.

Vai rộng, eo thon, chân dài, chỉ mấy thứ này thôi đã đủ khiến Thịnh Khanh mê muội, nếu còn có cả cơ bụng tinh tế, lồng ngực dày rộng và đường nhân ngư nửa che nửa lộ…

Thịnh Khanh yên lặng quay đầu, không thể để Tư Thiên phát hiện ra vẻ mặt thèm thuồng của mình được.

Nhưng cho dù cô có che giấu tốt đến mấy cũng đã sớm bị Tư Thiên thu hết vào đáy mắt.

Huống chi Thịnh Khanh còn không biết xui xẻo mà đi tìm 111 giao lưu.

“111, cậu đã từng nhìn thấy cơ thể Tư Thiên chưa?” Cô ngập ngừng dò hỏi, muốn tìm tòi từ 111 cái gì đó.

Nhưng 111 lại nghĩ tới vấn đề khác.

111 kinh hãi, thầm nghĩ: Đây là có ý tứ gì? Dục vọng chiếm hữu sao? Muốn giết nó diệt khẩu sao?

Nhưng nó chưa từng thấy qua, chột dạ cái gì?

“Chưa.” 111 trả lời rất nề nếp.

“Tôi cảm thấy dáng người của Tư Thiên nhất định rất đẹp, cũng không biết sờ vào sẽ có cảm giác gì…”

“Tôi lớn như vậy rồi mà còn chưa từng chạm vào cơ thể đàn ông, thật tiếc nuối quá đi.”

Thịnh Khanh không để ý đến câu trả lời của 111, lẩm bẩm.

111 lại chuyển lời của cô đến Tư Thiên một lần nữa.

Không ngờ câu nói xúc động kia của cô đã chạm phải dây thần kinh sung sướng của Tư Thiên.

Anh cong môi, suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể lặng lẽ đưa mình lên giường của bạn gái.

Nói đến chuyện này…

Tư Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã đến giờ, có lý do để kéo Thịnh Khanh về Nguyệt Lượng Loan rồi.

Nhưng ở Nguyệt Lượng Loan lại có hai cái giường, ừm, còn có một cái ghế sô pha.

“111, nghe này, cậu làm cái giường trong phòng ngủ của tôi ở Nguyệt Lượng Loan bừa bộn một chút, dù sao đêm nay cũng không cần ngủ ở đó.”

Thịnh Khanh không biết rằng Tư Thiên đã sớm khống chế mình qua 111. Anh sắp xếp xong thì tính toán lại một hồi rồi tìm cớ trở về.

Thịnh Khanh ngồi bên cạnh Tư Thiên, ăn từng chút một.

Tốc độ ăn đã chậm hơn trước rất nhiều.

Hiển nhiên là không thể ăn nổi nữa.

“Anh muốn ăn không?” Thịnh Khanh còn lại mấy miếng điểm tâm ngọt cuối cùng, nhưng cô đã no lắm rồi, đành phải dò hỏi Tư Thiên đã sớm ngừng ăn.

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt mang theo khẩn cầu lại nhu nhược đáng thương kia thì trái tim mềm nhũn, còn quản gì khỏe hay không khỏe nữa, Thịnh Khanh vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Tư Thiên không chút do dự tiếp nhận bánh su kem cô đưa cho.

Chờ anh giải quyết xong phần bánh su kem cuối cùng, Thịnh Khanh chủ động thu dọn rác rồi chạy đi vứt, sau đó trở lại ngồi bên cạnh anh.

Tư Thiên nhìn cô một cái, thấy cô đang cầm giấy lau vệt nước trên miệng.

“No chưa?” Anh nhướng mày hỏi cô.

Thịnh Khanh: “No rồi.”

Tư Thiên không nói nữa, im lặng.

Đều nói cơm no rượu đủ thì sẽ nghĩ đến chuyện lăn giường…

Ừm, xem ra phải bảo 111 cào nát cả cái ghế sô pha kia luôn.

“Chủ nhân, tôi làm xong rồi!”

“Chắc chắn không có vấn đề gì chứ?” Tư Thiên hỏi lại.

“Tuyệt đối không thành vấn đề!” 111 vỗ ngực bảo đảm.

Thịnh Khanh cơm no rượu đủ, căn bản chẳng còn tâm tư suy nghĩ cái gì, bây giờ chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu.

Sau một vài lần đấu tranh, Thịnh Khanh không giãy giụa nữa, dứt khoát nhắm mắt lại tiếp nhận vận mệnh.

“Chúng ta về nhé?” Tư Thiên nhìn bộ dạng mơ màng sắp ngủ của Thịnh Khanh, sợ lát nữa cô ngủ quên sẽ vấp ngã rồi khiến mình bị thương.

“Được.”

Nghe Tư Thiên nói vậy, tinh thần Thịnh Khanh hơi tỉnh táo lại, miễn cưỡng mở to mắt nhìn đường.

Nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng, nhất thời không thể nhận ra phương hướng, vừa lên xe hai mắt đã nhắm nghiền, cô trực tiếp nhắm mắt lại, ngồi ở ghế sau thoải mái tựa vào lồng ngực Tư Thiên nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại mở to mắt xem đã về đến nhà chưa.

Thế là Thịnh Khanh nửa tỉnh nửa mê bị Tư Thiên đưa đến Nguyệt Lượng Loan.

Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy tất cả đều là trang trí ở Nguyệt Lượng Loan.

Thịnh Khanh: “???” Người đàn ông này chơi mình đấy à?

“Sao anh lại đưa em về Nguyệt Lượng Loan?” Thịnh Khanh ngáp một cái, đi ra khỏi phòng ngủ đứng trước mặt Tư Thiên.

“Đã trễ thế này rồi, Nguyệt Lượng Loan cũng là nhà của em, có khác gì nhà họ Thịnh đâu, hơn nữa bây giờ cũng muộn rồi, em lại buồn ngủ như thế, dứt khoát trở về Nguyệt Lượng Loan ngủ sớm vậy.”

Lời này của Tư Thiên không thể nói là không ổn, một mặt ám chỉ Thịnh Khanh thường xuyên về nhà, mặt khác chỉ ra rắp tâm của mình ——

Không phải anh muốn kiếm hời về cho mình, chỉ là đơn thuần đau lòng muốn cô ngủ ngon mà thôi.

111 thu mình lại trong ổ mèo, nghe thấy Tư Thiên nói vậy, quả thực chỉ muốn giơ hai cái móng vuốt lên cho anh một tràng pháo tay.

Tuyệt, tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời.

“Anh trai em cũng đồng ý cho em mua nhà sống bên ngoài mà, nếu đã cho em tự do, hẳn là anh ta sẽ không để ý đâu nhỉ?”

Thịnh Đình An có muốn ý kiến cũng không được ấy chứ ~

Tư Thiên nói tiếp, giọng nói mang theo từ tính, giống như có một loại ma lực khiến Thịnh Khanh không tự giác mà chìm đắm.

Vì thế, suy nghĩ của cô lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Ôi, Tư Thiên thì có thể nảy ra ý đồ xấu gì chứ! Đây là bảo bối tâm can của cô mà.

111 không dám nhìn nữa, người đàn ông tâm cơ này vì tranh sủng mà đóng giả trà xanh, đến cả anh trai của Thịnh Khanh cũng không tha.

“Ừm, chắc là anh ấy không có ý kiến gì đâu.” Thịnh Khanh suy nghĩ, phụ họa gật đầu với Tư Thiên.

“Em muốn đi ngủ.” Thịnh Khanh ngáp một cái, cô thật sự mệt lắm rồi.

“Thịnh Khanh, anh là bạn trai em đúng không?” Ánh mắt anh sáng quắc, nhìn chằm chằm vào mặt cô.

“… Đúng, không sai.” Lâu lắm rồi Thịnh Khanh không bị nhắc tới quan hệ với Tư Thiên, bây giờ nghe anh thình lình nhắc tới khiến cô cảm thấy có chút quai quái.

Tư Thiên: “Vậy đêm nay anh có thể ngủ trên giường em không?”

Thịnh Khanh đỏ mặt, này này này!!!

“Không phải anh cũng có giường sao? Huống chi, huống chi em vẫn còn là vị thành niên.”

Tư Thiên nghe Thịnh Khanh nói vậy, lúc này mới nhớ ra, hóa ra cô chưa thành niên…

Ở thế giới bên ngoài, Thịnh Khanh đã sớm thi đại học xong rồi, tiếc thật, có muốn làm gì cũng chẳng có cách nào…

Tư Thiên mặt không đổi sắc nói: “Giường của anh bị sập rồi.”

“Sập thì sập thôi… Cái gì? Sập á?!” Thịnh Khanh không kịp phản ứng, ba giây sau mới phát hiện là giường! sập!!

Đó chính là một cái giường gỗ chắc chắn đấy, nào dễ dàng sập như vậy???

Thịnh Khanh không dám tin bước nhanh vào phòng của Tư Thiên.

Quả nhiên giống như anh nói, giường sập rồi.

Chiếc giường gỗ đặc đắt tiền bị cắt rời ở giữa, khăn trải giường và vỏ chăn nằm lộn xộn.

Quần áo nằm vương vãi trên giường, giống như cả tủ quần áo bị dọn ra ngoài vậy.

Nhưng những thứ này cũng không đến mức khiến chiếc giường sập thành bộ dáng quái quỷ như thế!

“Meo ~” Một con mèo to lớn chậm rãi chui ra khỏi đống lộn xộn, mở to đôi mắt ngập nước đi về phía Thịnh Khanh.

Cô nhìn hình thể của nó, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân.

Tư Thiên còn chả thèm nhìn đến con mèo.

“Meo meo.” Chú mèo Mỹ lông dài tiếp tục kêu.

Lần đầu tiên Thịnh Khanh nhìn thấy một con mèo khổng lồ đáng yêu như vậy.

Cô bế nó lên, đột nhiên cảm thấy bảng tên trên cổ nó có chút quen mắt.

Trên bảng tên màu bạc tỏa sáng lấp lánh có khắc ba con số.

Thịnh Khanh sờ vào, thấy rõ nội dung bên trên.

Ba giây sau ——

Chú mèo Mỹ lông dài to lớn bị Thịnh Khanh lạnh lùng tàn nhẫn ném xuống.

Đồ đáng ghét này, thế mà vừa nãy cô lại cảm thấy 001 đáng yêu, đúng là mù mắt chó mà.

001: “…” Cử chỉ lơ đãng của cô đã huỷ hoại sự dịu dàng của tôi rồi.

Thịnh Khanh có chút đau đầu, ra khỏi phòng ngủ, ngồi lên ghế sô pha rót cho mình một ly nước.

Còn chưa uống đã nhìn thấy một đống mèo đang bay lơ lửng…

Trúng tà thật rồi.

Thịnh Khanh đặt ly xuống.

“Anh hiểu rồi.” Tư Thiên im lặng hồi lâu, sau đó nói, “Đêm nay anh ngủ ở sô pha vậy, không miễn cưỡng em nữa.”

Thịnh Khanh có chút rối rắm.

Thật ra cái ghế sô pha này cũng chẳng có chỗ nào tốt, cho dù Thịnh Khanh đã mua khung cho mèo leo nhưng 111 vẫn cào hư cái ghế sô pha này, không những để lại rất nhiều vết cào mà còn có không ít lông mèo sót lại.

Thịnh Khanh cũng biết Tư Thiên được miêu tả là ưa sạch sẽ đến đáng sợ, cô nhìn anh một chút.

Làm sao có thể bỏ mặc anh chịu khổ ở đây.

“Anh… Ngủ chung giường với em đi.” Rốt cuộc Thịnh Khanh cũng miễn cưỡng bỏ qua trở ngại trong lòng.

“Không cần,” Tư Thiên không biết ôm một cái chăn ra từ khi nào, “Em nói đúng, em còn chưa thành niên, anh làm vậy không tốt cho thanh danh của em.”

“Là em đồng ý với anh, anh không cần phải…” Thịnh Khanh có chút bực bội xoa xoa giữa mày.

“Thịnh Khanh, em có biết không, trong lễ nghi xã giao không sảng khoái đồng ý có nghĩa là từ chối.”

Cô ngẩn ra, cơ thể lại bắt đầu mất kiểm soát ba lần một ngày, nhưng cô thật sự mệt lắm rồi.

Dứt khoát để nhân thiết tùy ý điều khiển, cô đi đến trước mặt Tư Thiên, giơ tay nhắm mắt ôm lấy cổ anh, nhảy lên trên, hai chân cuốn lấy vòng eo săn chắc của anh.

Tư Thiên không nghĩ tới cô lại to gan như vậy, lập tức được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hối hận trong lòng cũng tan thành mây khói.

“Nếu anh muốn ngủ trên sô pha thì cứ ngủ đi, xí. Ngoan ngoãn nào, không được cáu kỉnh, về phòng với em…” Thịnh Khanh còn chưa nói xong đã nặng nề ngủ thiếp đi.

Yết hầu của Tư Thiên khẽ trượt, cẩn thận ôm eo Thịnh Khanh, ngoan ngoãn bế cô về phòng, nằm lên giường.

Đúng là phòng của con gái có khác, mùi thơm ngào ngạt, mềm mại như bông…

Không làm gì thì thật có lỗi với bản thân quá.

Thịnh Khanh bị cơn nóng bức làm tỉnh giấc, cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang gắt gao ôm chặt lấy mình, nhiệt độ rất cao.

Thịnh Khanh mở to mắt, quay đầu tìm kiếm nguồn nhiệt.

Tư Thiên cao một mét tám sáu, tay dài chân dài, nằm trên giường Thịnh Khanh gắt gao ôm lấy cô, cái cằm không an phận cọ cọ trên đỉnh đầu cô, miệng mơ màng nói gì đó.

Thịnh Khanh kinh hãi, sao hai người bọn họ lại ngủ trên cùng một chiếc giường???

Cô im lặng ba giây, ký ức đột nhiên sống lại.

Đúng rồi, hôm qua cô đã chủ động giao quyền nắm giữ cơ thể cho nhân thiết.

“Thịnh Ngơ Ngác, ngủ tiếp đi…”

Thịnh Khanh: “???”

Thịnh? Ngơ? Ngác?

Excuse me???

Thịnh Khanh dịch người ra, muốn thoát khỏi tầm kiểm soát của Tư Thiên, nhưng vừa mới rời đi mười centimet đã bị một lực rất mạnh túm lại.

Hơi nóng liên tục bao vây lấy Thịnh Khanh, cô không còn cách nào khác, đành duỗi chân, định thò ra khỏi chăn bông cho đỡ nóng.

Nhưng không đợi Thịnh Khanh thoải mái thì cô lại phát hiện ——

Thắt lưng của Tư Thiên cộm muốn chết.

“Tư Thiên.” Thịnh Khanh thật sự chịu không nổi nữa, ngón tay chọc chọc vào lồng ngực trước mặt.

Ừm, còn rất đàn hồi.

“Hửm?”

Người đàn ông nửa ngủ nửa tỉnh, giọng nói mông lung lộ vẻ ngái ngủ.

Đôi mắt hoa đào trong veo sáng ngời hơi mở ra, đuôi mắt xinh đẹp không nhiễm một tia phong tình, khiến Tư Thiên trở nên đặc biệt ——

Thuần khiết.

Cho dù Thịnh Khanh không muốn thừa nhận, nhưng cô vẫn không thể tìm ra từ ngữ nào đủ để hình dung giá trị nhan sắc của Tư Thiên lúc này, thiên ngôn vạn ngữ tới bên miệng khi bắt gặp anh lại biến thành hai chữ thuần khiết.

Có lẽ cô nên cải thiện môn Ngữ Văn rồi.

“Cái kia, anh có thể buông em ra không, khóa thắt lưng của anh cộm quá.” Thịnh Khanh yếu ớt nhìn Tư Thiên.

Tư Thiên nhìn cô, đột nhiên bật cười, trong mắt lộ ra ánh sáng vụn vặt, chợt lóe rồi tắt, có chút nhộn nhạo.

“Làm sao anh có thể đeo thắt lưng đi ngủ, huống chi…” Anh kéo tay cô sờ xuống.

“Quần áo ở nhà lấy đâu ra thắt lưng?”

Khuôn mặt Thịnh Khanh đỏ bừng, thật ra Tư Thiên không kéo tay cô xuống sờ cái đó, chỉ là bây giờ nó vẫn còn…

Chọc vào người cô.

Hơn nữa đêm qua anh còn làm ra loại chuyện này…

Ánh mắt Thịnh Khanh nhìn Tư Thiên đột nhiên trở nên quái dị, lúc này không biết lấy ra sức lực từ đâu, đẩy anh ra, vội vàng mang dép lê chạy ra khỏi phòng.

“Này, em thẹn thùng cái gì?” Vốn dĩ Tư Thiên định kéo Thịnh Khanh lại, nhưng nhớ lại ánh mắt cuối cùng của cô, quên đi, dù sao cũng là một cô gái, thẹn thùng là phải.

Vì thế, Tư Thiên nửa dựa lên đầu giường, khóe miệng nở nụ cười: “Chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường thôi mà, thẹn thùng như vậy thì về sau phải làm sao bây giờ.”

Anh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh.

Đây là cái gì?

Tư Thiên cẩn thận quan sát vết máu lớn màu đỏ sậm, cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng lại ngại không có kinh nghiệm.

Đêm qua anh…

Thô bạo như thế sao?

Tư Thiên ngây người, khó trách vừa nãy Thịnh Khanh lại nhìn mình như vậy, không phải cô bị đau mà dẫn tới ấm ức đáng thương đó chứ…

Anh lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng Thịnh Khanh vừa rời đi.

Chẳng lẽ…

Anh và cô thật sự làm chuyện đó???

Nhưng một chút ấn tượng anh cũng không có…

“Chủ nhân, nhân bánh su kem mà tối hôm qua Thịnh Khanh cho người ăn có chút rượu…” 111 ngồi bên cạnh, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tư Thiên, rồi lại nhìn vệt đỏ ái muội trên mặt anh, uyển chuyển nhắc nhở.

Ai u, chủ nhân vừa mới được Thịnh Khanh khai trai, không ngờ lại thèm thuồng khó nhịn như vậy…

Mắc cỡ chết người, mắc cỡ chết người.

“Vớ vẩn, tôi ăn mấy miếng bánh su kem mà say được sao?!” Tư Thiên phản ứng tương đối kích động.

“Người không chỉ ăn vài miếng đâu, ước chừng phải ba hộp đấy, mỗi hộp có ít nhất mười mấy cái, cộng với tửu lượng một chén…”

“Thôi, coi như tôi chưa nói gì đi!”

Đều nói khả năng dự đoán của động vật mạnh hơn nhiều so với con người, giờ phút này 111 đã chứng minh hoàn mỹ điều đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương