Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng
-
Chương 18: Quả nhiên trên đời chỉ có cháu gái mới tốt.
Nếu thật đánh nhau, tiểu gia hỏa hoàn toàn chỉ có thể chịu khi dễ.
Diệp Tang mềm mụp nhìn qua, khuôn mặt hương sữa của trẻ em cọ quản gia, "Quản gia gia gia thật tốt."
Dáng vẻ này làm đám người bên cạnh thấy buồn cười, đáy lòng trực tiếp hô quá manh.
Biệt thự không khí hoà thuận vui vẻ, tiểu gia hỏa nhuyễn manh manh thanh âm, cười rộ lên quả thực như mặt trời nhỏ, dễ như trở bàn tay liền có thể làm tâm người hóa thành một bãi nước.
Đang lúc một đám người vây quanh cô bé, Hoắc lão gia tử mới từ trên lầu đi xuống nhìn thấy trường hợp vô cùng náo nhiệt còn sửng sốt chớp mắt một cái, sau một lúc lâu mới thong thả phản ứng lại, tiểu gia hỏa kia đúng là cháu gái nhỏ mà tiện nghi nhi tử mang tới cho ông.
Quản gia cực có nhãn lực dắt tay của tiểu gia hỏa tay, đem người đưa tới trước mặt Hoắc lão gia tử, cười đem người đẩy qua giới thiệu:
"Lão tiên sinh, đây là tiểu tiểu thư."
Mắt mèo của Diệp Tang sáng lên nhìn đến khuôn mặt quen thuộc kia, một phen nhào tới, nãi thanh nãi khí kêu một tiếng: "Gia gia!"
Tiểu gia hỏa một tiếng giòn sinh gia gia, trực tiếp đem Hoắc lão gia tử buổi sáng tâm tình không tốt nháy mắt khói mù ở đáy lòng trở thành hư không.
Quả nhiên trên đời chỉ có cháu gái mới tốt.
Một câu gia gia kia, khá hơn nhiều so với tiểu tử thúi Hoắc Thần Du kia.
Trước kia Hoắc lão gia tử cảm thấy cũng không có gì, nhưng chính cái gọi là không có đối lập liền không có thương tổn.
Từ sau khi trong nhà có tiểu cháu gái ngoan ngoan ngoãn ngoãn, ông hiện tại xem Hoắc Thần Du phá lệ không vừa mắt.
Hoắc lão gia tử trìu mến nhéo khuôn mặt của tiểu gia hỏa, chậm rì rì ngước mắt đánh giá đám người hầu vì Hoắc Thần Du đến mà hoảng đến nỗi không tìm được đường, có chút ý vị không rõ cười một tiếng, "Trước kia Hoắc gia này cũng không náo nhiệt giống hiện tại như vậy."
"Một đứa nhỏ mà thôi, còn cần các ngươi đáng trống khua chiêng dọn dẹp?"
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của lão gia tử nhìn về phía mọi người, câu nói nhẹ nhàng bâng quơ biểu lộ rõ thái độ.
Hoắc gia là yêu cầu một người thừa kế, nhưng hiện tại Hoắc Thần Du ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là một quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao thôi.
Căn bản không đáng để phí tâm hoảng hốt lớn như vậy.
Quản gia hơi hơi có chút chần chờ mà thấp giọng mở miệng: "Chính là......"
"Phòng của tiểu thiếu gia còn chưa có dọn dẹp......"
Hoắc gia của bọn họ có không ít phòng trống là không sai, nhưng ngày thường cũng không có khách ở, cho nên vẫn luôn không có dọn dẹp.
Hiện tại không dọn dẹp sửa sang một chút, tiểu thiếu gia sẽ ở chỗ nào?
Quản gia mới vừa rồi còn lo lắng sau khi tiểu thiếu gia tới địa vị của Diệp Tang sẽ chịu uy hiếp, nhưng hiện giờ xem thái độ của Hoắc lão gia tử là không để bụng, liền ý thức được ——
Chính mình lo lắng tựa hồ thật là có chút dư thừa.
Hoắc lão gia tử ngồi xổm xuống đem tiểu gia hỏa ôm chặt vào trong lòng ngực, nhàn nhạt mở miệng: "Phòng cho khách không thể ở sao?"
"Đem phòng cho khách thu thập một chút rồi cho tiểu tử kia ở."
"Chính là......" Quản gia kinh ngạc vài giây, há miệng thở dốc muốn nói lại thôi.
Hoắc lão gia tử sắc mặt liền lạnh xuống, hơi có chút không kiên nhẫn, "Còn có chuyện gì?"
Không thấy được ông đang vội vàng cùng cháu gái ngoan bồi dưỡng cảm tình sao?
Một tiểu tử thúi tới liền tới thôi, đáng giá để đánh trống khua chiêng như vậy?
Quản gia lắc đầu, thức thời ngậm miệng: "Không có việc gì."
Ông ở Hoắc gia nhiều năm như vậy, đã sớm học xong xem mặt đoán ý, người ở đây trong lòng đều biết rõ ràng, Hoắc lão gia tử là chuyên môn mượn chuyện này cảnh cáo bọn họ.
Làm người chung quanh rõ ràng, mặc kệ Hoắc Thần Du có tới hay không, địa vị của Diệp Tang vĩnh viễn đều so với cậu ấy quan trọng.
Mọi người thấy tình huống vậy mới đem tâm thả lại trong bụng.
Nhìn ra được, Hoắc lão tiên sinh là thực thích tiểu tiểu thư.
......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook