Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng
Chương 98: Thực xin lỗi a.

Ở chỗ này bị vị "Con nhà giàu" vừa đe dọa vừa dụ dỗ, tiểu gia hỏa hơi bẹp miệng, lắc đầu: "Không muốn, không muốn."
Một người ba ba cũng đã làm bé thấy khủng bố.
Nếu có hai người, Diệp Tang thực sự lo lắng sau này đám đại vai ác này chắc sẽ cho bé một tuổi thơ hoàn chỉnh.
Tiểu gia hỏa: Bé không muốn bị đánh QAQ ô
......
Thẩm Sơ Trần bị cự tuyệt cũng không giận, anh giơ tay xoa đầu của tiểu gia hỏa, hơi cười nhạo một tiếng:
"Không cần thì thôi."
Anh cũng không hiếm lạ một đứa nhóc như nó đâu. Suốt ngày trừ bỏ giận dỗi, chỉ biết gây trở ngại công việc của anh.
Diệp Tang cong lên đôi mắt mèo, thân thể mềm mại đè ở trên người anh, thế nhưng được một tấc lại muốn tiến một thước mà thò ra khuôn mặt nhỏ tròn, "Chú ơi."
"Chú muốn dẫn Tang Tang đi ngủ hả?"
Cặp mắt mèo của bé phiếm hơi nước, đầu hơi ngẩng ra, cơ thể nhỏ bụ bẫm đè ở trong lòng ngực Thẩm Sơ Trần.
Đôi mắt đào hoa của anh hàm chứa ý cười hơi cứng lại, tay còn nhanh hơn não một bước.
Thẩm Sơ Trần theo bản năng đem tiểu gia hỏa gắt gao ôm ở trong ngực. 
Đáy lòng của anh hơi hoảng loạn, hơi bình tĩnh lại mà nhìn cô nhóc trước mặt, cổ họng không thể kiềm chế được mà tràn ra một tiếng cười lạnh.
"Nhóc con, rất có năng lực?"
Không chỉ ôm đùi, còn sẽ đè ở trên người anh, nếu anh không tiếp được mà ngã xuống thì làm sao bây giờ?
Bây giờ Thẩm Sơ Trần nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ, anh tính trả thù bằng cách nhéo khuôn mặt trắng nõn kia một chút, mắt đào hoa lạnh lùng mà nhìn chằm chằm bé.
Tiểu gia hỏa ngây người vài giây, hậu tri hậu giác phản ứng lại chính là mình đột nhiên bị nhéo má.
Bé không thể tin tưởng được mà che lại khuôn mặt nhỏ bị nhéo đến hồng của mình, nửa ngày tiểu gia hỏa mới hơi trợn tròn mắt mèo nhỏ, rầu rĩ ngây thơ lên án: "Ngươi, ngươi vô tình vô nghĩa, vô cớ gây rối."
Thẩm Sơ Trần sắc mặt lạnh xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, nhéo khuôn mặt nhỏ đầy thịt của cô bé, "Ta chính là vô tình vô nghĩa, vô cớ gây rối đấy."
Làm một vai ác phóng đãng không kềm chế được, yêu tự do, Thẩm Sơ Trần vô luận làm cái gì đều sẽ nắm chắc phần thắng, bát phong bất động bình tĩnh*.
(*bát phong bất động: ý nói gió thổi không lay động được.)
"Nếu còn dám giống hồi nãy, cháu tin hay không chú thay ba cháu giáo dục cháu một trận?"
Diệp Tang bị nhéo nên cái miệng nhỏ hơi chu lên, mắt mèo tròn xoe tựa như lưu li trong suốt, giọng nói có chút mơ hồ không rõ lẩm bẩm, "Nhưng mà, ba ba cũng chưa từng đánh cháu oa a..."
Thẩm Sơ Trần lạnh lùng cười. Anh mặc kệ Hoắc Nghiêu có đánh hay không đánh, nhưng mà trong mắt anh con nhóc chính là này thiếu đánh.
"Ngậm miệng lại, đi ngủ. Cháu còn muốn ngày mai đi nhà trẻ nữa hay không?" Anh lạnh căm hỏi.
Tiểu gia hỏa che lại khuôn mặt nhỏ bị nhéo hồng, phồng quai hàm, mềm mại trả lời một chữ:
"Vâng ......"
Thẩm Sơ Trần đứng lên, một khuôn mặt âm trầm tức giận vỗ đầu của tiểu gia hỏa, bắt đầu đuổi bé: "Để quản gia dẫn cháu đi lên phòng ngủ đầu tiên."
"Chú hôm nay có chuyện, đừng tới phiền chú."
Anh hơi xoa giữa mày, nhắc tới công việc thì sắc mặt khó coi xưa nay chưa từng có.
Anh từ nhỏ đến lớn không có người thân, từ tầng dưới chót lăn lê bò lết đến địa vị ngày hôm nay, vẫn luôn vô tâm không phổi.
Thẩm Sơ Trần cũng không cảm thấy sẽ có người có thể làm anh mềm lòng nhiều lần đến vậy. Nhưng cố tình đứa nhóc này lại là ngoại lệ, đột nhiên nhảy vào cuộc sống của anh. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, rồi làm anh không cảm thấy bài xích.
Thẩm Sơ Trần hơi thở dài một tiếng. Sau khi bình tĩnh lại, thì anh hơi liếm khóe môi, đáy lòng lại nói cho anh rằng.
—— đứa nhỏ này là của Hoắc Nghiêu.
Mềm lòng với nó hoàn toàn không có bất luận lợi ích gì.
Thậm chí nếu ngày nào đó nếu đối mặt với Hoắc Nghiêu, tiểu gia hỏa này tồn tại không khác gì uy hiếp đối với anh.
Anh không thể mềm lòng, càng sẽ không mềm lòng với con gái của Hoắc Nghiêu.
Buổi tối rạng sáng hai ba giờ, toàn bộ Thẩm gia lâm vào một mảnh yên tĩnh, biệt thự kiểu phục cổ im ắng làm tâm tình người ta bình tĩnh lại.
Thẩm Sơ Trần lười nhác đi đến phòng khách, đứng ở ban công tiện tay không chút để ý gọi điện thoại, một đôi mắt đào hoa híp lại, nhìn màn đêm yên tĩnh ngoài kia. 
Tối đến mức nhìn không thấy ánh trăng cùng sao.
"Chủ tử."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói cung kính, "Bên phía ám vệ trên cơ bản đã sẵn sàng, bởi vì không xác định được lời nói đó là thật hay giả, vì để không ai biết, tôi đã phái người đi thăm dò."
Nam nhân lẳng lặng nghe cấp dưới hồi báo, vẫn luôn không có chen vào, nhìn màn đêm thăm thẳm ngoài kia nửa ngày mới thấp giọng ừ một tiếng.
"Ám vệ......" Anh cười lạnh một tiếng, "Nếu là tin tức giả, vậy giết đi."
Dù sao giữ lại cũng vô dụng.
"Vâng." Người ở đầu bên kia điện thoại cung kính lên tiếng.
Thẩm Sơ Trần nói xong liền tắt điện thoại, anh hơi không thú vị mà cong môi, nhìn điện thoại nửa ngày, lười nhác dựa vào trên tường, biệt thự to như vậy chỉ còn lại cô đơn cùng trống trãi.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh. Tuy rằng đến bây giờ Thẩm Sơ Trần cũng không nhớ rõ người phụ nữ kia trông như thế nào. 
Nhưng không thể nghi ngờ, mọi người khi còn nhỏ đều tham lam cùng lưu luyến thứ gọi là ấm áp, đặc biệt là những kẻ thiếu thốn tình cảm như bọn họ mà nói.
"Thực xin lỗi a......" Anh hơi cúi đầu, cười một tiếng, "Sau khi lớn lên vẫn không thể trở thành bộ dáng như bà muốn"
Loại người giống như anh. Tàn nhẫn độc ác, giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm. 
Thẩm Sơ Trần tự giễu cong khóe môi, không nói tiếp, mà cô đơn dựa vào trên tường có chút thất thần.
......
"Lộc cộc" ở một biệt thự an tĩnh, tiếng bước chân rất nhỏ đi xuống lầu vang lên đặc biệt rõ ràng.
Anh dựa vào trên tường hơi nhấc mí mắt, nhìn về phía khúc cua ở cầu thang, không có động tác hay âm thanh dư thừa nào.
Tiểu gia hỏa nhuyễn manh nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng lấy ra một cái ghế dẫm lên, từ trên bàn cầm lấy ấm trà rót một ly nước cho bản thân.
Thẩm Sơ Trần nhấc mí mắt lên chú ý thấy cô bé, mày nhíu lại nhỏ đến mức khó phát hiện.
Mắt thấy Diệp Tang còn tính toán uống ly nước trà đã lạnh kia, anh hơi đỡ trán, nhịn mãi cuối cùng vẫn lên tiếng, "Nhóc con."
"...... A?"
Tiểu gia hỏa mờ mịt quay đầu lại, đối diện với Thẩm Sơ Trần tựa như u linh đứng ở bên cạnh, chỉ yên lặng đem cái ly vừa mới ôm chặt để lại vị trí cũ.
Bé phồng quai hàm, nhỏ giọng nói: "Cháu khát......"
Thẩm Sơ Trần nhìn chằm chằm cô nhóc vài giây, cuối cùng trầm khuôn mặt dời đi tầm mắt chịu thương chịu khó mà giúp con nhóc này rót một ly nước ấm.
Anh đưa qua, tức giận nói: "Uống xong rồi thì đi ngủ."
Bây giờ đã mấy giờ rồi mà còn dám lắc lư ở ngoài đây.
Tiểu gia hỏa nhận lấy, cũng không uống, mà chớp mắt mèo nhìn chằm chằm anh.
Thẩm Sơ Trần rũ mắt, quét về phía cô bé, ngữ khí phá lệ không tốt: "Làm gì? Sợ chú hạ độc à?"
Hôm nay tự nhiên ông chú này giống như ăn phải thuốc độc vậy, Diệp Tang quơ quơ chùm tóc, nhận thấy được tâm tình của anh không tốt, thậm chí có thể nói là âm trầm tới cực điểm, Diệp Tang khó được mà rộng lượng không có so đo với đối phương.
Bé đã là người lớn. Mới không cần cùng quỷ hẹp hòi này so đo.
Diệp Tang ngẩng đầu, hơi kéo dài giọng, một đôi mắt mèo trong vắt sạch sẽ.
"Chú ơi, nếu chú không vui, có thể ôm Tang Tang một cái nha ~"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương